Thỏ Ngốc Dịu Dàng Của Sắc Lang

Chương 9-2: Thịt thỏ trên bàn tiệc của Sắc Lang (2)



Bên tai tiếng rên rỉ mất hồn, tiếng thở gấp trầm đục, tiếng giường kêu cọt kẹt, tiếng vải vóc ma sát với nhau và có cả tiếng hơi tư mật tiếp nhận từng lần từng lần giao hợp. Còn chưa kết thúc sao?

“ Tiểu Mai!” Cô nghe thấy anh gọi, được anh ôm vào lòng, lồng ngực anh thật to lớn và rắn rõi đem đến cho cô thật nhiều ấm áp, cảm nhận được bàn tay anh đang dịu dàng lau đi nước trên gương mặt mình, cô ngẩn lên nhìn anh bằng ánh mắt trống rỗng rồi dụi đầu vào lòng anh như tìm thấy hơi ấm. Nhưng rút cuộc, nơi đáy lòng sự lạnh lẽo và sợ hãi đó rồi lại dâng lên, cô lại nghe thấy những thanh âm đó, đôi mắt không tiêu cự nhìn thẳng vào chiếc ti vi đặt đối diện giường anh. Trên màn ảnh đang chiếu rõ hai con người đang cùng nhau đưa đẩy, gương mặt người đàn ông không nhìn thấy, nhưng người đang nằm bất lực bên dưới kia không ai khác chính là cô.

Đúng rồi, là cô, cô bị một tên đàn ông không quen biết trêu cợt, bị nhìn ngắm, bị chiếm đoạt, hết lần này đến lần khác. Đôi mắt anh từng tham lam nhìn ngắm cơ thể cô, môi miệng anh từng chiếm đoạt đôi môi cô, bàn tay anh từng chu du trên người cô, dị vật của anh từng ra vào nơi hoa huyệt. Lần thứ nhất, cô vô phương phản kháng, lần thứ 2, cô phó mặc cho số phận, lần thứ 3, cô hoàn toàn bị chi phối.

Gương mặt cô gái trong màn hình đỏ ửng vì say tình, môi miệng cô gái bật ra từng tiếng ngân nga cùng thở gấp, cơ thể cô gái xụi lơ trong từng đợt xoa nắn, nơi tư mật căng tràn trong dị vật của người đàn ông.

Nhìn thấy cảnh đó, nước mắt cô không tự chủ chảy ra lăn dài trên đôi gò má, vốn đã ướt đẫm giờ càng trở nên nhầy nhụa, bẩn bẩn, cơ thể trãi qua hoan tình đều nồng đậm mùi vị hoan ái, dịch tình dính trên tay, trên người cô, là đầy những vết tím bầm, những điều chứng minh cho một cuộc thâu hoan đầy nhiệt tình, còn có mồ hôi ướt đẫm không còn biết rõ là của người đàn ông kia hay là của cô, bên dưới đau đớn, dòng lưu thủy vẫn còn tiết ra một ít làm cho nó ẩm ướt, nơi đó còn lưu lại chất lỏng của người đàn ông đó bên trong, bên ngoài và dính cả trên bắp chân cô. Thật bẩn!!!

Vậy mà bây giờ cô lại có thể ngây ngốc nằm trong cái ôm của anh? Có lẽ, nếu không có ngày hôm nay, có lẽ không để anh chứng kiến mọi chuyện như thế này, có lẽ, nếu chẳng có người đàn ông kia, cô và anh cũng không rơi vào tình cảnh như thế này. Điều cô muốn cũng chỉ là có một ngày vui vẻ với anh không được sao? Nhưng tại sao lại biến tất cả thành cơn ác mộng vậy?

Bỗng chốc cô nghẹn ngào nức nở rồi bất ngờ đẩy anh ra, trong con ngươi xinh đẹp giờ chỉ còn lại nước mắt và bàng hoàng. “ Đừng chạm vào em... đừng chạm vào em... em thật bẩn... hư hư...” Cô đã cố để lừa mình dối người, lừa gạt bản thân rằng tất cả những gì xảy ra với tên đàn ông kia là chưa từng có, cô đã từng hi vọng có thể cùng anh có những ngày vui vẻ ngắn ngủi, cô đã từng lừa gạt bản thân, chỉ cần mấy ngày nữa thôi cô sẽ thôi không sống bám anh, không ham muốn hơi ấm của anh, không còn thích cảm giác ôm vào lòng và thân mật với anh nữa, chỉ cần thỉnh thoãng có thể giả vờ vô tình gặp anh một lần, hoặc lặng lẽ mua tiểu thuyết anh bán, như vậy cũng đã đủ rồi.

Nhưng chính tay người đàn ông đem mọi ước mơ nhỏ nhoi của cô phá hủy, anh đã thấy hết, thấy cô bẩn như thế nào, thấy cô trở thành người phụ nữ của người khác, thấy cô ngang nhiên làm chuyện xấu xa đó trong nhà và ngay trên giường của anh, thấy cô rên rỉ mà phóng đãng như thế nào dưới cơ thể người đàn ông khác. Uất ức và phẫn hận, cô cảm thấy mọi thứ thật xa vời đối với mình.

Nhưng mặc kệ bị cô đẩy ra, anh vẫn ôm lấy cô lần nữa, nâng gương mặt cô lên cẩn thận hôn đôi môi còn sưng đỏ, hôn lên mí mắt đã đỏ hoe, đau lòng dỗ ngọt. “ Đồ ngốc!!! Anh không chê em bẩn. Ngoan... nếu bẩn thì chúng ta đi tắm, sẽ thơm tho ngay thôi. Được không?” Anh đem cằm mình cọ lên mặt cô, biết cô đang rất hoảng loạn, bất kì ai cũng vậy, đáng nhẽ anh không nên để chuyện này xảy ra với cô. Đáng nhẽ không? Anh thầm nói trong lòng ngàn lần.

Đầu óc của cô hiện giờ đều trở nên trống rỗng, cô không biết bây giờ nên làm gì, nên đối với anh như thế nào, nên đối diện với mình ra sao, cô chỉ biết vô thức nghe theo lời anh nói, là anh sẽ không bao giờ làm chuyện có lỗi với cô, sẽ không tổn thương cô, bởi cô tin tưởng anh, vì anh là người tốt.

Thấy cô ngoan ngoãn gật đầu, anh liền bế cô vào phòng tắm, cho nước ấm vào bồn, đặt cô vào trong, lấy nước nóng rửa sạch da thịt cô, đem cơ thể cô cẩn thận tắm rửa một lần sạch sẽ, sau đó bọc cô trong khăn tắm rồi ôm cô ra ngoài.

Bên ngoài, lối đi không bậc đèn, nhưng bước chân anh lại thong dong không gì trở ngại, nằm trong lòng anh, cô cũng thôi không khóc nữa, chỉ có cánh tay vẫn cố chấp níu lấy vạt áo anh, ánh mắt nhấm chặt không dám mở ra, đi vài mươi bước thì ra đến phòng khách, đem ôm cô ngồi lên ghế sô pha, anh vạch trong chiếc khăn tắm tìm thấy gương mặt cô, nhẹ nhàng xoa đôi gò má hồng hào dịu dàng nói. “ Đồ ngốc!!! Em không muốn xem món quà bất ngờ anh dành cho em sao?” Giơ ngón tay ra chạm lên đôi mày nhíu chặt của cô nhu nhu.

Cô ngắc ngư tránh, nhưng vẫn nghe lời anh hé mắt ra, phòng khách thật to lớn từ lúc nào đã được anh dọn sang một bên, trên nền sàn lót bằng gỗ hoa, trãi rất nhiều rất nhiều cánh hoa hồng, chính giữa là những chiếc đèn cầy lưu li xinh xắn xếp thành hình trái tim nho nhỏ, giữa trái tim có một chiếc hộp nhung đỏ dưới ánh sáng vàng của đèn cầy nó trở nên thiêng liêng và trân quý hơn cả, đem bàn tay dấu trong khăn tắm của cô nhất lên hôn lấy, nở nụ cười hiền, nhìn bộ dáng ngốc trân của cô mà nó. “ Trở thành vợ của anh được không?”

Cô ngây ngốc nhìn một màn trước mắt rồi lại nhìn anh, sau những chuyện xảy ra, cô không hề dám mơ tưởng anh đối xử tốt với cô, cô cũng dám mơ anh sẽ không nghi kị cô, càng không dám mơ anh sẽ làm chuyện này với cô, là vì câu nói anh sẽ chịu trách nhiệm với cô sao? Nhưng đó vốn không phải là anh làm, hiện tại và bây giờ những điều này vốn không nên dành cho cô. Trong trái tim có gì đó thật đau đớn, nhưng cô lại cứng rắn ngoan cường với chính bản thân mình, nén nước mắt sắp chực chờ rơi xuống, hít một hơi sâu. “ Anh vốn không cần chịu trách nhiệm với em, lần trước cũng là anh ta chứ không phải là anh? Tất cả những điều này... hức...” Cô vẫn không nhịn được, giọng nói trở nên đứt quãng rồi không thể nói nên lời nữa.

“ Anh biết!” Anh nhìn thẳng vào mắt cô nói. “ Anh biết, đã biết từ đầu, nhưng anh sợ nói ra em sẽ đi mất, anh càng hi vọng bản thân có thể chính là người đó, như vậy anh danh chính ngôn thuận trở thành người đàn ông của em. Nên xin em, đừng từ chối anh.” Lời anh chân thành mang theo sự cam đoan của một người đàn ông. Có thể hiện tại anh không xử lí được người đàn ông xấu xa đã làm chuyện đồi bại, có thể anh không và sẽ không bao giờ ngăn chặn được sự động chạm của người đó với cô, có thể anh sẽ vĩnh viễn không biết được người đàn ông kia là ai, nhưng anh muốn có cái gì đó trói buộc, danh nghĩa cũng được, lòng biết ơn cũng được, tình yêu cũng được, anh chỉ muốn cô ở bên cạnh anh thôi.

Tránh né ánh mắt nghiêm túc của anh, cô không dám nhìn thẳng vào đó để trái tim càng thêm yếu đuối, cô vốn không hề xứng đáng với những điều này, vốn không và không bao giờ có thể báo đáp anh bất kì điều gì được, anh không nên tự mình trói buộc với cô. “... đừng như vậy được không...” Làm sao cô có thể chấp nhận thỉnh cầu của anh, tim cô rất đau, rất đau, có thể lí trí đã gục ngã rất nhiều lần rất nhiều lần, nhưng lần này cô không muốn nó lại một lần bất lực nữa. Quẹt khô nước mắt, có thể đây là lần duy nhất và cuối cùng trong lời cô nói những lời tổn thương người khác mà cũng là tổn thương chính mình, nhưng cô bắt buộc phải làm như vậy, hít thật sâu một hơi, vùng vẫy khỏi cái ôm của anh, để anh nhìn thấy cơ thể của mình, cương liệt nói.

“ Anh có thể chấp nhận một người, trong cái đêm anh thương tích đầy mình, lợi dụng cơn mê mang thiếp đi của anh, đã bị một người đàn ông khác ấn lên chiếc ghế dài đối diện giường anh cưỡng đoạt sao? Anh có thể chấp nhận một người phụ nữ dấu diếm anh sự thật đó để rồi tươi cười trước mặt anh, ban ngày là thân mật với anh, nhưng khi đêm đến lại có thể cùng người đàn ông khác triền miên sao? Anh có thể chấp nhận một người phụ nữ mới một giờ trước đây còn đang bất lực rên rỉ dưới cơ thể người đàn ông khác, mặc kệ anh ở bên ngoài sao? Anh không để ý đến chuyện đó sao? Đừng tự lường gạt bản thân nữa...” Cô nói xong cũng cảm thấy sức lực toàn thân rút cạn, cơ thể mất khống chế ngã xuống, nước mắt lặng lẽ rơi, nhưng khóe môi lại nở nụ cười, anh tốt như vậy đáng nhẽ không nên để tâm đến cô.

Bóng dáng của cô còn chưa kịp tiếp lấy mặt sàn đã bị anh tiếp lấy. “ Đồ ngốc!!! Em nói nhiều như vậy chỉ để anh từ bỏ với em sao??? Đừng có mơ... bởi vì ANH YÊU EM.”

Nháy mắt đó, cô cảm thấy trong trái tim có cái gì đó sụp đổ, trong ánh mắt chỉ chứa bàng hoàng và kinh ngạc, anh đã cuối đầu xuống hôn lên môi cô. Nụ hôn dịu dàng mang theo chút cưng chiều, chẳng mấy chốc cô đã không khống chế được mà đáp lại anh, hai đầu lưỡi trong khoang miệng quấn quít đến si mê, chu du và khuấy đảo, tham lam mà nóng bỏng, còn có một loại ngọt ngào chẳng mấy chốc xâm chiếm cả hai trái tim.

Khi dứt ra, khóe môi anh nở nụ cười. “ Làm vợ anh? Được không?”

Nhìn nụ cười trên môi anh, cô ngốc nghếch gật đầu, chủ động chạm lên môi anh như một lời đồng ý. Có thể như lời mà gã đàn ông đó nói với cô, anh đang lường gạt cô, đang lợi dụng cô, nhưng ngay tại thời khắc này, chẳng còn thứ gì quan trọng nữa, cô tin tưởng anh, liệu rằng ngọt ngào này là giả dối, liệu rằng lời nói này là lọc lừa, liệu rằng tình yêu mà anh thổ lộ là dối trá, cô cũng tình nguyện bị sa thân vào, có thể đến cuối cuộc đời này, không một người đàn ông nào mang lại cho cô cảm giác này cho cô nữa. Nếu đây chỉ là giấc mơ, hãy để giấc mơ này trở thành giấc mộng đẹp nhất của cô đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện