Thịnh Sủng Thê Bảo
Chương 70: Năm mới
❣️ edit: Phương Moe❣️
Sau khi về đến phủ, Giang Diệu vừa mới xuống xe ngựa liền nhìn thấy Tam ca nhà mình đang đứng thẳng tắp ở cửa.
Giang Diệu ngọt ngào hô một tiếng “Tam ca”, Giang Thừa Ngạn ra đón muội muội, một đôi mắt đen láy nhìn chóp mũi của muội muội bị đông cứng đến đỏ ngầu, đau lòng nói:
“Làm sao giờ mới trở về?”
Giang Diệu vừa đi vào trong phủ, vừa cùng Giang Thừa Ngạn nói:
“Muội cùng Tuyền tỷ tỷ nói chuyện hơi lâu một chút nên mới về muộn.”
Nàng nghiêng đầu qua nhìn Giang Thừa Ngạn, nụ cười xán lạn nói:
“… Tam ca, ở phố Trường Bình có cửa hàng bán hạt dẻ rang đường rất ngon, ngày mai chúng ta cùng đi đến đó ăn đi.”
Muội muội cười đến ngọt, Giang Thừa Ngạn tất nhiên gật đầu đồng ý. Nhưng hắn cũng biết hôm nay muội muội cùng Hoắc Tuyền đi ra ngoài, bên cạnh khẳng định còn có Hoắc Nghiễn đi theo. Hắn quá rõ ràng tâm tư của Hoắc Nghiễn đối với muội muội của hắn. Nghĩ đến Hoắc Nghiễn ôn hòa, còn có cha hắn đối với Hoắc Nghiễn cũng tán thưởng nên Giang Thừa Ngạn liền hài lòng không thôi.
Giang Diệu hiểu rõ điệu bộ này của Tam ca. Đời trước nàng được định thân với Lục Hành Chu thì Tam ca nàng cũng là điệu bộ thế này. Trấn an được Tam ca, Giang Diệu tự mình trở về viện, vừa vào đến nơi thì nàng đã thấy mẫu thân Kiều Thị đang ngồi ở phòng khách.
Giang Diệu đi qua, ngồi xuống bên cạnh Kiều Thị, kéo kéo cánh tay Kiều Thị, nói: “Nương.”
Sau đó lại nói liên miên chuyện hôm nay đi ăn hạt dẻ rang đường cùng Hoắc Tuyền cho Kiều Thị nghe:
“… Nương nhìn này, nữ nhi còn mua về cho nương, để nữ nhi bóc cho người.”
Thấy nữ nhi muốn đích thân giúp nàng bóc hạt dẻ, Kiều Thị làm sao nỡ lòng? Đôi tay ngọc ngà của nữ nhi bảo bối nhà nàng, mười ngón tay không dính nước, trong ngày thường muốn ăn hạt dẻ, ngoại trừ ma ma, nha hoàn bên người thì còn có ba ca ca ở đó, cũng không cần nữ nhi phải động thủ nửa phần.
Kiều Thị biết nữ nhi hiếu thuận, vội vàng ngăn lại nói:
“Không cần, để tý nữa phụ thân Diệu Diệu trở về thì sẽ bóc cho nương, nương chờ một lúc nữa là được rồi.”
Vậy cũng được, Giang Diệu biết cha nàng từ xưa đến nay luôn đau lòng mẫu thân, mà hạt dẻ này tất nhiên cũng không cần nữ nhi là nàng bóc hộ, cha nàng tự tay bóc cho mẫu thân, đấy mới là tình thú ngọt ngào của phu thê.
Gò má Giang Diệu nhiễm ý cười, thấy mẫu thân vẫn nhìn mình, nàng mới nghi ngờ hỏi:
“Nương, người có chuyện muốn nói cùng nữ nhi sao?”
Kiều Thị nói không có, chỉ như thường ngày căn dặn vài câu, liền đứng dậy trở về viện của chính mình.
Giang Chính Mậu hồi phủ, vừa vào nhà liền nhìn thấy thê tử ngồi buồn chán ở trên giường nhỏ, trên bàn đặt một túi hạt dẻ rang đường, hiểu được mấy năm gần đây nữ nhi của hắn hay mang đến cho thê tử nên nàng cũng thích ăn. Hắn lấy một viên hạt dẻ trong túi, động tác quen tay bóc vỏ sạch sẽ, sau đó kéo thê tử ôm vào lòng, giơ tay đút cho nàng ăn.
Xưa nay tính tình Giang Chính Mậu luôn lạnh nhạt, chỉ đối với thê tử cùng nữ nhi là sủng nịch vô biên. Kiều Thị đã quen thuộc phu quân tình nùng ý mật, bây giờ bốn hài tử đều lớn như vậy nhưng tình cảm của hai vợ chồng trước sau như một, gắn bó như keo như sơn.
Kiều Thị ăn một viên, mày liễu vui vẻ cong cong, sau đó lại thoáng nhíu lại.
Giang Chính Mậu vỗ về mi tâm thê tử, đến gần thơm một cái lên trên má thê tử, âm thanh ôn nhu:
“Làm sao vậy?”Kiều Thị thuận thế dựa vào lồng ngực phu quân, nói:
“Hôm nay thiếp thân mang theo Diệu Diệu đi tới Bình tân Hầu phủ dự tiệc trăm ngày, Bình tân Hầu phu nhân đối với Diệu Diệu chúng ta đúng là thật tâm yêu thích, A Tuyền cùng Diệu Diệu cũng thân như tỷ muội, sau đó Diệu Diệu nói muốn cùng A Tuyền đi ra ngoài mua hạt dẻ, thiếp thân đáp ứng rồi —— “
Giang Chính Mậu đã hiểu, nói:
“Hoắc Nghiễn cũng đi cùng?”
Kiều Thị gật đầu: “Vâng. Vừa nãy Diệu Diệu trở về, thiếp nhìn thấy Diệu Diệu thật vui vẻ, giống như… Giống như năm đó thiếp đối với biểu ca như thế…”
Nói đến câu cuối, âm thanh Kiều Thị nhỏ đi một chút.
Giang Chính Mậu cười cười, hỏi:
“Giống như nào?”
Hắn nhìn thê tử mặt đều đỏ, tâm trạng hiểu rõ bèn giơ tay vuốt ve mặt nàng, nói:
“Ta tin phẩm hạnh của Hoắc Nghiễn, dù hắn có qua lại cùng Diệu Diệu thân thiết hơn một chút thì hắn cũng sẽ không làm ra cử chỉ gì quá phận, nàng có thể yên tâm.”
Nghĩ lại hồi trẻ, lúc ấy hai người bọn họ còn chưa định thân, hắn đã thường nghĩ cách để thê tử đi ra ngoài hoặc làm bộ ngẫu nhiên gặp mặt, bây giờ nghĩ lại đúng là những kỉ niệm cực kỳ tươi đẹp.
Bọn họ là người từng trải nên những chuyện này đều hiểu, nữ nhi lớn rồi, tóm lại phải có nam tử trong lòng.
Kiều Thị ngẩng đầu, thở dài một hơi, nói: “Thiếp thân thừa nhận hài tử Hoắc Nghiễn kia xác thực tốt, kết hợp với Diệu Diệu nhà chúng ta thì cũng không chịu thiệt. Chỉ là thiếp thân luôn cảm thấy, Diệu Diệu chúng ta còn có thể tìm được nam nhân thích hợp hơn. Nhưng hôm nay thấy Diệu Diệu vui vẻ như vậy, thiếp thân đúng là cảm thấy có thể quyết định của biểu ca chàng là đúng.”Trước đây Giang Chính Mậu rất vừa ý Hoắc Nghiễn, nhưng Kiều Thị dù tán thưởng Hoắc Nghiễn, lại không đem hắn xem là ứng cử viên cho chức con rể, mà ngày hôm nay —— nếu nữ nhi mình thích, nàng còn có cái gì phải dị nghị?
Giang Chính Mậu nói:
“Vậy ý của nàng là nếu sang năm Bình tân Hầu phủ cho người đến cầu thân thì chúng ta đáp ứng?”
Kiều Thị cười cười, gật đầu, nói:
“Đương nhiên chúng ta cũng phải kiêu ngạo một chút, có điều cũng không thể quá đáng, kẻo doạ người ta chạy thì nữ nhi nhà chúng ta chỉ còn nước mà khóc nhè…”
Lời này đúng là tiếng lòng của cô nương gia. Giang Chính Mậu ý cười càng sâu, cúi đầu chống lên cái trán của thê tử, bốn mắt nhìn nhau, mặt mày thâm tình nói:
“Năm đó ta đến cầu thân, nhạc phụ đại nhân mới đầu không đáp ứng, nàng có phải cũng sốt ruột hỏng rồi? Có thể hay không còn khóc nhè?”
Nghe phu quân trêu ghẹo như vậy, Kiều Thị mặt đỏ lên, hờn dỗi vươn tay véo hắn một cái
Nam nhân này, thực sự là tuổi càng lớn càng không an phận.
。・°°・(>_<)・°°・。
Chiều tối ngày hôm đó, Trưởng công chúa bỗng nhiên phái người mang đồ đến cho Giang Diệu.
Có ví dụ mấy lần trước, thêm vào Trưởng công chúa cũng tự mình đến đây một lần, nên lần này tặng đồ cũng không khiến Kiều Thị kinh ngạc như trước đây.
Kiều Thị nhìn bộ lông hồ ly toàn thân trắng như tuyết trong tay, chính là bạch hồ ly hiếm thấy. Tuy nói Kiều Thị cũng là người va chạm xã hội, nhưng lông hồ ly này chính là một phần tâm ý của Trưởng công chúa đối với nữ nhi nên nàng đương nhiên là cao hứng.
Kiều Thị hướng về trên người Giang Diệu ướm thử, nói:
“Nương sẽ sai người làm cho Diệu Diệu một kiện áo choàng, con xem có được hay không?”
Giang Diệu xem xét vài lần, trong đầu biết rõ bộ lông hồ ly này mới không phải là của Trưởng công chúa tặng, mà là Lục Lưu lấy danh nghĩa Trưởng công chúa tặng nàng.
Nàng cẩn thận từng li từng tí một dò xét nói:
“Nương, chúng ta có thể trả lại không?”
Nàng chỉ đáp ứng Lục Lưu suy nghĩ một chút, ai lại không biết ngại mà nhận hết bao nhiêu đồ của hắn tặng cơ chứ.
Vậy mà Giang Diệu vừa nói dứt lời, đôi mắt đẹp của Kiều Thị liền trừng nàng, nói:“Tính tình của Trưởng công chúa con cũng không phải là không biết, đưa đồ đi tặng, nếu bị trả lại, cái kia không phải chính là không nể mặt nàng sao?”
Kiều Thị không cho Giang Diệu cơ hội mở miệng, thẳng người quyết định:
“Cứ quyết định như thế đi, lần tới nếu con có cơ hội thấy Trưởng công chúa thì cảm ơn nàng là được.”
Mẫu thân nàng nói như sấm rền gió cuốn, Giang Diệu cũng không tiện nói gì, chỉ ngây ngốc gật gật đầu.
。・°°・(>_<)・°°・。
Năm mới sắp đến, Trấn Quốc Công phủ tất nhiên cũng bắt đầu bận túi bụi. Giang Chính Mậu cùng ba nhi tử đều nghỉ lễ, toàn gia sum vầy ở cùng một nơi nên thời gian trôi qua tự nhiên là nhanh.
Hàng năm vào lúc này là thời điểm trên dưới trong phủ bận rộn nhất, đón giao thừa xong thì Giang Diệu theo cha mẹ đi các nơi chúc tết trưởng bối.
Mùng 2 ngày hôm đó, cả nhà Giang Diệu đến Kiều phủ chúc tết ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu và hai cậu.
Qua năm, Giang Diệu liền mười ba.
Tiểu cô nương mười ba tuổi tuy rằng vẫn còn non nớt, nhưng cũng là dáng ngọc yêu kiều như hoa mới chớm nở.
Kiều Mộ Nghi và Giang Diệu quan hệ tốt, vừa thấy biểu muội đến, liền nhiệt tình đưa biểu muội đến sân viện của mình.
Thời điểm trải qua hành lang, Giang Diệu vừa vặn gặp phải Kiều Tuần.
Hôm nay Giang Diệu mặc một thân váy đỏ điểm kim tuyến, khoác bên ngoài là áo choàng lông trắng như tuyết, làm nổi bật khuôn mặt tươi cười của tiểu cô nương càng xinh đẹp rực rỡ.
Chuyện lần trước, Giang Diệu vẫn nhớ ở trong lòng, vào lúc này tuy rằng hết giận, nhưng đã trải qua một lần như thế nên nàng cùng biểu ca Kiều Tuần này tự nhiên cũng duy trì khoảng cách với nhau.
Giang Diệu kêu một tiếng:
“Tuần biểu ca.”
Kiều Tuần cười cười gật đầu. Dạo trước đây hắn vốn tưởng rằng trừ hắn ra thì không còn ai khác có thể được chọn vào trong bộ Lễ, cuối cùng lại chọn cái tên Thái Kỳ tầm thường ấy, đến tột cùng là ý tứ của Cảnh Huệ đế hay là ý tứ của những người khác thì hắn cũng rõ ràng một điều, vị tiểu biểu muội này ngày sau càng không thể đắc tội.
Nói không chừng, vẫn có thể trở thành Tuyên Vương phi đấy. Bởi vậy, thái độ của Kiều Tuần đối với Giang Diệu càng ngày càng ân cần mấy phần.
Kiều Tuần đi rồi, Kiều Mộ Nghi nhìn theo bóng lưng của Kiều Tuần, mới nhỏ giọng thầm thì với Giang Diệu nói:
“Đại ca của tỷ tại sao đối với muội khách khí như vậy?”
Nàng nhìn chằm chằm mặt Giang Diệu, nghiêng đầu không hiểu nói:
“Chẳng lẽ hắn làm chuyện gì có lỗi với muội? Nên bị muội tóm được khuyết điểm.”
Giang Diệu cảm thấy vị Nghi biểu tỷ này của nàng chính là quá thông minh, chuyện gì cũng đều không gạt được con mắt của biểu tỷ. Nhưng chuyện này Giang Diệu cũng không dám nói, chỉ làm một bộ mặt mơ đồ, nói:
“Muội và Tuần biểu ca đều không mấy khi gặp mặt thì sao có thể có chuyện gì chứ?”
Kiều Mộ Nghi vuốt cằm suy nghĩ một chút, xác thực cảm thấy có lý, hơn nữa khuôn mặt nhỏ nhắn này của Giang Diệu quá vô hại, nhìn không giống người sẽ nói dối nên nàng tự nhiên cũng tin.
Nàng vươn tay vỗ vỗ vai Giang Diệu, nói:
“Vậy thì tốt. Tỷ và đại ca tuy là huynh đệ ruột nhưng nếu như hắn làm chuyện gì có lỗi với muội thì chắc chắn tỷ sẽ đứng về phía bên này của muội.”
Giang Diệu cười cười. Nếu nàng cho Nghi biểu tỷ biết nàng suýt chút nữa bị Kiều Tuần bán đi thì có lẽ biểu tỷ sẽ thay nàng đánh cho Kiều Tuần một trận.
Hai biểu tỷ muội nói chuyện, liền nhìn thấy cách đó không xa một tiểu mập mạp đang chạy tới. Giang Diệu vừa nhìn, chính là Kiều Nguyên Bảo.
Qua năm, mập biểu đệ của nàng cũng chín tuổi đây.
Nhìn thấy Kiều Nguyên Bảo, Kiều Mộ Nghi cười tủm tỉm nói với Giang Diệu:
“Mấy ngày nay, Nguyên Bảo mỗi ngày đều khóc nháo, đúng là mất mặt.”
Kiều Mộ Nghi thích nhất cùng người khác nói về chuyện của đệ đệ, mỗi lần nhìn dáng vẻ đệ đệ thẹn quá thành giận, nàng liền vui vẻ nha.
Vào lúc này Giang Diệu không cười, thấy Kiều Nguyên Bảo cúi đầu xuống đi, nhìn chỉ toàn thấy thịt là thịt, nàng mới hỏi Kiều Mộ Nghi:
“Nguyên Bảo làm sao vậy? Ai bắt nạt đệ ấy sao?”Kiều Mộ Nghi nói:
“Cũng không thể nói là bắt nạt, chỉ là lúc trước trong cung có ý chỉ nói chờ qua năm mới thì Nguyên Bảo phải tiến cung làm thư đồng cho Thuỵ Vương.”
Giang Diệu cũng biết một ít. Thụy vương là hoàng tử thứ mười ba của tiên đế, cũng là hoàng tử cuối cùng. Mẫu phi của Thụy vương – Kỳ Tần, thời điểm sinh ra Thuỵ vương thì bị băng huyết mà chết, nên Thuỵ vương này từ nhỏ đã được nuôi dưỡng bên người Hoàng hậu.
Thụy vương so với mập biểu đệ còn nhỏ hơn một tuổi nhưng lại là người ngang ngược bá đạo. Cảnh Huệ đế hiện nay còn trẻ, chưa có con nối dõi nên trong cung này Thuỵ vương rất uy phong, lớn lối. Tiểu Bá Vương như thế, mập biểu đệ ngốc này của nàng có thể ứng phó nổi sao?
Lại nhìn mập biểu đệ của nàng, bây giờ đang quệt mồm, một đôi mắt to ướt nhẹp, nhìn thế nào cũng đều là dáng vẻ bị bắt nạt.
Giang Diệu lo lắng, nói:
“Có thể không để Nguyên Bảo đi không? Muội nghe nói Thụy vương kia tính khí không được tốt.”
Đâu chỉ là không được tốt, Kiều Nguyên Bảo không nhịn được nói:
“Hắn vẫn luôn bắt nạt Nguyên Bảo, nhưng mỗi lần như thế nương đều giúp hắn, chỉ giáo huấn Nguyên Bảo, Nguyên Bảo không thích hắn.”
Người ta là Vương gia, thân phận như thế thì ai dám giáo huấn hắn đây? Cho dù hắn không đúng trước thì mợ nàng cũng chỉ có thể quở trách chính nhi tử của mình. Nhưng Kiều Nguyên Bảo được nuông chiều từ bé, được một đại gia đình sủng nên làm sao có thể chịu đựng được Thụy vương?
Kiều Nguyên Bảo vươn tay lôi kéo ống tay áo Giang Diệu, vẻ mặt uất ức như tiểu tức phụ, lẩm bẩm nói:
“Tiểu biểu tỷ, Nguyên Bảo không muốn vào cung.”
Kiều Mộ Nghi nở nụ cười, khoanh tay nói:
“Đệ không muốn vào cung, cùng Diệu Diệu nói thì có ích lợi gì? Hoàng cung lại không phải là Trấn Quốc Công phủ.”
Kiều Nguyên Bảo bất mãn hừ một tiếng, nổi giận đùng đùng:
“Tỷ tỷ xấu, Nguyên Bảo không nói với tỷ tỷ.”
Hắn ôm cánh tay Giang Diệu, nói:
“Vẫn là tiểu biểu tỷ tốt nhất.”
Kiều Mộ Nghi lại nhắc:
“Đồ không có lương tâm, đến lúc tiến cung bị Thụy vương bắt nạt thì ngươi đừng tìm ta mà khóc lóc tố cáo.”
Kiều Mộ Nghi có tính sở hữu mạnh, thân ca ca và thân đệ đệ mỗi một người đều đối với biểu muội, biểu tỷ này còn thân thiết hơn so với nàng, trong lòng nàng nhất thời có chút không thoải mái. Nhưng mà chính nàng cũng rất yêu thích Giang Diệu.
Hai tỷ đệ này luôn chí choé với nhau như vậy nên Giang Diệu cũng không cảm thấy kinh ngạc, nhưng nàng thực sự có chút không yên lòng khi mập biểu đệ tiến cung. Thụy vương kia, sao có thể là người dễ trêu? Dù nàng lo lắng, cũng không biện pháp gì.
Trừ phi…
Trừ phi hắn có thể giúp đỡ.
。・°°・(>_<)・°°・。
Thời điểm chạng vạng, một nhà sáu người của Giang Chính Mậu từ Kiều phủ trở về.
Chi thứ hai Phùng thị cũng mới từ nhà mẹ đẻ trở về.
Giang nhị gia cùng ba nhi tử đi ở phía trước, Phùng thị đi ở phía sau, đưa bọn họ hồi phủ chính là chất nhi Phùng Ngọc Tuyền đang nói chuyện rôm rả.
Phùng Ngọc Tuyền năm nay hai mươi, dáng dấp không tính là nổi bật, nhưng cũng thuộc dạng đoan chính nhã nhặn. Phùng Ngọc Tuyền nói chuyện dẻo mồm nên Phùng thị xưa nay luôn yêu thích chất nhi này.
Vào lúc này, hắn thoáng cúi đầu nghe Phùng thị căn dặn, sau đó ánh mắt thoáng nhìn, nhìn thấy nơi hành lang có một tiểu cô nương đang đi.
Tiểu cô nương khoác áo choàng lông trắng như tuyết, dáng người lung linh uyển chuyển, thanh lệ tuyệt trần, nàng đang cùng với nha hoàn bên người cười khanh khách nói chuyện, một đôi mắt to so với sao trên trời còn xinh đẹp long lanh hơn.
Phùng Ngọc Tuyền nhìn mà trợn cả mắt lên.
Mặt Phùng Ngọc Tuyền mặc dù nhã nhặn, nhưng trên thực tế lại là cái loại háo sắc bại hoại, điểm này thì Phùng thị cũng biết rõ.
Tự nhiên Phùng thị lại không nghe thấy âm thanh của chất nhi, theo ánh mắt của hắn nhìn lên thì thấy cách đó không xa là tiểu cô nương đang đi trên hành lang, nàng vội vàng giơ tay gõ một cái lên gáy chất nhi, nói:
“Đừng nhìn lung tung, vị tiểu tổ tông này không phải là người mà ngươi có thể mơ tưởng.”
Lúc này Phùng Ngọc Tuyền mới tỉnh táo lại, cười ha ha đáp một tiếng, thấy bóng lưng tiểu cô nương kia đã biến mất mới lộ ra mấy phần tiếc nuối, nhìn về phía Phùng thị:
“Tiểu cô nương kia là —— “
Phùng thị nói: “Quý phủ chúng ta còn có vị tiểu tổ tông thư hai sao?”
Phùng Ngọc Tuyền liền rõ ràng, vị này chính là nữ nhi duy nhất của Trấn Quốc Công phủ – Giang Diệu.
Giang Diệu này, hắn đã từng thấy vài lần, nhớ lúc trước khi cha của hắn mới được thăng chức, trên dưới trong phủ chuyển đến kinh thành, khi đó hắn còn không cẩn thận điều khiển xe ngựa xông tới nàng.
Sau đó hắn bị cha mang đến đây chịu đòn nhận tội, hắn nhìn thấy tiểu Nữ Oa ngoan ngoãn khéo léo dựa vào trong lồng ngực mẫu thân nàng, nghe xong hắn xin lỗi cũng rộng lượng tha thứ. Nhưng tiểu cô nương dễ tính, còn ba huynh đệ của nàng lại là người khó chơi, sau khi bị ba huynh đệ kia đánh một trận thì tâm hồn bé nhỏ của Phùng Ngọc Tuyền liền lưu lại bóng tối, phàm là nghe được tên ba huynh đệ kia thì liền đi đường vòng, cũng không dám lại trêu chọc.
Bây giờ, tiểu nữ oa ngày xưa béo trắng thiếu hai cái răng cửa lại trổ mã đẹp như vậy.
Phùng Ngọc Tuyền châm chước trong chốc lát, mới nói:
“Cô, nếu chất nhi có thể lấy được Giang Diệu thì địa vị của ngài ở Trấn Quốc Công cũng lên rất nhiều nha.”
Phùng thị biết mấy ngày nay Kiều Thị đang suy nghĩ việc hôn nhân của Giang Diệu, nhưng Quốc Công gia và Kiều Thị đều là mắt cao hơn đầu, Lão thái thái bên trên lại đem Giang Diệu để ở trong lòng mà thương yêu. Chất nhi này của nàng không có bản lãnh gì, sao có thể lọt vào mắt bọn họ?
Phùng thị lập tức lắc đầu nói:
“Phùng gia chúng ta là cái miếu nhỏ, không thể chứa được vị đại phật này. Ngươi vẫn nên nghe theo cha ngươi an bài, sớm chút thành gia, đừng tiếp tục hồ đồ.”
Trong lòng Phùng Ngọc Tuyền ngứa ngáy, hắn hiểu được cô thương hắn nhất, vội vàng lôi kéo ống tay áo Phùng thị, nói:
“Cô, chất nhi thật sự yêu thích Giang muội muội này, ngài nghĩ mà xem, chỗ béo bở không cho người ngoài, ngài không phải nói là trong ngày thường thì Giang muội muội thân cận nhất với ngài sao? Ngài liền… Ngài liền không thể giúp chất nhi một chút sao?”
Phùng thị có thể lừa gạt người khác, nhưng lừa gạt không được chính mình. Mấy năm qua tiểu chất nữ Giang Diệu này đối với nàng càng ngày càng xa lạ, lại thích thân cận cùng Thích thị hung dữ kia.
Nàng vốn ngóng trông có thể sinh được một nữ nhi để làm Lão thái thái vui vẻ, nhưng mấy năm qua cái bụng không hề hăng hái, nửa điểm động tĩnh cũng không có.
Phùng thị liếc mắt nhìn chất nhi nhà mình, dung mạo này xác thực cũng coi như là thanh tú tuấn nhã, nhưng so với mấy vị công tử trong phủ thì thua kém hơn rất nhiều, nếu mà cùng so sánh với ba vị đích tôn kia thì lại càng chênh lệch cả một đoạn dài.
Mà dù thế nào đi nữa thì tiểu chất nữ của nàng cũng không thể coi trọng hắn.
Chỉ là, Phùng thị nghĩ tới mấy câu nói của chất nhi, đúng là có chút động lòng.
Hiện nay thấy chất nhi quấn quít không tha, Phùng thị bèn nhíu mày đem ống tay áo kéo ra ngoài, buồn phiền nói:
“Được rồi, để cho ta nghĩ đã.”
Vừa nghe được lời này, Phùng Ngọc Tuyền liền biết có hi vọng, ánh mắt nhanh chóng sáng lên, vui cười hớn hở nói:
“Chất nhi biết cô thương chất nhi nhất.”
Sau khi về đến phủ, Giang Diệu vừa mới xuống xe ngựa liền nhìn thấy Tam ca nhà mình đang đứng thẳng tắp ở cửa.
Giang Diệu ngọt ngào hô một tiếng “Tam ca”, Giang Thừa Ngạn ra đón muội muội, một đôi mắt đen láy nhìn chóp mũi của muội muội bị đông cứng đến đỏ ngầu, đau lòng nói:
“Làm sao giờ mới trở về?”
Giang Diệu vừa đi vào trong phủ, vừa cùng Giang Thừa Ngạn nói:
“Muội cùng Tuyền tỷ tỷ nói chuyện hơi lâu một chút nên mới về muộn.”
Nàng nghiêng đầu qua nhìn Giang Thừa Ngạn, nụ cười xán lạn nói:
“… Tam ca, ở phố Trường Bình có cửa hàng bán hạt dẻ rang đường rất ngon, ngày mai chúng ta cùng đi đến đó ăn đi.”
Muội muội cười đến ngọt, Giang Thừa Ngạn tất nhiên gật đầu đồng ý. Nhưng hắn cũng biết hôm nay muội muội cùng Hoắc Tuyền đi ra ngoài, bên cạnh khẳng định còn có Hoắc Nghiễn đi theo. Hắn quá rõ ràng tâm tư của Hoắc Nghiễn đối với muội muội của hắn. Nghĩ đến Hoắc Nghiễn ôn hòa, còn có cha hắn đối với Hoắc Nghiễn cũng tán thưởng nên Giang Thừa Ngạn liền hài lòng không thôi.
Giang Diệu hiểu rõ điệu bộ này của Tam ca. Đời trước nàng được định thân với Lục Hành Chu thì Tam ca nàng cũng là điệu bộ thế này. Trấn an được Tam ca, Giang Diệu tự mình trở về viện, vừa vào đến nơi thì nàng đã thấy mẫu thân Kiều Thị đang ngồi ở phòng khách.
Giang Diệu đi qua, ngồi xuống bên cạnh Kiều Thị, kéo kéo cánh tay Kiều Thị, nói: “Nương.”
Sau đó lại nói liên miên chuyện hôm nay đi ăn hạt dẻ rang đường cùng Hoắc Tuyền cho Kiều Thị nghe:
“… Nương nhìn này, nữ nhi còn mua về cho nương, để nữ nhi bóc cho người.”
Thấy nữ nhi muốn đích thân giúp nàng bóc hạt dẻ, Kiều Thị làm sao nỡ lòng? Đôi tay ngọc ngà của nữ nhi bảo bối nhà nàng, mười ngón tay không dính nước, trong ngày thường muốn ăn hạt dẻ, ngoại trừ ma ma, nha hoàn bên người thì còn có ba ca ca ở đó, cũng không cần nữ nhi phải động thủ nửa phần.
Kiều Thị biết nữ nhi hiếu thuận, vội vàng ngăn lại nói:
“Không cần, để tý nữa phụ thân Diệu Diệu trở về thì sẽ bóc cho nương, nương chờ một lúc nữa là được rồi.”
Vậy cũng được, Giang Diệu biết cha nàng từ xưa đến nay luôn đau lòng mẫu thân, mà hạt dẻ này tất nhiên cũng không cần nữ nhi là nàng bóc hộ, cha nàng tự tay bóc cho mẫu thân, đấy mới là tình thú ngọt ngào của phu thê.
Gò má Giang Diệu nhiễm ý cười, thấy mẫu thân vẫn nhìn mình, nàng mới nghi ngờ hỏi:
“Nương, người có chuyện muốn nói cùng nữ nhi sao?”
Kiều Thị nói không có, chỉ như thường ngày căn dặn vài câu, liền đứng dậy trở về viện của chính mình.
Giang Chính Mậu hồi phủ, vừa vào nhà liền nhìn thấy thê tử ngồi buồn chán ở trên giường nhỏ, trên bàn đặt một túi hạt dẻ rang đường, hiểu được mấy năm gần đây nữ nhi của hắn hay mang đến cho thê tử nên nàng cũng thích ăn. Hắn lấy một viên hạt dẻ trong túi, động tác quen tay bóc vỏ sạch sẽ, sau đó kéo thê tử ôm vào lòng, giơ tay đút cho nàng ăn.
Xưa nay tính tình Giang Chính Mậu luôn lạnh nhạt, chỉ đối với thê tử cùng nữ nhi là sủng nịch vô biên. Kiều Thị đã quen thuộc phu quân tình nùng ý mật, bây giờ bốn hài tử đều lớn như vậy nhưng tình cảm của hai vợ chồng trước sau như một, gắn bó như keo như sơn.
Kiều Thị ăn một viên, mày liễu vui vẻ cong cong, sau đó lại thoáng nhíu lại.
Giang Chính Mậu vỗ về mi tâm thê tử, đến gần thơm một cái lên trên má thê tử, âm thanh ôn nhu:
“Làm sao vậy?”Kiều Thị thuận thế dựa vào lồng ngực phu quân, nói:
“Hôm nay thiếp thân mang theo Diệu Diệu đi tới Bình tân Hầu phủ dự tiệc trăm ngày, Bình tân Hầu phu nhân đối với Diệu Diệu chúng ta đúng là thật tâm yêu thích, A Tuyền cùng Diệu Diệu cũng thân như tỷ muội, sau đó Diệu Diệu nói muốn cùng A Tuyền đi ra ngoài mua hạt dẻ, thiếp thân đáp ứng rồi —— “
Giang Chính Mậu đã hiểu, nói:
“Hoắc Nghiễn cũng đi cùng?”
Kiều Thị gật đầu: “Vâng. Vừa nãy Diệu Diệu trở về, thiếp nhìn thấy Diệu Diệu thật vui vẻ, giống như… Giống như năm đó thiếp đối với biểu ca như thế…”
Nói đến câu cuối, âm thanh Kiều Thị nhỏ đi một chút.
Giang Chính Mậu cười cười, hỏi:
“Giống như nào?”
Hắn nhìn thê tử mặt đều đỏ, tâm trạng hiểu rõ bèn giơ tay vuốt ve mặt nàng, nói:
“Ta tin phẩm hạnh của Hoắc Nghiễn, dù hắn có qua lại cùng Diệu Diệu thân thiết hơn một chút thì hắn cũng sẽ không làm ra cử chỉ gì quá phận, nàng có thể yên tâm.”
Nghĩ lại hồi trẻ, lúc ấy hai người bọn họ còn chưa định thân, hắn đã thường nghĩ cách để thê tử đi ra ngoài hoặc làm bộ ngẫu nhiên gặp mặt, bây giờ nghĩ lại đúng là những kỉ niệm cực kỳ tươi đẹp.
Bọn họ là người từng trải nên những chuyện này đều hiểu, nữ nhi lớn rồi, tóm lại phải có nam tử trong lòng.
Kiều Thị ngẩng đầu, thở dài một hơi, nói: “Thiếp thân thừa nhận hài tử Hoắc Nghiễn kia xác thực tốt, kết hợp với Diệu Diệu nhà chúng ta thì cũng không chịu thiệt. Chỉ là thiếp thân luôn cảm thấy, Diệu Diệu chúng ta còn có thể tìm được nam nhân thích hợp hơn. Nhưng hôm nay thấy Diệu Diệu vui vẻ như vậy, thiếp thân đúng là cảm thấy có thể quyết định của biểu ca chàng là đúng.”Trước đây Giang Chính Mậu rất vừa ý Hoắc Nghiễn, nhưng Kiều Thị dù tán thưởng Hoắc Nghiễn, lại không đem hắn xem là ứng cử viên cho chức con rể, mà ngày hôm nay —— nếu nữ nhi mình thích, nàng còn có cái gì phải dị nghị?
Giang Chính Mậu nói:
“Vậy ý của nàng là nếu sang năm Bình tân Hầu phủ cho người đến cầu thân thì chúng ta đáp ứng?”
Kiều Thị cười cười, gật đầu, nói:
“Đương nhiên chúng ta cũng phải kiêu ngạo một chút, có điều cũng không thể quá đáng, kẻo doạ người ta chạy thì nữ nhi nhà chúng ta chỉ còn nước mà khóc nhè…”
Lời này đúng là tiếng lòng của cô nương gia. Giang Chính Mậu ý cười càng sâu, cúi đầu chống lên cái trán của thê tử, bốn mắt nhìn nhau, mặt mày thâm tình nói:
“Năm đó ta đến cầu thân, nhạc phụ đại nhân mới đầu không đáp ứng, nàng có phải cũng sốt ruột hỏng rồi? Có thể hay không còn khóc nhè?”
Nghe phu quân trêu ghẹo như vậy, Kiều Thị mặt đỏ lên, hờn dỗi vươn tay véo hắn một cái
Nam nhân này, thực sự là tuổi càng lớn càng không an phận.
。・°°・(>_<)・°°・。
Chiều tối ngày hôm đó, Trưởng công chúa bỗng nhiên phái người mang đồ đến cho Giang Diệu.
Có ví dụ mấy lần trước, thêm vào Trưởng công chúa cũng tự mình đến đây một lần, nên lần này tặng đồ cũng không khiến Kiều Thị kinh ngạc như trước đây.
Kiều Thị nhìn bộ lông hồ ly toàn thân trắng như tuyết trong tay, chính là bạch hồ ly hiếm thấy. Tuy nói Kiều Thị cũng là người va chạm xã hội, nhưng lông hồ ly này chính là một phần tâm ý của Trưởng công chúa đối với nữ nhi nên nàng đương nhiên là cao hứng.
Kiều Thị hướng về trên người Giang Diệu ướm thử, nói:
“Nương sẽ sai người làm cho Diệu Diệu một kiện áo choàng, con xem có được hay không?”
Giang Diệu xem xét vài lần, trong đầu biết rõ bộ lông hồ ly này mới không phải là của Trưởng công chúa tặng, mà là Lục Lưu lấy danh nghĩa Trưởng công chúa tặng nàng.
Nàng cẩn thận từng li từng tí một dò xét nói:
“Nương, chúng ta có thể trả lại không?”
Nàng chỉ đáp ứng Lục Lưu suy nghĩ một chút, ai lại không biết ngại mà nhận hết bao nhiêu đồ của hắn tặng cơ chứ.
Vậy mà Giang Diệu vừa nói dứt lời, đôi mắt đẹp của Kiều Thị liền trừng nàng, nói:“Tính tình của Trưởng công chúa con cũng không phải là không biết, đưa đồ đi tặng, nếu bị trả lại, cái kia không phải chính là không nể mặt nàng sao?”
Kiều Thị không cho Giang Diệu cơ hội mở miệng, thẳng người quyết định:
“Cứ quyết định như thế đi, lần tới nếu con có cơ hội thấy Trưởng công chúa thì cảm ơn nàng là được.”
Mẫu thân nàng nói như sấm rền gió cuốn, Giang Diệu cũng không tiện nói gì, chỉ ngây ngốc gật gật đầu.
。・°°・(>_<)・°°・。
Năm mới sắp đến, Trấn Quốc Công phủ tất nhiên cũng bắt đầu bận túi bụi. Giang Chính Mậu cùng ba nhi tử đều nghỉ lễ, toàn gia sum vầy ở cùng một nơi nên thời gian trôi qua tự nhiên là nhanh.
Hàng năm vào lúc này là thời điểm trên dưới trong phủ bận rộn nhất, đón giao thừa xong thì Giang Diệu theo cha mẹ đi các nơi chúc tết trưởng bối.
Mùng 2 ngày hôm đó, cả nhà Giang Diệu đến Kiều phủ chúc tết ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu và hai cậu.
Qua năm, Giang Diệu liền mười ba.
Tiểu cô nương mười ba tuổi tuy rằng vẫn còn non nớt, nhưng cũng là dáng ngọc yêu kiều như hoa mới chớm nở.
Kiều Mộ Nghi và Giang Diệu quan hệ tốt, vừa thấy biểu muội đến, liền nhiệt tình đưa biểu muội đến sân viện của mình.
Thời điểm trải qua hành lang, Giang Diệu vừa vặn gặp phải Kiều Tuần.
Hôm nay Giang Diệu mặc một thân váy đỏ điểm kim tuyến, khoác bên ngoài là áo choàng lông trắng như tuyết, làm nổi bật khuôn mặt tươi cười của tiểu cô nương càng xinh đẹp rực rỡ.
Chuyện lần trước, Giang Diệu vẫn nhớ ở trong lòng, vào lúc này tuy rằng hết giận, nhưng đã trải qua một lần như thế nên nàng cùng biểu ca Kiều Tuần này tự nhiên cũng duy trì khoảng cách với nhau.
Giang Diệu kêu một tiếng:
“Tuần biểu ca.”
Kiều Tuần cười cười gật đầu. Dạo trước đây hắn vốn tưởng rằng trừ hắn ra thì không còn ai khác có thể được chọn vào trong bộ Lễ, cuối cùng lại chọn cái tên Thái Kỳ tầm thường ấy, đến tột cùng là ý tứ của Cảnh Huệ đế hay là ý tứ của những người khác thì hắn cũng rõ ràng một điều, vị tiểu biểu muội này ngày sau càng không thể đắc tội.
Nói không chừng, vẫn có thể trở thành Tuyên Vương phi đấy. Bởi vậy, thái độ của Kiều Tuần đối với Giang Diệu càng ngày càng ân cần mấy phần.
Kiều Tuần đi rồi, Kiều Mộ Nghi nhìn theo bóng lưng của Kiều Tuần, mới nhỏ giọng thầm thì với Giang Diệu nói:
“Đại ca của tỷ tại sao đối với muội khách khí như vậy?”
Nàng nhìn chằm chằm mặt Giang Diệu, nghiêng đầu không hiểu nói:
“Chẳng lẽ hắn làm chuyện gì có lỗi với muội? Nên bị muội tóm được khuyết điểm.”
Giang Diệu cảm thấy vị Nghi biểu tỷ này của nàng chính là quá thông minh, chuyện gì cũng đều không gạt được con mắt của biểu tỷ. Nhưng chuyện này Giang Diệu cũng không dám nói, chỉ làm một bộ mặt mơ đồ, nói:
“Muội và Tuần biểu ca đều không mấy khi gặp mặt thì sao có thể có chuyện gì chứ?”
Kiều Mộ Nghi vuốt cằm suy nghĩ một chút, xác thực cảm thấy có lý, hơn nữa khuôn mặt nhỏ nhắn này của Giang Diệu quá vô hại, nhìn không giống người sẽ nói dối nên nàng tự nhiên cũng tin.
Nàng vươn tay vỗ vỗ vai Giang Diệu, nói:
“Vậy thì tốt. Tỷ và đại ca tuy là huynh đệ ruột nhưng nếu như hắn làm chuyện gì có lỗi với muội thì chắc chắn tỷ sẽ đứng về phía bên này của muội.”
Giang Diệu cười cười. Nếu nàng cho Nghi biểu tỷ biết nàng suýt chút nữa bị Kiều Tuần bán đi thì có lẽ biểu tỷ sẽ thay nàng đánh cho Kiều Tuần một trận.
Hai biểu tỷ muội nói chuyện, liền nhìn thấy cách đó không xa một tiểu mập mạp đang chạy tới. Giang Diệu vừa nhìn, chính là Kiều Nguyên Bảo.
Qua năm, mập biểu đệ của nàng cũng chín tuổi đây.
Nhìn thấy Kiều Nguyên Bảo, Kiều Mộ Nghi cười tủm tỉm nói với Giang Diệu:
“Mấy ngày nay, Nguyên Bảo mỗi ngày đều khóc nháo, đúng là mất mặt.”
Kiều Mộ Nghi thích nhất cùng người khác nói về chuyện của đệ đệ, mỗi lần nhìn dáng vẻ đệ đệ thẹn quá thành giận, nàng liền vui vẻ nha.
Vào lúc này Giang Diệu không cười, thấy Kiều Nguyên Bảo cúi đầu xuống đi, nhìn chỉ toàn thấy thịt là thịt, nàng mới hỏi Kiều Mộ Nghi:
“Nguyên Bảo làm sao vậy? Ai bắt nạt đệ ấy sao?”Kiều Mộ Nghi nói:
“Cũng không thể nói là bắt nạt, chỉ là lúc trước trong cung có ý chỉ nói chờ qua năm mới thì Nguyên Bảo phải tiến cung làm thư đồng cho Thuỵ Vương.”
Giang Diệu cũng biết một ít. Thụy vương là hoàng tử thứ mười ba của tiên đế, cũng là hoàng tử cuối cùng. Mẫu phi của Thụy vương – Kỳ Tần, thời điểm sinh ra Thuỵ vương thì bị băng huyết mà chết, nên Thuỵ vương này từ nhỏ đã được nuôi dưỡng bên người Hoàng hậu.
Thụy vương so với mập biểu đệ còn nhỏ hơn một tuổi nhưng lại là người ngang ngược bá đạo. Cảnh Huệ đế hiện nay còn trẻ, chưa có con nối dõi nên trong cung này Thuỵ vương rất uy phong, lớn lối. Tiểu Bá Vương như thế, mập biểu đệ ngốc này của nàng có thể ứng phó nổi sao?
Lại nhìn mập biểu đệ của nàng, bây giờ đang quệt mồm, một đôi mắt to ướt nhẹp, nhìn thế nào cũng đều là dáng vẻ bị bắt nạt.
Giang Diệu lo lắng, nói:
“Có thể không để Nguyên Bảo đi không? Muội nghe nói Thụy vương kia tính khí không được tốt.”
Đâu chỉ là không được tốt, Kiều Nguyên Bảo không nhịn được nói:
“Hắn vẫn luôn bắt nạt Nguyên Bảo, nhưng mỗi lần như thế nương đều giúp hắn, chỉ giáo huấn Nguyên Bảo, Nguyên Bảo không thích hắn.”
Người ta là Vương gia, thân phận như thế thì ai dám giáo huấn hắn đây? Cho dù hắn không đúng trước thì mợ nàng cũng chỉ có thể quở trách chính nhi tử của mình. Nhưng Kiều Nguyên Bảo được nuông chiều từ bé, được một đại gia đình sủng nên làm sao có thể chịu đựng được Thụy vương?
Kiều Nguyên Bảo vươn tay lôi kéo ống tay áo Giang Diệu, vẻ mặt uất ức như tiểu tức phụ, lẩm bẩm nói:
“Tiểu biểu tỷ, Nguyên Bảo không muốn vào cung.”
Kiều Mộ Nghi nở nụ cười, khoanh tay nói:
“Đệ không muốn vào cung, cùng Diệu Diệu nói thì có ích lợi gì? Hoàng cung lại không phải là Trấn Quốc Công phủ.”
Kiều Nguyên Bảo bất mãn hừ một tiếng, nổi giận đùng đùng:
“Tỷ tỷ xấu, Nguyên Bảo không nói với tỷ tỷ.”
Hắn ôm cánh tay Giang Diệu, nói:
“Vẫn là tiểu biểu tỷ tốt nhất.”
Kiều Mộ Nghi lại nhắc:
“Đồ không có lương tâm, đến lúc tiến cung bị Thụy vương bắt nạt thì ngươi đừng tìm ta mà khóc lóc tố cáo.”
Kiều Mộ Nghi có tính sở hữu mạnh, thân ca ca và thân đệ đệ mỗi một người đều đối với biểu muội, biểu tỷ này còn thân thiết hơn so với nàng, trong lòng nàng nhất thời có chút không thoải mái. Nhưng mà chính nàng cũng rất yêu thích Giang Diệu.
Hai tỷ đệ này luôn chí choé với nhau như vậy nên Giang Diệu cũng không cảm thấy kinh ngạc, nhưng nàng thực sự có chút không yên lòng khi mập biểu đệ tiến cung. Thụy vương kia, sao có thể là người dễ trêu? Dù nàng lo lắng, cũng không biện pháp gì.
Trừ phi…
Trừ phi hắn có thể giúp đỡ.
。・°°・(>_<)・°°・。
Thời điểm chạng vạng, một nhà sáu người của Giang Chính Mậu từ Kiều phủ trở về.
Chi thứ hai Phùng thị cũng mới từ nhà mẹ đẻ trở về.
Giang nhị gia cùng ba nhi tử đi ở phía trước, Phùng thị đi ở phía sau, đưa bọn họ hồi phủ chính là chất nhi Phùng Ngọc Tuyền đang nói chuyện rôm rả.
Phùng Ngọc Tuyền năm nay hai mươi, dáng dấp không tính là nổi bật, nhưng cũng thuộc dạng đoan chính nhã nhặn. Phùng Ngọc Tuyền nói chuyện dẻo mồm nên Phùng thị xưa nay luôn yêu thích chất nhi này.
Vào lúc này, hắn thoáng cúi đầu nghe Phùng thị căn dặn, sau đó ánh mắt thoáng nhìn, nhìn thấy nơi hành lang có một tiểu cô nương đang đi.
Tiểu cô nương khoác áo choàng lông trắng như tuyết, dáng người lung linh uyển chuyển, thanh lệ tuyệt trần, nàng đang cùng với nha hoàn bên người cười khanh khách nói chuyện, một đôi mắt to so với sao trên trời còn xinh đẹp long lanh hơn.
Phùng Ngọc Tuyền nhìn mà trợn cả mắt lên.
Mặt Phùng Ngọc Tuyền mặc dù nhã nhặn, nhưng trên thực tế lại là cái loại háo sắc bại hoại, điểm này thì Phùng thị cũng biết rõ.
Tự nhiên Phùng thị lại không nghe thấy âm thanh của chất nhi, theo ánh mắt của hắn nhìn lên thì thấy cách đó không xa là tiểu cô nương đang đi trên hành lang, nàng vội vàng giơ tay gõ một cái lên gáy chất nhi, nói:
“Đừng nhìn lung tung, vị tiểu tổ tông này không phải là người mà ngươi có thể mơ tưởng.”
Lúc này Phùng Ngọc Tuyền mới tỉnh táo lại, cười ha ha đáp một tiếng, thấy bóng lưng tiểu cô nương kia đã biến mất mới lộ ra mấy phần tiếc nuối, nhìn về phía Phùng thị:
“Tiểu cô nương kia là —— “
Phùng thị nói: “Quý phủ chúng ta còn có vị tiểu tổ tông thư hai sao?”
Phùng Ngọc Tuyền liền rõ ràng, vị này chính là nữ nhi duy nhất của Trấn Quốc Công phủ – Giang Diệu.
Giang Diệu này, hắn đã từng thấy vài lần, nhớ lúc trước khi cha của hắn mới được thăng chức, trên dưới trong phủ chuyển đến kinh thành, khi đó hắn còn không cẩn thận điều khiển xe ngựa xông tới nàng.
Sau đó hắn bị cha mang đến đây chịu đòn nhận tội, hắn nhìn thấy tiểu Nữ Oa ngoan ngoãn khéo léo dựa vào trong lồng ngực mẫu thân nàng, nghe xong hắn xin lỗi cũng rộng lượng tha thứ. Nhưng tiểu cô nương dễ tính, còn ba huynh đệ của nàng lại là người khó chơi, sau khi bị ba huynh đệ kia đánh một trận thì tâm hồn bé nhỏ của Phùng Ngọc Tuyền liền lưu lại bóng tối, phàm là nghe được tên ba huynh đệ kia thì liền đi đường vòng, cũng không dám lại trêu chọc.
Bây giờ, tiểu nữ oa ngày xưa béo trắng thiếu hai cái răng cửa lại trổ mã đẹp như vậy.
Phùng Ngọc Tuyền châm chước trong chốc lát, mới nói:
“Cô, nếu chất nhi có thể lấy được Giang Diệu thì địa vị của ngài ở Trấn Quốc Công cũng lên rất nhiều nha.”
Phùng thị biết mấy ngày nay Kiều Thị đang suy nghĩ việc hôn nhân của Giang Diệu, nhưng Quốc Công gia và Kiều Thị đều là mắt cao hơn đầu, Lão thái thái bên trên lại đem Giang Diệu để ở trong lòng mà thương yêu. Chất nhi này của nàng không có bản lãnh gì, sao có thể lọt vào mắt bọn họ?
Phùng thị lập tức lắc đầu nói:
“Phùng gia chúng ta là cái miếu nhỏ, không thể chứa được vị đại phật này. Ngươi vẫn nên nghe theo cha ngươi an bài, sớm chút thành gia, đừng tiếp tục hồ đồ.”
Trong lòng Phùng Ngọc Tuyền ngứa ngáy, hắn hiểu được cô thương hắn nhất, vội vàng lôi kéo ống tay áo Phùng thị, nói:
“Cô, chất nhi thật sự yêu thích Giang muội muội này, ngài nghĩ mà xem, chỗ béo bở không cho người ngoài, ngài không phải nói là trong ngày thường thì Giang muội muội thân cận nhất với ngài sao? Ngài liền… Ngài liền không thể giúp chất nhi một chút sao?”
Phùng thị có thể lừa gạt người khác, nhưng lừa gạt không được chính mình. Mấy năm qua tiểu chất nữ Giang Diệu này đối với nàng càng ngày càng xa lạ, lại thích thân cận cùng Thích thị hung dữ kia.
Nàng vốn ngóng trông có thể sinh được một nữ nhi để làm Lão thái thái vui vẻ, nhưng mấy năm qua cái bụng không hề hăng hái, nửa điểm động tĩnh cũng không có.
Phùng thị liếc mắt nhìn chất nhi nhà mình, dung mạo này xác thực cũng coi như là thanh tú tuấn nhã, nhưng so với mấy vị công tử trong phủ thì thua kém hơn rất nhiều, nếu mà cùng so sánh với ba vị đích tôn kia thì lại càng chênh lệch cả một đoạn dài.
Mà dù thế nào đi nữa thì tiểu chất nữ của nàng cũng không thể coi trọng hắn.
Chỉ là, Phùng thị nghĩ tới mấy câu nói của chất nhi, đúng là có chút động lòng.
Hiện nay thấy chất nhi quấn quít không tha, Phùng thị bèn nhíu mày đem ống tay áo kéo ra ngoài, buồn phiền nói:
“Được rồi, để cho ta nghĩ đã.”
Vừa nghe được lời này, Phùng Ngọc Tuyền liền biết có hi vọng, ánh mắt nhanh chóng sáng lên, vui cười hớn hở nói:
“Chất nhi biết cô thương chất nhi nhất.”
Bình luận truyện