Thịnh Thế Phong Hoa
Quyển 1 - Chương 34: Thân phận thật sự của hắc miêu!
Bạch Phong Hoa cùng Bạch Tử Mặc vừa vào đại sảnh liền thấy mặt Bạch lão gia tử nhăn thành một mảnh.
“Phong Hoa, Tử Mặc, các con đã trở lại? Kỳ quái, năm vừa rồi Linh Khê còn đến sớm hơn, lần này như thế nào các con lại tới trước?” Bạch lão gia tử có chút nghi hoặc nhìn hai người Bạch Phong Hoa, không đợi Bạch Phong Hoa trả lời, đã đưa tay bứt tóc mình, “Thật sự là cổ quái a, cổ quái!”
“Làm sao vậy? Gia gia.” Bạch Phong Hoa lên tiếng hỏi.
“Chu Tước thánh giả đến đây!” Bạch lão gia tử nắm đầu mình, nhíu mày nói.
“Chúng con biết, vừa rồi ở trên đường gặp nàng rồi.” Bạch Tử Mặc gật đầu nói.
“Nàng đến còn có thể giải thích, nhưng Thanh Long thánh giả cũng đến kinh thành, cái này quả rất kỳ quái! Hoàng Thượng tuyên ta lập tức tiến cung đi thương nghị. Ta đi trước, các con ở nhà cho ta, đừng gây chuyện nữa đấy.” Bạch lão gia tử dứt lời liền trừng mắt nhìn mắt Bạch Tử Mặc, vội vã chạy ra bên ngoài, ngồi trên xe ngựa vừa chuẩn bị tốt lập tức hướng hoàng cung mà đi.
Thanh Long thánh giả?
Quả nhiên, nam tử áo trắng kia… Là Thanh Hồng quốc Thanh Long thánh giả sao?
“Oa! Hắc! Nha! Nha! Tỷ, không phải chứ, đệ cư nhiên gặp qua hai thánh giả, ha ha. Nam nhân áo trắng kia khẳng định chính là Thanh Long thánh giả, ha ha, oa ha ha ~” Đầu óc Bạch Tử Mặc cũng chuyển mau, lập tức liền hiểu được, nam tử áo trắng cao ngạo kia chính là Thanh Long thánh giả! Bạch Tử Mặc hưng phấn nói, hắn không nghĩ tới ngay tại trong vài ngày ngắn ngủn cư nhiên có thể nhìn thấy hai thánh giả đại nhân. Khó trách nam nhân kia cao ngạo như vậy, chậc chậc, đúng là khó trách, ha ha!
Bạch Phong Hoa lại lâm vào trầm tư, hồi tưởng lại hai lần gặp mặt Thanh Long thánh giả, lần thứ hai, hắn tựa hồ đang tìm cái gì.
Hắn là vì tìm cái gì mới đến Đông Mộc quốc sao?
Mà Chu Tước thánh giả nghe được tin tức này mới đến Đông Mộc quốc?
Thánh giả đại nhân…
Hừ ~ Khóe miệng Bạch Phong Hoa hiện lên một tia cười lạnh không kềm chế được, Chu Tước thánh giả sao? Thật là một phái đoàn lớn a! Bất quá, thế thì sao? Nếu có một ngày mình cũng ngồi trên cái vị trí kia, không biết sẽ có cảm giác gì đây?
“Tỷ, đang suy nghĩ cái gì?” Bạch Tử Mặc nhìn Bạch Phong Hoa lại trầm mặc đứng ở kia suy tư nửa ngày .
“Không có gì.” Bạch Phong Hoa không chút để ý nhẹ nhàng lắc đầu, lại bỗng nhiên nhìn thoáng qua hắc miêu ở trong túi trên lưng Bạch Tử Mặc hơi hơi phát run.
“Di?” Bạch Phong Hoa đem hắc miêu bế ra, hắc miêu vẫn không có ngừng phát run.
“Tỷ, có phải hay không nên đổi dược? Tỷ giúp nàng đổi dược đi thôi.” Bạch Tử Mặc có chút đau lòng sờ sờ đầu hắc miêu. Dọc theo đường đi Bạch Tử Mặc đều tỉ mỉ chiếu cố Tiểu Hắc miêu này, ngủ cũng ôm vào trong ngực. Chỉ có khi đổi dược mới để cho Bạch Phong Hoa đổi, thời điểm khác hắn đều mang nó theo trên người, đã hình thành cảm tình thâm sâu.
“Ừ, ta đi đổi dược, đệ đi dọn dẹp đi.” Ánh mắt Bạch Phong Hoa hơi hơi trầm xuống, nhìn Bạch Tử Mặc thản nhiên nói, liền ôm hắc miêu hướng phòng ở của mình đi đến.
Bạch Tử Mặc đáp ứng “Được, đệ một hồi nữa sẽ đến xem nó.”
Bạch Phong Hoa ôm hắc miêu vào phòng, Tiểu Thúy mừng rỡ chào đón, Bạch Phong Hoa vẻ mặt trịnh trọng phân phó Tiểu Thúy đi ra ngoài chờ trước, không cho phép bất luận kẻ nào tiến vào. Tiểu Thúy mặc dù có chút nghi hoặc Bạch Phong Hoa tại sao lại mang một con miêu trở về, nhưng cũng nghe lời đáp ứng, đi ra ngoài cửa, Bạch Phong Hoa khóa kỹ cửa, mới đưa hắc miêu trong lòng đặt ở trên bàn.
“Meo meo?” Hắc miêu lui vào một góc ở trên bàn, nhìn Bạch Phong Hoa kêu một tiếng.
“Nói đi, Thanh Long thánh giả đang tìm ngươi!” Bạch Phong Hoa ngồi xuống, nhìn hắc miêu, không chút để ý hỏi.
Hắc miêu trừng mắt nhìn, cúi đầu liếm liếm móng vuốt, tựa hồ nghe không rõ Bạch Phong Hoa đang nói cái gì, biểu hiện giống như một con mèo nhỏ bình thường.
“Đừng ép ta.” Bạch Phong Hoa bỗng nhiên vươn tay, hung hăng bắt được cái đuôi của hắc miêu, trực tiếp đem nó nâng lên, trầm mặt, “Ta cảnh cáo ngươi, ta là ân nhân cứu mạng của ngươi , ta có thể cứu ngươi, hiện tại cũng có thể giết ngươi.”
“Meo meo!” Hắc miêu đau đến bốn chân quơ loạn ở không trung .
“Ngươi rốt cuộc là cái gì vậy? Không có người nào dạy ngươi phải lấy lòng thành đối đãi ân nhân cứu mạng sao?” Bạch Phong Hoa dùng sức lay hắc miêu, đến khi hắc miêu choáng váng. Con hắc miêu này, ngay từ đầu Bạch Phong Hoa đã cảm thấy nó không bình thường, xuất hiện rất đột ngột, biểu hiện lại rất nhân tính hóa. Căn bản không phải biểu hiện của mèo hoang bình thường! Tuy rằng Bạch Phong Hoa cảm thấy hết thảy thực khó chấp nhận, nhưng, đó lại đều là sự thật.
“Meo meo, ngươi không cần lay nữa, ta nói, ta nói thôi. Ô ô ô…” Bỗng nhiên, Tiểu Hắc miêu cư nhiên phát ra thanh âm mang theo tiếng khóc nức nở.
“Sớm nói không phải tốt sao.” Bạch Phong Hoa đối với việc hắc miêu có thể nói chuyện, trong lòng kinh ngạc một chút liền khôi phục lại bình thường. Thế giới này, đã có thần thú, vì sao sẽ không tồn tại những động vật cùng loại ? Trong truyền thuyết, trừ bỏ thần thú, cũng có yêu thú. Hiện tại xem ra, yêu thú trong truyền thuyết, quả nhiên tồn tại! Bạch Phong Hoa đem hắc miêu để tại trên bàn, nhìn nó như hổ rình mồi. Trong lòng hắc miêu run run một trận.
“Ngươi, ngươi thật hung dữ. Ta vẫn thích Tử Mặc hơn.” Hắc miêu ủy khuất nói, thật cẩn thận nhìn Bạch Phong Hoa.
“Người cứu ngươi là ta!” Bạch Phong Hoa lạnh như băng không khách khí nhắc nhở.
“Ta, ta biết…” Hắc miêu run run nói, “Cám ơn ngươi đã cứu ta, đại ca của ta nói qua, nếu tiếp nhận ân huệ của người khác rồi, sẽ phải hồi báo, không được thiếu người ta cái gì.”
“Vậy ta hỏi ngươi, thành thật trả lời cho ta.” Bạch Phong Hoa gõ gõ cái bàn, “Ngươi là ai? Từ đâu tới đây? Làm sao mà Thanh Long thánh giả lại truy tìm ngươi. Thành thật trả lời vấn đề của ta, chính là báo đáp ta.” Nhắc tới Thanh Long thánh giả, Tiểu Hắc miêu còn có chút kinh hoảng, càng thêm khẳng định Bạch Phong đoán đúng.
Nếu có người nhìn thấy trong phòng, một người một miêu bình tĩnh đối thoại như vậy , chỉ sợ sẽ kinh ngạc đến hồn phi phách tán. Một con miêu cư nhiên mở miệng nói chuyện ! Bởi vì yêu thú đối với người thường mà nói đều là truyền thuyết mà thôi, Bạch Phong Hoa giờ phút này cư nhiên lại bình tĩnh như thế mà nói chuyện với nó.
Hắc miêu do dự, tiếp tục nhỏ giọng nói: “Ta, ta gọi là Lâu Băng Nhi, là người của bộ tộc Cửu Mệnh Miêu Yêu ( S: giống cáo chín đuôi quá ~~ cũng có 9 cái mạng ). Ta đến từ quê hương của chúng ta , ta…” Tiểu Hắc miêu nói tới đây, ánh mắt có vài phần trốn tránh , sau vấn còn lại hiển nhiên không muốn trả lời.
Bạch Phong Hoa cũng không hé răng, trực tiếp đè lại đầu hắc miêu , lấy tay chỉ vào miệng vết thương của hắc miêu đã khỏi bảy phần, âm thanh lạnh lùng nói: “Đây là báo ân của ngươi? Ca ca ngươi dạy ngươi như vậy? Còn có, ngươi là cửu mệnh miêu yêu, cũng phải có chút bản sự , như thế nào lại biến thành như vậy?” Trong lòng Bạch Phong Hoa cũng kinh ngạc không thôi, cửu mệnh miêu yêu? Sinh vật thần kỳ như vậy thật sự tồn tại? Trong truyền thuyết, loại yêu thú này hẳn là có pháp lực làm cho người ta khó có thể tưởng tượng đi.
“Ta, ta nói, ngươi đừng hung hăng như vậy.” Hắc miêu nước mắt lưng tròng ủy khuất nhìn Bạch Phong Hoa, quả nhiên, nhân loại đều là người xấu, ca ca nói đúng. Chẳng qua, chỉ có Tử Mặc, Tử Mặc mới là người tốt.
“Nói đi, thuận tiện giới thiệu cho ta một chút thế giới yêu thú của các ngươi.” Bạch Phong Hoa thu hồi tay mình, thản nhiên nói.
“Yêu thú chúng ta, chúng ta luôn tránh xa nhân loại còn sống. Chúng ta có thế giới của mình, có quy tắc của mình. Ta cùng ca ca ta sống nương tựa lẫn nhau, cửu mệnh miêu yêu chỉ còn lại hai người chúng ta . Mẹ, mẹ đã chết, ô ô ô, mẹ bị trứng thối giết chết. Ta muốn cứu mẹ, ta muốn cứu mẹ.” Tiểu Hắc miêu nói tới đây, thương tâm khóc lên, lỗ tai run run rất nhỏ, nước mắt không ngừng rơi xuống.
“Đã chết còn có thể cứu sao?” Bạch Phong Hoa nghe đến đó, có chút kinh ngạc, nhíu mày nghi hoặc hỏi.
“Có chuyển sinh thạch (đá chuyển sinh) ! Chuyển sinh thạch có thể cứu sống mẹ. Thân thể mẹ hiện tại được đóng băng giấu ở một chỗ, chỉ cần ta lấy được chuyển sinh thạch, mẹ có thể sống lại !” Tiểu Hắc miêu vẻ mặt tha thiết nói.
“Chuyển sinh thạch? Thần khí trong truyền thuyết, thực sự có vật như vậy sao?” Bạch Phong Hoa kinh ngạc hỏi.
“Có, ngay tại thánh điện Thanh Long, ta thật vất vả trộm ra, thiếu chút nữa đã bị nam nhân hung ác kia giết chết ! Nhưng chỉ mới lấy được một khối, còn bốn khối không biết ở nơi nào.” Tiểu Hắc miêu nói tới đây, ánh mắt lại ảm đạm xuống .
“Vậy chuyển sinh thạch ngươi trộm đâu?” Trong lòng Bạch Phong Hoa rung động vạn phần, nàng thật không ngờ thần khí trong truyền thuyết cư nhiên thật sự tồn tại! Hơn nữa thần khí chuyển sinh thạch có giá trị nhất lại ở gần bên nàng. Còn có Tiểu Hắc miêu này, đúng là không có bố trí phòng vệ gì, cư nhiên đơn thuần trực tiếp đem chuyện trọng yếu như vậy nói cho nàng.
“Ta, ta dưới tình thế cấp bách nuốt rồi, kết quả ta đã đánh mất toàn bộ pháp lực, liền biến thành cái dạng này.” Tiểu Hắc miêu cúp lỗ tai, bất lực nói.
Bạch Phong Hoa hiện tại đã lý giải vì sao Thanh Long thánh giả sẽ vượt ngàn dặm xa xôi đuổi tới Đông Mộc quốc. Chuyển sinh thạch trân quý như vậy đã bị trộm đi. Truyền thuyết nói, thế giới này có mười đại thần khí, phân biệt ra từng loại là Trường Không kiếm: có công kích mạnh nhất trong mười đại thần khí, kế tiếp là Phá Thiên kiếm, Bích Lãng kiếm, Liễu Nguyệt tiên (roi), Trường Hận chủy thủ (dao găm), đây đều thuộc loại công kích. Mà Si Triền cầm là thần khí thuộc loại phụ trợ, có thể tăng cũng có thể giảm độ rộng. Ấn Thiên kính có thể nhìn trộm thứ gì mình muốn biết, Thiên Dược đỉnh, khi luyện dược tỷ lệ thành công sẽ cao, có thể luyện chế ra kỳ dược mà dược đỉnh bình thường không thể luyện chế được. Cửu Thiên cung tên, có thể bắn thủng mọi thứ, là lợi khí ở cự ly xa , ám sát rất tốt. Mà Chuyển Sinh thạch lại là thần khí có giá trị nhất trong mười đại thần khí, có thể cải tử hồi sinh, nhưng một người chỉ có thể sử dụng hai lần, lần thứ ba thì không thể sống lại.
Bạch Phong Hoa vạn lần không ngờ thần khí trong truyền thuyết này thật sự tồn tại.
“Ngươi đang nói, Chuyển Sinh thạch không chỉ có một cái?” Bạch Phong Hoa nhíu mày hỏi, “Có năm khối hợp lại mới có thể phát huy hiệu quả?”
“Đúng vậy, ta hiện tại không biết làm sao bây giờ, ô ô ô, ta vốn là cõng ca ca đi ra, hiện tại pháp lực đã không còn, nam nhân hung hãn kia lại ở mang theo người truy đuổi ta…” Tiểu Hắc miêu càng nghĩ càng thương tâm, lại ô ô khóc lên.
“Tốt lắm, đừng khóc. Có lẽ sẽ có một ngày nào đó, mẹ ngươi sẽ sống lại .” Bạch Phong Hoa vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu Tiểu Hắc miêu an ủi, “Tạm thời ở lại nơi này, ta có thể giúp ngươi gì thì sẽ giúp.”
“Thực, thật vậy chăng?” Tiểu Hắc miêu ngẩng đầu, ánh mắt không thể tin nhìn Phong Hoa.
“Ừ.” Bạch Phong Hoa gật gật đầu, trong lòng của nàng có chút rung động cùng cảm động. Con mèo nhỏ này, chỉ sợ vẫn chưa suy nghĩ chu đáo, vẫn chỉ là một đứa nhỏ, lại dám mạo hiểm đi trộm đồ, chỉ vì muốn cứu sống lại mẹ của mình. Chân tình như vậy, khiến cho Bạch Phong Hoa cảm thán không thôi, cũng làm cho Bạch Phong Hoa hạ quyết tâm, sẽ làm hết khả năng để giúp Tiểu Hắc miêu này.
Nhưng, Thanh Long thánh giả cùng Chu Tước thánh giả gặp nhau, sẽ có cảnh tượng như thế nào đây?
Thanh Long thánh giả chỉ sợ tuyệt đối sẽ không nói ra nguyên nhân chính hắn tới Đông Mộc quốc đi.
Bởi vì giá trị của chuyển sinh thạch, đã vượt quá tưởng tượng của nhân loại. Thử nghĩ xem, có được vật như vậy, thì sẽ nắm giữ thế cục như thế nào? Cho dù đó là của Thanh Hồng quốc, nhưng nếu bị thế lực khác biết được, không phải sẽ nổi lòng tham muốn cướp đoạt sao? Có khả năng sẽ khoanh tay đứng nhìn sao? Có thể tưởng tượng được, vật như vậy, một khi xuất thế, sẽ xuất hiện tinh phong huyết vũ (gió tanh mưa máu) như thế nào !
Sự tình tựa hồ đã biến phức tạp rồi.
Bạch Phong Hoa phỏng đoán không sai. Chuyện tình kế tiếp càng ngày càng phức tạp, nhưng cũng rất thuận lý thành chương (rành mạch, rõ ràng, hợp logic).
Ngũ quốc tranh đấu, cuối cùng cũng quyết định cử hành sớm, hơn nữa lại còn cử hành ngay tại Đông Mộc quốc!
Lúc này đây, ngũ quốc tranh đấu sẽ khiến cho toàn bộ nhân dân Chu Vũ quốc cùng ngũ quốc gia phụ thuộc sẽ nhớ kỹ một cái tên, một cái tên rạng rỡ sáng chói —— Bạch Phong Hoa!
“Phong Hoa, Tử Mặc, các con đã trở lại? Kỳ quái, năm vừa rồi Linh Khê còn đến sớm hơn, lần này như thế nào các con lại tới trước?” Bạch lão gia tử có chút nghi hoặc nhìn hai người Bạch Phong Hoa, không đợi Bạch Phong Hoa trả lời, đã đưa tay bứt tóc mình, “Thật sự là cổ quái a, cổ quái!”
“Làm sao vậy? Gia gia.” Bạch Phong Hoa lên tiếng hỏi.
“Chu Tước thánh giả đến đây!” Bạch lão gia tử nắm đầu mình, nhíu mày nói.
“Chúng con biết, vừa rồi ở trên đường gặp nàng rồi.” Bạch Tử Mặc gật đầu nói.
“Nàng đến còn có thể giải thích, nhưng Thanh Long thánh giả cũng đến kinh thành, cái này quả rất kỳ quái! Hoàng Thượng tuyên ta lập tức tiến cung đi thương nghị. Ta đi trước, các con ở nhà cho ta, đừng gây chuyện nữa đấy.” Bạch lão gia tử dứt lời liền trừng mắt nhìn mắt Bạch Tử Mặc, vội vã chạy ra bên ngoài, ngồi trên xe ngựa vừa chuẩn bị tốt lập tức hướng hoàng cung mà đi.
Thanh Long thánh giả?
Quả nhiên, nam tử áo trắng kia… Là Thanh Hồng quốc Thanh Long thánh giả sao?
“Oa! Hắc! Nha! Nha! Tỷ, không phải chứ, đệ cư nhiên gặp qua hai thánh giả, ha ha. Nam nhân áo trắng kia khẳng định chính là Thanh Long thánh giả, ha ha, oa ha ha ~” Đầu óc Bạch Tử Mặc cũng chuyển mau, lập tức liền hiểu được, nam tử áo trắng cao ngạo kia chính là Thanh Long thánh giả! Bạch Tử Mặc hưng phấn nói, hắn không nghĩ tới ngay tại trong vài ngày ngắn ngủn cư nhiên có thể nhìn thấy hai thánh giả đại nhân. Khó trách nam nhân kia cao ngạo như vậy, chậc chậc, đúng là khó trách, ha ha!
Bạch Phong Hoa lại lâm vào trầm tư, hồi tưởng lại hai lần gặp mặt Thanh Long thánh giả, lần thứ hai, hắn tựa hồ đang tìm cái gì.
Hắn là vì tìm cái gì mới đến Đông Mộc quốc sao?
Mà Chu Tước thánh giả nghe được tin tức này mới đến Đông Mộc quốc?
Thánh giả đại nhân…
Hừ ~ Khóe miệng Bạch Phong Hoa hiện lên một tia cười lạnh không kềm chế được, Chu Tước thánh giả sao? Thật là một phái đoàn lớn a! Bất quá, thế thì sao? Nếu có một ngày mình cũng ngồi trên cái vị trí kia, không biết sẽ có cảm giác gì đây?
“Tỷ, đang suy nghĩ cái gì?” Bạch Tử Mặc nhìn Bạch Phong Hoa lại trầm mặc đứng ở kia suy tư nửa ngày .
“Không có gì.” Bạch Phong Hoa không chút để ý nhẹ nhàng lắc đầu, lại bỗng nhiên nhìn thoáng qua hắc miêu ở trong túi trên lưng Bạch Tử Mặc hơi hơi phát run.
“Di?” Bạch Phong Hoa đem hắc miêu bế ra, hắc miêu vẫn không có ngừng phát run.
“Tỷ, có phải hay không nên đổi dược? Tỷ giúp nàng đổi dược đi thôi.” Bạch Tử Mặc có chút đau lòng sờ sờ đầu hắc miêu. Dọc theo đường đi Bạch Tử Mặc đều tỉ mỉ chiếu cố Tiểu Hắc miêu này, ngủ cũng ôm vào trong ngực. Chỉ có khi đổi dược mới để cho Bạch Phong Hoa đổi, thời điểm khác hắn đều mang nó theo trên người, đã hình thành cảm tình thâm sâu.
“Ừ, ta đi đổi dược, đệ đi dọn dẹp đi.” Ánh mắt Bạch Phong Hoa hơi hơi trầm xuống, nhìn Bạch Tử Mặc thản nhiên nói, liền ôm hắc miêu hướng phòng ở của mình đi đến.
Bạch Tử Mặc đáp ứng “Được, đệ một hồi nữa sẽ đến xem nó.”
Bạch Phong Hoa ôm hắc miêu vào phòng, Tiểu Thúy mừng rỡ chào đón, Bạch Phong Hoa vẻ mặt trịnh trọng phân phó Tiểu Thúy đi ra ngoài chờ trước, không cho phép bất luận kẻ nào tiến vào. Tiểu Thúy mặc dù có chút nghi hoặc Bạch Phong Hoa tại sao lại mang một con miêu trở về, nhưng cũng nghe lời đáp ứng, đi ra ngoài cửa, Bạch Phong Hoa khóa kỹ cửa, mới đưa hắc miêu trong lòng đặt ở trên bàn.
“Meo meo?” Hắc miêu lui vào một góc ở trên bàn, nhìn Bạch Phong Hoa kêu một tiếng.
“Nói đi, Thanh Long thánh giả đang tìm ngươi!” Bạch Phong Hoa ngồi xuống, nhìn hắc miêu, không chút để ý hỏi.
Hắc miêu trừng mắt nhìn, cúi đầu liếm liếm móng vuốt, tựa hồ nghe không rõ Bạch Phong Hoa đang nói cái gì, biểu hiện giống như một con mèo nhỏ bình thường.
“Đừng ép ta.” Bạch Phong Hoa bỗng nhiên vươn tay, hung hăng bắt được cái đuôi của hắc miêu, trực tiếp đem nó nâng lên, trầm mặt, “Ta cảnh cáo ngươi, ta là ân nhân cứu mạng của ngươi , ta có thể cứu ngươi, hiện tại cũng có thể giết ngươi.”
“Meo meo!” Hắc miêu đau đến bốn chân quơ loạn ở không trung .
“Ngươi rốt cuộc là cái gì vậy? Không có người nào dạy ngươi phải lấy lòng thành đối đãi ân nhân cứu mạng sao?” Bạch Phong Hoa dùng sức lay hắc miêu, đến khi hắc miêu choáng váng. Con hắc miêu này, ngay từ đầu Bạch Phong Hoa đã cảm thấy nó không bình thường, xuất hiện rất đột ngột, biểu hiện lại rất nhân tính hóa. Căn bản không phải biểu hiện của mèo hoang bình thường! Tuy rằng Bạch Phong Hoa cảm thấy hết thảy thực khó chấp nhận, nhưng, đó lại đều là sự thật.
“Meo meo, ngươi không cần lay nữa, ta nói, ta nói thôi. Ô ô ô…” Bỗng nhiên, Tiểu Hắc miêu cư nhiên phát ra thanh âm mang theo tiếng khóc nức nở.
“Sớm nói không phải tốt sao.” Bạch Phong Hoa đối với việc hắc miêu có thể nói chuyện, trong lòng kinh ngạc một chút liền khôi phục lại bình thường. Thế giới này, đã có thần thú, vì sao sẽ không tồn tại những động vật cùng loại ? Trong truyền thuyết, trừ bỏ thần thú, cũng có yêu thú. Hiện tại xem ra, yêu thú trong truyền thuyết, quả nhiên tồn tại! Bạch Phong Hoa đem hắc miêu để tại trên bàn, nhìn nó như hổ rình mồi. Trong lòng hắc miêu run run một trận.
“Ngươi, ngươi thật hung dữ. Ta vẫn thích Tử Mặc hơn.” Hắc miêu ủy khuất nói, thật cẩn thận nhìn Bạch Phong Hoa.
“Người cứu ngươi là ta!” Bạch Phong Hoa lạnh như băng không khách khí nhắc nhở.
“Ta, ta biết…” Hắc miêu run run nói, “Cám ơn ngươi đã cứu ta, đại ca của ta nói qua, nếu tiếp nhận ân huệ của người khác rồi, sẽ phải hồi báo, không được thiếu người ta cái gì.”
“Vậy ta hỏi ngươi, thành thật trả lời cho ta.” Bạch Phong Hoa gõ gõ cái bàn, “Ngươi là ai? Từ đâu tới đây? Làm sao mà Thanh Long thánh giả lại truy tìm ngươi. Thành thật trả lời vấn đề của ta, chính là báo đáp ta.” Nhắc tới Thanh Long thánh giả, Tiểu Hắc miêu còn có chút kinh hoảng, càng thêm khẳng định Bạch Phong đoán đúng.
Nếu có người nhìn thấy trong phòng, một người một miêu bình tĩnh đối thoại như vậy , chỉ sợ sẽ kinh ngạc đến hồn phi phách tán. Một con miêu cư nhiên mở miệng nói chuyện ! Bởi vì yêu thú đối với người thường mà nói đều là truyền thuyết mà thôi, Bạch Phong Hoa giờ phút này cư nhiên lại bình tĩnh như thế mà nói chuyện với nó.
Hắc miêu do dự, tiếp tục nhỏ giọng nói: “Ta, ta gọi là Lâu Băng Nhi, là người của bộ tộc Cửu Mệnh Miêu Yêu ( S: giống cáo chín đuôi quá ~~ cũng có 9 cái mạng ). Ta đến từ quê hương của chúng ta , ta…” Tiểu Hắc miêu nói tới đây, ánh mắt có vài phần trốn tránh , sau vấn còn lại hiển nhiên không muốn trả lời.
Bạch Phong Hoa cũng không hé răng, trực tiếp đè lại đầu hắc miêu , lấy tay chỉ vào miệng vết thương của hắc miêu đã khỏi bảy phần, âm thanh lạnh lùng nói: “Đây là báo ân của ngươi? Ca ca ngươi dạy ngươi như vậy? Còn có, ngươi là cửu mệnh miêu yêu, cũng phải có chút bản sự , như thế nào lại biến thành như vậy?” Trong lòng Bạch Phong Hoa cũng kinh ngạc không thôi, cửu mệnh miêu yêu? Sinh vật thần kỳ như vậy thật sự tồn tại? Trong truyền thuyết, loại yêu thú này hẳn là có pháp lực làm cho người ta khó có thể tưởng tượng đi.
“Ta, ta nói, ngươi đừng hung hăng như vậy.” Hắc miêu nước mắt lưng tròng ủy khuất nhìn Bạch Phong Hoa, quả nhiên, nhân loại đều là người xấu, ca ca nói đúng. Chẳng qua, chỉ có Tử Mặc, Tử Mặc mới là người tốt.
“Nói đi, thuận tiện giới thiệu cho ta một chút thế giới yêu thú của các ngươi.” Bạch Phong Hoa thu hồi tay mình, thản nhiên nói.
“Yêu thú chúng ta, chúng ta luôn tránh xa nhân loại còn sống. Chúng ta có thế giới của mình, có quy tắc của mình. Ta cùng ca ca ta sống nương tựa lẫn nhau, cửu mệnh miêu yêu chỉ còn lại hai người chúng ta . Mẹ, mẹ đã chết, ô ô ô, mẹ bị trứng thối giết chết. Ta muốn cứu mẹ, ta muốn cứu mẹ.” Tiểu Hắc miêu nói tới đây, thương tâm khóc lên, lỗ tai run run rất nhỏ, nước mắt không ngừng rơi xuống.
“Đã chết còn có thể cứu sao?” Bạch Phong Hoa nghe đến đó, có chút kinh ngạc, nhíu mày nghi hoặc hỏi.
“Có chuyển sinh thạch (đá chuyển sinh) ! Chuyển sinh thạch có thể cứu sống mẹ. Thân thể mẹ hiện tại được đóng băng giấu ở một chỗ, chỉ cần ta lấy được chuyển sinh thạch, mẹ có thể sống lại !” Tiểu Hắc miêu vẻ mặt tha thiết nói.
“Chuyển sinh thạch? Thần khí trong truyền thuyết, thực sự có vật như vậy sao?” Bạch Phong Hoa kinh ngạc hỏi.
“Có, ngay tại thánh điện Thanh Long, ta thật vất vả trộm ra, thiếu chút nữa đã bị nam nhân hung ác kia giết chết ! Nhưng chỉ mới lấy được một khối, còn bốn khối không biết ở nơi nào.” Tiểu Hắc miêu nói tới đây, ánh mắt lại ảm đạm xuống .
“Vậy chuyển sinh thạch ngươi trộm đâu?” Trong lòng Bạch Phong Hoa rung động vạn phần, nàng thật không ngờ thần khí trong truyền thuyết cư nhiên thật sự tồn tại! Hơn nữa thần khí chuyển sinh thạch có giá trị nhất lại ở gần bên nàng. Còn có Tiểu Hắc miêu này, đúng là không có bố trí phòng vệ gì, cư nhiên đơn thuần trực tiếp đem chuyện trọng yếu như vậy nói cho nàng.
“Ta, ta dưới tình thế cấp bách nuốt rồi, kết quả ta đã đánh mất toàn bộ pháp lực, liền biến thành cái dạng này.” Tiểu Hắc miêu cúp lỗ tai, bất lực nói.
Bạch Phong Hoa hiện tại đã lý giải vì sao Thanh Long thánh giả sẽ vượt ngàn dặm xa xôi đuổi tới Đông Mộc quốc. Chuyển sinh thạch trân quý như vậy đã bị trộm đi. Truyền thuyết nói, thế giới này có mười đại thần khí, phân biệt ra từng loại là Trường Không kiếm: có công kích mạnh nhất trong mười đại thần khí, kế tiếp là Phá Thiên kiếm, Bích Lãng kiếm, Liễu Nguyệt tiên (roi), Trường Hận chủy thủ (dao găm), đây đều thuộc loại công kích. Mà Si Triền cầm là thần khí thuộc loại phụ trợ, có thể tăng cũng có thể giảm độ rộng. Ấn Thiên kính có thể nhìn trộm thứ gì mình muốn biết, Thiên Dược đỉnh, khi luyện dược tỷ lệ thành công sẽ cao, có thể luyện chế ra kỳ dược mà dược đỉnh bình thường không thể luyện chế được. Cửu Thiên cung tên, có thể bắn thủng mọi thứ, là lợi khí ở cự ly xa , ám sát rất tốt. Mà Chuyển Sinh thạch lại là thần khí có giá trị nhất trong mười đại thần khí, có thể cải tử hồi sinh, nhưng một người chỉ có thể sử dụng hai lần, lần thứ ba thì không thể sống lại.
Bạch Phong Hoa vạn lần không ngờ thần khí trong truyền thuyết này thật sự tồn tại.
“Ngươi đang nói, Chuyển Sinh thạch không chỉ có một cái?” Bạch Phong Hoa nhíu mày hỏi, “Có năm khối hợp lại mới có thể phát huy hiệu quả?”
“Đúng vậy, ta hiện tại không biết làm sao bây giờ, ô ô ô, ta vốn là cõng ca ca đi ra, hiện tại pháp lực đã không còn, nam nhân hung hãn kia lại ở mang theo người truy đuổi ta…” Tiểu Hắc miêu càng nghĩ càng thương tâm, lại ô ô khóc lên.
“Tốt lắm, đừng khóc. Có lẽ sẽ có một ngày nào đó, mẹ ngươi sẽ sống lại .” Bạch Phong Hoa vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu Tiểu Hắc miêu an ủi, “Tạm thời ở lại nơi này, ta có thể giúp ngươi gì thì sẽ giúp.”
“Thực, thật vậy chăng?” Tiểu Hắc miêu ngẩng đầu, ánh mắt không thể tin nhìn Phong Hoa.
“Ừ.” Bạch Phong Hoa gật gật đầu, trong lòng của nàng có chút rung động cùng cảm động. Con mèo nhỏ này, chỉ sợ vẫn chưa suy nghĩ chu đáo, vẫn chỉ là một đứa nhỏ, lại dám mạo hiểm đi trộm đồ, chỉ vì muốn cứu sống lại mẹ của mình. Chân tình như vậy, khiến cho Bạch Phong Hoa cảm thán không thôi, cũng làm cho Bạch Phong Hoa hạ quyết tâm, sẽ làm hết khả năng để giúp Tiểu Hắc miêu này.
Nhưng, Thanh Long thánh giả cùng Chu Tước thánh giả gặp nhau, sẽ có cảnh tượng như thế nào đây?
Thanh Long thánh giả chỉ sợ tuyệt đối sẽ không nói ra nguyên nhân chính hắn tới Đông Mộc quốc đi.
Bởi vì giá trị của chuyển sinh thạch, đã vượt quá tưởng tượng của nhân loại. Thử nghĩ xem, có được vật như vậy, thì sẽ nắm giữ thế cục như thế nào? Cho dù đó là của Thanh Hồng quốc, nhưng nếu bị thế lực khác biết được, không phải sẽ nổi lòng tham muốn cướp đoạt sao? Có khả năng sẽ khoanh tay đứng nhìn sao? Có thể tưởng tượng được, vật như vậy, một khi xuất thế, sẽ xuất hiện tinh phong huyết vũ (gió tanh mưa máu) như thế nào !
Sự tình tựa hồ đã biến phức tạp rồi.
Bạch Phong Hoa phỏng đoán không sai. Chuyện tình kế tiếp càng ngày càng phức tạp, nhưng cũng rất thuận lý thành chương (rành mạch, rõ ràng, hợp logic).
Ngũ quốc tranh đấu, cuối cùng cũng quyết định cử hành sớm, hơn nữa lại còn cử hành ngay tại Đông Mộc quốc!
Lúc này đây, ngũ quốc tranh đấu sẽ khiến cho toàn bộ nhân dân Chu Vũ quốc cùng ngũ quốc gia phụ thuộc sẽ nhớ kỹ một cái tên, một cái tên rạng rỡ sáng chói —— Bạch Phong Hoa!
Bình luận truyện