Thời Đại Sau Tình Yêu
Chương 2: Đứa con cưng (1)
Năm Hạ Nhật mười tuổi, bố mang cô và em trai từ vùng quê Ngư Mễ* ra đi, bởi vì bà nội tuổi đã già.
Còn nhớ năm đó vừa ngay đầu xuân, bốn bề một màu xanh biếc, sắc cỏ liền trời. Bà nội tuổi đã cao chống gậy đến cửa thôn tiễn họ, đứng dưới gốc đa già đã trăm tuổi với đôi mắt ngập tràn nỗi buồn chia ly.
Bố mẹ của Hạ Nhật từ nhỏ đã li dị, cô và em trai do một tay bà nội nuôi lớn. Hôm ấy, cô ôm lấy bà nội, tràn đầy lòng tin bảo rằng bà nội hãy ở đây chờ cô, đợi cô lớn rồi sẽ mua căn nhà lớn trong thành phố rồi mướn người hầu cho bà. Lúc đó, Hạ Nhật cho rằng bà nội của mình là siêu nhân không gì không thể làm được, cũng chưa từng nghĩ rằng có một ngày bà sẽ rời đi.
Bà nội gọi nơi cô sắp phải đi là kinh thành, nghe nói vô cùng phồn hoa.
Hạ Nhật mười tuổi và Hạ Thiên tám tuổi cứ như thế mà theo bố ngồi xe lửa đến kinh thành. Bố của Hạ Nhật trước kia là một quân nhân, ông là một tài xế trong quân đội phụ trách lái xe cho thủ trưởng. Về sau, ông theo thủ trưởng của mình đến Bắc Kinh, và theo cho đến tận bây giờ.
Bố đưa bọn họ đến một căn nhà rất lớn, có cửa sắt rất cao, có đình viện to và rộng rãi. Trong đình viện trồng chuối tây, dưới dàn chuối tây có đám Thất Lý Hương được cắt tỉa rất gọn gàng, có những đóa hoa xinh đẹp mà Hạ Nhật không gọi được tên. Cô và em trai tay nắm lấy tay theo sau lưng bố, cái nhà đẹp đến nỗi chỉ trên ti vi mới có này khiến Hạ Nhật trong lòng sinh ra nỗi bất an. Ở trong thôn thường nghe người ta nói, người có tiền trong thành phố thường rất khó chung sống.
Bước lên bậc thềm, bố đưa họ vào trong một cái sảnh lớn. Vừa vào đại sảnh, Hạ Nhật liền bị âm thanh đẹp đẽ thu hút, nhưng Hạ Nhật không dám ngẩng đầu lên tìm nguồn phát ra âm thanh đó, chỉ cảm thấy âm thanh đó giống như tiếng hạt mưa rơi từ mái hiên căn nhà cũ của bà nội xuống mặt thềm đá vào những ngày mưa, phát ra âm thanh vui tai.
Hạ Nhật cúi đầu nhìn giày của mình, nó trông hơi cũ, hơn nữa còn lấm lem bụi đất, hoàn toàn tách biệt với mặt sàn sạch sẽ sáng bóng này.
“Tiểu Qua, đang luyện đàn à?” – Bố đứng bên cạnh nói.
“Đúng vậy. Chú Hạ, ông nội sắp xuống rồi.” – Giọng nói nho nhã lễ độ, hơi lộ chút vẻ trẻ con.
Hạ Nhật vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy cây dương cầm bên dưới cầu thang hình xoắn ốc và đứa trẻ đang ngồi trước nó, vừa hay, đứa trẻ đó cũng đang nhìn cô. Sau khi tiếp xúc với ánh mắt của cô, cậu nghịch ngợm nháy nháy mắt với cô.
Cúi đầu xuống, Hạ Nhật nghĩ, đó thật sự là một đứa trẻ xinh đẹp. Mông Qua ngày đó mặc một chiếc sơ mi ngắn tay màu trắng, kiểu tóc chải gọn chỉnh tề, giống hệt như những đứa trẻ xinh đẹp mà Hạ Nhật nhìn thấy trên tivi kia vậy.
Qua một lúc, một người từ trên lầu bước xuống, đó là một ông lão trông rất có thần khí.
“Đức Khâm, về rồi à.” – Ông đi đến trước mặt họ, mặt mang nét cười nhìn họ: “Là Hạ Nhật và Hạ Thiên phải không?”
“Vâng, thưa thủ trưởng.” – Bố kéo cô và em trai lại: “A Nhật, A Thiên, chào thủ trưởng đi con.”
“Chào thủ trưởng.” – Hạ Nhật và Hạ Thiên không hẹn mà cùng đồng thanh.
Tiếng dương cầm ngừng lại, theo đó là tiếng cười “Phụt...” một cái. Mông Qua cảm thấy hai đứa trẻ dưới quê kia còn có thể trông ngốc hơn, nếu chúng cúi đầu thấp thêm nữa.
Đó là lần đầu họ gặp nhau. Năm đó, Hạ Nhật mười tuổi, Mông Qua mười tuổi, Hạ Thiên tám tuổi. Đấy là một ngày giữa hè, Thất Lý Hương trong đình viện vừa đến đêm sẽ tỏa ra hương thơm mê người, kèm theo tiếng đàn vui tai.
Không lâu sau đó, Hạ Nhật và Hạ Thiên được đi học, hơn nữa còn là một trường quý tộc. Hạ Thiên học lớp 2, Hạ Nhật học lớp 4, là bạn học của Mông Qua. Ngày đầu tiên khai trường, cậu bé đẹp trai tên Mông Qua kia cứ như thế mà chỉ vào Hạ Nhật và nói với bạn học cả lớp:
“Bạn này tên Hạ Nhật, cùng một nước với tôi, mọi người sau này không được ăn hiếp bạn ấy.”
Lời của Mông Qua vừa nói xong, Hạ Nhật cảm thấy trái tim bồn chồn bất an của cô như nhẹ tâng hẳn đi. Cứ như, trên thế giới này thật sự sẽ không còn có người ức hiếp cô nữa.
Mông Qua là một đứa trẻ ngoan, hơn nữa còn là một đứa trẻ ngoan xinh đẹp. Hạ Nhật cảm thấy Mông Qua nhất định là đứa con cưng của Thượng Đế. Cậu thông minh, ngoan ngoãn, học giỏi, đàn dương cầm giỏi, còn biết chút đàn vĩ cầm. Có gia đình mỹ mãn, có bố mẹ yêu cậu, có ông nội thủ trưởng thương cậu. Bọn trẻ đều thích chơi với cậu, đều nghe lời cậu. Những người lớn đều thích cậu, luôn gọi cậu Tiểu Qua, Tiểu Qua một cách thân thiết. Hạ Nhật còn cảm thấy cậu là một đứa con cưng lương thiện, không ngạo mạn, rất lễ phép. Cậu đối xử với người ta luôn là nho nhã lễ độ, với bản thân và Hạ Thiên cũng như vậy, trước giờ chưa từng vì họ xuất thân quê mùa mà xem thường họ, cũng không giống như những đứa trẻ khác, trêu cười giọng phổ thông bập bẹ của họ, cũng không bởi vì họ là con của tài xế mà làm lơ họ.
Cho nên, Hạ Nhật đã quyết định phải đối xử tốt với đứa trẻ này, cô phải chăm sóc cậu, bởi vì bố nói với cô rằng Mông Qua nhỏ hơn cô mấy tháng, bởi vậy cô nên chăm sóc cho cậu đàng hoàng. Cứ như thế, Hạ Nhật đã trở thành cái đuôi của Mông Qua, cô vì cậu mà làm tất cả mọi thứ bản thân có thể làm, ví như giúp cậu tìm cái huy hiệu trường mà cậu quên mất đã để ở đâu, ví như giúp cậu lựa hết số cà rốt cậu không thích trong phần ăn ra, ví như giúp cậu chỉnh lí sạch sẽ gọn gàng quần áo bị dơ bị nhăn trước khi cậu về nhà...
Hạ Nhật nghĩ Mông Qua nhất định là đứa trẻ vui vẻ nhất trên đời, sự thật hình như cũng là thế, mãi cho đến năm họ mười một tuổi.
Ngày xuân năm mười một tuổi ấy, Hạ Nhật nhìn cậu hung hăng dùng dao cắt nát con búp bê có dáng vẻ ngây ngô mà mẹ cậu mang từ nước ngoài về, rồi lại dùng bật lửa đốt nó, ánh lửa bùng lên chiếu vào mặt cậu. Lạnh lùng, buốt giá, như một bức tượng khắc bằng băng.
“Mông Qua.” – Hạ Nhật đi đến trước mặt cậu, nhỏ tiếng gọi.
Lúc cậu ngước lên nhìn thấy cô, rõ ràng có chút hoảng hốt, nhưng cũng chỉ là trong chớp mắt thôi.
“Cậu đến đây làm gì?”
“Tôi...” – Thực ra Hạ Nhật không biết bản thân muốn làm gì, chỉ là nhìn thấy cậu như thế trong lòng rất buồn.
“Nhìn thấy rồi chứ, không được nói ra.”
“Biết rồi.” – Hạ Nhật khẽ nói: “Tại sao? Tại sao phải đốt nó đi?”
“Chẳng tại sao cả, do không thích thôi.”- Cậu lạnh lùng đáp, Mông Qua vào thời khắc này với cậu lúc bình thường cứ như là hai con người khác nhau vậy.
“Nhưng vừa nãy cậu chẳng phải đã nói là thích sao?”- Ban nãy Hạ Nhật còn thấy dáng vẻ rất thích thú của cậu, vừa nói cảm ơn vừa ôm lấy mẹ mình.
“Đứa trẻ từ quê lên chỉ nên đơn thuần, không nên ngu đần, không có chút nhãn lực nào, còn không biết quan sát sắc mặt lời nói. Cậu chắc vẫn chưa biết, rằng người đàn bà trong nhà kia không phải là mẹ của tôi, ở đây rất nhiều người đều biết bà ta không phải mẹ ruột tôi, chỉ là họ không dám nói ra thôi.” – Cậu khoanh tay lại, cứ như đang kể chuyện của người khác vậy.
”Vậy mẹ của cậu đâu?”
”Chết rồi. Lúc tôi sáu tuổi đã chết rồi.” - Mông Qua đưa mắt nhìn về nơi xa xa, kẻ mù mờ như cô vào thời khắc đó đột nhiên đã hiểu, có lẽ cậu đang nhớ thương mẹ của cậu, tâm trạng cũng giống như cô nhớ thương mẹ của mình vậy.
”Mông Qua, mẹ của cậu nhất định là rất đẹp nhỉ?” - Cô tuổi bé thơ không hiểu nên dùng lời như thế nào để an ủi đứa trẻ này, chỉ nghĩ rằng để có thể sinh ra một đứa trẻ như Mông Qua, mẹ của cậu nhất định là một người phụ nữ cực kì đẹp.
Mông Qua không trả lời, vẫn cố chấp nhìn về nơi bất định nào đó, Hạ Nhật cứ thế mà lẳng lặng, lẳng lặng nhìn vào cậu.
Đây là lần đầu tiên Mông Qua nhìn rõ ràng đứa trẻ tên Hạ Nhật này, gương mặt tròn tròn, đôi mắt cũng tròn tròn, con ngươi đen tròn như quả nho đen, sống mũi vênh vểnh, trông cũng xem như xinh xắn.
Kì thực, Mông Qua tự đáy lòng vẫn luôn xem thường hai đứa trẻ từ quê lên này. Có điều, cậu là một đứa trẻ ngoan có lễ độ. Đứa trẻ ngoan sao? Cũng không phải hoàn toàn như vậy.
Trong tận đáy lòng, Mông Qua cũng biết bản thân không phải là một đứa trẻ ngoan, từ sau khi mẹ cậu ra đi. Lúc tám tuổi, bố cậu đem người đàn bà mà trước kia cậu gọi là dì về nhà, nói rằng bà ta sau này chính là mẹ mới của cậu. Rõ ràng là dì tại sao lại biến thành mẹ mới chứ?
Bố cậu nói với cậu rằng vì cậu vẫn còn nhỏ, cho nên cần một người mẹ mới chăm sóc cho cậu. Thật buồn cười, Mông Qua lúc đó chỉ nghĩ rằng tại sao lại là bà ta, đó là người em gái mà mẹ yêu thương, dù là không phải em gái ruột, nhưng mẹ đối xử với bà ta thật sự rất tốt. Cho bà ta phòng đẹp để ở, cho bà ta công việc tốt, lúc nói chuyện với bà ta sẽ luôn rất dịu dàng. Cậu cũng thích bà ta, nhưng tại sao lại biến thành mẹ kia chứ? Trên thế giới này mẹ chẳng phải chỉ nên có một không hai thôi sao?
Bố cậu nói, “Xin lỗi, Tiểu Qua, bố cần một người vợ.“. Mẹ cậu mới đi có bao lâu đâu, bố cậu đã bảo ông ấy cần một người vợ. Nhưng Mông Qua nhớ rõ, bố cậu từng nói với mẹ cậu rằng, “Tú Tú, em biết anh vui mừng xiết bao khi em trở thành vợ anh không?“. Lúc mẹ cậu bệnh, người đàn bà cậu gọi là dì kia nói với mẹ cậu rằng, “Chị, chị đừng rời xa em.“. Hẳn là nói dối thôi? Đám người lớn đều thích nói dối, đến cả người ông luôn yêu thương cậu cũng nói dối cậu. Nói cái gì mà mẹ cậu không nỡ bỏ lại cậu, cho nên nhất định sẽ không rời xa cậu.
Người đàn bà đó nói sao nhỉ, “Tiểu Qua, dì cả đời này chỉ sẽ có một mình con là con.“. Lời vẫn bên tai, nhưng một năm sau, Mông Qua đã nghe thấy bà ta nói với bố mình rằng, “Anh Mông, chúng ta không thể có một đứa con thuộc về mình sao?“. "Rầm!" một tiếng, bố hắn đập cái gì đó xuống đất, ông ấy tức giận nói, “Lúc đầu cô đã hứa với tôi cái gì? Lẽ nào Tiểu Qua chưa đủ tốt sao? Nó thích cô, xem cô như như mẹ ruột của mình, cô còn chưa thấy đủ sao?”
Tiếp đó, là một tràng tiếng thút thít nho nhỏ.
Rất tốt. Như thế rất tốt, Mông Qua nghĩ, không uổng công bản thân khổ cực giả vờ là đứa trẻ ngoan.
Rất nhiều người đều khen bản thân là một đứa trẻ ngoan, một đứa trẻ thông minh. Nhưng những người đó đều không biết rằng phải vờ là một đứa trẻ ngoan mệt biết bao. Mông Qua nhìn bóng người nho nhỏ bên cạnh mình, cậu cảm thấy bản thân ở trước mặt đứa trẻ này không cần phải giả vờ, đứa trẻ từ quê lên nó hiểu gì chứ.
Hết chương 2.
*”Vùng quê Ngư Mễ” là chỉ đồng bằng trung hạ du sông Trường Giang và đồng bằng tam giác châu sông Châu. Bởi vì miền đông Trung Quốc chịu ảnh hưởng của gió mùa hạ, nước trời phong phú, cho nên khí hậu ẩm ướt, sản vật đa dạng, được gọi là “vùng quê Ngư Mễ”. (Nghĩa là vùng quê có cá có gạo, ý chỉ vùng quê phong phú đủ thứ vật sản.)
Còn nhớ năm đó vừa ngay đầu xuân, bốn bề một màu xanh biếc, sắc cỏ liền trời. Bà nội tuổi đã cao chống gậy đến cửa thôn tiễn họ, đứng dưới gốc đa già đã trăm tuổi với đôi mắt ngập tràn nỗi buồn chia ly.
Bố mẹ của Hạ Nhật từ nhỏ đã li dị, cô và em trai do một tay bà nội nuôi lớn. Hôm ấy, cô ôm lấy bà nội, tràn đầy lòng tin bảo rằng bà nội hãy ở đây chờ cô, đợi cô lớn rồi sẽ mua căn nhà lớn trong thành phố rồi mướn người hầu cho bà. Lúc đó, Hạ Nhật cho rằng bà nội của mình là siêu nhân không gì không thể làm được, cũng chưa từng nghĩ rằng có một ngày bà sẽ rời đi.
Bà nội gọi nơi cô sắp phải đi là kinh thành, nghe nói vô cùng phồn hoa.
Hạ Nhật mười tuổi và Hạ Thiên tám tuổi cứ như thế mà theo bố ngồi xe lửa đến kinh thành. Bố của Hạ Nhật trước kia là một quân nhân, ông là một tài xế trong quân đội phụ trách lái xe cho thủ trưởng. Về sau, ông theo thủ trưởng của mình đến Bắc Kinh, và theo cho đến tận bây giờ.
Bố đưa bọn họ đến một căn nhà rất lớn, có cửa sắt rất cao, có đình viện to và rộng rãi. Trong đình viện trồng chuối tây, dưới dàn chuối tây có đám Thất Lý Hương được cắt tỉa rất gọn gàng, có những đóa hoa xinh đẹp mà Hạ Nhật không gọi được tên. Cô và em trai tay nắm lấy tay theo sau lưng bố, cái nhà đẹp đến nỗi chỉ trên ti vi mới có này khiến Hạ Nhật trong lòng sinh ra nỗi bất an. Ở trong thôn thường nghe người ta nói, người có tiền trong thành phố thường rất khó chung sống.
Bước lên bậc thềm, bố đưa họ vào trong một cái sảnh lớn. Vừa vào đại sảnh, Hạ Nhật liền bị âm thanh đẹp đẽ thu hút, nhưng Hạ Nhật không dám ngẩng đầu lên tìm nguồn phát ra âm thanh đó, chỉ cảm thấy âm thanh đó giống như tiếng hạt mưa rơi từ mái hiên căn nhà cũ của bà nội xuống mặt thềm đá vào những ngày mưa, phát ra âm thanh vui tai.
Hạ Nhật cúi đầu nhìn giày của mình, nó trông hơi cũ, hơn nữa còn lấm lem bụi đất, hoàn toàn tách biệt với mặt sàn sạch sẽ sáng bóng này.
“Tiểu Qua, đang luyện đàn à?” – Bố đứng bên cạnh nói.
“Đúng vậy. Chú Hạ, ông nội sắp xuống rồi.” – Giọng nói nho nhã lễ độ, hơi lộ chút vẻ trẻ con.
Hạ Nhật vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy cây dương cầm bên dưới cầu thang hình xoắn ốc và đứa trẻ đang ngồi trước nó, vừa hay, đứa trẻ đó cũng đang nhìn cô. Sau khi tiếp xúc với ánh mắt của cô, cậu nghịch ngợm nháy nháy mắt với cô.
Cúi đầu xuống, Hạ Nhật nghĩ, đó thật sự là một đứa trẻ xinh đẹp. Mông Qua ngày đó mặc một chiếc sơ mi ngắn tay màu trắng, kiểu tóc chải gọn chỉnh tề, giống hệt như những đứa trẻ xinh đẹp mà Hạ Nhật nhìn thấy trên tivi kia vậy.
Qua một lúc, một người từ trên lầu bước xuống, đó là một ông lão trông rất có thần khí.
“Đức Khâm, về rồi à.” – Ông đi đến trước mặt họ, mặt mang nét cười nhìn họ: “Là Hạ Nhật và Hạ Thiên phải không?”
“Vâng, thưa thủ trưởng.” – Bố kéo cô và em trai lại: “A Nhật, A Thiên, chào thủ trưởng đi con.”
“Chào thủ trưởng.” – Hạ Nhật và Hạ Thiên không hẹn mà cùng đồng thanh.
Tiếng dương cầm ngừng lại, theo đó là tiếng cười “Phụt...” một cái. Mông Qua cảm thấy hai đứa trẻ dưới quê kia còn có thể trông ngốc hơn, nếu chúng cúi đầu thấp thêm nữa.
Đó là lần đầu họ gặp nhau. Năm đó, Hạ Nhật mười tuổi, Mông Qua mười tuổi, Hạ Thiên tám tuổi. Đấy là một ngày giữa hè, Thất Lý Hương trong đình viện vừa đến đêm sẽ tỏa ra hương thơm mê người, kèm theo tiếng đàn vui tai.
Không lâu sau đó, Hạ Nhật và Hạ Thiên được đi học, hơn nữa còn là một trường quý tộc. Hạ Thiên học lớp 2, Hạ Nhật học lớp 4, là bạn học của Mông Qua. Ngày đầu tiên khai trường, cậu bé đẹp trai tên Mông Qua kia cứ như thế mà chỉ vào Hạ Nhật và nói với bạn học cả lớp:
“Bạn này tên Hạ Nhật, cùng một nước với tôi, mọi người sau này không được ăn hiếp bạn ấy.”
Lời của Mông Qua vừa nói xong, Hạ Nhật cảm thấy trái tim bồn chồn bất an của cô như nhẹ tâng hẳn đi. Cứ như, trên thế giới này thật sự sẽ không còn có người ức hiếp cô nữa.
Mông Qua là một đứa trẻ ngoan, hơn nữa còn là một đứa trẻ ngoan xinh đẹp. Hạ Nhật cảm thấy Mông Qua nhất định là đứa con cưng của Thượng Đế. Cậu thông minh, ngoan ngoãn, học giỏi, đàn dương cầm giỏi, còn biết chút đàn vĩ cầm. Có gia đình mỹ mãn, có bố mẹ yêu cậu, có ông nội thủ trưởng thương cậu. Bọn trẻ đều thích chơi với cậu, đều nghe lời cậu. Những người lớn đều thích cậu, luôn gọi cậu Tiểu Qua, Tiểu Qua một cách thân thiết. Hạ Nhật còn cảm thấy cậu là một đứa con cưng lương thiện, không ngạo mạn, rất lễ phép. Cậu đối xử với người ta luôn là nho nhã lễ độ, với bản thân và Hạ Thiên cũng như vậy, trước giờ chưa từng vì họ xuất thân quê mùa mà xem thường họ, cũng không giống như những đứa trẻ khác, trêu cười giọng phổ thông bập bẹ của họ, cũng không bởi vì họ là con của tài xế mà làm lơ họ.
Cho nên, Hạ Nhật đã quyết định phải đối xử tốt với đứa trẻ này, cô phải chăm sóc cậu, bởi vì bố nói với cô rằng Mông Qua nhỏ hơn cô mấy tháng, bởi vậy cô nên chăm sóc cho cậu đàng hoàng. Cứ như thế, Hạ Nhật đã trở thành cái đuôi của Mông Qua, cô vì cậu mà làm tất cả mọi thứ bản thân có thể làm, ví như giúp cậu tìm cái huy hiệu trường mà cậu quên mất đã để ở đâu, ví như giúp cậu lựa hết số cà rốt cậu không thích trong phần ăn ra, ví như giúp cậu chỉnh lí sạch sẽ gọn gàng quần áo bị dơ bị nhăn trước khi cậu về nhà...
Hạ Nhật nghĩ Mông Qua nhất định là đứa trẻ vui vẻ nhất trên đời, sự thật hình như cũng là thế, mãi cho đến năm họ mười một tuổi.
Ngày xuân năm mười một tuổi ấy, Hạ Nhật nhìn cậu hung hăng dùng dao cắt nát con búp bê có dáng vẻ ngây ngô mà mẹ cậu mang từ nước ngoài về, rồi lại dùng bật lửa đốt nó, ánh lửa bùng lên chiếu vào mặt cậu. Lạnh lùng, buốt giá, như một bức tượng khắc bằng băng.
“Mông Qua.” – Hạ Nhật đi đến trước mặt cậu, nhỏ tiếng gọi.
Lúc cậu ngước lên nhìn thấy cô, rõ ràng có chút hoảng hốt, nhưng cũng chỉ là trong chớp mắt thôi.
“Cậu đến đây làm gì?”
“Tôi...” – Thực ra Hạ Nhật không biết bản thân muốn làm gì, chỉ là nhìn thấy cậu như thế trong lòng rất buồn.
“Nhìn thấy rồi chứ, không được nói ra.”
“Biết rồi.” – Hạ Nhật khẽ nói: “Tại sao? Tại sao phải đốt nó đi?”
“Chẳng tại sao cả, do không thích thôi.”- Cậu lạnh lùng đáp, Mông Qua vào thời khắc này với cậu lúc bình thường cứ như là hai con người khác nhau vậy.
“Nhưng vừa nãy cậu chẳng phải đã nói là thích sao?”- Ban nãy Hạ Nhật còn thấy dáng vẻ rất thích thú của cậu, vừa nói cảm ơn vừa ôm lấy mẹ mình.
“Đứa trẻ từ quê lên chỉ nên đơn thuần, không nên ngu đần, không có chút nhãn lực nào, còn không biết quan sát sắc mặt lời nói. Cậu chắc vẫn chưa biết, rằng người đàn bà trong nhà kia không phải là mẹ của tôi, ở đây rất nhiều người đều biết bà ta không phải mẹ ruột tôi, chỉ là họ không dám nói ra thôi.” – Cậu khoanh tay lại, cứ như đang kể chuyện của người khác vậy.
”Vậy mẹ của cậu đâu?”
”Chết rồi. Lúc tôi sáu tuổi đã chết rồi.” - Mông Qua đưa mắt nhìn về nơi xa xa, kẻ mù mờ như cô vào thời khắc đó đột nhiên đã hiểu, có lẽ cậu đang nhớ thương mẹ của cậu, tâm trạng cũng giống như cô nhớ thương mẹ của mình vậy.
”Mông Qua, mẹ của cậu nhất định là rất đẹp nhỉ?” - Cô tuổi bé thơ không hiểu nên dùng lời như thế nào để an ủi đứa trẻ này, chỉ nghĩ rằng để có thể sinh ra một đứa trẻ như Mông Qua, mẹ của cậu nhất định là một người phụ nữ cực kì đẹp.
Mông Qua không trả lời, vẫn cố chấp nhìn về nơi bất định nào đó, Hạ Nhật cứ thế mà lẳng lặng, lẳng lặng nhìn vào cậu.
Đây là lần đầu tiên Mông Qua nhìn rõ ràng đứa trẻ tên Hạ Nhật này, gương mặt tròn tròn, đôi mắt cũng tròn tròn, con ngươi đen tròn như quả nho đen, sống mũi vênh vểnh, trông cũng xem như xinh xắn.
Kì thực, Mông Qua tự đáy lòng vẫn luôn xem thường hai đứa trẻ từ quê lên này. Có điều, cậu là một đứa trẻ ngoan có lễ độ. Đứa trẻ ngoan sao? Cũng không phải hoàn toàn như vậy.
Trong tận đáy lòng, Mông Qua cũng biết bản thân không phải là một đứa trẻ ngoan, từ sau khi mẹ cậu ra đi. Lúc tám tuổi, bố cậu đem người đàn bà mà trước kia cậu gọi là dì về nhà, nói rằng bà ta sau này chính là mẹ mới của cậu. Rõ ràng là dì tại sao lại biến thành mẹ mới chứ?
Bố cậu nói với cậu rằng vì cậu vẫn còn nhỏ, cho nên cần một người mẹ mới chăm sóc cho cậu. Thật buồn cười, Mông Qua lúc đó chỉ nghĩ rằng tại sao lại là bà ta, đó là người em gái mà mẹ yêu thương, dù là không phải em gái ruột, nhưng mẹ đối xử với bà ta thật sự rất tốt. Cho bà ta phòng đẹp để ở, cho bà ta công việc tốt, lúc nói chuyện với bà ta sẽ luôn rất dịu dàng. Cậu cũng thích bà ta, nhưng tại sao lại biến thành mẹ kia chứ? Trên thế giới này mẹ chẳng phải chỉ nên có một không hai thôi sao?
Bố cậu nói, “Xin lỗi, Tiểu Qua, bố cần một người vợ.“. Mẹ cậu mới đi có bao lâu đâu, bố cậu đã bảo ông ấy cần một người vợ. Nhưng Mông Qua nhớ rõ, bố cậu từng nói với mẹ cậu rằng, “Tú Tú, em biết anh vui mừng xiết bao khi em trở thành vợ anh không?“. Lúc mẹ cậu bệnh, người đàn bà cậu gọi là dì kia nói với mẹ cậu rằng, “Chị, chị đừng rời xa em.“. Hẳn là nói dối thôi? Đám người lớn đều thích nói dối, đến cả người ông luôn yêu thương cậu cũng nói dối cậu. Nói cái gì mà mẹ cậu không nỡ bỏ lại cậu, cho nên nhất định sẽ không rời xa cậu.
Người đàn bà đó nói sao nhỉ, “Tiểu Qua, dì cả đời này chỉ sẽ có một mình con là con.“. Lời vẫn bên tai, nhưng một năm sau, Mông Qua đã nghe thấy bà ta nói với bố mình rằng, “Anh Mông, chúng ta không thể có một đứa con thuộc về mình sao?“. "Rầm!" một tiếng, bố hắn đập cái gì đó xuống đất, ông ấy tức giận nói, “Lúc đầu cô đã hứa với tôi cái gì? Lẽ nào Tiểu Qua chưa đủ tốt sao? Nó thích cô, xem cô như như mẹ ruột của mình, cô còn chưa thấy đủ sao?”
Tiếp đó, là một tràng tiếng thút thít nho nhỏ.
Rất tốt. Như thế rất tốt, Mông Qua nghĩ, không uổng công bản thân khổ cực giả vờ là đứa trẻ ngoan.
Rất nhiều người đều khen bản thân là một đứa trẻ ngoan, một đứa trẻ thông minh. Nhưng những người đó đều không biết rằng phải vờ là một đứa trẻ ngoan mệt biết bao. Mông Qua nhìn bóng người nho nhỏ bên cạnh mình, cậu cảm thấy bản thân ở trước mặt đứa trẻ này không cần phải giả vờ, đứa trẻ từ quê lên nó hiểu gì chứ.
Hết chương 2.
*”Vùng quê Ngư Mễ” là chỉ đồng bằng trung hạ du sông Trường Giang và đồng bằng tam giác châu sông Châu. Bởi vì miền đông Trung Quốc chịu ảnh hưởng của gió mùa hạ, nước trời phong phú, cho nên khí hậu ẩm ướt, sản vật đa dạng, được gọi là “vùng quê Ngư Mễ”. (Nghĩa là vùng quê có cá có gạo, ý chỉ vùng quê phong phú đủ thứ vật sản.)
Bình luận truyện