Thỉnh Tôn Trọng Nghề Nghiệp Ác Linh Này
Chương 3
Edit: Cực Phẩm
12
Lục Diễm nhàn rỗi không có việc gì làm, ở nhà dạy Diệp Đồng chơi game.
Diệp Đồng hăng hái bừng bừng dùng ý niệm thao túng nhân vật trong game, tặng cờ vô hạn, bán đội hữu chuyên nghiệp.
(Mình không chơi LOL nên không biết, chỉ dịch theo QT)
Diệp Đồng: Ai nha, tôi lại chết rồi.
Lục Diễm đốt đếu thuốc, bình tĩnh nói: Tay tàn.
Diệp Đồng không phục: Tôi không có dùng tay, tôi dùng ý niệm.
Lục Diễm: Não tàn?
Diệp Đồng nhào tới đánh hắn: Anh mới tàn anh mới tàn!
Lục Diễm ngậm điếu thuốc mặc hắn đánh: Có khả năng thì cậu thắng một bàn xem.
Diệp Đồng thở phì phò trừng mắt nghiến răng nhìn Lục Diễm, sau đó lại như nhớ gì chui vào trong máy, trong chốc lát, đối thủ rớt mạng.
Lục Diễm: … Mẹ nó, cậu xấu lắm.
Diệp Đồng dương dương đắc ý chui ra ngoài: Thế nào, anh có thấy tôi ngậm [1] không?
Lục Diễm: Thấy.
Diệp Đồng giật mình, lập tức nhào tới đánh hắn lần thứ hai: Anh lưu manh lưu manh!
[1] Nguyên văn là 叼, có nghĩa là ngậm thứ gì trong miệng. Mình tìm được vài nghĩa:
– Ở Quảng Đông, chữ này dùng để chửi người giống “Kháo”, “Thao”.
– Chỉ người nào đó nghịch ngợm, thậm chí có chút hạ lưu.
– Mang nghĩa bậy.
13
Đêm, Lục Diễm nằm trên giường đọc sách, ác linh Diệp Đồng nghiện game đến không thể cứu ở trong phòng sách sung sướng chơi game, lâu lâu còn nghe thấy tiếng chửi của hắn thông qua YY: Con mẹ nó, bị ngu à! Tại sao lại chọn nhân vật này hả!
Lục Diễm cúi đầu lật sách, khoé miệng nổi lên ý cười.
Đột nhiên Diệp Đồng hét lên bay từ phòng sách lao vào trong chăn Lục Diễm: A a a a a! Lục Diễm Lục Diễm Lục Diễm!
Lục Diễm bình tĩnh: Gặp quỷ?
Diệp Đồng: Con mẹ nó! Làm sao anh biết!
Lục Diễm: Thật à?
Diệp Đồng kêu rên: Thật mà! Nam, một người toàn máu! Nhìn chằm chằm tôi qua cửa sổ phòng khách! Làm tôi sợ muốn chết!
Lục Diễm hít một hơi thuốc, cúi đầu tiếp tục đọc sách: À.
Diệp Đồng: Anh cứ bình tĩnh vậy hả?
Lục Diễm: Chứ sao giờ?
Diệp Đồng vô cùng uỷ khuất: Anh tệ lắm.
Lục Diễm: Tôi làm sao?
Diệp Đồng rầm rì: Chồng người ta dù không đuổi được quỷ đi thì cũng sẽ an ủi một chút…
Lục Diễm giật mình, lập tức nhẹ giọng cười nói: Gọi chồng ơi.
Mặt Diệp Đồng đỏ bừng: Anh đột nhiên phát bệnh gì vậy?
Lục Diễm ôm hắn: Chính em vừa mới nói mà, chồng người ta…
Diệp Đồng che miệng: Tôi nói nhầm.
Lục Diễm: Nói nhầm thật à?
Diệp Đồng: Nói, nói nhầm.
Lục Diễm: Có gọi không?
Diệp Đông chôn mặt vào gối, rầu rĩ nói: … Chồng ơi…
Lục Diễm vỗ nhẹ đầu Diệp Đồng, đi đến hướng phòng sách: Ngoan, anh đi xem.
Diệp Đồng nhảy chóng nhảy lên lưng Lục Diễm, cuốn hắn như bạch tuộc: Đừng, đừng để tôi lại một mình.
Lục Diễm thở dài: Em đúng là con quỷ không có tiền đồ nhất trên đời…
Diệp Đồng thở phì phò cắn vai Lục Diễm một cái.
Lục Diễm cười, tiếp tục nói nửa câu còn lại: … Nhưng mà anh thích.
14
Lục Diễm đành cõng Diệp Đồng vào phòng sách, Diệp Đồng bịt chặt mắt, dùng sức ôm Lục Diễm.
Lục Diễm khó khăn kéo tay hắn: Em siết anh muốn chết.
Diệp Đồng cố nơi lỏng một chút.
Lục Diễm liếc mắt, nhẹ nhàng bắn ra một tia lên cửa, con quỷ đang dựa vào cửa sổ biến thành một đường trắng biến mất.
Diệp Đồng nhắm hai mắt: Thế nào? Có thấy không?
Lục Diễm: Hắn đi rồi.
Diệp Đồng nửa tin nửa ngờ mở mắt, lập tức thở phào nhẹ nhõm: Anh thật lợi hại.
Lục Diễm bình tĩnh sửa lại: Là chồng em thật lợi hại.
Diệp Đồng rầm rì lặp lại một lần.
Lục Diễm kéo Diệp Đồng xuống, suy nghĩ một chút rồi giải thích: Bảy ngày trước người kia chết vì tai nạn ở gần đây, hôm nay cúng bảy ngày nên muốn về nhà thăm thì lại lạc đường, đành phải dán cửa sổ từng nhà tìm, hồi nãy anh chỉ đường cho hắn về nhà, sau khi chấp niệm của hắn biến mất thì hắn sẽ nhập luân hồi, sau này sẽ không xuất hiện nữa.
Diệp Đồng kinh ngạc nói: Làm sao anh biết nhiều như vậy?
Lục Diễm thản nhiên nói: Không phải em muốn biết anh làm gì sao?
Diệp Đồng khẩn trương nắm tay: Là gì…
Lục Diễm nháy nháy mắt: Khu quỷ chuyên nghiệp, thật ra anh đến đây là do chủ cũ uỷ thác.
Diệp Đồng ngẩn người: Anh là tới khu tôi…
Lục Diễm lắc đầu: Nói không chừng là đến lấy em.
Diệp Đồng cúi đầu: Đừng nói bậy.
Lục Diễm nghiêm túc nâng mặt hắn lên: Không phải nói bậy, lần đầu tiên anh nhìn thấy em đã biết em sẽ không hại người.
Diệp Đồng hít hít mũi: Bởi vì nhìn tôi vô cùng lương thiện?
Lục Diễm: Nhìn em vô cùng ngốc.
Diệp Đồng: …
Lục Diễm cười nhẹ, hôn một cái lên quai hàm của Diệp Đồng đang tức giận: Nhưng mà rất đáng yêu.
12
Lục Diễm nhàn rỗi không có việc gì làm, ở nhà dạy Diệp Đồng chơi game.
Diệp Đồng hăng hái bừng bừng dùng ý niệm thao túng nhân vật trong game, tặng cờ vô hạn, bán đội hữu chuyên nghiệp.
(Mình không chơi LOL nên không biết, chỉ dịch theo QT)
Diệp Đồng: Ai nha, tôi lại chết rồi.
Lục Diễm đốt đếu thuốc, bình tĩnh nói: Tay tàn.
Diệp Đồng không phục: Tôi không có dùng tay, tôi dùng ý niệm.
Lục Diễm: Não tàn?
Diệp Đồng nhào tới đánh hắn: Anh mới tàn anh mới tàn!
Lục Diễm ngậm điếu thuốc mặc hắn đánh: Có khả năng thì cậu thắng một bàn xem.
Diệp Đồng thở phì phò trừng mắt nghiến răng nhìn Lục Diễm, sau đó lại như nhớ gì chui vào trong máy, trong chốc lát, đối thủ rớt mạng.
Lục Diễm: … Mẹ nó, cậu xấu lắm.
Diệp Đồng dương dương đắc ý chui ra ngoài: Thế nào, anh có thấy tôi ngậm [1] không?
Lục Diễm: Thấy.
Diệp Đồng giật mình, lập tức nhào tới đánh hắn lần thứ hai: Anh lưu manh lưu manh!
[1] Nguyên văn là 叼, có nghĩa là ngậm thứ gì trong miệng. Mình tìm được vài nghĩa:
– Ở Quảng Đông, chữ này dùng để chửi người giống “Kháo”, “Thao”.
– Chỉ người nào đó nghịch ngợm, thậm chí có chút hạ lưu.
– Mang nghĩa bậy.
13
Đêm, Lục Diễm nằm trên giường đọc sách, ác linh Diệp Đồng nghiện game đến không thể cứu ở trong phòng sách sung sướng chơi game, lâu lâu còn nghe thấy tiếng chửi của hắn thông qua YY: Con mẹ nó, bị ngu à! Tại sao lại chọn nhân vật này hả!
Lục Diễm cúi đầu lật sách, khoé miệng nổi lên ý cười.
Đột nhiên Diệp Đồng hét lên bay từ phòng sách lao vào trong chăn Lục Diễm: A a a a a! Lục Diễm Lục Diễm Lục Diễm!
Lục Diễm bình tĩnh: Gặp quỷ?
Diệp Đồng: Con mẹ nó! Làm sao anh biết!
Lục Diễm: Thật à?
Diệp Đồng kêu rên: Thật mà! Nam, một người toàn máu! Nhìn chằm chằm tôi qua cửa sổ phòng khách! Làm tôi sợ muốn chết!
Lục Diễm hít một hơi thuốc, cúi đầu tiếp tục đọc sách: À.
Diệp Đồng: Anh cứ bình tĩnh vậy hả?
Lục Diễm: Chứ sao giờ?
Diệp Đồng vô cùng uỷ khuất: Anh tệ lắm.
Lục Diễm: Tôi làm sao?
Diệp Đồng rầm rì: Chồng người ta dù không đuổi được quỷ đi thì cũng sẽ an ủi một chút…
Lục Diễm giật mình, lập tức nhẹ giọng cười nói: Gọi chồng ơi.
Mặt Diệp Đồng đỏ bừng: Anh đột nhiên phát bệnh gì vậy?
Lục Diễm ôm hắn: Chính em vừa mới nói mà, chồng người ta…
Diệp Đồng che miệng: Tôi nói nhầm.
Lục Diễm: Nói nhầm thật à?
Diệp Đồng: Nói, nói nhầm.
Lục Diễm: Có gọi không?
Diệp Đông chôn mặt vào gối, rầu rĩ nói: … Chồng ơi…
Lục Diễm vỗ nhẹ đầu Diệp Đồng, đi đến hướng phòng sách: Ngoan, anh đi xem.
Diệp Đồng nhảy chóng nhảy lên lưng Lục Diễm, cuốn hắn như bạch tuộc: Đừng, đừng để tôi lại một mình.
Lục Diễm thở dài: Em đúng là con quỷ không có tiền đồ nhất trên đời…
Diệp Đồng thở phì phò cắn vai Lục Diễm một cái.
Lục Diễm cười, tiếp tục nói nửa câu còn lại: … Nhưng mà anh thích.
14
Lục Diễm đành cõng Diệp Đồng vào phòng sách, Diệp Đồng bịt chặt mắt, dùng sức ôm Lục Diễm.
Lục Diễm khó khăn kéo tay hắn: Em siết anh muốn chết.
Diệp Đồng cố nơi lỏng một chút.
Lục Diễm liếc mắt, nhẹ nhàng bắn ra một tia lên cửa, con quỷ đang dựa vào cửa sổ biến thành một đường trắng biến mất.
Diệp Đồng nhắm hai mắt: Thế nào? Có thấy không?
Lục Diễm: Hắn đi rồi.
Diệp Đồng nửa tin nửa ngờ mở mắt, lập tức thở phào nhẹ nhõm: Anh thật lợi hại.
Lục Diễm bình tĩnh sửa lại: Là chồng em thật lợi hại.
Diệp Đồng rầm rì lặp lại một lần.
Lục Diễm kéo Diệp Đồng xuống, suy nghĩ một chút rồi giải thích: Bảy ngày trước người kia chết vì tai nạn ở gần đây, hôm nay cúng bảy ngày nên muốn về nhà thăm thì lại lạc đường, đành phải dán cửa sổ từng nhà tìm, hồi nãy anh chỉ đường cho hắn về nhà, sau khi chấp niệm của hắn biến mất thì hắn sẽ nhập luân hồi, sau này sẽ không xuất hiện nữa.
Diệp Đồng kinh ngạc nói: Làm sao anh biết nhiều như vậy?
Lục Diễm thản nhiên nói: Không phải em muốn biết anh làm gì sao?
Diệp Đồng khẩn trương nắm tay: Là gì…
Lục Diễm nháy nháy mắt: Khu quỷ chuyên nghiệp, thật ra anh đến đây là do chủ cũ uỷ thác.
Diệp Đồng ngẩn người: Anh là tới khu tôi…
Lục Diễm lắc đầu: Nói không chừng là đến lấy em.
Diệp Đồng cúi đầu: Đừng nói bậy.
Lục Diễm nghiêm túc nâng mặt hắn lên: Không phải nói bậy, lần đầu tiên anh nhìn thấy em đã biết em sẽ không hại người.
Diệp Đồng hít hít mũi: Bởi vì nhìn tôi vô cùng lương thiện?
Lục Diễm: Nhìn em vô cùng ngốc.
Diệp Đồng: …
Lục Diễm cười nhẹ, hôn một cái lên quai hàm của Diệp Đồng đang tức giận: Nhưng mà rất đáng yêu.
Bình luận truyện