Thổ Phỉ Công Lược
Chương 73: Cùng lắm thì bỏ trốn!!!
Sáng sớm hôm sau, Ôn Liễu Niên liền bị chim chóc trong viện đánh thức, sau khi mở to mắt liền lười biếng duỗi thắt lưng, lại ôm lấy người bên cạnh dụi dụi.
Rất ấm.
Triệu Việt lại có chút xấu hổ.
Đã là nam tử, thì buổi sáng sẽ khó tránh khỏi có chút không khống chế được, huống chi tối qua khi ngủ, cũng không có mặc y phục -- Về phần cái khăn quấn ở bên hông, từ lâu đã không thấy tung tích.
Ôn Liễu Niên lười biếng ngáp một cái, "Sớm a~."
Triệu Việt nói, "Sớm."
Ôn Liễu Niên chôn mặt ở trước ngực hắn, "Không muốn dậy."
Triệu Việt nói, "Vậy thì ngủ thêm chút nữa đi."
Ôn Liễu Niên nhích lại gần hắn một chút.
Triệu Việt: ...
Ôn Liễu Niên thân thể cứng đờ, sau đó lại chầm chậm nhích về phía sau.
Triệu Việt có chút xấu hổ, "Ta đi rửa mặt trước."
Ôn Liễu Niên xoay người đưa lưng về hắn, "Nga."
Triệu Việt lại không muốn xuống giường như vậy.
Ôn Liễu Niên lại lui đến góc tường cọ cọ.
Triệu Việt đơn giản kéo hắn qua một phen, ôm vào trong lòng mình.
Ôn Liễu Niên ngẩng đầu nhìn hắn.
Triệu Việt một tay che mắt hắn, một tay còn lại nắm cổ tay hắn dời xuống.
Ôn Liễu Niên: ...
Trước mắt một mảnh tối sầm, tiếng người hô hấp dồn dập ở bên tai càng rõ ràng hơn, Ôn Liễu Niên cảm thấy, đây có lẽ là một buổi sáng dài nhất đời mình.
Một lúc lâu sau, trong phòng cuối cùng cũng an tĩnh lại, Triệu Việt giúp hắn lau tay sạch sẽ, rồi sau đó ôm người chặt hơn.
Ôn Liễu Niên cả người căng cứng, muốn bao nhiêu cứng ngắc thì có bấy nhiêu cứng ngắc.
"Tức giận sao?" Triệu Việt cúi đầu ghé vào lỗ tai hắn hỏi.
Một lúc lâu sau, Ôn Liễu Niên mới từ trong mũi nặn ra một chữ "Ừm".
Triệu Việt lại hôn lên cổ hắn.
Ôn Liễu Niên nói, "Ta muốn đến thư phòng, sáng nay còn hẹn người."
Triệu Việt lưu luyến không rời buông hắn ra.
Ôn Liễu Niên ngồi dậy, chậm rãi bước xuống giường.
Triệu Việt nói, "Ta chuyển đến đây ở được không?"
Ôn Liễu Niên thân thể dừng một chút, "Ừm."
Triệu Việt đáy mắt có chút ý cười, còn có thể đáp ứng, đã nói lên kỳ thật cũng không phải rất tức giận?
Ôn Liễu Niên nhanh chóng đánh răng xong, chạy ra khỏi phòng ngủ.
Bên tai nóng lên một trận.
Trong nhà ăn, mọi người đang dùng cơm, thấy Ôn Liễu Niên tiến vào, hạ nhân vội vàng chạy tới phòng bếp, không lâu sau liền bưng một chén mì trứng tới, hai trứng vàng chói lọi, nhìn qua khiến cho người ta mù mắt.Lục nhị đương gia cố ý dặn dò, cũng không thể quên.
Ôn Liễu Niên cầm đũa bình tĩnh ăn.
Người còn lại đều dõi theo nhìn hắn.
Trong nhà ăn một mảnh an tĩnh đến quỷ dị.
Một lúc lâu sau, Lục Truy cuối cùng cũng nhịn không được liền hỏi, "Đại đương gia đâu?" Vì sao chỉ có một người đến dùng điểm tâm.
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người ven bàn lập tức nhìn chằm chằm Ôn Liễu Niên, ngay cả Triệu Ngũ luôn luôn bình tĩnh cũng không ngoại lệ -- Cuối cùng cũng có người hỏi a, chúng ta đều đã tò mò rất lâu ! Tuy nói trải qua một đêm lưỡng tình tương duyệt thì sáng hôm sau, trong đó sẽ có một người nằm trên giường không dậy nổi cũng là chuyện thường tình, thế nhưng vì sao lại là Triệu đại đương gia?Tựa hồ hoàn toàn không hợp lý a...
Ôn Liễu Niên buông bát mì nói, "Đại khái còn đang ngủ."
...
Lục Truy gian nan nuốt một ngụm bánh bao xuống miệng.
Thật sự là khiến Triêu Mộ nhai mất mặt...
"Đại đương gia." Hoa Đường chào hỏi.
Triệu Việt bước vào nhà ăn, hắn vừa mới trở về phòng thay một bộ y phục khác, cho nên đến trễ một tý.
"Sớm." Triệu Việt ngồi bên cạnh Ôn Liễu Niên.
Hạ nhân lại vội vàng bưng bát mì thứ hai lên.
Triệu Việt: ...
"Mau ăn đi." Lục Truy thúc giục.
Triệu Việt rất muốn đem đầu hắn úp vào trong bát.
Hắn cũng không cảm thấy hạ nhân trong phủ nha sẽ có suy nghĩ sâu xa như vậy, bát mì này không cần nghĩ cũng biết là do ai dặn dò.
Lúc trước, khi hành tẩu giang hồ, Ly Châu Thứ Sử từng cực kỳ thưởng thức Lục Truy, nói hắn nếu là vào triều làm tướng, chắc chắn sẽ là nho tướng thiên cổ khó gặp, hiện tại xem ra có phải nho tướng hay không ngược lại là nhìn không ra, nhưng bà mối khẳng định là chạy không thoát.
Ôn Liễu Niên nói, "Mùi vị cũng không tệ."
Tất cả mọi người đang nhìn, Triệu Việt đành phải cúi đầu ăn một ngụm.
Ám vệ nhiệt tình vỗ tay, tuy rằng hình như có chút quái dị, nhưng tại thời khắc phu thê thảnh thơi này, thì phải vui vẻ một chút mới tốt.
Triệu Việt suýt chút nữa bị canh làm sặc.
Ôn Liễu Niên ngược lại là không nhanh không chậm tiếp tục ăn mì, xem như chuyện gì cũng đều không biết.
Nhìn Triệu đại đương gia ho khan đến mặt đỏ bừng, Lục Truy vô lực đỡ trán.
Mặt mũi Triêu Mộ nhai a...
Sau khi nếm qua điểm tâm, Ôn Liễu Niên liền tiếp tục đến thư phòng xử lý công vụ, thuận tiện viết một phong thư, để ám vệ ra roi thúc ngựa rời khỏi thành, dùng tốc độ nhanh nhất giao cho Thứ Sử đại nhân.
Mà ở bên trong thành cũng bắt đầu có lời đồn truyền ra, nói Triệu công tử đang ở trong phủ nha làm khách, nhìn qua có quan hệ với đại nhân vô cùng tốt, nghe nói còn muốn giúp diệt trừ thổ phỉ. Dân chúng nghe vậy nhất thời như ong vỡ tổ chạy đến phủ nha, chờ đợi có thể có một cuộc gặp gỡ bất ngờ ngẫu nhiên với mỹ nam tử say đắm."Đại nhân." Nha dịch nói, "Bên ngoài có không ít dân chúng, Vương bộ đầu thử khuyên bảy tám lần, cũng không thể khuyên mọi người trở về, đều nói là muốn gặp Triệu công tử một lần."
Triệu Việt: ...
"Bây giờ còn ở ngoài không?" Ôn Liễu Niên nhìn nhìn mặt trời, "Hẳn là đã trở về ăn cơm rồi đi."
Nha dịch nói, "Mọi người đều mang theo lương khô cùng nước đến đây."
Triệu Việt: ...
Ôn Liễu Niên nói, "Quả thật là suy xét chu toàn."
Triệu Việt dở khóc dở cười nhìn hắn.
Ôn Liễu Niên nói, "Không thì ra ngoài gặp một lần đi."
Triệu Việt trầm mặc, gặp một lần ngược lại là không sao, nhưng vấn đề là sau khi nhìn thấy dân chúng, là phải làm cái gì? Cũng không thể giống như lần trước được, ở trên nóc nhà đột nhiên lóe lên một cái liền biến mất, nhưng nếu đứng ở trên bậc thang cái gì cũng không làm mặc kệ để dân chúng vây xem, tựa hồ thì càng xấu hổ hơn.
Ôn Liễu Niên buông bút lông trong tay, đứng lên lười biếng duỗi thắt lưng, "Đi thôi, chúng ta cùng đi."
Trước mặt người yêu, không có nam tử nào muốn biểu hiện sợ đầu sợ đuôi, vì thế Triệu Việt cũng không rối rắm nữa, cùng hắn một đường ra ngoài phủ nha.
Vừa ra đến trước cửa, Ôn Liễu Niên dừng bước một chút, giúp hắn chỉnh lại cổ áo.
Lão nha dịch đi theo ở phía sau, trong lòng nhịn không được thở dài một hơi, tuy nói đều là nam tử, nhưng nhìn qua thật sự là rất xứng đôi.
Ôn Liễu Niên vươn tay đẩy cửa ra, cùng Triệu Việt một đường bước ra ngoài.
Dân chúng vốn dĩ đang ở ngoài dùng cơm trưa, bất thình lình vừa ngẩng đầu lên còn chưa phản ứng kịp, thẳng đến khi có người phía sau hô to một câu 'Triệu công tử', người nào người nấy đều lấy lại tinh thần, người sau nối tiếp người trước dũng mãnh lao về phía trước, liều mạng vươn tay muốn nắm một chút, cũng hảo lây dính một chút tiên khí anh tuấn.
Nha dịch vây xung quanh mọi người, có một người chọn một chỗ cao nhất đứng ở phía trên, hô to "Mọi người im lặng một chút, im lặng một chút".
Ôn Liễu Niên cũng nói, "Các vị hương thân đừng kích động, bằng không Triệu công tử lần tới sẽ không đến."
Những lời này vô cùng hiệu quả, dân chúng nháy mắt liền an tĩnh lại.
Nhìn dân chúng ở phía dưới ai nấy đều đang ngẩng đầu nhìn mình, trong lòng Triệu Việt cũng có chút bất đắc dĩ, hiện tại mình phải làm cái gì?
May mà Ôn Liễu Niên cũng không để hắn xấu hổ, cười tủm tỉm nói, "Chư vị thế nhưng có chuyện gì nói muốn hỏi không?"
"Triệu công tử thật sự là hạ phàm đến diệt trừ thổ phỉ sao?" Có dân chúng lớn tiếng nói.
Lục Truy đang tựa vào sau tường nghe, suýt nữa cười thành tiếng.
Hạ phàm.
Ôn Liễu Niên gật đầu, "Có Triệu công tử ở đây, chuyện diệt trừ thổ phỉ đương nhiên sẽ làm chơi ăn thật, không bao lâu nữa, núi Thương Mang sẽ lại an bình."Dân chúng lập tức hoan hô thành tiếng, đây quả nhiên là tin tức tốt nhất gần đây nghe được.
"Có đúng không?" Ôn Liễu Niên quay đầu nhìn hắn.
Triệu Việt nói, "Tất nhiên."
"Vậy nguyên nhân cái chết của Vương Đại Quý thì sao?" Lại có dân chúng hỏi, "Sáng nay nghe mọi người nói, là có liên quan đến thổ phỉ núi Thương Mang."
Ôn Liễu Niên nhìn nhìn Triệu đại đương gia.
Triệu Việt nói, "Vương Đại Quý thật sự là tai mắt của Hổ Đầu bang."
Dân chúng lại ồn ào một trận, lúc trước còn tưởng rằng là nói bậy, không nghĩ tới cư nhiên là thật?!
"Đại khái là lúc trước khi vào núi đốn củi, thì gặp được thổ phỉ Hổ Đầu bang, bị dụ dỗ cho nên mới đi lên con đường tà đạo." Ôn Liễu Niên dặn dò, "Mọi người cần phải phòng bị."
Người đốn củi ngày thường buồn chán không nói một câu nào, nhưng lại là tai mắt của thổ phỉ a, dân chúng khó tránh khỏi sau lưng đều phát lạnh.
Thấy Ôn Liễu Niên đứng hơi lâu, hạ nhân liền lấy hai cái ghế dựa ra bên ngoài cho hắn cùng Triệu Việt ngồi, dân chúng lập tức vây lên, mồm năm miệng mười hỏi một vài chuyện núi Thương Mang.
Ôn Liễu Niên trả lời tất cả các vấn đề, rất là kiên nhẫn cẩn thận, về phần Triệu đại đương gia, phần lớn thời gian đều bảo trì trầm mặc, bồi ở bên cạnh cho người khác chiêm ngưỡng -- Chung quy mặt mũi anh tuấn như vậy, không cần bỏ qua.
"Sao rồi?" Trong phủ nha, Triệu Ngũ đi tới.
"Tài ăn nói của đại nhân thật đáng khâm phục." Lục Truy nói, "Đừng nói là dân chúng bình thường, nếu ta là tai mắt Hổ Đầu bang, hiện tại dự tính cũng sẽ có chút dao động."
Triệu Ngũ cười nói, "Bằng không sao có thể mười sáu tuổi liền thi đậu Thám Hoa, lại rất được Hoàng Thượng thưởng thức."
"Thân thể Tả hộ pháp sao rồi?" Lục Truy nói, "Buổi sáng nhìn sắc mặt nàng không được tốt lắm."
"Dạ dày ợ chua, hiện tại đã ngủ rồi." Triệu Ngũ nói, "Còn đang nghĩ muốn đi khám nghiệm tử thi." Thật sự là... Không biết phải nói thế nào mới tốt.
Lục Truy nghe vậy bật cười, "Quả thật là Tả hộ pháp Truy Ảnh cung, danh bất hư truyền."
"Nếu giải quyết xong việc này, nhị đương gia tùy thời có thể đến Truy Ảnh cung làm khách." Triệu Ngũ nói, "Nghĩ đến lúc đó cung chủ cũng sẽ nhất kiến như cố(*)."
(*) Nhất kiến như cố: Lần đầu gặp như quen biết đã lâu.
"Được." Lục Truy gật đầu, lại nhìn thoáng qua bên ngoài.
Triệu Việt đang ngồi ở trên ghế, sóng lưng thẳng tắp.
Lục nhị đương gia nhịn không được lại bắt đầu đau đầu.
Cùng đều là đại đương gia, vì sao lại cảm thấy chênh lệch với cung chủ Truy Ảnh cung lớn như thế...
Vừa nghe thấy Triệu công tử đang trước cửa phủ nha, cơ hồ dân chúng toàn thành đều ầm ầm chạy tới, lập tức đến thưởng thức chiêm ngưỡng, thế cho nên lúc sau, ngay cả đệ tử Đằng Vân bảo cũng không thể không ra trận, mới miễn cưỡng duy trì trật tự.Hơn một canh giờ sau, dân chúng vẫn còn lưu luyến không rời, nhìn Triệu Việt cùng Ôn Liễu Niên một đường trở lại phủ nha.
Thật sự đi như vậy sao, chúng ta còn có rất nhiều vấn đề chưa hỏi.
Ám vệ một bên bưng hạt dưa kẹo đậu phộng phát cho dân chúng, một bên dặn dò mọi người trở về nhà sớm một chút, cũng sắp đến giờ Triệu công tử cần phải trở về, bằng không sẽ bị Thiên đế trừng phạt, hậu quả thập phần nghiêm trọng, mong mọi người thông cảm vân vân gì đó, rất có thành ý.
Phía sau cửa phòng ngủ đóng kín, toàn thân Triệu Việt mới xem như là thả lỏng.
Ôn Liễu Niên nói, "Sao rồi?"
Triệu Việt nói, "Ra trận giết địch cũng không mệt như vậy."
Ôn Liễu Niên nhấn mạnh, "Thế nhưng ngươi chỉ ngồi có một chỗ a." Đều là do ta nói.
Triệu Việt nói, "Ngược lại ta thà ở phòng bếp chặt củi một canh giờ."
Ôn Liễu Niên giúp hắn lau mồ hôi, dỗ nói, "Một lần cuối thôi, một lần cuối thôi."
Triệu Việt xoa bóp cằm hắn, "Có khát không? Nói ròng rã hơn một canh giờ."
Ôn Liễu Niên ừng ực uống trà.
Triệu Việt nói, "Trách không được lúc trước có thể ở trên kim điện, lấy một địch mười biện luận với quần thần." Loại trình độ miệng lưỡi lưu loát này, đừng nói là hơn mười lão thần, cho dù có thêm một tá, chỉ sợ cũng không thành vấn đề.
Ôn Liễu Niên nói, "Bởi vì ta có đạo lý, hơn nữa những gì ta nói đều là sự thật."
Triệu Việt búng búng trán hắn, "Ta muốn về Thiên Đình cũng là sự thật?"
Ôn Liễu Niên cười hì hì, "Bất kể nói thế nào, hiện tại nếu bên trong thành có tai mắt của Hổ Đầu bang, dự tính phải kinh hồn táng đảm một trận."
"Thượng bảo chủ đã tăng cường phòng thủ trong thành, nếu là có dị động, cũng sẽ báo về phủ nha trước tiên." Triệu Việt nói, "Về phần Thứ Sử kia, nếu là hết thảy thuận lợi, hẳn là nội trong năm ngày thì sẽ có hồi đáp."
"Có chư vị anh hùng Truy Ảnh cung ở đây, tất nhiên sẽ thuận lợi." Ôn Liễu Niên nói, "Cho nên ngươi phải càng chú ý hơn, đừng có để cho Hổ Đầu bang chiếm thế thượng phong."
Triệu Việt gật đầu, "Ta biết rồi."
"Nói cả một buổi chiều, cũng mệt rồi." Ôn Liễu Niên lười biếng duỗi eo, từ trong ngăn tủ lấy ra một quyển sách, "Ta đi ngủ một lúc, đây là bí tịch võ công Khổng Tước môn, nếu ngươi không có việc gì làm, có thể lật xem một chút."
Triệu Việt nói, "Tùy ý lấy đi như vậy sao?"
"Người còn lại tất nhiên không thể, thế nhưng ta có thể." Ôn Liễu Niên cởi giày trèo lên giường, "Ta có thể, ngươi tất nhiên cũng có thể."
Triệu Việt khóe miệng có chút ý cười.
Ôn Liễu Niên ôm chăn, rất nhanh liền hô hô ngủ, nhìn qua đích xác là mệt muốn chết.
Triệu Việt ngồi ở ven bàn, tùy tay lật trang đầu tiên, tinh tế một đường nhìn xuống, càng xem càng cảm thấy kinh ngạc, bởi vì công phu Khổng Tước môn, tựa hồ có chút tương tự võ công mình học một chút.
Nhưng sư phụ rõ ràng là không môn không phái nhàn vân dã hạc, cũng chưa bao giờ nghe hắn nhắc qua từng đến Giang Nam, vì sao lại có chuyện trùng hợp như vậy?
Triệu Việt khẽ nhíu mày, nhắm mắt lẩm bẩm nội công tâm pháp Khổng Tước môn một lần, càng xác định công phu hai phái tựa hồ xuất từ cùng một người.
Bí tịch võ công rất dầy, không để ý bởi vì phần lớn đều rất quen thuộc, bởi vậy Triệu Việt nhìn xem rất nhanh, đợi đến khi Ôn Liễu Niên rời giường, không sai biệt lắm đã lật đến trang cuối cùng.
"Tỉnh rồi à?" Triệu Việt ngồi ở bên giường nhìn hắn.
"Ừm." Ôn Liễu Niên ngáp một cái, tóc lộn xộn nhìn hắn.
Triệu Việt giúp hắn sửa lại cổ áo, "Không sai biệt lắm hẳn là tới giờ dùng cơm chiều rồi, đợi lát nữa rồi hãy ngủ tiếp."
"Nằm mơ." Ôn Liễu Niên trán dán tại đầu vai hắn.
"Mơ thấy cái gì?" Triệu Việt vỗ vỗ má hắn.
"Nghĩa phụ đến thành Thương Mang, cứng rắn muốn mang ta trở về Giang Nam." Ôn Liễu Niên nói.
"Chỉ là giấc mơ mà thôi, cũng không phải là thật." Triệu Việt an ủi.
"Ta nằm mơ vẫn luôn rất chuẩn." Ôn Liễu Niên nhìn hắn, "Huống hồ lần này ta đến thành Thương Mang, trong nhà cũng không biết."
Triệu Việt nói, "Chu lão tiền bối hẳn là không phải người không nói đạo lý."
Ôn Liễu Niên gãi cằm, "Mặc kệ hắn, nếu thật sự không được, chúng ta liền một đường đến Tây Nam."
Nháy mắt trong đầu Triệu Việt lướt qua hai chữ 'Bỏ trốn', trong lòng không biết vì sao lại mềm nhũn, cũng cảm thấy có chút cảm giác bị phó thác chung thân.
Ôn Liễu Niên đạp lên giày mềm đi rửa mặt.
Triệu Việt từ phía sau ôm lấy hắn. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
"Sao vậy?" Ôn Liễu Niên quay đầu.
Triệu Việt nói, "Tương lai ta nhất định sẽ để cho ngươi trải qua cuộc sống an lành."
Ôn Liễu Niên nói, "Như bây giờ là đã rất tốt."
Triệu Việt nói, "Không đủ."
Ôn Liễu Niên dừng một chút, sau đó cười tủm tỉm nói, "Vậy ngày nào ta cũng muốn ăn thịt bò ngon nhất."
Triệu Việt siết chặt hai tay, "Ừm."
Ôn Liễu Niên tiếp tục khom lưng rửa mặt.
"Chỉ có một thứ này thôi sao?" Triệu Việt ghé vào lỗ tai hắn hỏi.
"Còn có rất nhiều, bất quá có thể đợi đến tương lai từ từ nói." Ôn Liễu Niên xoay người vỗ vai hắn, "Ngươi phải hảo hảo kiếm tiền." Bởi vì ta ăn rất nhiều.
Triệu Việt cúi đầu, hạ một nụ hôn lên khóe môi hắn.
Quả thực giống như lời ám vệ nói, rất dễ nuôi a...
Rất ấm.
Triệu Việt lại có chút xấu hổ.
Đã là nam tử, thì buổi sáng sẽ khó tránh khỏi có chút không khống chế được, huống chi tối qua khi ngủ, cũng không có mặc y phục -- Về phần cái khăn quấn ở bên hông, từ lâu đã không thấy tung tích.
Ôn Liễu Niên lười biếng ngáp một cái, "Sớm a~."
Triệu Việt nói, "Sớm."
Ôn Liễu Niên chôn mặt ở trước ngực hắn, "Không muốn dậy."
Triệu Việt nói, "Vậy thì ngủ thêm chút nữa đi."
Ôn Liễu Niên nhích lại gần hắn một chút.
Triệu Việt: ...
Ôn Liễu Niên thân thể cứng đờ, sau đó lại chầm chậm nhích về phía sau.
Triệu Việt có chút xấu hổ, "Ta đi rửa mặt trước."
Ôn Liễu Niên xoay người đưa lưng về hắn, "Nga."
Triệu Việt lại không muốn xuống giường như vậy.
Ôn Liễu Niên lại lui đến góc tường cọ cọ.
Triệu Việt đơn giản kéo hắn qua một phen, ôm vào trong lòng mình.
Ôn Liễu Niên ngẩng đầu nhìn hắn.
Triệu Việt một tay che mắt hắn, một tay còn lại nắm cổ tay hắn dời xuống.
Ôn Liễu Niên: ...
Trước mắt một mảnh tối sầm, tiếng người hô hấp dồn dập ở bên tai càng rõ ràng hơn, Ôn Liễu Niên cảm thấy, đây có lẽ là một buổi sáng dài nhất đời mình.
Một lúc lâu sau, trong phòng cuối cùng cũng an tĩnh lại, Triệu Việt giúp hắn lau tay sạch sẽ, rồi sau đó ôm người chặt hơn.
Ôn Liễu Niên cả người căng cứng, muốn bao nhiêu cứng ngắc thì có bấy nhiêu cứng ngắc.
"Tức giận sao?" Triệu Việt cúi đầu ghé vào lỗ tai hắn hỏi.
Một lúc lâu sau, Ôn Liễu Niên mới từ trong mũi nặn ra một chữ "Ừm".
Triệu Việt lại hôn lên cổ hắn.
Ôn Liễu Niên nói, "Ta muốn đến thư phòng, sáng nay còn hẹn người."
Triệu Việt lưu luyến không rời buông hắn ra.
Ôn Liễu Niên ngồi dậy, chậm rãi bước xuống giường.
Triệu Việt nói, "Ta chuyển đến đây ở được không?"
Ôn Liễu Niên thân thể dừng một chút, "Ừm."
Triệu Việt đáy mắt có chút ý cười, còn có thể đáp ứng, đã nói lên kỳ thật cũng không phải rất tức giận?
Ôn Liễu Niên nhanh chóng đánh răng xong, chạy ra khỏi phòng ngủ.
Bên tai nóng lên một trận.
Trong nhà ăn, mọi người đang dùng cơm, thấy Ôn Liễu Niên tiến vào, hạ nhân vội vàng chạy tới phòng bếp, không lâu sau liền bưng một chén mì trứng tới, hai trứng vàng chói lọi, nhìn qua khiến cho người ta mù mắt.Lục nhị đương gia cố ý dặn dò, cũng không thể quên.
Ôn Liễu Niên cầm đũa bình tĩnh ăn.
Người còn lại đều dõi theo nhìn hắn.
Trong nhà ăn một mảnh an tĩnh đến quỷ dị.
Một lúc lâu sau, Lục Truy cuối cùng cũng nhịn không được liền hỏi, "Đại đương gia đâu?" Vì sao chỉ có một người đến dùng điểm tâm.
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người ven bàn lập tức nhìn chằm chằm Ôn Liễu Niên, ngay cả Triệu Ngũ luôn luôn bình tĩnh cũng không ngoại lệ -- Cuối cùng cũng có người hỏi a, chúng ta đều đã tò mò rất lâu ! Tuy nói trải qua một đêm lưỡng tình tương duyệt thì sáng hôm sau, trong đó sẽ có một người nằm trên giường không dậy nổi cũng là chuyện thường tình, thế nhưng vì sao lại là Triệu đại đương gia?Tựa hồ hoàn toàn không hợp lý a...
Ôn Liễu Niên buông bát mì nói, "Đại khái còn đang ngủ."
...
Lục Truy gian nan nuốt một ngụm bánh bao xuống miệng.
Thật sự là khiến Triêu Mộ nhai mất mặt...
"Đại đương gia." Hoa Đường chào hỏi.
Triệu Việt bước vào nhà ăn, hắn vừa mới trở về phòng thay một bộ y phục khác, cho nên đến trễ một tý.
"Sớm." Triệu Việt ngồi bên cạnh Ôn Liễu Niên.
Hạ nhân lại vội vàng bưng bát mì thứ hai lên.
Triệu Việt: ...
"Mau ăn đi." Lục Truy thúc giục.
Triệu Việt rất muốn đem đầu hắn úp vào trong bát.
Hắn cũng không cảm thấy hạ nhân trong phủ nha sẽ có suy nghĩ sâu xa như vậy, bát mì này không cần nghĩ cũng biết là do ai dặn dò.
Lúc trước, khi hành tẩu giang hồ, Ly Châu Thứ Sử từng cực kỳ thưởng thức Lục Truy, nói hắn nếu là vào triều làm tướng, chắc chắn sẽ là nho tướng thiên cổ khó gặp, hiện tại xem ra có phải nho tướng hay không ngược lại là nhìn không ra, nhưng bà mối khẳng định là chạy không thoát.
Ôn Liễu Niên nói, "Mùi vị cũng không tệ."
Tất cả mọi người đang nhìn, Triệu Việt đành phải cúi đầu ăn một ngụm.
Ám vệ nhiệt tình vỗ tay, tuy rằng hình như có chút quái dị, nhưng tại thời khắc phu thê thảnh thơi này, thì phải vui vẻ một chút mới tốt.
Triệu Việt suýt chút nữa bị canh làm sặc.
Ôn Liễu Niên ngược lại là không nhanh không chậm tiếp tục ăn mì, xem như chuyện gì cũng đều không biết.
Nhìn Triệu đại đương gia ho khan đến mặt đỏ bừng, Lục Truy vô lực đỡ trán.
Mặt mũi Triêu Mộ nhai a...
Sau khi nếm qua điểm tâm, Ôn Liễu Niên liền tiếp tục đến thư phòng xử lý công vụ, thuận tiện viết một phong thư, để ám vệ ra roi thúc ngựa rời khỏi thành, dùng tốc độ nhanh nhất giao cho Thứ Sử đại nhân.
Mà ở bên trong thành cũng bắt đầu có lời đồn truyền ra, nói Triệu công tử đang ở trong phủ nha làm khách, nhìn qua có quan hệ với đại nhân vô cùng tốt, nghe nói còn muốn giúp diệt trừ thổ phỉ. Dân chúng nghe vậy nhất thời như ong vỡ tổ chạy đến phủ nha, chờ đợi có thể có một cuộc gặp gỡ bất ngờ ngẫu nhiên với mỹ nam tử say đắm."Đại nhân." Nha dịch nói, "Bên ngoài có không ít dân chúng, Vương bộ đầu thử khuyên bảy tám lần, cũng không thể khuyên mọi người trở về, đều nói là muốn gặp Triệu công tử một lần."
Triệu Việt: ...
"Bây giờ còn ở ngoài không?" Ôn Liễu Niên nhìn nhìn mặt trời, "Hẳn là đã trở về ăn cơm rồi đi."
Nha dịch nói, "Mọi người đều mang theo lương khô cùng nước đến đây."
Triệu Việt: ...
Ôn Liễu Niên nói, "Quả thật là suy xét chu toàn."
Triệu Việt dở khóc dở cười nhìn hắn.
Ôn Liễu Niên nói, "Không thì ra ngoài gặp một lần đi."
Triệu Việt trầm mặc, gặp một lần ngược lại là không sao, nhưng vấn đề là sau khi nhìn thấy dân chúng, là phải làm cái gì? Cũng không thể giống như lần trước được, ở trên nóc nhà đột nhiên lóe lên một cái liền biến mất, nhưng nếu đứng ở trên bậc thang cái gì cũng không làm mặc kệ để dân chúng vây xem, tựa hồ thì càng xấu hổ hơn.
Ôn Liễu Niên buông bút lông trong tay, đứng lên lười biếng duỗi thắt lưng, "Đi thôi, chúng ta cùng đi."
Trước mặt người yêu, không có nam tử nào muốn biểu hiện sợ đầu sợ đuôi, vì thế Triệu Việt cũng không rối rắm nữa, cùng hắn một đường ra ngoài phủ nha.
Vừa ra đến trước cửa, Ôn Liễu Niên dừng bước một chút, giúp hắn chỉnh lại cổ áo.
Lão nha dịch đi theo ở phía sau, trong lòng nhịn không được thở dài một hơi, tuy nói đều là nam tử, nhưng nhìn qua thật sự là rất xứng đôi.
Ôn Liễu Niên vươn tay đẩy cửa ra, cùng Triệu Việt một đường bước ra ngoài.
Dân chúng vốn dĩ đang ở ngoài dùng cơm trưa, bất thình lình vừa ngẩng đầu lên còn chưa phản ứng kịp, thẳng đến khi có người phía sau hô to một câu 'Triệu công tử', người nào người nấy đều lấy lại tinh thần, người sau nối tiếp người trước dũng mãnh lao về phía trước, liều mạng vươn tay muốn nắm một chút, cũng hảo lây dính một chút tiên khí anh tuấn.
Nha dịch vây xung quanh mọi người, có một người chọn một chỗ cao nhất đứng ở phía trên, hô to "Mọi người im lặng một chút, im lặng một chút".
Ôn Liễu Niên cũng nói, "Các vị hương thân đừng kích động, bằng không Triệu công tử lần tới sẽ không đến."
Những lời này vô cùng hiệu quả, dân chúng nháy mắt liền an tĩnh lại.
Nhìn dân chúng ở phía dưới ai nấy đều đang ngẩng đầu nhìn mình, trong lòng Triệu Việt cũng có chút bất đắc dĩ, hiện tại mình phải làm cái gì?
May mà Ôn Liễu Niên cũng không để hắn xấu hổ, cười tủm tỉm nói, "Chư vị thế nhưng có chuyện gì nói muốn hỏi không?"
"Triệu công tử thật sự là hạ phàm đến diệt trừ thổ phỉ sao?" Có dân chúng lớn tiếng nói.
Lục Truy đang tựa vào sau tường nghe, suýt nữa cười thành tiếng.
Hạ phàm.
Ôn Liễu Niên gật đầu, "Có Triệu công tử ở đây, chuyện diệt trừ thổ phỉ đương nhiên sẽ làm chơi ăn thật, không bao lâu nữa, núi Thương Mang sẽ lại an bình."Dân chúng lập tức hoan hô thành tiếng, đây quả nhiên là tin tức tốt nhất gần đây nghe được.
"Có đúng không?" Ôn Liễu Niên quay đầu nhìn hắn.
Triệu Việt nói, "Tất nhiên."
"Vậy nguyên nhân cái chết của Vương Đại Quý thì sao?" Lại có dân chúng hỏi, "Sáng nay nghe mọi người nói, là có liên quan đến thổ phỉ núi Thương Mang."
Ôn Liễu Niên nhìn nhìn Triệu đại đương gia.
Triệu Việt nói, "Vương Đại Quý thật sự là tai mắt của Hổ Đầu bang."
Dân chúng lại ồn ào một trận, lúc trước còn tưởng rằng là nói bậy, không nghĩ tới cư nhiên là thật?!
"Đại khái là lúc trước khi vào núi đốn củi, thì gặp được thổ phỉ Hổ Đầu bang, bị dụ dỗ cho nên mới đi lên con đường tà đạo." Ôn Liễu Niên dặn dò, "Mọi người cần phải phòng bị."
Người đốn củi ngày thường buồn chán không nói một câu nào, nhưng lại là tai mắt của thổ phỉ a, dân chúng khó tránh khỏi sau lưng đều phát lạnh.
Thấy Ôn Liễu Niên đứng hơi lâu, hạ nhân liền lấy hai cái ghế dựa ra bên ngoài cho hắn cùng Triệu Việt ngồi, dân chúng lập tức vây lên, mồm năm miệng mười hỏi một vài chuyện núi Thương Mang.
Ôn Liễu Niên trả lời tất cả các vấn đề, rất là kiên nhẫn cẩn thận, về phần Triệu đại đương gia, phần lớn thời gian đều bảo trì trầm mặc, bồi ở bên cạnh cho người khác chiêm ngưỡng -- Chung quy mặt mũi anh tuấn như vậy, không cần bỏ qua.
"Sao rồi?" Trong phủ nha, Triệu Ngũ đi tới.
"Tài ăn nói của đại nhân thật đáng khâm phục." Lục Truy nói, "Đừng nói là dân chúng bình thường, nếu ta là tai mắt Hổ Đầu bang, hiện tại dự tính cũng sẽ có chút dao động."
Triệu Ngũ cười nói, "Bằng không sao có thể mười sáu tuổi liền thi đậu Thám Hoa, lại rất được Hoàng Thượng thưởng thức."
"Thân thể Tả hộ pháp sao rồi?" Lục Truy nói, "Buổi sáng nhìn sắc mặt nàng không được tốt lắm."
"Dạ dày ợ chua, hiện tại đã ngủ rồi." Triệu Ngũ nói, "Còn đang nghĩ muốn đi khám nghiệm tử thi." Thật sự là... Không biết phải nói thế nào mới tốt.
Lục Truy nghe vậy bật cười, "Quả thật là Tả hộ pháp Truy Ảnh cung, danh bất hư truyền."
"Nếu giải quyết xong việc này, nhị đương gia tùy thời có thể đến Truy Ảnh cung làm khách." Triệu Ngũ nói, "Nghĩ đến lúc đó cung chủ cũng sẽ nhất kiến như cố(*)."
(*) Nhất kiến như cố: Lần đầu gặp như quen biết đã lâu.
"Được." Lục Truy gật đầu, lại nhìn thoáng qua bên ngoài.
Triệu Việt đang ngồi ở trên ghế, sóng lưng thẳng tắp.
Lục nhị đương gia nhịn không được lại bắt đầu đau đầu.
Cùng đều là đại đương gia, vì sao lại cảm thấy chênh lệch với cung chủ Truy Ảnh cung lớn như thế...
Vừa nghe thấy Triệu công tử đang trước cửa phủ nha, cơ hồ dân chúng toàn thành đều ầm ầm chạy tới, lập tức đến thưởng thức chiêm ngưỡng, thế cho nên lúc sau, ngay cả đệ tử Đằng Vân bảo cũng không thể không ra trận, mới miễn cưỡng duy trì trật tự.Hơn một canh giờ sau, dân chúng vẫn còn lưu luyến không rời, nhìn Triệu Việt cùng Ôn Liễu Niên một đường trở lại phủ nha.
Thật sự đi như vậy sao, chúng ta còn có rất nhiều vấn đề chưa hỏi.
Ám vệ một bên bưng hạt dưa kẹo đậu phộng phát cho dân chúng, một bên dặn dò mọi người trở về nhà sớm một chút, cũng sắp đến giờ Triệu công tử cần phải trở về, bằng không sẽ bị Thiên đế trừng phạt, hậu quả thập phần nghiêm trọng, mong mọi người thông cảm vân vân gì đó, rất có thành ý.
Phía sau cửa phòng ngủ đóng kín, toàn thân Triệu Việt mới xem như là thả lỏng.
Ôn Liễu Niên nói, "Sao rồi?"
Triệu Việt nói, "Ra trận giết địch cũng không mệt như vậy."
Ôn Liễu Niên nhấn mạnh, "Thế nhưng ngươi chỉ ngồi có một chỗ a." Đều là do ta nói.
Triệu Việt nói, "Ngược lại ta thà ở phòng bếp chặt củi một canh giờ."
Ôn Liễu Niên giúp hắn lau mồ hôi, dỗ nói, "Một lần cuối thôi, một lần cuối thôi."
Triệu Việt xoa bóp cằm hắn, "Có khát không? Nói ròng rã hơn một canh giờ."
Ôn Liễu Niên ừng ực uống trà.
Triệu Việt nói, "Trách không được lúc trước có thể ở trên kim điện, lấy một địch mười biện luận với quần thần." Loại trình độ miệng lưỡi lưu loát này, đừng nói là hơn mười lão thần, cho dù có thêm một tá, chỉ sợ cũng không thành vấn đề.
Ôn Liễu Niên nói, "Bởi vì ta có đạo lý, hơn nữa những gì ta nói đều là sự thật."
Triệu Việt búng búng trán hắn, "Ta muốn về Thiên Đình cũng là sự thật?"
Ôn Liễu Niên cười hì hì, "Bất kể nói thế nào, hiện tại nếu bên trong thành có tai mắt của Hổ Đầu bang, dự tính phải kinh hồn táng đảm một trận."
"Thượng bảo chủ đã tăng cường phòng thủ trong thành, nếu là có dị động, cũng sẽ báo về phủ nha trước tiên." Triệu Việt nói, "Về phần Thứ Sử kia, nếu là hết thảy thuận lợi, hẳn là nội trong năm ngày thì sẽ có hồi đáp."
"Có chư vị anh hùng Truy Ảnh cung ở đây, tất nhiên sẽ thuận lợi." Ôn Liễu Niên nói, "Cho nên ngươi phải càng chú ý hơn, đừng có để cho Hổ Đầu bang chiếm thế thượng phong."
Triệu Việt gật đầu, "Ta biết rồi."
"Nói cả một buổi chiều, cũng mệt rồi." Ôn Liễu Niên lười biếng duỗi eo, từ trong ngăn tủ lấy ra một quyển sách, "Ta đi ngủ một lúc, đây là bí tịch võ công Khổng Tước môn, nếu ngươi không có việc gì làm, có thể lật xem một chút."
Triệu Việt nói, "Tùy ý lấy đi như vậy sao?"
"Người còn lại tất nhiên không thể, thế nhưng ta có thể." Ôn Liễu Niên cởi giày trèo lên giường, "Ta có thể, ngươi tất nhiên cũng có thể."
Triệu Việt khóe miệng có chút ý cười.
Ôn Liễu Niên ôm chăn, rất nhanh liền hô hô ngủ, nhìn qua đích xác là mệt muốn chết.
Triệu Việt ngồi ở ven bàn, tùy tay lật trang đầu tiên, tinh tế một đường nhìn xuống, càng xem càng cảm thấy kinh ngạc, bởi vì công phu Khổng Tước môn, tựa hồ có chút tương tự võ công mình học một chút.
Nhưng sư phụ rõ ràng là không môn không phái nhàn vân dã hạc, cũng chưa bao giờ nghe hắn nhắc qua từng đến Giang Nam, vì sao lại có chuyện trùng hợp như vậy?
Triệu Việt khẽ nhíu mày, nhắm mắt lẩm bẩm nội công tâm pháp Khổng Tước môn một lần, càng xác định công phu hai phái tựa hồ xuất từ cùng một người.
Bí tịch võ công rất dầy, không để ý bởi vì phần lớn đều rất quen thuộc, bởi vậy Triệu Việt nhìn xem rất nhanh, đợi đến khi Ôn Liễu Niên rời giường, không sai biệt lắm đã lật đến trang cuối cùng.
"Tỉnh rồi à?" Triệu Việt ngồi ở bên giường nhìn hắn.
"Ừm." Ôn Liễu Niên ngáp một cái, tóc lộn xộn nhìn hắn.
Triệu Việt giúp hắn sửa lại cổ áo, "Không sai biệt lắm hẳn là tới giờ dùng cơm chiều rồi, đợi lát nữa rồi hãy ngủ tiếp."
"Nằm mơ." Ôn Liễu Niên trán dán tại đầu vai hắn.
"Mơ thấy cái gì?" Triệu Việt vỗ vỗ má hắn.
"Nghĩa phụ đến thành Thương Mang, cứng rắn muốn mang ta trở về Giang Nam." Ôn Liễu Niên nói.
"Chỉ là giấc mơ mà thôi, cũng không phải là thật." Triệu Việt an ủi.
"Ta nằm mơ vẫn luôn rất chuẩn." Ôn Liễu Niên nhìn hắn, "Huống hồ lần này ta đến thành Thương Mang, trong nhà cũng không biết."
Triệu Việt nói, "Chu lão tiền bối hẳn là không phải người không nói đạo lý."
Ôn Liễu Niên gãi cằm, "Mặc kệ hắn, nếu thật sự không được, chúng ta liền một đường đến Tây Nam."
Nháy mắt trong đầu Triệu Việt lướt qua hai chữ 'Bỏ trốn', trong lòng không biết vì sao lại mềm nhũn, cũng cảm thấy có chút cảm giác bị phó thác chung thân.
Ôn Liễu Niên đạp lên giày mềm đi rửa mặt.
Triệu Việt từ phía sau ôm lấy hắn. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
"Sao vậy?" Ôn Liễu Niên quay đầu.
Triệu Việt nói, "Tương lai ta nhất định sẽ để cho ngươi trải qua cuộc sống an lành."
Ôn Liễu Niên nói, "Như bây giờ là đã rất tốt."
Triệu Việt nói, "Không đủ."
Ôn Liễu Niên dừng một chút, sau đó cười tủm tỉm nói, "Vậy ngày nào ta cũng muốn ăn thịt bò ngon nhất."
Triệu Việt siết chặt hai tay, "Ừm."
Ôn Liễu Niên tiếp tục khom lưng rửa mặt.
"Chỉ có một thứ này thôi sao?" Triệu Việt ghé vào lỗ tai hắn hỏi.
"Còn có rất nhiều, bất quá có thể đợi đến tương lai từ từ nói." Ôn Liễu Niên xoay người vỗ vai hắn, "Ngươi phải hảo hảo kiếm tiền." Bởi vì ta ăn rất nhiều.
Triệu Việt cúi đầu, hạ một nụ hôn lên khóe môi hắn.
Quả thực giống như lời ám vệ nói, rất dễ nuôi a...
Bình luận truyện