Thịnh Sủng Thê Bảo
Chương 62: Nam nhân hờn mát
❣️edit: Phương Moe❣️
Lưu ma ma và Xuân Cảnh còn nói chuyện một lúc sau đó mới dẫn hươu con về Cẩm Tú viện.
Người đã đi nhưng Giang Diệu cảm thấy mặt mũi mình đã bị hai người này ném đi sạch sành sanh rồi.
Khuôn mặt nhỏ của nàng đỏ hồng, mi mắt vừa dày vừa dài, gò má không cách nào che đậy được ngượng ngùng, quay đầu liếc mắt nhìn nam nhân đang trầm mặc ở bên cạnh, hai tay nàng nắm lấy ống tay áo nói:
“Vương gia… khuyên tai của ta…”
Hắn đem khuyên tai trả lại cho nàng, nàng sẽ đi ngay. Nàng nhìn Lục Lưu mãi không lên tiếng, khuôn mặt tuấn mỹ hờ hững không để ý đến nàng, giữa hai hàng lông mày của hắn cũng đều tỏ vẻ đạm mạc, nàng bèn mở miệng gọi:
“Vương gia?”
Lục Lưu lúc này mới lên tiếng. Hắn cúi đầu liếc mắt nhìn tiểu cô nương bên cạnh miễn cưỡng mới đứng đến ngực của hắn, lạnh nhạt nói:
“Bản vương lấy khuyên tai của ngươi làm cái gì?”
Hắn thấy đôi mắt to long lanh của tiểu cô nương lộ ra kinh ngạc, nói tiếp một câu:
“Ngươi không tin?”
Giang Diệu đương nhiên không tin.
Ngày ấy ở trên ngựa, khuyên tai của nàng vẫn còn, rồi hắn giúp nàng sửa lại sợi tóc quấn ở trên khuyên tai, sau khi trở về liền phát hiện ra khuyên tai không còn…
Nếu không phải là hắn, vậy còn ai vào đây???
Nhưng vào lúc này Giang Diệu nhìn thấy ánh mắt hắn minh bạch, bình tĩnh, thật giống như là đang nói thật.
Tâm trạng Giang Diệu bán tính bán nghi, nhưng cũng không dám nói là không tin hắn. Lại nói, cái khuyên tai kia tuy rằng có giá trị, nhưng Vương gia hắn còn có thể thiếu một chút tiền này hay sao???
Nàng cúi đầu “Ồ” một tiếng, sau đó cảm thấy ngữ khí của mình có vẻ qua loa, liền nhỏ giọng nói:
“Là ta nhầm rồi, có lẽ là bị rơi ở chỗ khác.”
Lục Lưu ừ một tiếng, nói:
“Ngươi tuổi còn trẻ mà trí nhớ đã không được tốt rồi.”
Hắn cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ bé đẹp đẽ của nàng, nói tiếp:
“Thời điểm đi tìm khuyên tai, nhớ cảnh giác cao độ mở to mắt mà tìm, không lại bỏ sót mất.”
Đang yên đang lành, hắn như thế nào lại nói mấy câu quái gở này??? =.=
Giang Diệu đã thấy qua dáng vẻ lạnh như băng của hắn đối với người khác, nhưng thái độ của hắn đối với nàng vẫn rất luôn thân thiết quan tâm, chỉ là vào lúc này… lời nói của hắn có vẻ như có gai nha…
Có điều nàng cũng không quá hi vọng người có quyền cao chức trọng, năng lực xuất chúng như Vương gia hắn lại có thể tốt tính với tiểu cô nương như nàng.
Bình thường Lục Lưu cùng cha nàng không hay gặp gỡ, hôm nay lại đến nhà nàng chắc chắn cũng là có chuyện không nhỏ.
Giang Diệu không dám đắc tội hắn nên không có nói lại, khuôn mặt nhỏ chỉ hướng về hắn khách khí nói:
“Giờ đã không còn ai… vậy Vương gia đi trước đi, ta chờ một lúc nữa rồi ra sau.”
Để phòng ngừa vạn nhất, hai người bọn họ vẫn nên tách riêng ra là tốt nhất.
Nghe xong nàng nói, Lục Lưu cúi đầu ừ một tiếng, rồi nhấc chân đi thẳng ra ngoài.
Lông mày Giang Diệu nhíu lại.
Nàng nói lời này tuy là thực lòng, nhưng vào lúc này thấy hắn không chút do dự đi ra ngoài trước, nàng cảm thấy hắn cũng quá không có phong độ. Nếu đổi lại là Hoắc Nghiễn, nhất định hắn sẽ quân tử khiêm tốn để cho nàng đi ra ngoài trước.
Qua nửa khắc đồng hồ, Giang Diệu nhìn chung quanh không có ai, lúc này mới nhấc theo làn váy rón ra rón rén đi ra ngoài.
Nàng tự mình chỉnh sửa xiêm y trên người, sau đó trực tiếp trở về Cẩm Tú viện.
Lục Lưu thấy nàng đã rời đi, lúc này mới từ phía sau cây hoa quế đi ra, ánh mắt rơi vào thân thể mềm mại yêu kiều của tiểu cô nương, dọc theo sống lưng đi đến vòng eo nhỏ nhắn của nàng, rồi nhìn một đường đi xuống dưới… Ánh mắt mới dừng lại một chút.
。・°°・(>_<)・°°・。
Giang Diệu vừa vào sân, Bảo Cân cùng Bảo Lục liền tiến lên đón.
Bảo Lục vội vàng nói:
“Tiểu thư mới đi chỗ nào vậy?”
Nghe giọng điệu này thì là gấp đến hỏng rồi.
Giang Diệu nói:
“Ta đi tìm Trường Phúc đây, không tìm …”
Đang nói thì nàng nhìn thấy cách đó không xa bé hươu đang ngoan ngoãn ăn cỏ, đôi mắt nàng liền sáng ngời, vui vẻ nói:
“Đã trở về. Các ngươi ở chỗ nào tìm thấy vậy?”
Bảo Cân mỉm cười, liếc mắt nhìn Lưu ma ma và Xuân Cảnh đang tiến lên hành lễ, hướng về phía Giang Diệu nói:
“Tiểu thư, là Lưu ma ma và Xuân Cảnh đi tìm, tìm rất lâu mới thấy đấy.”
—— ở đâu ra mà tìm đã lâu, rõ ràng ngồi buôn chuyện rõ lâu thì có.Giang Diệu thấy Lưu ma ma và Xuân Cảnh nở nụ cười ngây thơ, ngại ngùng. Nàng lại nghĩ đến mới vừa nãy hai người này oai phong lẫm liệt lén lút tán gẫu về nàng, lại còn cùng nhau thảo luận mông nàng có lớn hay không, tròn hay không tròn, sinh dễ hay sinh khó… Giang Diệu nghĩ đến đây, chỉ gật đầu ừ một tiếng, rồi vươn tay sờ sờ đầu Trường Phúc.
Trường Phúc đang ăn cỏ thấy Giang Diệu vuốt ve nó, đôi mắt to long lanh nước liền ngước lên nhìn nàng một lúc, sau đó đầu nó cúi thấp xuống dụi dụi vào mông nàng…
Đây là…
Nếu là ngày thường, Giang Diệu tất nhiên là cảm thấy Trường Phúc đang muốn thân thiết với nàng, nhưng hôm nay nàng nghe thấy hai người Lưu ma ma và Xuân Cảnh tán gẫu… Mặt Giang Diệu nhất thời liền đỏ, sau đó mau mau chóng chóng trở về phòng của mình.
Vừa nãy ở sau hòn giả sơn chờ quá lâu, nàng sợ trên người bị sâu ở trên cây rơi xuống nên nàng để Bảo Cân và Bảo Lục chuẩn bị nước nóng để tắm rửa một phen.
Sau khi tắm xong, Giang Diệu mặc một thân xiêm y sạch sẽ bước ra.
Nàng đứng ở trước gương Tây Dương cao bằng nửa người được đặt trong phòng, ma xui quỷ khiến thế nào mà nàng lại nghiêng đầu nhìn cái mông mềm mại của mình ở trong gương… Khuôn mặt nhỏ của Giang Diệu thẹn thùng, không thể không thừa nhận tuy rằng không lớn nhưng mà mông nàng xác thực căng tròn, vểnh cao nha.
Lúc Kiều Thị tiến vào, Giang Diệu cũng vừa mới mặc xong đồ. Giang Diệu chính là đang muốn đi tìm mẫu thân, giờ nàng thấy mẫu thân đã đến liền nhiệt tình kéo cánh tay của Kiều Thị nói muốn đổi hai người Lưu ma ma và Xuân Cảnh.
Kiều Thị nghe xong, không có hỏi nhiều, gật đầu nói:
“Được, chờ một lúc nữa nương sẽ bảo Hứa ma ma chọn cho con mấy người biết nghe lời.”
Giang Diệu hơi ngạc nhiên, ngước mắt lên nhìn mẫu thân, hỏi một câu:
“Nương không hỏi tại sao sao?”
Kiều Thị xoa xoa đầu nữ nhi, nói:
“Diệu Diệu lớn rồi, chính mình có chủ ý riêng, nương sẽ không can thiệp nhiều.”
Đúng nha, qua năm là nàng mười ba, có thể bắt đầu làm mai rồi. Tinh thần Giang Diệu thoáng vui vẻ, một đôi mắt sáng lấp lánh tràn đầy hiếu kỳ hỏi:
“Nương, nghe nói hôm nay Tuyên Vương đến tìm cha có chuyện thương lượng, không phải Tuyên Vương cùng với Trấn Quốc Công phủ chúng ta không có lui tới sao?”
Kiều Thị nói:
“Chuyện này nương cũng không biết được, chỉ là chuyện trong quan trường, nương cũng không hỏi nhiều.”
Kiều Thị là người biết tiến biết lùi, tuy rằng những năm này được Giang Chính Mậu đặt ở lòng bàn tay thương yêu, tuy nhiên nàng không bao giờ hỏi qua việc triều chính. Hôm nay nàng tuy hiếu kỳ, nhưng hắn không nói, nàng cũng sẽ không hỏi.
Giang Diệu gật đầu “Ồ” một tiếng, không lại tiếp tục hỏi.
Nàng cảm thấy kỳ quái cũng bởi vì đời trước Trấn Quốc Công phủ cùng Tuyên Vương phủ đều giống như mấy năm trước không có qua lại nhiều, mà nàng chỉ tiếp xúc duy nhất với Lục Hành Chu của Tuyên Vương phủ.
Đời này từ nhỏ nàng cùng Lục Hành Chu liền chặt đứt không gặp gỡ, theo lý thuyết thì nàng càng phải không còn liên quan gì đến Tuyên Vương phủ mới đúng.
Nàng đang nghĩ nghĩ thì lại nghe mẫu thân Kiều Thị than thở:
“Có điều đứa nhỏ này đúng là cực phẩm nam tử, cha ngươi đứng bên cạnh hắn liền trở nên mờ nhạt, chẳng đáng chú ý tới một chút nào.”
Điểm ấy thì Giang Diệu hoàn toàn là tán thành.
“… Đứa nhỏ này, vẫn giống như trước đây hiểu lễ nghĩa như thế. Không quan tâm bây giờ là thân phận gì, nhìn nương và các phu nhân cũng là khách khí lễ phép. Nếu mẫu thân hắn biết nhi tử mình có tiền đồ như vậy, khẳng định rất là vui mừng.”
Ngữ khí Kiều Thị giống như cảm thấy Lục Lưu là người xuất chúng nhất trong số những người trẻ tuổi. Nhưng khoan hãy nói đến điều này, hôm nay Kiều Thị mới nhìn rõ khí chất như ngọc của Lục Lưu, mắt đều sáng hết cả lên. Lúc trước ở Kiều phủ, Kiều Thị cũng đã nhìn thấy nhưng khoảng cách lại xa nên không nói được câu nào.
Nói xong, Kiều Thị lại nhìn nữ nhi mình một chút, hỏi:
“Diệu Diệu đã gặp qua Tuyên Vương sao?”
Giang Diệu hơi ngớ người ra sau đó rũ mắt xuống cẩn thận nói:
“Ngày ấy ở Trang tử của Trưởng công chúa, nữ nhi có chạm mặt rồi nói mấy câu, rồi tại tiệc mừng thọ của ngoại tổ phụ, nữ nhi cũng nhìn thấy hắn nói chuyện cùng Tuần biểu ca…”
Kiều Thị coi Kiều Tuần như con trai ruột nên vừa nghe lời này không nhịn được than thở:
“Nếu Tuyên Vương có thể giúp đỡ Tuần nhi, vậy đúng là phúc phận của hắn.”
Giang Diệu thầm nghĩ: Người cháu ngoan này của mẫu thân suýt chút nữa thì mang nữ nhi bảo bối của người đi bán đấy.
。・°°・(>_<)・°°・。
Lục Hà thấy Vương gia nhà mình hồi phủ liền đi thư phòng làm việc, hắn bèn đi ra ngoài chuẩn bị nước trà.
Lục Lưu vừa vào thư phòng nhưng lại không bắt đầu làm việc mà là ngồi vào bàn vuông bên cạnh cửa sổ, giống như thường ngày nhàn hạ, lấy ra hai cây lá dừa, cúi đầu bắt đầu bện.
Trong ngày thường hắn đều bình thản nhanh chóng bện được mấy con, nhưng hiện tại Lục Lưu nhìn châu chấu ở trong tay mới bện được một nửa liền cảm thấy tâm trạng hơi phập phồng thấp thỏm.
Hắn đem châu chấu mới bện được một nửa để lên trên bàn, sau đó đứng dậy đi tới phía sau bàn làm việc, mở ngăn kéo bên tay phải rồi lấy ra một cái hộp nhỏ.
Mở ra, bên trong là một cái khuyên tai bằng vàng hình thỏ ngọc đáng yêu.
Hắn lẳng lặng vuốt nhẹ, trong đầu là khuôn mặt cười tươi rói của tiểu cô nương, rồi đôi mắt long lanh như những viên bi thuỷ tinh cùng với âm thanh mềm mại nũng nịu của nàng.
。・°°・(>_<)・°°・。
Ngày hôm sau, Kiều Thị liền tìm mấy người phù hợp đem đến cho Giang Diệu để thay thế hai người Lưu ma ma và Xuân Cảnh.
Thay thế Lưu ma ma là Tân ma ma, tuổi so với Lưu ma ma lúc trước thì lớn hơn một chút, làm việc cũng cẩn thận tỉ mỉ hơn, tướng mạo hiền hoà lại hay cười, tay nghề chăm sóc hươu con là một cao thủ.
Còn thay thế nha hoàn Xuân Cảnh là Bích Đào. Tính tình Bích Đào hướng nội, dáng dấp bình thường, yên lặng đứng một chỗ không gây ra sự chú ý, nhưng Giang Diệu đã từng nhìn thấy dáng vẻ nàng ấy cho Hươu con ăn rất chăm chú tận tâm, nên Giang Diệu rất hài lòng nha hoàn yên tĩnh chân thật này, còn dặn dò Bảo Cân quan tâm đến nàng ấy một ít.Cho tới hôm sinh nhật Hoắc Nghiễn thì trước đó một đêm, Giang Diệu vừa vặn bị sốt nên ngày kế không đi Bình Tân Hầu phủ được, chỉ dặn Bảo Cân đem lễ vật sinh nhật đã chuẩn bị đưa đi Bình Tân Hầu phủ.
Ngày hôm sau Hoắc Tuyền liền đến thăm nàng, thấy khuôn mặt nhỏ của Giang Diệu trắng xám, dáng dấp tiều tụy, lúc này nàng mới không nhịn được lôi kéo tay Giang Diệu, nhíu mày nói:
“Đang yên đang lành, làm sao lại sinh bệnh cơ chứ? Muội cũng không biết, hôm qua tỷ có bao nhiêu lo lắng cho muội, còn có ca ca tỷ, hắn cũng là lo lắng, cả ngày đều mất tập trung.”
Sinh bệnh nên không đi được sinh nhật Hoắc Nghiễn, Giang Diệu đúng là thở phào nhẹ nhõm.
Ngày ấy lời nói của Lưu ma ma cùng Xuân Cảnh mặc dù có chút nói hưu nói vượn, nhưng những năm gần đây nàng cùng Hoắc Nghiễn có qua lại là sự thực. Nàng giờ là đại cô nương, nên cấm kỵ một chút, coi như… Coi như thật sự muốn gả cho Hoắc Nghiễn, cũng nên duy trì chút khoảng cách.
Nàng vốn do dự có nên đi hay không đi, may hôm qua bị bệnh, đúng là thở phào nhẹ nhõm.
Trên người Giang Diệu mặc một thân tẩm y sắc ngọc lan, khuôn mặt trẻ con mang theo ý cười, nói:
“Chỉ là phong hàn bình thường, đã không có gì đáng ngại.”
Mới đầu đã đáp ứng là sẽ đi, nhưng cuối cùng lại bất thành, Giang Diệu đối với Hoắc Nghiễn có chút áy náy, nên lời nói chúc mừng sinh nhật đành để ngày khác nói mới được.
Hoắc tuyền nói:
“Muội không có chuyện gì là tốt rồi.”
Đôi mắt Hoắc Tuyền cong cong lên cười, tiếp tục nói:
“Vậy là tốt rồi, muội nghỉ ngơi đi, mấy ngày nữa tỷ liền đến thăm muội.”
Giang Diệu gật đầu, để Bảo Cân đưa Hoắc Tuyền đi ra ngoài, còn mình thì ngoan ngoãn nằm trên giường nghỉ ngơi.
Sau khi Hoắc Tuyền ra ngoài phủ, liền lên xe ngựa đang dừng ở bên đình, nàng mới vừa vén màn xe lên, đã nghe thấy người bên trong âm thanh lo lắng hỏi:
“A tuyền, Diệu Diệu không có sao chứ?”Người thanh niên trẻ bên trong mặc một bộ cẩm bào màu xanh, đầu đội bạch ngọc phát quan, dáng dấp nhã nhặn tuấn tú, chính là Hoắc Nghiễn.
Hoắc Tuyền cười tủm tỉm đi vào, ngồi xuống rồi mới nói:
“Ca ca yên tâm, Diệu Diệu không có chuyện gì.”
Nàng thấy ca ca thở ra một hơi, mới hỏi:
“Ca ca tại sao không cùng muội vào thăm Diệu Diệu?”
Hoắc Nghiễn lại nói:
“Nam nữ khác biệt, chung quy không thể quá hào phóng, muội thay ta đến thăm cũng giống như là ta đến thăm rồi.”
Kỳ thực, có phải là giống nhau hay không, trong lòng Hoắc Nghiễn lại quá là rõ ràng. Hắn cũng muốn tận mắt đi thăm nàng, xem nàng đến cùng thế nào rồi, có phải là gầy hay là tiều tụy. Nhưng hắn cũng rõ ràng thân phận của chính mình, không phải ca ca của nàng, cũng không phải là… Vị hôn phu của nàng.
Nghĩ đến tiểu cô nương nằm trên đầu quả tim của chính mình, Hoắc Nghiễn liền trông mông thời gian trôi qua nhanh hơn chút nữa —— chờ nàng lại lớn lên chút, hắn sẽ để cha mẹ đi cầu hôn. Nghĩ như vậy, Hoắc Nghiễn cúi đầu nhìn quạt nhỏ trong tay coi như trân bảo, khoé miệng không nhịn được cười cười.
Sau khi xe ngựa của hai huynh muội Hoắc Nghiễn, Hoắc Tuyền đang rời đi thì phía sau lại có một chiếc xe ngựa long trọng đang đi tới.
Ngồi bên trong chính là Trưởng công chúa Lục Dục Tú.
Xe ngựa dừng lại, Trưởng công chúa vén mành đi ra, nhìn xe ngựa vừa rời đi, bỗng nhiên híp híp mắt… xe ngựa của Bình tân Hầu phủ!
Giang Diệu không nghĩ tới, mới vừa tiễn một Hoắc Tuyền thì sau đó lại nghênh đón vị đại phật Trưởng công chúa này.
Trưởng công chúa vừa đến, trên dưới Trấn Quốc Công phủ đều tiến tới đón tiếp, ngay cả Lão thái thái cũng bị nâng lại đây gặp khách.
Trưởng công chúa vội vàng nói mình chỉ là đến thăm Giang Diệu, nên để người đưa Lão thái thái trở về viện nghỉ ngơi còn chính thì tự đến Cẩm Tú viện của Giang Diệu.
Kiều Thị dẫn Trưởng công chúa đến viện của nữ nhi, tuy rằng hiếu kỳ quan hệ của nữ nhi cùng Trưởng công chúa khi nào thì tốt như vậy, nhưng nàng cũng rõ ràng tiểu cô nương trong lúc này có lời muốn nói nên đưa người đến liền thức thời rời đi.
Giang Diệu muốn dậy hành lễ, Trưởng công chúa lại đè bờ vai nhỏ của nàng xuống một cái, nói:
“Ngươi nằm nghỉ ngơi đi, ta hôm nay chính là tới thăm ngươi một chút.”
Nàng cúi đầu tinh tế tỉ mỉ nhìn khuôn mặt nhỏ của Giang Diệu, lông mày hơi thu lại, nói:
“Đúng là bị gầy đi một chút.” Ngữ khí còn có chút đau lòng.
Chỉ là nhẹ nhàng đè lại bờ vai của nàng thôi mà thân thể nhỏ bé của Giang Diệu nhất thời liền không có cách nào động đậy.
Trưởng công chúa không hổ danh là từ nhỏ tập võ.
Trưởng công chúa cũng ý thức được điều này, ngượng ngùng thu tay về, cười nói:
“Ta khí lực lớn, làm đau Diệu Diệu phải không?”
Giang Diệu cười nói một câu không có chuyện gì, lại càng cảm thấy Trưởng công chúa tính tình hiền hoà, khiến nàng khi nói chuyện cùng ngược lại cũng thoải mái tự nhiên hơn.
Nàng ngước mắt nhìn Trưởng công chúa mặt mày anh khí, sống mũi cao thẳng, khuôn mặt xinh đẹp long lanh này tuy không tô son điểm phấn, nhưng đúng là trời sinh quyến rũ.
Nghĩ đến Trường Phúc ở ngoài sân viện, Giang Diệu cười vui vẻ nói:
“Lần trước Trưởng công chúa đem hươu con tặng cho Diệu Diệu, Diệu Diệu liền muốn tự mình cảm ơn Trưởng công chúa, nhưng vẫn không tìm được cơ hội thích hợp…”
“… Ta đưa hươu con?” Trưởng công chúa ngạc nhiên, lẩm bẩm nói.
Lưu ma ma và Xuân Cảnh còn nói chuyện một lúc sau đó mới dẫn hươu con về Cẩm Tú viện.
Người đã đi nhưng Giang Diệu cảm thấy mặt mũi mình đã bị hai người này ném đi sạch sành sanh rồi.
Khuôn mặt nhỏ của nàng đỏ hồng, mi mắt vừa dày vừa dài, gò má không cách nào che đậy được ngượng ngùng, quay đầu liếc mắt nhìn nam nhân đang trầm mặc ở bên cạnh, hai tay nàng nắm lấy ống tay áo nói:
“Vương gia… khuyên tai của ta…”
Hắn đem khuyên tai trả lại cho nàng, nàng sẽ đi ngay. Nàng nhìn Lục Lưu mãi không lên tiếng, khuôn mặt tuấn mỹ hờ hững không để ý đến nàng, giữa hai hàng lông mày của hắn cũng đều tỏ vẻ đạm mạc, nàng bèn mở miệng gọi:
“Vương gia?”
Lục Lưu lúc này mới lên tiếng. Hắn cúi đầu liếc mắt nhìn tiểu cô nương bên cạnh miễn cưỡng mới đứng đến ngực của hắn, lạnh nhạt nói:
“Bản vương lấy khuyên tai của ngươi làm cái gì?”
Hắn thấy đôi mắt to long lanh của tiểu cô nương lộ ra kinh ngạc, nói tiếp một câu:
“Ngươi không tin?”
Giang Diệu đương nhiên không tin.
Ngày ấy ở trên ngựa, khuyên tai của nàng vẫn còn, rồi hắn giúp nàng sửa lại sợi tóc quấn ở trên khuyên tai, sau khi trở về liền phát hiện ra khuyên tai không còn…
Nếu không phải là hắn, vậy còn ai vào đây???
Nhưng vào lúc này Giang Diệu nhìn thấy ánh mắt hắn minh bạch, bình tĩnh, thật giống như là đang nói thật.
Tâm trạng Giang Diệu bán tính bán nghi, nhưng cũng không dám nói là không tin hắn. Lại nói, cái khuyên tai kia tuy rằng có giá trị, nhưng Vương gia hắn còn có thể thiếu một chút tiền này hay sao???
Nàng cúi đầu “Ồ” một tiếng, sau đó cảm thấy ngữ khí của mình có vẻ qua loa, liền nhỏ giọng nói:
“Là ta nhầm rồi, có lẽ là bị rơi ở chỗ khác.”
Lục Lưu ừ một tiếng, nói:
“Ngươi tuổi còn trẻ mà trí nhớ đã không được tốt rồi.”
Hắn cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ bé đẹp đẽ của nàng, nói tiếp:
“Thời điểm đi tìm khuyên tai, nhớ cảnh giác cao độ mở to mắt mà tìm, không lại bỏ sót mất.”
Đang yên đang lành, hắn như thế nào lại nói mấy câu quái gở này??? =.=
Giang Diệu đã thấy qua dáng vẻ lạnh như băng của hắn đối với người khác, nhưng thái độ của hắn đối với nàng vẫn rất luôn thân thiết quan tâm, chỉ là vào lúc này… lời nói của hắn có vẻ như có gai nha…
Có điều nàng cũng không quá hi vọng người có quyền cao chức trọng, năng lực xuất chúng như Vương gia hắn lại có thể tốt tính với tiểu cô nương như nàng.
Bình thường Lục Lưu cùng cha nàng không hay gặp gỡ, hôm nay lại đến nhà nàng chắc chắn cũng là có chuyện không nhỏ.
Giang Diệu không dám đắc tội hắn nên không có nói lại, khuôn mặt nhỏ chỉ hướng về hắn khách khí nói:
“Giờ đã không còn ai… vậy Vương gia đi trước đi, ta chờ một lúc nữa rồi ra sau.”
Để phòng ngừa vạn nhất, hai người bọn họ vẫn nên tách riêng ra là tốt nhất.
Nghe xong nàng nói, Lục Lưu cúi đầu ừ một tiếng, rồi nhấc chân đi thẳng ra ngoài.
Lông mày Giang Diệu nhíu lại.
Nàng nói lời này tuy là thực lòng, nhưng vào lúc này thấy hắn không chút do dự đi ra ngoài trước, nàng cảm thấy hắn cũng quá không có phong độ. Nếu đổi lại là Hoắc Nghiễn, nhất định hắn sẽ quân tử khiêm tốn để cho nàng đi ra ngoài trước.
Qua nửa khắc đồng hồ, Giang Diệu nhìn chung quanh không có ai, lúc này mới nhấc theo làn váy rón ra rón rén đi ra ngoài.
Nàng tự mình chỉnh sửa xiêm y trên người, sau đó trực tiếp trở về Cẩm Tú viện.
Lục Lưu thấy nàng đã rời đi, lúc này mới từ phía sau cây hoa quế đi ra, ánh mắt rơi vào thân thể mềm mại yêu kiều của tiểu cô nương, dọc theo sống lưng đi đến vòng eo nhỏ nhắn của nàng, rồi nhìn một đường đi xuống dưới… Ánh mắt mới dừng lại một chút.
。・°°・(>_<)・°°・。
Giang Diệu vừa vào sân, Bảo Cân cùng Bảo Lục liền tiến lên đón.
Bảo Lục vội vàng nói:
“Tiểu thư mới đi chỗ nào vậy?”
Nghe giọng điệu này thì là gấp đến hỏng rồi.
Giang Diệu nói:
“Ta đi tìm Trường Phúc đây, không tìm …”
Đang nói thì nàng nhìn thấy cách đó không xa bé hươu đang ngoan ngoãn ăn cỏ, đôi mắt nàng liền sáng ngời, vui vẻ nói:
“Đã trở về. Các ngươi ở chỗ nào tìm thấy vậy?”
Bảo Cân mỉm cười, liếc mắt nhìn Lưu ma ma và Xuân Cảnh đang tiến lên hành lễ, hướng về phía Giang Diệu nói:
“Tiểu thư, là Lưu ma ma và Xuân Cảnh đi tìm, tìm rất lâu mới thấy đấy.”
—— ở đâu ra mà tìm đã lâu, rõ ràng ngồi buôn chuyện rõ lâu thì có.Giang Diệu thấy Lưu ma ma và Xuân Cảnh nở nụ cười ngây thơ, ngại ngùng. Nàng lại nghĩ đến mới vừa nãy hai người này oai phong lẫm liệt lén lút tán gẫu về nàng, lại còn cùng nhau thảo luận mông nàng có lớn hay không, tròn hay không tròn, sinh dễ hay sinh khó… Giang Diệu nghĩ đến đây, chỉ gật đầu ừ một tiếng, rồi vươn tay sờ sờ đầu Trường Phúc.
Trường Phúc đang ăn cỏ thấy Giang Diệu vuốt ve nó, đôi mắt to long lanh nước liền ngước lên nhìn nàng một lúc, sau đó đầu nó cúi thấp xuống dụi dụi vào mông nàng…
Đây là…
Nếu là ngày thường, Giang Diệu tất nhiên là cảm thấy Trường Phúc đang muốn thân thiết với nàng, nhưng hôm nay nàng nghe thấy hai người Lưu ma ma và Xuân Cảnh tán gẫu… Mặt Giang Diệu nhất thời liền đỏ, sau đó mau mau chóng chóng trở về phòng của mình.
Vừa nãy ở sau hòn giả sơn chờ quá lâu, nàng sợ trên người bị sâu ở trên cây rơi xuống nên nàng để Bảo Cân và Bảo Lục chuẩn bị nước nóng để tắm rửa một phen.
Sau khi tắm xong, Giang Diệu mặc một thân xiêm y sạch sẽ bước ra.
Nàng đứng ở trước gương Tây Dương cao bằng nửa người được đặt trong phòng, ma xui quỷ khiến thế nào mà nàng lại nghiêng đầu nhìn cái mông mềm mại của mình ở trong gương… Khuôn mặt nhỏ của Giang Diệu thẹn thùng, không thể không thừa nhận tuy rằng không lớn nhưng mà mông nàng xác thực căng tròn, vểnh cao nha.
Lúc Kiều Thị tiến vào, Giang Diệu cũng vừa mới mặc xong đồ. Giang Diệu chính là đang muốn đi tìm mẫu thân, giờ nàng thấy mẫu thân đã đến liền nhiệt tình kéo cánh tay của Kiều Thị nói muốn đổi hai người Lưu ma ma và Xuân Cảnh.
Kiều Thị nghe xong, không có hỏi nhiều, gật đầu nói:
“Được, chờ một lúc nữa nương sẽ bảo Hứa ma ma chọn cho con mấy người biết nghe lời.”
Giang Diệu hơi ngạc nhiên, ngước mắt lên nhìn mẫu thân, hỏi một câu:
“Nương không hỏi tại sao sao?”
Kiều Thị xoa xoa đầu nữ nhi, nói:
“Diệu Diệu lớn rồi, chính mình có chủ ý riêng, nương sẽ không can thiệp nhiều.”
Đúng nha, qua năm là nàng mười ba, có thể bắt đầu làm mai rồi. Tinh thần Giang Diệu thoáng vui vẻ, một đôi mắt sáng lấp lánh tràn đầy hiếu kỳ hỏi:
“Nương, nghe nói hôm nay Tuyên Vương đến tìm cha có chuyện thương lượng, không phải Tuyên Vương cùng với Trấn Quốc Công phủ chúng ta không có lui tới sao?”
Kiều Thị nói:
“Chuyện này nương cũng không biết được, chỉ là chuyện trong quan trường, nương cũng không hỏi nhiều.”
Kiều Thị là người biết tiến biết lùi, tuy rằng những năm này được Giang Chính Mậu đặt ở lòng bàn tay thương yêu, tuy nhiên nàng không bao giờ hỏi qua việc triều chính. Hôm nay nàng tuy hiếu kỳ, nhưng hắn không nói, nàng cũng sẽ không hỏi.
Giang Diệu gật đầu “Ồ” một tiếng, không lại tiếp tục hỏi.
Nàng cảm thấy kỳ quái cũng bởi vì đời trước Trấn Quốc Công phủ cùng Tuyên Vương phủ đều giống như mấy năm trước không có qua lại nhiều, mà nàng chỉ tiếp xúc duy nhất với Lục Hành Chu của Tuyên Vương phủ.
Đời này từ nhỏ nàng cùng Lục Hành Chu liền chặt đứt không gặp gỡ, theo lý thuyết thì nàng càng phải không còn liên quan gì đến Tuyên Vương phủ mới đúng.
Nàng đang nghĩ nghĩ thì lại nghe mẫu thân Kiều Thị than thở:
“Có điều đứa nhỏ này đúng là cực phẩm nam tử, cha ngươi đứng bên cạnh hắn liền trở nên mờ nhạt, chẳng đáng chú ý tới một chút nào.”
Điểm ấy thì Giang Diệu hoàn toàn là tán thành.
“… Đứa nhỏ này, vẫn giống như trước đây hiểu lễ nghĩa như thế. Không quan tâm bây giờ là thân phận gì, nhìn nương và các phu nhân cũng là khách khí lễ phép. Nếu mẫu thân hắn biết nhi tử mình có tiền đồ như vậy, khẳng định rất là vui mừng.”
Ngữ khí Kiều Thị giống như cảm thấy Lục Lưu là người xuất chúng nhất trong số những người trẻ tuổi. Nhưng khoan hãy nói đến điều này, hôm nay Kiều Thị mới nhìn rõ khí chất như ngọc của Lục Lưu, mắt đều sáng hết cả lên. Lúc trước ở Kiều phủ, Kiều Thị cũng đã nhìn thấy nhưng khoảng cách lại xa nên không nói được câu nào.
Nói xong, Kiều Thị lại nhìn nữ nhi mình một chút, hỏi:
“Diệu Diệu đã gặp qua Tuyên Vương sao?”
Giang Diệu hơi ngớ người ra sau đó rũ mắt xuống cẩn thận nói:
“Ngày ấy ở Trang tử của Trưởng công chúa, nữ nhi có chạm mặt rồi nói mấy câu, rồi tại tiệc mừng thọ của ngoại tổ phụ, nữ nhi cũng nhìn thấy hắn nói chuyện cùng Tuần biểu ca…”
Kiều Thị coi Kiều Tuần như con trai ruột nên vừa nghe lời này không nhịn được than thở:
“Nếu Tuyên Vương có thể giúp đỡ Tuần nhi, vậy đúng là phúc phận của hắn.”
Giang Diệu thầm nghĩ: Người cháu ngoan này của mẫu thân suýt chút nữa thì mang nữ nhi bảo bối của người đi bán đấy.
。・°°・(>_<)・°°・。
Lục Hà thấy Vương gia nhà mình hồi phủ liền đi thư phòng làm việc, hắn bèn đi ra ngoài chuẩn bị nước trà.
Lục Lưu vừa vào thư phòng nhưng lại không bắt đầu làm việc mà là ngồi vào bàn vuông bên cạnh cửa sổ, giống như thường ngày nhàn hạ, lấy ra hai cây lá dừa, cúi đầu bắt đầu bện.
Trong ngày thường hắn đều bình thản nhanh chóng bện được mấy con, nhưng hiện tại Lục Lưu nhìn châu chấu ở trong tay mới bện được một nửa liền cảm thấy tâm trạng hơi phập phồng thấp thỏm.
Hắn đem châu chấu mới bện được một nửa để lên trên bàn, sau đó đứng dậy đi tới phía sau bàn làm việc, mở ngăn kéo bên tay phải rồi lấy ra một cái hộp nhỏ.
Mở ra, bên trong là một cái khuyên tai bằng vàng hình thỏ ngọc đáng yêu.
Hắn lẳng lặng vuốt nhẹ, trong đầu là khuôn mặt cười tươi rói của tiểu cô nương, rồi đôi mắt long lanh như những viên bi thuỷ tinh cùng với âm thanh mềm mại nũng nịu của nàng.
。・°°・(>_<)・°°・。
Ngày hôm sau, Kiều Thị liền tìm mấy người phù hợp đem đến cho Giang Diệu để thay thế hai người Lưu ma ma và Xuân Cảnh.
Thay thế Lưu ma ma là Tân ma ma, tuổi so với Lưu ma ma lúc trước thì lớn hơn một chút, làm việc cũng cẩn thận tỉ mỉ hơn, tướng mạo hiền hoà lại hay cười, tay nghề chăm sóc hươu con là một cao thủ.
Còn thay thế nha hoàn Xuân Cảnh là Bích Đào. Tính tình Bích Đào hướng nội, dáng dấp bình thường, yên lặng đứng một chỗ không gây ra sự chú ý, nhưng Giang Diệu đã từng nhìn thấy dáng vẻ nàng ấy cho Hươu con ăn rất chăm chú tận tâm, nên Giang Diệu rất hài lòng nha hoàn yên tĩnh chân thật này, còn dặn dò Bảo Cân quan tâm đến nàng ấy một ít.Cho tới hôm sinh nhật Hoắc Nghiễn thì trước đó một đêm, Giang Diệu vừa vặn bị sốt nên ngày kế không đi Bình Tân Hầu phủ được, chỉ dặn Bảo Cân đem lễ vật sinh nhật đã chuẩn bị đưa đi Bình Tân Hầu phủ.
Ngày hôm sau Hoắc Tuyền liền đến thăm nàng, thấy khuôn mặt nhỏ của Giang Diệu trắng xám, dáng dấp tiều tụy, lúc này nàng mới không nhịn được lôi kéo tay Giang Diệu, nhíu mày nói:
“Đang yên đang lành, làm sao lại sinh bệnh cơ chứ? Muội cũng không biết, hôm qua tỷ có bao nhiêu lo lắng cho muội, còn có ca ca tỷ, hắn cũng là lo lắng, cả ngày đều mất tập trung.”
Sinh bệnh nên không đi được sinh nhật Hoắc Nghiễn, Giang Diệu đúng là thở phào nhẹ nhõm.
Ngày ấy lời nói của Lưu ma ma cùng Xuân Cảnh mặc dù có chút nói hưu nói vượn, nhưng những năm gần đây nàng cùng Hoắc Nghiễn có qua lại là sự thực. Nàng giờ là đại cô nương, nên cấm kỵ một chút, coi như… Coi như thật sự muốn gả cho Hoắc Nghiễn, cũng nên duy trì chút khoảng cách.
Nàng vốn do dự có nên đi hay không đi, may hôm qua bị bệnh, đúng là thở phào nhẹ nhõm.
Trên người Giang Diệu mặc một thân tẩm y sắc ngọc lan, khuôn mặt trẻ con mang theo ý cười, nói:
“Chỉ là phong hàn bình thường, đã không có gì đáng ngại.”
Mới đầu đã đáp ứng là sẽ đi, nhưng cuối cùng lại bất thành, Giang Diệu đối với Hoắc Nghiễn có chút áy náy, nên lời nói chúc mừng sinh nhật đành để ngày khác nói mới được.
Hoắc tuyền nói:
“Muội không có chuyện gì là tốt rồi.”
Đôi mắt Hoắc Tuyền cong cong lên cười, tiếp tục nói:
“Vậy là tốt rồi, muội nghỉ ngơi đi, mấy ngày nữa tỷ liền đến thăm muội.”
Giang Diệu gật đầu, để Bảo Cân đưa Hoắc Tuyền đi ra ngoài, còn mình thì ngoan ngoãn nằm trên giường nghỉ ngơi.
Sau khi Hoắc Tuyền ra ngoài phủ, liền lên xe ngựa đang dừng ở bên đình, nàng mới vừa vén màn xe lên, đã nghe thấy người bên trong âm thanh lo lắng hỏi:
“A tuyền, Diệu Diệu không có sao chứ?”Người thanh niên trẻ bên trong mặc một bộ cẩm bào màu xanh, đầu đội bạch ngọc phát quan, dáng dấp nhã nhặn tuấn tú, chính là Hoắc Nghiễn.
Hoắc Tuyền cười tủm tỉm đi vào, ngồi xuống rồi mới nói:
“Ca ca yên tâm, Diệu Diệu không có chuyện gì.”
Nàng thấy ca ca thở ra một hơi, mới hỏi:
“Ca ca tại sao không cùng muội vào thăm Diệu Diệu?”
Hoắc Nghiễn lại nói:
“Nam nữ khác biệt, chung quy không thể quá hào phóng, muội thay ta đến thăm cũng giống như là ta đến thăm rồi.”
Kỳ thực, có phải là giống nhau hay không, trong lòng Hoắc Nghiễn lại quá là rõ ràng. Hắn cũng muốn tận mắt đi thăm nàng, xem nàng đến cùng thế nào rồi, có phải là gầy hay là tiều tụy. Nhưng hắn cũng rõ ràng thân phận của chính mình, không phải ca ca của nàng, cũng không phải là… Vị hôn phu của nàng.
Nghĩ đến tiểu cô nương nằm trên đầu quả tim của chính mình, Hoắc Nghiễn liền trông mông thời gian trôi qua nhanh hơn chút nữa —— chờ nàng lại lớn lên chút, hắn sẽ để cha mẹ đi cầu hôn. Nghĩ như vậy, Hoắc Nghiễn cúi đầu nhìn quạt nhỏ trong tay coi như trân bảo, khoé miệng không nhịn được cười cười.
Sau khi xe ngựa của hai huynh muội Hoắc Nghiễn, Hoắc Tuyền đang rời đi thì phía sau lại có một chiếc xe ngựa long trọng đang đi tới.
Ngồi bên trong chính là Trưởng công chúa Lục Dục Tú.
Xe ngựa dừng lại, Trưởng công chúa vén mành đi ra, nhìn xe ngựa vừa rời đi, bỗng nhiên híp híp mắt… xe ngựa của Bình tân Hầu phủ!
Giang Diệu không nghĩ tới, mới vừa tiễn một Hoắc Tuyền thì sau đó lại nghênh đón vị đại phật Trưởng công chúa này.
Trưởng công chúa vừa đến, trên dưới Trấn Quốc Công phủ đều tiến tới đón tiếp, ngay cả Lão thái thái cũng bị nâng lại đây gặp khách.
Trưởng công chúa vội vàng nói mình chỉ là đến thăm Giang Diệu, nên để người đưa Lão thái thái trở về viện nghỉ ngơi còn chính thì tự đến Cẩm Tú viện của Giang Diệu.
Kiều Thị dẫn Trưởng công chúa đến viện của nữ nhi, tuy rằng hiếu kỳ quan hệ của nữ nhi cùng Trưởng công chúa khi nào thì tốt như vậy, nhưng nàng cũng rõ ràng tiểu cô nương trong lúc này có lời muốn nói nên đưa người đến liền thức thời rời đi.
Giang Diệu muốn dậy hành lễ, Trưởng công chúa lại đè bờ vai nhỏ của nàng xuống một cái, nói:
“Ngươi nằm nghỉ ngơi đi, ta hôm nay chính là tới thăm ngươi một chút.”
Nàng cúi đầu tinh tế tỉ mỉ nhìn khuôn mặt nhỏ của Giang Diệu, lông mày hơi thu lại, nói:
“Đúng là bị gầy đi một chút.” Ngữ khí còn có chút đau lòng.
Chỉ là nhẹ nhàng đè lại bờ vai của nàng thôi mà thân thể nhỏ bé của Giang Diệu nhất thời liền không có cách nào động đậy.
Trưởng công chúa không hổ danh là từ nhỏ tập võ.
Trưởng công chúa cũng ý thức được điều này, ngượng ngùng thu tay về, cười nói:
“Ta khí lực lớn, làm đau Diệu Diệu phải không?”
Giang Diệu cười nói một câu không có chuyện gì, lại càng cảm thấy Trưởng công chúa tính tình hiền hoà, khiến nàng khi nói chuyện cùng ngược lại cũng thoải mái tự nhiên hơn.
Nàng ngước mắt nhìn Trưởng công chúa mặt mày anh khí, sống mũi cao thẳng, khuôn mặt xinh đẹp long lanh này tuy không tô son điểm phấn, nhưng đúng là trời sinh quyến rũ.
Nghĩ đến Trường Phúc ở ngoài sân viện, Giang Diệu cười vui vẻ nói:
“Lần trước Trưởng công chúa đem hươu con tặng cho Diệu Diệu, Diệu Diệu liền muốn tự mình cảm ơn Trưởng công chúa, nhưng vẫn không tìm được cơ hội thích hợp…”
“… Ta đưa hươu con?” Trưởng công chúa ngạc nhiên, lẩm bẩm nói.
Bình luận truyện