Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần

Quyển 2 - Chương 166: Hôn



Ván cửa “kẽo kẹt” vang lên, phần lưng của Chu Khiêm đập mạnh vào cánh cửa.

Môi của Chu Khiêm bị cắn đến tê rần. Mở mắt, anh đối diện với ánh mắt thâm thúy của Bạch Trụ.

Vị máu nhàn nhạt lan tỏa trong miệng, đôi mắt Chu Khiêm lóe lên một tia nguy hiểm và hưng phấn, sau đó anh cũng không cam lòng yếu thế, ôm lấy vai Bạch Trụ, nhoài người qua hôn đáp trả.

Hai người hoàn toàn không có kinh nghiệm hôn môi, nhưng điều này không cản trở họ đuổi theo bản năng của mình.

Mỗi một động tác nóng bỏng, mỗi tiếng thở nặng nề đều chứng tỏ sự thèm khát muốn dung hòa làm một, sâu tận cốt tủy của cả hai.

Khi nụ hôn dần nóng cháy hơn, phần lưng Chu Khiêm không tự chủ mà trượt xuống cánh cửa, sau đó anh lại được Bạch Trụ ôm eo bế lên cao.

Không biết từ khi nào, hai chân Chu Khiêm đã quấn chặt lấy bên hông Bạch trụ, trọng lượng toàn thân hoàn toàn dựa vào hai cánh tay rắn chắc của đối phương.

Không thể thở, gương mặt của Chu Khiêm trở nên đỏ hồng, mắt cũng lấp loáng ánh nước. Đôi mắt anh tràn ngập sự hưng phấn xen lẫn với mê man.

Th ở dốc một tiếng, Bạch Trụ thấy người trong lòng hít thở không thông mới chịu dời đi một chút.

Chu Khiêm không muốn y rời đi, vì vậy tiếp tục đuổi theo.

Bạch Trụ dùng một tay bế, một tay còn lại ôm sau gáy Chu Khiêm, nhè nhẹ vỗ về, giống như đang trấn an anh.

“Từ từ.” Bạch Trụ khàn giọng nói.

Chu Khiêm bất mãn nói: “Chờ cái gì?”

Bạch Trụ thì thầm bên tai anh: “Đợi một chút rồi hôn.”

“Vì sao?”

“Em bình tĩnh một lát.”

Chu Khiêm ôm cổ y, ánh mắt phức tạp: “Anh khinh thường em?”

Tựa lưng Chu Khiêm vào cánh cửa, Bạch Trụ tiếp tục nụ hôn nóng bỏng.

Một lúc lâu sau.

Chu Khiêm nằm trên mặt đất, dưới người lót áo khoác của Bạch Trụ, trên đầu lấp lánh những mảnh thủy tinh rực rỡ.

Nhìn qua thủy tinh, anh nhìn thấy bầu trời cao bên ngoài, đó là một mảng xám xịt đã bị nhuộm trong ngũ sắc, có chút lóa mắt.

Đây là nơi anh đang ở sau khi thế giới này sụp đổ, là nơi duy nhất có thể nhìn thấy được sắc màu sống động.

Nhìn chằm chằm vòm trời chói sáng kia một lát, khi Bạch Trụ cúi đầu muốn tiếp tục hôn xuống, Chu Khiêm bất ngờ vươn tay nắm lấy vạt áo đuối phương, sau đó ngồi bật dậy.

Anh ngồi lên cao, đẩy ngã Bạch Trụ xuống mặt đất, sau đó cúi người nhìn sâu vào mắt đối phương.

Không biết có phải do ánh thủy tinh trên cao hay không, đôi mắt hiện tại của Bạch Trụ không còn sắc thái lạnh lẽo như trước.

Điều này khiến Chu Khiêm rất vui.

Anh luôn muốn nhìn thấy bộ dạng ý loạn tình m3 của Bạch Trụ vì mình, nhưng anh chưa từng nhìn thấy. Vào một đêm cách đây không lâu, ý thức của anh mơ hồ, không thể nhớ rõ từng chi tiết, cũng không thể nhớ rõ ánh mắt của Bạch Trụ như thế nào.

Bây giờ anh đã có thể nhìn thấy bộ dạng không thể khống chế d*c vọng đó của Bạch Trụ. Con số nào đó trong đầu cuối cùng đã gần xuống 0.

“Chu Khiêm ——”

Hầu kết lăn lộn, tay Bạch Trụ lại ôm lấy gáy Chu Khiêm.

Chu Khiêm kịp thời cản trở động tác của y, anh cúi xuống hôn nhẹ một cái, chóp mũi cạ vào chóp mũi đối phương: “Anh nằm im, để em.”

Bạch Trụ ngoan ngoãn nằm im, ngoại trừ đôi mắt ——

Ánh mắt Bạch Trụ không ngừng rà soát Chu Khiêm, nhìn Chu Khiêm tiến sát về phái mình, khi hai cánh môi mềm mại chuẩn bị hôn xuống bỗng nhiên dừng lại.

Chu Khiêm rõ ràng cách y thật gần, có thể lắng nghe rõ ràng từng hơi thở, nhiệt độ cọ sát vào nhau khắc sâu vào bản năng. Nhưng Chu Khiêm vẫn không hôn.

Chu Khiêm như có như không chạm vào, là vì trêu chọc, cũng như cố ý khiêu khích.

Có lẽ nụ hôn kịch liệt vừa rồi đã thỏa mãn Chu Khiêm.

Vì đã thỏa mãn, anh quyết định nắm giữ quyền chủ động.

Đọc Full Tại truyenbathu.vn

Duy trì khoảng cách như gần như xa này, Chu Khiêm bất động thanh sắc trêu chọc Bạch Trụ.

Đến khi Bạch Trụ không thể nhịn được nữa, tay phải bắt đầu có hành động, anh mới cúi đầu xuống, nhưng lại không hôn xuống môi Bạch Trụ, chỉ nghiêng đầu hôn qua khóe miệng y.

“Anh Trụ, hôm nay anh không giống anh thường ngày.” Chu Khiêm hỏi bên tai đối phương: “Anh gặp ai? Nói gì?”

Hai tay Bạch Trụ vòng qua, ôm trọn vòng eo Chu Khiêm, bất ngờ dùng sức, lại đẩy ngã đối phương xuống đất.

Sau đó y cúi đầu hôn lên tai Chu Khiêm.

Chu Khiêm hỏi: “Khi người chơi làm những chuyện này thì hệ thống có che chắn không?”

“Có.” Bạch Trụ thổi một hơi bên tai anh: “Không được để người khác nhìn thấy em như thế này.”

Chu Khiêm cười, hỏi: “Vậy thì anh có muốn dùng phương thức này để nói riêng với em chuyện gì không?”

Giọng nói của Bạch Trụ vẫn còn khàn, nhưng biểu tình đã trở nên nghiêm túc lại.

Nhìn từ trên xuống dưới, y nhìn thẳng vào mắt Chu Khiêm, cơn sóng tình gần như lui xuống hoàn toàn, y nghiêm trọng nói: “Chu Khiêm, em phải tin anh.”

“Đương nhiên rồi.” Chu Khiêm dùng hai tay ôm lấy gương mặt của Bạch Trụ: “Em luôn tin anh.”

Bạch Trụ lại cúi đầu, nói bên tai Chu Khiêm: “Dù xảy ra chuyện gì, dù em nhìn thấy điều gì, anh sẽ không rời khỏi em lần thứ hai. Em chắc chắn phải tin chuyện này.”

Chu Khiêm im lặng một lúc lâu, anh luôn nghi ngờ một việc, bây giờ đã có thể xác định rõ.

Hai người lại nhìn nhau, đạt được một sự ăn ý trong lòng.

“Em biết rồi.” Chu Khiêm đáp.

Nghe vậy, ánh mắt nghiêm túc của Bạch Trụ dần dịu dàng như nước.

Y vươn tay, ngón tay thon dài m ơn trớn trán, lông mày, mũi, môi, lại đến cằm Chu Khiêm, giống như đang khắc ghi gương mặt của đối phương vào lòng.

Sau đó Bạch Trụ nói: “Em từng nói em không sợ anh.”

Chu Khiêm gật đầu: “Em không sợ.”

Bạch Trụ cười, ngón tay trượt xuống, đầu ngón tay nhẹ nhàng ấn lên cổ Chu Khiêm: “Sợ cũng đã muộn rồi.”

“Em rất mong chờ không biết đến khi đó em sẽ nhìn thấy điều gì. Anh Trụ, cứ đến đây đi.” Nói xong, Chu Khiêm dang rộng hai tay, thoải mái nằm trên mặt đất.

Khuy áo không biết đã bị cởi bỏ khi nào, chiếc cổ trơn bóng, xương quai xanh tinh tế lộ rõ, hoàn toàn nằm trong phạm vi của tay Bạch Trụ.

Vì động tác của anh, cổ áo vốn lỏng lẻo liền mở rộng ra hơn.

Anh có thể nghe thấy tiếng hít thở nặng nề ở trên đầu mình.

Hơi hất cằm, Chu Khiêm cong mắt cười nhìn Bạch Trụ ở trên người mình, tươi cười nói: “Cứ giữ như vậy, em cho phép anh hôn em.”

Chưa dứt lời, một nụ hôn nóng bỏng lại rơi xuống.

Một lúc lâu sau, Chu Khiêm cảm giác được Bạch Trụ đưa một thứ gì đó vào trong khoang miệng mình.

Thứ đó tròn tròn, anh còn chưa kịp nếm thử đã bị Bạch Trụ nắm cằm, đầu lưỡi tiếp tục quấn quýt. Chu Khiêm cứ thế nuốt thứ kia mất.

Anh cảm giác trái tim mình nóng lên, tim cũng đập nhanh hơn.

Cùng lúc đó, nụ hôn của Bạch Trụ trở nên dịu dàng hơn như đang trấn an.

Th ở dốc, Chu Khiêm khàn giọng hỏi: “Anh cho em ăn thứ gì?”

“Kẹo.” Giọng điệu của Bạch Trụ đầy dỗ dành: “Không đắng.”



Khi Chu Khiêm và Bạch Trụ quay về núi Tử Sơn, thời hạn 10 tiếng công bố “số lượng hạn định” chỉ còn lại 3 tiếng rưỡi.

Nhờ tin tình báo từ Thiện Thành, bây giờ Chu Khiêm đã nắm được số lượng người ở ba quân đoàn.

Quân đoàn Đào Hồng có tất cả 15 người, trong đó phần lớn đều đeo vòng tay màu lục, hai tiểu đội trưởng khác dẫn dắt nhóm người chơi khác, đeo vòng màu lam và màu chàm.

Quân đoàn Đào Hồng chiếm giữ ba loại màu, chia thành ba làn sóng thu nạp những người chơi riêng lẻ, phát triển đến bây giờ với sỉ số 25 người ở đội màu lục, 7 người ở đội màu chàm, 6 người ở đội màu lam, có tất cả 38 người.

Chu Khiêm đeo vòng tay màu trắng, Bạch Trụ đeo màu tím, còn 19 người còn lại đeo màu vàng.

Lúc trước có thông báo theo chu kỳ, có thể xác định số lượng người chơi tử vong là 9 người.

Nếu tính toán theo 91 người chơi còn lại, bên phía Phi Độ sẽ có tất cả 32 người, phần lớn sẽ đeo màu cam và màu tím.

Xét từ góc độ khác, quân đoàn Đào Hồng đã chiếm giữ ba màu lục, lam, chàm ngay từ đầu, nếu muốn thu nạp người chơi khác thì sẽ tìm kiếm ba màu còn lại.

Tạm thời họ không thể động vào người có màu tím và màu vàng, như vậy màu cam sẽ là đối tượng chủ yếu bị tàn sát; còn những màu sắc khác bị giảm số lượng sẽ có tác nhân do quân đoàn Phi Độ.

Ngoài ra, Từ Dương cũng vậy, thành viên cốt cán của quân đoàn Đào Hồng cũng vậy, tất cả đều sẽ nắm giữ một số ít vòng tay khác màu để sử dụng trong thời khắc cuối khi tàn sát đồng đội mình, cho nên sỉ số của quân đoàn Phi Độ sẽ ít hơn 32 người.

Chu Khiêm tính toán một chút, nói: “Để sống, người chơi sẽ tìm vũ khí và manh mối. Trong lúc này, nếu nhìn thấy vòng tay thì họ cần phải đeo ngay. Trò chơi đã trải qua 7 tiếng, mỗi người đã có ít nhất một vòng tay trên người.”

“Bây giờ có lẽ vẫn còn một vài người vẫn chưa bị hai quân đoàn kia tìm thấy, trên cơ sở này, ngoại trừ số vòng tay dự phòng của anh em Từ Dương, ba tên thân tín, trừ số người của quân đoàn Đào Hồng…”

Nhìn Bạch Trụ, Chu Khiêm cười: “May là anh Trụ đem tin tức về. Số người bên Từ Dương không nhiều bằng chúng ta. Huống hồ… Em vẫn chưa tính nhóm Hà Tiểu Vĩ. Em có thể lừa Từ Dương một lần rồi.”

“Em đã nghĩ ra cách đối phó?” Bạch Trụ hỏi.

“Ừm, em nghĩ kỹ rồi.” Chu Khiêm nói: “Khi đó em chưa biết kết quả bên anh như thế nào, vì vậy hẹn anh ta 30 phút sau gặp mặt ở núi Tử Vụ. Anh ta hẳn là sẽ tới nhanh. Lúc trước anh ta dẫn Tiểu Tề đi đầy kiêu ngạo, đắc thắng, nói rằng em chắc chắn sẽ chết. Bây giờ ưu thế thay đổi, anh ta phải đến chào hỏi vua của ngọn núi này rồi. À ——”

Chu Khiêm nhìn Bạch Trụ: “Tiểu Tề đi theo Kha Vũ Tiêu?”

“Đúng vậy. Em yên tâm. Chuyện này anh đã nói với Thiện Thành.” Bạch Trụ dùng đạo cụ trò chuyện riêng nói với Chu Khiêm: “Anh ta cũng sẽ chú ý đến Vân Tưởng Dung.”

“Thiệu Xuyên đúng là một người thú vị.” Chu Khiêm nheo mắt: “Chờ đến khi ra ngoài, em muốn gặp ông ta. Nhưng bây giờ…”

Bạch Trụ hỏi: “Em cảm thấy như thế nào với ý của Thiện Thành?”

“Không sao. Cứ theo anh ta. Em sẽ làm.” Giọng điệu hơi trầm xuống, Chu Khiêm cong mắt nói: “Cứ theo lời Thiện Thành mà hành động. Em sẽ ở đây chờ Từ Dương cắn câu.”

Tác giả có lời muốn nói:

Về bí mật của Chu Khiêm và Bạch Trụ, nếu thấy không hiểu thì sau này giải thích nha

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện