Thịnh Thế Mưu Thần
Quyển 1 - Chương 29: Tính toán của Tôn thị
Editor: LaOngDao142
Dung Cửu công tử này ngủ cũng không lâu, chỉ nửa canh giờ liền tỉnh lại, vừa đúng nhìn thấy vẻ nhẫn nại cực hạn của Mộc Thanh Y. Sắc mặt Dung Cẩn sau khi ngủ dậy so lúc vừa nhìn thấy đã tốt lên khá nhiều. Có chút thỏa mãn ngáp một cái, Dung Cẩn nhìn khuôn mặt không chút biểu tình của Thanh Y cười nói: "Thanh Thanh, chuyện ngày hôm nay nếu như có người nhìn thấy, ngươi cũng chỉ có thể gả cho bổn công tử làm vợ mà."
Mộc Thanh Y lạnh nhạt nhìn hắn cũng không nói lời nào. Dung Cẩn cũng cảm thấy trêu chọc Thanh Y có chút không thú vị, hơn nữa không cẩn thận thật sự có thể chọc người xù lông. Chỉ đành phải cười làm lành nói: "Được rồi, khổ cực Thanh Thanh. Công tử miễn phí nói cho Thanh Thanh một tin tức tốt như thế nào?"
Mộc Thanh Y liếc mắt nhìn hắn, Dung Cẩn nói: "Thanh Thanh có biết Ca Thư Hàn tới làm gì không?"
Thanh Y nhíu mày, thản nhiên nói: "Vì hoàng thượng chúc thọ. Còn... Hòa thân?"
Trong mắt Dung Cẩn lóe lên một tia tán thưởng cùng kinh ngạc. Tin tức này ở trong kinh thành người có thân phận địa vị biết có thể không tính, nhưng Dung Cẩn biết lấy địa vị của Mộc Thanh Y ở phủ Túc Thành Hầu thì không thể nào biết được. Nếu như không phải nàng có con đường tin khác, thì chính là nàng có năng lực phân tích cực kỳ kinh người. Mà Dung Cẩn cảm thấy là người vế sau.
"Đương nhiên chuyện này cũng không phải tin tức cực kỳ bí mật gì, nhưng Thanh Thanh có muốn biết người Ca Thư Hàn muốn cưới là ai không?" Dung Cẩn hướng nàng cười thần bí. Thanh Y lạnh nhạt nói: "Chuyện này có quan hệ gì với ta?"
Dung Cẩn bộ dạng phục tùng cười một tiếng, khóe môi vẻ ra nụ cười nhìn có chút hả hê: "Người Ca Thư Hàn muốn cưới... Nghe nói, họ Mộc, tên Thanh Y. Thanh Thanh ngươi nói chuyện này cùng ngươi có quan hệ hay không?"
Mộc Thanh Y ngẩn ra, liền thấy Dung Cẩn thản nhiên cười nói: "Ca Thư Hàn là Bắc Hán Liệt vương, xưa nay tâm cao khí ngạo. Thanh Thanh cảm thấy vô duyên vô cớ hắn không quan tâm mọi thứ thay một nữ tử giải vây sao?"
Tin tức bỗng nhiên xuất hiện khiến cho Mộc Thanh Y có chút thất thần. Nàng có thể xác định biểu muội chưa bao giờ rời khỏi kinh thành cũng chưa từng thấy qua Ca Thư Hàn, tại sao Ca Thư Hàn muốn cưới nàng? Hoặc là nói biểu muội?
"Thanh Thanh cho rằng công tử ta lừa gạt ngươi sao?" Dung Cẩn nhíu mày, cười nói.
Mộc Thanh Y trợn mắt, nhàn nhạt nói: "Cửu công tử đương nhiên sẽ không nhàm chán như thế."
Dung Cẩn có chút sâu kín thở dài nói: "Thật ra thì bổn công tử cũng không muốn nói cho Thanh Thanh tin tức này đây, vạn nhất Thanh Thanh biết được, chạy đi tìm Ca Thư Hàn hỗ trợ, bổn công tử chẳng phải là thua thiệt lớn sao? Nhưng bổn công tử không muốn thấy Thanh Thanh gả cho Ca Thư Hàn đâu. Thanh Thanh, ngươi nói thế nào?"
Khi Dung Cẩn nói chuyện, tâm tình Mộc Thanh Y cũng dần an định lại, lạnh nhạt nói: "Vô luận như thế nào cũng sẽ không ảnh hưởng tới giao dịch giữa ta và Cửu công tử. Những chuyện khác, cũng không cần công tử quan tâm."
Dứt lời, Thanh Y đứng dậy vén rèm lên xuống xe ngựa. Bên ngoài xe ngựa, nam tử thanh vừa đi mời Thanh Y và thiếu nữ thanh y như cũ rất cung kính đứng thẳng. Thấy Thanh Y xuống, nam tử kia vẫn như cũ, nhưng ánh mắt thiếu nữ kia lại càng nhiều thêm mấy phần bất mãn.
Châu Nhi lo lắng tiến lên hỏi: "Tiểu thư, ngươi không sao chứ?"
Thanh Y cười nhạt nói: "Ta có thể có chuyện gì, khiến ngươi lo lắng. Chúng ta trở về thôi." Châu Nhi cảnh giác nhìn một đôi nam nữ phía trước một chút, cảm thấy bọn họ không phải là người bình thường. Vội vàng gật đầu đi theo Mộc Thanh Y.
Sau lưng, giọng nói của Dung Cẩn thản nhiên từ trong xe ngựa truyền tới: "Đi ngủ lại chùa khác, bổn công tử cũng muốn ở Báo Quốc Tự thanh tu vài ngày."
"Vâng, công tử."
Kinh thành phủ Túc Thành Hầu
Mộc Vân Dung ở Vân Hoa các, khắp phòng bừa bãi, Mộc Vân Dung cơ hồ đem tất cả đồ bày biện trong phòng đập một lần. Thật vất vả khiến cho tổ mẫu chán ghét con tiện nhân Mộc Thanh Y kia, đuổi nàng ta ra khỏi phủ. Không nghĩ tới phụ thân chỉ đưa nàng ta đến Báo Quốc Tự vì Cố Đại phu nhân cầu phúc. Không nói tới chuyện đường xá xa xôi hay không, nếu đuổi nàng ta đi xa đối với danh tiếng Mộc Thanh Y liền có tổn hại, nhưng đi đến tự cầu phúc chỉ khiến cho Mộc Thanh Y có thêm thanh danh hiếu thuận.
Hơn nữa, những an bài lúc trước nàng chuẩn bị ổn thỏa để đối phó với Mộc Thanh Y hiện tại cũng không cần dùng. Chuyện này khiến cho Mộc Vân Dung hận đến cắn răng nghiến lợi, hơn nữa phụ thân mới vừa trở về còn bởi vì chuyện ngày hôm qua mắng nàng một trận. Mấy ngày nay liên tiếp bị Mộc Trường Minh trách mắng trách phạt, điều này làm cho người luôn luôn được cưng chìu như Mộc Vân Dung căn bản không cách nào nhịn được.
"Dung Nhi chuyện gì thế này?" Tôn thị và Mộc Linh vừa đến cửa liền nhìn thấy một mảnh hỗn độn, Mộc Vân Dung đang ngồi trên ghế sạch sẽ duy nhất trong phòng cắn răng nghiến lợi.
Thấy Tôn thị, Mộc Vân Dung cắn răng nói: "Mẫu thân! Con muốn Mộc Thanh Y con tiện nhân kia sống không bằng chết!"
Tôn thị khẽ thở dài một cái, nhẹ giọng nói: "Đứa bé ngoan, ủy khuất con."
Mộc Vân Dung nhất thời mù quáng, nói: "Cũng không biết Mộc Thanh Y cho phụ thân ăn Mê Hồn Đan gì, phụ thân tự nhiên thiên vị giúp đở ả ta!" Mộc Linh nhíu mày một cái, có chút không đồng ý nói: "Tam muội, muội cần gì cùng Tứ muội so đo? Chờ muội gả vào phủ Ninh Vương thành Ninh vương phi, muốn thu thập muội ấy thế nào còn không được sao, không nên vì hơn thua nhất thời mà tức giận? Phải biết, Cung vương đối với muội đã rất có chút bất mãn, nếu như gây ra chuyện gì nữa..."
"Muội mặc kệ! Muội nhất định phải cho Mộc Thanh Y đẹp mắt!" Mộc Vân Dung ngang ngược kiêu ngạo nói, liếc Mộc Linh một cái nói: "Nhị ca, ca cũng đừng nói muội, nghe nói mấy ngày nay đại ca cùng Mộc Thanh Y thân thiết. Muội lại nghe nói, mấy ngày nay phụ thân đối với đại ca tốt hơn trước rất nhiều."
Sắc mặt Mộc Linh khẽ biến, cau mày nói: "Có chuyện này?"
Mộc Vân Dung hừ nhẹ một tiếng, Tôn thị gật đầu nói: "Đúng vậy, mấy ngày nay Mộc Sâm đối với Mộc Thanh Y quả thật rất tốt, lui tới nhiều lần. Phụ thân con, hắn..." Sắc mặt Mộc Linh có chút khó coi, trầm giọng nói: "Phụ thân mấy ngày nay quả thật thường khen đại ca, còn nói sau này sẽ thay hắn chạy chọt, chức vị của đại ca cũng sắp thăng chức rồi."
"Hắn cũng xứng!" Sắc mặt Tôn thị dịu dàng kiều mỵ cũng nhiều thêm mấy phần âm trầm cùng khinh thường. Cắn răng nói: "Ta cũng biết Mộc Sâm cũng không phải người an phận, chẳng lẽ hắn còn muốn tranh phủ Túc Thành Hầu với con, không được? Cũng không nhìn một chút hắn có khả năng hay không? Linh nhi đừng sợ, trở về mẫu thân liền truyền lời vào cung, để cho Phi Loan hảo hảo khuyên nhủ phụ thân con."
Nhắc tới Mộc Phi Loan ở trong cung, trên mặt ba mẹ con Tôn thị mẹ cũng lộ ra nụ cười đắc ý. Mộc Phi Loan là nữ tử xuất thân từ Mộc gia, cũng là người cho bọn họ đảm bảo ở Mộc gia muốn gió có gió muốn mưa có mưa. Đối với nữ nhi này, Mộc Trường Minh vẫn nghe lọt tai hơn so với hai người con trai.
Nói xong chuyện này, Tôn thị vừa suy nghĩ vừa cau mày nói: "Chẳng lẽ chính là Mộc Thanh Y đưa chủ ý cho Mộc Sâm? Mộc Sâm từ trước cũng rất an phận."
Mộc Linh cười lạnh nói: "Chỉ sợ là che dấu tai mắt người thôi, nhưng xem ra cũng không phải không có công của Tứ muội."
Mộc Vân Dung cắn răng nói: "Nhất định là ả ta, Mộc Thanh Y rất giảo hoạt chúng ta cũng bị nàng lừa!"
Tôn thị cười lạnh liên tục: "Được, ta cũng muốn nhìn một chút này phủ Túc Thành Hầu rốt cuộc là ta làm chủ hay một tiểu nha đầu như nó. Nó cho rằng đi Báo Quốc Tự, ta liền không làm gì được nó sao?"
Nghe vậy, Mộc Vân Dung trong lòng vui mừng, liền vội vàng hỏi: "Mẫu thân, người có chủ ý gì sao?"
Tôn thị cười thần bí nói: "Đến lúc đó con sẽ biết, đừng có gấp. Mẫu thân nhất định để cho nha đầu kia thân bại danh liệt!"
Dung Cửu công tử này ngủ cũng không lâu, chỉ nửa canh giờ liền tỉnh lại, vừa đúng nhìn thấy vẻ nhẫn nại cực hạn của Mộc Thanh Y. Sắc mặt Dung Cẩn sau khi ngủ dậy so lúc vừa nhìn thấy đã tốt lên khá nhiều. Có chút thỏa mãn ngáp một cái, Dung Cẩn nhìn khuôn mặt không chút biểu tình của Thanh Y cười nói: "Thanh Thanh, chuyện ngày hôm nay nếu như có người nhìn thấy, ngươi cũng chỉ có thể gả cho bổn công tử làm vợ mà."
Mộc Thanh Y lạnh nhạt nhìn hắn cũng không nói lời nào. Dung Cẩn cũng cảm thấy trêu chọc Thanh Y có chút không thú vị, hơn nữa không cẩn thận thật sự có thể chọc người xù lông. Chỉ đành phải cười làm lành nói: "Được rồi, khổ cực Thanh Thanh. Công tử miễn phí nói cho Thanh Thanh một tin tức tốt như thế nào?"
Mộc Thanh Y liếc mắt nhìn hắn, Dung Cẩn nói: "Thanh Thanh có biết Ca Thư Hàn tới làm gì không?"
Thanh Y nhíu mày, thản nhiên nói: "Vì hoàng thượng chúc thọ. Còn... Hòa thân?"
Trong mắt Dung Cẩn lóe lên một tia tán thưởng cùng kinh ngạc. Tin tức này ở trong kinh thành người có thân phận địa vị biết có thể không tính, nhưng Dung Cẩn biết lấy địa vị của Mộc Thanh Y ở phủ Túc Thành Hầu thì không thể nào biết được. Nếu như không phải nàng có con đường tin khác, thì chính là nàng có năng lực phân tích cực kỳ kinh người. Mà Dung Cẩn cảm thấy là người vế sau.
"Đương nhiên chuyện này cũng không phải tin tức cực kỳ bí mật gì, nhưng Thanh Thanh có muốn biết người Ca Thư Hàn muốn cưới là ai không?" Dung Cẩn hướng nàng cười thần bí. Thanh Y lạnh nhạt nói: "Chuyện này có quan hệ gì với ta?"
Dung Cẩn bộ dạng phục tùng cười một tiếng, khóe môi vẻ ra nụ cười nhìn có chút hả hê: "Người Ca Thư Hàn muốn cưới... Nghe nói, họ Mộc, tên Thanh Y. Thanh Thanh ngươi nói chuyện này cùng ngươi có quan hệ hay không?"
Mộc Thanh Y ngẩn ra, liền thấy Dung Cẩn thản nhiên cười nói: "Ca Thư Hàn là Bắc Hán Liệt vương, xưa nay tâm cao khí ngạo. Thanh Thanh cảm thấy vô duyên vô cớ hắn không quan tâm mọi thứ thay một nữ tử giải vây sao?"
Tin tức bỗng nhiên xuất hiện khiến cho Mộc Thanh Y có chút thất thần. Nàng có thể xác định biểu muội chưa bao giờ rời khỏi kinh thành cũng chưa từng thấy qua Ca Thư Hàn, tại sao Ca Thư Hàn muốn cưới nàng? Hoặc là nói biểu muội?
"Thanh Thanh cho rằng công tử ta lừa gạt ngươi sao?" Dung Cẩn nhíu mày, cười nói.
Mộc Thanh Y trợn mắt, nhàn nhạt nói: "Cửu công tử đương nhiên sẽ không nhàm chán như thế."
Dung Cẩn có chút sâu kín thở dài nói: "Thật ra thì bổn công tử cũng không muốn nói cho Thanh Thanh tin tức này đây, vạn nhất Thanh Thanh biết được, chạy đi tìm Ca Thư Hàn hỗ trợ, bổn công tử chẳng phải là thua thiệt lớn sao? Nhưng bổn công tử không muốn thấy Thanh Thanh gả cho Ca Thư Hàn đâu. Thanh Thanh, ngươi nói thế nào?"
Khi Dung Cẩn nói chuyện, tâm tình Mộc Thanh Y cũng dần an định lại, lạnh nhạt nói: "Vô luận như thế nào cũng sẽ không ảnh hưởng tới giao dịch giữa ta và Cửu công tử. Những chuyện khác, cũng không cần công tử quan tâm."
Dứt lời, Thanh Y đứng dậy vén rèm lên xuống xe ngựa. Bên ngoài xe ngựa, nam tử thanh vừa đi mời Thanh Y và thiếu nữ thanh y như cũ rất cung kính đứng thẳng. Thấy Thanh Y xuống, nam tử kia vẫn như cũ, nhưng ánh mắt thiếu nữ kia lại càng nhiều thêm mấy phần bất mãn.
Châu Nhi lo lắng tiến lên hỏi: "Tiểu thư, ngươi không sao chứ?"
Thanh Y cười nhạt nói: "Ta có thể có chuyện gì, khiến ngươi lo lắng. Chúng ta trở về thôi." Châu Nhi cảnh giác nhìn một đôi nam nữ phía trước một chút, cảm thấy bọn họ không phải là người bình thường. Vội vàng gật đầu đi theo Mộc Thanh Y.
Sau lưng, giọng nói của Dung Cẩn thản nhiên từ trong xe ngựa truyền tới: "Đi ngủ lại chùa khác, bổn công tử cũng muốn ở Báo Quốc Tự thanh tu vài ngày."
"Vâng, công tử."
Kinh thành phủ Túc Thành Hầu
Mộc Vân Dung ở Vân Hoa các, khắp phòng bừa bãi, Mộc Vân Dung cơ hồ đem tất cả đồ bày biện trong phòng đập một lần. Thật vất vả khiến cho tổ mẫu chán ghét con tiện nhân Mộc Thanh Y kia, đuổi nàng ta ra khỏi phủ. Không nghĩ tới phụ thân chỉ đưa nàng ta đến Báo Quốc Tự vì Cố Đại phu nhân cầu phúc. Không nói tới chuyện đường xá xa xôi hay không, nếu đuổi nàng ta đi xa đối với danh tiếng Mộc Thanh Y liền có tổn hại, nhưng đi đến tự cầu phúc chỉ khiến cho Mộc Thanh Y có thêm thanh danh hiếu thuận.
Hơn nữa, những an bài lúc trước nàng chuẩn bị ổn thỏa để đối phó với Mộc Thanh Y hiện tại cũng không cần dùng. Chuyện này khiến cho Mộc Vân Dung hận đến cắn răng nghiến lợi, hơn nữa phụ thân mới vừa trở về còn bởi vì chuyện ngày hôm qua mắng nàng một trận. Mấy ngày nay liên tiếp bị Mộc Trường Minh trách mắng trách phạt, điều này làm cho người luôn luôn được cưng chìu như Mộc Vân Dung căn bản không cách nào nhịn được.
"Dung Nhi chuyện gì thế này?" Tôn thị và Mộc Linh vừa đến cửa liền nhìn thấy một mảnh hỗn độn, Mộc Vân Dung đang ngồi trên ghế sạch sẽ duy nhất trong phòng cắn răng nghiến lợi.
Thấy Tôn thị, Mộc Vân Dung cắn răng nói: "Mẫu thân! Con muốn Mộc Thanh Y con tiện nhân kia sống không bằng chết!"
Tôn thị khẽ thở dài một cái, nhẹ giọng nói: "Đứa bé ngoan, ủy khuất con."
Mộc Vân Dung nhất thời mù quáng, nói: "Cũng không biết Mộc Thanh Y cho phụ thân ăn Mê Hồn Đan gì, phụ thân tự nhiên thiên vị giúp đở ả ta!" Mộc Linh nhíu mày một cái, có chút không đồng ý nói: "Tam muội, muội cần gì cùng Tứ muội so đo? Chờ muội gả vào phủ Ninh Vương thành Ninh vương phi, muốn thu thập muội ấy thế nào còn không được sao, không nên vì hơn thua nhất thời mà tức giận? Phải biết, Cung vương đối với muội đã rất có chút bất mãn, nếu như gây ra chuyện gì nữa..."
"Muội mặc kệ! Muội nhất định phải cho Mộc Thanh Y đẹp mắt!" Mộc Vân Dung ngang ngược kiêu ngạo nói, liếc Mộc Linh một cái nói: "Nhị ca, ca cũng đừng nói muội, nghe nói mấy ngày nay đại ca cùng Mộc Thanh Y thân thiết. Muội lại nghe nói, mấy ngày nay phụ thân đối với đại ca tốt hơn trước rất nhiều."
Sắc mặt Mộc Linh khẽ biến, cau mày nói: "Có chuyện này?"
Mộc Vân Dung hừ nhẹ một tiếng, Tôn thị gật đầu nói: "Đúng vậy, mấy ngày nay Mộc Sâm đối với Mộc Thanh Y quả thật rất tốt, lui tới nhiều lần. Phụ thân con, hắn..." Sắc mặt Mộc Linh có chút khó coi, trầm giọng nói: "Phụ thân mấy ngày nay quả thật thường khen đại ca, còn nói sau này sẽ thay hắn chạy chọt, chức vị của đại ca cũng sắp thăng chức rồi."
"Hắn cũng xứng!" Sắc mặt Tôn thị dịu dàng kiều mỵ cũng nhiều thêm mấy phần âm trầm cùng khinh thường. Cắn răng nói: "Ta cũng biết Mộc Sâm cũng không phải người an phận, chẳng lẽ hắn còn muốn tranh phủ Túc Thành Hầu với con, không được? Cũng không nhìn một chút hắn có khả năng hay không? Linh nhi đừng sợ, trở về mẫu thân liền truyền lời vào cung, để cho Phi Loan hảo hảo khuyên nhủ phụ thân con."
Nhắc tới Mộc Phi Loan ở trong cung, trên mặt ba mẹ con Tôn thị mẹ cũng lộ ra nụ cười đắc ý. Mộc Phi Loan là nữ tử xuất thân từ Mộc gia, cũng là người cho bọn họ đảm bảo ở Mộc gia muốn gió có gió muốn mưa có mưa. Đối với nữ nhi này, Mộc Trường Minh vẫn nghe lọt tai hơn so với hai người con trai.
Nói xong chuyện này, Tôn thị vừa suy nghĩ vừa cau mày nói: "Chẳng lẽ chính là Mộc Thanh Y đưa chủ ý cho Mộc Sâm? Mộc Sâm từ trước cũng rất an phận."
Mộc Linh cười lạnh nói: "Chỉ sợ là che dấu tai mắt người thôi, nhưng xem ra cũng không phải không có công của Tứ muội."
Mộc Vân Dung cắn răng nói: "Nhất định là ả ta, Mộc Thanh Y rất giảo hoạt chúng ta cũng bị nàng lừa!"
Tôn thị cười lạnh liên tục: "Được, ta cũng muốn nhìn một chút này phủ Túc Thành Hầu rốt cuộc là ta làm chủ hay một tiểu nha đầu như nó. Nó cho rằng đi Báo Quốc Tự, ta liền không làm gì được nó sao?"
Nghe vậy, Mộc Vân Dung trong lòng vui mừng, liền vội vàng hỏi: "Mẫu thân, người có chủ ý gì sao?"
Tôn thị cười thần bí nói: "Đến lúc đó con sẽ biết, đừng có gấp. Mẫu thân nhất định để cho nha đầu kia thân bại danh liệt!"
Bình luận truyện