Thời Đại Vợ Đẹp

Chương 22: “Eo thon” của Kim nhỏ (2)



Lee Dong Hae vừa mới nuốt hết cái bánh mì, thiếu chút nữa là nghẹn chết, thì Park Yuchun đã ngồi xuống cạnh vật nhỏ nhà mình, Park Yuhwan ngồi đối diện bọn họ.

“Bảo bối~”

“Chị dâu! Yuhwan nhớ chị dâu lắm đó~”  Park Yuhwan ngồi đối diện, nháy mắt với vật nhỏ mấy cái, tuy lớn hơn vật nhỏ vài tuổi, nhưng xem ra tính cách cũng chẳng khác là bao, chỉ có điều cậu biết ăn nói hơn vật nhỏ nhiều.

“Hì hì. A đúng rồi, Yuchun~ chú em Yuhwan, đây là Donghae, là bạn tốt nhất của em. Hôm nay cậu ấy đi theo giúp em chụp ảnh~” Vật nhỏ ngại cách xưng hô của Park Yuhwan, sau đó chợt nhớ tới Lee Dong Hae, liền lên tiếng giới thiệu.

“Em là Lee Dong Hae. Chào ông xã và chú em của Su Su.” Lee Dong Hae biết hai người kia đều lớn tuổi hơn mình, vì thế cậu chủ động chào.

“Chào em. Anh là Yuchun.”

“Chào em, anh là Yuhwan. Em trông đáng yêu thật đó. Bạn của chị dâu đều đáng yêu thế à?” Park Yuhwan tỏ ra quyến rũ nhìn Lee Dong Hae. Lee Donghae bị nhìn như vậy, trong lòng cũng không thoải mái. Hừ, anh trai cũng không tệ, nhưng mà cậu em thì… mắt bị gì à?

“Park Yuhwan! Đừng làm mất mặt anh.” Park Yuchun trừng Park Yuhwan, nói.

“Lại đây, ăn điểm tâm đi. Con rể Park, sữa của con. Yuhwan, cho con một ly lớn.” Mẹ Kim từ phòng bếp bưng ra hai ly sữa nóng, tươi cười nói.

“Mẹ vợ, mẹ cứ để đó! Tụi con tự lấy được mà.” Park Yuchun đứng lên, nhận lấy cái ly, sau đó liếc qua Park Yuhwan, ý bảo cậu đứng lên nhận, thế nhưng Park Yuhwan vẫn ngồi yên ăn ngon lành. Haiz, trẻ con đúng là khó dạy.

“Su Su~ Bánh mì của con đâu?” Mẹ Kim không buông tha cho vật nhỏ, hỏi.

“Dạ? Ăn… ăn rồi ạ…” Vật nhỏ cùng Lee Dong Hae liếc nhau, chột dạ nói “Chú em… cái này… cho chú em ăn đó.” Kim Junsu bỏ trứng, thịt hun khói vào bát của Park Yuhwan. Park Yuhwan cũng không nghĩ ngợi gì, liền cho vào miệng ăn.

“Bảo bối, sao em lại không ăn? Ăn anh của anh này!” Park Yuchun bất đắc dĩ liếc Park Yuhwan, sau đó muốn đưa phần của mình cho vật nhỏ.

“Em… em vừa ăn rồi. Donghae bảo cậu ấy muốn ăn kiêng, em ăn phần của cậu ấy rồi, phải không Donghae?” Vật nhỏ nói dối.

“Ừm.” Lee Dong Hae phối hợp gật đầu.

“Ông xã ăn đi~” Park Yuchun nghe thấy vật nhỏ nói đã ăn rồi mới yên tâm ăn phần của mình. Ban đầu vật nhỏ nói hắn ăn đi vốn không có ý gì, nhưng tự nhiên cậu lại nhớ tới cái đêm hôm đó, lúc ‘yêu yêu’ với viện trưởng nhà mình, Park Yuchun đã nhìn ngực cậu nói… Hai má vật nhỏ liền đỏ ửng lên.

Ăn xong bữa sáng, mọi người xuất phát tới studio áo cưới. Mẹ Kim với Lee Dong Hae ngồi trên xe của Park Yuhwan. Vật nhỏ đương nhiên bị nhét vào xe của viện trưởng Park. Park Yuhwan khởi động xe đi trước. Park Yuchun lại không vội khởi động xe, mà kéo lấy bàn tay vật nhỏ nhà mình không ngừng cọ xát.

“Bảo bối, anh nhớ em.” Từ hôm đó, sau khi đưa vật nhỏ về nhà, hắn không còn được thân mật với vật nhỏ nữa, mặc dù biết ngày cưới sắp tới, nhưng hắn vẫn không kiềm chế nổi ham muốn với cơ thể mềm mại và tiếng rên rỉ đầy quyến rũ của cậu.

“Em cũng nhớ anh.” Vật nhỏ chỉ đơn thuần ‘nhớ’ hắn thôi, nên cậu rất vui vẻ trả lời.

“Bảo bối…” Park Yuchun ôm chầm lấy Kim Junsu, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn, không ngừng giày xéo cái lưỡi của cậu, hắn chỉ muốn lập tức làm thịt vật nhỏ thôi.

“Ưm… ông xã… ư…” Vật nhỏ chìm trong nụ hôn say đắm, đầu óc trở nên mộng mị.

Một tay Park Yuchun nâng đầu vật nhỏ, tay kia từ bả vai vật nhỏ sờ xuống, đi tới trước ngực, cách lớp áo xoa hạt đậu mềm mại, khiến vật nhỏ phát ra tiếng rên rỉ. Sau đó tay hắn lại muốn tiếp tục đi xuống. Đột nhiên một tia lý trí dâng lên trong đầu vật nhỏ. Không thể bị phát hiện được.

“Ưm… ông xã… không được… chú em Yuhwan lái xe đi rồi.” Kim Junsu đẩy viện trưởng Park ra, nói.

“A… bảo bối cài dây an toàn đi, chúng ta xuất phát.” Park Yuchun buông vật nhỏ ra, bất đắc dĩ nói. Tối nay nhất định phải xin mẹ vợ cho mượn vật nhỏ một đêm mới được, nhịn nữa chắc điên mất.

Lúc này vật nhỏ mới thở phào. May là không bị phát hiện.

Trong studio áo cưới.

“Su Su sao chậm vậy? Nhìn con rể Park của chúng ta kìa~ Đúng là bạch mã hoàng tử!” Mẹ Kim vốn muốn đi theo vật nhỏ vào phòng thay đồ, ai ngờ vật nhỏ sống chết kéo Lee Dong Hae bỏ chạy. Mẹ Kim đi theo thì thấy cửa phòng đã bị khóa lại.

Park Yuchun mặc chiếc áo đuôi tôm màu đen, áo sơ mi trắng do một nhà thiết kế nổi tiếng thiết kế. Khoác trên người hắn đúng là càng tôn lên vẻ cao quý.

Trong phòng thay đồ, vật nhỏ cùng Lee Dong Hae vẫn còn đang hăng hái chiến đấu với cái áo cưới “Wow, đẹp thật đó. Su Su, ông xã cậu đúng là đại gia đấy. Bộ này chắc mắc lắm.”

“Donghae, cái này đeo sao?” Cậu bạn nhỏ cầm đồ nâng váy, đưa lên cổ, không biết phải đeo thế nào.

“Đồ ngốc, đây là đồ chống cái váy lên, không phải vòng cổ. Nhấc chân lên… chân kia.” Lee Dong Hae giật cái đồ nâng váy, đeo cho Kim Junsu “Cậu xem, may mà đeo nịt bụng nên mặc đồ cưới trông mới đẹp đó.” Sau đó giúp vật nhỏ chỉnh trang đồ lại.

“Dong Hae, còn cái này thì sao?” Vật nhỏ lại cầm một miếng vải lụa trắng dài, quơ quơ trước mặt Lee Dong Hae.

“Đây là khăn voan! Đội trên đầu. Su Su, cậu rốt cuộc có biết nhìn không đó?” Lee Dong Hae bất đắc dĩ liếc vật nhỏ một cái.

“Tớ… tại tớ chưa bao giờ đeo mấy cái này mà. Donghae, mau giúp tớ đi. Chắc Yuchun đang rốt ruột chờ đó.” Vật nhỏ bắt đầu lo lắng loạn lên.

“Biết rồi! Cậu đừng ầm ĩ nữa.” Lee Dong Hae đeo khăn voan lên cho vật nhỏ, sau đó cầm bó hoa cưới đưa cậu.

“Junsu~ trông cậu đẹp lắm.” Nhìn Kim Junsu mặc xong, Lee Dong Hae không thể không khen ngợi.

“Đẹp… đẹp thật hả?” Mặt vật nhỏ đỏ lên, thẹn thùng cười.

“Ừ, thật đó. Mau ra thôi.” Lee Dong Hae đưa tay mở cửa.

Ngay khi cửa mở ra. Trong phút chốc, tất cả mọi người đều ngây ngẩn. Nhân viên tiệm cưới nhìn chăm chú. Đẹp thật! Đúng là trời sinh một đôi. Chú em Yuhwan thì không ngừng tán thưởng. Good! Good! Mẹ Kim cũng không nằm ngoài. Xinh quá, chỉ có người như mẹ mới sinh ra đứa nhỏ đẹp như vậy thôi. Viện trưởng Park thì chết lâm sàng tại chỗ, không còn kịp trăn trối câu nào.

“Wow~ Chị dâu! Đẹp quá~ em muốn chụp chung với chị dâu một tấm!” Park Yuhwan chạy vội qua, kéo tay vật nhỏ, lấy điện thoại di động ra, muốn ‘tự sướng’ một tấm.

“Park. Yu. Hwan! Đó là vợ của anh.” Park Yuchun tiến tới, đẩy Park Yuhwan ra, kéo tiểu mỹ nhân vào ngực mình.

“Su Su.” Khác hẳn với lúc nãy, bây giờ viện trưởng Park dịu dàng nhìn vật nhỏ nhà mình.

“Ông… xã~ Có đẹp không?” Vật nhỏ xấu hổ không dám nhìn Park Yuchun, nói.

“Bảo bối đẹp lắm! Anh yêu em chết mất.” Park Yuchun hôn lên khuôn mặt hồng hồng của vật nhỏ, thì thầm vào tai cậu.

“Anh Park! Đã chuẩn bị xong chưa, chúng ta có thể bắt đầu chụp được không?” Nhiếp ảnh gia bước tới thúc giục. Nếu không chẳng biết buổi chụp hình bao giờ mới xong.

“Xong rồi. Bảo bối, chúng ta đi chụp ảnh.” Park Yuchun nắm tay bảo bối, kéo cậu đi vào studio chụp ảnh. Vật nhỏ âm thầm quay đầu làm chữ V thắng lợi với Lee Dong Hae, Lee Dong Hae cũng mỉm cười với cậu, giơ ngón cái. Mong rằng sẽ không xảy ra chuyện gì. Chắc là không có vấn đề gì đâu nhỉ?

Trong studio, hai người ngọt ngào làm các tư thế thân mật. Cứ như vậy chắc phải chụp tới hơn hai giờ chiều mới xong. Tuy xuất phát ở nhà từ tám giờ sáng, nhưng tới studio áo cưới còn phải thay quần áo, nên cũng tốn nhiều thời gian. Bây giờ cũng đã là mười hai giờ trưa rồi.

“Yuchun… Còn phải chụp nhiều nữa không? Em…” Vật nhỏ tuy rất vui nhưng không hiểu sao cậu thấy mí mắt mình càng lúc càng nặng.

“Bảo bối, em đói à? Chúng ta nghỉ ăn cơm đã.” Park Yuchun ôm ‘eo thon’ của vật nhỏ, quan tâm hỏi. Chỉ có điều hắn thấy có chút kỳ lạ. Hình như hôm nay bảo bối có vẻ gầy đi. Thịt trên bụng  chẳng thấy đâu nữa. Sờ lại có vẻ thô thô.

“Không… ạ… chúng ta chụp tiếp đi…” Giọng nói của Kim Junsu càng lúc càng nhỏ, đến cuối cùng không còn nghe thấy nữa. Park Yuchun không nhận ra, chỉ nghĩ cậu thẹn thùng thôi.

“Vậy chúng ta chụp thêm vài tấm rồi đi ăn cơm. Mẹ, Yuhwan với Donghae cũng phải ăn cơm trưa nữa.”

“Ưm… tiếp tục… chụp thêm… mấy…” Mấy chữ cuối còn chưa thoát ra, vật nhỏ đã té xỉu trong lòng Park Yuchun.

“Bảo bối? Bảo bối? Em sao vậy?” Park Yuchun kích động nhìn vật nhỏ trong lồng ngực mình.

Mẹ Kim ở bên ngoài nghe thấy giọng nói của hắn, liền vội vàng chạy vào trong phòng, nhiếp ảnh gia cũng lo lắng nhìn, ông từng chụp cho rất nhiều đôi, nhưng chưa bao giờ thấy cô dâu mới hạnh phúc đến ngất xỉu thế này cả.

“Sao vậy? Su Su sao vậy?” Mẹ Kim chạy tới, thấy sắc mặt tái nhợt của vật nhỏ, nước mắt rơi xuống, đau lòng hỏi.

“Mẹ vợ, để con đưa bảo bối vào phòng nghỉ.” Sắc mặt Park Yuchun cũng trắng bệch, bế vật nhỏ vào phòng nghỉ của studio. Đặt vật nhỏ nằm lên sô pha. Park Yuhwan cùng Lee Dong Hae lập tức vây quanh “Chị dâu bị sao vậy?”

“Té xỉu đột ngột! Sao lại thế?” Park Yuchun xua hai đứa ra cho thông khí, bắt mạch, kéo mí mắt vật nhỏ nhìn. Thở yếu, mí mắt trắng, mạch nhanh, mặt tái nhợt là triệu chứng của hạ đường huyết và thiếu dưỡng khí.

“Em biết chuyện gì. Mau cởi đồ cho Su Su đi.” Lee Dong Hae chen vào, nói với Park Yuchun.

“Yuhwan~ em đưa mẹ vợ ra ngoài đi, ở đây có anh rồi.”

Park Yuhwan nghe thấy thế liền đưa mẹ Kim ra ngoài. Tuy mẹ Kim rất lo lắng, nhưng biết con rể mình là bác sĩ, bà có ở trong cũng không giúp được gì, nên đi theo Park Yuhwan ra ngoài.

“Anh Park, anh giúp Junsu cởi quần áo ra là biết, còn có… sáng nay Junsu không ăn gì hết. Cậu ấy nói vì muốn anh càng thích cậu ấy nên cậu ấy muốn giảm béo. Em… em ra ngoài trước đây.” Nói xong, Lee Donghae chạy vụt ra ngoài, không chạy lúc này thì đợi đến lúc nào chứ?

Lee Dong Hae xoay người đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn Park Yuchun và Kim Junsu. Park Yuchun nhanh chóng cởi bỏ bộ đồ cưới của vật nhỏ, kéo khóa xuống, động tác rất nhẹ, sợ tổn thương đến cậu. Sau khi cởi áo cưới ra, hắn liền thấy bụng vật nhỏ quấn một lớp dây nịt bụng màu trắng. Cơn tức giận bùng phát, cuối cùng cũng tìm ra nguyên nhân, hắn liền nhanh tay cởi bỏ mười mấy cái móc ra. Lúc tháo xong hết, mới nghe thấy vật nhỏ thở dốc một hơi.

“Su Su?” Nhìn cái bụng trắng nõn lằn từng vết đỏ, tim Park Yuchun như bị kim đâm vào, đưa tay xoa nhẹ lên bụng cậu.

“Ưm? Ông xã~ Em bị sao vậy?” Được tháo lớp nịt bụng ra, vật nhỏ cảm thấy thoải mái hơn nhiều, cậu chậm rãi mở mắt ra, hỏi.

“Em ngất xỉu. Kim Junsu, em muốn hại chết anh à?” Hốc mắt Park Yuchun đỏ ửng, nước mắt vòng quanh rơi xuống. Vật nhỏ cũng không quan tâm mình không mặc gì, liền ngồi dậy, giúp viện trưởng nhà mình lau nước mắt “Ông xã~ không khóc! Anh làm sao vậy? Sao lại khóc?”

“Mặc quần áo vào! Về nhà ngay!” Park Yuchun gạt tay vật nhỏ ra, quát lên, lấy quần áo mặc cho cậu. Sau khi mặc xong, hắn liền bế vật nhỏ lên, mở cửa đi ra.

“Su Su~ Con bị sao vậy? Con rể Park, Junsu nhà chúng ta sao lại té xỉu?” Mẹ Kim thấy hai người ra, liền vội vàng lên hỏi. Vật nhỏ ngẩng đầu lên, sụt sịt mũi, nước mắt vẫn còn đua nhau chảy. Xem ra là bị viện trưởng Park dọa sợ rồi.

“Anh giận à?” Vật nhỏ lau nước mắt, ngơ ngác nhìn viện trưởng Park.

“Anh không giận, nhưng anh đau lòng. Em nhìn xem, bó bụng thành ra cái gì rồi? Không bao giờ được nói muốn giảm béo nữa, biết chưa?” Park Yuchun kéo áo vật nhỏ lên, bàn tay không ngừng vuốt ve cái bụng phải chịu thiệt thòi nhịn từ sáng tới giờ.

“Đói bụng phải không? Một lát nữa rồi ăn, giờ em nghỉ ngơi chút đi.” Hôn nhẹ lên mặt vật nhỏ một cái, Park Yuchun bế cậu đi xuống lầu, trở về nhà.

Vừa lúc chú Yong Wan cho người đưa đồ ăn tới cho hắn. Park Yuchun bưng cái khay lên lầu, mở cửa phòng ra. Lúc này vật nhỏ đang cởi quần ngoài, thấy Park Yuchun vào liền vội vàng chui vào trong chăn, đỏ mặt, nhắm mắt giả bộ ngủ.

“Đừng làm bộ! Vật nhỏ dậy ăn cơm nào.” Ý cười hiện rõ trên mặt viện trưởng Park, hắn ngồi xuống bên giường, bưng bát cháo hạt thông đút cho cậu.

“Hì hì, anh đút cho em à? A~” Vật nhỏ đã đói bụng lắm rồi, mở to miệng ăn sạch tô cháo.

“Haiz, vật nhỏ đói lắm phải không? Anh kêu pizza với cơm lươn rồi, nhưng tối mới được ăn, bây giờ ăn dạ dày em không chịu được đâu.” Thấy vật nhỏ của mình ăn ngon như vậy, lúc này Park Yuchun mới thả lỏng tâm tình ra được.

Park Yuchun cũng ăn một chút, sau đó thay quần áo ở nhà, nằm xuống bên cạnh vật nhỏ nhà mình. Ngày xưa người ta nói ‘Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi, tòng thử quân vương bất tảo triều’ (Tạm dịch: Đêm xuân ngắn ngủi trời lên cao, từ nay quân vương không tảo triều. Ý nói quân vương sủng phi tần mà quên việc triều chính.) còn Park Yuchun hắn thì ‘Bệnh viện không quản, giờ làm không đi, toàn bộ tâm ý đều vây quanh vợ’.

“Ông xã… Anh… có thích bảo bối không?” Vật nhỏ nằm trong lòng Park Yuchun, khẽ hỏi.

“Hửm? Chẳng lẽ anh chưa biểu hiện đủ sao? Tiểu vô lương tâm, em còn hỏi ông xã có thích em không à?” Park Yuchun nhéo cái mũi nhỏ của Su Su, làm bộ giận hờn nói.

“Không phải! Đương nhiên em biết Yuchun rất yêu em. Anh nói nhiều lần như vậy, em lại không có ngốc~ Em nói là… em nói… tiểu bảo bối~ nho nhỏ ấy…” Cậu bạn nhỏ Kim Junsu ngại ngùng giải thích.

“A, thích. Đương nhiên là thích rồi. Bảo bối tính sinh cho anh mấy đứa?” Hiểu rõ ý của vật nhỏ, trong lòng Park Yuchun càng vui vẻ, bàn tay sắc lang lại bắt đầu mò lên bắp đùi non nớt của cậu.

“Ưm? Em… em chưa nghĩ tới… anh muốn em sinh thật sao?” Vật nhỏ rút chân vào trong chăn, tránh đi tập kích của viện trưởng Park.

“Vật nhỏ, em thật biết nghĩ xa đấy. Tuy anh rất muốn, nhưng chúng ta không cần vội có tiểu bảo bối, ít nhất là phải đợi Su Su tốt nghiệp cấp ba rồi mới tính.” Mặc dù hắn rất muốn có kết tinh tình yêu với vật nhỏ, nhưng vật nhỏ còn bé, bây giờ mà mang thai thì không tốt cho cậu, với lại vật nhỏ vẫn còn trẻ con, sao mà làm mẹ được.

“A… chờ em lớn thêm một chút, em sẽ sinh bảo bối cho ông xã! Sinh bao nhiêu đây? Mười nha! Tạo thành một đội bóng, em làm thủ môn, Yuchun làm huấn luyện viên, sau đó chúng ta sẽ tham gia giải đấu quốc gia được không?” Vật nhỏ ngây ngô nói.

“Được! Đến lúc đó Su Su không được thất hứa đâu đấy!” Park Yuchun ôm vật nhỏ vào lòng, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cậu, nói “Bảo bối, bây giờ khỏe hơn chưa? Có khó chịu ở đâu không?”

Vật nhỏ lắc lắc đầu “Ăn xong thì khỏe rồi. Đói bụng thiệt khó chịu~”

“Vậy là tốt rồi. Su Su, tiểu bảo bối chúng ta không cần sinh vội, nhưng quá trình tạo tiểu bảo bối thì phải luyện tập nhiều. Lại đây, đừng lộn xộn, để ông xã sờ cái.” Hiện tại mới có hai giờ trưa, giữa ban ngày ban mặt, viện trưởng Park liền vịn cớ ‘sinh con’ mà bắt đầu giở trò lưu manh với vật nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện