Thịnh Sủng Thê Bảo

Chương 189: Bộ mặt thật của Trang thái phi



Tiết Kim Nguyệt nghe lời Giang Diệu liền nhấc theo làn váy đuổi theo Giang Thừa Hứa.

Mà phu quân tính khí không được tốt kia, rõ ràng có đôi chân dài mà lúc này lại đi cũng không nhanh.

Tiết Kim Nguyệt cho dù có ngu dốt đi chăng nữa thì cũng hiểu hắn đang đợi nàng.

Nàng mỉm cười rồi mới chạy hồng hồng đến bên cạnh Giang Thừa Hứa, sau đó ôm chặt lấy cánh tay hắn nói:

“Nhị biểu ca…”

Nam nhân giống như là không nghe thấy cứ đi thẳng về phía trước.

Tiết Kim Nguyệt thấy chính mình bị hắn kéo đi, đã chạy một đoạn đường nên nàng có chút mệt, lúc này mới uỷ khuất nói:

“Mấy lời vừa nãy muội chỉ muốn an ủi Diệu Diệu mà thôi, đấy không phải là lời thật lòng của muội…”

Nàng mím môi nói tiếp:

“Nếu biểu ca đi xa nhà, muội nhất định sẽ rất nhớ biểu ca.”

Giang Thừa Hứa lúc này mới ngừng bước chân, hắn nghiêng đầu nhìn thê tử bị mình nuôi đến châu tròn ngọc sáng.

Hiểu được đã gãi đúng chỗ ngứa rồi, ánh mắt Tiết Kim Nguyệt sáng lên, vung lên khuôn mặt nhỏ tiếp tục nói:

“Rất nhớ, rất nhớ biểu ca!”

Giang Thừa Hứa tuy rằng không lên tiếng ngay, nhưng vầng trán hắn thoáng dãn ra tỏ rõ tâm tình vui vẻ của hắn.

Hắn lập tức nắm lấy tay kiều thê:

“Lúc này tạm tha cho nàng.”

Tiết Kim Nguyệt ngoan ngoãn phối hợp nói:

“Cảm ơn phu quân!”

(๑>◡<๑)

Giang Diệu dù sao cũng là cô nương đã xuất giá, hơn nữa nàng đường đường còn là Vương phi của Tuyên Vương phủ, thường xuyên về nhà mẹ đẻ đã không nói, nếu như còn ngủ lại qua đêm thì không tốt.

Hơn nữa hai ngày sau Lục Bồng Bồng xuất giá, Giang Diệu là thẩm thẩm nên cũng có nhiều việc cần thu xếp.

Cho tới tiểu tử trong lồng ngực nàng cũng là người thông tuệ. Lúc trước Lục Lưu ngày ngày đều tự mình chăm sóc cho hắn, tiểu tử tuy rằng nhiều lúc không cho cha mặt mũi nhưng vẫn rất yêu thích cha. Vào lúc này đã ít ngày không gặp cha, tiểu tử từ mặt mẫu thân dường như cũng nhìn ra đầu mối nên hắn trở nên đặc biệt ngoan ngoãn làm trái tim Giang Diệu ấm áp không ít.

Thời điểm Lục Lưu ở bên cạnh thì buổi tối nàng luôn ngủ cùng Lục Lưu, còn nhi tử ngủ ở phòng của hắn.

Sau khi Lục Lưu rời đi, buổi tối nàng sợ cô quạnh nên liền ngủ cùng nhi tử, mỗi khi nhìn khuôn mặt nhi tử quá giống Lục Lưu, còn có cả những thói quen nhỏ cũng theo Lục Lưu thì Giang Diệu liền vui vẻ.

Vừa nghe Tam thẩm thẩm trở về, Lục Bồng Bồng liền đi đến Ngọc Bàn viện lôi kéo Tam thẩm cùng nói chuyện.

Giang Diệu cũng rất thoả mãn với Trử gia, nàng liền nói:

“Lúc trước Trử phu nhân đã nói cùng ta, Trử gia không có nữ nhi nên nếu Bồng Bồng gả qua đó thì nàng sẽ thương yêu Bồng Bồng như nữ nhi ruột. Cô nương gả đi lo lắng nhất là mẹ chồng và cô em chồng có tốt hay không, phía bên mẹ chồng thì Bồng Bồng yên tâm, mà cô em chồng thì lại không có, hơn nữa Trử lục công tử đối với Bồng Bồng cũng tốt nên đương nhiên sẽ không bạc đãi ngươi.”

Lục Bồng Bồng ngượng ngùng gật gật đầu, cũng rõ ràng trong lòng mình kỳ thực là mừng rỡ nhiều hơn là sợ sệt.

Bởi vậy, hai ngày sau, Lục Bồng Bồng liền lên kiệu hoa vui vẻ gả đến Trử gia.

Giang Diệu nhìn Điền thị không nỡ, cả Bình Ca chất phát cũng nước mắt lưng tròng, Giang Diệu bèn động viên một phen.

Đến Trử gia ăn cưới xong, thấy tiểu tử trong lồng ngực đã ngủ nàng liền trở về sớm một chút.

Lúc ra cửa thì gặp phải Hoắc Nghiễn mà rất lâu chưa gặp.

Hoắc Nghiễn bây giờ nhìn đã thận trọng hơn, cũng không còn là hàng xóm ca ca mỗi lần thấy nàng liền đỏ mặt.

Vào lúc này trùng hợp gặp mặt, Hoắc Nghiễn thong dong bước đến chào hỏi, hắn liếc nhìn tiểu tử đang mím môi ngủ trong lồng ngực Giang Diệu, khẽ mỉm cười nói:

“Thật giống Tuyên Vương!”

Giang Diệu cười cười. Còn không phải sao?

Phàm là những người từng thấy Lục Lưu mà nhìn thấy tiểu tử này thì liền nhận ra hắn là nhi tử của Lục Lưu.

Lúc trước nàng cũng nghe Hoắc Tuyền nói Hoắc Nghiễn có chuyện vui, chính là sắp thành thân với Thất tiểu thư của Vinh Quốc công phủ, đây cũng coi là một mối nhân duyên tốt.

“Vâng, chỉ là tính tình so với cha hắn thì hoạt bát hơn.”

Hoắc Nghiễn nhìn nàng lớn lên, từ một tiểu nữ oa phấn điêu ngọc mài thành một đại cô nương kiều diễm xinh đẹp rồi sau đó lập gia đình sinh hài tử…

Đáng tiếc cô nương hắn ái mộ lại không phải gả cho hắn, nếu không thì bây giờ tiểu tử mà nàng đang ôm trong ngực có phải cũng có dáng dấp giống hắn hay không?

Hoắc Nghiễn cười cợt, cảm giác mình thật có chút không tử tế, cô nương người ta đều lập gia đình lâu như vậy rồi mà hắn còn ghi nhớ làm cái gì?

Hoắc Nghiễn nói:

“Buổi tối có chút lạnh, muội mau lên xe ngựa đi. Tiểu hài tử cũng không thể trúng gió.”

Hoắc Nghiễn chung quy vẫn như ngày xưa, là người chu đáo tỉ mỉ. Giang Diệu rất biết nghe lời phải, nàng hướng về phía Hoắc Nghiễn khẽ gật đầu sau đó mới cẩn thận ôm tiểu tử lên xe ngựa.

Chỉ là tên tiểu tử này dường như đã ngủ no, đôi mắt to long lanh nước mở ra, đôi tay vung vẩy muốn ôm cổ mẫu thân.

Giang Diệu không thể làm gì khác, nàng liền đem tiểu tử ôm dựng thẳng lên, để tiểu tử dựa vào bả vai của nàng.

Hoắc Nghiễn đang đứng tại chỗ.

Thấy khuôn mặt nhỏ mập mạp của tiểu hướng về chính mình, đôi mắt đen to nhìn thấy hắn dừng một chút rồi nhếch môi cười cợt.

“… Nha nha nha.”

Đúng thật là một tiểu tử hoạt bát làm người yêu thích. Hoắc Nghiễn nghĩ như vậy, khóe miệng cũng không nhịn được mà chậm rãi cong lên.

(๑>◡<๑)

Sau khi Lục Bồng Bồng xuất giá thì Tuyên Vương phủ càng ngày càng quạnh quẽ hơn. Có điều Giang Diệu cũng dần dần thích ứng với những tháng ngày không có Lục Lưu bên cạnh, ngược lại còn có tiểu bướng bỉnh đang cần nàng chăm sóc nên tháng ngày Giang Diệu trải qua cũng coi như phong phú.

Mà Bình Ca năm tuổi kia, Giang Diệu niệm tình hắn có quan hệ tốt với tỷ tỷ Lục Bồng Bồng, nên nàng sợ sau khi Bồng Bồng xuất giá thì Bình Ca sẽ cô quạnh, vì thế mà nàng thường xuyên gọi hắn đến chơi đùa cùng nhi tử mập.

Vào tuần giữa tháng mười hai thì Giang Diệu nhận được thư của Lục Lưu gởi.

Hơn một tháng qua, trong lòng nàng lúc nào cũng mong nhớ hắn, lúc này nhận được thư tuy không dài nhưng nàng vẫn ngồi đọc nửa canh giờ.

Tết năm nay sợ là Lục Lưu không về được. Chuyện này Giang Diệu đã sớm nghĩ đến, nhưng đến khi xác định chắc chắn thì tâm trạng nàng khó tránh khỏi có chút tiếc nuối.

Nàng gả cho Lục Lưu một năm thì vì Lục Lưu mắc bệnh nên năm đó không hề có tết. Bây giờ năm thứ hai thật vất vả được đoàn tụ cùng cha mẹ thì hắn lại lĩnh binh đánh trận.

Có điều nhìn trong thư Lục Lưu báo tin khoẻ mạnh cho nàng rồi lại dài dòng văn tự căn dặn nàng một phen, Giang Diệu liền có thể tưởng tượng bộ dáng hắn lo lắng ở phía bên kia.

Nhìn nét chữ cứng cáp mạnh mẽ, Giang Diệu không nhịn được mà đem thư kề sát mặt của mình.

Giang Diệu cười cười, xem thư xong nàng liền để cho Bảo Cân mài mực để viết cho Lục Lưu một phong thư.

Vì nhận được thư của Lục Lưu nên tâm tình Giang Diệu vô cùng tốt, buổi tối nàng còn hát đồng dao dỗ tiểu tử ngủ sau đó tự mình hưng phấn một lúc rồi mới ngủ say sưa.

(๑>◡<๑)

Vậy mà ngày hôm sau trong cung phát sinh đại sự.

Giang Diệu nghe tin liền tiến cung, thẳng hướng Khôn Cùng cung mà đi, vào đến bên trong liền thấy khuôn mặt Hoắc Tuyền tiều tuỵ, dường như là một đêm không ngủ.

Giang Diệu biết Hoắc Tuyền cực yêu quý thân thể mình, nên nhìn tình cảnh hiện giờ thì tâm trạng nàng lo lắng hỏi:

“Tuyền tỷ tỷ có chuyện gì vậy?”

Hoắc Tuyền coi Giang Diệu giống như tỷ muội ruột, chuyện gì cũng đều không dấu giếm, quan hệ so với đường tỷ Hoắc Vi còn càng thân thiết hơn.

Nàng nhìn vào Giang Diệu, cũng không gạt nói:

“Là chuyện của hoàng thượng.”

Giang Diệu cũng ngờ ngợ nghe được một chút. Dường như là có quan hệ tới Trang thái phi, còn cụ thể là chuyện gì thì nàng cũng không rõ.

“Hoàng thượng thuở nhỏ tang mẫu, vì Trang phi cùng Vinh phi thân nhau như tỷ muội, mà Trang phi lại không có con nối dòng nên mới nhận Hoàng thượng và Trưởng công chúa nuôi dưới gối mình. Đã nhiều năm như vậy, quan hệ này dù không phải mẹ con ruột thì cũng thân thiết hơn hẳn mẹ con ruột. Thế nhưng hôm qua mới biết được sự thật những năm qua Vinh phi cùng Tiên hoàng sinh ra hiềm khích là do Trang phi lén lút làm khó dễ bên trong, mà Vinh phi không lý do bị nhiễm phải ôn dịch cũng bởi một tay Trang phi gây ra…”

Giang Diệu có chút choáng váng.

Ý này chính là nói Vinh phi bị Trang thái phi hại chết.

Nàng tự nhiên hiểu được có chút phương diện Cảnh Huệ đế cũng giống Lục Lưu, đặc biệt là đối với người thân bên cạnh, cũng bởi hắn thuở nhỏ tang mẫu nên mới đặc biệt hiếu thuận với Trang thái phi.

Người trong hậu cung đều biết Thái hậu là người không dễ trêu nhưng vị Trang thái phi này càng là không thể trêu trọc nổi.

Có thể trải qua cuộc sống ở trong cung như cá gặp nước thì Trang thái phi sao có thể dịu dàng nhàn tĩnh, bình dị dễ gần như vẻ ngoài được?

Giang Diệu hỏi:

“Vậy Hoàng thượng thế nào rồi?”

Nói đến Cảnh Huệ đế, Hoắc Tuyền liền nói:

“Từ tối hôm qua đến giờ liền đem chính mình nhốt ở ngự thư phòng, ai cũng không cho vào. Ngay cả ta đến cũng không để ta đi vào.”

Nói không cho phép vào thì Tuyền tỷ tỷ liền không đi vào sao?

Giang Diệu tuy không thích Cảnh Huệ đế nhưng nàng hiểu tình cảm Cảnh Huệ đế đối với Tuyền tỷ tỷ là thật lòng, vào lúc này Cảnh Huệ đế cần Tuyền tỷ tỷ nhất.

Giang Diệu lập tức nắm tay Hoắc Tuyền nói:

“Tuyền tỷ tỷ, trong lòng Hoàng thượng để ý tỷ nhất, vào lúc này tỷ ngồi đây lo lắng cũng vô dụng, vẫn nên đến nhìn hắn thì tốt hơn. Hắn là vua một nước, một số thời khắc hắn không thể tuỳ hứng theo tính tình được, tỷ đi khuyên nhủ và an ủi hắn so với bất kỳ người khác là hữu hiệu nhất.”

Hoắc Tuyền nhất thời giống như chợt tỉnh cơn mê, trong lòng thầm thán mình thật quá hồ đồ.

Làm Hoàng hậu hiền lương rộng lượng quen rồi nên mọi chuyện đều theo ý hắn, không hề dám vi phạm…

Hoắc Tuyền nhìn Giang Diệu:

“Được, ta liền đi đây.”

Giang Diệu gật đầu mỉm cười:

“Đi đi. Mặc dù hắn còn chưa thể đi vào lòng tỷ nhưng hắn vẫn là phu quân của tỷ, có chuyện gì mà phu thê không thể đồng tâm chống đỡ được chứ?”

Hoắc Tuyền là người làm việc trực tiếp, nghe Giang Diệu nói xong liền đi thẳng đến ngự thư phòng. Nhìn bóng lưng Hoắc Tuyền, Giang Diệu thật có chút ước ao…

Phu thê đồng tâm, kỳ thực sao nàng lại không muốn cùng Lục Lưu phu thê đồng tâm, cùng hắn vượt mọi chông gai và cửa ải khó khăn chứ?

Nàng khuyên Hoắc Tuyền đi an ủi Cảnh Huệ đế là hy vọng Cảnh Huệ đế sớm tỉnh táo lại, ngoại trừ liên quan đến Hoắc Tuyền thì còn một nguyên nhân quan trọng nhất: phu quân nàng nhọc nhằn khổ sở đấu tranh giành thiên hạ vì vị đế vương trẻ tuổi này, chính là hi vọng hắn ngồi vững vàng ngôi vị hoàng đế, làm một minh quân.

Tâm nguyện Lục Lưu chính là tâm nguyện của nàng. Nàng không muốn tâm huyết Lục Lưu uổng phí.

(๑>◡<๑)

Hoắc Tuyền vội vội vàng vàng tiến vào ngự thư phòng, vì nàng là Hoàng hậu nên thị vệ bên ngoài cũng không thể làm gì được nàng. Hơn nữa Hoàng hậu có thể đi vào là chuyện không thể tốt hơn, dù sao bọn họ là nô tài thì chỉ biết nghe ý chỉ như thế, nếu hoàng thượng bên trong xảy ra chuyện thì bọn họ không thể gánh nổi tội. Thế nên bọn họ chỉ giả vờ ngăn cản rồi liền để Hoàng hậu đi vào.

Hoắc Tuyền nhìn chung quanh một phen nhưng không thấy bóng dáng Cảnh Huệ đế, lúc này nàng mới cẩn thận đi tìm thì phát hiện bên trong góc sau ngự án kia, Cảnh Huệ đế một thân long bào vàng óng ánh đang yên lặng ngồi dưới đất.

Trong lòng Hoắc Tuyền căng thẳng, nàng chậm rãi đi qua, không hề giống ngày xưa cung kính mà chỉ ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào hắn, mở miệng nói:

“Hoàng thượng?”

Vốn Cảnh Huệ đế đang cúi thấp đầu xuống, nghe được âm thanh mới chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Hoắc Tuyền một chút. Cảnh Huệ đế cũng là một đêm không ngủ, đáy mắt phủ đầy tơ máu, âm thanh cũng có chút khàn khàn, nhưng vẻ mặt vẫn tính là ôn hòa, hắn mở miệng nói:

“Nàng đến rồi…”

Đây đâu phải là vị đế vương tuổi trẻ hăng hái ngày xưa?

Mặc dù không có tình yêu nam nữ nhưng hai người sớm chiều ở chung, cộng thêm lại có một hài tử đáng yêu nên trong lòng nàng ít nhiều cũng có tình cảm.

Hoắc Tuyền vươn tay nắm lấy bàn tay hắn, ngự thư phòng bởi vì một đêm này cấm người đi vào nên lửa than bên trong đã sớm tắt, bây giờ đang là mùa đông mà cứ như vậy ngồi dưới đất nên thân thể đã sớm trở nên lạnh lẽo.

Mà trên người Cảnh Huệ đế chỉ mặc có một thân long bào, ngay cả áo choàng cũng đều không khoác.

Hoắc Tuyền lập tức đem áo choàng trên người mình khoác lên người Cảnh Huệ đế, đến cùng là nàng đã trở thành mẫu thân nên chăm sóc người cũng rất thông thạo.

Cũng không biết chính cử chỉ nho nhỏ này của Hoắc Tuyền đã làm cho Cảnh Huệ đế không nhịn được mà vươn tay ra đem tiểu thê tử đối với hắn tương kính như tân này ôm vào trong ngực, âm thanh hắn run run nói:

“A Tuyền, cả đời này nàng đừng rời xa trẫm, có được hay không?”

Hoắc Tuyền không suy nghĩ nhiều, nàng nhanh chóng đáp ứng:

“Được.”

Đây ngược lại là lời thật lòng của Hoắc Tuyền. Mới đầu nàng đối với Cảnh Huệ đế là căm ghét, ngay cả khi hắn chạm vào chính mình thì cũng cảm thấy buồn nôn. Nhưng trong lòng nàng từ lâu đã rõ ràng cả đời này không thể rời khỏi toà hoàng cung này.

Hoắc Tuyền lại nói:

“Hoàng thượng, trên đất lạnh, chúng ta trước tiên đứng lên có được hay không?”

Giọng điệu này giống như dỗ tiểu hài tử, cũng là giọng điệu nàng chưa bao giờ từng có đối với hắn.

Hoắc Tuyền thấy hắn không lên tiếng liền tự mình dìu hắn lên. Chỉ là Cảnh Huệ đế ngồi quá lâu nên tứ chi đã sớm mất cảm giác, thân hình cao lớn lảo đảo một hồi liền thẳng tắp dựa ở trên người nàng. Hoắc Tuyền hít sâu một hơi mới đỡ hắn ngồi trên long ỷ mềm mại.

Nhưng Cảnh Huệ đế thật giống như hài tử, nửa khắc cũng không chịu rời xa nàng. Trong ngày thường hắn đối với nàng cẩn thận từng li từng tí một, đi mỗi một bước thì sẽ tinh tế đánh giá sắc mặt của nàng, bây giờ lại tùy hứng theo tính tình của chính mình, đem nàng kéo vào trong ngực, ôm thân thể mềm mại thơm thơm không chịu buông tay.

Cảnh Huệ đế nói:

“Lúc trước trẫm đều cảm thấy cho dù thuở nhỏ tang mẫu, nhưng trẫm tốt xấu gì vẫn còn có mẫu phi thương yêu trẫm. Mẫu phi đối với trẫm rất tốt, Hoàng tỷ cũng che chở trẫm, mà từ năm bốn tuổi ấy trẫm liền trở thành huynh đệ tốt với đường ca. Nàng có thể không biết, vị đường ca này của trẫm xưa nay không đem người để vào trong mắt, mặc dù trẫm là hoàng tử nhưng hắn cũng không chủ động cùng trẫm chơi đùa. Lúc ấy trẫm lại được phụ hoàng và mẫu phi che trở, từ nhỏ lại được hoàng tỷ luôn bênh nên làm sao gặp phải người có tính tình lạnh nhạt như thế? Trẫm liền nghĩ cách bám lấy hắn, nói chuyện cùng hắn, hắn hờ hững nhưng trẫm quyết không chịu thua, nghĩ nhất định phải cùng hắn trở thành bạn tốt… Mãi đến tận một lần trẫm theo phụ hoàng đi Tây Sơn săn bắn, lúc ấy chỉ có trẫm và hắn đi ở trong rừng, còn mọi người đã sớm tản ra. Khi đó trẫm sợ sệt cực kì, chỉ lo sẽ bị dã thú trong rừng ăn thịt, thế nhưng đường ca so với trẫm chỉ lớn hơn vài tuổi lại có thể bình tĩnh trước sau như một… Sau lần ấy trẫm càng kính phục hắn, nghĩ chính bản thân mình cũng phải trở nên giống hắn, trở thành một nam tử hán đại trượng phu đội trời đạp đất.”

Hắn nhìn thê tử đang lẳng lặng lắng nghe trong lồng ngực một chút rồi tiếp tục nói:

“… Tính tình đường ca lạnh nhạt, nhưng trẫm biết hắn đối với người thân bên cạnh rất tốt. Sau khi trẫm cùng hắn trở thành bằng hữu, trẫm liền lấy mượn danh phụ hoàng đến Tuyên Vương phủ chơi rồi quấn quít lấy hắn đòi trống ra khỏi phủ chơi. Chỉ là trẫm cái gì cũng đều không hiểu nên đã liên luỵ hắn cùng trẫm bị một đám ăn mày lột tiền và còn bị đánh một trận. Trẫm muốn cậy mạnh thay hắn cản mấy quyền. Đường ca dù lợi hại đến đâu thì cũng vẫn chỉ là tiểu hài tử, hắn so với trẫm bị thương nặng hơn mà vẫn cố gắng cõng trẫm trở về Tuyên Vương phủ… Cuối cùng, phụ hoàng ôm trẫm đau lòng một phen và mang trẫm về cung dưỡng thương, mà đường ca của trẫm trên người mang theo vết thương thế nhưng vẫn bị cha hắn đánh cho một trận.”

Nhớ tới những chuyện này Cảnh Huệ đế cảm thấy dường như mới chỉ xảy ra ngày hôm qua.

“Hiện tại nhớ đến trẫm ngoại trừ thường xuyên gây phiền toái cho hắn thì căn bản không giúp hắn làm được gì. A Tuyền, trẫm muốn trong lòng, trong mắt nàng đều là trẫm cho nên khi thấy nàng khâm phục đường ca từ đáy lòng thì trong lòng trẫm liền cảm thấy khó chịu… Trẫm đố kỵ với hắn, trẫm cũng muốn chứng mình cho nàng thấy hắn có thể làm được thì trẫm cũng làm được, luôn có một ngày nàng sẽ khâm phục trẫm như khâm phục đường ca… Nhưng bây giờ ngay cả mẫu phi cũng hận trẫm, hoàng tỷ cũng vì chuyện đường ca mà cùng trẫm huyên náo không vui… A Tuyền, trẫm thật sự cho rằng chính mình không còn gì cả.”

Hoắc Tuyền nghe xong thì viền mắt cũng chua xót, nàng nâng mặt hắn lên dịu dàng nói:

“Vào lúc này thần thiếp đến đây là nghe theo lời khuyên của Diệu Diệu. Thần thiếp vẫn luôn kính hoàng thượng, không dám vi phạm mệnh lệnh của hoàng thượng. Nhưng Diệu Diệu nói đúng, chúng ta là phu thê đồng lòng, có chuyện gì là không thể vượt qua. Thái phi không coi người là nhi tử, trong lòng bà hận người nhưng hôm nay người đã có thần thiếp, có Thần nhi… Trong lòng Trưởng công chúa thất vọng nhưng vẫn rất lưu ý người, Tuyên Vương đang cùng Tiết phò mã liều mình chiến đấu với Bắc Yến quốc, giúp người bảo vệ biên cương Đại Lương… Thế nên người đừng để bọn họ thất vọng.”

Cảnh Huệ đế mấp máy môi hỏi:

“A Tuyền, vậy còn nàng? Nàng hận trẫm sao?”

Hoắc Tuyền không vội vã trả lời, ánh mắt nàng nhìn thẳng Cảnh Huệ đế sau đó mới nói:

“Trong lòng thần thiếp có bất mãn nhưng lại không hề hận người. Người để bụng thần thiếp cũng bởi vì thần thiếp đồng ý xả thân cứu người. Nhưng có một số việc thần thiếp cũng gạt người, thần thiếp cũng tính kế người, cũng tính toán một ít chuyện… mà bây giờ chuyện này đều đã qua, thần thiếp chỉ mong Thần nhi có thể vui vẻ trưởng thành, còn có…”

Nàng nhìn nam nhân nguyện ý ở trước mặt mình bại lộ hết nhược điểm, mỉm cười nói:

“… thần thiếp hy vọng người có thể làm một vị hoàng đế tốt, không nên để những người quan tâm người phải thất vọng. Đây là hi vọng của Trưởng công chúa, hi vọng của Tuyên Vương và cũng chính là hi vọng của thần thiếp.”

Cảnh Huệ đế cười cười, tính tình trẻ con nắm lấy tay thê tử, viền mắt hiện ra lệ quanh nói:

“Được, trẫm nhất định sẽ không để cho nàng thất vọng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện