Thịnh Thế Y Phi

Chương 2: Thiên Hàng Thánh Chỉ



Chín năm sau.

"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Sở quốc công trưởng nữ Nam Cung thị, đức hạnh thục gia, tính tình đôn hậu, tướng mạo xuất chúng. Đặc biệt ban thưởng xứng Tĩnh Giang Quận Vương thế tử, khâm thử."

Đưa tiễn quan thái giám xong, bên trong Sở quốc công phủ náo loạn một hồi.

"Tĩnh giang Quận Vương thế tử?! Không… Ta không muốn gả cho Vệ Quân Mạch!" Dung mạo Nam Cung gia trưởng nữ ôn nhu động lòng người kia xám lại, Nam Cung Thù hét lớn với vẻ mặt đầy tức giận không giống như trong thánh chỉ nhắc tới một chút nào: "Đức hạnh thục gia, tính tình đôn hậu", ngày thường mềm nhẹ nhưng lúc này thanh âm của nàng sắc bén, có chút chói tai.

"Thù nhi, ngươi kêu gào cái gì? Bệ hạ tứ hôn là ban cho Sở quốc công Phủ chúng ta một ân huệ lớn!" Sở quốc công ngày thường ở bên ngoài uy phong lẫm liệt, Đại Hạ hoàng triều khai quốc công thần Nam Cung Hoài lúc này lại là bất đắc dĩ, nhức đầu nhìn khuôn mặt kháng cự của con gái.

Nhìn thấy phụ thân, Nam Cung Thù ánh mắt sáng lên. Túm lấy cánh tay phụ thân lung lay, luôn mồm nói: "Phụ thân, không nên... Con không muốn gả cho Tĩnh Giang Quận Vương thế tử!"

Nam Cung Hoài cau mày, giận dỗi nói: "Hồ đồ! Thánh chỉ đã xuống, há lại là ngươi nói không là có thể không gả?"

Nam Cung Thù nhất thời đỏ cả mắt, nói "Con tình nguyện chết cũng không bao giờ gả cho Vệ Quân Mạch! Con đây liền đi chết..."

"Đừng mà... Thù nhi..."

"Muội muội!"

Trong phòng nhất thời náo loạn, Nam Cung Thù cầm lấy cây kéo đặt ở bên cạnh, hướng về lồng ngực của mình mà đâm tới, toàn bộ người trong phòng vội vã bắt lấy tay nàng, đoạt lại cái kéo, thật vất vả mới khống chế được nàng. Nam Cung Thù ngã vào lồng ngực mẫu thân khóc rống lên.

Bên cạnh là trưởng tử Nam Cung gia, Nam Cung Tự cau mày nói, "Tiểu muội, ngươi làm cái gì vậy. Vệ Quân Mạch là Tĩnh Giang Quận Vương thế tử, cũng chính là con trai của công chúa Trường Bình, gả cho hắn, ngươi sau này sẽ là Quận Vương phi, lẽ nào ngươi còn có cái gì bất mãn hay sao?"

Nam Cung Thù dung nhan yêu kiều, nước mắt loang ra, lại càng thêm quyến rũ mê người. Cắn môi dưới, thấp giọng nói: "Ai chẳng biết Vệ Quân Mạch căn bản không phải Tĩnh Giang Quận Vương..."

"Nói bậy!" Nam Cung Hoài lạnh lùng nói: "Ngươi nói linh tinh gì đó! Quận Vương thế tử há lại là ngươi có thể tùy ý bố trí?!"

Nam Cung Thù hướng vào trong lồng ngực Nam Cung phu nhân, nhưng vẫn cố chấp nói: "Phụ thân, mấy lời lừa gạt này của người, những tên dân đen kia không biết thì còn tạm được. Nhưng trong hoàng thành người nào lại không biết Tĩnh Giang Quận Vương thế tử vốn là con hoang, phụ thân không rõ? Nghĩ đến đây, con liền buồn nôn... Con chính là có chết cũng không lấy hắn!"

"Thực sự là nghiệp chướng!" Nam Cung Hoài tức giận than thở. Công chúa Trường Bình trước kia là người được hoàng hậu sủng ái nhất, bệ hạ vì nhớ nhung hoàng hậu mất sớm, đối với công chúa cũng là sủng ái rất nhiều. Ai chẳng biết... Công chúa Trường Bình sau khi gả cho Tĩnh Giang Quận Vương lại sinh non một tháng cho ra một cái quỷ nhi tử mắt tím? Dòng họ Tĩnh giang Quận Vương chưa bao giờ từng có người nào có màu mắt như vậy, hơn nữa công chúa lại còn sinh non, đứa nhỏ này thân thế vẫn còn mơ hồ. Tuy rằng công chúa trong Tĩnh Giang Vương Phủ là có địa phận cao quý, người đời không dám đàm tiếu, thế nhưng hoàng đế dù có sủng ái con gái thì cũng không thể cãi chày cãi cối được, bởi vậy Tĩnh Giang Quận Vương cũng đã trở thành một vị Phò mã duy nhất nạp vô số thiếp thất.

Nam Cung Thù cẩn thận kéo ống tay áo Nam Cung Hoài, dịu dàng nói: "Phụ thân, người giúp Thù nhi nói với bệ hạ, Thù nhi không muốn gả cho Vệ Quân Mạch. Bệ hạ nhất định sẽ không trách tội phụ thân."

Nam Cung Hoài khó xử, do dự một chút, chung quy vẫn lắc đầu một cái nói: "Hồ đồ, bệ hạ tứ hôn là thiên ban ân, ở đâu cho phép thần tử cự tuyệt? Ngươi đừng suy nghĩ lung tung, chuẩn bị xuất giá đi."

"Không…" Nhận thấy Nam Cung Hoài đang định rời đi, Nam Cung Thù cắn răng, thấp giọng nói: "Thù nhi… Thù nhi đã cùng Việt Quận Vương… chung thân rồi."

"Cái gì?!" Nam Cung Hoài kinh hãi đến biến sắc, bỗng nhiên xoay người nhìn Nam Cung Thù.

Nam Cung Thù kiều mị, khả ái, kế thừa toàn bộ từ mẫu thân người Giang Nam, thân hình kiều tiểu, dung mạo tinh xảo uyển ước bên trong mang theo một tia nhàn nhạt thanh mị, danh xưng kinh thành đệ nhất mỹ nữ. Lúc này đứng ở trước mặt phụ thân, hai con mắt rưng rưng, má ngọc hơi tái, dáng dấp yếu đuối càng là chọc người sinh lòng trìu mến.

Nguyên lai những cái được gọi là lý do lúc trước đều là giả dối, chỉ có cái này mới là thật!

"Ngươi sao lại thế... Sao lại thế…" Nam Cung Hoài kinh giật mình, ngày thường hắn công vụ bề bộn, sự tình trong nhà đều giao hết cho phu nhân quản lý, thế nào cũng không nghĩ đến quy củ xưa nay, con gái lại biết theo người tư định chung thân. Hơn nữa, người kia chính là hoàng trưởng tôn hiện nay!

Nam Cung Thù khẽ cắn răng, thấp giọng nói: "Điện hạ đã đáp ứng rồi, chẳng mấy chốc sẽ xin bệ hạ cho phép thú con về."

"Việt Quận Vương đã có chánh phi!" Nam Cung Hoài cắn răng nói. Việt Quận Vương chánh phi là con gái Ngạc quốc công, Nguyên thị, cùng là xuất thân tướng môn, gia thế so với Nam Cung gia không phân cao thấp, chẳng lẽ Việt Quận Vương còn có thể ngừng tái giá vợ hay sao? Chính là Nam Cung gia cùng Nguyên gia có giao tình, không thể cho phép xảy ra chuyện như vậy.

Nam Cung Thù rưng rưng nói: "Thù nhi… Thù nhi cam nguyện làm trắc phi, cầu phụ thân đáp ứng."

Nam Cung Hoài nghiến răng nghiến lợi: "Đây là ta nếu có đồng ý thì giải quyết được vấn đề hay sao? Ngươi là Nam Cung gia trưởng nữ, không muốn làm chánh phi lại tình nguyện đi làm tiểu thiếp cho người ta? Ngươi thực sự là rất chí khí!"

"Nhưng là… Thù nhi thật tâm yêu hoàng trưởng tôn đó a." Nam Cung Thù rưng rưng nói.

"Lão gia…" Nam Cung phu nhân đau lòng mà nhìn về phía con gái, không nhịn được nói: "Lão gia, Thù nhi cũng không có làm gì sai a. Huống hồ… Việt Quận Vương so với Tĩnh Giang Vương Thế Tử thì tôn quý hơn nhiều."

Tĩnh Giang Quận Vương thế tử như thế nào đi nữa cũng là con của chính thê, sau đó nghĩ hết cỡ cũng chỉ là cái Quận Vương. Thế nhưng nếu gả cho Việt Quận Vương thì lại không như vậy, Việt Quận Vương là Thái Tử, coi như là làm trắc phi, đến khi Thái Tử đăng cơ thì Thù nhi cũng là hoàng tử phi vậy Nam Cung gia cũng sẽ nở mặt, nếu là…

Nam Cung Hoài không vui hừ nhẹ nói: "Phụ nhân không có góc nhìn rồi! Nếu là Thù nhi cự việc kết hôn với Tĩnh Giang Vương Thế Tử, ngươi cho rằng bệ hạ còn cho phép nàng gả cho Việt Quận Vương phủ? Ngươi cho rằng hoàng tử hoàng tôn là rau cải trắng có thể tùy ý ngươi chọn?" Vệ Quân Mạch cho dù không được coi trọng nhưng cũng là hoàng đế thân ngoại tôn, sao lại để thần tử như chúng ta tùy ý sắp xếp?

Nam Cung phu nhân ngẩn ra, nàng chỉ cao hứng khi con gái được hoàng trưởng tôn coi trọng, đúng là đã quên chuyện này. Trong lúc nhất thời cũng có chút do dự, "Chuyện này… Nên làm gì bây giờ?"

Nam Cung Thù nhìn thánh chỉ trên bàn, đáy mắt lướt qua một tia sáng, khẽ cắn khóe môi nói: "Bệ hạ chỉ nói là… Tứ hôn cho Nam Cung gia trưởng nữ. Nam Cung gia… Cũng không phải chỉ có con là trưởng nữ. Không phải còn có một cái khác sao?"

Trong phòng nhất thời yên tĩnh.

Nam Cung Tự và con thứ Nam Cung Huy vẻ mặt đều có chút cứng ngắc, cùng nhau nhìn về phía Nam Cung Hoài. Nam Cung Hoài vẻ mặt cũng có chút bừng tỉnh, Nam Cung phu nhân thì sững sờ, nhất thời tươi cười rạng rỡ vỗ tay nói: "Đúng vậy a, Thù nhi nói không sai. Lão gia không phải đã quên, Nam Cung gia chúng ta còn có một vị trưởng nữ nữa. Nói đến, Khuynh nhi so với Thù nhi còn lớn hơn nửa tuổi đấy, cho dù phải gả thì trước tiên cũng nên gả tỷ tỷ mới đúng."

Nhìn phụ thân do dự, Nam Cung Thù vội vàng nói: "Phụ thân, tỷ tỷ nhiều năm như vậy chưa có trở về phủ rồi, người cũng nên quan tâm đến việc hôn sự của tỷ tỷ. Đã như vậy, sao không… Huống hồ, gả cho Tĩnh Giang Quận Vương thế tử, được làm Thế tử phi cũng không phải là bôi nhọ tỷ tỷ… Cầu cha đồng ý với Thù nhi đi."

Nam Cung Hoài đã trầm mặc rất lâu, trầm giọng hỏi: "Bỏ vị trí Tĩnh Giang Vương Thế Tử phi, ngươi coi thật sự không hối hận?"

Nam Cung Thù vừa nghe là biết có hi vọng, kiên định nói: "Tuyệt không hối hận!"

Nam Cung Hoài thở dài một cái nói: "Cũng được, Tự nhi, Huy nhi, mau đi đón Khuynh nhi hồi phủ."

"Phụ thân…"

Nam Cung Tự cùng Nam Cung Huy liếc mắt nhìn nhau, có chút chần chờ mà nói.

Nam Cung Hoài khoát tay một cái nói: "Đi thôi, Khuynh nhi cũng không còn nhỏ, đúng là nên cân nhắc việc hôn sự rồi."

"Ân, phụ thân." Nam Cung Tự thấp giọng nói, trong đầu hiện ra một loạt kí ức, nhiều năm trước có một cái bóng lưng nhỏ bé, xinh xắn kiên định rời khỏi Sở quốc công phủ, chính là muội muội của bọn hắn, Nam Cung phủ đại tiểu thư - Nam Cung Khuynh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện