Thịnh Thế Phong Hoa

Quyển 1 - Chương 32: Là hắn sao?



Có cái gì bị thương ?

Bạch Phong Hoa ngẩng đầu, theo hướng Tử Mặc chỉ mà nhìn, liền thấy trong tay Bạch Tử Mặc đang cầm cái gì đó đen tuyền, vật đó còn đang run nhè nhẹ. Là một con mèo nhỏ màu đen! Cái đuôi vô lực của con mèo nhỏ cụp xuống, chân sau cùng cổ tràn đầy vết thương, lại còn đang chảy máu, máu tươi đã đem chân sau cùng lông cổ ngưng tụ thành một mảnh, con mèo hấp hối trong tay Bạch Tử Mặc.

“Tỷ, làm sao bây giờ? Cứu nó đi, nhìn thật đáng thương.” Bạch Tử Mặc cầm con mèo nhỏ trong tay đưa đến trước mặt Bạch Phong Hoa, trông mong nhìn Bạch Phong Hoa.

Bạch Phong Hoa nhìn con mèo đen Bạch Tử Mặc ẵm trong tay, lông mao cả người con mèo đen lộn xộn, nhìn rất chật vật, tựa hồ đang bị mãnh thú gì đuổi theo. Nhưng mãnh thú gì có thể chỉ khiến cho con mèo bị thương ở chân và cổ? Nếu là mãnh thú cường đại, hẳn là một ngụm liền ăn luôn nó rồi. Không giống như là mèo rừng, nhìn có chút giống như mèo nhà. Nhưng, mèo nhà có thể xuất hiện ở đây sao?

“Tỷ ~” Bạch Tử Mặc mở miệng kêu.

Bạch Phong Hoa tiếp nhận mèo trong tay Bạch Tử Mặc, bắt đầu tẩy trừ miệng vết thương cho nó ở bên suối nhỏ, nước suối lạnh lẽo trong nháy mắt kích thích hắc miêu khiến nó tỉnh lại, nó mở to hai mắt, đề phòng trừng mắt nhìn Bạch Phong Hoa, vừa định giãy dụa, Bạch Phong Hoa liền tức giận quát “Không muốn chết thì đừng lộn xộn!”

Hắc miêu dường như nghe hiểu tiếng người, im lặng, nhưng trong mắt lại tràn đầy đề phòng như trước. Làm cho Bạch Phong Hoa có chút giật mình nhìn vào mắt con mèo , một con mắt màu lam, một con là màu hổ phách. Mèo Ba Tư? Không đúng! Con mèo này có điểm cổ quái. Nhưng tại sao cổ quái, rốt cuộc nàng cũng không biết. Tử Mặc cùng Đồng Hòa Vương ngồi xổm bên người Bạch Phong Hoa nhìn nàng tẩy rửa miệng vết thương cho hắc miêu.

Tẩy rửa miệng vết thương xong rồi, Bạch Phong Hoa lấy ra một bình sứ, đổ ba viên thuốc ra, bóp nát hai viên rắc trên hai nơi miệng vết thương của hắc miêu. Máu ở miệng vết thương ất nhanh thì ngừng chảy, hắc miêu trừng mắt nhìn Bạch Phong Hoa, trong mắt lóe lên một tia khó hiểu.”Ăn đi!” Bạch Phong Hoa cầm trong tay một viên thuốc còn lại nhét vào miệng hắc miêu .

“Meo meo!” Hắc miêu tựa hồ kháng nghị động tác thô lỗ của Bạch Phong Hoa, nhưng cũng nuốt xuống viên thuốc.

“Oa! Bạch tỷ tỷ, tỷ thật là hủ bại ( xấu xa , cổ hủ ).” Đồng Hòa Vương nhìn đến hai mắt tỏa sáng, “Ba viên đan dược này giá trị biết bao nhiêu tiền, trân quý như vậy, tỷ lại cho một con mèo dùng.”

“Mèo cũng là sinh mệnh! Huynh xem bộ dáng nó đáng thương cỡ nào chứ!” Bạch Tử Mặc bất mãn kháng nghị Đồng Hòa Vương .

Bạch Phong Hoa không lên tiếng, ánh mắt của nàng đều dừng ở trên thân của hắc miêu. Nàng cảm thấy con mèo này không đơn giản, nàng thậm chí còn cảm thấy vừa rồi, trong mắt con mèo phát ra một tia cảm động cùng cảm kích. Có phải ảo giác hay không đây? Một con mèo cũng có thể có ánh mắt phong phú như vậy ?

“Tỷ, cho ta ôm.” Bạch Tử Mặc thật cẩn thận đem hắc miêu ôm vào lòng, hắc miêu ôn thuần dựa vào Bạch Tử Mặc, chậm rãi nheo lại ánh mắt.

“Đi thôi.” Bạch Phong Hoa nói, dư quang khóe mắt lại lướt qua hắc miêu, con mèo này , cho nàng cảm giác là lạ.

Khi Nam Hoa Vương thấy bọn họ bế một con mèo trở về, cũng có chút kinh ngạc, nhưng không hỏi gì. Rửa mặt và ăn sáng xong, mọi người liền xuất phát . Lúc này, hành lý của Bạch Phong Hoa là do Bạch Tử Mặc cùng Đồng Hòa Vương gánh vác , lý do đơn giản, lưng của nàng rất mỏi. Bạch Tử Mặc cùng Đồng Hòa Vương cõng bọc hành lý đi phía sau, Bạch Phong Hoa cùng Nam Hoa Vương đi ở phía trước.

“Bạch Phong Hoa, ngươi, giống như đã thay đổi.” Nam Hoa Vương đi sát Bạch Phong Hoa, nói.

“Sao? Vương gia tại sao nói như vậy?” Bạch Phong Hoa cười nhẹ, tùy ý hỏi.

“Bởi vì…” Nam Hoa Vương vừa thấp giọng định nói ra, thanh âm Bạch Tử Mặc gào to truyền đến.

“Tỷ, bên kia có dược, bên kia có dược thảo tỷ cần!” Bạch Tử Mặc cao giọng nhắc nhở , tiếp theo chạy sang bên kia, vểnh mông ngồi xuống nhìn nhìn.

Bạch Phong Hoa cười cười, đi theo qua.

Nam Hoa Vương đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng Bạch Phong Hoa, nỗi lòng phức tạp.

“Ngu ngốc! Thảo dược không phải để cho huynh nhổ mạnh như vậy , phải cẩn thận , nhổ cả rễ.” Đồng Hòa Vương ở một bên giáo huấn, “Huynh đi học không có nghe giảng sao?”

“Ai cần huynh lo!” Bạch Tử Mặc bị người ta đi guốc trong bụng, hừ hừ đứng lên.

Bạch Phong Hoa ngồi xổm xuống, cẩn thận nhổ cây dược thảo này. Đến khi nàng xoay người chuẩn bị đem dược thảo bỏ vào bọc hành lý trên lưng Bạch Tử Mặc, lại lơ đãng nhìn thấy mắt con hắc miêu hiện lên một tia hồng quang . Bạch Phong Hoa tập trung nhìn vào lần nữa, hắc miêu lại nhắm mắt lại. Ảo giác sao? Là nàng nhầm lẫn sao?

Có Nam Hoa Vương ở đây, chuyến dã ngoại dị thường thuận lợi. Bạch Phong Hoa không cần quan tâm cái gì, có mãnh thú đến Nam Hoa Vương sẽ biết mà đuổi, có độc xà, Nam Hoa Vương biết trước mà đề phòng, có độc hoa độc thảo gì, Nam Hoa Vương sẽ tự biết mà rút kiếm mở đường. Bạch Tử Mặc cùng Đồng Hòa Vương ở phía sau cũng vui vẻ hưởng thụ.

Mà dọc theo đường đi, Nam Hoa Vương cố như thế nào cũng không đạt được mục đích của mình, không có thử được thực lực của Bạch Phong Hoa, điều này làm cho hắn hậm hực không thôi. Vài ngày sau, khi một hàng bốn người xuất hiện ở chân núi, các lão sư đang chờ ghi danh choáng váng.

Đây là cái tổ hợp gì đây? Thiên tài Nam Hoa Vương cư nhiên lại cùng Bạch Phong Hoa ở cùng một chỗ?

Ánh mắt những người ở chung quanh kinh ngạc trung, ở lúc Bạch Tử Mặc không kiên nhẫn nhắc nhở, lão sư mới nhanh tay đăng ký cho họ, thành tích tự nhiên cũng là thượng phẩm.

Mà hiện tại, hoạt động dã ngoại cũng đã kết thúc, có thể đi bộ trở về thành, cũng có thể đi trấn nhỏ phía trước cách đó không xa để mướn xe ngựa. Đương nhiên cũng có kẻ nhà có tiền, lại nuông chiều đứa nhỏ nhà mình, đã phái xe ngựa ở trấn nhỏ phía trước chờ.

“Tỷ, chúng ta đi phía trước cái kia trấn nhỏ ăn một chút lại trở về đi. Mấy ngày nay toàn ăn lương khô, miệng của ta cũng muốn khô nứt ra rồi.” Bạch Tử Mặc mân mê miệng nhìn Bạch Phong Hoa .

Bạch Phong Hoa cười cười đáp ứng.

Nam Hoa Vương do dự nên tiếp tục cùng với Bạch Phong Hoa bọn họ đi tiếp, hay là rời đi.

“Nhị ca, phụ vương không phải bảo huynh chiếu cố hảo Triêu Dương sao? Huynh không ở chỗ này chờ nàng đi ra sao?” Đồng Hòa Vương mở miệng hỏi .

“Sao, được, các ngươi đi trước đi. Ta ở đây chờ.” Nam Hoa Vương làm sao có thể nghe không ra ý Đồng Hòa Vương bọn họ cũng không thích cùng hắn đi chung, vì thế trả lời như vậy.

“Chúng ta đi trước đây.” Đồng Hòa Vương cười tủm tỉm gật gật đầu, cùng Bạch Tử Mặc Bạch Phong Hoa nghênh ngang mà đi.

Nam Hoa Vương nhìn bóng dáng Bạch Phong Hoa, đáy mắt hiện lên một tia ảo não không dễ phát hiện.

Ở trấn nhỏ, đoàn người Bạch Phong Hoa vào một tửu lâu lớn nhất, ăn uống xong , mướn một chiếc xe ngựa hướng kinh thành trở về.

Mới vừa vào cửa thành không xa, phía trước liền có âm thanh la hét ầm ĩ vang lên.

“Buông ra! Trương công tử, ta đã nói bao nhiêu lần, ngươi đừng tới tìm ta nữa.” Một thanh âm nữ tử mang theo một tia tức giận cùng bất đắc dĩ vang lên.

“Ngươi còn muốn thế nào? Ngươi chỉ là kỹ nữ thanh lâu, bản công tử coi trọng ngươi là phúc khí của ngươi! Ngươi còn giả vờ thanh cao cái gì?” Một thanh âm nam nhân lộ vẻ vênh váo tự đắc vang lên.

“Ôi, là Tiêu Tình Tình.” Bạch Tử Mặc cười lạnh một tiếng nói, “Đây không phải là danh kỹ kinh thành khăng khăng một mực chung tình với nhị ca của huynh sao?”

“Danh kỹ dù sao cũng vẫn là kỹ, danh tiếng như thế nào, khăng khăng một mực chung tình như thế nào, cũng không có khả năng vào đại môn của vương phủ, ngay cả làm tiểu thiếp cũng không có khả năng.” Mặt Đồng Hòa Vương không chút thay đổi nói.

“Trương công tử, ngươi làm như vậy là không đúng. Cũng không hợp với lễ giáo, chế độ của vương triều, …” Một thanh âm nam tử nho nhã không sợ phiền xen vào giữa hai thanh âm kia.

Bạch Phong Hoa ló đầu nhìn ra, liền thấy Trương Đông Kiệt , đệ tử của học viện đang dây dưa với một nữ tử quần áo trắng rất xinh đẹp , nàng là danh kỹ kinh thành , Tiêu Tình Tình. Vẫn là đối tượng mà vương công quý tộc rất thích, Tiêu Tình Tình tinh thông cầm kỳ thư họa, nhưng nàng chỉ bán nghệ không bán thân, cùng Nam Hoa Vương có một tấm chân tình thắm thiết. Đáng tiếc hoa đẹp lại cố ý rơi xuống dòng nước vô tình, Nam Hoa Vương chưa bao giờ để ý qua nàng. Mà nam tử ở bên cạnh vẫn khuyên giải an ủi, thân mình gầy yếu, bộ dáng nhã nhặn, điển hình cho loại thư sinh tay trói gà không chặt, hắn là con của lễ bộ thị lang Hách Liên Phi, mà Trương Đông Kiệt là con của lễ bộ thượng thư, quan nhất phẩm, vậy nên Trương Đông Kiệt làm sao có thể để ý tới Hách Liên Phi – người có lão cha là cấp dưới của phụ thân mình – khuyên giải an ủi?

“Thực nhàm chán, Hách Liên Phi này thật phiền, cả ngày cứ nhắc tới lễ nghi chế độ, trong đầu hắn trừ bỏ mấy cái này còn có cái gì?” Bạch Tử Mặc ghé vào cửa sổ nhìn trò khôi hài phía trước.

“Tiêu Tình Tình, không cần không biết xấu hổ như vậy, hôm nay ngươi theo ta cũng phải đi, không theo ta cũng phải đi!” Trương Đông Kiệt kiêu ngạo ương ngạnh vươn tay bắt tay kia của nàng. Người chung quanh đều nghị luận, nhưng không ai dám xen vào. Việc này không phải là chuyện mà dân chúng bọn hắn có thể nhúng tay vào .

Bạch Phong Hoa hơi hơi nhướng mày, trong lòng đối với Tiêu Tình Tình cũng có vài phần đồng tình, nàng cùng với Bạch Phong Hoa trước kia đều đáng thương giống nhau, Bạch Phong Hoa đang lo lắng có nên ra tay giúp nàng hay không .

Dị biến liền nổi lên!

“Phốc ——” một tiếng, thân thể Trương Đông Kiệt bỗng nhiên gặp được một cỗ lực đạo tấn công bất ngờ không kịp phòng, cả người cứ mãnh liệt bay đi ra ngoài như vậy, thân thể hung hăng đánh vào trên bức tường đối diện.Máu tươi không theo trong miệng của hắn phun ra, sau đó cả người chậm rãi ngã xuống.Chung quanh vang lên tiếng thét chói tai liên tiếp, mà Tiêu Tình Tình đứng kia sửng sốt, sắc mặt tái nhợt, nhưng không kích động. Nàng biết, có cao nhân giúp nàng.

Bạch Phong Hoa cả kinh, bởi vì luồng lực lượng vừa rồi, nàng cư nhiên không nhận thấy được từ đâu tới .

Là ai? Là ai cường đại như thế !

Là hắn sao? Là người kia sao?

Bạch Phong Hoa lập tức nhìn chung quanh tìm kiếm bóng dáng kia ở đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện