Thời Đại Sau Tình Yêu
Chương 23: Dao sắc (3)
Đêm Trung Thu, trừ Tô Hồng Liên ra, những người trong công xưởng ước mơ đều tụ họp lại, bọn họ đến khu giải trí có tiếng nhất thành phố - Hoàng Thành.
Sau khi xem buổi biểu diễn của dàn nhạc gõ do Hoành Thành đặc biệt mời đến từ Châu Âu, cả đám người bọn họ đến phòng bao, độ xa hoa trong phòng khiến Hạ Nhật cảm thấy líu lưỡi.
Từng người bọn họ đã trút đi cái vẻ non nớt thời thiếu niên, Hạ Nhật nhớ đến những người con trai ở công xưởng cũ lúc trước, lại lần nữa cảm thán thời gian trôi nhanh như nước.
Giữa chừng, Trâu Kiệt vừa đi du học về bèn vô ý hỏi:
“Hồng Liên sao lại không đến? Mông Qua, các người có phải đã chia tay rồi không?”
Mông Qua không đáp lời, cắm cúi chơi điện thoại.
“Uống rượu, uống rượu nào.” Thành Chí Cao trước giờ vẫn luôn đảm đương vài trò anh lớn rót rượu vào ly của từng người: “Hạ Nhật này, nghe nói em làm việc khá lắm.”
Hạ Nhật cười khan một tiếng, Giang Hạo Thiên tiếp lời: “Đấy đương nhiên, trước giờ tôi luôn có mắt nhìn người mà.”
Hạ Nhật thấy đau đầu, cái cậu Giang Hạo Thiên này chỉ lo cả thế giới không biết cậu ấy có ý với cô. Kế đó, mọi người bèn đem chuyện của hai người họ ra chọc ghẹo, Hạ Nhật có hơi ngượng, nên tìm lý do để chuồn ra ngoài.
Chỗ hành lang, có hai người đi tới, một người trong đó là kẻ mà Hạ Nhật rất không muốn trông thấy. Hai năm không gặp, lại đẹp hơn rồi, đôi mắt lúng liếng, phong tình vô hạn. Tay cô nàng khoác lấy một cậu trai trẻ tuổi có vóc dáng cao gầy, khi nhìn thấy cô thì có hơi sững lại.
Lúc lướt ngang qua nhau, Hạ Nhật khẽ hé môi, sau cùng, vẫn không cất lên tiếng. Dáng vẻ Hạ Thiên đeo còng, đơn độc một mình ở sở cảnh sát lần đó khiến cổ họng Hạ Nhật khô rát.
Ở một góc khuất không người, Hạ Nhật tựa lưng vào tường, nhắm mắt thư giãn. Ngày lễ tượng trưng cho sự đoàn viên này, Hạ Thiên của cô lại trải qua ở đằng sau những bức tường cao tắp.
Vỗ vỗ mặt, Hạ Nhật men theo con đường vừa nãy mà quay lại. Trước cửa gian phòng bao của họ, Hạ Nhật trông thấy một màn khiến cô giật bắn người, Tô Hồng Liên đang hôn nhau với người con trai ban nãy, một nụ hôn sâu, người con trai kia còn thò tay vào trong váy của cô nàng. Từ góc độ này của Hạ Nhật có thể trông thấy biểu cảm của Tô Hồng Liên, một biểu cảm rất dị thường, như thể người đang hôn không phải cô ta vậy, mắt của cô ta chăm chăm nhìn vào cửa gian phòng bao.
Sau đó, cửa gian phòng bao được mở ra, tiếp đến, một bóng đen nhào qua phía họ. Khi Hạ Nhật định thần lại, hai người con trai đã vật nhau trên sàn, bóng đen vừa nãy lao ra là Mông Qua.
“Mông Qua, các người đang làm gì vậy hả?” Trong lòng Hạ Nhật dấy lên một ngọn lửa không tên, con người này có năng lực suy nghĩ khác với người thường, chuyện ghen tức đánh nhau làm một lần còn chê chưa đủ, bây giờ còn muốn làm tới lần hai.
Mông Qua đang ra sức đánh, vừa nghe thấy giọng của Hạ Nhật thì ngây ra, cơn say tan đi gần nửa, cậu nhìn qua phía của Hạ Nhật.
Lúc này, người con trai bị đánh ngã ra đất đã đứng dậy.
Hạ Nhật liền lao ngay đến người Mông Qua, cú đấm cực mạnh kia rơi trúng vào ngay vết thương cũ trên lưng của Hạ Nhật, cơn đau đó khiến cô quay cuồng đầu óc, trước mắt mờ đi, đầu theo đó gục xuống.
Mông Qua phát run đỡ lấy Hạ Nhật, cậu nhớ đến người con gái bé nhỏ rất lâu về trước đã đứng dưới cây nói sẽ đỡ cậu. Xem cậu đã làm gì cô ấy đây này, trước tổn thương người cô ấy trân trọng nhất, giờ lại tổn thương cô ấy.
Cô nhắm nghiền mắt ngã vào lòng của cậu, lặng yên đến khiến cậu sợ hãi.
“Hạ Nhật... Hạ Nhật...” Tô Hồng Liên gọi tên người đang nằm trong lòng Mông Qua, cô nàng cũng sợ.
Mông Qua giận dữ nhìn vào Tô Hồng Liên: “Nếu như, A Nhật xảy ra chuyện gì, tôi sẽ giết hai người các người.”
Ánh mắt của Mông Qua khiến Tô Hồng Liên cảm thấy tuyệt vọng, ánh mắt đó đầy vẻ căm phẫn, cứ như cô là kẻ thù xấu xa độc địa của cậu vậy. Không, không, cô không muốn như thế...
Hạ Nhật cũng không hôn mê lâu, sau khi được đưa đến bệnh viện thì đã tỉnh, tỉnh lại rồi liền trông thấy Mông Qua, cậu lặng lẽ nhìn cô chăm chú, cơn đau trên lưng khiến cô cau mày lại.
Vừa thấy Hạ Nhật cau mày, Mông Qua liền trở nên căng thẳng, cậu bắt lấy tay cô: “Sao thế? Hả? A Nhật, chỗ đó đau sao? Tôi đi gọi bác sĩ.”
“Đừng, đừng, sẽ hết đau ngay thôi.” Hạ Nhật vội vàng ngăn cậu lại.
Mông Qua nhớ đến lời bác sĩ nói về vết thương cũ trên lưng của Hạ Nhật: “Vết thương cũ của cậu đâu ra mà có vậy?”
“À.” Hạ Nhật cũng thấy phiền vì vết thương cũ của mình, thỉnh thoảng nó sẽ làm cô đau đến nghiến răng: “Đó là lúc ở trong đoàn kịch, bị đồ rơi từ trên cao xuống đập trúng.”
Mông Qua nghe xong xót xa trong lòng, cậu áp tay của Hạ Nhật lên mặt mình, nỉ non nói: “A Nhật, tôi đi cùng cậu đến Nhật Bản nhé? Đến lúc đó, chúng ta cùng nhau chăm sóc Hạ Thiên, đến lúc đó, chúng ta mua một căn nhà ở Hokkaido, ba người chúng ta sẽ sống cùng nhau.”
Lời của người trong lòng luôn là mật ngọt nơi đầu lưỡi, là rượu nồng của kẻ say. Hạ Nhật nhắm mắt lại, cô không thể để Mông Qua nhìn thấy tình cảm chảy trào trong mắt mình lúc này. Bí mật đã giấu kín rất lâu kia bởi vì một câu nói ngắn gọn này mà xem chừng đã sắp không giấu nổi nữa. Cho nên, cô chỉ có thể nhắm mắt lại, giả vờ như không nghe thấy. Cô sợ cô sẽ không kìm được mà đồng ý với cậu. Ba người sống bên nhau, đó là cảnh cô có mơ cũng chẳng dám mơ đến.
Nhìn Hạ Nhật nhắm mắt lại, Mông Qua cảm thấy một trận ủ ê. Có lẽ, Hạ Nhật không muốn thế, giống như lời cô đã nói, cậu là một đứa trẻ mãi không lớn lại hay ngang bướng. Hạ Nhật, trước giờ đều luôn kiên cường tự lập. Còn bản thân cậu thì sao? Lúc nào cũng tính kế người ta, lòng dạ hẹp hòi, tự đại lại ích kỷ, từ nhỏ đã quen sống trong nhung lụa, người như vậy ở trong mắt người khác cùng lắm chỉ là một cậu con nhà giàu mà thôi, Hạ Nhật có lẽ gì mà đón nhận cậu kia chứ. Mông Qua trước giờ luôn tự tin, nhưng chỉ duy nhất ở trước mặt Hạ Nhật là cậu không tự tin nổi.
Di động trong túi lại rung lên, Mông Qua cầm điện thoại ra ngoài, trong điện thoại có mấy chục cuộc gọi nhỡ, có của Tô Hồng Liên, của Thành Chí Cao, nhưng của Giang Hạo Thiên là nhiều nhất. Cầm điện thoại lên, Mông Qua gửi cho Thành Chí Cao một tin nhắn, sau đó thì khóa máy. Sâu trong tiềm thức, cậu không muốn để bọn họ biết chuyện Hạ Nhật nhập viện, càng không muốn để Giang Hạo Thiên biết, cậu cũng không rõ tại sao mình lại làm vậy, cậu cảm thấy tâm trạng hiện giờ của bản thân có chút giống người cha yêu thương con gái quá mức, không thích những thằng con trai khác mắt đưa mày lại với đứa con gái mình đã nuôi nhiều năm.
Lái xe đi mua một số vật dụng hằng ngày Hạ Nhật cần, lúc đến khu bán đồ lót, Mông Qua cắn răng bước vào, người bán hàng hỏi size áo ngực, Mông Qua mặt đỏ đến mang tai.
“Size M.” Nghĩ một lát, cậu nhỏ tiếng nói, cậu nhớ có lần Hạ Nhật uống rượu say, cứ bắt cậu phải cõng, bộ ngực mềm mềm của cô áp lên lưng cậu, khi đó bản thân cậu chẳng thấy gì, nhưng giờ nhớ đến lại mặt đỏ tai hồng.
Về đến phòng bệnh, Hạ Nhật đã ngủ, Mông Qua ngồi trước giường tỉ mỉ ngắm gương mặt này, cậu đã hai năm chưa nhìn kỹ cô rồi, đã gầy đi rất nhiều, cằm cũng nhọn hơn trước kia, da của Hạ Nhật trước giờ đều rất đẹp, đặc biệt là những lúc mới ngủ dậy sẽ đỏ hồng tựa như trái táo, giờ đây có vẻ do bận rộn mà xanh xao đi nhiều, hàng mi rất mỏng, cái mũi nhỏ xinh khi cười sẽ vểnh lên, đôi môi thường thích mím lại, vừa nhìn đã biết ngay là người quật cường, môi cô màu hồng phấn nhàn nhạt, nhưng lại rất bóng. Ma xui quỷ khiến, Mông Qua vươn tay chạm nhẹ vào môi Hạ Nhật, mềm mại hệt như cánh hoa, lại ma xui quỷ khiến, Mông Qua ghé môi mình đặt lên bên trên, xúc cảm tuyệt đến không nói nên lời.
Tiếp sau đó, Mông Qua ngậm lấy cánh môi của Hạ Nhật.
Ngoài cửa, hai chân Tô Hồng Liên trở nên bủn rủn, nhưng đầu óc cô lại tỉnh táo lạ thường, cô biết lúc này mình không thể kinh động người đó được.
Đây là giấc ngủ dài nhất trong hai năm nay của Hạ Nhật, lúc tỉnh lại thì đã hơn chín giờ sáng. Mông Qua tựa người trên sô pha nằm nghỉ, trên bàn đặt bữa sáng mà bình thường Hạ Nhật thích ăn, bên cạnh còn có một số vật dụng thường ngày. Hạ Nhật cầm lên xem thử, dở khóc dở cười, thật đúng là làm khó cậu rồi, nghĩ đến bộ dạng khổ não của Mông Qua khi mua những thứ này, Hạ Nhật không nhịn được cười.
“Được rồi, đừng cười nữa.” Tình huống hiện tại khiến Mông Qua vừa tỉnh dậy đã mặt cau mày có: “Lần đầu tiên tôi mua mấy thứ này, cũng không biết mua có đúng không.”
Lần đầu tiên mua, cũng chính là nói đến cả Tô Hồng Liên cậu cũng chưa từng mua cho, lần đầu tiên mua, Hạ Nhật âm thầm nhẩm lại trong lòng câu nói này, vừa đánh răng vừa nhìn gương cười ngốc.
Sau khi rửa mặt chải đầu xong, Mông Qua kéo Hạ Nhật lại ăn bữa sáng.
“Hôm qua cậu không về à?”
“Ừ, tôi nói với ông nội rồi, lát nữa ông sẽ vào thăm tụi mình.”
Lúc đang ăn dở, cửa thình lình được đẩy ra, người đi vào là Tô Hồng Liên, cô nàng nhìn họ một cái, nói: “Mông Qua, anh ra đây một chút, em có chuyện muốn nói với anh.”
“Nhưng anh không có gì để nói với em hết, bây giờ, mời em đi cho.” Mông Qua lạnh lùng nói, một bên gắp món Hạ Nhật thích bỏ vào chén của cô.”
“Mông Qua,” Tô Hồng Liên ngập ngừng một chút, nói: “Em có thai rồi, mới vừa kiểm tra ra, hai tháng lẻ bốn ngày.”
Chiếc ly trên tay Mông Qua rơi xuống đất, tiếng vỡ giòn tan chấn động màng nhĩ của Hạ Nhật. Hạ Nhật cầm ly ngây ngốc nhìn Mông Qua, Mông Qua tránh đi ánh nhìn của cô, kéo Tô Hồng Liên ra khỏi phòng.
Hạ Nhật ngây người rất lâu, đến lúc tay tê rần mới chầm chậm phát hiện tay cầm ly của mình chưa từng động đậy lấy một lần. Lúc vào nhà vệ sinh, Hạ Nhật nhìn mặt mình trong gương một lượt, mười mấy phút trước cũng tấm gương này cũng gương mặt này, nhưng mười mấy phút trước với mười mấy phút sau lại như cách nhau cả thế kỷ. Đối diện với gương, Hạ Nhật cười chua chát, cười đến nước mắt cứ thi nhau rơi xuống, cái người đã nói sẽ thương mình như con kia cuối cùng đã có đứa con thuộc về riêng cậu ấy rồi.
Đến trước giường, Hạ Nhật phát hiện đầu óc của mình có chút trì độn, hình như có một chuyện rất quan trọng mà cô không nhớ ra được, cô nghĩ rất lâu, sau cùng mới nghĩ ra kì nghỉ của cô hôm nay đã kết thúc rồi. “Không được, mình phải mau trở về, không thì nguồn cơm kiếm sống tính tình nóng nảy kia sẽ nổi điên lên mất, đúng rồi, gọi điện thoại đã.” Tìm cả một hồi, Hạ Nhật mới nhớ ra giỏ của cô đã để trong phòng bao ở Hoàng Thành mất rồi, còn nữa, cô còn chưa làm thủ tục xuất viện, bây giờ cô phải đi làm thôi.
Đầu óc của cô vẫn đang trì độn, đi vòng vòng thế mà lại lạc đường luôn, cũng không biết nơi đây là đâu nữa. Đến chỗ góc rẽ, rất lâu rất lâu về sau Hạ Nhật vẫn còn nhớ rõ cơn gió ở góc rẽ ấy, vù vù tắp vào mặt khiến người ta phát đau, giọng nói của hai người họ ở góc rẽ ấy hệt như con dao sắc nhất thế gian, chốc lát đã từ màng nhĩ rạch thẳng vào trong tim.
“Mông Qua, em chỉ cần một câu của anh thôi, giữ hay không giữ?”
“Sinh ra đi, anh không muốn lại làm đồ khốn lần nữa, chuyện của Hạ Thiên anh đã khốn nạn một lần rồi.”
“Chuyện đó anh còn muốn gánh lấy bao lâu nữa đây? Lúc đó người đề nghị làm là em, em không muốn anh chịu tội say rượu lái xe, lại thêm cả tội gây tai nạn bỏ trốn. Nếu thế, thì anh xong rồi, anh hiểu không?”
Hạ Nhật cũng không rõ mình đã làm sao để trở lại phòng bệnh, khi cô ý thức được mình đã về đến phòng bệnh, cô vẫn cảm thấy mới nãy giống như một giấc mơ hơn, nhất định là do tác dụng của thuốc uống tối qua, Mông Qua làm sao lại làm ra chuyện như thế được chứ. Làm sao thế được.
Vùi mặt vào trong nước, trong đầu vẫn vang vọng giọng nói của hai người họ, lần lại lần rõ ràng hơn.
Cậu ấy nói, “Anh không muốn lại làm đồ khốn lần nữa, chuyện của Hạ Thiên anh đã khốn nạn một lần rồi.”
Cô ấy nói, “Em không muốn anh chịu tội say rượu lái xe, lại thêm cả tội gây tai nạn bỏ trốn.”
Cho nên, mùa hè năm đó, cậu thiếu niên mười chín tuổi luôn dũng cảm tiến lên ấy...
Em trai của cô trước giờ vẫn luôn là đứa trẻ tốt mà.
Hết chương 23.
Sau khi xem buổi biểu diễn của dàn nhạc gõ do Hoành Thành đặc biệt mời đến từ Châu Âu, cả đám người bọn họ đến phòng bao, độ xa hoa trong phòng khiến Hạ Nhật cảm thấy líu lưỡi.
Từng người bọn họ đã trút đi cái vẻ non nớt thời thiếu niên, Hạ Nhật nhớ đến những người con trai ở công xưởng cũ lúc trước, lại lần nữa cảm thán thời gian trôi nhanh như nước.
Giữa chừng, Trâu Kiệt vừa đi du học về bèn vô ý hỏi:
“Hồng Liên sao lại không đến? Mông Qua, các người có phải đã chia tay rồi không?”
Mông Qua không đáp lời, cắm cúi chơi điện thoại.
“Uống rượu, uống rượu nào.” Thành Chí Cao trước giờ vẫn luôn đảm đương vài trò anh lớn rót rượu vào ly của từng người: “Hạ Nhật này, nghe nói em làm việc khá lắm.”
Hạ Nhật cười khan một tiếng, Giang Hạo Thiên tiếp lời: “Đấy đương nhiên, trước giờ tôi luôn có mắt nhìn người mà.”
Hạ Nhật thấy đau đầu, cái cậu Giang Hạo Thiên này chỉ lo cả thế giới không biết cậu ấy có ý với cô. Kế đó, mọi người bèn đem chuyện của hai người họ ra chọc ghẹo, Hạ Nhật có hơi ngượng, nên tìm lý do để chuồn ra ngoài.
Chỗ hành lang, có hai người đi tới, một người trong đó là kẻ mà Hạ Nhật rất không muốn trông thấy. Hai năm không gặp, lại đẹp hơn rồi, đôi mắt lúng liếng, phong tình vô hạn. Tay cô nàng khoác lấy một cậu trai trẻ tuổi có vóc dáng cao gầy, khi nhìn thấy cô thì có hơi sững lại.
Lúc lướt ngang qua nhau, Hạ Nhật khẽ hé môi, sau cùng, vẫn không cất lên tiếng. Dáng vẻ Hạ Thiên đeo còng, đơn độc một mình ở sở cảnh sát lần đó khiến cổ họng Hạ Nhật khô rát.
Ở một góc khuất không người, Hạ Nhật tựa lưng vào tường, nhắm mắt thư giãn. Ngày lễ tượng trưng cho sự đoàn viên này, Hạ Thiên của cô lại trải qua ở đằng sau những bức tường cao tắp.
Vỗ vỗ mặt, Hạ Nhật men theo con đường vừa nãy mà quay lại. Trước cửa gian phòng bao của họ, Hạ Nhật trông thấy một màn khiến cô giật bắn người, Tô Hồng Liên đang hôn nhau với người con trai ban nãy, một nụ hôn sâu, người con trai kia còn thò tay vào trong váy của cô nàng. Từ góc độ này của Hạ Nhật có thể trông thấy biểu cảm của Tô Hồng Liên, một biểu cảm rất dị thường, như thể người đang hôn không phải cô ta vậy, mắt của cô ta chăm chăm nhìn vào cửa gian phòng bao.
Sau đó, cửa gian phòng bao được mở ra, tiếp đến, một bóng đen nhào qua phía họ. Khi Hạ Nhật định thần lại, hai người con trai đã vật nhau trên sàn, bóng đen vừa nãy lao ra là Mông Qua.
“Mông Qua, các người đang làm gì vậy hả?” Trong lòng Hạ Nhật dấy lên một ngọn lửa không tên, con người này có năng lực suy nghĩ khác với người thường, chuyện ghen tức đánh nhau làm một lần còn chê chưa đủ, bây giờ còn muốn làm tới lần hai.
Mông Qua đang ra sức đánh, vừa nghe thấy giọng của Hạ Nhật thì ngây ra, cơn say tan đi gần nửa, cậu nhìn qua phía của Hạ Nhật.
Lúc này, người con trai bị đánh ngã ra đất đã đứng dậy.
Hạ Nhật liền lao ngay đến người Mông Qua, cú đấm cực mạnh kia rơi trúng vào ngay vết thương cũ trên lưng của Hạ Nhật, cơn đau đó khiến cô quay cuồng đầu óc, trước mắt mờ đi, đầu theo đó gục xuống.
Mông Qua phát run đỡ lấy Hạ Nhật, cậu nhớ đến người con gái bé nhỏ rất lâu về trước đã đứng dưới cây nói sẽ đỡ cậu. Xem cậu đã làm gì cô ấy đây này, trước tổn thương người cô ấy trân trọng nhất, giờ lại tổn thương cô ấy.
Cô nhắm nghiền mắt ngã vào lòng của cậu, lặng yên đến khiến cậu sợ hãi.
“Hạ Nhật... Hạ Nhật...” Tô Hồng Liên gọi tên người đang nằm trong lòng Mông Qua, cô nàng cũng sợ.
Mông Qua giận dữ nhìn vào Tô Hồng Liên: “Nếu như, A Nhật xảy ra chuyện gì, tôi sẽ giết hai người các người.”
Ánh mắt của Mông Qua khiến Tô Hồng Liên cảm thấy tuyệt vọng, ánh mắt đó đầy vẻ căm phẫn, cứ như cô là kẻ thù xấu xa độc địa của cậu vậy. Không, không, cô không muốn như thế...
Hạ Nhật cũng không hôn mê lâu, sau khi được đưa đến bệnh viện thì đã tỉnh, tỉnh lại rồi liền trông thấy Mông Qua, cậu lặng lẽ nhìn cô chăm chú, cơn đau trên lưng khiến cô cau mày lại.
Vừa thấy Hạ Nhật cau mày, Mông Qua liền trở nên căng thẳng, cậu bắt lấy tay cô: “Sao thế? Hả? A Nhật, chỗ đó đau sao? Tôi đi gọi bác sĩ.”
“Đừng, đừng, sẽ hết đau ngay thôi.” Hạ Nhật vội vàng ngăn cậu lại.
Mông Qua nhớ đến lời bác sĩ nói về vết thương cũ trên lưng của Hạ Nhật: “Vết thương cũ của cậu đâu ra mà có vậy?”
“À.” Hạ Nhật cũng thấy phiền vì vết thương cũ của mình, thỉnh thoảng nó sẽ làm cô đau đến nghiến răng: “Đó là lúc ở trong đoàn kịch, bị đồ rơi từ trên cao xuống đập trúng.”
Mông Qua nghe xong xót xa trong lòng, cậu áp tay của Hạ Nhật lên mặt mình, nỉ non nói: “A Nhật, tôi đi cùng cậu đến Nhật Bản nhé? Đến lúc đó, chúng ta cùng nhau chăm sóc Hạ Thiên, đến lúc đó, chúng ta mua một căn nhà ở Hokkaido, ba người chúng ta sẽ sống cùng nhau.”
Lời của người trong lòng luôn là mật ngọt nơi đầu lưỡi, là rượu nồng của kẻ say. Hạ Nhật nhắm mắt lại, cô không thể để Mông Qua nhìn thấy tình cảm chảy trào trong mắt mình lúc này. Bí mật đã giấu kín rất lâu kia bởi vì một câu nói ngắn gọn này mà xem chừng đã sắp không giấu nổi nữa. Cho nên, cô chỉ có thể nhắm mắt lại, giả vờ như không nghe thấy. Cô sợ cô sẽ không kìm được mà đồng ý với cậu. Ba người sống bên nhau, đó là cảnh cô có mơ cũng chẳng dám mơ đến.
Nhìn Hạ Nhật nhắm mắt lại, Mông Qua cảm thấy một trận ủ ê. Có lẽ, Hạ Nhật không muốn thế, giống như lời cô đã nói, cậu là một đứa trẻ mãi không lớn lại hay ngang bướng. Hạ Nhật, trước giờ đều luôn kiên cường tự lập. Còn bản thân cậu thì sao? Lúc nào cũng tính kế người ta, lòng dạ hẹp hòi, tự đại lại ích kỷ, từ nhỏ đã quen sống trong nhung lụa, người như vậy ở trong mắt người khác cùng lắm chỉ là một cậu con nhà giàu mà thôi, Hạ Nhật có lẽ gì mà đón nhận cậu kia chứ. Mông Qua trước giờ luôn tự tin, nhưng chỉ duy nhất ở trước mặt Hạ Nhật là cậu không tự tin nổi.
Di động trong túi lại rung lên, Mông Qua cầm điện thoại ra ngoài, trong điện thoại có mấy chục cuộc gọi nhỡ, có của Tô Hồng Liên, của Thành Chí Cao, nhưng của Giang Hạo Thiên là nhiều nhất. Cầm điện thoại lên, Mông Qua gửi cho Thành Chí Cao một tin nhắn, sau đó thì khóa máy. Sâu trong tiềm thức, cậu không muốn để bọn họ biết chuyện Hạ Nhật nhập viện, càng không muốn để Giang Hạo Thiên biết, cậu cũng không rõ tại sao mình lại làm vậy, cậu cảm thấy tâm trạng hiện giờ của bản thân có chút giống người cha yêu thương con gái quá mức, không thích những thằng con trai khác mắt đưa mày lại với đứa con gái mình đã nuôi nhiều năm.
Lái xe đi mua một số vật dụng hằng ngày Hạ Nhật cần, lúc đến khu bán đồ lót, Mông Qua cắn răng bước vào, người bán hàng hỏi size áo ngực, Mông Qua mặt đỏ đến mang tai.
“Size M.” Nghĩ một lát, cậu nhỏ tiếng nói, cậu nhớ có lần Hạ Nhật uống rượu say, cứ bắt cậu phải cõng, bộ ngực mềm mềm của cô áp lên lưng cậu, khi đó bản thân cậu chẳng thấy gì, nhưng giờ nhớ đến lại mặt đỏ tai hồng.
Về đến phòng bệnh, Hạ Nhật đã ngủ, Mông Qua ngồi trước giường tỉ mỉ ngắm gương mặt này, cậu đã hai năm chưa nhìn kỹ cô rồi, đã gầy đi rất nhiều, cằm cũng nhọn hơn trước kia, da của Hạ Nhật trước giờ đều rất đẹp, đặc biệt là những lúc mới ngủ dậy sẽ đỏ hồng tựa như trái táo, giờ đây có vẻ do bận rộn mà xanh xao đi nhiều, hàng mi rất mỏng, cái mũi nhỏ xinh khi cười sẽ vểnh lên, đôi môi thường thích mím lại, vừa nhìn đã biết ngay là người quật cường, môi cô màu hồng phấn nhàn nhạt, nhưng lại rất bóng. Ma xui quỷ khiến, Mông Qua vươn tay chạm nhẹ vào môi Hạ Nhật, mềm mại hệt như cánh hoa, lại ma xui quỷ khiến, Mông Qua ghé môi mình đặt lên bên trên, xúc cảm tuyệt đến không nói nên lời.
Tiếp sau đó, Mông Qua ngậm lấy cánh môi của Hạ Nhật.
Ngoài cửa, hai chân Tô Hồng Liên trở nên bủn rủn, nhưng đầu óc cô lại tỉnh táo lạ thường, cô biết lúc này mình không thể kinh động người đó được.
Đây là giấc ngủ dài nhất trong hai năm nay của Hạ Nhật, lúc tỉnh lại thì đã hơn chín giờ sáng. Mông Qua tựa người trên sô pha nằm nghỉ, trên bàn đặt bữa sáng mà bình thường Hạ Nhật thích ăn, bên cạnh còn có một số vật dụng thường ngày. Hạ Nhật cầm lên xem thử, dở khóc dở cười, thật đúng là làm khó cậu rồi, nghĩ đến bộ dạng khổ não của Mông Qua khi mua những thứ này, Hạ Nhật không nhịn được cười.
“Được rồi, đừng cười nữa.” Tình huống hiện tại khiến Mông Qua vừa tỉnh dậy đã mặt cau mày có: “Lần đầu tiên tôi mua mấy thứ này, cũng không biết mua có đúng không.”
Lần đầu tiên mua, cũng chính là nói đến cả Tô Hồng Liên cậu cũng chưa từng mua cho, lần đầu tiên mua, Hạ Nhật âm thầm nhẩm lại trong lòng câu nói này, vừa đánh răng vừa nhìn gương cười ngốc.
Sau khi rửa mặt chải đầu xong, Mông Qua kéo Hạ Nhật lại ăn bữa sáng.
“Hôm qua cậu không về à?”
“Ừ, tôi nói với ông nội rồi, lát nữa ông sẽ vào thăm tụi mình.”
Lúc đang ăn dở, cửa thình lình được đẩy ra, người đi vào là Tô Hồng Liên, cô nàng nhìn họ một cái, nói: “Mông Qua, anh ra đây một chút, em có chuyện muốn nói với anh.”
“Nhưng anh không có gì để nói với em hết, bây giờ, mời em đi cho.” Mông Qua lạnh lùng nói, một bên gắp món Hạ Nhật thích bỏ vào chén của cô.”
“Mông Qua,” Tô Hồng Liên ngập ngừng một chút, nói: “Em có thai rồi, mới vừa kiểm tra ra, hai tháng lẻ bốn ngày.”
Chiếc ly trên tay Mông Qua rơi xuống đất, tiếng vỡ giòn tan chấn động màng nhĩ của Hạ Nhật. Hạ Nhật cầm ly ngây ngốc nhìn Mông Qua, Mông Qua tránh đi ánh nhìn của cô, kéo Tô Hồng Liên ra khỏi phòng.
Hạ Nhật ngây người rất lâu, đến lúc tay tê rần mới chầm chậm phát hiện tay cầm ly của mình chưa từng động đậy lấy một lần. Lúc vào nhà vệ sinh, Hạ Nhật nhìn mặt mình trong gương một lượt, mười mấy phút trước cũng tấm gương này cũng gương mặt này, nhưng mười mấy phút trước với mười mấy phút sau lại như cách nhau cả thế kỷ. Đối diện với gương, Hạ Nhật cười chua chát, cười đến nước mắt cứ thi nhau rơi xuống, cái người đã nói sẽ thương mình như con kia cuối cùng đã có đứa con thuộc về riêng cậu ấy rồi.
Đến trước giường, Hạ Nhật phát hiện đầu óc của mình có chút trì độn, hình như có một chuyện rất quan trọng mà cô không nhớ ra được, cô nghĩ rất lâu, sau cùng mới nghĩ ra kì nghỉ của cô hôm nay đã kết thúc rồi. “Không được, mình phải mau trở về, không thì nguồn cơm kiếm sống tính tình nóng nảy kia sẽ nổi điên lên mất, đúng rồi, gọi điện thoại đã.” Tìm cả một hồi, Hạ Nhật mới nhớ ra giỏ của cô đã để trong phòng bao ở Hoàng Thành mất rồi, còn nữa, cô còn chưa làm thủ tục xuất viện, bây giờ cô phải đi làm thôi.
Đầu óc của cô vẫn đang trì độn, đi vòng vòng thế mà lại lạc đường luôn, cũng không biết nơi đây là đâu nữa. Đến chỗ góc rẽ, rất lâu rất lâu về sau Hạ Nhật vẫn còn nhớ rõ cơn gió ở góc rẽ ấy, vù vù tắp vào mặt khiến người ta phát đau, giọng nói của hai người họ ở góc rẽ ấy hệt như con dao sắc nhất thế gian, chốc lát đã từ màng nhĩ rạch thẳng vào trong tim.
“Mông Qua, em chỉ cần một câu của anh thôi, giữ hay không giữ?”
“Sinh ra đi, anh không muốn lại làm đồ khốn lần nữa, chuyện của Hạ Thiên anh đã khốn nạn một lần rồi.”
“Chuyện đó anh còn muốn gánh lấy bao lâu nữa đây? Lúc đó người đề nghị làm là em, em không muốn anh chịu tội say rượu lái xe, lại thêm cả tội gây tai nạn bỏ trốn. Nếu thế, thì anh xong rồi, anh hiểu không?”
Hạ Nhật cũng không rõ mình đã làm sao để trở lại phòng bệnh, khi cô ý thức được mình đã về đến phòng bệnh, cô vẫn cảm thấy mới nãy giống như một giấc mơ hơn, nhất định là do tác dụng của thuốc uống tối qua, Mông Qua làm sao lại làm ra chuyện như thế được chứ. Làm sao thế được.
Vùi mặt vào trong nước, trong đầu vẫn vang vọng giọng nói của hai người họ, lần lại lần rõ ràng hơn.
Cậu ấy nói, “Anh không muốn lại làm đồ khốn lần nữa, chuyện của Hạ Thiên anh đã khốn nạn một lần rồi.”
Cô ấy nói, “Em không muốn anh chịu tội say rượu lái xe, lại thêm cả tội gây tai nạn bỏ trốn.”
Cho nên, mùa hè năm đó, cậu thiếu niên mười chín tuổi luôn dũng cảm tiến lên ấy...
Em trai của cô trước giờ vẫn luôn là đứa trẻ tốt mà.
Hết chương 23.
Bình luận truyện