Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần
Quyển 2 - Chương 164: Chiếc hộp
Sảnh trò chơi mô phỏng đánh số A-711, đây là một phó bản bán mở, người chơi chơi cấp S trở lên và con bạc cao cấp đều có thể vào. Khu vực này không có nhiều người, phần lớn đều là con bạc của Chu Khiêm, họ đang quan sát tình huống của anh trong phó bản thành phố Lam Cảng đã khép kín.
Nhưng họ lại không thể nào ngờ được rằng phó bản bán mở mà họ đang đứng bất chợt chuyển hóa thành phó bản khép kín. Họ càng không thể nào ngờ được rằng mạng sống của họ liền chấm dứt tại đây, hơn nữa còn bị Nguyên Binh giế t chết.
Khi Nguyên Binh giết đến người cuối cùng, người nọ không biết làm cách nào mà cắn răng một hơi, thoát khỏi chế độ NPC, ôm chặt lấy đùi Nguyên Binh: “Sao… Sao lại như vậy… Tại sao?!”
Nguyên Binh chỉ vô cảm nhìn xuống đối phương: “Khi mày mới vào đây, có phải mày cũng từng nghi ngờ rằng vì sao chúng ta lại có những bữa cơm miễn phí thế này không? May mắn một lần, may mắn hai lần… Tiền thưởng từ 10 triệu lên đến 20 triệu, 30 triệu, mày không nghi ngờ gì nữa, mà lại cảm thấy mọi thứ đều như lẽ thường tình.”
“Đáng tiếc, mày nên nhớ rõ một điều.”
“Những con bạc như chúng ta chỉ là một đám ếch xanh nằm trong nồi nước đun sôi, nếu không giãy giụa thì sẽ không bị người khác nhìn thấy, chết là điều chắc chắn.”
“Bọn mày cho rằng chỉ cần ôm đùi một kẻ mạnh thì có thể ngồi hưởng vinh hoa phú quý cả đời. Nhưng bọn mày thật sự không thể nào nghĩ được rằng vì sao lại có người bằng lòng cho bọn mày một số tiền lớn như thế ư? Tao không giống như thế, tao đã nghĩ đến, tao luôn biểu hiện thật tốt, cho nên tao sẽ không cho bọn mày cơ hội giống như vậy.”
Nói xong, Nguyên Binh vung tay chém xuống, giế t chết đối phương.
Sau đó hắn đã hoàn thành nhiệm vụ, rời khỏi phó bản này.
Vượt qua ba phó bản rèn luyện, Nguyên Binh mới có thể sử dụng viên con nhộng thay đổi tính chất của đại sảnh trò chơi, cuối cùng hoàn thành nhiệm vụ mà Mục Sư giao phó —— giế t chết hết toàn bộ các con bạc.
Liên tục vượt phó bản, vì vậy khi rời đi, hắn có chút sức cùng lực kiệt. Khi nhìn thấy Tạ Hoa Doanh ở căn cứ địa của quân đoàn Đào Hồng, hắn gần như không còn sức đứng vững.
Khi hoàn thành nhiệm vụ, máu của người chơi sẽ khôi phục như cũ, nhưng tinh thần mệt nhọc thì cần phải nghỉ ngơi một lúc.
“Cậu đã giết 18 người, đã chiếm được một khu vực khá lớn.” Tạ Hoa Doanh nói: “Cậu vất vả rồi. Về thế giới hiện thực nghỉ ngơi đi.”
“Tôi biết rồi.” Nguyên Binh quay về thế giới hiện thực.
Nhưng khi vừa xoay người, hắn lại không hề phát hiện ra ánh mắt thương hại của Tạ Hoa Doanh dành cho mình.
Nguyên Binh quay về thế giới hiện thực cũng không nghỉ ngơi mà lại lấy máy tính bảng trong căn gác xép nhỏ của mình, tiếp tục quan sát trò chơi.
Tuy hắn đã trải qua nhiều phó bản nhưng tốc độ của dòng thời gian trong các phó bản cũng không thống nhất với nhau. Trước khi dịch chuyển, hệ thống cũng sẽ giúp người chơi điều tiết thời gian.
Cho nên khi cầm máy tính xem, Nguyên Binh vẫn có thể tiếp tục theo dõi Chu Khiêm và Bạch Trụ cùng nhau rời khỏi mái nhà, bước vào đại sảnh nhà thờ.
…
Trong trò chơi.
Chu Khiêm uy hiếp mọi người xong thì ai cũng trầm mặc.
Chỉ có Mạnh Biệt dám lên tiếng dị nghị.
Chu Khiêm lười nhác liếc đối phương: “Tôi hỏi anh, nếu thật sự muốn ganh đua với bọn họ thì bây giờ chúng ta có 3 viên đạn hay là 1 viên đạn thì về bản chất có khác gì nhau không?”
Mạnh Biệt: “Không có… Ít nhất có thể giết 3 người để hả giận. Nhưng như vậy thì chúng ta chắc chắn sẽ chết. Nổ súng giết người không có giá trị gì. Tay cầm đạn thì vẫn có thể tạo uy hiếp với họ…”
“Vậy thì đúng rồi. Chúng ta chỉ có 3 viên đạn, tình huống không thể tệ hơn nữa. Nhưng nếu làm trò trước mặt họ, bắn hết 3 viên đạn đó thì ngược lại có thể chuyển nghịch cảnh thì ưu thế.”
“Đặc biệt là với Từ Dương không thù không oán với tôi, chỉ cần anh ta không phải là thằng ngu thì khi anh ta chắc chắn tôi không có sức phản kháng, anh ta sẽ ưu tiên đối phó với quân đoàn Đào Hồng chứ không phải tôi.”
“Chờ đến khi hai bên tiêu tốn đạn xong ——”
Chu Khiêm nghiêng đầu nhìn về phía Bạch Trụ: “Bọn họ không thể thắng được anh, đúng không? Đến lúc đó thì thiên hạ là của chúng ta.”
Một thời gian dài sau đó, Chu Khiêm không đi chỗ nào cả, chỉ đứng yên ở trong nhà thờ.
Chu Khiêm đương nhiên không hề nhàn rỗi, anh lắng nghe tình huống mà nhóm Bạch Trụ, Ân Tửu Tửu tra xét được, thuận tiện ghi nhớ những người chơi mới, cũng chiêu mộ vào quân đoàn Vô Song mà Ngô Nhân để lại cho anh.
Giao lưu với mọi người xong, Chu Khiêm sắp xếp lại thông tin về các sát nhân, anh suy tư nhìn giao diện hệ thống trên cổ tay trái.
Bạch Trụ chú ý sắc mặt anh khác thường liền hỏi: “Em sao vậy?”
Chu Khiêm đáp: “Con bạc của em ngày càng nhiều, bọn họ không cung cấp được kiến nghị gì có ích nhưng rất hay cổ vũ như “Cố lên”, “Anh Khiêm là số 1”.”
“Vừa rồi chiến thuật của em không tệ lắm. Nếu là bình thường em sẽ nhận được nhiều bình luận nịnh nọt như thế, nhưng đã qua một lúc lâu mà em không nhận được tin gì. Anh Trụ, chẳng lẽ nhóm con bạc này đã chết rồi? Nhưng ở trong trò chơi này, trong tình huống như thế nào thì nhiều con bạc mới chết như vậy?”
Bạch Trụ im lặng một lát, nói: “Khi anh vừa vào trò chơi, anh chưa từng nghe đến có con bạc.
Ngay cả người chơi bình thường cũng không có con bạc. Chỉ một năm trở lại đây, con bạc mới bắt đầu xuất hiện.”
Nghe vậy, Chu Khiêm tò mò nhìn y: “Nếu giả thuyết về con bạc không phải do trò chơi tạo ra vậy thì chẳng lẽ là do con người tạo ra?”
“Nhưng là người như thế nào lại có thể sửa đổi được giả thuyết của hệ thống, dẫn dắt một số lượng lớn con bạc tham gia?”
Bạch Trụ nói: “Em còn nhớ phó bản 《 Danh sách ước nguyện cuối cùng 》không? Có người đã sửa chữa giả thuyết của phó bản, tự tái nhập vào phó bản, hồi sinh toàn bộ quân S đã chết, cũng hợp thể những xác chết đó thành một con quái vật mới.”
“Em nhớ. Anh đã cứu em.” Chu Khiêm hiểu Bạch Trụ muốn nói gì.
—— Đạo cụ quái lạ trong trò chơi này nhiều không đếm xuể, tuy có chút không thể tưởng tượng nổi nhưng nếu Chu Khiêm đã từng nhìn thấy đạo cụ có thể sửa chữa được giả thuyết của phó bản thì tại sao lại không thể tồn tại một đạo cụ sửa chữa giả thuyết của hệ thống được chứ?
“Khi anh rời khỏi núi Tử Vụ, em đã gặp Mục Sư. Đương nhiên là ông ta dùng đạo cụ để hiện thân.”
Chu Khiêm nói: “Ông ta nói trò chơi này là một chiếc hộp do Thần để lại nhân gian. Có người mở chiếc hộp đó ra, sau đó tiến vào trò chơi… Thật ra em luôn cho rằng nhiều phó bản trong trò chơi này đều do một người có tính khí ác liệt thiết kế ra, vì mỗi phó bản đều thể hiện rõ đặc tính của người đó.”
“Nhưng càng vào sâu hơn, em phát hiện ra hình như không phải như vậy. Vì dung tích và số lượng của phó bản quá khổng lồ. Trò chơi này có vô số phó bản, một người làm sao có thể sáng tạo ra nhiều như thế được?”
“Anh suy đoán giống như em. Mỗi phó bản dưới tác dụng của đạo cụ đặc thù đều thể hiện dấu vết thiết kế của con người. Nhưng về chỉnh thể, từ hệ thống đến các phó bản thì không thể nào một con người có thể làm ra được.”
“Thật sự do Thần tạo ra? Nhưng…” Chu Khiêm suy nghĩ, nói: “Em vẫn cảm thấy đằng sau mỗi cốt truyện trong phó bản đều ẩn dụ cho thứ gì đó. Phó bản 《 Vườn Địa đàng Apple 》biểu trưng cho sự rời đi của Thần. Thần đã rời khỏi đây, vậy thì những phó bản có các yếu tố khoa học kỹ thuật cần phải được giải thích như thế nào?”
Bạch Trụ nhìn Chu Khiêm, những mảnh thủy tinh rực rỡ từ trên mái nhà soi rọi xuống đôi mắt đối phương: “Với cảm giác của anh trong suốt 7 năm qua, bản đồ của trò chơi vẫn không ngừng mở rộng thêm, các nguyên tố trong phó bản cũng ngày một phong phú hơn. 7 năm qua anh chưa hề quay về thế giới hiện thực, nhưng anh đã nhìn thấy một số bộ phim hoặc là sách báo mới có xuất hiện trong phó bản của trò chơi.”
Chu Khiêm nghiêm túc hơn: “Ý của anh là… Thật ra trò chơi này vẫn luôn quan sát thế giới hiện thực, ghi chép lại, chuyển hóa những gì nó nhìn thấy, nghe thấy vào trò chơi?”
“Đúng vậy.” Bạch Trụ nói: “Hoặc là nói theo cách khác, trò chơi có năng lực tự học hỏi, nó có khả năng tiến hóa.”
Đến đây, trong lòng Chu Khiêm chợt xuất hiện một hình ảnh ——
Vào thời viễn cổ, Thần bỏ rơi một chiếc hộp đồ chơi xuống trái đất. Trong chiếc hộp chứa đựng một bài kiểm tra của Thần dành cho con người, nếu bước vào thế giới trong chiếc hộp, vượt qua các phó bản thử nghiệm, tiến đến một giai đoạn nhất định thì có thể trở thành thần, hoặc là đi một con đường tắt đến gần với Thần.
Chiếc hộp cũng không phải là một vật vô tri vô giác, nó đã lăn lộn qua khắp nơi trên thế giới, hấp thụ tinh hoa lịch sử, văn hóa, văn minh nhân loại cả ngàn vạn năm.
Sau đó nó sự tự sáng lập hoặc đổi mới các phó bản, dung hợp những gì nó nhìn thấy, nghe thấy từ bên ngoài vào thế giới trò chơi.
Nền văn minh Hoa Hạ suốt 5000 năm cũng đã đủ để nó sáng tạo hàng ngàn hàng vạn phó bản, huống hồ nó đã hấp thụ tinh hoa của cả nhân loại trên thế giới?
Chu Khiêm híp mắt, ôm đầu gối ngồi dưới đất, chống cằm lên tay. Anh nhìn về phía Bạch Trụ: “Thật ra em luôn cảm thấy Thần ở thời cổ xưa có khả năng là sinh vật ngoài hành tinh. Là Nữ Oa có đuôi rắn, chín đầu… Tướng mạo của họ khác với con người bình thường là vì mã gien khác với con người.”
“Bọn họ tới trái đất, có lẽ đã từng giúp đỡ con người ở đây, sau đó họ rời đi, nhưng để lại chiếc hộp này. Về chiếc hộp, nếu đổi cách nói khác, có thể gọi là một đại não AI, là một AI có khả năng học tập và tiến hóa.”
“Còn con đường tắt để đến gần với Thần có thể là tọa độ mà người ngoài hành tinh để lại cho con người ở trái đất?”
Chu Khiêm chớp chớp mắt, nói thêm: “Phó bản trong trò chơi có đặc tính rất rõ ràng, không khó để phát hiện ra tính cách của người đã thiết kế chúng. Cho nên… Nếu có một AI quản lý trò chơi này thì đó hẳn là một con AI có tính cách đặc thù.”
Đối với nguồn gốc của trò chơi, Chu Khiêm đã đoán được phần mắt và phần mũi. Nhưng mọi thứ chỉ dừng lại ở mức suy đoán. Những vấn đề này cần gác lại, họ phải tập trung vào vấn đề trước mắt.
Anh suy nghĩ một lát, nói tiếp: “Mục Sư nói ông ta muốn tạo ra địa ngục. Nếu những con bạc biến mất kia đã chết thật… Liệu họ có xuống địa ngục đó hay không?”
Bất chợt, một tiếng “A” vang lên, Chu Khiêm ngẩng đầu, nhìn thấy Cao Sơn đang ôm rồng con đi đến.
“Hai người đã vất vả rồi, mau nghỉ ngơi thôi.” Chu Khiêm nói.
Rồng con lại gọi “a” một tiếng, giơ tay chỉ về phía mái nhà.
Chu Khiêm ngẩng đầu nhìn theo, không nhìn thấy ai trên mái nhà.
Cao Sơn nói: “Tôi vừa mới kiểm tra rồi, không có ai cả.”
“Hai người vất vả rồi.” Chu Khiêm vươn tay nhận lấy rồng con, xoa đầu nó, cười với Bạch Trụ, hỏi rồng con: “Khi ta không ở đây, con có nghe lời cha không nào?”
Rồng con nghiêng đầu, chớp chớp mắt nhìn Bạch Trụ, sau đó lại nhìn Chu Khiêm, gật đầu thật mạnh: “A!”
Chu Khiêm lại xoa đầu nhỏ: “Ngoan quá. Sau này cũng phải nghe lời cha nói nhé.”
“A… A.” Rồng con lí nhí đáp.
Chu Khiêm chọc ghẹo nó: “Nếu ta và cha con chia tay, con sẽ đi theo ai?”
Rồng con há miệng, chưa kịp trả lời thì Bạch Trụ đã nắm lấy vai Chu Khiêm, thay rồng con trả lời trước: “Ta và Chu Khiêm sẽ không chia tay.”
Chu Khiêm cười hạnh phúc, biến rồng con quay về vảy, thu hồi Cao Sơn vào trong xương Thần.
Sau đó anh nhìn Bạch Trụ, hai người cùng nhau đi bộ lên tầng hai.
Trước đó vẫn nhiều người chơi mới chưa phục Chu Khiêm, nhưng bây giờ họ cũng đã nhìn bằng ánh mắt khác. Trong đó có cả Mạnh Biệt.
Chu Khiêm cũng không để tâm, chỉ chuyên tâm cùng Bạch Trụ đi lên mái nhà.
Trong đại sảnh, Ân Tửu Tửu không ngồi được, bèn chạy theo, cô đạp lên những mảnh thủy tinh sặc sỡ, hỏi: “Tình huống sao rồi?”
Chu Khiêm cúi đầu đi về phía trước giống như đang tìm thứ gì đó.
Đọc Full Tại truyenbathu.vn
Anh nói: “Quân đoàn Đào Hồng và Phi Độ không hợp tác với nhau. Nếu cô là Từ Dương, vậy thì có khả năng cô sẽ tìm tôi hợp tác hay không?”
“Có khả năng!” Ân Tửu Tửu đáp.
“Đúng vậy. Cho nên tôi tới tìm thử có ám chỉ nào dành cho mình không.” Chu Khiêm nói.
Một lát sau, Chu Khiêm đã tìm được thứ mình muốn.
Ở vị trí lúc trước Từ Dương đứng có một viên gạch, bên trên có một dòng chữ mơ hồ: “Một tiếng sau, Mai Lâm.”
“Cậu muốn đi gặp anh ta hay là cho người khác đi?” Ân Tửu Tửu có chút không yên tâm mà hỏi.
Chu Khiêm lại không trả lời, anh lại đi qua một hướng khác, tiếp tục tìm kiếm —— đó là hướng ngược lại với quân đoàn Phi Độ, là vị trí của quân đoàn Đào Hồng.
“Đào Hồng sẽ tìm cậu hợp tác? Không hợp lý, họ muốn giết cậu mà.” Ân Tửu Tửu nói.
“Nếu là người của quân đoàn Đào Hồng thật thì sẽ không tìm tôi. Nhưng nếu là tên gián điệp thì không chắc.” Chu Khiêm nói.
“Chờ đã, nếu tên gián điệp trà trộn vào quân đoàn Đào Hồng thì vì sao cả hai bên đều phải để lại tin nhắn? Sao không để một người làm thôi?” Ân Tửu Tửu hỏi.
“Nếu tôi không tìm thấy ám hiệu khác thì chứng tỏ người nọ có khả năng không phải từng là người của quân đoàn Phi Độ. Nhưng nếu tôi tìm thấy thì tôi sẽ sửa lại cách nói một chút. Quân đoàn Đào Hồng chắc chắn có gián điệp, tên gián điệp này cung cấp thông tin quan trọng cho quân đoàn Phi Độ, giúp họ vào phó bản, nhưng không thể chắc chắn được tên gián điệp này có từng tham gia quân đoàn Phi Độ hay không.”
Chu Khiêm nói: “Đạo lý rất đơn giản. Dựa theo phỏng đoán của tôi, “số lượng hạn định” trong phó bản sẽ không phải là một con số nhỏ. Nếu không thì quân đoàn Đào Hồng sẽ không mù quáng thu nạp nhiều người vào như vậy.”
“Nhưng vì sao thông tin quan trọng như thế, quân đoàn Phi Độ không biết gì, ngược lại còn chuẩn bị chu đáo cho việc giế t chết hết những người chơi không quan trọng trong quân đoàn của mình?”
Ân Tửu Tửu nói: “Chẳng lẽ… Có phe thứ ba? Phe thứ ba đó đã cố ý dẫn dụ Phi Độ vào đây, muốn hai quân đoàn Phi Độ và Đào Hồng tàn sát lẫn nhau?”
Phỏng đoán của Chu Khiêm quả thực là vậy.
Về phe thứ ba này, người mà anh hoài nghi nhất chính là Thiệu Xuyên sau lưng Bạch Trụ.
—— Có phải là Thiệu Xuyên đã sắp đặt gián điệp vào trong quân đoàn Đào Hồng hay không?
Chu Khiêm trao đổi ánh mắt với Bạch Trụ, lúc này anh không nhiều lời nữa, chỉ nhanh chóng cúi đầu tiếp tục tìm kiếm, trong chốc lát thì dừng chân: “Có rồi.”
Nghe vậy, Ân Tửu Tửu lập tức tiến lên quan sát, nhìn thấy một khối gạch viết một chữ “Phi”.
Chữ “Phi” này tượng trưng cho điều gì?
Chu Khiêm đứng dậy, quay đầu hỏi Bạch Trụ: “Anh Trụ, anh có nghĩ ra được gì không?”
“Lúc trước anh có kiểm tra vài khu vực. Để anh thử xem.” Bạch Trụ nói.
“Được rồi. Vậy chuyện này giao cho anh.” Chu Khiêm nói, ngẩng đầu nhìn về phía hư không một thoáng, giống như đang đối thoại với ai đó.
“Anh Trụ, có khả năng nhiều con bạc của em đã chết, trong số những con bạc đó không biết còn bao nhiêu tên gián điệp. Chuyện này giao cho anh. Anh không có con bạc, sẽ không bị bại lộ bí mật.”
“Hy vọng chúng ta sẽ chiến thắng.”
Nhưng họ lại không thể nào ngờ được rằng phó bản bán mở mà họ đang đứng bất chợt chuyển hóa thành phó bản khép kín. Họ càng không thể nào ngờ được rằng mạng sống của họ liền chấm dứt tại đây, hơn nữa còn bị Nguyên Binh giế t chết.
Khi Nguyên Binh giết đến người cuối cùng, người nọ không biết làm cách nào mà cắn răng một hơi, thoát khỏi chế độ NPC, ôm chặt lấy đùi Nguyên Binh: “Sao… Sao lại như vậy… Tại sao?!”
Nguyên Binh chỉ vô cảm nhìn xuống đối phương: “Khi mày mới vào đây, có phải mày cũng từng nghi ngờ rằng vì sao chúng ta lại có những bữa cơm miễn phí thế này không? May mắn một lần, may mắn hai lần… Tiền thưởng từ 10 triệu lên đến 20 triệu, 30 triệu, mày không nghi ngờ gì nữa, mà lại cảm thấy mọi thứ đều như lẽ thường tình.”
“Đáng tiếc, mày nên nhớ rõ một điều.”
“Những con bạc như chúng ta chỉ là một đám ếch xanh nằm trong nồi nước đun sôi, nếu không giãy giụa thì sẽ không bị người khác nhìn thấy, chết là điều chắc chắn.”
“Bọn mày cho rằng chỉ cần ôm đùi một kẻ mạnh thì có thể ngồi hưởng vinh hoa phú quý cả đời. Nhưng bọn mày thật sự không thể nào nghĩ được rằng vì sao lại có người bằng lòng cho bọn mày một số tiền lớn như thế ư? Tao không giống như thế, tao đã nghĩ đến, tao luôn biểu hiện thật tốt, cho nên tao sẽ không cho bọn mày cơ hội giống như vậy.”
Nói xong, Nguyên Binh vung tay chém xuống, giế t chết đối phương.
Sau đó hắn đã hoàn thành nhiệm vụ, rời khỏi phó bản này.
Vượt qua ba phó bản rèn luyện, Nguyên Binh mới có thể sử dụng viên con nhộng thay đổi tính chất của đại sảnh trò chơi, cuối cùng hoàn thành nhiệm vụ mà Mục Sư giao phó —— giế t chết hết toàn bộ các con bạc.
Liên tục vượt phó bản, vì vậy khi rời đi, hắn có chút sức cùng lực kiệt. Khi nhìn thấy Tạ Hoa Doanh ở căn cứ địa của quân đoàn Đào Hồng, hắn gần như không còn sức đứng vững.
Khi hoàn thành nhiệm vụ, máu của người chơi sẽ khôi phục như cũ, nhưng tinh thần mệt nhọc thì cần phải nghỉ ngơi một lúc.
“Cậu đã giết 18 người, đã chiếm được một khu vực khá lớn.” Tạ Hoa Doanh nói: “Cậu vất vả rồi. Về thế giới hiện thực nghỉ ngơi đi.”
“Tôi biết rồi.” Nguyên Binh quay về thế giới hiện thực.
Nhưng khi vừa xoay người, hắn lại không hề phát hiện ra ánh mắt thương hại của Tạ Hoa Doanh dành cho mình.
Nguyên Binh quay về thế giới hiện thực cũng không nghỉ ngơi mà lại lấy máy tính bảng trong căn gác xép nhỏ của mình, tiếp tục quan sát trò chơi.
Tuy hắn đã trải qua nhiều phó bản nhưng tốc độ của dòng thời gian trong các phó bản cũng không thống nhất với nhau. Trước khi dịch chuyển, hệ thống cũng sẽ giúp người chơi điều tiết thời gian.
Cho nên khi cầm máy tính xem, Nguyên Binh vẫn có thể tiếp tục theo dõi Chu Khiêm và Bạch Trụ cùng nhau rời khỏi mái nhà, bước vào đại sảnh nhà thờ.
…
Trong trò chơi.
Chu Khiêm uy hiếp mọi người xong thì ai cũng trầm mặc.
Chỉ có Mạnh Biệt dám lên tiếng dị nghị.
Chu Khiêm lười nhác liếc đối phương: “Tôi hỏi anh, nếu thật sự muốn ganh đua với bọn họ thì bây giờ chúng ta có 3 viên đạn hay là 1 viên đạn thì về bản chất có khác gì nhau không?”
Mạnh Biệt: “Không có… Ít nhất có thể giết 3 người để hả giận. Nhưng như vậy thì chúng ta chắc chắn sẽ chết. Nổ súng giết người không có giá trị gì. Tay cầm đạn thì vẫn có thể tạo uy hiếp với họ…”
“Vậy thì đúng rồi. Chúng ta chỉ có 3 viên đạn, tình huống không thể tệ hơn nữa. Nhưng nếu làm trò trước mặt họ, bắn hết 3 viên đạn đó thì ngược lại có thể chuyển nghịch cảnh thì ưu thế.”
“Đặc biệt là với Từ Dương không thù không oán với tôi, chỉ cần anh ta không phải là thằng ngu thì khi anh ta chắc chắn tôi không có sức phản kháng, anh ta sẽ ưu tiên đối phó với quân đoàn Đào Hồng chứ không phải tôi.”
“Chờ đến khi hai bên tiêu tốn đạn xong ——”
Chu Khiêm nghiêng đầu nhìn về phía Bạch Trụ: “Bọn họ không thể thắng được anh, đúng không? Đến lúc đó thì thiên hạ là của chúng ta.”
Một thời gian dài sau đó, Chu Khiêm không đi chỗ nào cả, chỉ đứng yên ở trong nhà thờ.
Chu Khiêm đương nhiên không hề nhàn rỗi, anh lắng nghe tình huống mà nhóm Bạch Trụ, Ân Tửu Tửu tra xét được, thuận tiện ghi nhớ những người chơi mới, cũng chiêu mộ vào quân đoàn Vô Song mà Ngô Nhân để lại cho anh.
Giao lưu với mọi người xong, Chu Khiêm sắp xếp lại thông tin về các sát nhân, anh suy tư nhìn giao diện hệ thống trên cổ tay trái.
Bạch Trụ chú ý sắc mặt anh khác thường liền hỏi: “Em sao vậy?”
Chu Khiêm đáp: “Con bạc của em ngày càng nhiều, bọn họ không cung cấp được kiến nghị gì có ích nhưng rất hay cổ vũ như “Cố lên”, “Anh Khiêm là số 1”.”
“Vừa rồi chiến thuật của em không tệ lắm. Nếu là bình thường em sẽ nhận được nhiều bình luận nịnh nọt như thế, nhưng đã qua một lúc lâu mà em không nhận được tin gì. Anh Trụ, chẳng lẽ nhóm con bạc này đã chết rồi? Nhưng ở trong trò chơi này, trong tình huống như thế nào thì nhiều con bạc mới chết như vậy?”
Bạch Trụ im lặng một lát, nói: “Khi anh vừa vào trò chơi, anh chưa từng nghe đến có con bạc.
Ngay cả người chơi bình thường cũng không có con bạc. Chỉ một năm trở lại đây, con bạc mới bắt đầu xuất hiện.”
Nghe vậy, Chu Khiêm tò mò nhìn y: “Nếu giả thuyết về con bạc không phải do trò chơi tạo ra vậy thì chẳng lẽ là do con người tạo ra?”
“Nhưng là người như thế nào lại có thể sửa đổi được giả thuyết của hệ thống, dẫn dắt một số lượng lớn con bạc tham gia?”
Bạch Trụ nói: “Em còn nhớ phó bản 《 Danh sách ước nguyện cuối cùng 》không? Có người đã sửa chữa giả thuyết của phó bản, tự tái nhập vào phó bản, hồi sinh toàn bộ quân S đã chết, cũng hợp thể những xác chết đó thành một con quái vật mới.”
“Em nhớ. Anh đã cứu em.” Chu Khiêm hiểu Bạch Trụ muốn nói gì.
—— Đạo cụ quái lạ trong trò chơi này nhiều không đếm xuể, tuy có chút không thể tưởng tượng nổi nhưng nếu Chu Khiêm đã từng nhìn thấy đạo cụ có thể sửa chữa được giả thuyết của phó bản thì tại sao lại không thể tồn tại một đạo cụ sửa chữa giả thuyết của hệ thống được chứ?
“Khi anh rời khỏi núi Tử Vụ, em đã gặp Mục Sư. Đương nhiên là ông ta dùng đạo cụ để hiện thân.”
Chu Khiêm nói: “Ông ta nói trò chơi này là một chiếc hộp do Thần để lại nhân gian. Có người mở chiếc hộp đó ra, sau đó tiến vào trò chơi… Thật ra em luôn cho rằng nhiều phó bản trong trò chơi này đều do một người có tính khí ác liệt thiết kế ra, vì mỗi phó bản đều thể hiện rõ đặc tính của người đó.”
“Nhưng càng vào sâu hơn, em phát hiện ra hình như không phải như vậy. Vì dung tích và số lượng của phó bản quá khổng lồ. Trò chơi này có vô số phó bản, một người làm sao có thể sáng tạo ra nhiều như thế được?”
“Anh suy đoán giống như em. Mỗi phó bản dưới tác dụng của đạo cụ đặc thù đều thể hiện dấu vết thiết kế của con người. Nhưng về chỉnh thể, từ hệ thống đến các phó bản thì không thể nào một con người có thể làm ra được.”
“Thật sự do Thần tạo ra? Nhưng…” Chu Khiêm suy nghĩ, nói: “Em vẫn cảm thấy đằng sau mỗi cốt truyện trong phó bản đều ẩn dụ cho thứ gì đó. Phó bản 《 Vườn Địa đàng Apple 》biểu trưng cho sự rời đi của Thần. Thần đã rời khỏi đây, vậy thì những phó bản có các yếu tố khoa học kỹ thuật cần phải được giải thích như thế nào?”
Bạch Trụ nhìn Chu Khiêm, những mảnh thủy tinh rực rỡ từ trên mái nhà soi rọi xuống đôi mắt đối phương: “Với cảm giác của anh trong suốt 7 năm qua, bản đồ của trò chơi vẫn không ngừng mở rộng thêm, các nguyên tố trong phó bản cũng ngày một phong phú hơn. 7 năm qua anh chưa hề quay về thế giới hiện thực, nhưng anh đã nhìn thấy một số bộ phim hoặc là sách báo mới có xuất hiện trong phó bản của trò chơi.”
Chu Khiêm nghiêm túc hơn: “Ý của anh là… Thật ra trò chơi này vẫn luôn quan sát thế giới hiện thực, ghi chép lại, chuyển hóa những gì nó nhìn thấy, nghe thấy vào trò chơi?”
“Đúng vậy.” Bạch Trụ nói: “Hoặc là nói theo cách khác, trò chơi có năng lực tự học hỏi, nó có khả năng tiến hóa.”
Đến đây, trong lòng Chu Khiêm chợt xuất hiện một hình ảnh ——
Vào thời viễn cổ, Thần bỏ rơi một chiếc hộp đồ chơi xuống trái đất. Trong chiếc hộp chứa đựng một bài kiểm tra của Thần dành cho con người, nếu bước vào thế giới trong chiếc hộp, vượt qua các phó bản thử nghiệm, tiến đến một giai đoạn nhất định thì có thể trở thành thần, hoặc là đi một con đường tắt đến gần với Thần.
Chiếc hộp cũng không phải là một vật vô tri vô giác, nó đã lăn lộn qua khắp nơi trên thế giới, hấp thụ tinh hoa lịch sử, văn hóa, văn minh nhân loại cả ngàn vạn năm.
Sau đó nó sự tự sáng lập hoặc đổi mới các phó bản, dung hợp những gì nó nhìn thấy, nghe thấy từ bên ngoài vào thế giới trò chơi.
Nền văn minh Hoa Hạ suốt 5000 năm cũng đã đủ để nó sáng tạo hàng ngàn hàng vạn phó bản, huống hồ nó đã hấp thụ tinh hoa của cả nhân loại trên thế giới?
Chu Khiêm híp mắt, ôm đầu gối ngồi dưới đất, chống cằm lên tay. Anh nhìn về phía Bạch Trụ: “Thật ra em luôn cảm thấy Thần ở thời cổ xưa có khả năng là sinh vật ngoài hành tinh. Là Nữ Oa có đuôi rắn, chín đầu… Tướng mạo của họ khác với con người bình thường là vì mã gien khác với con người.”
“Bọn họ tới trái đất, có lẽ đã từng giúp đỡ con người ở đây, sau đó họ rời đi, nhưng để lại chiếc hộp này. Về chiếc hộp, nếu đổi cách nói khác, có thể gọi là một đại não AI, là một AI có khả năng học tập và tiến hóa.”
“Còn con đường tắt để đến gần với Thần có thể là tọa độ mà người ngoài hành tinh để lại cho con người ở trái đất?”
Chu Khiêm chớp chớp mắt, nói thêm: “Phó bản trong trò chơi có đặc tính rất rõ ràng, không khó để phát hiện ra tính cách của người đã thiết kế chúng. Cho nên… Nếu có một AI quản lý trò chơi này thì đó hẳn là một con AI có tính cách đặc thù.”
Đối với nguồn gốc của trò chơi, Chu Khiêm đã đoán được phần mắt và phần mũi. Nhưng mọi thứ chỉ dừng lại ở mức suy đoán. Những vấn đề này cần gác lại, họ phải tập trung vào vấn đề trước mắt.
Anh suy nghĩ một lát, nói tiếp: “Mục Sư nói ông ta muốn tạo ra địa ngục. Nếu những con bạc biến mất kia đã chết thật… Liệu họ có xuống địa ngục đó hay không?”
Bất chợt, một tiếng “A” vang lên, Chu Khiêm ngẩng đầu, nhìn thấy Cao Sơn đang ôm rồng con đi đến.
“Hai người đã vất vả rồi, mau nghỉ ngơi thôi.” Chu Khiêm nói.
Rồng con lại gọi “a” một tiếng, giơ tay chỉ về phía mái nhà.
Chu Khiêm ngẩng đầu nhìn theo, không nhìn thấy ai trên mái nhà.
Cao Sơn nói: “Tôi vừa mới kiểm tra rồi, không có ai cả.”
“Hai người vất vả rồi.” Chu Khiêm vươn tay nhận lấy rồng con, xoa đầu nó, cười với Bạch Trụ, hỏi rồng con: “Khi ta không ở đây, con có nghe lời cha không nào?”
Rồng con nghiêng đầu, chớp chớp mắt nhìn Bạch Trụ, sau đó lại nhìn Chu Khiêm, gật đầu thật mạnh: “A!”
Chu Khiêm lại xoa đầu nhỏ: “Ngoan quá. Sau này cũng phải nghe lời cha nói nhé.”
“A… A.” Rồng con lí nhí đáp.
Chu Khiêm chọc ghẹo nó: “Nếu ta và cha con chia tay, con sẽ đi theo ai?”
Rồng con há miệng, chưa kịp trả lời thì Bạch Trụ đã nắm lấy vai Chu Khiêm, thay rồng con trả lời trước: “Ta và Chu Khiêm sẽ không chia tay.”
Chu Khiêm cười hạnh phúc, biến rồng con quay về vảy, thu hồi Cao Sơn vào trong xương Thần.
Sau đó anh nhìn Bạch Trụ, hai người cùng nhau đi bộ lên tầng hai.
Trước đó vẫn nhiều người chơi mới chưa phục Chu Khiêm, nhưng bây giờ họ cũng đã nhìn bằng ánh mắt khác. Trong đó có cả Mạnh Biệt.
Chu Khiêm cũng không để tâm, chỉ chuyên tâm cùng Bạch Trụ đi lên mái nhà.
Trong đại sảnh, Ân Tửu Tửu không ngồi được, bèn chạy theo, cô đạp lên những mảnh thủy tinh sặc sỡ, hỏi: “Tình huống sao rồi?”
Chu Khiêm cúi đầu đi về phía trước giống như đang tìm thứ gì đó.
Đọc Full Tại truyenbathu.vn
Anh nói: “Quân đoàn Đào Hồng và Phi Độ không hợp tác với nhau. Nếu cô là Từ Dương, vậy thì có khả năng cô sẽ tìm tôi hợp tác hay không?”
“Có khả năng!” Ân Tửu Tửu đáp.
“Đúng vậy. Cho nên tôi tới tìm thử có ám chỉ nào dành cho mình không.” Chu Khiêm nói.
Một lát sau, Chu Khiêm đã tìm được thứ mình muốn.
Ở vị trí lúc trước Từ Dương đứng có một viên gạch, bên trên có một dòng chữ mơ hồ: “Một tiếng sau, Mai Lâm.”
“Cậu muốn đi gặp anh ta hay là cho người khác đi?” Ân Tửu Tửu có chút không yên tâm mà hỏi.
Chu Khiêm lại không trả lời, anh lại đi qua một hướng khác, tiếp tục tìm kiếm —— đó là hướng ngược lại với quân đoàn Phi Độ, là vị trí của quân đoàn Đào Hồng.
“Đào Hồng sẽ tìm cậu hợp tác? Không hợp lý, họ muốn giết cậu mà.” Ân Tửu Tửu nói.
“Nếu là người của quân đoàn Đào Hồng thật thì sẽ không tìm tôi. Nhưng nếu là tên gián điệp thì không chắc.” Chu Khiêm nói.
“Chờ đã, nếu tên gián điệp trà trộn vào quân đoàn Đào Hồng thì vì sao cả hai bên đều phải để lại tin nhắn? Sao không để một người làm thôi?” Ân Tửu Tửu hỏi.
“Nếu tôi không tìm thấy ám hiệu khác thì chứng tỏ người nọ có khả năng không phải từng là người của quân đoàn Phi Độ. Nhưng nếu tôi tìm thấy thì tôi sẽ sửa lại cách nói một chút. Quân đoàn Đào Hồng chắc chắn có gián điệp, tên gián điệp này cung cấp thông tin quan trọng cho quân đoàn Phi Độ, giúp họ vào phó bản, nhưng không thể chắc chắn được tên gián điệp này có từng tham gia quân đoàn Phi Độ hay không.”
Chu Khiêm nói: “Đạo lý rất đơn giản. Dựa theo phỏng đoán của tôi, “số lượng hạn định” trong phó bản sẽ không phải là một con số nhỏ. Nếu không thì quân đoàn Đào Hồng sẽ không mù quáng thu nạp nhiều người vào như vậy.”
“Nhưng vì sao thông tin quan trọng như thế, quân đoàn Phi Độ không biết gì, ngược lại còn chuẩn bị chu đáo cho việc giế t chết hết những người chơi không quan trọng trong quân đoàn của mình?”
Ân Tửu Tửu nói: “Chẳng lẽ… Có phe thứ ba? Phe thứ ba đó đã cố ý dẫn dụ Phi Độ vào đây, muốn hai quân đoàn Phi Độ và Đào Hồng tàn sát lẫn nhau?”
Phỏng đoán của Chu Khiêm quả thực là vậy.
Về phe thứ ba này, người mà anh hoài nghi nhất chính là Thiệu Xuyên sau lưng Bạch Trụ.
—— Có phải là Thiệu Xuyên đã sắp đặt gián điệp vào trong quân đoàn Đào Hồng hay không?
Chu Khiêm trao đổi ánh mắt với Bạch Trụ, lúc này anh không nhiều lời nữa, chỉ nhanh chóng cúi đầu tiếp tục tìm kiếm, trong chốc lát thì dừng chân: “Có rồi.”
Nghe vậy, Ân Tửu Tửu lập tức tiến lên quan sát, nhìn thấy một khối gạch viết một chữ “Phi”.
Chữ “Phi” này tượng trưng cho điều gì?
Chu Khiêm đứng dậy, quay đầu hỏi Bạch Trụ: “Anh Trụ, anh có nghĩ ra được gì không?”
“Lúc trước anh có kiểm tra vài khu vực. Để anh thử xem.” Bạch Trụ nói.
“Được rồi. Vậy chuyện này giao cho anh.” Chu Khiêm nói, ngẩng đầu nhìn về phía hư không một thoáng, giống như đang đối thoại với ai đó.
“Anh Trụ, có khả năng nhiều con bạc của em đã chết, trong số những con bạc đó không biết còn bao nhiêu tên gián điệp. Chuyện này giao cho anh. Anh không có con bạc, sẽ không bị bại lộ bí mật.”
“Hy vọng chúng ta sẽ chiến thắng.”
Bình luận truyện