Chương 78: Số mệnh (3)
Dịch: Duẩn Duẩn
Vì chưa có người yêu nên sau khi tắm xong Hà Đinh Đương đành phải lủi thủi ở nhà một mình xem ti vi vào lễ tình nhân cô đơn. Tối nay, đài truyền hình sẽ phát sóng chuyên mục về Boss đại nhân. Cách đây vài hôm, Boss đã nhận lời tham gia một chương trình phỏng vấn dành riêng cho những người nổi tiếng.
Đây là lần xuất hiện đầu tiên của anh trước công chúng kể từ khi tuyên bố kết hôn, sau tai nạn xe và xuất viện đến giờ. Dự kiến ban đầu là phát sóng vào hôm qua, nhưng sau đó đài truyền hình lại quyết định tạm hoãn một ngày để đưa vào khung giờ vàng của ngày lễ tình nhân hôm nay. Đây là chương trình ghi hình chưa từng có trước đây, MC có thâm niên phỏng vấn anh ngày hôm đó đã tiết lộ rằng cuộc phỏng vấn ấy làm cô ta vô cùng cảm động.
Rất nhiều dấu hiệu cho thấy cuôc phỏng vấn này có liên quan đến chuyện tình của Boss, thế nên Hà Đinh Đương và các cô gái trong công ty đều rất mong chờ.
Chín giờ rưỡi, gương mặt của Boss xuất hiện trên TV, trông có vẻ hơi gầy, nhưng vẫn quyến rũ lạ thường.
Sau mấy lời dạo đầu khách sáo và quan phương với MC, Boss đại nhân nói sơ về kế hoạch của công ty trong năm nay, quan điểm cá nhân của anh về thị trường văn hóa và xu hướng của thị trường điện ảnh trong tương lai.
Đến gần cuối chương trình, MC mới bắt đầu đổi đề tài: "Anh Mông có thể tiết lộ đôi chút về cuộc sống hôn nhân và vợ mình hay không? Nghe nói không ai trong công ty biết chuyện anh cưới cô ấy. Phải mãi sau buổi họp báo, mọi người mới hay cô ấy là vợ anh. Xem chừng, cô ấy là một người rất khiêm tốn phải không ạ?"
Boss chỉ mỉm cười trước ống kính, đôi mắt tràn đầy âu yếm mật ngọt, dịu dàng nói.
"Cô ấy là kiểu người tương đối trầm tính, thích cuộc sống yên bình không bị ai quấy rầy, thế nên nhân đây cũng nhờ các bạn chút việc là đừng quá tò mò về cô ấy. Kẻo cô ấy mà không vui thì sẽ trút giận lên người tôi đấy."
MC cười trêu: "Nói thế có phải là đang ám chỉ anh Mông là một người sợ vợ không ạ?"
Anh bật cười.
"Tôi chẳng cần ám chỉ hay bóng gió gì, đúng thật là trong nhà tôi chỉ sợ mỗi mình cô ấy."
Người đứng đầu của T.R là một "họng súng" chính hiệu mỗi khi đứng trước truyền thông, không bao giờ giấu giếm ác cảm với mấy tay paparazi, ngay cả đài truyền hình chính quy của họ cũng bị liên lụy lây. Anh ta cực kỳ bài xích và từ chối thẳng mấy chương trình talkshow kiểu này.
Để có được cuộc phỏng vấn hôm nay, nhà đài đã phải hao tổn miệng lưỡi thuyết phục lắm mới nhận được sự đồng ý của Phòng quan hệ công chúng T.R. Nay thấy cậu con cưng của trời đột nhiên vui vẻ trò chuyện với MC mà không hề nói kháy hay mỉa mai chế giễu như thường ngày mới thấy kỳ lạ làm sao. Ai cũng biết, quý ông này bất kham đến dường nào, không một cuộc phỏng vấn nào được phép đụng chạm đến đời tư của anh ta. Mỗi khi nói về nó, anh ta sẽ đen mặt và quay đầu bỏ đi ngay, chẳng chừa mặt mũi cho bất cứ ai.
"Anh Mông, anh có thể kể thêm chút về chuyện tình của mình và vợ không. Theo như lời đồn thì vợ anh là nhân viên trong công ty, và là tiếng sét ái tình của anh."
Hà Đinh Đương nín thở. Thành thật mà nói, cô ấy cũng hết sức tò mò tình sử giữa Boss và cô Hạ, chỉ có điều bên ngoài lan truyền quá nhiều dị bản khác nhau.
"Thật ra, tất cả đều sai. Tôi với vợ quen nhau từ hồi mười tuổi, thời ấy trông cô ấy lúc nào cũng ngông ngốc, suốt ngày chỉ biết lẽo đẽo chạy theo tôi, rồi cứ thế chúng tôi lớn dần lên, trải qua rất nhiều khoảnh khắc vui vẻ và hạnh phúc bên nhau. Năm mười bảy, mười tám tuổi, tôi chỉ thích những cô gái xinh đẹp, mà cô ấy lại chẳng phù hợp với thẩm mỹ của tôi, cũng chưa từng nghĩ rằng một ngày nào đó sẽ mang tương tư thương nhớ cô ấy cả đời."
Khoảnh khắc nói ra bốn chữ "tương tư thương nhớ", nhiếp ảnh gia đã bắt được ánh mắt của anh rất chuẩn xác, mềm mại và dịu dàng như nước.
Người dẫn chương trình dường như ngây ra trong thoáng chốc, một lúc sau mới hoàn hồn trở lại.
"Vậy anh Mông có thể nói một chút về quan điểm tình yêu của mình không?"
"Quan điểm tình yêu? Tôi không biết tình yêu là gì, cũng đã từng chứng kiến biết bao cặp trai gái không thể ở bên nhau vì rất nhiều lý do, cuối cùng đành ký thác duyên phận của mình vào kiếp sau, nhưng tôi không tin có kiếp sau, tôi chỉ tin vào hiện tại. Cắt nghĩa ra chính là, nếu như thật lòng yêu cô ấy thì càng phải giữ chặt cô ấy, sống cùng cô ấy dưới một mái nhà, ở chung trong một căn phòng, ngủ chung trên một chiếc giường, quần áo xếp chung một chỗ, bài chải đánh răng cắm cùng một cốc, giầy dép để chung một tủ. Cứ thế chờ mỗi ngày rồi mỗi ngày trôi qua."
MC lại ngẩn ra, im lặng trong giây lát.
Hà Đinh Đương thở dài trong lòng. Cô ấy cảm thấy những lời boss nói còn cảm động hơn bất cứ lời thề non hẹn biển nào trên thế gian này. Cô ấy thích những gì anh nói, bởi vì yêu cô ấy cho nên càng phải giữ chặt lấy cô ấy, sống cùng cô ấy dưới một mái nhà, ở chung trong một căn phòng, ngủ chung trên một chiếc giường, quần áo xếp chung một chỗ, bàn chải đánh răng cắm cùng một cốc, giầy dép để chung một tủ. Cứ thế, chờ mỗi ngày rồi mỗi ngày trôi qua.
Khi boss nói những điều ấy, ai nấy đều cảm nhận được tình cảm sâu nặng như biển cả của anh dành cho vợ mình, tình cảm ấy chỉ thuộc về một người phụ nữ mang tên Hạ Nhật.
Hà Đinh Đương thầm nghĩ, chắc hẳn bây giờ ông chủ đang uống rượu vang và thưởng thức hoa hồng dưới ánh nến cùng cô Hạ?
***
Kim-Tae-Woo cũng chưa có một mảnh tình vắt vai, đang ngồi uống vang đỏ trong căn hộ sang trọng của mình, xem cuộc phỏng vấn của Mông Qua mà buồn bực không thôi. Mẹ kiếp, gương mặt "thinh thắn" là thế mà còn nói những câu như vậy, không mê hoặc điên đảo mấy cô gái trẻ mới lạ. Mấy nhân viên nữ trong công ty còn tôn sùng cậu ta như một vị thần nữa cơ đấy.
Mẹ nó, anh ta khinh thường Mông Qua một cây. Ngó lại mà xem cậu ta đã làm những gì? Rõ ràng là cô Hạ ruồng bỏ cậu ta, chỉ tại cậu ta khôn lỏi giở trò chơi chiêu nên cuối cùng vẫn đoạt được người đẹp về dinh. Cách làm ấy sẽ khiến cho phái nữ cảm động, nhưng trong mắt anh ta lại bẽ mặt đến không dám nhìn, đòi sống đòi chết? Mặt mũi trai tráng vứt mẹ cho cá ăn rồi.
Bà u nhà nó, hai người kia nhất định là đang 'hoa tiền nguyệt hạ'! Thế quái nào chai rượu vang đắt hơn cả vàng uống vào lại vừa chua vừa chát thế này.
A Thụ "húc đầu" húc đến xảy ra chuyện giờ cũng xôi hỏng bỏng không. Ban đầu cậu ta còn định chia đều một ngày ở bên hai người bạn gái của mình vào lễ tình nhân, thế mà bây giờ...
Bây giờ vừa ăn mì gói vừa tự kiểm điểm bản thân. Cuộc phỏng vấn của Mông Qua lại càng khiến cậu ta tức tối hơn. Những lời như thế phải để cậu ta nói mới đúng. Đã là đàn ông có gia đình rồi còn bày đặt tạo hình tượng si tình khắp nơi nơi. Mấy trai trẻ như bọn họ phải làm thế nào để kiếm người yêu đây. Cô nàng Hạ Nhật im lìm dạo gần đây cũng rất lả lơi điệu đà, da nốt hồng hào căng bóng.
Điều đáng ghét hơn là khối lượng công việc dạo này của cậu ta đột nhiên tăng vùn vụt, nguyên nhân là vì cô nàng nào đó đi làm quá muộn mà lại về quá sớm!
Bà nội nó, hai người đó lại đang giở trò lãng mạn chứ gì?
Dương Sưu, kẻ vừa mới có người yêu, hiện đang ngồi trong một nhà hàng lãng mạn với bạn gái đã hẹn hò được bốn tuần của mình, tận hưởng một đêm bên hoa hồng sâm panh và liếc mắt đưa tình với người yêu, có điều không biết ai lỡ tay bật màn hình LCD ở trên tường, thế là sếp của anh ta "lao ra" phá rối cục diện.
Khuôn mặt ấy, khí chất ấy, thân phận ấy cùng với những lời ngon ngọt ấy đã câu mất ba hồn bảy phách của phái nữ trong nhà hàng. Dương Sưu nhìn quanh, phần lớn vẻ mặt của cánh mày râu đều giống mình, hoàn toàn không còn chút khẩu vị nào. Trong khi đó, bạn gái của anh ta lại thốt ra một câu: Ồ! Tình yêu Plato.
Plato? Thôi xin, sếp của anh ta mà Plato nỗi gì. Bây giờ anh ta cũng chẳng dám xu nịnh hay tâng bốc chi nữa, dám dùng thủ đoạn để dỗ vợ về nhà. Nay đã thuận buồm xuôi gió, suốt ngày được ăn ngon uống đã, lại còn hôm nào cũng sai khiến cô Hạ đưa hộp cơm yêu thương vào mỗi trưa cho mình.
Hai người mỗi ngày đều trốn trong phòng làm việc đóng kín cửa chim chuột với nhau. Có lần anh ta không có mắt xông vào, kết quả nhìn thấy hai người chen chúc cùng nhau trên cái ghế làm việc, cô Hạ thì mặt mũi đỏ bừng như quả cà chua chín, quần áo xốc xếch, còn Boss thì giống như muốn ném con kỳ đà cản mũi là anh ta ra hẳn không gian vũ trụ vô định. Trong khi đó hộp cơm đáng thương bị vất chỏng chơ một bên, rõ rành rành cậu ta có dụng ý khác.
Dương Sưu nhìn gương mặt si mê của bạn gái, miệng lưỡi cũng chẳng còn chút khẩu vị nào. Anh ta chắc như bắp là sếp sẽ biến đêm nay thành một đêm nóng bỏng.
***
Hạ Nhật là một kẻ lười nhác, trong mắt cô, lễ tình nhân chính là ngày làm cho chủ tiệm hoa cười nhiều nhất. Lễ tình nhân đối với cô cũng chỉ bình thường như bao ngày. Vì vậy, sau khi tắm xong, cô lại làm ổ trên sô pha thiết kế đồ họa, còn không chịu làm nữa A Thụ sẽ tống cô ra ngoài và trở mặt với cô cho coi.
Nhưng đến khi vẽ, đầu óc cô lại hoàn toàn mất tập trung. Mông Qua đang ở trong phòng tắm, mới rồi anh còn hỏi cô có muốn tắm chung hay không. Bỏ đi, bỏ đi, Hạ Nhật bất giác nhớ lại vài hình ảnh cực hạn, hình ảnh cô và Mông Qua quấn lấy nhau, còn anh cứ luôn miệng hỏi cô kỹ thuật của anh...
Hạ Nhật lắc lắc đầu, cố gắng lắc bay những hình ảnh ấy ra khỏi tâm trí.
Mông Qua cũng chẳng khoái gì lễ tình nhân. Anh cho rằng rượu vang, hoa hồng và sô cô la quê mùa và sến sẩm chết đi được. Hơn nữa việc ra ngoài đi chơi là tự làm khó mình, hoàn toàn không phải cách làm thông minh. Chỗ nào cũng đông đúc chật chội, lấn tới lấn lui, lấn luôn cả cảm giác phấn khởi của người ta. Biết bao nhiêu tai mắt, tay săn ảnh chuyên nghiệp chờ trực vào ngày này, các cặp sao lãng mạng yêu nhau không cẩn thận sẽ bị chúng bắt thóp ngay.
Lúc tắm xong đi ra thì thấy người phụ nữ của anh đang ngồi vắt chân trên sô pha xem cuộc phỏng vấn của anh. Mí mắt nhìn như sắp sụp xuống mà không biết tại sao cứ lắc đầu liên hồi? Có điều, trông cô lúc này cực kỳ quyến rũ.
Bận chiếc áo phông lớn màu đỏ tía, mái tóc khô một nửa được quấn lên và cố định bằng cây bút chì, một nửa thì buông thõng trên vai. Anh bước tới ngồi xuống bên cạnh cô, vươn tay rút chiếc bút chì ra, tức thì mãi tóc xõa xuống rơi sau vai, bộ quần áo màu đỏ tôn lên nước da vốn đã trắng của cô.
Mông Qua nuốt nước miếng cái ực, ánh mắt dọc theo viền cổ áo phông hơi thấp đi xuống, chiếc áσ ɭóŧ màu xanh đậm có viền ren trông như mới mua, anh kéo cổ áo của cô trễ xuống chút.
Quả nhiên mới mua, là kiểu ba chiều không gọng, độ mở rất thoáng, cảnh xuân bên trong vô hạn. Mông Qua hết sức hài lòng với kích thước vòng ngực của vợ mình, không to không nhỏ, song cảm giác rất thích. Tuy Hạ Nhật hơi gầy, nhưng chỗ không cần gầy thì không hề gầy.
Anh nuốt nước bọt cái nữa, không biết nút cài ở đằng trước hay đằng sau. Chà, anh rất tò mò đấy.
Có phải cô muốn 'tấn công' trực tiếp luôn không nhể? Ai bảo giờ phút này lại 'trêu ngươi' anh cơ chứ? Thế là...
"A Nhật, mấy cái đó nếu em thích ngày nào anh cũng nói cho em nghe, giờ mình có chuyện quan trọng hơn phải làm."
Còn chưa kịp hoàn hồn, Hạ Nhật đã bị anh đè xuống sô pha. Cô vội vàng đẩy anh: "Mông Qua, bác sĩ bảo không được vận động quá kịch liệt?"
Cô nàng này lúc nào cũng để anh đùa đến là 'sôi sục' song lại cự tuyệt anh, không biết đã bị anh 'ăn thịt nuốt xương' bao nhiêu lần. Anh nằm nhoài xuống bên tai cô.
"A Nhật, anh đau lưng chứ không phải thắt lưng."
Nói xong, từng cái hôn rơi xuống choáng ngợp, dái tai, cần cổ...
Hạ Nhật còn tính nói gì đó nhưng anh đã vồn vã xông vào, làm cô nhẹ rên lên một tiếng.
Âm thanh ấy của Hạ Nhật càng khiến Mông Qua ra sức lấy lòng hơn. Anh thích Hạ Nhật như thế, giống như con mèo nhỏ, luôn khiêu khích chọc anh đến ngứa ngáy.
Bất chợt, Hạ Nhật bị cơn sóng tình thôi thúc, ưỡn người lên nghênh đón anh, nhưng dường như vẫn chưa đủ, cô mở rộng hai chân quặp lấy eo anh, miệng thở dốc gọi Mông Qua hết lần này đến lần khác...
A Nhật của anh đúng thật là lên 'thiên đường' rồi. Mông Qua nhìn người dưới thân, khàn giọng nói: "A Nhật, kỹ thuật của chồng em..."
Còn chưa kịp nói xong A Nhật đã víu lấy cổ bịt miệng anh.
Anh có thể đừng thảo luận mấy vấn đề kỹ thuật nữa được không, nếu cứ vậy không chừng cô sẽ bị tẩy não mất. Suốt ngày chỉ nghĩ mãi về vấn đề kỹ thuật. Hai ngày này A Thụ bảo trông cô rất khả nghi, bởi vì trong lúc thảo luận về vấn đề sản xuất kỹ thuật ba chiều tự dưng cô lại vô cớ đỏ mặt. Cậu ta như đọc thấu tâm can cô mà nhấn chữ "kỹ thuật" rất mạnh.
Họa hoằn lắm mới thấy người phụ nữ của mình chịu ôm ấp phối hợp, Mông Qua quyết định không treo những thứ kỹ thuật ấy bên miệng nữa mà hóa thành hành động thiết thực.
Ngặt nỗi, cái lưng 'thương đau' đã hạn chế chuyển động của anh.
Những bản vẽ thiết kế, bút chì và tập giấy rơi vãi trên sàn nhà.
~~~
P/s: Thế là còn 1 chương và 3 ngoại truyện nữa ạ ~ Hôm qua tớ đăng đến giữa chừng mà buồn ngủ quá rồi ngủ luôn lúc nào không hay ^^ Mấy nay máy tính tớ 'đình công' nên xin lỗi vì đã để các bạn chờ lâu nhé ~~
Anh Mông đúng thật là như 'cái mông' mà ~~
Bình luận truyện