Thổ Phỉ Công Lược
Chương 192: Cuộc chiến cuối cùng (Trung)
Bờ bên kia lốm đốm u quang, càng lúc càng dày đặc, lúc đầu cho rằng là lửa quỷ, về sau lại phát hiện giống như là từng đôi mắt.
"Rốt cuộc là thứ quái quỷ gì vậy." Diệp Cẩn nhíu mày, nhìn thân hình tựa hồ có chút cao lớn, không giống loại thú tầm thường.
Tướng sĩ Sở quân dựng lên cung nỏ ở mép thuyền, tiễn phong dưới ánh trăng phiếm ra lam quang u u, toàn bộ đều được tẩm kịch độc.
"Hoàng thượng." Thẩm Thiên Phàm nói, "Bờ bên kia những cặp mắt càng lúc càng nhiều, nhìn số lượng ít nhất có trên một trăm, hơn nữa còn đang không ngừng tăng lên."
"Đốt lửa !" Sở Uyên quyết định rất nhanh.
Mười chấn thiên hỏa pháo đồng thời được châm dây dẫn, tiếng gầm rú cơ hồ muốn chấn điếc tai, vô số bùn đất tảng đá bị khí lưu dẫn lên giữa không trung, rồi như một cơn mưa lớn đánh ập vào mặt biển, ánh lửa ở bờ bên kia dấy lên hừng hực, đem nước biển nhiễm lên một tầng kim hồng.
"Này..." Nương theo liệt hỏa bất diệt, cuối cùng Diệp Cẩn thấy rõ tình trạng bờ bên kia, dưới hai mắt màu xanh đen, là gương mặt dữ tợn đến nhìn không rõ ngũ quan, toàn thân làn da phiếm ra ngân quang, so lệ quỷ càng khiến người ta lạnh sống lưng.
"Là hải hầu tử !" Một đầu khác, Ôn Liễu Niên cũng phát hiện dị trạng.
"Vật quái quỷ gì vậy?" Triệu Việt hỏi.
"Sách cổ có ghi lại, nếu có người gặp tai nạn trên biển mà hồn phách không tan, thì sẽ biến thành hải hầu." Ôn Liễu Niên nói, "Bất quá cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi, chỉ nói vật này rất hung tàn. Chung quy ai cũng không rõ ràng bên trong biển sâu rốt cuộc có quái vật gì, có thể bị Thanh Cầu tìm được thuần hóa cũng không kỳ quái."
Ám vệ và đội tiên phong Sở quân một đường đi theo hai người đến cũng lập tức chuẩn bị tinh thần, nắm chặt vũ khí trong tay, cảnh giác nhìn vài con quái vật đối diện trên thuyền kia.
Một tay Triệu Việt ôm chặt Ôn Liễu Niên, một tay còn lại nắm chặt chuôi Tế Nguyệt đao.
Ôn Liễu Niên gắt gao nắm chủy thủ, vẻ mặt cũng rất là khẩn trương.
"Là Sở Thừa." Triệu Việt thấp giọng nói.
Ôn Liễu Niên lại nhìn về phía trước, quả nhiên liền thấy phía sau lưng hải hầu tử, có một người đang đứng, trong tay cầm đuốc, chiếu rọi ra một khuôn mặt âm lãnh.
Ôn Liễu Niên nói: "Có muốn đến ôn chuyện không?"
Triệu Việt buồn cười: "Nhìn qua, hắn hẳn là không muốn nói chuyện với ngươi."
Thử xem sao, nói không chừng có thể lừa gạt được. Ôn Liễu Niên hắng cổ họng, vừa mới chuẩn bị thân thiết chào hỏi, đột nhiên Sở Thừa hô to một tiếng, âm thanh ở trong màn đêm hiện rõ vẻ thê lương.
Ôn Liễu Niên sợ hết hồn, không tự giác liền run rẩy một chút.
Ám vệ cảm khái, quả thực rốt cuộc vẫn là người đọc sách, rất đáng giá được đại đương gia hảo hảo bảo hộ trong lòng. Nghe được tiếng kêu to của Sở Thừa, hải hầu tử giống như nhận được hiệu lệnh, liên tiếp 'vù vù' nhảy vào trong nước, nháy mắt liền biến mất không thấy. Triệu Việt khẽ nhíu mày, đội tiên phong Sở quân ở phía trước cũng đã kinh hô lên tiếng.
Bên dưới mép thuyền, một con hải hầu thân hình cực lớn đột nhiên thẳng tắp từ dưới biển nhảy lên, giống như thằn lằn dán ở trên thân thuyền, cẳng tay dùng sức đập phá, chỉ chốc lát đã tứ phân ngũ liệt, nước biển chảy xiết ào ào đổ vào trong khoang thuyền, dưới sự công kích mãnh liệt, cả chiếc thuyền trong nháy mắt cơ hồ bị phá nát.
"Mẹ nó." Ám vệ thầm mắng một câu thô tục, roi sắt trong tay chợt lóe hàn quang, gắt gao cuốn lấy một con hải hầu tử khác, ầm ầm quăng trở về trong biển.
Sở Thừa đứng ở trên thuyền cười to, mấy chục con hải hầu cực lớn ở trong nước giống như quỷ mỵ, phá hủy thêm một chiếc thuyền hầu như không còn, tướng sĩ Sở quân tướng lập tức bị rơi vào trong nước, vật lộn với nó bằng tay không. Triệu Việt gắt gao bảo hộ Ôn Liễu Niên ở trong lòng, Tế Nguyệt đao mang theo tiếng rít gào và nội lực cực lớn xuyên vào trong nước biển, một đám hải hầu tử đang có ý đồ trèo lên boong thuyền bất ngờ không kịp đề phòng, cơ hồ bị chấn gãy tứ chi. Tê tâm liệt phế đau đớn mang đến càng nhiều cừu hận, hải hầu càng điên cuồng phản công đến đây, hơn mười con cùng nhau nhảy ra mặt biển, tầng tầng nện ở trên boong thuyền.
Con thuyền lung lay sắp ngã, Ôn Liễu Niên khẩn trương nhắm chặt mắt, Triệu Việt nói nhỏ một câu "Đừng sợ" bên tai hắn, thì đan chân đạp lên rào chắn, ở trên không trung giơ đao chém giết mấy con hải hầu dẫn đầu, nương theo cột trụ rớt trên mặt biển phóng qua, vững vàng dừng ở trên thuyền lớn của Sở Thừa.
"Tự tìm đường chết." Sở Thừa cười âm trầm, dư quang Ôn Liễu Niên thoáng nhìn đến những đốm hàn quang trên boong thuyền, vì thế chặn lại nói: "Có ám khí !"
Vừa dứt lời, mấy trăm mũi tên nhọn liền từ trong ám hạp phá gió lao ra, ám vệ thấy thế đại kinh thất sắc, Triệu Việt cũng đã thả người nhảy lên trên, một chưởng đánh gãy cột trụ, cột gỗ dày cộm nặng nề mang theo cánh buồm ầm ầm rơi xuống, cách trở mưa tên ở bên ngoài.
Ôn Liễu Niên kinh hồn chưa định, vừa tính toán dặn dò hắn phải cẩn thận, Triệu Việt cũng đã lao xuống, tay phải hàn quang chợt lóe, huyết quang liền phóng thẳng lên cao.
Đầu bay lên giữa không trung rồi lại rơi xuống, bên trong ánh mắt tựa hồ còn tràn ngập khiếp sợ, bên trên boong thuyền, thân hình Sở Thừa lay động vài cái, rồi sau đó liền thẳng tắp ngã xuống.
"Đừng nhìn." Triệu Việt siết chặt cánh tay trái, Ôn Liễu Niên gắt gao nắm ống tay áo của hắn, trong đầu tỉnh tỉnh mê mê, hoàn toàn vẫn chưa hồi hồn, cả người đã bị hắn mang theo rơi xuống trên một con thuyền khác, vì thế càng choáng.
Ám vệ trợn mắt há hốc mồm, thấy hai mắt Triệu Việt đỏ ngầu đằng đằng sát khí nhìn bầy hải hầu. Hắc y tóc đen cơ hồ hòa cùng một thể với màn trời đêm, Tế Nguyệt đao trong tay giống như bị lây dính ma tính, ngay cả thân đao cũng biến thành huyết bàn xích hồng, dưới ánh trăng bàn bạc vừa yêu mị lại vừa sắc bén.Trước đó, bên trong giang hồ vẫn chưa từng có ai có thân thủ nhanh như vậy, nhanh đến nỗi không tuân theo bất cứ quy luật nào, khiến đối thủ cơ hồ không có bất kỳ lực chống đỡ, giống như ảo ảnh tật phong khiến lòng người run sợ, không hề phòng bị.
Lưỡi dao đâm thủng từ trên đỉnh đầu xuống tận yết hầu, hải hầu kêu thảm ngã xuống biển, không lâu sau thì lại nổi lên, giống như một cái bao cát trắng, theo nước biển dần dần trôi đi xa, cuối cùng chìm vào đáy biển, bị cá lớn tranh nhau đoạt thức ăn.
Tế Nguyệt đao giống như là có sinh mệnh và hồn phách, chân khí xuyên thấu qua thân đao quay về với đất trời, Ôn Liễu Niên ghé vào đầu vai hắn, chỉ cảm thấy bên tai không ngừng rơi xuống chất lỏng ấm áp, tâm cũng càng phát ra siết chặt. Cảm thấy người trong lòng tựa hồ hơi run rẩy, sắc mặt Triệu Việt càng phát ra ám trầm, mang theo ba phần không kiên nhẫn nắm chặt chuôi đao, ở không trung vung một đao.
Giống như có thuốc nổ dẫn đốt nước biển, sóng biển cực lớn dâng lên ngập trời, hải hầu tử kêu thảm bị chấn bay lên giữa không trung, trước mắt chỉ kịp xẹt qua một đạo hàn quang, cổ đã lạnh lẽo thấu xương, trong màn sương chỉ kịp nhiễm lên một tầng đỏ rực, rồi nhanh chóng quy về một mảnh tối đen.
Ám vệ giật mình, lúc trước bất kể thế nào cũng không dự đoán được, sau khi Hồng Liễu đao pháp được luyện thành, thì sẽ có uy lực nghịch thiên như vậy.
Triệu Việt mang theo Ôn Liễu Niên dừng ở trên bờ, vươn tay vỗ nhè nhẹ lên lưng hắn: "Đừng sợ, ta không có bị thương."
Ôn Liễu Niên sắc mặt trắng bệch, nửa buổi vẫn chưa hồi hồn.
Ám vệ lấy vài tấm ván gỗ, kéo tướng sĩ Sở quân bị rơi xuống biển lên bờ, sau khi trải qua một phen ác chiến, tất cả mọi người đều thở hồng hộc kinh hồn chưa định, ở bên bờ tạm nghỉ ngơi.
"Hoàng thượng !" Trong đầu Ôn Liễu Niên đột nhiên chợt lóe, sốt ruột nói, "Khẳng định không chỉ có chúng ta bị phục kích." Đối phương tuyệt đối không có khả năng chỉ nuôi dưỡng mấy chục con hải hầu tử này. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
"Đi." Triệu Việt kéo hắn lên, đoàn người đại khái phân biệt phương hướng một chút, thì dọc theo bờ biển đảo Bạch Sương đi về phía chủ chiến tràng.
"Đốt lửa !" Thẩm Thiên Phàm lớn tiếng hạ lệnh, lại một vòng chấn thiên hỏa pháo bị dẫn đốt, hải hầu tử khàn khàn kêu thảm ngã vào trong biển, nhưng lại có thêm càng nhiều con hải hầu ló đầu ra, như là vĩnh viễn cũng chém giết không hết.
Hai chiếc chiến thuyền thiết giáp cực lớn che ở phía trước, bảo vệ chiến hạm còn lại không bị tổn hại. Thẩm Thiên Phong và Đoạn Bạch Nguyệt liên thủ, chém rớt hải hầu tử không ngừng có ý đồ đánh lén.
Mộc Thanh Sơn đứng ở trên thuyền phía sau, lo lắng vạn phần nhìn Thượng Vân Trạch - Lúc trước thừa thắng xông lên đuổi theo vây bắt phản quân bên cánh hông, vốn còn cảm thấy trận chiến dịch này rất thuận lợi, lại không ngờ vừa trở về, thì gặp nhiều quái vật như vậy.
"Có muốn rút về trước không?" Diệp Cẩn hỏi Sở Uyên, ai cũng không nói chính xác đối phương rốt cuộc dưỡng bao nhiêu con hải hầu, nếu là cứ tiếp tục chém giết như vậy, chỉ biết càng lúc càng hao tổn nhiều chiến thuyền. Tướng sĩ Sở quân một khi rơi xuống biển, đối kháng với loại quái vật biển sâu này, cơ hồ không hề có phần thắng.
"E là rút không được." Thẩm Thiên Phàm lắc đầu.
Diệp Cẩn trong lòng cả kinh, nhìn theo ánh mắt hắn, chỉ thấy cách đó không xa đang có một chiếc thuyền lớn cực lớn, phía trên giống như chất đầy hải hầu. Trước sau đánh vào hai mặt, đối phương hiển nhiên đã có chuẩn bị từ sớm, muốn một lưới bắt hết Sở quân.
"Xông lên phía trước." Sở Uyên trầm giọng hạ lệnh.
Diệp Cẩn và Thẩm Thiên Phàm liếc mắt nhìn nhau, xông đến phía trước thật sự là đường ra duy nhất, chỉ có tấn công lên đảo Bạch Sương, mới có thể nắm chắc chuyển bại thành thắng. Nhưng phía trước hải vực là một đống hải hầu cực lớn, chiến thuyền lớn ngược lại là có khả năng tiến vào, chiến hạm nhỏ một chút cơ hồ không hề có phần thắng, hai ba con hải hầu thì có thể dễ dàng dỡ đến tứ phân ngũ liệt. Nhưng tình thế bức bách, cũng không có con đường thứ hai để chọn - Chỉ có thể hợp lại một phen.
Thẩm Thiên Phàm cắn răng, vừa tính toán đi hạ lệnh thổi kèn, Diệp Cẩn đã nắm chặt cổ tay của hắn: "Khoan đã!"
"Làm sao?" Sở Uyên hỏi.
"Phía trước tựa hồ có đội thuyền." Diệp Cẩn thò tay chỉ một cái.
Mờ mịt trong màn sương trắng, một chiếc thuyền cực lớn đang phá sóng chạy đến, cột buồm cơ hồ giống như dãy núi. Hai bên thuyền lớn, vô số chiến thuyền cỡ trung hộ tống mở đường, toàn bộ thân thuyền đều được bọc thiết giáp rắn chắc, không có danh hào, chỉ có vô số chiến sĩ trẻ tuổi tay cầm đao thép cung nỏ.
"Đại Minh vương đến !" Trong chiến sĩ Sở quân có người từng là ngư dân Đông Hải, xa xa sau khi nhìn thấy, nhịn không được kinh hô lên tiếng.
Sắc mặt Sở Uyên rùng mình, ba hai bước đi lên đài nhìn xa.
Cờ xí hồng sắc ở trên thuyền lớn vung lên truyền lại tin tức, Thẩm Thiên Phàm lớn tiếng hạ lệnh: "Đại quân rút lui !"
Tiếng kèn ô ô ở không trung vang vọng, Sở quân rốt cuộc cũng được nghỉ ngơi thở một lát, lập tức lui lại bảo hộ xung quanh chủ chiến hạm. Hải hầu tử hung hăn muốn đuổi theo, lại bị một trận vũ tiễn lóe ngân quang bắn chết vô số.
Tộc Vĩ Ngư ở Đông Hải, chế tạo cung nỏ ám khí đều tinh diệu đến cực điểm, thiện xạ giết người vô hình, quả thực danh bất hư truyền.
"Giết bọn họ !" Thanh Cầu nghe được danh hào Vân Đoạn Hồn, trong lòng tất nhiên là bối rối, vì thế bất chấp rống to.
Hải hầu tử ở trong biển thay đổi phương hướng, đánh về phía thuyền lớn. Vô Ảnh xoa xoa tay, vừa định nhảy vào trong biển, thì bị Vô Phong xách áo, ném cho đại nương phía sau.
"Đừng chạy loạn." Đại nương vẫn giống như hồi nhỏ, ôm hắn thầm oán.
Vô Ảnh mặt chôn ở ngực nàng, cảm thấy hô hấp rất là khó khăn, vì thế bi phẫn liều mạng giãy giụa.
Ta đã mười bảy tuổi rồi a !
"Rốt cuộc là thứ quái quỷ gì vậy." Diệp Cẩn nhíu mày, nhìn thân hình tựa hồ có chút cao lớn, không giống loại thú tầm thường.
Tướng sĩ Sở quân dựng lên cung nỏ ở mép thuyền, tiễn phong dưới ánh trăng phiếm ra lam quang u u, toàn bộ đều được tẩm kịch độc.
"Hoàng thượng." Thẩm Thiên Phàm nói, "Bờ bên kia những cặp mắt càng lúc càng nhiều, nhìn số lượng ít nhất có trên một trăm, hơn nữa còn đang không ngừng tăng lên."
"Đốt lửa !" Sở Uyên quyết định rất nhanh.
Mười chấn thiên hỏa pháo đồng thời được châm dây dẫn, tiếng gầm rú cơ hồ muốn chấn điếc tai, vô số bùn đất tảng đá bị khí lưu dẫn lên giữa không trung, rồi như một cơn mưa lớn đánh ập vào mặt biển, ánh lửa ở bờ bên kia dấy lên hừng hực, đem nước biển nhiễm lên một tầng kim hồng.
"Này..." Nương theo liệt hỏa bất diệt, cuối cùng Diệp Cẩn thấy rõ tình trạng bờ bên kia, dưới hai mắt màu xanh đen, là gương mặt dữ tợn đến nhìn không rõ ngũ quan, toàn thân làn da phiếm ra ngân quang, so lệ quỷ càng khiến người ta lạnh sống lưng.
"Là hải hầu tử !" Một đầu khác, Ôn Liễu Niên cũng phát hiện dị trạng.
"Vật quái quỷ gì vậy?" Triệu Việt hỏi.
"Sách cổ có ghi lại, nếu có người gặp tai nạn trên biển mà hồn phách không tan, thì sẽ biến thành hải hầu." Ôn Liễu Niên nói, "Bất quá cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi, chỉ nói vật này rất hung tàn. Chung quy ai cũng không rõ ràng bên trong biển sâu rốt cuộc có quái vật gì, có thể bị Thanh Cầu tìm được thuần hóa cũng không kỳ quái."
Ám vệ và đội tiên phong Sở quân một đường đi theo hai người đến cũng lập tức chuẩn bị tinh thần, nắm chặt vũ khí trong tay, cảnh giác nhìn vài con quái vật đối diện trên thuyền kia.
Một tay Triệu Việt ôm chặt Ôn Liễu Niên, một tay còn lại nắm chặt chuôi Tế Nguyệt đao.
Ôn Liễu Niên gắt gao nắm chủy thủ, vẻ mặt cũng rất là khẩn trương.
"Là Sở Thừa." Triệu Việt thấp giọng nói.
Ôn Liễu Niên lại nhìn về phía trước, quả nhiên liền thấy phía sau lưng hải hầu tử, có một người đang đứng, trong tay cầm đuốc, chiếu rọi ra một khuôn mặt âm lãnh.
Ôn Liễu Niên nói: "Có muốn đến ôn chuyện không?"
Triệu Việt buồn cười: "Nhìn qua, hắn hẳn là không muốn nói chuyện với ngươi."
Thử xem sao, nói không chừng có thể lừa gạt được. Ôn Liễu Niên hắng cổ họng, vừa mới chuẩn bị thân thiết chào hỏi, đột nhiên Sở Thừa hô to một tiếng, âm thanh ở trong màn đêm hiện rõ vẻ thê lương.
Ôn Liễu Niên sợ hết hồn, không tự giác liền run rẩy một chút.
Ám vệ cảm khái, quả thực rốt cuộc vẫn là người đọc sách, rất đáng giá được đại đương gia hảo hảo bảo hộ trong lòng. Nghe được tiếng kêu to của Sở Thừa, hải hầu tử giống như nhận được hiệu lệnh, liên tiếp 'vù vù' nhảy vào trong nước, nháy mắt liền biến mất không thấy. Triệu Việt khẽ nhíu mày, đội tiên phong Sở quân ở phía trước cũng đã kinh hô lên tiếng.
Bên dưới mép thuyền, một con hải hầu thân hình cực lớn đột nhiên thẳng tắp từ dưới biển nhảy lên, giống như thằn lằn dán ở trên thân thuyền, cẳng tay dùng sức đập phá, chỉ chốc lát đã tứ phân ngũ liệt, nước biển chảy xiết ào ào đổ vào trong khoang thuyền, dưới sự công kích mãnh liệt, cả chiếc thuyền trong nháy mắt cơ hồ bị phá nát.
"Mẹ nó." Ám vệ thầm mắng một câu thô tục, roi sắt trong tay chợt lóe hàn quang, gắt gao cuốn lấy một con hải hầu tử khác, ầm ầm quăng trở về trong biển.
Sở Thừa đứng ở trên thuyền cười to, mấy chục con hải hầu cực lớn ở trong nước giống như quỷ mỵ, phá hủy thêm một chiếc thuyền hầu như không còn, tướng sĩ Sở quân tướng lập tức bị rơi vào trong nước, vật lộn với nó bằng tay không. Triệu Việt gắt gao bảo hộ Ôn Liễu Niên ở trong lòng, Tế Nguyệt đao mang theo tiếng rít gào và nội lực cực lớn xuyên vào trong nước biển, một đám hải hầu tử đang có ý đồ trèo lên boong thuyền bất ngờ không kịp đề phòng, cơ hồ bị chấn gãy tứ chi. Tê tâm liệt phế đau đớn mang đến càng nhiều cừu hận, hải hầu càng điên cuồng phản công đến đây, hơn mười con cùng nhau nhảy ra mặt biển, tầng tầng nện ở trên boong thuyền.
Con thuyền lung lay sắp ngã, Ôn Liễu Niên khẩn trương nhắm chặt mắt, Triệu Việt nói nhỏ một câu "Đừng sợ" bên tai hắn, thì đan chân đạp lên rào chắn, ở trên không trung giơ đao chém giết mấy con hải hầu dẫn đầu, nương theo cột trụ rớt trên mặt biển phóng qua, vững vàng dừng ở trên thuyền lớn của Sở Thừa.
"Tự tìm đường chết." Sở Thừa cười âm trầm, dư quang Ôn Liễu Niên thoáng nhìn đến những đốm hàn quang trên boong thuyền, vì thế chặn lại nói: "Có ám khí !"
Vừa dứt lời, mấy trăm mũi tên nhọn liền từ trong ám hạp phá gió lao ra, ám vệ thấy thế đại kinh thất sắc, Triệu Việt cũng đã thả người nhảy lên trên, một chưởng đánh gãy cột trụ, cột gỗ dày cộm nặng nề mang theo cánh buồm ầm ầm rơi xuống, cách trở mưa tên ở bên ngoài.
Ôn Liễu Niên kinh hồn chưa định, vừa tính toán dặn dò hắn phải cẩn thận, Triệu Việt cũng đã lao xuống, tay phải hàn quang chợt lóe, huyết quang liền phóng thẳng lên cao.
Đầu bay lên giữa không trung rồi lại rơi xuống, bên trong ánh mắt tựa hồ còn tràn ngập khiếp sợ, bên trên boong thuyền, thân hình Sở Thừa lay động vài cái, rồi sau đó liền thẳng tắp ngã xuống.
"Đừng nhìn." Triệu Việt siết chặt cánh tay trái, Ôn Liễu Niên gắt gao nắm ống tay áo của hắn, trong đầu tỉnh tỉnh mê mê, hoàn toàn vẫn chưa hồi hồn, cả người đã bị hắn mang theo rơi xuống trên một con thuyền khác, vì thế càng choáng.
Ám vệ trợn mắt há hốc mồm, thấy hai mắt Triệu Việt đỏ ngầu đằng đằng sát khí nhìn bầy hải hầu. Hắc y tóc đen cơ hồ hòa cùng một thể với màn trời đêm, Tế Nguyệt đao trong tay giống như bị lây dính ma tính, ngay cả thân đao cũng biến thành huyết bàn xích hồng, dưới ánh trăng bàn bạc vừa yêu mị lại vừa sắc bén.Trước đó, bên trong giang hồ vẫn chưa từng có ai có thân thủ nhanh như vậy, nhanh đến nỗi không tuân theo bất cứ quy luật nào, khiến đối thủ cơ hồ không có bất kỳ lực chống đỡ, giống như ảo ảnh tật phong khiến lòng người run sợ, không hề phòng bị.
Lưỡi dao đâm thủng từ trên đỉnh đầu xuống tận yết hầu, hải hầu kêu thảm ngã xuống biển, không lâu sau thì lại nổi lên, giống như một cái bao cát trắng, theo nước biển dần dần trôi đi xa, cuối cùng chìm vào đáy biển, bị cá lớn tranh nhau đoạt thức ăn.
Tế Nguyệt đao giống như là có sinh mệnh và hồn phách, chân khí xuyên thấu qua thân đao quay về với đất trời, Ôn Liễu Niên ghé vào đầu vai hắn, chỉ cảm thấy bên tai không ngừng rơi xuống chất lỏng ấm áp, tâm cũng càng phát ra siết chặt. Cảm thấy người trong lòng tựa hồ hơi run rẩy, sắc mặt Triệu Việt càng phát ra ám trầm, mang theo ba phần không kiên nhẫn nắm chặt chuôi đao, ở không trung vung một đao.
Giống như có thuốc nổ dẫn đốt nước biển, sóng biển cực lớn dâng lên ngập trời, hải hầu tử kêu thảm bị chấn bay lên giữa không trung, trước mắt chỉ kịp xẹt qua một đạo hàn quang, cổ đã lạnh lẽo thấu xương, trong màn sương chỉ kịp nhiễm lên một tầng đỏ rực, rồi nhanh chóng quy về một mảnh tối đen.
Ám vệ giật mình, lúc trước bất kể thế nào cũng không dự đoán được, sau khi Hồng Liễu đao pháp được luyện thành, thì sẽ có uy lực nghịch thiên như vậy.
Triệu Việt mang theo Ôn Liễu Niên dừng ở trên bờ, vươn tay vỗ nhè nhẹ lên lưng hắn: "Đừng sợ, ta không có bị thương."
Ôn Liễu Niên sắc mặt trắng bệch, nửa buổi vẫn chưa hồi hồn.
Ám vệ lấy vài tấm ván gỗ, kéo tướng sĩ Sở quân bị rơi xuống biển lên bờ, sau khi trải qua một phen ác chiến, tất cả mọi người đều thở hồng hộc kinh hồn chưa định, ở bên bờ tạm nghỉ ngơi.
"Hoàng thượng !" Trong đầu Ôn Liễu Niên đột nhiên chợt lóe, sốt ruột nói, "Khẳng định không chỉ có chúng ta bị phục kích." Đối phương tuyệt đối không có khả năng chỉ nuôi dưỡng mấy chục con hải hầu tử này. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
"Đi." Triệu Việt kéo hắn lên, đoàn người đại khái phân biệt phương hướng một chút, thì dọc theo bờ biển đảo Bạch Sương đi về phía chủ chiến tràng.
"Đốt lửa !" Thẩm Thiên Phàm lớn tiếng hạ lệnh, lại một vòng chấn thiên hỏa pháo bị dẫn đốt, hải hầu tử khàn khàn kêu thảm ngã vào trong biển, nhưng lại có thêm càng nhiều con hải hầu ló đầu ra, như là vĩnh viễn cũng chém giết không hết.
Hai chiếc chiến thuyền thiết giáp cực lớn che ở phía trước, bảo vệ chiến hạm còn lại không bị tổn hại. Thẩm Thiên Phong và Đoạn Bạch Nguyệt liên thủ, chém rớt hải hầu tử không ngừng có ý đồ đánh lén.
Mộc Thanh Sơn đứng ở trên thuyền phía sau, lo lắng vạn phần nhìn Thượng Vân Trạch - Lúc trước thừa thắng xông lên đuổi theo vây bắt phản quân bên cánh hông, vốn còn cảm thấy trận chiến dịch này rất thuận lợi, lại không ngờ vừa trở về, thì gặp nhiều quái vật như vậy.
"Có muốn rút về trước không?" Diệp Cẩn hỏi Sở Uyên, ai cũng không nói chính xác đối phương rốt cuộc dưỡng bao nhiêu con hải hầu, nếu là cứ tiếp tục chém giết như vậy, chỉ biết càng lúc càng hao tổn nhiều chiến thuyền. Tướng sĩ Sở quân một khi rơi xuống biển, đối kháng với loại quái vật biển sâu này, cơ hồ không hề có phần thắng.
"E là rút không được." Thẩm Thiên Phàm lắc đầu.
Diệp Cẩn trong lòng cả kinh, nhìn theo ánh mắt hắn, chỉ thấy cách đó không xa đang có một chiếc thuyền lớn cực lớn, phía trên giống như chất đầy hải hầu. Trước sau đánh vào hai mặt, đối phương hiển nhiên đã có chuẩn bị từ sớm, muốn một lưới bắt hết Sở quân.
"Xông lên phía trước." Sở Uyên trầm giọng hạ lệnh.
Diệp Cẩn và Thẩm Thiên Phàm liếc mắt nhìn nhau, xông đến phía trước thật sự là đường ra duy nhất, chỉ có tấn công lên đảo Bạch Sương, mới có thể nắm chắc chuyển bại thành thắng. Nhưng phía trước hải vực là một đống hải hầu cực lớn, chiến thuyền lớn ngược lại là có khả năng tiến vào, chiến hạm nhỏ một chút cơ hồ không hề có phần thắng, hai ba con hải hầu thì có thể dễ dàng dỡ đến tứ phân ngũ liệt. Nhưng tình thế bức bách, cũng không có con đường thứ hai để chọn - Chỉ có thể hợp lại một phen.
Thẩm Thiên Phàm cắn răng, vừa tính toán đi hạ lệnh thổi kèn, Diệp Cẩn đã nắm chặt cổ tay của hắn: "Khoan đã!"
"Làm sao?" Sở Uyên hỏi.
"Phía trước tựa hồ có đội thuyền." Diệp Cẩn thò tay chỉ một cái.
Mờ mịt trong màn sương trắng, một chiếc thuyền cực lớn đang phá sóng chạy đến, cột buồm cơ hồ giống như dãy núi. Hai bên thuyền lớn, vô số chiến thuyền cỡ trung hộ tống mở đường, toàn bộ thân thuyền đều được bọc thiết giáp rắn chắc, không có danh hào, chỉ có vô số chiến sĩ trẻ tuổi tay cầm đao thép cung nỏ.
"Đại Minh vương đến !" Trong chiến sĩ Sở quân có người từng là ngư dân Đông Hải, xa xa sau khi nhìn thấy, nhịn không được kinh hô lên tiếng.
Sắc mặt Sở Uyên rùng mình, ba hai bước đi lên đài nhìn xa.
Cờ xí hồng sắc ở trên thuyền lớn vung lên truyền lại tin tức, Thẩm Thiên Phàm lớn tiếng hạ lệnh: "Đại quân rút lui !"
Tiếng kèn ô ô ở không trung vang vọng, Sở quân rốt cuộc cũng được nghỉ ngơi thở một lát, lập tức lui lại bảo hộ xung quanh chủ chiến hạm. Hải hầu tử hung hăn muốn đuổi theo, lại bị một trận vũ tiễn lóe ngân quang bắn chết vô số.
Tộc Vĩ Ngư ở Đông Hải, chế tạo cung nỏ ám khí đều tinh diệu đến cực điểm, thiện xạ giết người vô hình, quả thực danh bất hư truyền.
"Giết bọn họ !" Thanh Cầu nghe được danh hào Vân Đoạn Hồn, trong lòng tất nhiên là bối rối, vì thế bất chấp rống to.
Hải hầu tử ở trong biển thay đổi phương hướng, đánh về phía thuyền lớn. Vô Ảnh xoa xoa tay, vừa định nhảy vào trong biển, thì bị Vô Phong xách áo, ném cho đại nương phía sau.
"Đừng chạy loạn." Đại nương vẫn giống như hồi nhỏ, ôm hắn thầm oán.
Vô Ảnh mặt chôn ở ngực nàng, cảm thấy hô hấp rất là khó khăn, vì thế bi phẫn liều mạng giãy giụa.
Ta đã mười bảy tuổi rồi a !
Bình luận truyện