Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần
Quyển 2 - Chương 143: Yến tiệc Hồng Thần (31)
Hơn 100 năm trước. Nhân gian.
Bá Lộ và Lưu Thủy đang cùng nhau nghe thầy giảng bài.
Thầy giáo là một pháp sư từng nổi tiếng một thời, tên là Vân Nghiêu. Nghe nói có người lạm dụng phép thuật của ông ấy để làm hại nhiều người nên ông ấy đã về quê ở ẩn.
Vân Nghiêu từng thề rằng cả đời này sẽ không đụng vào phép thuật nữa, cho đến khi ông gặp hai đứa trẻ Bá Lộ và Lưu Thủy.
Hai đứa trẻ này có thiên phú quá cao, nếu không dốc lòng bồi dưỡng thì quả thực quá uổng phí.
Ngoài ra, Vân Nghiêu còn phát hiện thấy những thứ khác lạ trên người của hai đứa trẻ —— ví dụ như một nguồn sức mạnh nối liền giữa trời và đất lạ thường.
Thật ra Vân Nghiêu đã sớm cảm thấy rằng toàn bộ thế giới này luôn bị một nguồn năng lượng ác vờn quanh, có lẽ sẽ đến lúc diệt vong.
Nhưng rồi Bá Lộ và Lưu Thủy xuất hiện, hai đứa trẻ này có lẽ sẽ có thể giúp thế giới chuyển mình, không đến mức chấm dứt tất cả.
Khi kết thúc tiết học, Lưu Thủy hỏi Vân Nghiêu: “Thưa thày, sức mạnh lớn nhất là gì ạ?”
Ở bên cạnh, Bá Lộ nói: “Trong ba giới, sức mạnh lớn nhất là… Trong sách phép thuật có nói sức mạnh lớn nhất là khi phép thuật hội tụ ở điểm số “3”. Vậy có khi nào khi ba người đứng đầu của ba giới liên kết với nhau thì sẽ là người mạnh nhất không?”
Đối diện với hai học trò nhỏ, Vân Nghiêu cười cười: “Thần mạnh hơn con người nhiều, nhưng khi ba người đứng đầu mỗi giới liên kết lại với nhau cũng không phải là người mạnh nhất.”
“Trong ba giới thiên, nhân, địa, mỗi một giới chọn ra một người mạnh nhất, ba người họ hội tụ với nhau, sức mạnh bổ sung cho nhau, hình thành một tam vị nhất thể thì mới là người mạnh nhất.”
“Nhưng đây cũng chỉ là lý thuyết, từ xưa tới nay, thầy chưa từng nghe nói có người mạnh nhất sẽ xuất hiện. Trừ khi…”
“Trừ khi gì ạ?” Lưu Thủy và Bá Lộ tò mò hỏi.
Vân Nghiêu khoanh tay, nhìn bầu trời xanh ngoài cửa sổ: “Trừ khi thế giới này đến hồi kết. Thế giới sắp kết thúc, để cứu ba giới… Người mạnh nhất cũng theo đó mà sinh ra.”
“Đây là phương thức tự cứu của thế giới này. Hoặc có thể nói…”
“Đây là phương thức cứu vớt thế giới theo ý trời.”
Lưu Thủy và Bá Lộ trở thành học trò của Vân Nghiêu từ năm 5 tuổi.
Đến năm 18 tuổi, hai người bị tách ra ——
Một ngày nọ, hai người ở trong lớp học thực hành một phép thuật khó theo bài dạy của Vân Nghiêu thì cửa mở ra, một gương mặt đen tối âm trầm nghiêm túc xuất hiện.
Hai thiếu niên đều biết người này, đây là sư huynh của Vân Nghiêu, tên là Phong Dương.
Lưu Thủy và Bá Lộ luôn nhớ rõ ánh mắt của Phong Dương nhìn mình ở cửa.
Ánh mắt ấy vô cùng phức tạp, có thương tiếc, khổ sở, bi phẫn… Cuối cùng hóa thành một sự nhẫn tâm vô hình.
Phong Dương cũng không nói chuyện với hai người, chỉ gọi Vân Nghiêu ra ngoài, hai người vào phòng bí mật nói chuyện một lúc lâu.
Sau đó, Phong Dương liền dẫn Lưu Thủy rời đi, để lại Bá Lộ tiếp tục đi theo Vân Nghiêu học tập.
Hai đứa trẻ cùng nhau lớn lên cứ thế đường ai nấy đi.
Đọc Full Tại truyenbathu.vn
Từ đó về sau, thầy của Bá Lộ là Vân Nghiêu, còn thầy của Lưu Thủy là Phong Dương.
Một người ở lại Ngữ Chi Quốc, một người đi đến Mặc Chi Quốc.
Bá Lộ quá nhớ Lưu Thủy, có cơ hội sẽ hỏi Vân Nghiêu ngay, rốt cuộc năm xưa chuyện giữa Lưu Thủy và Phong Dương là như thế nào, vì sao mình phải tách ra khỏi Lưu Thủy.
Vân Nghiêu không bao giờ trả lời Bá Lộ.
Cho đến khi Vân Nghiêu qua đời mới nói chân tướng cho Bá Lộ biết.
Ngày hôm đó, Vân Nghiêu thở dài, nắm lấy tay Bá Lộ, nói: “Khi con và Lưu Thủy đều là học trò của thầy, thầy thật sự không biết nên nói như thế nào…”
“Bây giờ thầy đã không gặp Lưu Thủy nhiều năm, chỉ có thể nói với học trò duy nhất là con… Thầy cần phải dằn lòng đưa ra lựa chọn, chọn giữa hai đứa con.”
“Bá Lộ, bây giờ thầy nói cho con, con phải nhanh chóng giết Lưu Thủy. Con cần phải tìm mọi cách gi3t chết nó, nếu không người chết sẽ là con!”
Bá Lộ ngơ ngác.
Vì thiếu niên không thể tin nổi những gì mình vừa nghe: “Thầy, thầy nói gì vậy?”
Vân Nghiêu đưa cho học trò một chiếc chìa khóa: “Đây là chìa khóa tầng cao nhất của Tàng Thư Các. Trước đây thầy luôn khóa nó lại, không cho con vào…”
“Ở đó có cất chứa những quyển pháp thuật hắc ám cổ. Thầy đã từng thề rằng sẽ không để loại phép thuật đó xuất hiện trong nhân gian thêm lần nào nữa, nhưng…”
“Nhưng bây giờ thầy không thể không làm như vậy.”
Lại thở dài thêm một hơi, ánh mắt của Vân Nghiêu sâu thăm thẳm, ông siết chặt tay Bá Lộ, trừng lớn mắt, khóe mắt như muốn nứt ra.
“Bá Lộ, khi thầy nhận con và Lưu Thủy làm học trò vẫn chưa thể nhìn hết số mệnh của hai đứa. Cho đến khi thuật chiêm tinh của sư huynh thầy tiến thêm một cấp, anh ấy đã nhìn thấy…”
“Tóm lại, hai thầy có thể chắc chắn rằng con và Lưu Thủy chính là kẻ thù của nhau. Hoặc là con chết trong tay nó. Hoặc là nó chết trong tay con.”
“Trong hai đứa chỉ có một đứa có quyền sống!”
“Con và Lưu Thủy chỉ có thể gi3t chết nhau.”
“Cả cuộc đời này, con không thể chạy trốn khỏi nó.”
…
Phong Dương cũng nói những lời tương tự với Lưu Thủy.
Mặc Chi Quốc và Ngữ Chi Quốc sẽ có một cuộc chiến tranh, đây là cuộc chiến không thể tránh khỏi.
Lưu Thủy và Bá Lộ cũng chỉ có thể chém giết lẫn nhau, suốt đời này không thể tránh khỏi.
Lưu Thủy và Bá Lộ đều nghe những việc này từ thầy của mình.
Sau đó, sức mạnh của họ ngày một lớn mạnh hơn, bản thân cũng đã có thể chiêm tinh nhìn trước tương lai. Bọn họ bi ai phát hiện ra rằng thầy của mình đã nói đúng.
Nhiều năm tiếp theo, thậm chí là nhiều triều đại tiếp theo, hai nước Ngữ Chi Quốc và Mặc Chi Quốc sẽ vì nhiều lý do khác nhau mà xảy ra chiến tranh. Lưu Thủy và Bá Lộ lại lựa chọn giống nhau —— không bao giờ gi3t chết đối phương.
Bọn họ ở trong cung đình của hai quốc gia, dùng hết sức lấy lòng nhà vua, tận lực bình ổn tranh chấp để ngăn cản những cuộc chiến phi nghĩa.
Trong lúc đó, cứ cách ba, bốn năm, hai người sẽ hẹn gặp nhau một lần.
Khi gặp nhau, họ sẽ kể về sát chiêu đáng sợ nhất của mình cho đối phương biết, thậm chí còn giảng dạy cho nhau.
Đây là thành ý của cả hai —— cả đời này, họ sẽ không bao giờ vung kiếm về phía đối phương.
Nhưng theo thời gian, dù họ đã ngồi ở vị trí dưới một người trên vạn người, họ cũng không thể ngăn cản được cả thiên hạ.
Sau đó, chiến tranh giữa Ngữ Chi Quốc và Mặc Chi Quốc kéo dài liên miên.
Phản bội, nói dối, thù hận… Ác ý lan tràn khắp thế giới.
Toàn bộ thế giới rơi vào hỗn chiến, đi thẳng đến sự diệt vong.
Khi thế giới đại loạn, Bá Lộ và Lưu Thủy phải tham gia vào đội ngũ của riêng mình, nhưng họ cũng chưa bao giờ xuống tay.
Đến thời khắc cuối cùng, máu đỏ đã chảy thành sông khắp kinh thành.
Hai người đồng loạt ngã trên mặt đất, trên ngực một người trúng mũi tên, máu ồ ạt chảy ra; người còn lại thì có một vết chém to trên cổ.
Máu đỏ từ hai thân xác chảy ra ngoài, nhiễm đỏ tuyết trắng, lại giao triền trên tuyết. Bọn họ nhìn nhau trên tuyết, cuối cùng nhắm mắt lại.
Vào thời khắc tử vong, Bá Lộ và Lưu Thủy đều nhoẻn miệng cười.
Hai nước sẽ tuyệt diệt theo thế giới, nhưng ít nhất thì hai người họ cũng không giống như lời thầy, cũng không gi3t chết nhau theo số mệnh.
Nhưng ngay lúc đó, họ lại hông thể ngờ rằng cái chết lại không phải là kết thúc.
Không biết nằm trên nền tuyết lạnh bao lâu, họ bất chợt tỉnh lại, không thể khống chế mà bay lên trời.
Khi bay đến một vị trí nhất định, hai người lơ lửng giữa không trung.
Họ phát hiện rằng họ bị một nguồn sức mạnh vô hình kéo đến đây. Ngoài họ còn có thêm bốn người khác cũng lơ lửng giữa trời.
Sáu người lơ lửng giữa không trung, nguồn sức mạnh vô hình lấy phương thức ba người thành một nhóm, xếp họ thành một vòng tròn.
Dường như thế giới bị ấn nút tạm ngừng, ba người một nhóm cũng không bị kéo gần đến nhau nữa.
Bừng tỉnh lại, lời thầy dạy năm xưa chợt vang lên bên tai Bá Lộ và Lưu Thủy ——
Thiên, nhân, địa, ba người mạnh nhất của mỗi giới sẽ ở bên cạnh nhau, hình thành tam vị nhất thể, trở thành người mạnh nhất của thế giới này.
Chờ đến khi thế giới đi đến hồi kết, người mạnh nhất sẽ được sinh ra. Trước đó, thế giới này chưa từng có người mạnh nhất nào.
Bây giờ thế giới đã đến hồi kết thúc.
Để cứu thế giới, tam vị nhất thể tạo ra người mạnh nhất đã xuất hiện.
Nhưng trong đầu Bá Lộ và Lưu Thủy đều nghĩ đến một việc —— vì sao một người mạnh nhất mà lại có đến hai “tam vị nhất thể”?
Sau đó câu trả lời đã xuất hiện trong đầu họ.
Không một ai biết câu trả lời đó đến từ đâu. Họ chỉ có thể kết luận đó là ý trời.
Trời nói: “Thế giới này đã hoàn toàn bị hủy diệt. Tiếp theo, nó cần phải hồi sinh. Thế giới sẽ bắt đầu lại lần nữa, và cần có một người mạnh nhất để hoàn thành.”
“Ngay cả ta cũng không biết ai mới là người mạnh nhất. Các ngươi cần phải quyết đấu với nhau. Trận đấu này bắt buộc phải có… Nếu không, thiên, nhân, địa sẽ hoàn toàn chấm dứt.”
Ngay lúc đó, Lưu Thủy và Bá Lộ mới hiểu được rằng ngay cả cái chết cũng không thể giúp họ tránh thoát được số mệnh của mình.
Bá Lộ ngẩng đầu, nhìn hai người ở bên cạnh mình, điều kỳ lạ là hắn lại biết được thân phận của họ.
Một người là Duy Nhĩ Tư, đến từ thần giới, một người là A Liên, đến từ địa giới.
Cùng lúc đó, hắn cũng có thể nghe thấy được suy nghĩ của họ —— bọn họ đều không muốn quyết đấu.
Ở bên kia, Lưu Thủy cũng gặp tình cảnh tương tự.
Hắn biết hai người ở bên cạnh mình, một người là Mễ Ngõa từ thần giới, một người là A Mị từ địa giới.
A Mị và Mễ Ngõa cũng không muốn quyết đấu với A Liên và Duy Nhĩ Tư.
Đọc Full Tại truyenbathu.vn
Ba người một nhóm, tuy chưa hình thành tam vị nhất thể chân chính nhưng đã có thể nghe thấy suy nghĩ của nhau, giống như họ đã hoàn toàn cộng sinh với nhau.
Cho nên ngoài việc biết được thân phận nhau, Bá Lộ và Lưu Thủy cũng biết thêm được nhiều thông tin khác ——
Giống như ở nhân giới, thần giới cũng có chiến tranh. Sau cuộc chiến, các vị thần qua đời, chỉ còn Mễ Ngõa và Duy Nhĩ Tư sống sót.
Địa giới cũng vậy, cuối cùng chỉ còn lại A Liên và A Mị.
Sáu người bọn họ là những người sống sót cuối cùng của tam giới.
Ngoài ra, tiến trình lịch sử của thế giới này bị tạm dừng, họ cũng chưa hình thành được “tam vị nhất thể” mạnh nhất là nhờ pháp khí của Duy Nhĩ Tư.
Bây giờ, Duy Nhĩ Tư đang cầm nó trên tay. Đó là một pháp khí vô cùng kỳ quái, có ba đầu, không có thân thể.
Trên pháp khí, ba cái đầu hướng ra ba phía, tất cả đều có đôi mắt màu xanh, cho nên toàn bộ thế giới bao trùm trong một luồng sáng màu xanh.
Trong chớp mắt, Bá Lộ và Lưu Thủy có chút vui sướng.
Pháp khí có thể thay đổi thời gian trong truyền thuyết giống hệt như pháp khí của Duy Nhĩ Tư.
Như vậy thì họ có thể dùng pháp khí này để quay về quá khứ, sau đó tìm cách thay đổi lịch sử.
Chỉ cần họ tìm được cách, có thể thay đổi, thế giới này sẽ không bị tận diệt, họ cũng sẽ không cần phải chọn ra người mạnh nhất, tiến tới kết cục gi3t chết lẫn nhau!
Duy Nhĩ Tư có thể nghe thấy suy nghĩ của Bá Lộ, nói ngay: “Pháp khí này lưu truyền trong nhân giới có chút sai lệch. Nó chỉ có thể tái diễn lại quá khứ, giúp người dùng tiến vào trong, có thể giao lưu đối thoại với người ở trong đó, giống như thật sự quay trở về quá khứ.”
“Nhưng người sử dụng chưa từng quay về quá khứ. Pháp khí chỉ là một công cụ truyền phát tin, là một thước phim nhựa phóng chiếu lại quá khứ mà thôi. Nó có thể giúp chúng ta nhìn lại lịch sử, suy đoán chi tiết nhưng bản thân nó không có năng lực thay đổi lịch sử.”
“Nói là tái hiện quá khứ nhưng tác dụng lớn nhất của nó là ngưng lại tiến trình lịch sử, dừng chúng ta ở thời điểm “hiện tại” mà thôi.”
Nghe vậy, Bá Lộ hỏi: “Chẳng lẽ không có cách nào có thể thay đổi lịch sử sao?”
Người trả lời hắn là vị thần tên Mễ Ngõa.
Mễ Ngõa đáp: “Cũng không hẳn. Nhưng cái giá phải trả quá đắt. Tiêu tốn hết sức mạnh của sáu người chúng ta mới có một cơ hội quay về quá khứ. Nhưng chúng ta cũng không thể bảo đảm sau khi chúng ta quay về quá khứ đã có thể tìm ra cách giải quyết được hết. Vì…”
“Vì “tương lai” là kết quả của hàng ngàn hàng vạn sự kiện trong quá khứ tác động đến. Ngay cả ta và Duy Nhĩ Tư cũng không thể nhìn thấy được tương lai của thần giới. Chúng ta không thể bảo đảm thành công trong một lần được.”
Sau một trận im lặng, Lưu Thủy nghĩ ra một chủ ý, nói: “Tôi biết rồi, pháp khí có thể giúp chúng ta nhìn lại quá khứ, nó không thể thay đổi lịch sử, không sao, chúng ta chỉ cần nhìn lại hình ảnh nó phóng chiếu để tìm ra phương pháp là được. Đợi đến khi tìm được cách cứu thế giới, chúng ta sẽ xuyên về quá khứ, vậy thì có thể bảo đảm được hoàn toàn!”
Tiến trình lịch sử bị tạm dừng.
Tương lai vẫn chưa đến.
Hai thần, hai người, hai quỷ lựa chọn dùng pháp khí để xem “quá khứ”, tìm “khả năng” cứu vớt thế giới.
Chỉ cần tìm ra “khả năng” đó, họ sẽ dùng toàn bộ sức mạnh để quay về quá khứ, tự tay thay đổi, sau đó chờ đợi tương lai đến.
Trên pháp khí, đôi mắt phát ra ánh sáng đỏ.
Sáu người tạm thời bị xóa đi ký ức, quay về quá khứ.
Đương nhiên, trước khi thực sự “quay về quá khứ”, họ gặp phải một vấn đề —— trong tình huống sáu người đều mất trí nhớ để về “quá khứ” thì sẽ không có ai điều khiển pháp khí.
Cách giải quyết duy nhất mà Duy Nhĩ Tư nghĩ ra là hạ chú thuật lên pháp khí, khi một trong sáu người tử vong thì pháp khí sẽ tự động kích hoạt, kéo họ về hiện tại đang tạm dừng.
Vấn đề nhỏ đã được giải quyết, sáu người chính thức sống trong “quá khứ” để tìm kiếm đáp án.
Thời gian tiếp theo, sáu người giống như đang diễn lại một đoạn phim điện ảnh, quan sát từng sự kiện dẫn đến thế giới đi đến hồi kết, tìm ra khả năng mà họ muốn.
Sáu người chết một lần, lại lấy thân phận này tiếp tục hành trình.
Đất nước mình bảo vệ lại tiếp tục bị hủy diệt.
Dân chúng mình bảo vệ liên tục chết đi sống lại…
Nhưng họ vẫn không thể tìm được đáp án.
Tất cả đều vây hãm trong vòng luân hồi vô tận.
Chỉ cần chấp niệm không biến mất, họ sẽ tiếp tục bị kẹt ở trong vòng luân hồi này.
Nhưng cứ kéo dài như thế, ai còn có thể kiên định được như lúc đầu?
Ví dụ như Bá Lộ và Lưu Thủy, họ đã quyết định gi3t chết lẫn nhau, kích hoạt pháp khí, sau đó quay về “hiện tại”.
Quyết định cuối cùng của họ là chấp nhận số mệnh của mình.
Có lẽ trong lịch sử có hàng vạn hướng đi, và cũng sẽ có một cách có thể cứu vớt tất cả.
Nhưng họ đã không thể chờ đợi nữa.
Trong cuộc đời này, Bá Lộ đón Lưu Thủy đến cổng thành liền khôi phục ký ức.
Khi nhóm binh lính âm thầm đóng cổng thành phía đông, Bá Lộ cúi người nhìn qua, liếc mắt nhìn thấy Lưu Thủy trong đoàn người Mặc Chi Quốc.
Hắn và Lưu Thủy đã luân hồi vô số lần, dây dưa với nhau suốt nhiều năm ròng rã.
Một cái nhìn đó có lẽ đã là vạn năm.
Vẻ ngoài của Lưu Thủy không có gì thay đổi, vẫn trẻ đẹp như chỉ mới 20.
Nhìn đối phương, Bá Lộ lại nhớ về lúc hai người vừa mới quen nhau.
Nhưng bỗng nhiên, hắn lại không thể nhớ được hình ảnh khi nhỏ của Lưu Thủy, cũng không thể nhớ được hai người gặp nhau khi nào.
Quả nhiên, thầy đã nói đúng —— phép thuật mạnh nhất ở trên đời này chính là thời gian.
Dù họ có thể dùng pháp khí liên tục sống trong “quá khứ” hết lần này đến lần khác, trông có vẻ họ có thể khống chế được thời không, nhưng rốt cuộc từ trước đến nay họ vẫn không thể phản kháng lại được thời gian.
Dường như cảm thấy được điều gì, Lưu Thủy cũng ngẩng đầu nhìn Bá Lộ.
Một người đứng ở dưới cổng thành, một người đứng ở trên cổng thành, hai người nhìn nhau từ xa.
Một đám mây nhỏ chậm rãi từ dưới cổng thành bay lên cao, ngưng tụ thành hình bóng của Lưu Thủy rồi chui vào trong mắt Bá Lộ.
“Lưu Thủy, tôi đến đón cậu.”
“Xin lỗi, chấp niệm và sự kiên trì của tôi không thể thắng được thời gian.”
…
Ngay lúc này.
Bá Lộ, Lưu Thủy, Mễ Ngõa, Duy Nhĩ Tư, A Mị và A Liên luân hồi vô số lần, bây giờ đã quay về “hiện tại”.
Thế giới đã được “tạm dừng”, qua một lúc lâu, cuối cùng nó đã tiến thêm một bước —— ba người một nhóm tiến về phía trước, hoàn toàn hình thành cục diện “tam vị nhất thể”.
Đã sống vô vàn số kiếp, gương mặt sáu người đều lộ vẻ mỏi mệt, nhưng không giống như lúc đầu, bây giờ ánh mắt của họ đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
Bây giờ họ đều đưa ra một quyết định ——
Họ sẽ không dùng hết sức mạnh của mình để quay về quá khứ, họ sẽ giữ lại sức mạnh của mình, sau đó hai bên hợp thể thành một, chấm dứt hoàn toàn.
Hai người mạnh nhất chuẩn bị quyết đấu với nhau.
Khi trận đấu bắt đầu, người chơi giữa không trung cũng bị hệ thống thúc giục đưa ra lựa chọn.
【 Trước khi hai người mạnh nhất bắt đầu quyết đấu, người chơi cần đưa ra lựa chọn 】
【 Họ sẽ quyết đấu trong vòng 30 phút 】
【 Sau 30 phút, nếu hai người mạnh nhất vẫn còn sống sót, trời cao sẽ giáng xuống ý chỉ tận diệt, đưa ra kết quả cuối cùng 】
Khi nhìn thấy thông báo, nhóm người chơi đều có vẻ mặt lạnh lùng.
Nhóm con bạc ngoài trò chơi thì kích động.
[ Cái giả thuyết gì đây? Hai người chơi mạnh nhất đều tồn tại nên nghịch thiên, cho nên ý trời chỉ cho phép một người sống sót thôi? ]
[ Đm quá hố, ý của hệ thống là nếu người chơi không giúp thì 30 phút sau, họ cũng sẽ chết theo! ]
[ Người chơi không giúp cũng không được, giúp cũng không được, chỉ được chọn giúp một bên, vậy thì bên còn lại chắc chắn sẽ tấn công họ! Tuy 137 có vẻ lợi hại nhưng vẫn sẽ bị hạn chế trên diện rộng! ]
[ Đúng thế. Mọi người nhìn chỉ số của hai người mạnh nhất kìa… Thuộc tính mạnh tới mức bi3n thái, A Liên với Duy Nhĩ Tư là phi nhân loại thì không nói đi, nhưng sao một con người như Bá Lộ lại có lượng máu dày gấp 10 lần 137! Sao mà đánh? ]
[ Quá điên, Boss là “người mạnh nhất” có thể cứu vớt thế giới, bây giờ chơi là chơi kiểu gì? ]
Nhóm con bạc đang suy xét, nhóm người chơi cũng đang suy xét.
Hà Tiểu Vĩ luôn cười nói vui vẻ liền lộ ra vẻ mặt nghiêm túc cực độ, im lặng không lên tiếng một lúc lâu, sau khi thảm thần hết tác dụng thì lấy thêm một tấm thảm mới ra.
Cao Sơn đã quay về xương Thần của Chu Khiêm, Vân Tưởng Dung luôn nhìn chằm chằm khúc xương trong tay Chu Khiêm, siết chặt ống sáo trong tay, sau đó ngưng thần nhìn về phía hai người mạnh nhất.
Ân Tửu Tửu lấy hết thuốc tăng điểm kỹ năng tăng điểm máu từ túi hành lý ra, chuẩn bị lát nữa có thể kịp thời cứu trợ trong lúc chiến đấu.
Còn bên phía Chu Khiêm, anh có thể cảm giác được lồ ng ngực của Tề Lưu Hàng đang phập phồng kịch liệt thêm lần nữa.
Có vẻ như không thể chịu đựng nổi, Tề Lưu Hành chợt ho khụ một tiếng. Nhưng sau khi ho, cậu lập tức kìm nén lại, giơ tay lên bịt miệng mình.
Chờ đến khi cậu thuận k hí, Chu Khiêm thả tay ra, lấy quần áo từ túi hành lý mặc vào cho cậu, cuối cùng anh cũng lấy một tấm thảm bay.
Khi đỡ Tề Lưu Hành đứng lên thảm, Chu Khiêm lại nhận ra điều khác thường.
—— Chân phải của Tề Lưu Hành thiếu mất hai ngón chân, có lẽ sợi lông chim vàng không kịp chữa trị. Tề Lưu Hành thử bước hai bước, dáng đi có hơi khập khiễng, do chân phải bị thiếu mất một phần nhỏ.
Siết lấy cánh tay thiếu niên, Chu Khiêm nói: “Khoan đã, phó bản chưa kết thúc, lông chim hẳn vẫn còn tác dụng, tôi nhổ thêm một sợi lông chữa trị cho cậu.”
Tề Lưu Hành lại lắc đầu.
“Tiểu Tề?” Chu Khiêm nhíu mày.
“Chút vấn đề nhỏ, sẽ không ảnh hưởng đến kỹ năng của tôi.” Tề Lưu Hành nói.
Chu Khiêm híp mắt nhìn cậu, biểu tình nghiêm túc: “Cho nên là?”
Tề Lưu Hành đáp: “Cho nên tôi muốn để lại chút khiếm khuyết này. Để tránh cho tôi một ngày nào đó… quên đi mất bài học lần này.”
Nói xong, Tề Lưu Hành bước tiếp, muốn đi lên thảm thần bên cạnh.
Chu Khiêm nghiêng đầu nhìn theo, muốn nói thêm gì thì thấy Tề Lưu Hành đã đỏ bừng mắt.
Thiếu niên lại nhanh chóng cúi đầu, tóc mái rũ xuống, anh không nhìn thấy đôi mắt của cậu nữa.
Hít sâu một hơi, Tề Lưu Hành siết chặt thanh kiếm trong tay.
“Anh Khiêm, cảm ơn anh đã cứu tôi. Sau này, ngoại trừ anh, tôi sẽ không tin ai cả.” Tề Lưu Hành kiên định nói, hốc mắt ửng hồng đã vơi bớt, đôi mắt sâu không thấy đáy: “Và cũng đừng khuyên tôi về chuyện ngón chân. Trước tiên nên chiến đấu đã.”
Cách đó không xa, hai người mạnh nhất đã bắt đầu cuộc chiến!
Đóa sen đỏ của A Liên dẫn đầu tấn công trước.
Nhóm tam vị nhất thể còn lại biến mất tại chỗ, khi xuất hiện đã cách xa cả trăm mét.
Tuy là vậy, nhóm A Mị cũng đã mất 5% máu.
Sau đó một tiếng kêu to vang lên, con chim lông vàng vỗ cánh, máu của A Mị lại tụt xuống!
Chu Khiêm híp mắt, đang muốn nói gì thì thân rồng ở người hơi đong đưa.
Chu Khiêm bất ngờ bị đẩy sang thảm thần bên cạnh.
“Anh Trụ?” Chu Khiêm cầm xương Thần gọi.
Rồng xanh bay lên trước, chắn trước mặt nhóm người chơi.
Giọng nói lãnh đạm nhưng đáng tin của Bạch Trụ vang lên trong đầu người chơi ——
“Đều lùi ra sau tôi.”
Bá Lộ và Lưu Thủy đang cùng nhau nghe thầy giảng bài.
Thầy giáo là một pháp sư từng nổi tiếng một thời, tên là Vân Nghiêu. Nghe nói có người lạm dụng phép thuật của ông ấy để làm hại nhiều người nên ông ấy đã về quê ở ẩn.
Vân Nghiêu từng thề rằng cả đời này sẽ không đụng vào phép thuật nữa, cho đến khi ông gặp hai đứa trẻ Bá Lộ và Lưu Thủy.
Hai đứa trẻ này có thiên phú quá cao, nếu không dốc lòng bồi dưỡng thì quả thực quá uổng phí.
Ngoài ra, Vân Nghiêu còn phát hiện thấy những thứ khác lạ trên người của hai đứa trẻ —— ví dụ như một nguồn sức mạnh nối liền giữa trời và đất lạ thường.
Thật ra Vân Nghiêu đã sớm cảm thấy rằng toàn bộ thế giới này luôn bị một nguồn năng lượng ác vờn quanh, có lẽ sẽ đến lúc diệt vong.
Nhưng rồi Bá Lộ và Lưu Thủy xuất hiện, hai đứa trẻ này có lẽ sẽ có thể giúp thế giới chuyển mình, không đến mức chấm dứt tất cả.
Khi kết thúc tiết học, Lưu Thủy hỏi Vân Nghiêu: “Thưa thày, sức mạnh lớn nhất là gì ạ?”
Ở bên cạnh, Bá Lộ nói: “Trong ba giới, sức mạnh lớn nhất là… Trong sách phép thuật có nói sức mạnh lớn nhất là khi phép thuật hội tụ ở điểm số “3”. Vậy có khi nào khi ba người đứng đầu của ba giới liên kết với nhau thì sẽ là người mạnh nhất không?”
Đối diện với hai học trò nhỏ, Vân Nghiêu cười cười: “Thần mạnh hơn con người nhiều, nhưng khi ba người đứng đầu mỗi giới liên kết lại với nhau cũng không phải là người mạnh nhất.”
“Trong ba giới thiên, nhân, địa, mỗi một giới chọn ra một người mạnh nhất, ba người họ hội tụ với nhau, sức mạnh bổ sung cho nhau, hình thành một tam vị nhất thể thì mới là người mạnh nhất.”
“Nhưng đây cũng chỉ là lý thuyết, từ xưa tới nay, thầy chưa từng nghe nói có người mạnh nhất sẽ xuất hiện. Trừ khi…”
“Trừ khi gì ạ?” Lưu Thủy và Bá Lộ tò mò hỏi.
Vân Nghiêu khoanh tay, nhìn bầu trời xanh ngoài cửa sổ: “Trừ khi thế giới này đến hồi kết. Thế giới sắp kết thúc, để cứu ba giới… Người mạnh nhất cũng theo đó mà sinh ra.”
“Đây là phương thức tự cứu của thế giới này. Hoặc có thể nói…”
“Đây là phương thức cứu vớt thế giới theo ý trời.”
Lưu Thủy và Bá Lộ trở thành học trò của Vân Nghiêu từ năm 5 tuổi.
Đến năm 18 tuổi, hai người bị tách ra ——
Một ngày nọ, hai người ở trong lớp học thực hành một phép thuật khó theo bài dạy của Vân Nghiêu thì cửa mở ra, một gương mặt đen tối âm trầm nghiêm túc xuất hiện.
Hai thiếu niên đều biết người này, đây là sư huynh của Vân Nghiêu, tên là Phong Dương.
Lưu Thủy và Bá Lộ luôn nhớ rõ ánh mắt của Phong Dương nhìn mình ở cửa.
Ánh mắt ấy vô cùng phức tạp, có thương tiếc, khổ sở, bi phẫn… Cuối cùng hóa thành một sự nhẫn tâm vô hình.
Phong Dương cũng không nói chuyện với hai người, chỉ gọi Vân Nghiêu ra ngoài, hai người vào phòng bí mật nói chuyện một lúc lâu.
Sau đó, Phong Dương liền dẫn Lưu Thủy rời đi, để lại Bá Lộ tiếp tục đi theo Vân Nghiêu học tập.
Hai đứa trẻ cùng nhau lớn lên cứ thế đường ai nấy đi.
Đọc Full Tại truyenbathu.vn
Từ đó về sau, thầy của Bá Lộ là Vân Nghiêu, còn thầy của Lưu Thủy là Phong Dương.
Một người ở lại Ngữ Chi Quốc, một người đi đến Mặc Chi Quốc.
Bá Lộ quá nhớ Lưu Thủy, có cơ hội sẽ hỏi Vân Nghiêu ngay, rốt cuộc năm xưa chuyện giữa Lưu Thủy và Phong Dương là như thế nào, vì sao mình phải tách ra khỏi Lưu Thủy.
Vân Nghiêu không bao giờ trả lời Bá Lộ.
Cho đến khi Vân Nghiêu qua đời mới nói chân tướng cho Bá Lộ biết.
Ngày hôm đó, Vân Nghiêu thở dài, nắm lấy tay Bá Lộ, nói: “Khi con và Lưu Thủy đều là học trò của thầy, thầy thật sự không biết nên nói như thế nào…”
“Bây giờ thầy đã không gặp Lưu Thủy nhiều năm, chỉ có thể nói với học trò duy nhất là con… Thầy cần phải dằn lòng đưa ra lựa chọn, chọn giữa hai đứa con.”
“Bá Lộ, bây giờ thầy nói cho con, con phải nhanh chóng giết Lưu Thủy. Con cần phải tìm mọi cách gi3t chết nó, nếu không người chết sẽ là con!”
Bá Lộ ngơ ngác.
Vì thiếu niên không thể tin nổi những gì mình vừa nghe: “Thầy, thầy nói gì vậy?”
Vân Nghiêu đưa cho học trò một chiếc chìa khóa: “Đây là chìa khóa tầng cao nhất của Tàng Thư Các. Trước đây thầy luôn khóa nó lại, không cho con vào…”
“Ở đó có cất chứa những quyển pháp thuật hắc ám cổ. Thầy đã từng thề rằng sẽ không để loại phép thuật đó xuất hiện trong nhân gian thêm lần nào nữa, nhưng…”
“Nhưng bây giờ thầy không thể không làm như vậy.”
Lại thở dài thêm một hơi, ánh mắt của Vân Nghiêu sâu thăm thẳm, ông siết chặt tay Bá Lộ, trừng lớn mắt, khóe mắt như muốn nứt ra.
“Bá Lộ, khi thầy nhận con và Lưu Thủy làm học trò vẫn chưa thể nhìn hết số mệnh của hai đứa. Cho đến khi thuật chiêm tinh của sư huynh thầy tiến thêm một cấp, anh ấy đã nhìn thấy…”
“Tóm lại, hai thầy có thể chắc chắn rằng con và Lưu Thủy chính là kẻ thù của nhau. Hoặc là con chết trong tay nó. Hoặc là nó chết trong tay con.”
“Trong hai đứa chỉ có một đứa có quyền sống!”
“Con và Lưu Thủy chỉ có thể gi3t chết nhau.”
“Cả cuộc đời này, con không thể chạy trốn khỏi nó.”
…
Phong Dương cũng nói những lời tương tự với Lưu Thủy.
Mặc Chi Quốc và Ngữ Chi Quốc sẽ có một cuộc chiến tranh, đây là cuộc chiến không thể tránh khỏi.
Lưu Thủy và Bá Lộ cũng chỉ có thể chém giết lẫn nhau, suốt đời này không thể tránh khỏi.
Lưu Thủy và Bá Lộ đều nghe những việc này từ thầy của mình.
Sau đó, sức mạnh của họ ngày một lớn mạnh hơn, bản thân cũng đã có thể chiêm tinh nhìn trước tương lai. Bọn họ bi ai phát hiện ra rằng thầy của mình đã nói đúng.
Nhiều năm tiếp theo, thậm chí là nhiều triều đại tiếp theo, hai nước Ngữ Chi Quốc và Mặc Chi Quốc sẽ vì nhiều lý do khác nhau mà xảy ra chiến tranh. Lưu Thủy và Bá Lộ lại lựa chọn giống nhau —— không bao giờ gi3t chết đối phương.
Bọn họ ở trong cung đình của hai quốc gia, dùng hết sức lấy lòng nhà vua, tận lực bình ổn tranh chấp để ngăn cản những cuộc chiến phi nghĩa.
Trong lúc đó, cứ cách ba, bốn năm, hai người sẽ hẹn gặp nhau một lần.
Khi gặp nhau, họ sẽ kể về sát chiêu đáng sợ nhất của mình cho đối phương biết, thậm chí còn giảng dạy cho nhau.
Đây là thành ý của cả hai —— cả đời này, họ sẽ không bao giờ vung kiếm về phía đối phương.
Nhưng theo thời gian, dù họ đã ngồi ở vị trí dưới một người trên vạn người, họ cũng không thể ngăn cản được cả thiên hạ.
Sau đó, chiến tranh giữa Ngữ Chi Quốc và Mặc Chi Quốc kéo dài liên miên.
Phản bội, nói dối, thù hận… Ác ý lan tràn khắp thế giới.
Toàn bộ thế giới rơi vào hỗn chiến, đi thẳng đến sự diệt vong.
Khi thế giới đại loạn, Bá Lộ và Lưu Thủy phải tham gia vào đội ngũ của riêng mình, nhưng họ cũng chưa bao giờ xuống tay.
Đến thời khắc cuối cùng, máu đỏ đã chảy thành sông khắp kinh thành.
Hai người đồng loạt ngã trên mặt đất, trên ngực một người trúng mũi tên, máu ồ ạt chảy ra; người còn lại thì có một vết chém to trên cổ.
Máu đỏ từ hai thân xác chảy ra ngoài, nhiễm đỏ tuyết trắng, lại giao triền trên tuyết. Bọn họ nhìn nhau trên tuyết, cuối cùng nhắm mắt lại.
Vào thời khắc tử vong, Bá Lộ và Lưu Thủy đều nhoẻn miệng cười.
Hai nước sẽ tuyệt diệt theo thế giới, nhưng ít nhất thì hai người họ cũng không giống như lời thầy, cũng không gi3t chết nhau theo số mệnh.
Nhưng ngay lúc đó, họ lại hông thể ngờ rằng cái chết lại không phải là kết thúc.
Không biết nằm trên nền tuyết lạnh bao lâu, họ bất chợt tỉnh lại, không thể khống chế mà bay lên trời.
Khi bay đến một vị trí nhất định, hai người lơ lửng giữa không trung.
Họ phát hiện rằng họ bị một nguồn sức mạnh vô hình kéo đến đây. Ngoài họ còn có thêm bốn người khác cũng lơ lửng giữa trời.
Sáu người lơ lửng giữa không trung, nguồn sức mạnh vô hình lấy phương thức ba người thành một nhóm, xếp họ thành một vòng tròn.
Dường như thế giới bị ấn nút tạm ngừng, ba người một nhóm cũng không bị kéo gần đến nhau nữa.
Bừng tỉnh lại, lời thầy dạy năm xưa chợt vang lên bên tai Bá Lộ và Lưu Thủy ——
Thiên, nhân, địa, ba người mạnh nhất của mỗi giới sẽ ở bên cạnh nhau, hình thành tam vị nhất thể, trở thành người mạnh nhất của thế giới này.
Chờ đến khi thế giới đi đến hồi kết, người mạnh nhất sẽ được sinh ra. Trước đó, thế giới này chưa từng có người mạnh nhất nào.
Bây giờ thế giới đã đến hồi kết thúc.
Để cứu thế giới, tam vị nhất thể tạo ra người mạnh nhất đã xuất hiện.
Nhưng trong đầu Bá Lộ và Lưu Thủy đều nghĩ đến một việc —— vì sao một người mạnh nhất mà lại có đến hai “tam vị nhất thể”?
Sau đó câu trả lời đã xuất hiện trong đầu họ.
Không một ai biết câu trả lời đó đến từ đâu. Họ chỉ có thể kết luận đó là ý trời.
Trời nói: “Thế giới này đã hoàn toàn bị hủy diệt. Tiếp theo, nó cần phải hồi sinh. Thế giới sẽ bắt đầu lại lần nữa, và cần có một người mạnh nhất để hoàn thành.”
“Ngay cả ta cũng không biết ai mới là người mạnh nhất. Các ngươi cần phải quyết đấu với nhau. Trận đấu này bắt buộc phải có… Nếu không, thiên, nhân, địa sẽ hoàn toàn chấm dứt.”
Ngay lúc đó, Lưu Thủy và Bá Lộ mới hiểu được rằng ngay cả cái chết cũng không thể giúp họ tránh thoát được số mệnh của mình.
Bá Lộ ngẩng đầu, nhìn hai người ở bên cạnh mình, điều kỳ lạ là hắn lại biết được thân phận của họ.
Một người là Duy Nhĩ Tư, đến từ thần giới, một người là A Liên, đến từ địa giới.
Cùng lúc đó, hắn cũng có thể nghe thấy được suy nghĩ của họ —— bọn họ đều không muốn quyết đấu.
Ở bên kia, Lưu Thủy cũng gặp tình cảnh tương tự.
Hắn biết hai người ở bên cạnh mình, một người là Mễ Ngõa từ thần giới, một người là A Mị từ địa giới.
A Mị và Mễ Ngõa cũng không muốn quyết đấu với A Liên và Duy Nhĩ Tư.
Đọc Full Tại truyenbathu.vn
Ba người một nhóm, tuy chưa hình thành tam vị nhất thể chân chính nhưng đã có thể nghe thấy suy nghĩ của nhau, giống như họ đã hoàn toàn cộng sinh với nhau.
Cho nên ngoài việc biết được thân phận nhau, Bá Lộ và Lưu Thủy cũng biết thêm được nhiều thông tin khác ——
Giống như ở nhân giới, thần giới cũng có chiến tranh. Sau cuộc chiến, các vị thần qua đời, chỉ còn Mễ Ngõa và Duy Nhĩ Tư sống sót.
Địa giới cũng vậy, cuối cùng chỉ còn lại A Liên và A Mị.
Sáu người bọn họ là những người sống sót cuối cùng của tam giới.
Ngoài ra, tiến trình lịch sử của thế giới này bị tạm dừng, họ cũng chưa hình thành được “tam vị nhất thể” mạnh nhất là nhờ pháp khí của Duy Nhĩ Tư.
Bây giờ, Duy Nhĩ Tư đang cầm nó trên tay. Đó là một pháp khí vô cùng kỳ quái, có ba đầu, không có thân thể.
Trên pháp khí, ba cái đầu hướng ra ba phía, tất cả đều có đôi mắt màu xanh, cho nên toàn bộ thế giới bao trùm trong một luồng sáng màu xanh.
Trong chớp mắt, Bá Lộ và Lưu Thủy có chút vui sướng.
Pháp khí có thể thay đổi thời gian trong truyền thuyết giống hệt như pháp khí của Duy Nhĩ Tư.
Như vậy thì họ có thể dùng pháp khí này để quay về quá khứ, sau đó tìm cách thay đổi lịch sử.
Chỉ cần họ tìm được cách, có thể thay đổi, thế giới này sẽ không bị tận diệt, họ cũng sẽ không cần phải chọn ra người mạnh nhất, tiến tới kết cục gi3t chết lẫn nhau!
Duy Nhĩ Tư có thể nghe thấy suy nghĩ của Bá Lộ, nói ngay: “Pháp khí này lưu truyền trong nhân giới có chút sai lệch. Nó chỉ có thể tái diễn lại quá khứ, giúp người dùng tiến vào trong, có thể giao lưu đối thoại với người ở trong đó, giống như thật sự quay trở về quá khứ.”
“Nhưng người sử dụng chưa từng quay về quá khứ. Pháp khí chỉ là một công cụ truyền phát tin, là một thước phim nhựa phóng chiếu lại quá khứ mà thôi. Nó có thể giúp chúng ta nhìn lại lịch sử, suy đoán chi tiết nhưng bản thân nó không có năng lực thay đổi lịch sử.”
“Nói là tái hiện quá khứ nhưng tác dụng lớn nhất của nó là ngưng lại tiến trình lịch sử, dừng chúng ta ở thời điểm “hiện tại” mà thôi.”
Nghe vậy, Bá Lộ hỏi: “Chẳng lẽ không có cách nào có thể thay đổi lịch sử sao?”
Người trả lời hắn là vị thần tên Mễ Ngõa.
Mễ Ngõa đáp: “Cũng không hẳn. Nhưng cái giá phải trả quá đắt. Tiêu tốn hết sức mạnh của sáu người chúng ta mới có một cơ hội quay về quá khứ. Nhưng chúng ta cũng không thể bảo đảm sau khi chúng ta quay về quá khứ đã có thể tìm ra cách giải quyết được hết. Vì…”
“Vì “tương lai” là kết quả của hàng ngàn hàng vạn sự kiện trong quá khứ tác động đến. Ngay cả ta và Duy Nhĩ Tư cũng không thể nhìn thấy được tương lai của thần giới. Chúng ta không thể bảo đảm thành công trong một lần được.”
Sau một trận im lặng, Lưu Thủy nghĩ ra một chủ ý, nói: “Tôi biết rồi, pháp khí có thể giúp chúng ta nhìn lại quá khứ, nó không thể thay đổi lịch sử, không sao, chúng ta chỉ cần nhìn lại hình ảnh nó phóng chiếu để tìm ra phương pháp là được. Đợi đến khi tìm được cách cứu thế giới, chúng ta sẽ xuyên về quá khứ, vậy thì có thể bảo đảm được hoàn toàn!”
Tiến trình lịch sử bị tạm dừng.
Tương lai vẫn chưa đến.
Hai thần, hai người, hai quỷ lựa chọn dùng pháp khí để xem “quá khứ”, tìm “khả năng” cứu vớt thế giới.
Chỉ cần tìm ra “khả năng” đó, họ sẽ dùng toàn bộ sức mạnh để quay về quá khứ, tự tay thay đổi, sau đó chờ đợi tương lai đến.
Trên pháp khí, đôi mắt phát ra ánh sáng đỏ.
Sáu người tạm thời bị xóa đi ký ức, quay về quá khứ.
Đương nhiên, trước khi thực sự “quay về quá khứ”, họ gặp phải một vấn đề —— trong tình huống sáu người đều mất trí nhớ để về “quá khứ” thì sẽ không có ai điều khiển pháp khí.
Cách giải quyết duy nhất mà Duy Nhĩ Tư nghĩ ra là hạ chú thuật lên pháp khí, khi một trong sáu người tử vong thì pháp khí sẽ tự động kích hoạt, kéo họ về hiện tại đang tạm dừng.
Vấn đề nhỏ đã được giải quyết, sáu người chính thức sống trong “quá khứ” để tìm kiếm đáp án.
Thời gian tiếp theo, sáu người giống như đang diễn lại một đoạn phim điện ảnh, quan sát từng sự kiện dẫn đến thế giới đi đến hồi kết, tìm ra khả năng mà họ muốn.
Sáu người chết một lần, lại lấy thân phận này tiếp tục hành trình.
Đất nước mình bảo vệ lại tiếp tục bị hủy diệt.
Dân chúng mình bảo vệ liên tục chết đi sống lại…
Nhưng họ vẫn không thể tìm được đáp án.
Tất cả đều vây hãm trong vòng luân hồi vô tận.
Chỉ cần chấp niệm không biến mất, họ sẽ tiếp tục bị kẹt ở trong vòng luân hồi này.
Nhưng cứ kéo dài như thế, ai còn có thể kiên định được như lúc đầu?
Ví dụ như Bá Lộ và Lưu Thủy, họ đã quyết định gi3t chết lẫn nhau, kích hoạt pháp khí, sau đó quay về “hiện tại”.
Quyết định cuối cùng của họ là chấp nhận số mệnh của mình.
Có lẽ trong lịch sử có hàng vạn hướng đi, và cũng sẽ có một cách có thể cứu vớt tất cả.
Nhưng họ đã không thể chờ đợi nữa.
Trong cuộc đời này, Bá Lộ đón Lưu Thủy đến cổng thành liền khôi phục ký ức.
Khi nhóm binh lính âm thầm đóng cổng thành phía đông, Bá Lộ cúi người nhìn qua, liếc mắt nhìn thấy Lưu Thủy trong đoàn người Mặc Chi Quốc.
Hắn và Lưu Thủy đã luân hồi vô số lần, dây dưa với nhau suốt nhiều năm ròng rã.
Một cái nhìn đó có lẽ đã là vạn năm.
Vẻ ngoài của Lưu Thủy không có gì thay đổi, vẫn trẻ đẹp như chỉ mới 20.
Nhìn đối phương, Bá Lộ lại nhớ về lúc hai người vừa mới quen nhau.
Nhưng bỗng nhiên, hắn lại không thể nhớ được hình ảnh khi nhỏ của Lưu Thủy, cũng không thể nhớ được hai người gặp nhau khi nào.
Quả nhiên, thầy đã nói đúng —— phép thuật mạnh nhất ở trên đời này chính là thời gian.
Dù họ có thể dùng pháp khí liên tục sống trong “quá khứ” hết lần này đến lần khác, trông có vẻ họ có thể khống chế được thời không, nhưng rốt cuộc từ trước đến nay họ vẫn không thể phản kháng lại được thời gian.
Dường như cảm thấy được điều gì, Lưu Thủy cũng ngẩng đầu nhìn Bá Lộ.
Một người đứng ở dưới cổng thành, một người đứng ở trên cổng thành, hai người nhìn nhau từ xa.
Một đám mây nhỏ chậm rãi từ dưới cổng thành bay lên cao, ngưng tụ thành hình bóng của Lưu Thủy rồi chui vào trong mắt Bá Lộ.
“Lưu Thủy, tôi đến đón cậu.”
“Xin lỗi, chấp niệm và sự kiên trì của tôi không thể thắng được thời gian.”
…
Ngay lúc này.
Bá Lộ, Lưu Thủy, Mễ Ngõa, Duy Nhĩ Tư, A Mị và A Liên luân hồi vô số lần, bây giờ đã quay về “hiện tại”.
Thế giới đã được “tạm dừng”, qua một lúc lâu, cuối cùng nó đã tiến thêm một bước —— ba người một nhóm tiến về phía trước, hoàn toàn hình thành cục diện “tam vị nhất thể”.
Đã sống vô vàn số kiếp, gương mặt sáu người đều lộ vẻ mỏi mệt, nhưng không giống như lúc đầu, bây giờ ánh mắt của họ đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
Bây giờ họ đều đưa ra một quyết định ——
Họ sẽ không dùng hết sức mạnh của mình để quay về quá khứ, họ sẽ giữ lại sức mạnh của mình, sau đó hai bên hợp thể thành một, chấm dứt hoàn toàn.
Hai người mạnh nhất chuẩn bị quyết đấu với nhau.
Khi trận đấu bắt đầu, người chơi giữa không trung cũng bị hệ thống thúc giục đưa ra lựa chọn.
【 Trước khi hai người mạnh nhất bắt đầu quyết đấu, người chơi cần đưa ra lựa chọn 】
【 Họ sẽ quyết đấu trong vòng 30 phút 】
【 Sau 30 phút, nếu hai người mạnh nhất vẫn còn sống sót, trời cao sẽ giáng xuống ý chỉ tận diệt, đưa ra kết quả cuối cùng 】
Khi nhìn thấy thông báo, nhóm người chơi đều có vẻ mặt lạnh lùng.
Nhóm con bạc ngoài trò chơi thì kích động.
[ Cái giả thuyết gì đây? Hai người chơi mạnh nhất đều tồn tại nên nghịch thiên, cho nên ý trời chỉ cho phép một người sống sót thôi? ]
[ Đm quá hố, ý của hệ thống là nếu người chơi không giúp thì 30 phút sau, họ cũng sẽ chết theo! ]
[ Người chơi không giúp cũng không được, giúp cũng không được, chỉ được chọn giúp một bên, vậy thì bên còn lại chắc chắn sẽ tấn công họ! Tuy 137 có vẻ lợi hại nhưng vẫn sẽ bị hạn chế trên diện rộng! ]
[ Đúng thế. Mọi người nhìn chỉ số của hai người mạnh nhất kìa… Thuộc tính mạnh tới mức bi3n thái, A Liên với Duy Nhĩ Tư là phi nhân loại thì không nói đi, nhưng sao một con người như Bá Lộ lại có lượng máu dày gấp 10 lần 137! Sao mà đánh? ]
[ Quá điên, Boss là “người mạnh nhất” có thể cứu vớt thế giới, bây giờ chơi là chơi kiểu gì? ]
Nhóm con bạc đang suy xét, nhóm người chơi cũng đang suy xét.
Hà Tiểu Vĩ luôn cười nói vui vẻ liền lộ ra vẻ mặt nghiêm túc cực độ, im lặng không lên tiếng một lúc lâu, sau khi thảm thần hết tác dụng thì lấy thêm một tấm thảm mới ra.
Cao Sơn đã quay về xương Thần của Chu Khiêm, Vân Tưởng Dung luôn nhìn chằm chằm khúc xương trong tay Chu Khiêm, siết chặt ống sáo trong tay, sau đó ngưng thần nhìn về phía hai người mạnh nhất.
Ân Tửu Tửu lấy hết thuốc tăng điểm kỹ năng tăng điểm máu từ túi hành lý ra, chuẩn bị lát nữa có thể kịp thời cứu trợ trong lúc chiến đấu.
Còn bên phía Chu Khiêm, anh có thể cảm giác được lồ ng ngực của Tề Lưu Hàng đang phập phồng kịch liệt thêm lần nữa.
Có vẻ như không thể chịu đựng nổi, Tề Lưu Hành chợt ho khụ một tiếng. Nhưng sau khi ho, cậu lập tức kìm nén lại, giơ tay lên bịt miệng mình.
Chờ đến khi cậu thuận k hí, Chu Khiêm thả tay ra, lấy quần áo từ túi hành lý mặc vào cho cậu, cuối cùng anh cũng lấy một tấm thảm bay.
Khi đỡ Tề Lưu Hành đứng lên thảm, Chu Khiêm lại nhận ra điều khác thường.
—— Chân phải của Tề Lưu Hành thiếu mất hai ngón chân, có lẽ sợi lông chim vàng không kịp chữa trị. Tề Lưu Hành thử bước hai bước, dáng đi có hơi khập khiễng, do chân phải bị thiếu mất một phần nhỏ.
Siết lấy cánh tay thiếu niên, Chu Khiêm nói: “Khoan đã, phó bản chưa kết thúc, lông chim hẳn vẫn còn tác dụng, tôi nhổ thêm một sợi lông chữa trị cho cậu.”
Tề Lưu Hành lại lắc đầu.
“Tiểu Tề?” Chu Khiêm nhíu mày.
“Chút vấn đề nhỏ, sẽ không ảnh hưởng đến kỹ năng của tôi.” Tề Lưu Hành nói.
Chu Khiêm híp mắt nhìn cậu, biểu tình nghiêm túc: “Cho nên là?”
Tề Lưu Hành đáp: “Cho nên tôi muốn để lại chút khiếm khuyết này. Để tránh cho tôi một ngày nào đó… quên đi mất bài học lần này.”
Nói xong, Tề Lưu Hành bước tiếp, muốn đi lên thảm thần bên cạnh.
Chu Khiêm nghiêng đầu nhìn theo, muốn nói thêm gì thì thấy Tề Lưu Hành đã đỏ bừng mắt.
Thiếu niên lại nhanh chóng cúi đầu, tóc mái rũ xuống, anh không nhìn thấy đôi mắt của cậu nữa.
Hít sâu một hơi, Tề Lưu Hành siết chặt thanh kiếm trong tay.
“Anh Khiêm, cảm ơn anh đã cứu tôi. Sau này, ngoại trừ anh, tôi sẽ không tin ai cả.” Tề Lưu Hành kiên định nói, hốc mắt ửng hồng đã vơi bớt, đôi mắt sâu không thấy đáy: “Và cũng đừng khuyên tôi về chuyện ngón chân. Trước tiên nên chiến đấu đã.”
Cách đó không xa, hai người mạnh nhất đã bắt đầu cuộc chiến!
Đóa sen đỏ của A Liên dẫn đầu tấn công trước.
Nhóm tam vị nhất thể còn lại biến mất tại chỗ, khi xuất hiện đã cách xa cả trăm mét.
Tuy là vậy, nhóm A Mị cũng đã mất 5% máu.
Sau đó một tiếng kêu to vang lên, con chim lông vàng vỗ cánh, máu của A Mị lại tụt xuống!
Chu Khiêm híp mắt, đang muốn nói gì thì thân rồng ở người hơi đong đưa.
Chu Khiêm bất ngờ bị đẩy sang thảm thần bên cạnh.
“Anh Trụ?” Chu Khiêm cầm xương Thần gọi.
Rồng xanh bay lên trước, chắn trước mặt nhóm người chơi.
Giọng nói lãnh đạm nhưng đáng tin của Bạch Trụ vang lên trong đầu người chơi ——
“Đều lùi ra sau tôi.”
Bình luận truyện