Thoái Vị Hoàng Đế
Chương 7
“ Vào đi! ” Thủy Vô Ngân ngữ khí không tha phản bác vỗ về Ngọc Hi, cổ tay bị chính mình niết đau đến nhíu mi, quay đầu, Thủy Vô Ngân liếc mắt nhìn mọi người sau đó liền lên kiệu, thuận tay kéo mành che hai bên, tự mình như ăn phải thuốc nổ từ khe hở mành che nâng mắt trừng trừng, “ Đi thôi! Còn ngốc ra đó làm gì?”
Nghe vậy, phó tướng vội vàng dẫn mọi người khởi kiệu, theo ở phía sau.
Ánh mắt Thuỷ Vô Ngân quay trở lại trong kiệu, vừa quay đầu lại liền phát hiện Ngọc Hi đang nằm ở trên giường, đỏ mặt trừng trừng nhìn hắn, y phục vì đột nhiên bị đẩy mà bị gió xốc lên, để lộ ra đôi chân dài trắng nõn, nhìn tới đây, Thủy Vô Ngân mâu quang trầm xuống, thong thả đi tới mép giường, dưới con mắt kinh ngạc của Ngọc Hi đè xuống người y, một tay nhanh chóng kéo thắt lưng của Ngọc Hi, thoáng chốc lộ ra một thân da thịt trắng noãn, sau đó chế trụ hai tay Ngọc Hi sử dụng vạt áo trói lại, ánh mắt thâm trầm nhìn Ngọc Hi kêu lên sợ hãi.
“ Ngươi muốn làm gì?? Đồ mọi rợ!”
Thủy Vô Ngân nghiêng người ghé sát bên tai Ngọc Hi nhẹ giọng cảnh cáo,” Xuỵt…… Nhỏ giọng thôi, ngươi tuyệt đối không nghĩ để mọi người bên ngoài nghe thấy chúng ta muốn làm cái gì chứ??” nháy mắt trưng ra nụ cười tà ác, Thủy Vô Ngân liền đưa bàn tay vuốt ve đùi Ngọc Hi.
“ Buông ta ra! Ngươi cái đồ mọi rợ đáng chết này! Buông ra!”
Ngọc Hi nhịn không được đá hai chân trước, hàn thiết trên mắt cá chân vì cọ sát vào nhau mà đụng vào vết thương trên chân, mà Thủy Vô Ngân làm sao còn để ý đến tiếng kêu của y nữa, mục đích hắn đè lên người Ngọc Hi chính là muốn vũ nhục Ngọc Hi mà thôi.
Thuỷ Vô Ngân trắng trợn ngắt nhéo vuốt ve cặp đùi trắng noãn mềm nhẵn, đầu chôn ở hai nụ hoa trước ngực Ngọc Hi vừa hôn vừa cắn, khiến cho chúng sưng đỏ lên, Thủy Vô Ngân bỗng nhiên nâng mắt nhìn Ngọc Hi dĩ nhiên bởi vì cảm xúc mà ngượng ngùng quay đầu đi, cắn răng nhịn xuống rên rỉ sắp phát ra.
“ A…… Ô……” hàng mi dài che đi đáy mắt đã nổi lên một tầng hơi nước, Ngọc Hi cắn môi không phục, toàn thân chậm rãi bởi vì cảm xúc mạnh mẽ mà phiếm lên một tầng đỏ ửng.
Ha ha a…… Thống khổ đi! Ngọc Hi, tiếp tục thống khổ đi!
Thủy Vô Ngân hơi cười khẽ, cố ý quên đi cảm xúc buồn bực đang dâng lên trong lòng, ngược lại rút bàn tay đang khẽ vuốt ve trên đùi Ngọc Hi về, chuyển hướng phân thân nóng như lửa ác ý âu yếm, hạ thân cảm thấy một trận lạnh lẽo, khiến cho Ngọc Hi há mồm, khóe mắt phiếm ra một tầng lệ quang, ma mị trừng hắn, cắn môi, “ A …” Ngọc Hi hít một ngụm khí lạnh hai tay run run che miệng lại, “ hô a…… a……”
Khi một dòng nước ấm trong cơ thể phóng ra, Ngọc Hi cũng nhẹ nhõm thở ra một hơi buông lỏng hai tay, nằm vật xuống giường, vốn tưởng cuối cùng có thể thoát ly bàn tay ma mị của hắn, đột nhiên cảm thấy giống như có một dị vật đang nương theo chất nhầy xâm nhập phía sau hậu định nóng bỏng của y, không ngừng rút ra đâm vào; cảm giác nóng như lửa do được bổ sung thêm mà dần dần được khuếch trương, Ngọc Hi cong môi nhưng không phát ra tiếng, chỉ có thể im lặng xấu hổ chảy xuống nước mắt, thẳng đến khi tiểu huyệt bị kéo căng, phát ra âm thanh mới thôi.
Lúc này, Thủy Vô Ngân nhẫn nại cởi bỏ chiếc quần nhỏ, đem dục vọng hung hăng đâm vào bên trong huyệt động, mà đột nhiên tăng thêm đau đớn Ngọc Hi ngửa đầu kêu lên sợ hãi: “ Ngô a…… A……” Ngọc Hi ngăn không được rơi lệ, bị thúc ép nâng mông lên, thân hình phối hợp đong đưa, theo tiết tấu rút ra tiến vào mà bừng tỉnh tinh thần.
Cao trào mãnh liệt qua đi, y bào Ngọc Hi hơi hơi che lại thân hình bởi vì dục vọng mà phiếm lên một màu hồng nhạt, y nằm dựa vào cái đệm trên giường, giữa hai chân trắng noãn vài tơ máu uốn lượn chảy ra, Ngọc Hi vẫn đang thở gấp gáp, mệt mỏi chịu không nổi quay đầu cúi mặt, cánh môi đỏ mọng như cánh hoa lan.
Thủy Vô Ngân lỏa thể nằm bên cạnh Ngọc Hi, nhìn nước mắt trên má Ngọc Hi vẫn chưa khô thất thần một lúc lâu.
Nhu nhược xinh đẹp như vậy thật sự là cực kỳ giống một người…… nữ nhân kia ta đã yêu sâu đậm, Hách Liên Dung! Nàng nguyên lai là biểu muội của ta, cá tính hào sảng, lớn mật, vừa yêu mị lại nhu mì, chúng ta đã từng âm thầm hẹn ước tình nhân, nhưng chỉ là mấy năm trước, dưới sự làm chủ của mẫu hậu đã hạ chỉ gả nàng cho hoàng huynh, đã chặt đứt duyên phận giữa hai người, ta vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho nàng, nàng chà đạp một mảnh chân tình của ta, không hiểu nỗi khó xử của ta…… Có lẽ…… Buông tha nàng mới là lựa chọn tốt nhất đi……
Ngọc Hi sau khi điều chỉnh lại khí tức, liền thử muốn di động thân thể mềm nhũn, lại phát hiện toàn thân cư nhiên không còn chút khí lực, mà tiếng hàn thiết va chạm lẫn nhau trên mắt cá chân đánh thức Thuỷ Vô Ngân một bên đang trầm tư, liếc mắt một cái liền thấy tơ máu đỏ tươi chói mắt chảy dọc theo chân Ngọc Hi lưu lại trên tấm ván gỗ.
“ Ngu ngốc! Ngươi đừng cử động!”
Thủy Vô Ngân nổi giận kéo cổ tay Ngọc Hi, thấy y bị thương lại còn mím môi muốn ra vẻ ta đây rất quật cường kiêu ngạo.
“ Ngươi mới là ngu ngốc! Buông tay! Nghe thấy không??”
Ngọc Hi hất tay giãy dụa, chân bị hàn thiết khoá không đá được, khiến cho máu nhỏ giọt càng nhanh, trái ngược lại, thấy y bất tuân, sắc mặt Thủy Vô Ngân càng đen đến cực điểm, nhịn không được vung tay ném cho Ngọc Hi một bạt tai, nháy mắt, khóe môi theo thanh âm chảy ra tơ máu, không quản Ngọc Hi giãy giụa, Thủy Vô Ngân im lặng xé tấm chăn, nắm lấy chân Ngọc Hi tùy tay chà lau vết máu.
“ Ngu ngốc a!” Ngọc Hi cúi đầu tức giận kêu: “ Đồ mọi rợ!” Ngọc Hi lần này bất mãn kháng nghị đá chân, không nghĩ tới chân y thế nhưng một cước liền đá trúng mặt Thủy Vô Ngân, nhất thời một cỗ đau đớn tập kích Thủy Vô Ngân.
Thủy Vô Ngân nhìn khuôn mặt tức giận của Ngọc Hi……
Dung nhan như hoa như ngọc kia có bao nhiêu giống nàng…… Tại sao…… tại sao chứ?? Ta không nên nhớ đến nàng nữa, nàng hiện tại đã là hoàng tẩu của ta!
Ngọc Hi đầu tiên là nhắm mắt nhịn đau, chờ y mở mắt ra, nhìn vào đôi mắt nhưng là tràn ngập đau đớn, hiện tại Thủy Vô Ngân biểu tình đang bị thương trừng mắt y, vì thế Ngọc Hi liền ngây ra nhìn Thủy Vô Ngân đang thả lỏng khí lực tay thay y bôi thuốc, băng bó vết thương cho mình; Cúi đầu nhìn bộ dạng chuyên chú của Thủy Vô Ngân, Ngọc Hi không khỏi nhíu mày cắn môi, cảm thấy một góc trong lòng nhưng lại vì sự ôn nhu của hắn mà hơi hơi buông lỏng……
Khi đoàn người Thủy Vô Ngân về đến Vương Cung đã là chiều tối, Thủy Vô Ngân sau khi sắp xếp xong cho Ngọc Hi liền rời đi, tính trước tiên đi đến Thiên thanh cung báo cáo hành tung của hắn mấy ngày qua cùng tình hình tra xét biên giới.
Vòng qua mấy cái cầu thang quanh co và cửa lớn cung điện, khi Thủy Vô Ngân đang muốn băng qua ngự hoa viên, không nghĩ tới một bóng người lại chặn ở trước mặt hắn, theo cước bộ hắn mà di động, quấy nhiễu đến phiền không chịu nổi khiến Thủy Vô Ngân ánh mắt rất không kiên nhẫn, chủ nhân của thanh ảnh ấy chính là Hách Liên Dung, nàng vẻ mặt không hờn không giận chặn đường Thủy Vô Ngân.
Nhìn nhãn đồng Hách Liên Dung phiếm ra mấy phần lãnh ý, Thủy Vô Ngân không thể nào cao hứng mở miệng: “ Hoàng tẩu, có việc gì có thể chờ ta gặp hoàng huynh rồi nói sau không?” ngửi thấy vài phần son phấn từ trên mặt nữ tử lan ra, Thủy Vô Ngân khó có thể không cau mày.
Nàng khi nào thì thích thoa mấy loại son phấn này??
Nhìn chằm chằm khuôn mặt diễm lệ được trang điểm một lớp dày của Hách Liên Dung, Thủy Vô Ngân chán ghét nghĩ, mà trong lúc hắn đang đánh giá Hách Liên Dung, Hách Liên Dung cũng ngẩng khuôn mặt kiêu ngạo giống như Khổng tước âm thầm đánh giá hắn, bỗng nhiên phát hiện Thủy Vô Ngân trưởng thành càng thêm cao to, không giống khi còn nhỏ như vậy ngây thơ, cũng không còn là bộ dáng thiếu niên lúc trước nàng theo đuổi nữa.
Là cái gì thay đổi hắn??
Hách Liên Dung đáy lòng xẹt qua một chút nóng lòng, đúng vậy, là nóng lòng Thủy Vô Ngân thay đổi vì một nữ nhân khác!
Nào biết, Hách Liên Dung do dự, ngược lại Thủy Vô Ngân không kiên nhẫn, “ Nếu không có việc gì, ta phải đến thiên thanh cung.” nói xong, vừa quay đầu, Thủy Vô Ngân tuyệt tình rời đi.
Hách Liên Dung ngây ngốc tại chỗ, thân mình chao đảo không đứng vững.
Không giống rồi…… Không giống rồi!
Hách Liên Dung suy nghĩ, vừa rồi từ trong ánh mắt Thủy Vô Ngân thấy được không phải ánh mắt đặc thù trước kia gặp phải, cái dạng thiếu niên ưu thương, tâm tình oán hận đã không nhìn không thấy nữa, giống như là đáy mắt Thủy Vô Ngân chưa bao giờ xuất hiện qua những cảm xúc bình thường này.
Như thế nào có thể chứ…… Như vậy có thể là! Không, không! Nhất định là sai ở đâu rồi…… Nhất định là xảy ra chuyện gì rồi!
Không cam lòng quay lại nhìn bóng dáng tuyệt tình của Thủy Vô Ngân bước ra khỏi ngự viện, đôi mắt xinh đẹp của Hách Liên Dung nhịn không được trừng lớn, lầm bầm hướng phía trước thong thả bước, tự hỏi, phỏng đoán khả năng; Hách Liên Dung nghĩ không ra, cước bộ chậm chạp đi qua mấy hành lang gấp khúc, cuối cùng đi đến trước cửa lớn Thanh cung viện của Thủy Vô Ngân, trông thấy hai gã thị vệ đang gác trước cửa điện, tâm niệm vừa chuyển, nàng liền tiến nhanh tới hỏi.
“ Vương gia đâu?”
“ Bẩm nương nương, Vương gia đến chỗ hoàng thượng rồi.” thị vệ không chút nào qua loa thẳng thừng đáp lại.
“ Vậy được, ta muốn đi vào chờ Vương gia các ngươi về, hiện tại chỗ này đã không cần các ngươi nữa, các ngươi có thể lui xuống.” Hách Liên Dung nhẹ giọng vẫy lui thị vệ canh cửa, lại phát hiện bọn họ một chút cũng không động, căn bản là không để ý tới mệnh lệnh của nàng, “ Các ngươi điếc sao?? Ta bảo các ngươi lui xuống!”, Khi Hách Liên Dung còn muốn nhắc đến thân phận của mình, chỉ thấy nhóm thị vệ nhất tề động tác.
“ Nương nương, thật sự là chức trách của chúng thần, Vương gia dặn dò qua không thể để cho bất kỳ người nào tiến cung.”
“ Ngay cả ta cũng vậy sao??” Hách Liên Dung không tin hỏi.
“ Vâng, nương nương.”
Hách Liên Dung cắn răng, hoài nghi Thủy Vô Ngân phải chăng là giấu thứ gì ở trong điện.
“ Nói cho ta biết, Vương gia muốn các ngươi canh giữ ai?”
Nghe vậy, hai gã thị vệ chỉ liếc mắt không nói, vì thế Hách Liên Dung lửa giận càng tăng lên, lại lần nữa lớn tiếng.
“ Người trong điện là ai??”
Thị vệ lắc đầu, “ Nương nương đừng ép chúng thần, chúng thần chỉ là nghe theo lệnh của Vương gia.”
Hừ! Chẳng lẽ người này thực thần bí như vậy?? Nếu thật sự là như vậy…… Hừ, các ngươi không cho ta gặp, ta chính là càng muốn gặp!
Lửa giận trong nháy mắt tiêu tan, Hách Liên Dung ngược lại nở nụ cười, cười đến thập phần kiều mỵ đối với vệ thị nói: “ Vậy được rồi! đi tìm các ngươi Vương gia nói vậy.” Hách Liên Dung trong lòng đã có đối sách, cười đến rất là quyến rũ mê hoặc lòng người.
***
Ngồi trong cung đèn đuốc sáng ngời là hai người nam tử, một người là nam tử trẻ tuổi tóc dài đến vai, một người là nam tử tuấn mĩ mặc đơn bào, một đầu tóc dài buông xuống lưng, hai người ngồi đối diện trầm mặc không nói.
Không bao lâu sau, nam tử tóc dài rốt cuộc chống má hơi hơi nghiêng đầu, đối với nam tử trước mắt cong lên khóe môi, mở miệng, “ Sắc mặt sao khó coi như vậy, Vương đệ thân ái?” nam nhân khóe môi lên tiếng trước này chính là chủ nhân của thiên thanh cung, đồng thời cũng là người nắm quyền Hỏa nô nô quốc, quốc chủ Thủy Vô Tình.
Thủy Vô Ngân quay đầu lại liếc thấy Thủy Vô Tình chỉ mặc một kiện y phục đơn bạc liền đi ra gặp hắn, không khỏi nhíu mày.
“ Không lạnh sao?? Xem ra ta thực sự không nên vì ngươi lo lắng.”
Thủy Vô Tình nhịn không được cười lớn ha ha, thân hình rung động, lấy một loại ánh mắt không thể tin xem xét Thủy Vô Ngân, “ Uy, ngươi uống lộn thuốc à?? Vừa quay về liền cùng ta nói loại chuyện nực cười này??” ngẩng đầu, “ Huống chi, ngươi tựa hồ không cần phải thay ta lo lắng, chúng ta nhưng là thân phận đối địch……” Nụ cười trên môi liền biến mất.
Thủy Vô Ngân thấy Thủy Vô Tình bưng lên một chén rượu nhấp môi, bộ dạng bình yên kia làm cho sự nghi hoặc trong lòng hắn càng lúc càng lớn.
Có lẽ…… Những hắc y nhân kia nửa đường tập kích chúng ta đều không phải là thủ hạ của hắn…… Nhưng, nếu không phải hắn, vậy những người đó rốt cuộc là do ai phái tới??
Thủy Vô Tình mân mân cánh môi, “nói chuyện lần này để ngươi đi biên giới gặt hái được như thế nào??”
“ Không có gì, chỉ là phân tranh biên giới vẫn chưa giải quyết.”
Một câu hết sức thành thật Thủy Vô Tình hoài nghi nhướng mày, “ Nga?? Là như vậy à……” khóe môi nhịn không được nhẹ nhàng cong lên, “ Vậy chúng ta phải mau chóng cùng Phong quốc giải quyết vấn đề này.” Ánh mắt hơi chuyển, cái dạng biểu tình đang tính toán này của Thủy Vô Tình khiến cho Thủy Vô Ngân quan tâm nhất, “ Như vậy đi! Chuyện này giao cho ngươi đi xử lý, ta tin con tin tôn quý kia trong tay ngươi sẽ có lợi cho việc đàm phán giữa Hỏa nô nô quốc cùng Phong quốc.”
“ Ngươi…… Làm sao mà biết được?” chẳng lẽ những người đánh lén kia là thân tín Thuỷ Vô Tình!
Hơi hơi ngửa đầu nhìn màn đêm phía bên ngoài cửa sổ, Thủy Vô Tình thấp giọng “ Cho dù ta không phái người theo sau ngươi, người đi đường tự nhiên cũng sẽ đến báo cáo với ta, điểm này ngươi biết rõ.”
Đích thực là như vậy không sai! Ta chỉ cảm thấy ta nên tin tưởng hắn, bởi vì chúng ta là huynh đệ huyết thống, đồng thời, ta cũng cảm thấy biểu tình hắn đối với ta không có khả năng đuổi tận giết tuyệt, chỉ là đêm hôm đó cung huy trên người thích khách hành thích ta…… Hiện tại vừa nghĩ, hắc y nhân vào đêm tập kích xác thực có mấy chỗ sơ hở!
“…… Bọn ta trên đường quay về bị tập kích, là lệnh của ngươi??” Thủy Vô Ngân trầm mặc trong chốc lát liền buột miệng hỏi.
“ Ngươi nói cái gì!” thanh âm cùng biểu tình kinh ngạc rất lớn vượt qua suy đoán của Thủy Vô Ngân, nhưng thấy Thủy Vô Tình đi thong thả về phía trước nắm chặt hai vai Thủy Vô Ngân, cao thấp đánh giá hắn, “ Biết là ai sao??”
Thủy Vô Ngân quả quyết lắc đầu, kỳ lạ mà đánh giá khuôn mặt luôn luôn không có chút biểu cảm gì của Thuỷ Vô Tình, nhưng vì mấy câu nói của hắn lại tăng thêm phần khó chịu.
“ Chỉ phát hiện hình xăm trên cánh tay bọn họ là cung huy của ngươi.”
“ Xem ra trong cung của ta có chuột rồi……” Thủy Vô Tình càng nói càng nhỏ giọng, cũng càng thêm băng hàn.
Khó được mắt thấy Thủy Vô Tình tức giận bừng bừng, Thủy Vô Ngân mím môi, nhíu mi, “ Hành động của ngươi đừng quá đáng, ta sợ mẫu hậu sẽ đến tìm ngươi gây phiền toái.” đương nhiên, cũng sẽ thuận tiện gây phiền toái cho ta……
“ An tâm, ta chắc chắn cho ngươi một cái công đạo, sẽ không khiến ngươi khó xử.” nói xong, Thủy Vô Tình cánh môi hồng nhạt hơi cong lên.
***
Đêm tối, hai tên thị vệ trước của Thanh cung vẫn như cũ làm hết phận sự canh giữ ở ngoài cung, không cảm kích bọn họ, một mạt thân ảnh ở trong bụi cỏ bên cạnh xẹt qua, cước bộ nhẹ nhàng không tiếng động hướng bọn họ mà đến; Hách Liên Dung thuận lợi đánh ngất thủ vệ canh cửa Thanh cung, vứt cây gậy trong tay, sải bước tiến vào thanh cung, bên trong thấy không có một bóng người phía trên điện một mảnh sáng chói, hồ nghi nhất thời nảy lên trong lòng, liền bước nhanh về phía trước, con ngươi tò mò dò xét xung quanh.
Dựa theo cách nói của nhóm thủ vệ, bên trong thanh cung chắc chắn là dấu cái gì đó!
Bước chân thong thả khó hiểu mà bước đi, Hách Liên Dung vươn tay vén rèm châu lên, đi vào nội thất thanh cung, bên trong nội thất lộ ra một chiếc giường lớn, đang nằm trên giường là một người sắc mặt tái nhợt, thân hình nam tử mảnh mai giống như nữ tử, hai mắt hắn đang nhắm, sóng mũi cao thẳng tắp, cánh môi hồng nhạt chứng tỏ chủ nhân hẳn là một mỹ nam tử.
Hách Liên Dung kinh ngạc thong thả đi đến bên mép giường, bất ngờ phát hiện trên thân nam nhân này chỉ mặc duy nhất một kiện y bào đơn bạc, cần cổ tinh tế hơi lộ ra còn có mấy dấu vết xanh tím khả nghi.
Vết hôn!
Hách Liên Dung trừng lớn hai tròng mắt, bụng đầy lửa giận hướng người trên giường đang nằm nghiêng một bên gối kéo tóc giật mạnh, khiến cho Ngọc Hi đang trong lúc ngủ mơ bởi vì da đầu bị kéo đau mà tỉnh lại; vì đau đớn mà mở mắt ra, Ngọc Hi thần chí không rõ, mở miệng kháng nghị.
“ Thủy Vô Ngân! Ngươi cái đồ mọi rợ! Đủ rồi!”
Hách Liên Dung nghe người trên giường phẫn nộ trách mắng, sắc mặt là càng lúc càng đen, bởi vì từ sau khi nàng gả cho Thủy Vô Tình, Thủy Vô Ngân liền không cho phép nàng bước vào khu vực thanh cung nửa bước, không ngờ được ngay cả loại người xa lạ không rõ lai lịch này cũng có thể dễ dàng tiến vào, không khỏi nghĩ đến liền tức giận.
Người này còn trực tiếp gọi thẳng tục danh hắn!
“ Ngồi dậy! Ngươi trước tiên nhìn cho rõ ta là ai!”
Bị một tiếng hô như vậy, Ngọc Hi rốt cục hoàn toàn thanh tỉnh, vươn tay đẩy bàn tay Hách Liên Dung đang kéo tóc mình ra, lạnh lùng liếc nữ nhân trước mắt đang nổi giận đùng đùng lại không có hảo ý hồi lâu.
“ Ngươi là ai??”
Hách Liên Dung nhếch môi khinh thường nở nụ cười, nhìn nam tử liếc mắt một cái, “ Ta ngược lại muốn hỏi nam nhân lỗ mãng ngươi từ đâu đến đây!” lại lần nữa đưa mắt dò xét Ngọc Hi vì ngồi thẳng người mà vết hôn lộ ra rõ ràng, “ Còn có — dấu vết này rốt cuộc là như thế nào?”
“ Nếu ta là người lỗ mãng, vậy ngươi là cái gì?? Huống hồ, ta cũng không cần thiết nói cho ngươi biết!”
Lãnh đạm quay đầu đi, Ngọc Hi vươn tay kéo chăn muốn tiếp tục ngủ, không nghĩ tới Hách Liên Dung không chiếm được đáp án liền giận đỏ mặt, đưa tay lấy sợi roi da treo trên tường hướng về Ngọc Hi, “ Ngươi tốt nhất ngoan ngoãn nói!” Hách Liên Dung uy hiếp, bàn tay đoạt lấy tấm chăn trong tay Ngọc Hi ném tới góc giường, tay phải giơ roi da lên muốn quất xuống.
Ngọc Hi nhanh mắt xoay người qua một bên, lạnh nhạt mắng:
“ Thật là cái thứ nữ nhân ngang ngược không phân rõ phải trái, mọi rợ chính là mọi rợ!”
“ Ngươi đừng chạy –! Ngươi cư nhiên dám đá ta?”
Ngọc Hi giương chân đá văng roi da Hách Liên Dung đang nắm, làm cho Hách Liên Dung mất đi lý trí âm thanh kêu to, sau khi nhặt roi lên liền bắt đầu đuổi đánh Ngọc Hi vướng hàn thiết liên mà chạy không được nhanh, qua mấy lần rượt đuổi liên tiếp, trên người Ngọc Hi đã nhiều thêm mấy đạo vết thương bị roi da quất trúng.
“ Đến đi! Ngươi nói thêm câu nữa làm trái lời của ta xem, xem ta đánh cho ngươi lăn lộn ra đất!”
Cao giọng kêu, Hách Liên Dung cười đến rất bỉ ổi, đầu tóc tán loạn nhìn nàng có chút hỗn độn, tiếp tục vung roi, đáy mắt hiện lên đầy khoái ý nhưng lại khiến người ta hoảng sợ.
“ Nói lại mấy lần cũng như nhau…… Hô……”
Ngọc Hi há miệng thở, sau khi né tránh tập kích của Hách Liên Dung, Y cố hết sức bay qua cái bàn, vội vàng bảo vệ cánh tay trái vết thương không ngừng máu chảy chạy thẳng ra cửa, nhưng ở cửa lại đụng trúng một bức tường.
Người tới trừng trụ nhìn một đống hỗn độn của thanh cung không thể chịu nổi, bàn tay kéo thắt lưng Ngọc Hi sắp hôn mê, trầm giọng nói
“ Đây là chuyện gì xảy ra?”
Nghe tiếng, Ngọc Hi chậm rãi nâng mắt, nam tử trước mắt y là Thủy Vô Ngân, hơn nữa, Thủy Vô Ngân vẻ mặt đang giận dữ trừng trụ hoàng tẩu đứng ở trước mặt hắn mái tóc hơi loạn, đồng thời cũng là biểu muội hắn – Hách Liên Dung.
“ Ngươi ở đây làm cái gì??”
Thấy Thủy Vô Ngân ôm chặt nam tử lai lịch bất danh, Hách Liên Dung vì vậy mà giận run người, cố chấp vung roi thẳng tay hướng Ngọc Hi hét lớn:
“ Hắn là ai??”
Vừa nghe, Thủy Vô Ngân không để ý đến Hách Liên Dung chất vấn, trực tiếp cúi đầu xem xét chỗ vết thương của Ngọc Hi, lại nâng mắt nhìn Ngọc Hi vẻ mặt ôn nhu hiếm khi nhìn thấy dịu dàng nói, “ Ta giúp ngươi băng bó vết thương trước.” trong khi Hách Liên Dung bị tức đến sắp chết ôm Ngọc Hi trở về trong phòng.
“ Ngươi chính là vì nam nhân lỗ mãng kia mới không nhìn ta nữa, đúng không?”
Hách Liên Dung trong lúc tức giận giống như một con sư tử đang giương nanh múa vuốt, nhất định phải đoạt lại sự yêu mến của Thủy Vô Ngân đối với nàng, vung roi liền hướng Ngọc Hi được an trí trên giường đánh qua, thừa biết, Thủy Vô Ngân xoay người lại, cơn thịnh nộ dâng lên tay không cầm chặt roi của nàng, bàn tay nhất thời bị tróc da bong thịt, máu chảy ra.
“ Ngươi ầm ĩ đủ chưa?” mặc cho máu chảy nhè nhẹ qua cổ tay, Thủy Vô Ngân không thấy được đáy mắt Ngọc Hi đang hiện lên một chút kinh ngạc, “ Hoàng tẩu ngươi rốt cuộc đang nói cái gì? Ta không hiểu……”
Thủy Vô Ngân bình tĩnh lên tiếng, ánh mắt tản ra một chút lợi hại trừng Hách Liên Dung đang tựa hồ như bị lửa giận của hắn doạ cho sợ, viền mắt đỏ hoe nàng rút roi về hướng trên đất vung xuống, hét lớn:
“ Ánh mắt ngươi nhìn ta đã thay đổi rồi! Ngươi trước kia không phải như thế…… Ô ô…… Không phải như thế……”
Hách Liên Dung nghẹn ngào ủy khuất rơi lệ, thái độ cố tình gây sự như vậy khiến cho sắc mặt Thủy Vô Ngân càng thêm khó coi, giấu con tức giận cắn răng, “ Ngươi vẫn luôn là hoàng tẩu của ta…… Chỉ là như vậy!” ánh mắt sắc bén bắn ra một mạt mũi tên, đánh thẳng vào tâm khảm yếu ớt của Hách Liên Dung, thấy nàng ủy khuất thẳng đến rơi lệ, Thủy Vô Ngân chỉ cảm thấy bực mình, không hề giống như trước kia mỗi lần nhìn thấy nàng khóc như vậy cảm thấy rất mỹ lệ, rất có thể lay động trái tim lạnh cứng của hắn.
Đáy lòng thình lình chuyển biến như vậy, khiến cho Thủy Vô Ngân hơi chút kinh ngạc.
“ Cái gì, chỉ là như vậy?? Ngươi trước kia không phải tuyệt tình như vậy, mỗi khi nhìn thấy ta, ngươi đều sẽ dùng ánh mắt vừa hận vừa yêu nhìn ta!”
“ Bằng không??” Thủy Vô Ngân khinh thường liếc Hách Liên Dung một cái liền quay đầu đi, lúc này hắn mới biết được Hách Liên Dung là tầm thường không thể chịu nổi bao nhiêu, thế nhưng trước kia hắn đối với nàng thật tình đến huyền diệu, “ Ngươi nghĩ rằng ta sẽ lại tiếp nhận một nữ nhân phản bội ta, vô tình lại lẳng lơ sao??” nói xong, Thuỷ Vô Ngân quay đầu đi chỗ khác chỉ nghe Hách Liên Dung hít một hơi .
“ Ngươi ”— Hách Liên Dung vì Thủy Vô Ngân nói ra những lời khinh miệt mình mà hét ầm lên, “ Ngươi nhất định là vì hắn mới không nhìn ta!”
Nghe Hách Liên Dung cất cao giọng, Thủy Vô Ngân thật sự là cảm thấy nàng ầm ĩ quá đáng rồi, lạnh nhạt nói: “ Ngươi lập tức cút cho ta!” Nếu không phải chừa chút mặt mũi cho Thuỷ Vô Tình, hắn sớm đem nàng đuổi ra ngoài rồi.
“ Ngươi…… Được!” ngẩng đầu, Hách Liên Dung bật hơi, “ Ngươi chính là không muốn tới cứu ta!” nghiến răng nghiến lợi nói xong, Hách Liên Dung bay lên không tức giận đá một cước mới xoay ra cửa cung.
Thủy Vô Ngân hừ nhẹ một tiếng, nắm chặt tay, thấy Ngọc Hi chỉ cúi đầu nhìn hắn, “ Ngươi hẳn là không sao chứ??” nói xong, hai tay bắt đầu bận rộn lấy vải bố quấn lại vết thương cho Ngọc Hi, cũng không nhìn thấy Ngọc Hi đang chớp chớp hàng mi dài sau đó lưu lại đáy mắt một tia ấm áp.
Đợi Thủy Vô Ngân đem vết thương một lần nữa băng bó xong xuôi, đồng thời phát hiện y bào trên người Ngọc Hi đã rách tả tơi, cũng phát hiện trên cánh tay hắn còn có một đạo vết thương, vì vậy mà nhíu chặt mi tâm, xoay lại xử lý đạo vết thương này, “ Nữ nhân kia làm bị thương??” cẩn thận vẩy thuốc bột lên, sau khi đem miệng vết thương quấn lại, Thủy Vô Ngân lãnh đạm nhìn Ngọc Hi liếc mắt một cái, cố gắng đè xuống xúc động, hiện tại hắn chỉ muốn đem Hách Liên Dung băm thành trăm mảnh, về phần nguyên nhân vì sao khiến cho hắn nảy sinh cảm xúc như vậy, hắn trước mắt không muốn tìm tòi nghiên cứu.
Giương mắt, Ngọc Hi rốt cục nhìn thẳng Thủy Vô Ngân, nhìn bộ dáng lo lắng của hắn nhíu mày, Ngọc Hi châm chọc nhếch môi, “ Ngươi nên lo lắng là vị tình nhân cũ xinh đẹp kia chứ??” lời nói kia không hờn không giận lại mang theo một chút chua chát, lời vừa ra khỏi miệng liền lập tức hù dọa Ngọc Hi cùng Thủy Vô Ngân, hai người im lặng đối mặt một lúc lâu, Ngọc Hi nhịn không được chuyển mắt trước.
Ta là làm sao vậy?? Vì cái gì ta sẽ nói ra những lời vừa rồi chứ?
Ngọc Hi không hiểu tâm tình mình giờ phút này hỗn loạn như vậy; ánh mắt Thủy Vô Ngân xẹt qua chỗ nào cảm xúc liền từ từ dâng lên, Thuỷ Vô Ngân khom người ôm lấy Ngọc Hi, đem y đặt xuống trên giường, thay y tìm tư thế thoải mái, ôm y tiến sát vào lòng, “ Ngủ đi, ta bảo đảm cái gì cũng không làm.”
Thủy Vô Ngân một tay nhẹ nhàng vỗ lưng Ngọc Hi, một thoáng chốc Ngọc Hi liền thả lỏng thân thể dựa vào trong lòng hắn, nhắm mắt ngủ thiếp đi……
***
Hách Liên Dung ở trong tẩm cung của mình đi qua đi lại, vừa bước vừa thăm dò nhìn bên ngoài cửa, tựa hồ đang chờ mong cái gì đó, cũng giống như đang đợi người nào đó, trên người nàng bên trong mặc một cái yếm vàng nhạt, bên ngoài khoác một tầng voan mỏng nhạt mềm mại thiết tha, nhìn nàng giống như tiên nữ xinh đẹp, làm cho nàng càng thêm mê hoặc người.
Sau khi phát hiện thân ảnh nàng đang chờ liền vui vẻ ra đón, nhìn nam nhân cao lớn trước mắt một cước bước vào cửa điện, sắc mặt lạnh tới cực điểm.
“ Ngươi có chuyện gì quan trọng nói mau đi!”
Thủy Vô Ngân lạnh lùng trừng trụ Hách Liên Dung khuôn mặt trang điểm hết sức mê hoặc lòng người, cảm thấy vô cùng chán ghét và khinh thường.
Có lẽ nàng cho rằng nàng dùng mỹ nhân kế liền có thể vãn hồi được trái tim của ta, nhưng là, nàng tính sai rồi!
Cười nhạt một tiếng, Thủy Vô Ngân để cho Hách Liên Dung kéo mình từ từ ngồi xuống mép giường, cởi xuống tất cả y phục trên người nàng, sau đó bắt lấy tay hắn, lớn mật áp lên bộ ngực mềm mại của nàng dùng lực chà xát, thở gấp nói:
“…… Ngân, ôm ta……”
Giương mắt nhìn Hách Liên Dung lộ ra biểu tình mê người, Thủy Vô Ngân cười châm chọc, “ Ngươi cho rằng làm như vậy có thể đạt được cái gì sao??” trong lời nói hàm chứa mấy phần châm biếm, làm cho Hách Liên Dung biến sắc, không thể tin được hắn thế nhưng sẽ vũ nhục nàng như vậy.
“ Hay là nói……” nhìn Hách Liên Dung ánh mắt kinh ngạc, Thủy Vô Ngân cười nhẹ một cái, “ Ngươi cho rằng ngươi có thể lần nữa lấy được tình cảm của ta giành cho ngươi sao?” sắc mặt vì lời nói này mà trong nháy mắt chuyển thành lo lắng, cũng khiến cho hắn hung hăng bóp chặt bộ ngực Hách Liên Dung lực đạo càng lúc càng lớn, thẳng đến Hách Liên Dung đau đớn nhăn mặt, hắn mới buông tay đẩy nàng ra.
Hách Liên Dung ngã nằm trên đất, trên mặt lộ vẻ khuất nhục, cắn môi kêu . “ Ngươi là vì nam nhân không biết xấu hổ kia mới không cần ta! Nam nhân lỗ mãng……” tức giận nói còn chưa hết câu, chỉ thấy Thủy Vô Ngân khom người một cái cùng Hách Liên Dung đối diện, ánh mắt tàn nhẫn thẳng tắp trừng trụ nàng không tha.
“ Ngươi có cái gì tư cách phê bình hắn!”
“ Ngươi, ngươi……” Hách Liên Dung sợ tới mức mặt mày biến sắc, câm miệng thân thể run rẩy.
“ Nói cho ngươi biết, ta đã thấy rõ bộ mặt thật của ngươi, nếu không phải gặp gỡ hắn, ta có lẽ sẽ còn tiếp tục vô tri vô giác mà ngã vào vòng tay ngươi!”
Thuỷ Vô Ngân mỉa mai cười Hách Liên Dung, nhịn không được nhớ tới người kia cùng nàng có ánh mắt xinh đẹp như nhau, biểu tình vì nhớ tới Ngọc Hi mà nhu hòa, mà điểm này Hách Liên Dung nhìn ra được, cho nên không muốn chịu thua hướng về phía Thủy Vô Ngân phát ra tiếng thét chói tai:
“ Ngươi yêu nam nhân lỗ mãng kia, đúng không!”
Nghe thấy thanh âm Hách Liên Dung chất vấn, Thủy Vô Ngân tự hỏi ngược lại mình: Đáy lòng vì câu hỏi này mà hơi giật mình, kinh ngạc……
Yêu?? Ta yêu Ngọc Hi?
Thủy Vô Ngân rất muốn cười to, nói hắn căn bản sẽ không yêu địch nhân, nhưng hắn chỉ cong khóe môi, muốn phủ nhận nhưng nhất thời lại không mở miệng được, một loại cảm giác vừa chua sót vừa ngọt ngào lập tức len lỏi vào trong lòng gặm nhấm hắn, trong đầu tất cả đều là đôi mắt xinh đẹp của Ngọc Hi cho dù bị khinh miệt hay là không muốn khuất phục, thân thể nóng bỏng kia bị hắn đặt ở dưới thân cùng ánh mắt mê hoặc lòng ngươi, lúc này, sắc mặt Thủy Vô theo đó trầm xuống.
Nguyên lai cái loại mâu thuẫn trong lòng ta chính là yêu? Có lẽ…… Thật sự là như vậy cũng không chừng…… Mấy ngày gần đây ta vì Ngọc Hi tại khách điếm ngăn chặn một đao, một tay bị roi đả thương, vì hắn mà cảm thấy tâm phiền ý loạn, oán hận trước kia chẳng những tất cả đều biến mất vô tung, còn rất để ý đến sự sống chết của hắn,tất cả sự không bình thường của ta đều là bởi vì Ngọc Hi!
Hách Liên Dung nhìn thấy Thủy Vô Ngân biểu tình suy nghĩ, lập tức phẫn nộ mắng ra một chuỗi khó nghe.
“ Quả nhiên là như vậy! Ta là biết! Nam nhân thô lỗ kia cư nhiên cướp đi nam nhân của ta!”
Nghe vậy, Thủy Vô Ngân lập tức phất tay tát lên mặt Hách Liên Dung, nháy mắt năm ngón tay ấn ký nổi lên má nàng, khóe miệng cũng chảy máu.
“ Câm miệng cho ta! Ngươi không có tư cách nhục mạ hắn! Nếu ngươi hôm nay muốn nói với ta chỉ là những lời này, vậy bổn vương không có hứng thú nghe rồi.” một cái xoay người, Thủy Vô Ngân rời đi dưới ánh mắt oán hận của Hách Liên Dung.
Ta Hách Liên Dung…… Thề báo nỗi nhục này!
Nghe vậy, phó tướng vội vàng dẫn mọi người khởi kiệu, theo ở phía sau.
Ánh mắt Thuỷ Vô Ngân quay trở lại trong kiệu, vừa quay đầu lại liền phát hiện Ngọc Hi đang nằm ở trên giường, đỏ mặt trừng trừng nhìn hắn, y phục vì đột nhiên bị đẩy mà bị gió xốc lên, để lộ ra đôi chân dài trắng nõn, nhìn tới đây, Thủy Vô Ngân mâu quang trầm xuống, thong thả đi tới mép giường, dưới con mắt kinh ngạc của Ngọc Hi đè xuống người y, một tay nhanh chóng kéo thắt lưng của Ngọc Hi, thoáng chốc lộ ra một thân da thịt trắng noãn, sau đó chế trụ hai tay Ngọc Hi sử dụng vạt áo trói lại, ánh mắt thâm trầm nhìn Ngọc Hi kêu lên sợ hãi.
“ Ngươi muốn làm gì?? Đồ mọi rợ!”
Thủy Vô Ngân nghiêng người ghé sát bên tai Ngọc Hi nhẹ giọng cảnh cáo,” Xuỵt…… Nhỏ giọng thôi, ngươi tuyệt đối không nghĩ để mọi người bên ngoài nghe thấy chúng ta muốn làm cái gì chứ??” nháy mắt trưng ra nụ cười tà ác, Thủy Vô Ngân liền đưa bàn tay vuốt ve đùi Ngọc Hi.
“ Buông ta ra! Ngươi cái đồ mọi rợ đáng chết này! Buông ra!”
Ngọc Hi nhịn không được đá hai chân trước, hàn thiết trên mắt cá chân vì cọ sát vào nhau mà đụng vào vết thương trên chân, mà Thủy Vô Ngân làm sao còn để ý đến tiếng kêu của y nữa, mục đích hắn đè lên người Ngọc Hi chính là muốn vũ nhục Ngọc Hi mà thôi.
Thuỷ Vô Ngân trắng trợn ngắt nhéo vuốt ve cặp đùi trắng noãn mềm nhẵn, đầu chôn ở hai nụ hoa trước ngực Ngọc Hi vừa hôn vừa cắn, khiến cho chúng sưng đỏ lên, Thủy Vô Ngân bỗng nhiên nâng mắt nhìn Ngọc Hi dĩ nhiên bởi vì cảm xúc mà ngượng ngùng quay đầu đi, cắn răng nhịn xuống rên rỉ sắp phát ra.
“ A…… Ô……” hàng mi dài che đi đáy mắt đã nổi lên một tầng hơi nước, Ngọc Hi cắn môi không phục, toàn thân chậm rãi bởi vì cảm xúc mạnh mẽ mà phiếm lên một tầng đỏ ửng.
Ha ha a…… Thống khổ đi! Ngọc Hi, tiếp tục thống khổ đi!
Thủy Vô Ngân hơi cười khẽ, cố ý quên đi cảm xúc buồn bực đang dâng lên trong lòng, ngược lại rút bàn tay đang khẽ vuốt ve trên đùi Ngọc Hi về, chuyển hướng phân thân nóng như lửa ác ý âu yếm, hạ thân cảm thấy một trận lạnh lẽo, khiến cho Ngọc Hi há mồm, khóe mắt phiếm ra một tầng lệ quang, ma mị trừng hắn, cắn môi, “ A …” Ngọc Hi hít một ngụm khí lạnh hai tay run run che miệng lại, “ hô a…… a……”
Khi một dòng nước ấm trong cơ thể phóng ra, Ngọc Hi cũng nhẹ nhõm thở ra một hơi buông lỏng hai tay, nằm vật xuống giường, vốn tưởng cuối cùng có thể thoát ly bàn tay ma mị của hắn, đột nhiên cảm thấy giống như có một dị vật đang nương theo chất nhầy xâm nhập phía sau hậu định nóng bỏng của y, không ngừng rút ra đâm vào; cảm giác nóng như lửa do được bổ sung thêm mà dần dần được khuếch trương, Ngọc Hi cong môi nhưng không phát ra tiếng, chỉ có thể im lặng xấu hổ chảy xuống nước mắt, thẳng đến khi tiểu huyệt bị kéo căng, phát ra âm thanh mới thôi.
Lúc này, Thủy Vô Ngân nhẫn nại cởi bỏ chiếc quần nhỏ, đem dục vọng hung hăng đâm vào bên trong huyệt động, mà đột nhiên tăng thêm đau đớn Ngọc Hi ngửa đầu kêu lên sợ hãi: “ Ngô a…… A……” Ngọc Hi ngăn không được rơi lệ, bị thúc ép nâng mông lên, thân hình phối hợp đong đưa, theo tiết tấu rút ra tiến vào mà bừng tỉnh tinh thần.
Cao trào mãnh liệt qua đi, y bào Ngọc Hi hơi hơi che lại thân hình bởi vì dục vọng mà phiếm lên một màu hồng nhạt, y nằm dựa vào cái đệm trên giường, giữa hai chân trắng noãn vài tơ máu uốn lượn chảy ra, Ngọc Hi vẫn đang thở gấp gáp, mệt mỏi chịu không nổi quay đầu cúi mặt, cánh môi đỏ mọng như cánh hoa lan.
Thủy Vô Ngân lỏa thể nằm bên cạnh Ngọc Hi, nhìn nước mắt trên má Ngọc Hi vẫn chưa khô thất thần một lúc lâu.
Nhu nhược xinh đẹp như vậy thật sự là cực kỳ giống một người…… nữ nhân kia ta đã yêu sâu đậm, Hách Liên Dung! Nàng nguyên lai là biểu muội của ta, cá tính hào sảng, lớn mật, vừa yêu mị lại nhu mì, chúng ta đã từng âm thầm hẹn ước tình nhân, nhưng chỉ là mấy năm trước, dưới sự làm chủ của mẫu hậu đã hạ chỉ gả nàng cho hoàng huynh, đã chặt đứt duyên phận giữa hai người, ta vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho nàng, nàng chà đạp một mảnh chân tình của ta, không hiểu nỗi khó xử của ta…… Có lẽ…… Buông tha nàng mới là lựa chọn tốt nhất đi……
Ngọc Hi sau khi điều chỉnh lại khí tức, liền thử muốn di động thân thể mềm nhũn, lại phát hiện toàn thân cư nhiên không còn chút khí lực, mà tiếng hàn thiết va chạm lẫn nhau trên mắt cá chân đánh thức Thuỷ Vô Ngân một bên đang trầm tư, liếc mắt một cái liền thấy tơ máu đỏ tươi chói mắt chảy dọc theo chân Ngọc Hi lưu lại trên tấm ván gỗ.
“ Ngu ngốc! Ngươi đừng cử động!”
Thủy Vô Ngân nổi giận kéo cổ tay Ngọc Hi, thấy y bị thương lại còn mím môi muốn ra vẻ ta đây rất quật cường kiêu ngạo.
“ Ngươi mới là ngu ngốc! Buông tay! Nghe thấy không??”
Ngọc Hi hất tay giãy dụa, chân bị hàn thiết khoá không đá được, khiến cho máu nhỏ giọt càng nhanh, trái ngược lại, thấy y bất tuân, sắc mặt Thủy Vô Ngân càng đen đến cực điểm, nhịn không được vung tay ném cho Ngọc Hi một bạt tai, nháy mắt, khóe môi theo thanh âm chảy ra tơ máu, không quản Ngọc Hi giãy giụa, Thủy Vô Ngân im lặng xé tấm chăn, nắm lấy chân Ngọc Hi tùy tay chà lau vết máu.
“ Ngu ngốc a!” Ngọc Hi cúi đầu tức giận kêu: “ Đồ mọi rợ!” Ngọc Hi lần này bất mãn kháng nghị đá chân, không nghĩ tới chân y thế nhưng một cước liền đá trúng mặt Thủy Vô Ngân, nhất thời một cỗ đau đớn tập kích Thủy Vô Ngân.
Thủy Vô Ngân nhìn khuôn mặt tức giận của Ngọc Hi……
Dung nhan như hoa như ngọc kia có bao nhiêu giống nàng…… Tại sao…… tại sao chứ?? Ta không nên nhớ đến nàng nữa, nàng hiện tại đã là hoàng tẩu của ta!
Ngọc Hi đầu tiên là nhắm mắt nhịn đau, chờ y mở mắt ra, nhìn vào đôi mắt nhưng là tràn ngập đau đớn, hiện tại Thủy Vô Ngân biểu tình đang bị thương trừng mắt y, vì thế Ngọc Hi liền ngây ra nhìn Thủy Vô Ngân đang thả lỏng khí lực tay thay y bôi thuốc, băng bó vết thương cho mình; Cúi đầu nhìn bộ dạng chuyên chú của Thủy Vô Ngân, Ngọc Hi không khỏi nhíu mày cắn môi, cảm thấy một góc trong lòng nhưng lại vì sự ôn nhu của hắn mà hơi hơi buông lỏng……
Khi đoàn người Thủy Vô Ngân về đến Vương Cung đã là chiều tối, Thủy Vô Ngân sau khi sắp xếp xong cho Ngọc Hi liền rời đi, tính trước tiên đi đến Thiên thanh cung báo cáo hành tung của hắn mấy ngày qua cùng tình hình tra xét biên giới.
Vòng qua mấy cái cầu thang quanh co và cửa lớn cung điện, khi Thủy Vô Ngân đang muốn băng qua ngự hoa viên, không nghĩ tới một bóng người lại chặn ở trước mặt hắn, theo cước bộ hắn mà di động, quấy nhiễu đến phiền không chịu nổi khiến Thủy Vô Ngân ánh mắt rất không kiên nhẫn, chủ nhân của thanh ảnh ấy chính là Hách Liên Dung, nàng vẻ mặt không hờn không giận chặn đường Thủy Vô Ngân.
Nhìn nhãn đồng Hách Liên Dung phiếm ra mấy phần lãnh ý, Thủy Vô Ngân không thể nào cao hứng mở miệng: “ Hoàng tẩu, có việc gì có thể chờ ta gặp hoàng huynh rồi nói sau không?” ngửi thấy vài phần son phấn từ trên mặt nữ tử lan ra, Thủy Vô Ngân khó có thể không cau mày.
Nàng khi nào thì thích thoa mấy loại son phấn này??
Nhìn chằm chằm khuôn mặt diễm lệ được trang điểm một lớp dày của Hách Liên Dung, Thủy Vô Ngân chán ghét nghĩ, mà trong lúc hắn đang đánh giá Hách Liên Dung, Hách Liên Dung cũng ngẩng khuôn mặt kiêu ngạo giống như Khổng tước âm thầm đánh giá hắn, bỗng nhiên phát hiện Thủy Vô Ngân trưởng thành càng thêm cao to, không giống khi còn nhỏ như vậy ngây thơ, cũng không còn là bộ dáng thiếu niên lúc trước nàng theo đuổi nữa.
Là cái gì thay đổi hắn??
Hách Liên Dung đáy lòng xẹt qua một chút nóng lòng, đúng vậy, là nóng lòng Thủy Vô Ngân thay đổi vì một nữ nhân khác!
Nào biết, Hách Liên Dung do dự, ngược lại Thủy Vô Ngân không kiên nhẫn, “ Nếu không có việc gì, ta phải đến thiên thanh cung.” nói xong, vừa quay đầu, Thủy Vô Ngân tuyệt tình rời đi.
Hách Liên Dung ngây ngốc tại chỗ, thân mình chao đảo không đứng vững.
Không giống rồi…… Không giống rồi!
Hách Liên Dung suy nghĩ, vừa rồi từ trong ánh mắt Thủy Vô Ngân thấy được không phải ánh mắt đặc thù trước kia gặp phải, cái dạng thiếu niên ưu thương, tâm tình oán hận đã không nhìn không thấy nữa, giống như là đáy mắt Thủy Vô Ngân chưa bao giờ xuất hiện qua những cảm xúc bình thường này.
Như thế nào có thể chứ…… Như vậy có thể là! Không, không! Nhất định là sai ở đâu rồi…… Nhất định là xảy ra chuyện gì rồi!
Không cam lòng quay lại nhìn bóng dáng tuyệt tình của Thủy Vô Ngân bước ra khỏi ngự viện, đôi mắt xinh đẹp của Hách Liên Dung nhịn không được trừng lớn, lầm bầm hướng phía trước thong thả bước, tự hỏi, phỏng đoán khả năng; Hách Liên Dung nghĩ không ra, cước bộ chậm chạp đi qua mấy hành lang gấp khúc, cuối cùng đi đến trước cửa lớn Thanh cung viện của Thủy Vô Ngân, trông thấy hai gã thị vệ đang gác trước cửa điện, tâm niệm vừa chuyển, nàng liền tiến nhanh tới hỏi.
“ Vương gia đâu?”
“ Bẩm nương nương, Vương gia đến chỗ hoàng thượng rồi.” thị vệ không chút nào qua loa thẳng thừng đáp lại.
“ Vậy được, ta muốn đi vào chờ Vương gia các ngươi về, hiện tại chỗ này đã không cần các ngươi nữa, các ngươi có thể lui xuống.” Hách Liên Dung nhẹ giọng vẫy lui thị vệ canh cửa, lại phát hiện bọn họ một chút cũng không động, căn bản là không để ý tới mệnh lệnh của nàng, “ Các ngươi điếc sao?? Ta bảo các ngươi lui xuống!”, Khi Hách Liên Dung còn muốn nhắc đến thân phận của mình, chỉ thấy nhóm thị vệ nhất tề động tác.
“ Nương nương, thật sự là chức trách của chúng thần, Vương gia dặn dò qua không thể để cho bất kỳ người nào tiến cung.”
“ Ngay cả ta cũng vậy sao??” Hách Liên Dung không tin hỏi.
“ Vâng, nương nương.”
Hách Liên Dung cắn răng, hoài nghi Thủy Vô Ngân phải chăng là giấu thứ gì ở trong điện.
“ Nói cho ta biết, Vương gia muốn các ngươi canh giữ ai?”
Nghe vậy, hai gã thị vệ chỉ liếc mắt không nói, vì thế Hách Liên Dung lửa giận càng tăng lên, lại lần nữa lớn tiếng.
“ Người trong điện là ai??”
Thị vệ lắc đầu, “ Nương nương đừng ép chúng thần, chúng thần chỉ là nghe theo lệnh của Vương gia.”
Hừ! Chẳng lẽ người này thực thần bí như vậy?? Nếu thật sự là như vậy…… Hừ, các ngươi không cho ta gặp, ta chính là càng muốn gặp!
Lửa giận trong nháy mắt tiêu tan, Hách Liên Dung ngược lại nở nụ cười, cười đến thập phần kiều mỵ đối với vệ thị nói: “ Vậy được rồi! đi tìm các ngươi Vương gia nói vậy.” Hách Liên Dung trong lòng đã có đối sách, cười đến rất là quyến rũ mê hoặc lòng người.
***
Ngồi trong cung đèn đuốc sáng ngời là hai người nam tử, một người là nam tử trẻ tuổi tóc dài đến vai, một người là nam tử tuấn mĩ mặc đơn bào, một đầu tóc dài buông xuống lưng, hai người ngồi đối diện trầm mặc không nói.
Không bao lâu sau, nam tử tóc dài rốt cuộc chống má hơi hơi nghiêng đầu, đối với nam tử trước mắt cong lên khóe môi, mở miệng, “ Sắc mặt sao khó coi như vậy, Vương đệ thân ái?” nam nhân khóe môi lên tiếng trước này chính là chủ nhân của thiên thanh cung, đồng thời cũng là người nắm quyền Hỏa nô nô quốc, quốc chủ Thủy Vô Tình.
Thủy Vô Ngân quay đầu lại liếc thấy Thủy Vô Tình chỉ mặc một kiện y phục đơn bạc liền đi ra gặp hắn, không khỏi nhíu mày.
“ Không lạnh sao?? Xem ra ta thực sự không nên vì ngươi lo lắng.”
Thủy Vô Tình nhịn không được cười lớn ha ha, thân hình rung động, lấy một loại ánh mắt không thể tin xem xét Thủy Vô Ngân, “ Uy, ngươi uống lộn thuốc à?? Vừa quay về liền cùng ta nói loại chuyện nực cười này??” ngẩng đầu, “ Huống chi, ngươi tựa hồ không cần phải thay ta lo lắng, chúng ta nhưng là thân phận đối địch……” Nụ cười trên môi liền biến mất.
Thủy Vô Ngân thấy Thủy Vô Tình bưng lên một chén rượu nhấp môi, bộ dạng bình yên kia làm cho sự nghi hoặc trong lòng hắn càng lúc càng lớn.
Có lẽ…… Những hắc y nhân kia nửa đường tập kích chúng ta đều không phải là thủ hạ của hắn…… Nhưng, nếu không phải hắn, vậy những người đó rốt cuộc là do ai phái tới??
Thủy Vô Tình mân mân cánh môi, “nói chuyện lần này để ngươi đi biên giới gặt hái được như thế nào??”
“ Không có gì, chỉ là phân tranh biên giới vẫn chưa giải quyết.”
Một câu hết sức thành thật Thủy Vô Tình hoài nghi nhướng mày, “ Nga?? Là như vậy à……” khóe môi nhịn không được nhẹ nhàng cong lên, “ Vậy chúng ta phải mau chóng cùng Phong quốc giải quyết vấn đề này.” Ánh mắt hơi chuyển, cái dạng biểu tình đang tính toán này của Thủy Vô Tình khiến cho Thủy Vô Ngân quan tâm nhất, “ Như vậy đi! Chuyện này giao cho ngươi đi xử lý, ta tin con tin tôn quý kia trong tay ngươi sẽ có lợi cho việc đàm phán giữa Hỏa nô nô quốc cùng Phong quốc.”
“ Ngươi…… Làm sao mà biết được?” chẳng lẽ những người đánh lén kia là thân tín Thuỷ Vô Tình!
Hơi hơi ngửa đầu nhìn màn đêm phía bên ngoài cửa sổ, Thủy Vô Tình thấp giọng “ Cho dù ta không phái người theo sau ngươi, người đi đường tự nhiên cũng sẽ đến báo cáo với ta, điểm này ngươi biết rõ.”
Đích thực là như vậy không sai! Ta chỉ cảm thấy ta nên tin tưởng hắn, bởi vì chúng ta là huynh đệ huyết thống, đồng thời, ta cũng cảm thấy biểu tình hắn đối với ta không có khả năng đuổi tận giết tuyệt, chỉ là đêm hôm đó cung huy trên người thích khách hành thích ta…… Hiện tại vừa nghĩ, hắc y nhân vào đêm tập kích xác thực có mấy chỗ sơ hở!
“…… Bọn ta trên đường quay về bị tập kích, là lệnh của ngươi??” Thủy Vô Ngân trầm mặc trong chốc lát liền buột miệng hỏi.
“ Ngươi nói cái gì!” thanh âm cùng biểu tình kinh ngạc rất lớn vượt qua suy đoán của Thủy Vô Ngân, nhưng thấy Thủy Vô Tình đi thong thả về phía trước nắm chặt hai vai Thủy Vô Ngân, cao thấp đánh giá hắn, “ Biết là ai sao??”
Thủy Vô Ngân quả quyết lắc đầu, kỳ lạ mà đánh giá khuôn mặt luôn luôn không có chút biểu cảm gì của Thuỷ Vô Tình, nhưng vì mấy câu nói của hắn lại tăng thêm phần khó chịu.
“ Chỉ phát hiện hình xăm trên cánh tay bọn họ là cung huy của ngươi.”
“ Xem ra trong cung của ta có chuột rồi……” Thủy Vô Tình càng nói càng nhỏ giọng, cũng càng thêm băng hàn.
Khó được mắt thấy Thủy Vô Tình tức giận bừng bừng, Thủy Vô Ngân mím môi, nhíu mi, “ Hành động của ngươi đừng quá đáng, ta sợ mẫu hậu sẽ đến tìm ngươi gây phiền toái.” đương nhiên, cũng sẽ thuận tiện gây phiền toái cho ta……
“ An tâm, ta chắc chắn cho ngươi một cái công đạo, sẽ không khiến ngươi khó xử.” nói xong, Thủy Vô Tình cánh môi hồng nhạt hơi cong lên.
***
Đêm tối, hai tên thị vệ trước của Thanh cung vẫn như cũ làm hết phận sự canh giữ ở ngoài cung, không cảm kích bọn họ, một mạt thân ảnh ở trong bụi cỏ bên cạnh xẹt qua, cước bộ nhẹ nhàng không tiếng động hướng bọn họ mà đến; Hách Liên Dung thuận lợi đánh ngất thủ vệ canh cửa Thanh cung, vứt cây gậy trong tay, sải bước tiến vào thanh cung, bên trong thấy không có một bóng người phía trên điện một mảnh sáng chói, hồ nghi nhất thời nảy lên trong lòng, liền bước nhanh về phía trước, con ngươi tò mò dò xét xung quanh.
Dựa theo cách nói của nhóm thủ vệ, bên trong thanh cung chắc chắn là dấu cái gì đó!
Bước chân thong thả khó hiểu mà bước đi, Hách Liên Dung vươn tay vén rèm châu lên, đi vào nội thất thanh cung, bên trong nội thất lộ ra một chiếc giường lớn, đang nằm trên giường là một người sắc mặt tái nhợt, thân hình nam tử mảnh mai giống như nữ tử, hai mắt hắn đang nhắm, sóng mũi cao thẳng tắp, cánh môi hồng nhạt chứng tỏ chủ nhân hẳn là một mỹ nam tử.
Hách Liên Dung kinh ngạc thong thả đi đến bên mép giường, bất ngờ phát hiện trên thân nam nhân này chỉ mặc duy nhất một kiện y bào đơn bạc, cần cổ tinh tế hơi lộ ra còn có mấy dấu vết xanh tím khả nghi.
Vết hôn!
Hách Liên Dung trừng lớn hai tròng mắt, bụng đầy lửa giận hướng người trên giường đang nằm nghiêng một bên gối kéo tóc giật mạnh, khiến cho Ngọc Hi đang trong lúc ngủ mơ bởi vì da đầu bị kéo đau mà tỉnh lại; vì đau đớn mà mở mắt ra, Ngọc Hi thần chí không rõ, mở miệng kháng nghị.
“ Thủy Vô Ngân! Ngươi cái đồ mọi rợ! Đủ rồi!”
Hách Liên Dung nghe người trên giường phẫn nộ trách mắng, sắc mặt là càng lúc càng đen, bởi vì từ sau khi nàng gả cho Thủy Vô Tình, Thủy Vô Ngân liền không cho phép nàng bước vào khu vực thanh cung nửa bước, không ngờ được ngay cả loại người xa lạ không rõ lai lịch này cũng có thể dễ dàng tiến vào, không khỏi nghĩ đến liền tức giận.
Người này còn trực tiếp gọi thẳng tục danh hắn!
“ Ngồi dậy! Ngươi trước tiên nhìn cho rõ ta là ai!”
Bị một tiếng hô như vậy, Ngọc Hi rốt cục hoàn toàn thanh tỉnh, vươn tay đẩy bàn tay Hách Liên Dung đang kéo tóc mình ra, lạnh lùng liếc nữ nhân trước mắt đang nổi giận đùng đùng lại không có hảo ý hồi lâu.
“ Ngươi là ai??”
Hách Liên Dung nhếch môi khinh thường nở nụ cười, nhìn nam tử liếc mắt một cái, “ Ta ngược lại muốn hỏi nam nhân lỗ mãng ngươi từ đâu đến đây!” lại lần nữa đưa mắt dò xét Ngọc Hi vì ngồi thẳng người mà vết hôn lộ ra rõ ràng, “ Còn có — dấu vết này rốt cuộc là như thế nào?”
“ Nếu ta là người lỗ mãng, vậy ngươi là cái gì?? Huống hồ, ta cũng không cần thiết nói cho ngươi biết!”
Lãnh đạm quay đầu đi, Ngọc Hi vươn tay kéo chăn muốn tiếp tục ngủ, không nghĩ tới Hách Liên Dung không chiếm được đáp án liền giận đỏ mặt, đưa tay lấy sợi roi da treo trên tường hướng về Ngọc Hi, “ Ngươi tốt nhất ngoan ngoãn nói!” Hách Liên Dung uy hiếp, bàn tay đoạt lấy tấm chăn trong tay Ngọc Hi ném tới góc giường, tay phải giơ roi da lên muốn quất xuống.
Ngọc Hi nhanh mắt xoay người qua một bên, lạnh nhạt mắng:
“ Thật là cái thứ nữ nhân ngang ngược không phân rõ phải trái, mọi rợ chính là mọi rợ!”
“ Ngươi đừng chạy –! Ngươi cư nhiên dám đá ta?”
Ngọc Hi giương chân đá văng roi da Hách Liên Dung đang nắm, làm cho Hách Liên Dung mất đi lý trí âm thanh kêu to, sau khi nhặt roi lên liền bắt đầu đuổi đánh Ngọc Hi vướng hàn thiết liên mà chạy không được nhanh, qua mấy lần rượt đuổi liên tiếp, trên người Ngọc Hi đã nhiều thêm mấy đạo vết thương bị roi da quất trúng.
“ Đến đi! Ngươi nói thêm câu nữa làm trái lời của ta xem, xem ta đánh cho ngươi lăn lộn ra đất!”
Cao giọng kêu, Hách Liên Dung cười đến rất bỉ ổi, đầu tóc tán loạn nhìn nàng có chút hỗn độn, tiếp tục vung roi, đáy mắt hiện lên đầy khoái ý nhưng lại khiến người ta hoảng sợ.
“ Nói lại mấy lần cũng như nhau…… Hô……”
Ngọc Hi há miệng thở, sau khi né tránh tập kích của Hách Liên Dung, Y cố hết sức bay qua cái bàn, vội vàng bảo vệ cánh tay trái vết thương không ngừng máu chảy chạy thẳng ra cửa, nhưng ở cửa lại đụng trúng một bức tường.
Người tới trừng trụ nhìn một đống hỗn độn của thanh cung không thể chịu nổi, bàn tay kéo thắt lưng Ngọc Hi sắp hôn mê, trầm giọng nói
“ Đây là chuyện gì xảy ra?”
Nghe tiếng, Ngọc Hi chậm rãi nâng mắt, nam tử trước mắt y là Thủy Vô Ngân, hơn nữa, Thủy Vô Ngân vẻ mặt đang giận dữ trừng trụ hoàng tẩu đứng ở trước mặt hắn mái tóc hơi loạn, đồng thời cũng là biểu muội hắn – Hách Liên Dung.
“ Ngươi ở đây làm cái gì??”
Thấy Thủy Vô Ngân ôm chặt nam tử lai lịch bất danh, Hách Liên Dung vì vậy mà giận run người, cố chấp vung roi thẳng tay hướng Ngọc Hi hét lớn:
“ Hắn là ai??”
Vừa nghe, Thủy Vô Ngân không để ý đến Hách Liên Dung chất vấn, trực tiếp cúi đầu xem xét chỗ vết thương của Ngọc Hi, lại nâng mắt nhìn Ngọc Hi vẻ mặt ôn nhu hiếm khi nhìn thấy dịu dàng nói, “ Ta giúp ngươi băng bó vết thương trước.” trong khi Hách Liên Dung bị tức đến sắp chết ôm Ngọc Hi trở về trong phòng.
“ Ngươi chính là vì nam nhân lỗ mãng kia mới không nhìn ta nữa, đúng không?”
Hách Liên Dung trong lúc tức giận giống như một con sư tử đang giương nanh múa vuốt, nhất định phải đoạt lại sự yêu mến của Thủy Vô Ngân đối với nàng, vung roi liền hướng Ngọc Hi được an trí trên giường đánh qua, thừa biết, Thủy Vô Ngân xoay người lại, cơn thịnh nộ dâng lên tay không cầm chặt roi của nàng, bàn tay nhất thời bị tróc da bong thịt, máu chảy ra.
“ Ngươi ầm ĩ đủ chưa?” mặc cho máu chảy nhè nhẹ qua cổ tay, Thủy Vô Ngân không thấy được đáy mắt Ngọc Hi đang hiện lên một chút kinh ngạc, “ Hoàng tẩu ngươi rốt cuộc đang nói cái gì? Ta không hiểu……”
Thủy Vô Ngân bình tĩnh lên tiếng, ánh mắt tản ra một chút lợi hại trừng Hách Liên Dung đang tựa hồ như bị lửa giận của hắn doạ cho sợ, viền mắt đỏ hoe nàng rút roi về hướng trên đất vung xuống, hét lớn:
“ Ánh mắt ngươi nhìn ta đã thay đổi rồi! Ngươi trước kia không phải như thế…… Ô ô…… Không phải như thế……”
Hách Liên Dung nghẹn ngào ủy khuất rơi lệ, thái độ cố tình gây sự như vậy khiến cho sắc mặt Thủy Vô Ngân càng thêm khó coi, giấu con tức giận cắn răng, “ Ngươi vẫn luôn là hoàng tẩu của ta…… Chỉ là như vậy!” ánh mắt sắc bén bắn ra một mạt mũi tên, đánh thẳng vào tâm khảm yếu ớt của Hách Liên Dung, thấy nàng ủy khuất thẳng đến rơi lệ, Thủy Vô Ngân chỉ cảm thấy bực mình, không hề giống như trước kia mỗi lần nhìn thấy nàng khóc như vậy cảm thấy rất mỹ lệ, rất có thể lay động trái tim lạnh cứng của hắn.
Đáy lòng thình lình chuyển biến như vậy, khiến cho Thủy Vô Ngân hơi chút kinh ngạc.
“ Cái gì, chỉ là như vậy?? Ngươi trước kia không phải tuyệt tình như vậy, mỗi khi nhìn thấy ta, ngươi đều sẽ dùng ánh mắt vừa hận vừa yêu nhìn ta!”
“ Bằng không??” Thủy Vô Ngân khinh thường liếc Hách Liên Dung một cái liền quay đầu đi, lúc này hắn mới biết được Hách Liên Dung là tầm thường không thể chịu nổi bao nhiêu, thế nhưng trước kia hắn đối với nàng thật tình đến huyền diệu, “ Ngươi nghĩ rằng ta sẽ lại tiếp nhận một nữ nhân phản bội ta, vô tình lại lẳng lơ sao??” nói xong, Thuỷ Vô Ngân quay đầu đi chỗ khác chỉ nghe Hách Liên Dung hít một hơi .
“ Ngươi ”— Hách Liên Dung vì Thủy Vô Ngân nói ra những lời khinh miệt mình mà hét ầm lên, “ Ngươi nhất định là vì hắn mới không nhìn ta!”
Nghe Hách Liên Dung cất cao giọng, Thủy Vô Ngân thật sự là cảm thấy nàng ầm ĩ quá đáng rồi, lạnh nhạt nói: “ Ngươi lập tức cút cho ta!” Nếu không phải chừa chút mặt mũi cho Thuỷ Vô Tình, hắn sớm đem nàng đuổi ra ngoài rồi.
“ Ngươi…… Được!” ngẩng đầu, Hách Liên Dung bật hơi, “ Ngươi chính là không muốn tới cứu ta!” nghiến răng nghiến lợi nói xong, Hách Liên Dung bay lên không tức giận đá một cước mới xoay ra cửa cung.
Thủy Vô Ngân hừ nhẹ một tiếng, nắm chặt tay, thấy Ngọc Hi chỉ cúi đầu nhìn hắn, “ Ngươi hẳn là không sao chứ??” nói xong, hai tay bắt đầu bận rộn lấy vải bố quấn lại vết thương cho Ngọc Hi, cũng không nhìn thấy Ngọc Hi đang chớp chớp hàng mi dài sau đó lưu lại đáy mắt một tia ấm áp.
Đợi Thủy Vô Ngân đem vết thương một lần nữa băng bó xong xuôi, đồng thời phát hiện y bào trên người Ngọc Hi đã rách tả tơi, cũng phát hiện trên cánh tay hắn còn có một đạo vết thương, vì vậy mà nhíu chặt mi tâm, xoay lại xử lý đạo vết thương này, “ Nữ nhân kia làm bị thương??” cẩn thận vẩy thuốc bột lên, sau khi đem miệng vết thương quấn lại, Thủy Vô Ngân lãnh đạm nhìn Ngọc Hi liếc mắt một cái, cố gắng đè xuống xúc động, hiện tại hắn chỉ muốn đem Hách Liên Dung băm thành trăm mảnh, về phần nguyên nhân vì sao khiến cho hắn nảy sinh cảm xúc như vậy, hắn trước mắt không muốn tìm tòi nghiên cứu.
Giương mắt, Ngọc Hi rốt cục nhìn thẳng Thủy Vô Ngân, nhìn bộ dáng lo lắng của hắn nhíu mày, Ngọc Hi châm chọc nhếch môi, “ Ngươi nên lo lắng là vị tình nhân cũ xinh đẹp kia chứ??” lời nói kia không hờn không giận lại mang theo một chút chua chát, lời vừa ra khỏi miệng liền lập tức hù dọa Ngọc Hi cùng Thủy Vô Ngân, hai người im lặng đối mặt một lúc lâu, Ngọc Hi nhịn không được chuyển mắt trước.
Ta là làm sao vậy?? Vì cái gì ta sẽ nói ra những lời vừa rồi chứ?
Ngọc Hi không hiểu tâm tình mình giờ phút này hỗn loạn như vậy; ánh mắt Thủy Vô Ngân xẹt qua chỗ nào cảm xúc liền từ từ dâng lên, Thuỷ Vô Ngân khom người ôm lấy Ngọc Hi, đem y đặt xuống trên giường, thay y tìm tư thế thoải mái, ôm y tiến sát vào lòng, “ Ngủ đi, ta bảo đảm cái gì cũng không làm.”
Thủy Vô Ngân một tay nhẹ nhàng vỗ lưng Ngọc Hi, một thoáng chốc Ngọc Hi liền thả lỏng thân thể dựa vào trong lòng hắn, nhắm mắt ngủ thiếp đi……
***
Hách Liên Dung ở trong tẩm cung của mình đi qua đi lại, vừa bước vừa thăm dò nhìn bên ngoài cửa, tựa hồ đang chờ mong cái gì đó, cũng giống như đang đợi người nào đó, trên người nàng bên trong mặc một cái yếm vàng nhạt, bên ngoài khoác một tầng voan mỏng nhạt mềm mại thiết tha, nhìn nàng giống như tiên nữ xinh đẹp, làm cho nàng càng thêm mê hoặc người.
Sau khi phát hiện thân ảnh nàng đang chờ liền vui vẻ ra đón, nhìn nam nhân cao lớn trước mắt một cước bước vào cửa điện, sắc mặt lạnh tới cực điểm.
“ Ngươi có chuyện gì quan trọng nói mau đi!”
Thủy Vô Ngân lạnh lùng trừng trụ Hách Liên Dung khuôn mặt trang điểm hết sức mê hoặc lòng người, cảm thấy vô cùng chán ghét và khinh thường.
Có lẽ nàng cho rằng nàng dùng mỹ nhân kế liền có thể vãn hồi được trái tim của ta, nhưng là, nàng tính sai rồi!
Cười nhạt một tiếng, Thủy Vô Ngân để cho Hách Liên Dung kéo mình từ từ ngồi xuống mép giường, cởi xuống tất cả y phục trên người nàng, sau đó bắt lấy tay hắn, lớn mật áp lên bộ ngực mềm mại của nàng dùng lực chà xát, thở gấp nói:
“…… Ngân, ôm ta……”
Giương mắt nhìn Hách Liên Dung lộ ra biểu tình mê người, Thủy Vô Ngân cười châm chọc, “ Ngươi cho rằng làm như vậy có thể đạt được cái gì sao??” trong lời nói hàm chứa mấy phần châm biếm, làm cho Hách Liên Dung biến sắc, không thể tin được hắn thế nhưng sẽ vũ nhục nàng như vậy.
“ Hay là nói……” nhìn Hách Liên Dung ánh mắt kinh ngạc, Thủy Vô Ngân cười nhẹ một cái, “ Ngươi cho rằng ngươi có thể lần nữa lấy được tình cảm của ta giành cho ngươi sao?” sắc mặt vì lời nói này mà trong nháy mắt chuyển thành lo lắng, cũng khiến cho hắn hung hăng bóp chặt bộ ngực Hách Liên Dung lực đạo càng lúc càng lớn, thẳng đến Hách Liên Dung đau đớn nhăn mặt, hắn mới buông tay đẩy nàng ra.
Hách Liên Dung ngã nằm trên đất, trên mặt lộ vẻ khuất nhục, cắn môi kêu . “ Ngươi là vì nam nhân không biết xấu hổ kia mới không cần ta! Nam nhân lỗ mãng……” tức giận nói còn chưa hết câu, chỉ thấy Thủy Vô Ngân khom người một cái cùng Hách Liên Dung đối diện, ánh mắt tàn nhẫn thẳng tắp trừng trụ nàng không tha.
“ Ngươi có cái gì tư cách phê bình hắn!”
“ Ngươi, ngươi……” Hách Liên Dung sợ tới mức mặt mày biến sắc, câm miệng thân thể run rẩy.
“ Nói cho ngươi biết, ta đã thấy rõ bộ mặt thật của ngươi, nếu không phải gặp gỡ hắn, ta có lẽ sẽ còn tiếp tục vô tri vô giác mà ngã vào vòng tay ngươi!”
Thuỷ Vô Ngân mỉa mai cười Hách Liên Dung, nhịn không được nhớ tới người kia cùng nàng có ánh mắt xinh đẹp như nhau, biểu tình vì nhớ tới Ngọc Hi mà nhu hòa, mà điểm này Hách Liên Dung nhìn ra được, cho nên không muốn chịu thua hướng về phía Thủy Vô Ngân phát ra tiếng thét chói tai:
“ Ngươi yêu nam nhân lỗ mãng kia, đúng không!”
Nghe thấy thanh âm Hách Liên Dung chất vấn, Thủy Vô Ngân tự hỏi ngược lại mình: Đáy lòng vì câu hỏi này mà hơi giật mình, kinh ngạc……
Yêu?? Ta yêu Ngọc Hi?
Thủy Vô Ngân rất muốn cười to, nói hắn căn bản sẽ không yêu địch nhân, nhưng hắn chỉ cong khóe môi, muốn phủ nhận nhưng nhất thời lại không mở miệng được, một loại cảm giác vừa chua sót vừa ngọt ngào lập tức len lỏi vào trong lòng gặm nhấm hắn, trong đầu tất cả đều là đôi mắt xinh đẹp của Ngọc Hi cho dù bị khinh miệt hay là không muốn khuất phục, thân thể nóng bỏng kia bị hắn đặt ở dưới thân cùng ánh mắt mê hoặc lòng ngươi, lúc này, sắc mặt Thủy Vô theo đó trầm xuống.
Nguyên lai cái loại mâu thuẫn trong lòng ta chính là yêu? Có lẽ…… Thật sự là như vậy cũng không chừng…… Mấy ngày gần đây ta vì Ngọc Hi tại khách điếm ngăn chặn một đao, một tay bị roi đả thương, vì hắn mà cảm thấy tâm phiền ý loạn, oán hận trước kia chẳng những tất cả đều biến mất vô tung, còn rất để ý đến sự sống chết của hắn,tất cả sự không bình thường của ta đều là bởi vì Ngọc Hi!
Hách Liên Dung nhìn thấy Thủy Vô Ngân biểu tình suy nghĩ, lập tức phẫn nộ mắng ra một chuỗi khó nghe.
“ Quả nhiên là như vậy! Ta là biết! Nam nhân thô lỗ kia cư nhiên cướp đi nam nhân của ta!”
Nghe vậy, Thủy Vô Ngân lập tức phất tay tát lên mặt Hách Liên Dung, nháy mắt năm ngón tay ấn ký nổi lên má nàng, khóe miệng cũng chảy máu.
“ Câm miệng cho ta! Ngươi không có tư cách nhục mạ hắn! Nếu ngươi hôm nay muốn nói với ta chỉ là những lời này, vậy bổn vương không có hứng thú nghe rồi.” một cái xoay người, Thủy Vô Ngân rời đi dưới ánh mắt oán hận của Hách Liên Dung.
Ta Hách Liên Dung…… Thề báo nỗi nhục này!
Bình luận truyện