Thịnh Thế Vinh Sủng
Chương 84
“Hoàng tẩu đang mang thai, chỉ cần giữ tâm trạng vui vẻ, cái khác ngày sau hẵng nói.” Ngũ Công chúa cũng là người dễ mềm lòng, thầm chửi Phượng Đồng đến đầu đầy máu chó, trên mặt khẩn thiết khuyên nhủ.
“Ta hiểu.” Thấy Ngũ Công chúa nghĩ rằng nàng lo lắng về mấy trắc phi thứ phi trong phủ, Thuận Vương phi cười cười, cũng không giải thích, chỉ là có chút mệt mỏi nằm hơi lệch qua một bên, mỉm cười nhìn A Nguyên và Ngũ Công chúa hoạt bát.
Cơ thiếp quý phủ đã sớm bị nàng hành đến nhìn thấy nàng như thấy quỷ, nàng cũngkhông cầu cái gì gọi là tỷ muội tình thâm, cũng không hiếm lạ cái gì gọi là ân sủng,hiện giờ nàng chỉ nghĩ tới việc ngồi vững trên cái ghế Chính phi này, bảo dưỡng thân thể cho tốt, sống lâu hơn Thuận vương, sinh ra hai cậu con trai, mắt không thấy tâmkhông phiền là được rồi. Còn lại, mặc kệ Thuận vương sống thế nào thì sống, chỉ cầnkhông làm nàng ngứa mắt, thì sao cũng được. Nhưng một nguyện vọng giản dị như vậy thôi Thuận vương còn bủn xỉn, không chỉ tự mình chọc nàng nghẹn thở, còn dẫn theo một Bát Công chúa đáng ghét ngày ngày nhảy nhót tước mặt nàng, nếu Bát Công chúa không phải Công chúa, nàng đã cho nó một bạt tai rồi.
Khẽ cắn môi, Thuận vương phi cũng biết lời khuyên của Ngũ Công chúa có lý, cũngkhông nghĩ tới ranh con chết dẫm Bát công chúa dám nhúng tay cả vào chuyện trong phòng của huynh trưởng kia nữa. Nàng dừng một lúc, rũ mắt nó: “Mặc kệ chuyện ra sao, ta cũng sẽ vì bé con mà bảo trọng thân thể.”
“Nếu Hoàng tẩu không thích ở trong phủ thì tiến cung đi, Hoàng tổ mẫu cũng thích chắt lắm.” A Nguyên liền cười nói.
“Hoàng tổ mẫu và mẫu hậu đối xử với ta không có chỗ nào không tốt.” Đến Thuận Vương phi cũng cảm phục tấm lòng của Hoàng hậu, vợ của loại Hoàng tử thứ xuất luôn liều mạng kéo con trai bà xuống ngựa như nàng vậy mà Hoàng hậu không hề phân biệt đối xử, chỉ cần ban thưởng thì đều là giống nhau như đúc, ngày thường cũng từ ái, khiến lòng Thuận vương phi sinh cảm giác thân thiết. Nàng cũng đã từng có ý định khuyên nhủ Thuận vương đừng làm những chuyện không muốn song đó nữa, thành thành thật thật làm một Quận vương đi, nhưng rốt cuộc khi nhìn thấy đáng vẻ khốn kiếp kia của hắn, nàng lại nuốt mấy lời định nói vào lòng.
Thuận vương phi vẫn thầm tính toán, chờ về sau sinh đứa bé ra rồi thì sẽ thường xuyên qua lại với Hoàng hậu, ít nhất cũng không để Thuận vương liên lụy đến con trai của nàng. Xe ngựa một đường chậm rãi đã tới cổng lớn phủ Thuận vương, xe vừa đivào liền có vô số nha đầu tới vén mành đỡ người xuống xe. Thuận vương phi chợt thấymột bà tử từ xa xa chạy tới, nhận ra đây là thị tỳ tâm phúc của mình, lại thấy vẻ mặt căng thẳng ủa bà tử này, Thuận vương phi liền biết chỉ sợ lại xảy ra chuyện khôngđáng vui vẻ gì, nụ cười tức khắc tắt, nhịn lại khí lạnh trong lòng mà hỏi: “Lại làm sao vậy?”
“Bát Công chúa lại tới nữa.” Bà tử này hơi hơi do dự, liền nhỏ giọng đáp.
“Mấy ngày nay nó quả thật coi đây là nhà của nó rồi.” Mắt thấy vẻ mặt phẫn nộ của bà tử này, Thuận vương phi cười lạnh một tiếng, lộ ra vẻ đanh đá từ trên xuống dưới, lạnh lùng mà nói: “Nể mặt Từ tần, hai ngày nay ta đã giữ thể diện cho nó, lại còn tưởng rằng đã thành tổ tông của ta rồi đấy!” Lại mắng Từ tần: “Cái thứ gì?! Khó trách bị giáng vị! một tần phi thôi, lại cũng chẳng phải mẹ chồng ta, vậy mà còn có mặt mũi ban người làm thông phòng cho Vương gia! Còn biết xấu hổ hay không? Thanh danh này truyền ra thì không phải bị cười nhạo chết sao?!”
Cho dù là dì, cùng lắm cũng chỉ là thứ mẫu. Đại cung nữ bên cạnh thứ mẫu vào cửa làm thiếp, còn trông ngóng vị trí này của nàng, cho nên Thuận vương phi mới nóiThuận vương là tên ngu xuẩn!
“Nương nương nhỏ tiếng thôi.” Thuận vương phi đanh đá nhưng bà tử không đanh đá, chỉ vội vàng dậm chân nói: “Nếu để người khác nghe thấy thì biết làm sao.”
“Nghe thấy thì nghe thấy, chẳng lẽ nàng ta còn có thể xuất cung giết ta?!” Tuệ tần lại là người tốt, biết nàng có thai bèn chỉ hận không thể bế nàng đặt lên những thứ đồ mềm mại nhất, thật lòng yêu quý như mẹ ruột như vậy, vì thế Thuận vương phi cũng thiệt tình hiếu thuận Tuệ tần, mẹ chồng nàng dâu hợp nhau, vì nàng có thai, Tuệ tần còn truyền lời từ trong cung ra, cơ thiếp quý phủ nếu ai dám làm Vương phi tức giận,thì đều kéo ra ngoài đánh chết! Tâm ý như vậy làm Thuận vương phi cảm kích vô cùng, lại không nghĩ tới thời gian chưa được bao lâu, mẹ chồng ruột còn chưa nói gì, cái loại danh bất chính ngôn bất thuận như vậy lại dám nhảy nhót lung tung.
A Nguyên và Ngũ Công chúa bất đắc dĩ nhìn nhau, chỉ cảm thấy hôm nay thật đúng là mệt muốn chết, mới vừa xem tuồng máu chó ở phủ Định Quốc công xong, giờ lại gặp phải Bát Công chúa. Hai đứa xưa nay không ưa Bát Công chúa, cũng biết tay nó thối lắm, chỉ sợ nó làm hại đến Thuận vương phi, liền cũng tiến lên, vừa đi vừa thấp goingnói: “Thuộc hạ Bát Hoang muội không biết nặng nhẹ, Hoàng tẩu cách xa nó một chút, đừng để va chạm.” Bát Công chúa thích nhất đẩy người khác, nếu đẩy Thuận vương phi, không phải sẽ hại người sao.
Ai không biết chắc hẳn sẽ tưởng hai đứa nàng mới là cô em chồng ruột của Thuận vương phi, ai ngờ là đang đối phó phu quân nàng và cô em chồng kia chứ?
“Ta sẽ để ý, chỉ là lát nữa, hai muội không được nhúng tay vào chuyện bên trong.” Thuận vương phi liền dặn dò: “Hai muội còn nhỏ, chỉ nhìn là được, nếu bị người khác nắm được nhược điểm, sau này chỉ sợ sẽ gặp bất lợi.” Thấy A Nguyên và Ngũ Công chúa gật đầu, nàng lại dặn dò vài câu, xong mới a tâm, chỉ thẳng lưng lên, vênh mặtđi vào phòng khách chính viện, bèn thấy giữa phòng khách rộng lớn xà trạm cột điêu là Bát Công chúa đang ngồi ngay ngắn trên ghế chủ vị, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, cũngkhông cần người hầu hạ, lộ ra ác ý rõ ràng.
Phía dưới Bát Công chúa lại là một nữ nhi mặt mày kiều mị đáng yêu. Nữ nhìn này có chút thấp thỏm, rồi lại có chút đắc ý mà nhìn bài trí bốn phía, cảm thấy phú quý thựcđã mắt, lúc sau liền cười lấy lòng trò chuyện với Bát Công chúa, dáng vẻ cực kỳ ân cần.
Thấy nữ nhi kia, vẻ mặt Thuận vương phi liền lộ chán ghét, chỉ chậm rãi đi vào phòng khách, thấy Bát Công chúa cũng không đứng dậy, liền chậm rãi nói: “Hôm nay Bát muội rảnh rỗi sao?”
Bát Công chúa thấy A Nguyên và Ngũ Công chúa phía sau thì tức giận đến đỏ cả tròng mắt, chỉ hung hăng nhìn hoàng tẩu chưa bao giờ biết tốt xấu này, nhảy suống dưới, chỉ tay vào Thuận vương phi cười lạnh nói: “Ta ta ta tới phủ, ngươi không có ở đây, ta còn tưởng ngươi có chuyện quan trọng, hóa ra là ngươi đi ra ngoài chơi với muội muội tốt!” Nàng quát: “Chẳng lẽ ngươi không biết ta sẽ tới? Vì sao hôm nay còn đi ra ngoài?!”
Lời này cực kỳ không có đạo lý, Thuận vương phi thân kinh bách chiến, cũng khônggiận giữ, chỉ lạnh nhạt nói: “Ta cũng không phải con giun trong bụng Bát muội, sao mà biết được? thật ra thì, Bát muội không mời mà đến, cũng coi như ác khách.”
“Điện hạ có lòng tốt tới thăm nương nương, sao nương nương có thể nói ra lời như vậy.” Nữ nhi kia không nhịn được bèn ngồi bên châm ngòi.
“Ta nói chuyện với muội muội, có thêm ngươi xen vào làm gì!” A Nguyên đã từng chứng kiến Thuận vương phi ra tay, lúc này vị vương phi này chỉ nhướng mày cười nói: “Vì chưa thấy ta chết, nên muốn chọc tức ta, để một xác hai mạng sao?”
“Ngươi!”
“Còn nữa…” Thuận vương phi đưa móng tay đã được chăm chút của mình ra, vừa ngắm nghía vừa chậm rì rì nói: “cô nương được Phụ hoàng chỉ hôn, có trời đất chứng giám, thì có thể gả vào làm trắc phi, ta cũng đâu phải người đố kỵ. Chỉ là phụ hoàngnói nửa năm sau mới đón vào, đến thời điểm, dĩ nhiên ta sẽ đưa kiệu nhỏ tới quý phủ tự mình đón. Vì cô nương là biểu muội Vương gia, cũng sẽ bày rượu nhạc ăn mừng mấy ngày, nói chung là sẽ không bạc đãi cô nương. Có điều…” Thuận vương phi ngân nga cười nói: “Bây giờ còn chưa tới lúc, cô nương lại chờ không được đã muốn làm phu thể với biểu ca của cô nương, ngày ngày đến đây, cái này sẽ khiến người ngoàinói ra sao?”
“Ngươi có thai còn không muốn biểu tỷ ta vào cửa chăm sóc cho biểu ca sao?!” Bát Công chúa thấy cô nương Từ gia không phải đối thủ của Thuận vương phi, liền cười lạnh một tiếng, mắng: “Độc phụ! Ta sẽ bẩm báo với Phụ hoàng, để Người trị ngươi!”
“Thời buổi này, em chồng chưa xuất giá quản chuyện trong phòng của huynh trưởngthật ra không có nhiều lắm đâu, truyền ra ngoài không hay đâu nha.” Thuận vương phikhông biến sắc nói: “Bát muội, muội là muội muội của Vương gia, tẩu tử hôm nay khuyên muội một câu, ít làm mấy chuyện không có thể diện này đi, bằng không truyền ra ngoài, khiến kinh thành chê cười muội, về sau nhà ai còn dám cưới muội về làm con dâu nữa? không chừng sau này muội mai mối nhiều đến nghiện, lần sau, còn đưa nha đầu vào phòng công công đó!” Lời này vô cùng ác độc, A Nguyên cũng không nghĩ được là Thuận vương phi mới vừa rồi còn tươi cười cũng có thể lật mặt vừa cười tủm tỉm vừa nói ra lời như vậy.
Bát Công chúa cũng bị lời này làm cho ngây dại, thấy nó trợn tròn mắt, Thuận vương phi liền thầm cười lạnh một tiếng, đúng là tiện nhân tự dưng đến để được nghe chửi, rồi thực nhàn nhã mà nói: “Nếu ta là điện hạ thì sẽ không đụng vào cái đinh của Phụ hoàng đâu! Ta nghĩ là, Bát muội còn không có được một phần sủng ái, để Phụ hoàng bảo vệ trong lòng đâu!”
Ngũ Công chúa lặng lẽ lau mồ hôi, tang thương nhìn trời, thế mới biết, hóa ra người đàn bà đanh đá có dang vẻ như thế này.
“Ngươi dám nói vừa ta như vậy hả?!” Ngoài miệng Bát Công chúa không đấu lại được Thuận vương phi, quả nhiên miệng chửi người nhào lên muốn đánh Thuận vương phi, bị nha đầu bốn phía kéo lại, vùng vằng ra, chỉ vào Thuận vương phi chửi: “Ngươi là cái đồ tiện nhân!”
“Vừa khéo, hoàng huynh ngươi cũng là tiện nhân, chúng ta quả là trời sinh một đôi!” Thuận vương phi nhướng mày, lạnh lùng mà cười, sau lại lạnh lùng nói: “không thấy Công chúa không khỏe à, còn không đưa xuống khám cho tốt! Nếu mà truyền tới trong cung, có một tin tính một tin, ta cho các ngươi đẹp mặt!” nói xong cái này, ánh mắt nàng liền gắt gao nhìn chằm chằm cung nữ theo ra cùng Bát Công chúa, cười lạnh nói: “Các cô nương thấy náo nhiệt, chỉ sợ quay về cung sẽ thêm mắm thêm muối nhỉ?” Đám cung nữ đồng loạt quỳ xuống. Thuận vương phi thấy thế chỉ cười cười, cũngkhông tránh, cười tủm tỉm nói: “Nếu các ngươi thành thật, sau này đều sẽ có tiền đồ tốt, đương nhiên sẽ tốt hơn so với đi theo Bát Công chúa. Nếu mà thật sự không biết tốt xấu, ta đây cũng không có lời nào để nói.”
Bát Công chúa và Từ tần đã sớm thất sủng, cung nữ có phương pháp đã sớm tới cung khác, mấy cung nữ này còn dư lại vốn đã vô vọng, nghe xong lời này của Thuận vương phi, biết vị này ở trong cung còn được cả Thái hậu thích, liền sinh hy vọng, quỳ trênmặt đất đồng thanh nói: “Nguyện ý nghe theo phân phó của nương nương.”
“Độc phụ nhà ngươi!” Bát Công chúa trải đời chưa nhiều, đảo qua đảo lại cũng chỉ có hai ba câu nhưu vậy, rốt cuộc không nói được gì nữa, ngày thường còn có thể ỷ vào ngang ngược kiêu ngạo mà áp bức người khác, hiện giờ Thuận vương phi không để nàng vào trong mắt, mà nàng lại thành trợn tròn mắt, cả người giãy giụa kịch liệt, cuối cùng được người kéo ra ngoài. Nghe tiếng kêu khóc của Bát Công chúa, Thuận vương phi cảm thấy bớt tức giận không ít, liền ngồi xuống một bên, thấy nữ nhi Từ gia kia kinh hoảng nhìn mình, nàng chỉ cười lạnh nhạt, nói: “cô nương vẫn còn ở đây?!”
“Ta…ta…” Mấy bánh bèo nhu nhược sợ nhất là gặp phải cọp cái khác người thường như này, cô nương Từ gia đã bao giờ gặp phải chuyện này đâu? Hai chân nhũn ra, nằm xoài trên ghế dựa không dậy nổi, khóc lóc nói: “Ngươi đối xử với ta và Công chúa như vậy, biểu ca sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!”
“Ta ra làm sao, cũng không đến lượt cô nương quản.”
Thuận vương phi cười lạnh một tiếng, chậm rãi vung tay lên, cơ thiếp vây xem ở bên ngoài đều vội vàng tiến vào, nàng cũng không nói lời nào, chỉ ngồi xuống chỗ chủ vị.một vị trắc phi vừa nịnh nọt tiến lại, vừa tự tay bưng trà cho nàng, rồi ân cần hỏi: “Nương nương ra ngoài một chuyến thoải mái, quả nhiên tinh thần tốt hơn rất nhiều, tiện thiếp thấy cũng vui thay nương nương.” Nàng nịnh hót xong thì đám cơ thiếp đãsớm bị Thuận vương phi thiết quân luật đều cười làm lành, nhao nhao hùa theo, vây quanh Thuận vương phi vô cùng ngoan hiền.
Thuận vương phi lạnh lùng cười ra tiếng, các cơ thiếp đồng loạt nghiêm chỉnh im lặng.
cô nương Từ gia nhìn thấy vị trắc phi trước nay mắt đặt trên đỉnh đầu vô cùng đắc ý vì sinh được con trai trưởng cho Thuận vương kia nay lại khúm núm sợ hãi, cho dù biết Thuận vương phi đã bày cho mình xem, nhưng rốt cuộc vẫn lạnh cả người, sinh sợ hãi.
Thuận vương phi hoàn toàn không để tâm tới nàng ta, chỉ yên lặng chạm môi vào miệng chén trà, sau khi ngồi xuống thì hỏi trắc phi kia: “Đại thiếu gia khỏe không?”
“Có nương nương ở đây nào có chỗ nào không tốt đâu.” Dám sinh hạ thứ trưởng tử của Thuận vương, trắc phi này cũng coi như là có chút năng lực, chỉ là sau khi gặp Thuận vương phi, chút bản lĩnh đó thực không đủ dùng, huống chi Thuận vương phi cũng không có gì khắt khe với trưởng tử, ngày thường cũng không thân cận, khiến trắc phi này cũng yên tâm, lại vì sủng ái trong cung, Hoàng thượng coi trọng nhất là đích thứ, lòng tranh sủng của trắc phi này cũng phai nhạt, biết Thuận vương là người có mới nới cũ, không bằng dựa vào Vương phi, hiện giờ cũng dựa vào bản thân đã rất có địa vị trong đám cơ thiếp mà dẫn dắt cơ thiếp cẩn thận hầu hạ cho Thuận vương phi, cũng có ý muốn một hứa hẹn cho tiền đồ sau này của con trai mình.
Chúng cơ thiếp đã biết Hoàng thượng ban một Từ gia biểu cô nương qua đây làm trắc phi, lòng hận vô cùng, a lại nguyện ý trên đỉnh đầu ngoại trừ Chính phi còn có thêmmột tổ tông như thế nữa? Vì vậy càng xa lánh nàng ta thêm, quay sang cung kính vương phi, làm cô nương này thầm run sợ.
Có cơ thiếp khác còn che miệng cười nói: “cô nương nhìn cho tốt cách hầu hạ Vương phi, sau này mới thành tỷ muội tốt được.”
“Thôi, nếu ngươi có quy củ của ngươi, thì trước mặt ta cũng có miếng ăn của ngươi.” Thuận vương phi không buồn nâng mí mắt, khóe miệng nhếch lên châm chọc.
A Nguyên chỉ yên lặng mà nhìn, chợt thấy sau khi Thuận vương phi gật đầu thì liền thò người ra cười nói với nàng: “Trong phủ có một mẻ bánh làm ra cục ngon, chua chua ngọt ngọt, ta ăn thấy không tồi, hai muội muội nếm thử xem nhé, mùi vị không giống trong cung đâu.”
Có khác cơ thiếp, còn ở che miệng cười nói, “cô nương hảo sinh nhìn như thế nào hầu hạ Vương phi, ngày sau mới hảo làm tỷ muội đâu.”
“Hoàng tẩu gọi người đưa lên đi ạ” Ngũ Công chúa cảm thấy Thuận vương phi chính là thần tượng của mình, làm như vậy cuộc sống mới được sung sướng chứ, thấy cônương Từ gia kia khóc sướt mướt, nàng liền có chút lo lắng hỏi: “Tam hoàng huynh…”
“không sao đâu.” Thuận vương phi cười cười, đang an ủi hai muội muội liền thấy Phượng Đồng tức giận muốn hộc máu từ bên ngoài tiến vào, chỉ tay vào nàng lạnh lùng nói: “Ngươi lại nháo cái gì thế?!” Từ khi cưới Vương phi như này, cuộc sống củahắn chẳng trôi chảy chút nào, trên triều hắn đã lộ thế bại, đám nữ nhân hậu viện lại làm loạn không thể yên, quả thực đến thanh tịnh hắn cũng không có. Thấy ở bên còn có người khóc tang, Phượng Đồng hoàn toàn mất kiên nhẫn, chỉ vào biểu muội tiện nghi nhà mình quát: “Ngươi khóc cái gì mà khóc!” Nhưng rốt cuộc Từ gia còn hữu dụng, tuy rằng không có cảm tình gì với biểu muội này, hắn vẫn cố nén bực tức mà hòa nhã nói: “Đừng khóc nữa, chốc nữa biểu ca sai người đưa muội trở về.”
“A, Vương gia thương hương tiếc ngọc đây mà.” Thuận vương phi ngồi vững vàng ngay ngắn, mỉm cười nói: “Làm sao, nếu trong lòng muốn đón người vào cửa, Vương gia cũng biết mà, ta không phải người không biết bao dung.”
Phượng Đồng phẫn nộ nhìn Vương phi, quát lớn: “Ngươi câm miệng!” Thấy ánh mắt Thuận vương phi lạnh băng nhìn qua, vậy mà lòng hắn run lên nhè nhẹ, nghĩ đến hiệngiờ Thái thường tự Thiếu khanh như đã thay đổi thành người khác vậy, để ý cũng để ý đến mình, cũng không màng ý tứ khuê nữ nhà mình, Phượng Đồng liền tức lây.
Nhạc phụ qua lại với Trịnh vương, quả thực là kẻ phản bội vô sỉ nhất!
“Chào Tam hoành huynh.” Phượng Đồng đại khái là tức phát điên, vào phòng khách lâu như vậy rồi nhưng vẫn chưa nhìn thấy A Nguyên và nGũ Công chúa, lần đầu thấy A Nguyên chắp tay, Phượng Đồng ngạc nhiên ra mặt, xong nàng lại lộ ra nụ cười mà bản thân cảm thấy thực hòa khí, khiến Phượng Đồng ghê tởm quá sức, mặc kệ không trả lời, chỉ hỏi: “Bát muội đâu?” Nghe nói Bát Công chúa tới vương phủ làm loạn, Phượng Đồng vô cùng chán ghét, chỉ cảm thấy Bát Công chúa thực đáng ghét, có điều nó còn hữu dụng, đành phải nhịn.
“đã ra phía sai nghỉ ngơi, lần này Bát muội đến đây chính là vì ra mặt thay Vương gia,nói ta là tiện nhân.” Thuận vương phi mỉm cười đáp.
Phượng Đồng giật giật khóe mắt, cảm thấy thê tử bị muội muội mắng cũng không có vấn đề gì, vốn hắn cũng ghét nữ nhân này, bởi vậy chỉ ‘Ừ’ một tiếng.
“Ta và Vương gia phu thê tình thâm, nào dám độc chiếm cái danh này.” Thuận vương phi tiếp tục cười nói: “Vì thế, ta nói với muội ấy, Tam ca của muội cũng là tiện nhân, chúng ta ý mà, đúng là trời đất tác thành.” Thấy Phượng Đồng đột nhiên ngẩng đầu, nàng chỉ mỉm cười hỏi: “Vương gia, ngươi thấy có đúng hay không?”
“Ngươi! Ngươi!” Vốn phải là nữ nhân hậu viện cư xử dựa vào sắc mặt của mình, nay cũng dám làm trò trước mặt nhiều người như vậy mắng mình là tiện nhân, Phượng Đồng hậu duệ quý tộc khóe mắt như muốn nứt ra, chỉ cảm thấy mạch máu sắp vỡ tung, cả người tức giận đến run bần bật, không nói được lời nào, hận Thuận vương phi muốn chết, nhưng vào lúc này lại không thể làm gì được. Cũng biết Vương phi này cho dù lạnh nhạt với nàng ta thế nào, cả nhà vẫn không sao cả, chỉ là bị A Nguyên và Ngũ Công chúa nhìn thấy, hắn thực sự không nhịn được, lập tức rút kiếm, chỉ vào thê tử mình, hét lên: “Hôm nay ta nhất định phải giết ngươi!” Lời này vừa ra đã phi thẳng đến chỗ Thuận vương phi vẫn đang bình thản, chúng cơ thiếp thét chói tai toán loạn, có mấy nha đầu muốn tiến lên lại bị Phượng Đồng đá sang một bên.
“Ngươi…” Đặt kiếm lên cổ Thuận vương phi, Phượng Đồng dữ tợn nói.
“Ta khuyên Vương gia đừng nói gì khó nghe, bằng không phu thê nhất thể, ta là cái gì, Vương gia chính là cái ấy.” Thuận vương phi không cảm thấy mình sắp bị phu quân giết một chút nào, lúc này nhàn nhã bóc bỏ trái cây cắn một miếng, lắc lắc đầu với A Nguyên ý bảo con bé đừng lại đây, lúc này mới thở dài nói: “Bụng của ta thực quý giá a! Mỗi ngày đều phải ăn chút trái cây, tới giờ rồi cũng đành bất chấp Vương gia muốn giết ta cũng phải ăn trước chút, về sau, đứa bé cũng chưa chắc đã được hưởng thụ có phải không?”
“Ngươi uy hiếp ta!” Sắc mặt phượng Đồng thay đổi, nhưng cũng thật không dám mộtkiếm với thê tử.
Đứa trong bụng này là con vợ cả của hắn! Hoàng thượng cực kỳ coi trọng con vợ cả, nếu đứa bé này không còn, chẳng phải hắn càng lạc hậu sao? Huống chi nếu mình Vương phi này, Hoàng thượng sẽ càng giận giữ, hắn sớm thất sủng rồi.
Tiện nhân này tính toán chuẩn đến vậy, biết mình không dám động vào nàng ta!
Phượng Đồng hận, hắn hận Hoàng thượng vì sao bất công như vậy, chỉ hôn thứ này cho hắn!
rõ ràng hắn coi trọng Đại cô nương nhà Tưởng Ngự sử trước, Hoàng thượng cho Phượng Khanh! hắn muốn thỉnh chỉ nhị cô nương phủ anh Quốc công, Hoàng thượng liền ban cho Phượng Minh sau lưng hắn, được, hai người hắn ưng đều không thành, nhưng dù thế nào cũng nên cho hắn một Vương phi ôn nhu uyển chuyển chứ, để cuộc sống của hắn khoái hoạt chút. Hoàng thượng càng không! Ban một đứa sa cơ thất thế muốn gia thế không có gia thế, muốn giáo dưỡng không có giáo dưỡng, ngày ngày phải chịu đựng ả chèn ép, khiến Phượng Đồng hận không thể khóc nổi, rốt cuộc cắn chặt răng, Phượng Đồng chỉ lạnh lùng mà nói: “Ngươi tự giải quyết cho tốt đi!”
Dứt lời liền cười lạnh nói với A Nguyên: “Thế nào? Kịch trong phủ Tam hoàng huynh thế nào?”
“Cũng được.” Nếu Phượng Đồng thật sự dám cho Thuận vương phi một nhát kiếm, trong lòng A Nguyên còn có thể bội phục hắn một ít, hiện giờ thấy hắn ngoài mạnh trong yếu, liền chống cằm nói: “Kém hơn gánh hát chút.”
Thuận vương phi phụt một tiếng nghiêng đầu cười.
Phượng Đồng ngừng thở, suýt nữa sỉu, chỉ cảm thấy không thể ở lại vương phủ này nữa, lại có chút khó chịu, bèn chỉ kiên cường mà lạnh giọng nói: “Đây là quý phủ của ta!”
“Cũng rất mới mẻ nha, chưa nói đến người khác, đây không phải là Vương phi của huynh biểu muội của huynh sao.” A Nguyên vỗ vỗ bụng nhỏ ăn đến no căng của mình, liền thấy Phượng dùng ánh mắt ác độc nhìn qua, thầm biết người này hận không thể độc chết mình, cũng không để trong lòng, chỉ cười hì hì nói: “Tam hoàng huynh, ta coi lâu như vậy rồi mà vẫn không hiểu được, huynh tức giận vì cái gì.” Thấy Phượng Đồng nghiến răng nghiến lợi, nàng liền cười nói: “Nóng giận hại đến thân thể, huynh là trụ cột quốc gia, vui vẻ lên chút thì còn có thể sống thêm vài năm nữa, có đúng không?”
Nha đầu thối đang rủa mình thành quỷ chết sớm à?!
Phượng Đồng không thể nhịn được nữa bỗng nhiền đứng dậy, muốn tiến tới. Thấy hắnnổi giận, A Nguyên bèn lạnh nhạt nói: “Thực không khéo, người đi theo hoàng muội đều là người bên cạnh Hoàng tổ mẫu, Tam hoàng huynh dám đụng vào ta và Hoàng tỷmột chút thôi, huynh cũng biết rồi đấy…”
Thái hậu giống như ngọn núi lớn ngay trước mắt mình, Phượng Đồng đưa mắt nhìn bốn phía, lập tức bi thương, lòng lại tức muốn chết, chỉ chỉ vào A Nguyên, lại nhìn Thuận vương phi vẻ mặt lơ đễnh một chút, cười lạnh nói: “Các ngươi giỏi lắm!” nóixong liền phất tay áo bỏ đi, đúng là liếc Từ gia biểu muội vẫn luôn la tên hắn liên tục cũng không, trực tiếp ra khỏi vương phủ. Mắt thấy hắn đi,A Nguyên mới đứng dậy, từ từ nói: “Hôm nay thực sự khiến bọn muội kinh sợ, sau này hoàng tẩu chớ có xúc động như vậy.”
Nhỡ chó cùng rứt giậu (tình thế bị đẩy đến bước đường cùng phải làm liều, kể cả điều xằng bậy.)
“Nếu không như thế, chẳng phải ta sẽ chết trong tay hắn sao?” Dựa vào sự kiên cường mới vừa rồi Thuận vương phi mới có thể thoát, lúc này cũng thở phào một hơi, trong lòng vui sướng, chỉ cười nói: “Bây giờ ta mời hai muội uống rượu.” Cho người kéo cônương Từ gia này đi rồi, nàng lại cười nói: “Bát muội vẫn muốn nghỉ ngơi một chút, sức khỏe yếu, không nên tham gia.” nói xong liền nhàn nhã tiếp lời: “hiện giờ Từ tần nương nương không có gì làm, còn lo lắng cho ta, ta thực không đành lòng. Muốn cho Từ tần nương nương bận tay bận chân một chút mới tốt, đúng không?”
Mắt thấy ánh mắt Thuận vương phi mang theo vài phần hỏa độc, A Nguyên cảm thấy vợ Hoàng tử có một phần đanh đá như Hoàng tẩu cũng đáng phải bội phục.
Sau khi nể phục, nhóc con thuận tay thắp một nén hương cho Từ tần nương nương.
“Ta hiểu.” Thấy Ngũ Công chúa nghĩ rằng nàng lo lắng về mấy trắc phi thứ phi trong phủ, Thuận Vương phi cười cười, cũng không giải thích, chỉ là có chút mệt mỏi nằm hơi lệch qua một bên, mỉm cười nhìn A Nguyên và Ngũ Công chúa hoạt bát.
Cơ thiếp quý phủ đã sớm bị nàng hành đến nhìn thấy nàng như thấy quỷ, nàng cũngkhông cầu cái gì gọi là tỷ muội tình thâm, cũng không hiếm lạ cái gì gọi là ân sủng,hiện giờ nàng chỉ nghĩ tới việc ngồi vững trên cái ghế Chính phi này, bảo dưỡng thân thể cho tốt, sống lâu hơn Thuận vương, sinh ra hai cậu con trai, mắt không thấy tâmkhông phiền là được rồi. Còn lại, mặc kệ Thuận vương sống thế nào thì sống, chỉ cầnkhông làm nàng ngứa mắt, thì sao cũng được. Nhưng một nguyện vọng giản dị như vậy thôi Thuận vương còn bủn xỉn, không chỉ tự mình chọc nàng nghẹn thở, còn dẫn theo một Bát Công chúa đáng ghét ngày ngày nhảy nhót tước mặt nàng, nếu Bát Công chúa không phải Công chúa, nàng đã cho nó một bạt tai rồi.
Khẽ cắn môi, Thuận vương phi cũng biết lời khuyên của Ngũ Công chúa có lý, cũngkhông nghĩ tới ranh con chết dẫm Bát công chúa dám nhúng tay cả vào chuyện trong phòng của huynh trưởng kia nữa. Nàng dừng một lúc, rũ mắt nó: “Mặc kệ chuyện ra sao, ta cũng sẽ vì bé con mà bảo trọng thân thể.”
“Nếu Hoàng tẩu không thích ở trong phủ thì tiến cung đi, Hoàng tổ mẫu cũng thích chắt lắm.” A Nguyên liền cười nói.
“Hoàng tổ mẫu và mẫu hậu đối xử với ta không có chỗ nào không tốt.” Đến Thuận Vương phi cũng cảm phục tấm lòng của Hoàng hậu, vợ của loại Hoàng tử thứ xuất luôn liều mạng kéo con trai bà xuống ngựa như nàng vậy mà Hoàng hậu không hề phân biệt đối xử, chỉ cần ban thưởng thì đều là giống nhau như đúc, ngày thường cũng từ ái, khiến lòng Thuận vương phi sinh cảm giác thân thiết. Nàng cũng đã từng có ý định khuyên nhủ Thuận vương đừng làm những chuyện không muốn song đó nữa, thành thành thật thật làm một Quận vương đi, nhưng rốt cuộc khi nhìn thấy đáng vẻ khốn kiếp kia của hắn, nàng lại nuốt mấy lời định nói vào lòng.
Thuận vương phi vẫn thầm tính toán, chờ về sau sinh đứa bé ra rồi thì sẽ thường xuyên qua lại với Hoàng hậu, ít nhất cũng không để Thuận vương liên lụy đến con trai của nàng. Xe ngựa một đường chậm rãi đã tới cổng lớn phủ Thuận vương, xe vừa đivào liền có vô số nha đầu tới vén mành đỡ người xuống xe. Thuận vương phi chợt thấymột bà tử từ xa xa chạy tới, nhận ra đây là thị tỳ tâm phúc của mình, lại thấy vẻ mặt căng thẳng ủa bà tử này, Thuận vương phi liền biết chỉ sợ lại xảy ra chuyện khôngđáng vui vẻ gì, nụ cười tức khắc tắt, nhịn lại khí lạnh trong lòng mà hỏi: “Lại làm sao vậy?”
“Bát Công chúa lại tới nữa.” Bà tử này hơi hơi do dự, liền nhỏ giọng đáp.
“Mấy ngày nay nó quả thật coi đây là nhà của nó rồi.” Mắt thấy vẻ mặt phẫn nộ của bà tử này, Thuận vương phi cười lạnh một tiếng, lộ ra vẻ đanh đá từ trên xuống dưới, lạnh lùng mà nói: “Nể mặt Từ tần, hai ngày nay ta đã giữ thể diện cho nó, lại còn tưởng rằng đã thành tổ tông của ta rồi đấy!” Lại mắng Từ tần: “Cái thứ gì?! Khó trách bị giáng vị! một tần phi thôi, lại cũng chẳng phải mẹ chồng ta, vậy mà còn có mặt mũi ban người làm thông phòng cho Vương gia! Còn biết xấu hổ hay không? Thanh danh này truyền ra thì không phải bị cười nhạo chết sao?!”
Cho dù là dì, cùng lắm cũng chỉ là thứ mẫu. Đại cung nữ bên cạnh thứ mẫu vào cửa làm thiếp, còn trông ngóng vị trí này của nàng, cho nên Thuận vương phi mới nóiThuận vương là tên ngu xuẩn!
“Nương nương nhỏ tiếng thôi.” Thuận vương phi đanh đá nhưng bà tử không đanh đá, chỉ vội vàng dậm chân nói: “Nếu để người khác nghe thấy thì biết làm sao.”
“Nghe thấy thì nghe thấy, chẳng lẽ nàng ta còn có thể xuất cung giết ta?!” Tuệ tần lại là người tốt, biết nàng có thai bèn chỉ hận không thể bế nàng đặt lên những thứ đồ mềm mại nhất, thật lòng yêu quý như mẹ ruột như vậy, vì thế Thuận vương phi cũng thiệt tình hiếu thuận Tuệ tần, mẹ chồng nàng dâu hợp nhau, vì nàng có thai, Tuệ tần còn truyền lời từ trong cung ra, cơ thiếp quý phủ nếu ai dám làm Vương phi tức giận,thì đều kéo ra ngoài đánh chết! Tâm ý như vậy làm Thuận vương phi cảm kích vô cùng, lại không nghĩ tới thời gian chưa được bao lâu, mẹ chồng ruột còn chưa nói gì, cái loại danh bất chính ngôn bất thuận như vậy lại dám nhảy nhót lung tung.
A Nguyên và Ngũ Công chúa bất đắc dĩ nhìn nhau, chỉ cảm thấy hôm nay thật đúng là mệt muốn chết, mới vừa xem tuồng máu chó ở phủ Định Quốc công xong, giờ lại gặp phải Bát Công chúa. Hai đứa xưa nay không ưa Bát Công chúa, cũng biết tay nó thối lắm, chỉ sợ nó làm hại đến Thuận vương phi, liền cũng tiến lên, vừa đi vừa thấp goingnói: “Thuộc hạ Bát Hoang muội không biết nặng nhẹ, Hoàng tẩu cách xa nó một chút, đừng để va chạm.” Bát Công chúa thích nhất đẩy người khác, nếu đẩy Thuận vương phi, không phải sẽ hại người sao.
Ai không biết chắc hẳn sẽ tưởng hai đứa nàng mới là cô em chồng ruột của Thuận vương phi, ai ngờ là đang đối phó phu quân nàng và cô em chồng kia chứ?
“Ta sẽ để ý, chỉ là lát nữa, hai muội không được nhúng tay vào chuyện bên trong.” Thuận vương phi liền dặn dò: “Hai muội còn nhỏ, chỉ nhìn là được, nếu bị người khác nắm được nhược điểm, sau này chỉ sợ sẽ gặp bất lợi.” Thấy A Nguyên và Ngũ Công chúa gật đầu, nàng lại dặn dò vài câu, xong mới a tâm, chỉ thẳng lưng lên, vênh mặtđi vào phòng khách chính viện, bèn thấy giữa phòng khách rộng lớn xà trạm cột điêu là Bát Công chúa đang ngồi ngay ngắn trên ghế chủ vị, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, cũngkhông cần người hầu hạ, lộ ra ác ý rõ ràng.
Phía dưới Bát Công chúa lại là một nữ nhi mặt mày kiều mị đáng yêu. Nữ nhìn này có chút thấp thỏm, rồi lại có chút đắc ý mà nhìn bài trí bốn phía, cảm thấy phú quý thựcđã mắt, lúc sau liền cười lấy lòng trò chuyện với Bát Công chúa, dáng vẻ cực kỳ ân cần.
Thấy nữ nhi kia, vẻ mặt Thuận vương phi liền lộ chán ghét, chỉ chậm rãi đi vào phòng khách, thấy Bát Công chúa cũng không đứng dậy, liền chậm rãi nói: “Hôm nay Bát muội rảnh rỗi sao?”
Bát Công chúa thấy A Nguyên và Ngũ Công chúa phía sau thì tức giận đến đỏ cả tròng mắt, chỉ hung hăng nhìn hoàng tẩu chưa bao giờ biết tốt xấu này, nhảy suống dưới, chỉ tay vào Thuận vương phi cười lạnh nói: “Ta ta ta tới phủ, ngươi không có ở đây, ta còn tưởng ngươi có chuyện quan trọng, hóa ra là ngươi đi ra ngoài chơi với muội muội tốt!” Nàng quát: “Chẳng lẽ ngươi không biết ta sẽ tới? Vì sao hôm nay còn đi ra ngoài?!”
Lời này cực kỳ không có đạo lý, Thuận vương phi thân kinh bách chiến, cũng khônggiận giữ, chỉ lạnh nhạt nói: “Ta cũng không phải con giun trong bụng Bát muội, sao mà biết được? thật ra thì, Bát muội không mời mà đến, cũng coi như ác khách.”
“Điện hạ có lòng tốt tới thăm nương nương, sao nương nương có thể nói ra lời như vậy.” Nữ nhi kia không nhịn được bèn ngồi bên châm ngòi.
“Ta nói chuyện với muội muội, có thêm ngươi xen vào làm gì!” A Nguyên đã từng chứng kiến Thuận vương phi ra tay, lúc này vị vương phi này chỉ nhướng mày cười nói: “Vì chưa thấy ta chết, nên muốn chọc tức ta, để một xác hai mạng sao?”
“Ngươi!”
“Còn nữa…” Thuận vương phi đưa móng tay đã được chăm chút của mình ra, vừa ngắm nghía vừa chậm rì rì nói: “cô nương được Phụ hoàng chỉ hôn, có trời đất chứng giám, thì có thể gả vào làm trắc phi, ta cũng đâu phải người đố kỵ. Chỉ là phụ hoàngnói nửa năm sau mới đón vào, đến thời điểm, dĩ nhiên ta sẽ đưa kiệu nhỏ tới quý phủ tự mình đón. Vì cô nương là biểu muội Vương gia, cũng sẽ bày rượu nhạc ăn mừng mấy ngày, nói chung là sẽ không bạc đãi cô nương. Có điều…” Thuận vương phi ngân nga cười nói: “Bây giờ còn chưa tới lúc, cô nương lại chờ không được đã muốn làm phu thể với biểu ca của cô nương, ngày ngày đến đây, cái này sẽ khiến người ngoàinói ra sao?”
“Ngươi có thai còn không muốn biểu tỷ ta vào cửa chăm sóc cho biểu ca sao?!” Bát Công chúa thấy cô nương Từ gia không phải đối thủ của Thuận vương phi, liền cười lạnh một tiếng, mắng: “Độc phụ! Ta sẽ bẩm báo với Phụ hoàng, để Người trị ngươi!”
“Thời buổi này, em chồng chưa xuất giá quản chuyện trong phòng của huynh trưởngthật ra không có nhiều lắm đâu, truyền ra ngoài không hay đâu nha.” Thuận vương phikhông biến sắc nói: “Bát muội, muội là muội muội của Vương gia, tẩu tử hôm nay khuyên muội một câu, ít làm mấy chuyện không có thể diện này đi, bằng không truyền ra ngoài, khiến kinh thành chê cười muội, về sau nhà ai còn dám cưới muội về làm con dâu nữa? không chừng sau này muội mai mối nhiều đến nghiện, lần sau, còn đưa nha đầu vào phòng công công đó!” Lời này vô cùng ác độc, A Nguyên cũng không nghĩ được là Thuận vương phi mới vừa rồi còn tươi cười cũng có thể lật mặt vừa cười tủm tỉm vừa nói ra lời như vậy.
Bát Công chúa cũng bị lời này làm cho ngây dại, thấy nó trợn tròn mắt, Thuận vương phi liền thầm cười lạnh một tiếng, đúng là tiện nhân tự dưng đến để được nghe chửi, rồi thực nhàn nhã mà nói: “Nếu ta là điện hạ thì sẽ không đụng vào cái đinh của Phụ hoàng đâu! Ta nghĩ là, Bát muội còn không có được một phần sủng ái, để Phụ hoàng bảo vệ trong lòng đâu!”
Ngũ Công chúa lặng lẽ lau mồ hôi, tang thương nhìn trời, thế mới biết, hóa ra người đàn bà đanh đá có dang vẻ như thế này.
“Ngươi dám nói vừa ta như vậy hả?!” Ngoài miệng Bát Công chúa không đấu lại được Thuận vương phi, quả nhiên miệng chửi người nhào lên muốn đánh Thuận vương phi, bị nha đầu bốn phía kéo lại, vùng vằng ra, chỉ vào Thuận vương phi chửi: “Ngươi là cái đồ tiện nhân!”
“Vừa khéo, hoàng huynh ngươi cũng là tiện nhân, chúng ta quả là trời sinh một đôi!” Thuận vương phi nhướng mày, lạnh lùng mà cười, sau lại lạnh lùng nói: “không thấy Công chúa không khỏe à, còn không đưa xuống khám cho tốt! Nếu mà truyền tới trong cung, có một tin tính một tin, ta cho các ngươi đẹp mặt!” nói xong cái này, ánh mắt nàng liền gắt gao nhìn chằm chằm cung nữ theo ra cùng Bát Công chúa, cười lạnh nói: “Các cô nương thấy náo nhiệt, chỉ sợ quay về cung sẽ thêm mắm thêm muối nhỉ?” Đám cung nữ đồng loạt quỳ xuống. Thuận vương phi thấy thế chỉ cười cười, cũngkhông tránh, cười tủm tỉm nói: “Nếu các ngươi thành thật, sau này đều sẽ có tiền đồ tốt, đương nhiên sẽ tốt hơn so với đi theo Bát Công chúa. Nếu mà thật sự không biết tốt xấu, ta đây cũng không có lời nào để nói.”
Bát Công chúa và Từ tần đã sớm thất sủng, cung nữ có phương pháp đã sớm tới cung khác, mấy cung nữ này còn dư lại vốn đã vô vọng, nghe xong lời này của Thuận vương phi, biết vị này ở trong cung còn được cả Thái hậu thích, liền sinh hy vọng, quỳ trênmặt đất đồng thanh nói: “Nguyện ý nghe theo phân phó của nương nương.”
“Độc phụ nhà ngươi!” Bát Công chúa trải đời chưa nhiều, đảo qua đảo lại cũng chỉ có hai ba câu nhưu vậy, rốt cuộc không nói được gì nữa, ngày thường còn có thể ỷ vào ngang ngược kiêu ngạo mà áp bức người khác, hiện giờ Thuận vương phi không để nàng vào trong mắt, mà nàng lại thành trợn tròn mắt, cả người giãy giụa kịch liệt, cuối cùng được người kéo ra ngoài. Nghe tiếng kêu khóc của Bát Công chúa, Thuận vương phi cảm thấy bớt tức giận không ít, liền ngồi xuống một bên, thấy nữ nhi Từ gia kia kinh hoảng nhìn mình, nàng chỉ cười lạnh nhạt, nói: “cô nương vẫn còn ở đây?!”
“Ta…ta…” Mấy bánh bèo nhu nhược sợ nhất là gặp phải cọp cái khác người thường như này, cô nương Từ gia đã bao giờ gặp phải chuyện này đâu? Hai chân nhũn ra, nằm xoài trên ghế dựa không dậy nổi, khóc lóc nói: “Ngươi đối xử với ta và Công chúa như vậy, biểu ca sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!”
“Ta ra làm sao, cũng không đến lượt cô nương quản.”
Thuận vương phi cười lạnh một tiếng, chậm rãi vung tay lên, cơ thiếp vây xem ở bên ngoài đều vội vàng tiến vào, nàng cũng không nói lời nào, chỉ ngồi xuống chỗ chủ vị.một vị trắc phi vừa nịnh nọt tiến lại, vừa tự tay bưng trà cho nàng, rồi ân cần hỏi: “Nương nương ra ngoài một chuyến thoải mái, quả nhiên tinh thần tốt hơn rất nhiều, tiện thiếp thấy cũng vui thay nương nương.” Nàng nịnh hót xong thì đám cơ thiếp đãsớm bị Thuận vương phi thiết quân luật đều cười làm lành, nhao nhao hùa theo, vây quanh Thuận vương phi vô cùng ngoan hiền.
Thuận vương phi lạnh lùng cười ra tiếng, các cơ thiếp đồng loạt nghiêm chỉnh im lặng.
cô nương Từ gia nhìn thấy vị trắc phi trước nay mắt đặt trên đỉnh đầu vô cùng đắc ý vì sinh được con trai trưởng cho Thuận vương kia nay lại khúm núm sợ hãi, cho dù biết Thuận vương phi đã bày cho mình xem, nhưng rốt cuộc vẫn lạnh cả người, sinh sợ hãi.
Thuận vương phi hoàn toàn không để tâm tới nàng ta, chỉ yên lặng chạm môi vào miệng chén trà, sau khi ngồi xuống thì hỏi trắc phi kia: “Đại thiếu gia khỏe không?”
“Có nương nương ở đây nào có chỗ nào không tốt đâu.” Dám sinh hạ thứ trưởng tử của Thuận vương, trắc phi này cũng coi như là có chút năng lực, chỉ là sau khi gặp Thuận vương phi, chút bản lĩnh đó thực không đủ dùng, huống chi Thuận vương phi cũng không có gì khắt khe với trưởng tử, ngày thường cũng không thân cận, khiến trắc phi này cũng yên tâm, lại vì sủng ái trong cung, Hoàng thượng coi trọng nhất là đích thứ, lòng tranh sủng của trắc phi này cũng phai nhạt, biết Thuận vương là người có mới nới cũ, không bằng dựa vào Vương phi, hiện giờ cũng dựa vào bản thân đã rất có địa vị trong đám cơ thiếp mà dẫn dắt cơ thiếp cẩn thận hầu hạ cho Thuận vương phi, cũng có ý muốn một hứa hẹn cho tiền đồ sau này của con trai mình.
Chúng cơ thiếp đã biết Hoàng thượng ban một Từ gia biểu cô nương qua đây làm trắc phi, lòng hận vô cùng, a lại nguyện ý trên đỉnh đầu ngoại trừ Chính phi còn có thêmmột tổ tông như thế nữa? Vì vậy càng xa lánh nàng ta thêm, quay sang cung kính vương phi, làm cô nương này thầm run sợ.
Có cơ thiếp khác còn che miệng cười nói: “cô nương nhìn cho tốt cách hầu hạ Vương phi, sau này mới thành tỷ muội tốt được.”
“Thôi, nếu ngươi có quy củ của ngươi, thì trước mặt ta cũng có miếng ăn của ngươi.” Thuận vương phi không buồn nâng mí mắt, khóe miệng nhếch lên châm chọc.
A Nguyên chỉ yên lặng mà nhìn, chợt thấy sau khi Thuận vương phi gật đầu thì liền thò người ra cười nói với nàng: “Trong phủ có một mẻ bánh làm ra cục ngon, chua chua ngọt ngọt, ta ăn thấy không tồi, hai muội muội nếm thử xem nhé, mùi vị không giống trong cung đâu.”
Có khác cơ thiếp, còn ở che miệng cười nói, “cô nương hảo sinh nhìn như thế nào hầu hạ Vương phi, ngày sau mới hảo làm tỷ muội đâu.”
“Hoàng tẩu gọi người đưa lên đi ạ” Ngũ Công chúa cảm thấy Thuận vương phi chính là thần tượng của mình, làm như vậy cuộc sống mới được sung sướng chứ, thấy cônương Từ gia kia khóc sướt mướt, nàng liền có chút lo lắng hỏi: “Tam hoàng huynh…”
“không sao đâu.” Thuận vương phi cười cười, đang an ủi hai muội muội liền thấy Phượng Đồng tức giận muốn hộc máu từ bên ngoài tiến vào, chỉ tay vào nàng lạnh lùng nói: “Ngươi lại nháo cái gì thế?!” Từ khi cưới Vương phi như này, cuộc sống củahắn chẳng trôi chảy chút nào, trên triều hắn đã lộ thế bại, đám nữ nhân hậu viện lại làm loạn không thể yên, quả thực đến thanh tịnh hắn cũng không có. Thấy ở bên còn có người khóc tang, Phượng Đồng hoàn toàn mất kiên nhẫn, chỉ vào biểu muội tiện nghi nhà mình quát: “Ngươi khóc cái gì mà khóc!” Nhưng rốt cuộc Từ gia còn hữu dụng, tuy rằng không có cảm tình gì với biểu muội này, hắn vẫn cố nén bực tức mà hòa nhã nói: “Đừng khóc nữa, chốc nữa biểu ca sai người đưa muội trở về.”
“A, Vương gia thương hương tiếc ngọc đây mà.” Thuận vương phi ngồi vững vàng ngay ngắn, mỉm cười nói: “Làm sao, nếu trong lòng muốn đón người vào cửa, Vương gia cũng biết mà, ta không phải người không biết bao dung.”
Phượng Đồng phẫn nộ nhìn Vương phi, quát lớn: “Ngươi câm miệng!” Thấy ánh mắt Thuận vương phi lạnh băng nhìn qua, vậy mà lòng hắn run lên nhè nhẹ, nghĩ đến hiệngiờ Thái thường tự Thiếu khanh như đã thay đổi thành người khác vậy, để ý cũng để ý đến mình, cũng không màng ý tứ khuê nữ nhà mình, Phượng Đồng liền tức lây.
Nhạc phụ qua lại với Trịnh vương, quả thực là kẻ phản bội vô sỉ nhất!
“Chào Tam hoành huynh.” Phượng Đồng đại khái là tức phát điên, vào phòng khách lâu như vậy rồi nhưng vẫn chưa nhìn thấy A Nguyên và nGũ Công chúa, lần đầu thấy A Nguyên chắp tay, Phượng Đồng ngạc nhiên ra mặt, xong nàng lại lộ ra nụ cười mà bản thân cảm thấy thực hòa khí, khiến Phượng Đồng ghê tởm quá sức, mặc kệ không trả lời, chỉ hỏi: “Bát muội đâu?” Nghe nói Bát Công chúa tới vương phủ làm loạn, Phượng Đồng vô cùng chán ghét, chỉ cảm thấy Bát Công chúa thực đáng ghét, có điều nó còn hữu dụng, đành phải nhịn.
“đã ra phía sai nghỉ ngơi, lần này Bát muội đến đây chính là vì ra mặt thay Vương gia,nói ta là tiện nhân.” Thuận vương phi mỉm cười đáp.
Phượng Đồng giật giật khóe mắt, cảm thấy thê tử bị muội muội mắng cũng không có vấn đề gì, vốn hắn cũng ghét nữ nhân này, bởi vậy chỉ ‘Ừ’ một tiếng.
“Ta và Vương gia phu thê tình thâm, nào dám độc chiếm cái danh này.” Thuận vương phi tiếp tục cười nói: “Vì thế, ta nói với muội ấy, Tam ca của muội cũng là tiện nhân, chúng ta ý mà, đúng là trời đất tác thành.” Thấy Phượng Đồng đột nhiên ngẩng đầu, nàng chỉ mỉm cười hỏi: “Vương gia, ngươi thấy có đúng hay không?”
“Ngươi! Ngươi!” Vốn phải là nữ nhân hậu viện cư xử dựa vào sắc mặt của mình, nay cũng dám làm trò trước mặt nhiều người như vậy mắng mình là tiện nhân, Phượng Đồng hậu duệ quý tộc khóe mắt như muốn nứt ra, chỉ cảm thấy mạch máu sắp vỡ tung, cả người tức giận đến run bần bật, không nói được lời nào, hận Thuận vương phi muốn chết, nhưng vào lúc này lại không thể làm gì được. Cũng biết Vương phi này cho dù lạnh nhạt với nàng ta thế nào, cả nhà vẫn không sao cả, chỉ là bị A Nguyên và Ngũ Công chúa nhìn thấy, hắn thực sự không nhịn được, lập tức rút kiếm, chỉ vào thê tử mình, hét lên: “Hôm nay ta nhất định phải giết ngươi!” Lời này vừa ra đã phi thẳng đến chỗ Thuận vương phi vẫn đang bình thản, chúng cơ thiếp thét chói tai toán loạn, có mấy nha đầu muốn tiến lên lại bị Phượng Đồng đá sang một bên.
“Ngươi…” Đặt kiếm lên cổ Thuận vương phi, Phượng Đồng dữ tợn nói.
“Ta khuyên Vương gia đừng nói gì khó nghe, bằng không phu thê nhất thể, ta là cái gì, Vương gia chính là cái ấy.” Thuận vương phi không cảm thấy mình sắp bị phu quân giết một chút nào, lúc này nhàn nhã bóc bỏ trái cây cắn một miếng, lắc lắc đầu với A Nguyên ý bảo con bé đừng lại đây, lúc này mới thở dài nói: “Bụng của ta thực quý giá a! Mỗi ngày đều phải ăn chút trái cây, tới giờ rồi cũng đành bất chấp Vương gia muốn giết ta cũng phải ăn trước chút, về sau, đứa bé cũng chưa chắc đã được hưởng thụ có phải không?”
“Ngươi uy hiếp ta!” Sắc mặt phượng Đồng thay đổi, nhưng cũng thật không dám mộtkiếm với thê tử.
Đứa trong bụng này là con vợ cả của hắn! Hoàng thượng cực kỳ coi trọng con vợ cả, nếu đứa bé này không còn, chẳng phải hắn càng lạc hậu sao? Huống chi nếu mình Vương phi này, Hoàng thượng sẽ càng giận giữ, hắn sớm thất sủng rồi.
Tiện nhân này tính toán chuẩn đến vậy, biết mình không dám động vào nàng ta!
Phượng Đồng hận, hắn hận Hoàng thượng vì sao bất công như vậy, chỉ hôn thứ này cho hắn!
rõ ràng hắn coi trọng Đại cô nương nhà Tưởng Ngự sử trước, Hoàng thượng cho Phượng Khanh! hắn muốn thỉnh chỉ nhị cô nương phủ anh Quốc công, Hoàng thượng liền ban cho Phượng Minh sau lưng hắn, được, hai người hắn ưng đều không thành, nhưng dù thế nào cũng nên cho hắn một Vương phi ôn nhu uyển chuyển chứ, để cuộc sống của hắn khoái hoạt chút. Hoàng thượng càng không! Ban một đứa sa cơ thất thế muốn gia thế không có gia thế, muốn giáo dưỡng không có giáo dưỡng, ngày ngày phải chịu đựng ả chèn ép, khiến Phượng Đồng hận không thể khóc nổi, rốt cuộc cắn chặt răng, Phượng Đồng chỉ lạnh lùng mà nói: “Ngươi tự giải quyết cho tốt đi!”
Dứt lời liền cười lạnh nói với A Nguyên: “Thế nào? Kịch trong phủ Tam hoàng huynh thế nào?”
“Cũng được.” Nếu Phượng Đồng thật sự dám cho Thuận vương phi một nhát kiếm, trong lòng A Nguyên còn có thể bội phục hắn một ít, hiện giờ thấy hắn ngoài mạnh trong yếu, liền chống cằm nói: “Kém hơn gánh hát chút.”
Thuận vương phi phụt một tiếng nghiêng đầu cười.
Phượng Đồng ngừng thở, suýt nữa sỉu, chỉ cảm thấy không thể ở lại vương phủ này nữa, lại có chút khó chịu, bèn chỉ kiên cường mà lạnh giọng nói: “Đây là quý phủ của ta!”
“Cũng rất mới mẻ nha, chưa nói đến người khác, đây không phải là Vương phi của huynh biểu muội của huynh sao.” A Nguyên vỗ vỗ bụng nhỏ ăn đến no căng của mình, liền thấy Phượng dùng ánh mắt ác độc nhìn qua, thầm biết người này hận không thể độc chết mình, cũng không để trong lòng, chỉ cười hì hì nói: “Tam hoàng huynh, ta coi lâu như vậy rồi mà vẫn không hiểu được, huynh tức giận vì cái gì.” Thấy Phượng Đồng nghiến răng nghiến lợi, nàng liền cười nói: “Nóng giận hại đến thân thể, huynh là trụ cột quốc gia, vui vẻ lên chút thì còn có thể sống thêm vài năm nữa, có đúng không?”
Nha đầu thối đang rủa mình thành quỷ chết sớm à?!
Phượng Đồng không thể nhịn được nữa bỗng nhiền đứng dậy, muốn tiến tới. Thấy hắnnổi giận, A Nguyên bèn lạnh nhạt nói: “Thực không khéo, người đi theo hoàng muội đều là người bên cạnh Hoàng tổ mẫu, Tam hoàng huynh dám đụng vào ta và Hoàng tỷmột chút thôi, huynh cũng biết rồi đấy…”
Thái hậu giống như ngọn núi lớn ngay trước mắt mình, Phượng Đồng đưa mắt nhìn bốn phía, lập tức bi thương, lòng lại tức muốn chết, chỉ chỉ vào A Nguyên, lại nhìn Thuận vương phi vẻ mặt lơ đễnh một chút, cười lạnh nói: “Các ngươi giỏi lắm!” nóixong liền phất tay áo bỏ đi, đúng là liếc Từ gia biểu muội vẫn luôn la tên hắn liên tục cũng không, trực tiếp ra khỏi vương phủ. Mắt thấy hắn đi,A Nguyên mới đứng dậy, từ từ nói: “Hôm nay thực sự khiến bọn muội kinh sợ, sau này hoàng tẩu chớ có xúc động như vậy.”
Nhỡ chó cùng rứt giậu (tình thế bị đẩy đến bước đường cùng phải làm liều, kể cả điều xằng bậy.)
“Nếu không như thế, chẳng phải ta sẽ chết trong tay hắn sao?” Dựa vào sự kiên cường mới vừa rồi Thuận vương phi mới có thể thoát, lúc này cũng thở phào một hơi, trong lòng vui sướng, chỉ cười nói: “Bây giờ ta mời hai muội uống rượu.” Cho người kéo cônương Từ gia này đi rồi, nàng lại cười nói: “Bát muội vẫn muốn nghỉ ngơi một chút, sức khỏe yếu, không nên tham gia.” nói xong liền nhàn nhã tiếp lời: “hiện giờ Từ tần nương nương không có gì làm, còn lo lắng cho ta, ta thực không đành lòng. Muốn cho Từ tần nương nương bận tay bận chân một chút mới tốt, đúng không?”
Mắt thấy ánh mắt Thuận vương phi mang theo vài phần hỏa độc, A Nguyên cảm thấy vợ Hoàng tử có một phần đanh đá như Hoàng tẩu cũng đáng phải bội phục.
Sau khi nể phục, nhóc con thuận tay thắp một nén hương cho Từ tần nương nương.
Bình luận truyện