Thịnh Thế Đích Phi

Chương 95: Bình Khấu Đại tướng quân



Edit: Theresa

Beta: Sakura

Tiểu viện, dưới cây đại thụ, Mặc Tu Nghiêu dựa vào cây nhàn nhã ngồi, ánh mắt ôn hòa, ấm áp rơi vào trên người nữ tử yểu điệu, thân thủ lăng lệ (bén nhọn, mạnh mẽ) trong hoa viên. Một thanh chủy thủ hàn quang lấp lánh ở trong tay Diệp Ly lúc ẩn lúc hiện, chỉ thấy thân thể nàng nhanh nhẹn ở giữa mấy tượng hình nhân gỗ với các loại tư thế được đặt cố định xuyên qua, nhưng chỉ trong chốc lát trên hình nhân gỗ, ở những chỗ trí mạng hoặc ở cổ hoặc ở ngực đều xuất hiện vết thương rõ ràng. Diệp Ly thực hiện động tác cũng không có quá nhiều động tác đẹp để thưởng thức, ngược lại tràn đầy sát ý lạnh thấu xương. Nhưng nhìn khắp nơi trong viện, ở bên trong mắt mỗi người, lại càng thêm có sức hấp dẫn hơn so với bất kỳ vũ đạo nào trên cõi đời này.

Ám vệ núp trong bóng tối đều không khỏi âm thầm lau cổ của mình, tự đánh giá xem mình có thể tránh thoát chủy thủ trong tay Vương phi hay không.

Phượng Chi Dao khó có được trong lúc rảnh rỗi cũng xuất hiện, nhưng giống như mọi người, cả người cứng ngắc, không nhịn được liếc trộm Mặc Tu Nghiêu đang ngồi ở dưới tàng cây, thần sắc bình tĩnh thậm chí có thể nói là ôn nhu. Trong lòng oán thầm: tại làm sao ở bên trong nhiều đích nữ đại gia khuê tú, Vương gia có thể chọn một Vương phi hung tàn như vậy, Hoàng thượng a, ánh mắt của ngươi kém nhiều lắm. Lê Vương ban đầu từ hôn là hành động đúng, nếu không hắn sớm muộn gì cũng sẽ bị Vương phi đánh chết.

Diệp Ly thu hồi chủy thủ trong tay, nhíu nhíu mày, rõ ràng là có chút không vừa ý. Xoay người lại đi tới chỗ Mặc Tu Nghiêu đang ngồi ở dưới tàng cây.

“A Ly, mặc dù nội lực kém một chút, nhưng công phu cận chiến có thể được tính là vô cùng tốt.” Mặc Tu Nghiêu gật đầu mỉm cười nói. Nhưng nội lực cũng không phải là nhất thời nửa khắc có thể bù đắp được. Lấy thân phận A Ly, cao thủ chân chính cần nàng phải xuất thủ cũng không nhiều. Ít nhất thân thủ Diệp Ly hiện tại đã vượt xa ngoài dự liệu của Mặc Tu Nghiêu.

Diệp Ly khẽ gật đầu, nhíu mày nói: “Nội lực quá kém đúng là nhược điểm, ta sẽ nghĩ biện pháp khác. Về phần gặp phải cao thủ tuyệt đỉnh… trở về ta lại tiếp tục suy nghĩ một chút.”

Phượng Chi Dao có chút hoảng sợ nhìn nàng, “Vương Phi, người không phải là nói cho ta biết, lấy công lực của ngươi còn có thể nghĩ biện pháp đối phó cao thủ nội công tuyệt đỉnh sao?”

Diệp Ly chống cằm nói: “Điều đó phải xem là cao tới trình độ nào. Nếu như một chưởng có thể làm nổ tung phòng ốc cách xa hơn mười trượng mà nói…, vậy cũng có thể có chút khó khăn.”

Phượng Chi Dao nhìn trời liếc mắt, “Người nào trông thấy cái loại cao thủ nghịch thiên này? Căn bản không thể nào có cái loại trình độ này có được hay không?” Nàng cho rằng nội lực là cái gì? Một chưởng có thể đánh gãy một cây đại thụ xù xì ở cửa vườn đã là nội lực vô cùng cao thâm, còn đánh nát phòng ốc cách xa hơn mười trượng?

Diệp Ly nghiêm túc gật đầu nói: “Ta cũng cảm thấy không có loại năng lực như thế tồn tại.”

Phượng Chi Dao hiếu kỳ nói: “Vương Phi muốn làm sao đối phó cao thủ tuyệt đỉnh?”

Diệp Ly nháy mắt một cái, bình tĩnh nói: “Lấy thực lực của bản thân ta… Đối phó với cao thủ như Vương gia có thể có chút khó khăn. Nhưng, toàn thân trở lui ra là không có vấn đề gì.” Đang khi nói chuyện, Diệp Ly nhịn không được đi đánh giá Mặc Tu Nghiêu. Thân là một người tàn tật gần mười năm, cho dù võ công cùng với thân thủ Mặc Tu Nghiêu không lùi bước, ít nhất cũng có thể dừng lại ở thời điểm mười bảy mười tám tuổi. Nhưng mấy ngày qua nàng đã phát hiện, võ công của Mặc Tu Nghiêu vẫn sâu không lường được. Ít nhất chống lại chính hắn không có nửa điểm phần thắng . Điều này làm cho luôn luôn khá tự tin với thân thủ mình, Diệp Ly có chút cảm giác chán nản.

Phượng Chi Dao đã không biết nên bày ra cái vẻ mặt gì. Vẻ mặt của ngươi chán nản, tiếc nuối như thế là chuyện gì xảy ra? Ngươi cho rằng người có thể từ trước mặt Vương gia toàn thân trở lui ra có rất nhiều sao?

“Nếu là như vậy, thân thủ Vương Phi như vậy quá đủ rồi. Dù sao… Trong thiên hạ hiện nay võ công có thể cùng Vương gia đánh đồng không vượt qua ba người.” Phượng Chi Dao nói.

“Ba người?” Diệp Ly ngạc nhiên nói.

Phượng Chi Dao sờ sờ lỗ mũi nói: “Diêm vương các Đại Các chủ Lăng Thiết Hàn, Tây Lăng Trấn Nam Vương, còn có cao thủ đệ nhất Đại Sở chúng ta Mộc Kình Thương. Nhưng Trấn Nam Vương năm đó ở trên chiến trường mất một cánh tay, công phu có thể có điểm lùi bước cũng không nhất định. Có điều mấy người này hẳn là cũng sẽ không xuất thủ với Vương phi, cho nên không cần lo lắng.”

Diệp Ly liếc hắn một cái nói: “Ta không có chứng vọng tưởng bị hại, tăng lên thực lực của mình cùng có người sẽ đối ta động thủ hay không không có quan hệ.”

Phượng Chi Dao không nhịn được lau một mồ hôi, ngươi còn muốn tăng thực lực lên?

“Cần gì, trực tiếp kêu người ta đi làm là được, cần người cũng có thể trực tiếp ở trong ám vệ cùng với Hắc Vân Kỵ điều động.” Mặc Tu Nghiêu nhẹ giọng nói, nếu tương lai nhất định sẽ không yên bình, hắn cũng không phản đối A Ly dùng bất kỳ thủ đoạn nào để gia tăng thực lực bản thân. Cho dù chỉ là vì tự vệ cũng tốt, nhiều một phần thực lực là hơn một phần an toàn bảo đảm.

Phượng Chi Dao có chút kinh ngạc nhìn Mặc Tu Nghiêu một cái, âm thầm nhướng mày. Xem ra Vương gia quả thậtvô cùng coi trọng vị Vương phi này, ít nhất cho Vương phi quyền hạn có thể nói là không có ai có trừ Định Quốc Vương phi đời thứ nhất đứng đầu trong Lịch đại Định Vương phi ra. Không, có lẽ cũng không hề kém Định Vương phi đời thứ nhất chút nào, bởi vì Vương gia cơ hồ là ngầm đồng ý cho Vương phi có quyền sở hữu hữu hạn đối với Hắc Vân Kỵ.

“Khởi bẩm Vương gia, Vương Phi. Mộ Dung tướng quân cầu kiến, còn có… Viện quân của triều đình đến.” Thị vệ đóng ở cửa viện bẩm báo.

Phượng Chi Dao nhướn mày, “Tới không chậm, là vị tướng quân nào lĩnh quân?”

Thị vệ bẩm báo nói: “Là Bình Khấu Đại tướng quân Liễu Tĩnh Vân Liễu tướng quân Hoàng thượng mới phong .”

Mặc Tu Nghiêu thản nhiên nói: “Để cho bọn họ vào đi.”

Thị vệ do dự một chút nói: “Liễu tướng quân còn không chưa vào thành đâu.”

“Muốn Bổn Vương tự mình ra khỏi thành đi nghênh đón hắn sao?” Giọng nói Mặc Tu Nghiêu nhẹ nhàng, lại làm cho người cảm giác được một cỗ uy áp vô hình ùn ùn mà đến.

Thị vệ lập tức quyết đoán cúi lạy, nói: “Thuộc hạ lĩnh mệnh!” Xoay người vội vã đi truyền lời, để cho Vương gia ra khỏi thành nghênh đón, nói đùa gì vậy?

” Liễu Tĩnh Vân này là ai?” Phượng Chi Dao vắt óc nghĩ. Chẳng lẽ những năm này hắn lãnh đạo ám vệ thật quá kém, cho nên ngay cả Hoàng đế có một thân tín tướng quân như vậy cũng không biết?

Mặc Tu Nghiêu lạnh nhạt nói: ” Tứ công tử con vợ kế đã qua đời của Liễu Thừa tướng, ở Liễu gia đứng hàng thứ mười một. Năm nay hẳn là hai mươi bảy tuổi.”

Phượng Chi Dao cau mày nói: “Cháu Liễu quý phi? Hoàng đế sẽ không thật bị Mặc Cảnh Lê làm cho giận điên lên sao? Trong triều cũng không phải là thật không có ai sao lại phái người cho tới bây giờ chưa có trải qua chiến trường đến bình loạn? Cho dù xin Hoa lão Quốc công rời núi cũng tốt hơn người chẳng biết cái gì.”

Mặc Tu Nghiêu lắc đầu nói: “Hoàng thượng sẽ không trọng dụng người Hoa gia.”

Phượng Chi Dao khinh thường, cười lạnh, “Cho nên hắn trọng dụng người Liễu gia?” Hắn dĩ nhiên biết Hoàng đế đề phòng Hoa gia, nếu không thân là đích trưởng nữ Hoa gia Hoàng hậu làm sao sẽ dưới gối chỉ có một vị công chúa. Hoa gia đã đến cực thịnh, từ trước Hoa lão Quốc công cùng Mặc Lưu Danh giao tình vô cùng tốt, làm sao Hoàng đế có thể không đề phòng?

“Ở trong mắt Hoàng thượng, hiển nhiên Liễu gia trung thành hơn Hoa gia, cũng càng dễ dàng khống chế hơn một chút.” Mặc Tu Nghiêu bình tĩnh điểm ra sự thật.

Phượng Chi Dao gật đầu, giễu cợt nói: “Cũng không phải là vậy sao, Liễu gia nếu không phải trung thành tận tâm với Hoàng đế thì làm sao những năm này sẽ được thánh sủng ái không suy?” Bán nữ cầu vinh và những cái khác vân vân… Dựa vào điểm này mà nói Hoa gia đúng là kém Liễu gia.

“Hoàng thượng không thể nào thật để cho một người không biết một cái gì nắm giữ mười mấy vạn trọng binh. Liễu Tĩnh Vân chỉ là con cờ ở bên ngoài thôi. Hiện nay Mặc Cảnh Lê làm phản, Hoàng thượng sẽ không tín nhiệm Diệp gia nữa, tất nhiên sẽ hướng đến nâng đỡ Liễu gia. Có điều… Hoàng thượng chắc cũng sẽ thừa dịp này, trong thời gian ngắn sẽ nâng đỡ một lực lượng mới để cùng chống lại Liễu gia.” Mặc Tu Nghiêu mạn bất kinh tâm*(không thèm đếm xỉa nói) nói, dường như đối với chiến sự ở Vĩnh Lâm đã không còn quan tâm nữa, “Đợi viện quân đến chúng ta liền rời khỏi Vĩnh Lâm. Nếu Hoàng thượng muốn thích kéo dài thì để cho hắn ta kéo dài đi, trận chiến này không có năm ba tháng cũng không đánh xong.”

“Mộ Dung Thận ra mắt Vương gia, Vương Phi.” Mộ Dung Thận bước nhanh đi vào yết kiến nói.

Mặc Tu Nghiêu gật đầu nói: “Tướng quân mời ngồi xuống nói đi. Lúc này tới đây có cái chuyện gì quan trọng?”

Mộ Dung Thận hơi khó xử mà gật đầu, nhìn Mặc Tu Nghiêu, nói: “Nghe nói Vương gia hôm nay sẽ rời khỏi Vĩnh Lâm, không biết… Vương gia thấy chiến sự hiện nay ở Vĩnh Châu thế nào?”

Mặc Tu Nghiêu nhướng mày cười nói: “Tướng quân đây là ý gì? Viện quân triều đình vừa đến, Toái Tuyết Quan đương nhiên sẽ bình an vô sự.”

Mộ Dung Thận bất đắc dĩ than thở, nhìn Mặc Tu Nghiêu, nghiêm mặt nói: “Mạt tướng xưa nay có lời gì sẽ nói thẳng, kính xin Vương gia chớ trách. Nếu có Vương gia tương trợ , tại hạ tin tưởng nhất định có thể ở trong một tháng bình định được phản loạn Lê Vương. Chẳng qua là vì sao Vương gia……”

Mặc Tu Nghiêu mỉm cười lắc đầu, “Tướng quân, mệnh lệnh của Quân Vương không phải người ngoài như ta và ngươi đều có thể hiểu được. Nhưng là Quân Vương chân chính có thể tiếp nhận những lời này cũng là từ xưa ít có. Không tuân theo mệnh lệnh Quân Vương, chút ít danh tướng kia cuối cùng có kết cục như thế nào, nói vậy tướng quân cũng rõ ràng.”

“Mấy ngày nay đại quân Lê Vương vẫn án binh bất động, tại hạ lo lắng Lê Vương có thể xua binh đi về hướng Đông, đến lúc đó dân chúng cả một vùng Đông Nam chỉ sợ lại bị cuốn vào trong chiến hỏa.” Mộ Dung Thận trầm trọng nói. Hắn là võ tướng đối với triều chính chẳng qua là cái hiểu cái không, cho nên mới nghĩ mãi mà không hiểu, rõ ràng có phương pháp tốt hơn có thể giải quyết vấn đề, tại sao nhất định phải trì hoãn như vậy, ngược lại để cho dân chúng chịu khổ.

Mặc Tu Nghiêu lắc đầu thở dài nói: “Đã chậm… Mặc Cảnh Lê đã chia ra hai đường hướng về hướng Đông rồi. Trên thực tế mấy ngày nay, Mặc Cảnh Lê sở dĩ chỉ án binh bất động, cũng là bởi vì Mặc Cảnh Lê hiện tại chỉ sợ đã không hề trong quân nữa.”

Mộ Dung Thận kinh hãi, nói: “Nếu đã đúng như thế, vì sao Vương gia không ngăn cản?”

“Tướng quân……” Mặc Tu Nghiêu nở nụ cười có chút khổ sở.

Mộ Dung Thận vừa thốt lên xong cũng lập tức hối hận, ở trong mắt Hoàng đế, Định Quốc Vương phủ có thể càng thêm đáng sợ hơn quân phản loạn Lê Vương nhiều. Sao lại cho phép Định Vương nhúng chân nhúng tay chuyện của Lê Vương, chỉ sợ Mặc gia quân vừa động Hoàng đế lập tức sẽ lấy lý do chống lại Thánh ý trị tội Định Vương. Đến lúc đó… Vài chục vạn Mặc gia quân… Mộ Dung Thận không nhịn được rùng mình một cái, không dám nghĩ nữa.

“Chiến sự ở Đông Nam đã là tình thế chắc chắn, tướng quân chỉ cần trú đóng ở Toái Tuyết Quan chớ để cho binh mã Nam chiếu tiến vào cùng Lê Vương hội hợp là được. Về phần đại quân Lê Vương ở Vĩnh Châu, không tới một tháng nhất định sẽ đẩy ra khỏi Vĩnh Châu.”

Chẳng lẽ Đại Sở lúc đó nam bắc phân chia? Mộ Dung Thận ở trong lòng lặng yên hỏi. Chẳng lẽ đối phó thế lực Định Vương có công hộ quốc còn quan trọng hơn bình định phản loạn Lê Vương? Người ngay thẳng như tướng quân Mộ Dung dĩ nhiên không rõ, trong mắt người làm đế vương như Mặc Cảnh Kỳ, Mặc Tu Nghiêu cùng Mặc Cảnh Lê căn bản cho tới bây giờ cũng không phải là đối thủ cùng một cấp bậc. Chỉ cần có thể đối phó Mặc Tu Nghiêu, đừng nói một Mặc Cảnh Lê chính là nhiều hơn một Mặc Cảnh Lê đi nữa, cũng không có cái gì thật phải lo lắng. Giang Nam bị Mặc Cảnh Lê chiếm đi, hắn sớm muộn gì có thể cầm về, nhưng nếu để cho Mặc Tu Nghiêu chiếm cứ Giang Nam, đừng nói cầm về, chỉ sợ còn muốn đề phòng hắn có thể đưa tay hướng Giang Bắc mà đến, thậm chí muốn cướp lấy cả giang sơn Đại Sở nữa hay không. Cho nên trên thực tế, trừ vừa mới bắt đầu liền nổi giận, sau khi Mặc Cảnh Kỳ tỉnh táo lại, đối với việc Mặc Cảnh Lê đột nhiên làm phản cơ hồ là cao hứng. Chỉ có như vậy, hắn mới có một lý do hoàn mỹ để tru diệt người em ruột cùng mẹ sinh ra này.

“Bình Khấu Đại tướng quân đến!” Ngoài viện một giọng nói vang lên, lại làm cho tất cả mọi người bên trong viện, bao gồm Mộ Dung Thận biến sắc. Ở trước mặt Định Vương, đừng nói là một kẻ không có trải qua chiến trường vừa mới được phong làm Đại tướng quân, chính là Hoa lão quốc công chiến công hiển hách cũng sẽ không vô lễ như thế. Kẻ Đại tướng quân tân nhậm này rốt cuộc là không có đầu óc hay là căn bản không để Định Vương ở trong mắt.

Một trận tiếng bước chân huyên náo từ xa đến gần truyền đến, hiển nhiên tiến vào cũng không dừng lại một hai người. Diệp Ly nghiêng tai lắng nghe một chút tiếng bước chân, ít nhất cũng có hai ba mươi người, không khỏi ở mắt lộ ra một nụ cười. Bình Khấu Đại tướng quân này không phải là đặc biệt tới diễu võ dương oai a? Phượng Chi Dao tiếp thu đến ánh mắt Diệp Ly, khinh thường bĩu môi. Ở trước mặt Vương gia diễu võ dương oai, đầu óc bị cửa kẹp sao? Một lần trước đó, cái vị Bắc Nhung Vương tử kia ở trước mặt Vương gia diễu võ dương oai, nghe nói bây giờ còn không có khôi phục thần trí đấy.

Vừa tới cửa viện, đoàn người hiển nhiên bị chặn lại. Một giọng nói có chút bén nhọn truyền đến, “Càn rỡ! Bình Khấu Đại tướng quân ở chỗ này còn không cho đi?”

Thủ vệ ở cửa hiển nhiên cũng không e ngại, bình thản nói: “Xin bỏ vũ khí của tướng quân xuống, thị vệ tùy thân không thể đi vào.”

“Bổn tướng quân là Thống soái đại quân, tại sao phải bỏ vũ khí xuống? Định Vương điện hạ đây là ý gì?” Giọng nói của người trẻ tuổi khác có chứa một tia ngạo mạn cùng không vui.

Thị vệ trầm giọng nói: “Chưa được Vương gia cho phép, đeo vũ khí đi vào, hết thảy dựa theo tội hành thích để xử phạt. Bình Khấu Đại tướng quân, nếu thân là Thống soái đại quân hẳn là rõ ràng điểm này, xin không nên làm khó thuộc hạ.”

Nghe cửa huyên náo, Mặc Tu Nghiêu không kiên nhẫn, vuốt vuốt mi tâm, nói: “Để cho hai người bọn họ đi vào.”

Ngoài cửa viện trầm mặc chốc lát, chỉ chốc lát sau, hai người nam tử đi đến. Người đến trước một thân áo trắng, khoác chiến bào màu trắng, bên hông đeo một thanh ngân sao bảo kiếm (bảo kiếm có bao kiếm màu bạc), cả người thoạt nhìn… ngân quang lóng lánh. Diệp Ly trừng mắt nhìn, không khỏi nhớ tới Mặc Tu Nghiêu vài ngày trước tựa hồ cũng là một thân áo trắng như vậy, nhìn nhìn lại người đi tới cách đó không xa, không nhịn được ở trong lòng âm thầm bật cười. Mặc Tu Nghiêu một thân áo trắng, bạch mã ngân thương, nhìn qua quả thật phong thái trác tuyệt, khí thế bức người, nhưng là vị trước mắt này… Diệp Ly quỷ dị nhớ tới một câu. Thích mặc áo trắng cũng là ẩn tính (tính cách ở bên trong) khó chịu và cuồng tự luyến.

Đang yên lặng cúi đầu nghĩ tới đó, một bàn tay hơi lạnh nắm lấy tay nàng. Diệp Ly ngẩng đầu nhìn hắn, Mặc Tu Nghiêu mỉm cười nhìn nàng, đáy mắt nhiều hơn một tia nghi vấn. Diệp Ly lắc đầu tỏ vẻ không có gì, ngẩng đầu nhìn người đi đến sau đã bị nàng quên đi. Người phía sau cũng không có cái gì làm cho người ta cảm thấy đặc biệt khắc sâu ấn tượng, nếu như nhất định phải nói, chính là thời điểm hắn bước đi hơi khập khiễng . Diệp Ly nhớ lại, năm ngoái, có một người bị Mặc Tu Nghiêu phê phán là người ngu ngốc trước tướng sĩ phòng thủ ở Toái Tuyết Quan.

Hai người tới trước mặt mọi người thì đứng lại, tựa hồ không một chút ý tứ muốn hành lễ. Dĩ nhiên, bên này cũng không có ai muốn hướng bọn họ hành lễ, người ở chỗ này, trừ Phượng Chi Dao ra, cũng không có người phẩm cấp thấp hơn bọn họ. Mà Phượng Chi Dao cũng không phải là triều đình sắc phong, đương nhiên cũng không có ý định muốn hành lễ.

Trong viện yên lặng chốc lát, đứng ở phía sau Liễu Tĩnh Vân, Quan Đĩnh tựa hồ phát hiện, nếu cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp, lúc này mới đứng ra, nói: “Vương gia, Liễu tướng quân và bổn tướng phụng lệnh Hoàng thượng, đến đây tiếp nhận thành Vĩnh Lâm.”

Mặc Tu Nghiêu cũng không phải làm, khẽ gật đầu, nghiêng qua bên cạnh, đối với Phượng Chi Dao, nói: “Phượng tam, hạ lệnh để cho toàn thể Hắc Vân Kỵ rút lui ra khỏi Vĩnh Lâm.”

“Dạ, Vương gia.”

“Chậm đã!” Quan Đĩnh vội vàng ngăn cản, có chút ngạo nghễ nhìn Mặc Tu Nghiêu, nói: “Vương gia có thể không có nghe rõ, Liễu tướng quân và bổn tướng phụng lệnh Hoàng thượng tiếp nhận Vĩnh Lâm, cũng bao gồm tướng sĩ thủ thành của thành Vĩnh Lâm.” Một câu nói, không chỉ có là thành Vĩnh Lâm, liền hai vạn Hắc Vân Kỵ ở thành Vĩnh Lâm, hắn cũng đều muốn đón nhận. Mọi người tại đây đều ở trong lòng rút khẩu khí, vẻ mặt nhìn Quan Đĩnh giống như đang nhìn một người chết.

Mặc Tu Nghiêu tựa hồ cũng không tức giận, nhàn nhạt mỉm cười nói: “Quan tướng quân, Hoàng thượng… Là để ngươi tới khiêu khích Bổn Vương sao?”

Quan Đĩnh hô hấp cứng lại, thần sắc cứng ngắc, nói: “Vương gia đây là ý gì? Hoàng thượng lệnh Vương gia mang binh đi trước, gấp rút tiếp viện Vĩnh Lâm, cũng không phải là lệnh Vương gia làm chủ soái bình loạn. Hiện tại chủ soái đã đến, chẳng lẽ Vương gia không nên giao binh quyền Vĩnh Lâm ra sao?” Hắn dĩ nhiên nhớ được, lúc gần đi, Hoàng thượng đã phân phó, không nên tùy tiện đi trêu chọc Mặc Tu Nghiêu, nhưng là… Nghĩ đến năm đó Mặc Tu Nghiêu cho mình sỉ nhục, trong mắt Quan Đĩnh hiện lên một tia hận ý. Ngẩng đầu lên, cố gắng làm cho mình lộ ra vẻ lẽ thẳng khí hùng (cây ngay không sợ chết đứng).

Mộ Dung Thận cau mày nói: “Quan tướng quân, Vương gia chẳng qua là hạ lệnh di tản Hắc Vân Kỵ, ngươi nên biết Hắc Vân Kỵ……”

Quan Đĩnh cao giọng ngắt lời nói: “Chẳng lẽ Hắc Vân Kỵ cũng không phải là quân đội Đại Sở? Hay là Định Quốc Vương gia muốn ủng binh tự trọng (tự nuôi binh riêng)?” Nói xong lời cuối cùng, ánh mắt Quan Đĩnh nhìn Mặc Tu Nghiêu cơ hồ có thể được xưng tụng là ác độc .

Mặc Tu Nghiêu đỡ một chút tay vịn, từ từ đứng dậy. Quan Đĩnh ngẩn ra, không khỏi lui về sau một bước. Chỉ thấy Mặc Tu Nghiêu cước bộ vững vàng tiến lên hai bước, sắc mặt bình tĩnh, nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi: “Quan tướng quân, ngươi có cho rằng, ở trong phủ tu dưỡng mấy năm thì tính tình Bổn vương sẽ tốt hơn trước?”

Quan Đĩnh mặt tái đi, sợ hãi nhìn nam tử áo trắng có chút đơn bạc trước mắt. Mặc Tu Nghiêu tính tình tốt chứ? Nếu như hiện tại dù có mười người biết hắn, thì có ít nhất có chính người cho rằng hắn tốt. Nhưng chân chính biết Mặc Tu Nghiêu thật lâu, mọi người đều biết, vị này… Cho tới bây giờ cũng không phải là người tốt. Hắn có thể bởi vì Mặc Cảnh Lê âm thầm ngáng chân, liền đánh hắn ta một bữa, cũng có thể cùng Phượng Chi Dao đánh Mặc Cảnh Lê một trận rồi treo trên cây. Cùng có thể bởi vì Quan Đĩnh chỉ huy bất lực, liền không nói một lời ở trước mặt mấy ngàn đại quân, đánh hắn một trận roi. Tính tình như vậy làm sao cũng coi như không tốt hơn.

“Ngươi… Ngươi nghĩ làm gì cái gì?” Quan Đĩnh hoảng sợ, nói.

“Nếu như lời ngươi nói mới vừa rồi không phải là ý tứ Hoàng thượng…… Quan tướng quân, ngươi cũng đã biết phải bị tội gì?” Mặc Tu Nghiêu bình tĩnh hỏi.

Quan Đĩnh kinh hồn táng đảm nhìn Mặc Tu Nghiêu, nhưng làm sao cũng không dám mở miệng nói là ý tứ Mặc Cảnh Kỳ. Mặc Cảnh Kỳ chính là điên rồi cũng sẽ không hỏi Mặc Tu Nghiêu muốn binh quyền Hắc Vân Kỵ, không nói trước Mặc Tu Nghiêu có thể cho hay không, cho dù cho, hắn cũng không quản được, không dùng được, ngược lại chỉ làm cho mình thêm phiền toái. Chỉ đành phải cầu cứu nhìn về hướng Liễu Tĩnh Vân bị quên lãng bên cạnh. Liễu Tĩnh Vân mặc dù không vui với việc Định Vương không nhìn mình, nhưng cũng chỉ có chân chính thấy Định Vương mới biết được, mình căn bản cũng không có cái khí thế kia cùng Định Vương chống lại. Ngạo nghễ trước kia chỉ còn lại có không cam lòng cùng với sợ hãi.

“Vương… Vương gia……” Ở dưới ánh mắt Mặc Tu Nghiêu, Quan Đĩnh bắt đầu nơm nớp lo sợ, cuối cùng dường như khí lực toàn thân bị rút ra hết, vô lực quỳ rạp xuống trên mặt đất.

Mặc Tu Nghiêu cước bộ nhẹ nhàng, từ trước mặt hắn đi qua, “Phượng tam, chuẩn bị lên đường.”

“Dạ, Vương gia.”

Diệp Ly mỉm cười gật đầu với Mộ Dung Thận, cũng đi theo. Mộ Dung Thận bất đắc dĩ nhìn một chút hai tướng quân mới tới, thở dài cũng xoay người đi ra ngoài. May là vị Bình Khấu Đại tướng quân này và mình không có quan hệ phụ thuộc, đã như vậy hắn làm Bình Khấu của hắn, mình thủ quan của mình đi.

Bị bỏ lại, Liễu Tĩnh Vân ngơ ngác nhìn mọi người biến mất ở ngoài cửa, rốt cuộc có còn người nhớ được hắn là Đại tướng quân mới tới hay không?

Hắc Vân Kỵ quả nhiên là kỷ luật nghiêm minh, Mặc Tu Nghiêu hạ lệnh không đầy một khắc đồng hồ, chân chính hơn hai vạn Hắc Vân Kỵ cũng đã toàn bộ rút ra khỏi thành Vĩnh Lâm. Hắc Vân Kỵ dị động thật ra khiến quân phản loạn ở phía đối diện đang giằng co một trận khẩn trương, đợi đến khi xác định Hắc Vân Kỵ cũng không có ý đồ tiến công mình, mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng không dám buông lỏng đề phòng chút nào. Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu cũng trở về phòng lấy hành trang đã được đóng gói cẩn thận rồi ra khỏi thành cùng Hắc Vân Kỵ hội hợp.

“Vương Phi, Vân Giáo Úy cầu kiến.” Ngoài cửa, Ám Nhị bẩm báo nói.

Diệp Ly nhướn mày, có chút ngạc nhiên vì sao Vân Đình lại đến, “Mời hắn vào đi.”

Chỉ chốc lát sau Vân Đình mang theo thần sắc có một tia thấp thỏm đi đến, Diệp Ly có ấn tượng khá tốt với tiểu tướng trẻ tuổi này, nhàn nhạt cười nói: “Vân Giáo Úy có chuyện gì vậy?”

Vân Đình nhìn một chút Diệp Ly ăn mặc gọn gàng, hỏi: “Vương phi và Vương gia lập tức muốn đi sao?”

Diệp Ly gật đầu nói: “Vương gia đang lệnh cho mọi người cùng Liễu tướng quân bàn giao rồi, rất nhanh sẽ phải đi. Vân Giáo Úy cùng Hạ Giáo Úy cũng muốn trở lại Toái Tuyết Quan sao?”

“Ta……” Vân Đình có chút quẫn bách, do dự một lát, rốt cục cắn răng, quỳ một gối xuống, nói: “Mạt tướng muốn gia nhập Hắc Vân Kỵ, cầu xin Vương Phi thu nhận.”

Diệp Ly kinh ngạc nhìn thần sắc Vân Đình kiên định, nhíu mày, nói: ” Nếu Vân Giáo Úy muốn gia nhập Hắc Vân Kỵ, hẳn là hỏi Vương gia mới đúng, làm sao lại tới hỏi ta?”

Vân Đình ngẩn ngơ, nhất thời có chút chân tay luống cuống. Lúc trước hắn chỉ muốn vừa lúc Vương Phi ở chỗ này, van cầu Vương Phi, nhưng đã hiện tại Định Vương cũng tới, chuyện như vậy tám phần là phải được Định Vương đồng ý mới được.

Thấy Vân Đình đờ người, Diệp Ly cười nhạt nói: ” Sao Vân Giáo Úy lại muốn gia nhập Hắc Vân Kỵ?” Hắc Vân Kỵ từ trong tinh anh Mặc gia quân chọn lựa ra, cũng không phải là muốn gia nhập là có thể gia nhập.

Vân Đình cắn răng nói: “Chỉ có Hắc Vân Kỵ mới là đội quân xuất sắc nhất Đại Sở, Vân Đình muốn gia nhập Hắc Vân Kỵ, đi theo Vương gia và Vương Phi rong ruỗi sa trường, kiến công lập nghiệp.”

Nhìn bộ dáng Vân Đình nghiêm túc, Diệp Ly “xoẹt” một tiếng bật cười.

“Vân Giáo Úy, ngươi đã là Giáo Úy xuất sắc nhất của Mộ Dung tướng quân, lần này đóng ở Vĩnh Lâm lại lập công lớn, nói vậy, không tới mấy năm nhất định sẽ trở thành tướng quân trẻ tuổi của Đại Sở. Nếu gia nhập Hắc Vân Kỵ……” Diệp Ly lắc đầu cười, nói.

Vân Đình vội vàng nói: “Chỉ cần có thể gia nhập Hắc Vân Kỵ, Vân Đình tình nguyện làm một người binh lính bình thường.”

Diệp Ly nhìn hắn, “Vân Giáo Úy, ngươi cũng đã biết vì sao Hắc Vân Kỵ chính là chỉ có mấy vạn người?”

Vân Đình đương nhiên nói: “Hắc Vân Kỵ là tinh duệ trong tinh duệ, nếu là tinh nhuệ tự nhiên là số ít.”

Diệp Ly gật đầu nói: “Không sai, Hắc Vân Kỵ đích xác là tinh duệ trong tinh duệ. Nhưng là… Cũng bởi vì là tinh nhuệ, là con số nhỏ. Tất cả tại trong trận chiến lớn và quan trọng chính thức xảy ra, được trọng dụng vĩnh viễn không phải là Hắc Vân Kỵ.”

“Sao?” Vân Đình không giải thích được, bọn họ từ nhỏ đến lớn nghe được chuyện xưa chỉ có Hắc Vân Kỵ như thế nào lập nên kỳ công, như thế nào ngăn cơn sóng dữ. Vì sao lại không giống như Vương Phi giảng giải?

Diệp Ly mỉm cười nói: “Hai quân tranh nhau là vì cái gì?”

“Công thành chiếm đất.”

“Đúng, Hắc Vân Kỵ có thể ngàn dặm tập kích bất ngờ, có thể mai phục trảm thủ (chém đầu), nhiệm vụ rất nhiều binh lính bình thường không cách nào hoàn thành, bọn họ cũng có thể hoàn thành. Nhưng là… Bọn họ không có cách nào một mình công thành, cũng không cách nào một mình thủ thành. Cho nên, bọn họ thật ra có tác dụng là xuất hiện để làm phụ trợ cho quân đội.” Diệp Ly nhẹ giọng nói.

“Phụ trợ?”

“Phụ trợ rất trọng yếu, ở những nguy hiểm, bọn họ phải một lá bài chủ chốt thích hợp tốt nhất, có thể xuất hiện ở nhưng chỗ không có khả năng xuất hiện. Nhưng bình thường, bọn họ lại chỉ có thể lặng lẽ ăn núp, không có tiếng tăm gì. Vân Giáo Úy, ngươi có từng nghe nói qua Hắc Vân Kỵ có danh tướng không?”

Vân Đình lắc đầu, tất cả mọi người biết Hắc Vân Kỵ lợi hại, nhưng là tướng lãnh Hắc Vân Kỵ còn chưa có, cũng không có tiếng tăm gì. Mặc dù Hắc Vân Kỵ không nhiều lắm nhưng có mấy vạn người, mặc dù có Định Vương tự mình khống chế nhưng lại không thể nào mọi chuyện đều có Định Vương tự mình an bài. Song, từ ngày Hắc Vân Kỵ thành lập, tựa hồ cũng chỉ có một cái tên này, một cái tên Hắc Vân Kỵ liền đại biểu cho tất cả mọi người. Trong lịch sử Đại Sở chưa từng xuất hiện bất kỳ một cái tên họ thật của tướng lãnh Hắc Vân Kỵ nào.

Diệp Ly nhẹ giọng thở dài nói: “Ta thấy Vân Giáo Úy tính tình hào sảng, cũng là người có lòng mang chí lớn. Hơn nữa mới hai mươi đã có chiến công như thế, thì tiền đồ tương lai tất bất khả hạn lượng (không đo đếm được). Nếu thật sự trở thành một Hắc Vân Kỵ bình thường, chỉ sợ ngược lại sẽ lầm lỡ chí hướng của Vân Giáo Úy.” Hắc Vân Kỵ là lợi kiếm chân chính của Định Quốc Vương phủ. Kiếm không cần quá nhiều ý chí, Định Vương hướng tới nơi nào thì nơi đó chính là ý chí của bọn họ. Thật ra thì cùng bộ đội đặc chủng nàng kiếp trước có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu, tính cách Vân Đình như vậy cho dù thật tiến vào, nếu không có kinh nghiệm một phen tôi luyện, tương lai nhất định sẽ hối hận.

Vân Đình quả nhiên mặt đỏ lên, có chút lo lắng nói: “Vương phi, ta……”

Diệp Ly giơ tay lên ngăn cản hắn, nhẹ giọng cười nói: “Ngươi không cần phải gấp, ta cũng không phải nói ngươi có cái gì không tốt, chẳng qua là hi vọng ngươi nghĩ cho kỹ, chí hướng của ngươi rốt cuộc là làm một tướng quân hoành đao phóng ngựa, tiếu ngạo chiến trường, hay là làm một thanh kiếm ẩn phục ở chỗ tối, chọn cơ hội đâm sau lưng.”

Vân Đình trầm mặc, Vương phi nói những thứ này, hắn quả thật chưa từng có suy nghĩ quá. Khó trách thời điểm tự mình muốn tới cầu xin Vương phi, Hạ Thù cũng không có ủng hộ hoặc khích lệ như ngày thường, chẳng lẽ hắn đã sớm nhìn ra mình cũng không thích hợp làm Hắc Vân Kỵ. Nhưng là… Vân Đình có chút mờ mịt nhìn cô gái thân thiết ưu nhã trước mắt, vẫn còn một lòng sùng bái cường giả, mà Định Vương và Định Vương phi không thể nghi ngờ cũng là cường giả. Hắn biết mình thật lòng muốn đi theo bọn họ.

“Đây là thế nào, A Ly?” Mặc Tu Nghiêu chậm rãi bước vào, nhìn thoáng qua vẻ mặt quấn quýt của Vân Đình, hỏi.

Diệp Ly cười nhạt một tiếng, nói lại chuyện mới vừa rồi với hắn một lần. Mặc Tu Nghiêu xoay người lại đánh giá Vân Đình một hồi, Vân Đình bị hắn ngó chừng nhất thời có chút bất an lại như cũ cố gắng giữ vững thong dong trấn định.

” Mộ Dung tướng quân nói như thế nào?” Mặc Tu Nghiêu hỏi, từ thân phận thủ hạ Mộ Dung Thận trên người, muốn đi, khẳng định không thể không thông báo một tiếng.

Trong lòng Vân Đình vừa hốt hoảng, vội vàng nói: ” Tướng quân Mộ Dung nói chỉ cần Vương gia và Vương phi đồng ý là có thể.”

Mặc Tu Nghiêu trầm ngâm chốc lát, nói: “Ngươi không thích hợp gia nhập Hắc Vân Kỵ.” đáy lòng Vân Đình nhất thời một trận mất mát, lại có chút ít ý tứ ngũ vị tạp trần. Chỉ nghe Mặc Tu Nghiêu tiếp tục nói: “Nhưng nếu như ngươi nguyện ý, trước tiên có thể đi theo A Ly.”

Vân Đình và Diệp Ly đồng thời nhìn về phía Mặc Tu Nghiêu, Diệp Ly không giải thích được, nhướng mày. Đi theo nàng làm cái gì? Thu Giáo Úy làm thị vệ, Vân Đình chỉ sợ còn chưa hẳn là đối thủ của nàng.

Mặc Tu Nghiêu nói: “Bên cạnh nàng không có người có thể sử dụng, bốn ám vệ kia, nếu bàn về điều binh khiển tướng thì còn kém xa lắm. Ta để cho Tần Phong đi theo nàng, cộng thêm Vân Đình. Mặc dù còn hơi nông nổi, nhìn ý tứ Mộ Dung tướng quân, cũng là muốn đào tạo người tài. Nếu có thể huấn luyện thêm một chút lại điều hắn vào Mặc gia quân.”

Diệp Ly cũng không sao cả, nhưng trong lòng Vân Đình thì khó nén khiếp sợ. Nghe ý tứ Định Vương hẳn là để Vương phi bồi dưỡng thân tín có thể sử dụng, Định Vương phi tương lai không chỉ có thể điều động Hắc Vân Kỵ, thậm chí còn có thể nắm giữ vài chục vạn Mặc gia quân, “Đa tạ vương gia, mạt tướng nguyện ý đi theo Vương Phi!” Vân Đình lúc này đáp.

Mặc Tu Nghiêu gật đầu, “Đã như vậy, ngươi đi từ giã tướng quân Mộ Dung đi. Sau nửa canh giờ theo quân lên đường.”

“Dạ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện