Thổ Dân Loạn Nhập Khủng Du

Chương 63: 63: Mảnh Vỡ Của Bạch Nguyệt




Các vị thần Thánh Linh cuối cùng đã hiểu được những bí ẩn của các ngôi sao, và những vị thần ấy đã phản ánh lại sự hiểu biết của mình về cách hoạt động các ngôi sao và thành tựu của thiên chúa vào linh hồn của mình, chia sẻ nó với con cái của họ, tất cả các Thánh Linh, thiên thần đều vô cùng tinh khiết.
Trái tim của Đại Thánh Linh tràn đầy tình yêu thương, đó là bản chất của Ngài ấy với tư cách là một vị thần, một đức tin mà Ngài ấy nắm giữ khi trở thành Thượng Đế.
Tiếp theo, đó là sự cố gắng, ngài ấy không lúc nào chịu ngồi yên, luôn đi vào không gian để tìm kiếm các ngôi sao phù hợp.
Ngài ấy khẽ ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời yên tĩnh của Bạch Nguyệt, thi triển thần lực trực tiếp vặn vẹo không gian, mở ra cánh cửa đi tới vũ trụ bước vào trong đó...
......
"Vị thần minh này, xin ngài ở chỗ này nghỉ ngơi một chút, ta sẽ đem chuyện ngài đến bẩm báo cho Cha, tin tưởng trong vài ngày nữa sẽ..."
"Hắc! Các anh chị em khác đã trở lại, và thông điệp của Đức Thánh Linh đã tới, em có cảm nhận được không? "
Anh cả!
Một Thánh Linh Thiên Sứ xuất hiện với đôi cánh trắng nõn, diện mạo tuấn mỹ từ xa bay tới, vội vàng hướng anh em của mình chào hỏi.
Lúc này anh ta mới phát hiện dị giới thần minh đi theo phía sau người em của mình, vội vàng đình chỉ phi hành, cung kính nói.
"Vị thần minh này, xin tha thứ cho ta vô lễ, nguyện thần quang của ngài vĩnh hằng chiếu rọi quốc gia của ngài..."
Anh vốn định hành một lễ thể hiện phép lịch sự, nhưng thần minh hắc quang ngăn anh lại, làm cho anh cảm nhận đượcý tứ rằng anh không cần phải làm như vậy.
Hắc lại nhịn không được, trực tiếp cùng anh cả của mình bắt chuyện, thảo luận về ý tứ của Cha.
Thiên sứ của Bạch Vũ có chút do dự, lúc này hắn mới phát hiện mình cắt đứt công việc của em mình.
Hơn nữa không biết vì sao, anh đối với vị tín đồ có bộ dáng của một tiểu nam hài phía sau thần minh kia có chút để ý, tuy rằng không thấy rõ bộ dáng đối phương, nhưng thân hình kia lại làm cho anh có một chút quen thuộc khó hiểu.
Đại Hắc không chú ý tới anh cả không chuyên tâm, chỉ là không ngừng căn cứ vào thần lực của Cha biến hóa, suy đoán chuyện sau này sẽ xảy ra, hắn có thể cảm nhận được loại hào quang thần thánh bắt nguồn từ linh hồn, càng thêm ngưng thật.
Địch Hạt vẫn chú ý đến trạng thái của Tiểu Hắc, phát hiện Hắc từ lúc mới bắt đầu ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Bạch Nguyệt trên bầu trời.
"Sắp tới..."
Cảnh tượng trước mặt giống hệt trong trí nhớ của mình, khi "mình" đắm chìm trong cuộc đối thoại với anh cả, dị biến bao phủ thế giới đột nhiên xảy ra.
Trên bầu trời, bỗng nhiên bộc phát ra một loại uy hiếp cực kỳ cường đại!
Đó là sự hủy diệt to lớn, chấn động cả thế giới.
Nhân loại, các thiên sứ, đều ngẩng đầu nhìn lên, phảng phất như bị bầu trời hấp dẫn, bầu trời bao phủ tinh cầu vặn vẹo rung chuyển, phảng phất như sóng biển nhấc lên gợn sóng, thần lực vòng lưu giống như dải ruy băng vung vẩy, ở trên đỉnh vô cùng cao tùy ý uốn lượn, lưu chuyển không ngừng.
Một tiếng gầm phảng phất linh hồn bị đâm thủng từ trên trời giáng xuống, đó không phải là thanh âm, mà là trực tiếp xuyên qua linh hồn ba động, trong tai xuất hiện, bất quá là linh hồn bị dao động sinh ra ảo giác.
Trong tiếng gào thét kia, tràn ngập ngoài ý muốn, kinh ngạc, tà ác, điên cuồng cùng vặn vẹo, cùng với một loại mục đích đạt được ẩn ẩn khoái ý.
Sau đó, tất cả các sinh vật sống nhìn thấy và chứng kiến những gì đang xảy ra bên ngoài bầu trời.

Lẳng lặng treo cao, phảng phất như mặt trăng trắng vĩnh hằng bất biến, trong nháy mắt mở ra con ngươi đỏ tươi, bộ dáng khổng lồ quỷ dị kia, lại ở dưới một đạo thần quang cực kỳ cường đại ầm ầm vỡ vụn, bị đánh tan thành vô số mảnh vụn.
Khối lớn nhất lưu lại ánh mắt mang theo huyết hồng sắc, lạnh như băng đảo qua tinh cầu bạch sắc thần quang bao phủ một cái, sau đó phảng phất chìm vào hư ảo thủy văn, biến mất trong vũ trụ.
Mảnh vỡ của Bạch Nguyệt, một bộ phận cùng cái này quỷ dị bản thể giống nhau, xuyên qua không gian rải rác vào hư không, đi tới thế giới không biết tên.
Thần lực hoàn lưu vốn là phòng hộ tinh cầu không biết vì sao không có phản ứng, tùy ý những mảnh vỡ kia xuyên qua, hướng mặt đất ném tới.
Không ai chú ý tới, trong vòng lưu thần lực ba động, trong nháy mắt gào thét mà qua quỷ sắc.
Những mảnh vỡ kia mang theo thần lực cực kỳ trùng kích, tựa như lưỡi dao sắc bén trên bầu trời giáng xuống, lập tức sẽ va chạm mặt đất, rơi vào Thần Quốc của Cha!
"Lấy danh [Thánh Linh], Thánh Linh Bạch ở đây hiệu lệnh! Tất cả thần điện, triển khai kết giới! Các thiên sứ mau chóng chạy tới thần điện gần nhất duy trì thần lực, bảo vệ Thần Quốc! "
Anh trai của Hắc, là Bạch, trong nháy mắt triển khai cánh chim màu trắng thật lớn, một tay giơ lên bầu trời, đem thần lực của mình hóa thành vô số chuỗi, phân tán về phía thần điện toàn bộ tinh cầu.
Đại Hắc cũng đi theo anh cả của mình, phóng thích ra thần lực, tăng cường lực lượng cho tất cả thần điện.
"Đen! Em mau đi tập hợp tất cả các Thánh Linh, càng sớm càng tốt tìm hiểu nơi và sự ảnh hưởng của những mảnh vỡ kia rơi xuống, nếu có thể, tất cả đều phải thu hồi! "
"Vâng! Anh cả, còn anh thì sao? "
"Anh muốn đi diện kiến Cha, vừa mới câu thông thần danh phát ra hiệu lệnh, anh cảm giác được một tia khác thường của Cha, Bạch Nguyệt quỷ dị kia tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ bị nghiền nát, có lẽ Cha cũng đã xảy ra chuyện gì..."
"Anh cả! Vậy em cũng..."
"Hắc, em trước xử lý chuyện ngoài Thánh Đình, anh cần em ở bên ngoài tiếp ứng anh, vạn nhất anh ở trong Thánh Đình gặp phải chuyện gì, còn có thể thông qua liên hệ của chúng ta làm chút chuẩn bị."
"Nhưng anh cả.

Trong thánh đình làm sao có thể..."
"Anh cũng không biết, anh chỉ có một ít dự cảm không tốt, Cha, Ngài ấy..."
Bạch cũng nói không nên lời cảm giác kỳ quái này là cái gì, anh là thánh linh có bản chất gần gũi nhất với Đức Thánh Linh, cho nên vẫn có thể cảm giác được ý chí của Đức Thánh Linh, nhưng loại cảm ứng này, sau khi Bạch Nguyệt vừa rồi tan vỡ đã bị đơn phương cắt đứt, phảng phất như Đức Thánh Linh đã cự tuyệt giao lưu với những tồn tại khác.
Ánh mắt của anh liếc về phía dị thần bên kia, trong lòng càng thêm xao động bất an, thời gian bọn họ tới thật sự quá trùng hợp, mặc dù không biểu hiện ra ác ý, nhưng cũng thân phận không biết, mục đích không rõ.
“......!Vị thần minh này, phát sinh loại chuyện này xin ngài thứ lỗi, nếu như có thể, xin ngài không nên chạy loạn, sau khi chúng ta giải quyết xong vấn đề sẽ lại đến yết kiến Cha..."
Địch Hạt vẫn là bộ dáng thiếu niên lãnh đạm kia, làm cho bạch nhìn không ra ý nghĩ của hắn, trong tay hắn hiện ra một quang cầu màu đen, dùng tốc độ khó có thể phản ứng, không thể cự tuyệt chui vào thân thể trắng.
"Chú ý an toàn, vạn sự cẩn thận."
Bạch kinh ngạc tiếp nhận sự che chở của dị thần, anh cảm thấy đối phương tựa hồ biết cái gì đó, nhưng bởi vì tư thái của đối phương làm cho anh khó có thể hỏi ra miệng.
“......!Cảm ơn ngài đã ban phước cho ta.


Hắc, mau hành động nhanh đi, đem tình huống cũng nói cho bọn họ, để cho bọn họ giúp em tăng nhanh tốc độ.

"
Thiên sứ của Song Tử bay theo một hướng khác, Hắc lo quay đầu lại nhìn thoáng qua, hắn chưa từng thấy anh cả bất an như vậy.
Ngoài ra, Hắc cũng không cách nào xem nhẹ vị dị thần kia cùng tín đồ của hắn, nhưng hiện tại chuyện truy tìm mảnh vỡ càng thêm quan trọng, Hắc chỉ có thể sau khi giải quyết lại tới tìm bọn họ.
......
Địch Hạt nhìn hai vị Thánh Linh rời đi, rốt cục mở miệng hỏi Tiểu Hắc.
"Đại chiến của các ngươi, là do [Bạch Nguyệt] nghiền nát mang đến sao?"
Chẳng lẽ là mảnh vụn rơi xuống ảnh hưởng đến một bộ phận sinh mệnh, để cho bọn họ cùng các Thánh Linh bình thường tự giết lẫn nhau?
Tiểu Hắc đứng tại chỗ, trầm mặc không nói, qua một hồi lâu mới trả lời.
"Không, phải nói, không chỉ vì [Bạch Nguyệt], cho tới bây giờ bởi vì ngôi sao cũng không biết, Cha rốt cuộc gặp phải chuyện gì, nhưng từ giờ khắc này trở đi, Cha cũng đã không còn là Cha nguyên bản nữa, đánh nát [Bạch Nguyệt], là lý trí cuối cùng trước khi Cha rơi vào điên cuồng."
Địch Hạt nghe hiểu, lên tiếng suy đoán.
“......!Đó là bị ô nhiễm sao? ”
“......Đúng vậy.

"
"Vậy chúng ta hiện tại, muốn làm cái gì?"
"Chúng ta hiện tại đi thu hồi thánh trì."
"Đó là cái gì?"
"Đó là bản nguyên ánh sáng mà Cha đã dùng thần lực để thai nghén ra.

Nơi Đức Thánh Linh của chúng ta được sinh ra.


"
Tiểu Hắc đi ở phía trước, mang theo mọi người đi về phía mục tiêu cố định.
"Ta trong quá khứ, sau khi ổn định thế cục bên ngoài đi tìm các ngươi, sau đó, gặp nhau ở nơi đó..."
Địch Htaj nhìn Tiểu Hắc nhớ lại quá khứ, đột nhiên lên tiếng.
"Hắc, không nên lạc lối vào quá khứ, nếu như chỉ là vì phù hợp với trí nhớ của ngươi, như vậy chúng ta đi nơi đó, cũng không có ý nghĩa gì, ta lại hỏi một lần nữa, chúng ta vì sao phải đi đó, vì sao phải thu hồi Thánh Trì?"
Hắc bị lời cảnh cáo cực kỳ quen thuộc của Địch Nâu đột nhiên bừng tỉnh, trên trán hắn trong nháy mắt toát ra một tia mồ hôi lạnh.
"Ký ức của ngươi không nhất thiết phải là sự thật, ta sẽ làm theo ý tưởng của ta.

Chúng tôi đến vì mục đích của riêng mình, không phải để lặp lại quá khứ, ngươi cuói cùng cúng không phải không muốn mọi thứ bị đảo ngược sao.

"
Hắc trầm mặc không nói gì, qua thật lâu mới trả lời.
"Thánh Trì là nguồn gốc thai nghén của Thánh Linh chúng ta, bao hàm thần lực bổn nguyên nhất khi Cha thành thần.

Nếu đại chiến bộc phát, nó cũng sẽ bị ô nhiễm, không có khả năng lưu lại, ta muốn sớm thu hồi nó, mang về hiện thế tu bổ linh hồn anh cả..."
Sau đó, Hắc nhịn không được hướng thiếu niên hỏi thành tiếng.
"Địch, ngươi không sợ thay đổi quá khứ sao?"
"Ta không biết cái gọi là quá khứ rốt cuộc là như thế nào, không biết như thế nào mới là thay đổi quá khứ, ta tới nơi này, chỉ là vì hoàn thành cái gọi là vận mệnh, cùng những thứ khác không liên quan."
Hắc không biết phải nói gì, chân chính trở về quá khứ Hắc mới hiểu được, mình không thể bình tĩnh đối đãi tất cả như trong tưởng tượng, Hắc quá mức sợ hãi, căn bản không dám đạp nhầm một bước.
Hắc sợ mọi chuyện bị thay đổi, nhưng cũng sợ mọi chuyện không thay đổi, khi Hắc nhìn vào thảm kịch từng bước từng bước tái diễn một lần nữa, Hắc liền cảm thấy vô cùng bất lực.
Nhưng Hắc không có cách nào khác.
Không khí lần thứ hai trở về an tĩnh, mọi người không nói chuyện với nhau nữa, chỉ là hướng về phía Thánh Trì không ngừng đi tới...
......
Bạch đi tới cửa thánh điện, nhìn thấy cảnh tượng vô cùng kinh hãi.
Một người thủ vệ Thánh Linh canh gác cửa thánh điện đã bị thánh thương xuyên qua ngực, té trên mặt đất, thân thể không ngừng tản ra thành ánh sáng.
Mà một người khác thì điên cuồng nắm lấy da thịt của mình, nghiêng mặt tràn đầy hoảng sợ cùng điên cuồng.
Người ở bên trong cảm ứng được Bạch đến, chậm rãi đem đầu mình quay lại.
Trên mặt nửa kia vốn bị che dấu, da thịt giống như vô số giòi giao triền, vết máu loang lổ, đã thối rữa không giống.

Chỉ chốc lát sau hắn liền mất đi ý thức lém ngã xuống đất, một nửa thân thể tựa như một cỗ thi thể nhân loại thối rữa hồi lâu.
Bạch không biết rốt cuộc bọn họ đã xảy ra chuyện gì, là người bảo vệ gần gũi nhất với Đức Thánh Linh, chỉ có Đức Thánh Linh mới có thể ảnh hưởng đến sự tồn tại của bọn họ.
Trong lòng anh càng thêm bất an...
Sau khi đắp một tầng sa ánh sáng cho những chiến sĩ này, Bạch đi qua thi thể của hai vị này, đường đi vào bên trong điện hiện giờ không thay đổi, nhưng lại lộ ra khí tức quỷ dị.
Đức Thánh Linh ngồi trên vương toạ tối cao, chỉ quay lưng lại với anh, khiến anh không thể thấy rõ khuôn mặt của Cha...
Phía sau đột nhiên truyền đến hai cỗ thần lực công kích, Bạch nhanh chóng di chuyển thân mình tránh thoát.
Anh quay đầu lại, vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy quái vật có khí tức tương tự như vòng Bạch Nguyệt kia, nhưng đập vào mắt, lại là hai gã Thánh Linh thủ vệ vừa mới gặp qua cửa.
Một người duy trì khuôn mặt hoảng sợ vặn vẹo, cùng với thân thể bị súng xuyên qua, một người duy trì một nửa làn da thối rữa, cùng với huyết nhục bị mình cào rách.
Bọn họ vốn thánh khiết giống như cương thi, lấy tư thái cực kỳ tương phản vọt về phía bạch.
Không thể tin được, trước tọa đàm Phụ Tử, vì sao lại xuất hiện cảnh tượng như vậy, Cha đối với tất cả đều không có phản ứng sao?!
Anh không thể ức chế nhìn về phía người đang ngồi trên thần tọa.
Thân ảnh cao thượng từng uy nghiêm từ ái kia đã đứng lên, khẽ xoay nghiêng mặt, để cho Bạch thấy rõ tư thái hiện giờ của "Cha"...
Phảng phất mọc ra vô số hoa văn xúc tu màu đen tràn ngập thân thể, trong đôi mắt vốn ôn hòa không còn con ngươi, duy chỉ có ánh hồng tràn ngập hốc mắt.
Đó là tư thế của sự thánh thiện sau khi bị ô nhiễm.
Ngoài cửa, càng nhiều tiếng bước chân cùng tiếng vỗ cánh tụ tập mà đến, phảng phất ngửi được mùi con mồi...
......
Thần Minh đi ra cánh cửa không gian, đi tới cũng không phải là không gian, mà là trên một vệ tinh trắng tinh.
Nhưng xúc cảm dưới chân cũng không phải đất đai, mà là vô số huyết nhục nhu động...
Một cỗ ý chí mãnh liệt cùng khí tức của mình cực kỳ tương tự, lại căn bản hoàn toàn bất đồng.
Đó là đặc tính được ngụy trang ra bởi [Ký Thể], giống như một thể với mục tiêu của mình.
Tư tưởng điên cuồng trong nháy mắt lừa gạt qua phòng hộ của mình, ký sinh vào đầu mình.
Đó là kẻ săn mồi tà ác ngụy trang những năm tháng lâu dài, chỉ biết ô nhiễm dị thần điên cuồng.
Các vị thần không thể kiềm chế sự điên rồ, và bọn họ dường như nghe thấy toàn bộ vệ tinh dưới chân nó cười nhạo mình và ký thể của mình.
Dựa vào một tia lý trí cuối cùng, Cha đã phát ra ánh sáng mạnh nhất.
Kẻ săn thú ngạc nhiên trước sự phản công mạnh mẽ của con mồi, đành phải tạm thời lui đi, chờ đợi thời cơ, trước khi đi còn lưu lại vô số mảnh vỡ, tạo ra càng nhiều phiền toái.
Các vị thần cố gắng trở về nơi cư trú của mình và phong tỏa ý chí của mình.
Nhưng tâm trí của Cha đã tạo ra sự biến đổi, và khải tượng liên tục xuất hiện trên cơ thể của Thanh Linh.
Dị thường ở sâu trong linh hồn không ngừng quay cuồng, lan tràn đến tín đồ của Thánh Linh, bị thần lực câu kết, mà Đức Thánh Linh, đã không muốn ngăn cản....



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện