Thời Đại Vợ Đẹp

Chương 29: Họp phụ huynh (1)



“Junsu, Junsu! Này, này, này! Kim Junsu!” Lee Hyuk Jae ngồi xuống, kêu vài lần Vật nhỏ cũng không để ý, vì thế cậu chạy tới trước mặt Junsu, quơ quơ tay.

“Sao? Hyuk Jae, đừng phiền tớ. Đầu tớ đang muốn nổ làm đôi đây nè.” Cậu bạn nhỏ Kim Junsu mệt mỏi đẩy tay Lee Hyuk Jae ra, tức giận nói.

“Cậu vẫn lo lắng buổi họp phụ huynh hả? Có gì đâu mà cậu lại than thở cả ngày, trưa cũng không chịu ăn. Kim Junsu! Tớ không phải viện trưởng Park nhà cậu, cậu giả bộ đáng thương cho ai xem hả?” Lee Hyuk Jae không sợ chết mà nói.

“Con khỉ này! Cậu muốn chết thì cứ nói một tiếng. Có muốn chọn cách chết không? Tớ đã phiền lắm rồi, cậu còn… Lăn ra xa một chút. Đến chỗ tớ không thấy ấy.” Kim Junsu không lên tiếng, người ta lại tưởng cô dâu nhỏ mới về nhà chồng.

“Cậu thật là. Người ta tốt bụng cậu lại cho là người ta lòng lang dạ thú. Tớ thấy trưa cậu không ăn nên sợ cậu đói bụng, mới đem chocolate cho cậu, xem ra là tớ làm chuyện thừa thải rồi.” Lee Hyuk Jae bị Su Su mắng như vậy, thấy oan ức mà than, nhưng không ngờ hiệu quả lại ngược lại.

“Biến đi. Ai cần chocolate hư của cậu chứ. A~~~ Tớ phải làm cái gì đây. Lần này chết chắc rồi.” Su Su gục đầu xuống bàn rên rỉ.

“Đúng là chết rồi đấy. Chỉ cần điểm thi học kỳ này cũng đủ cho dì đánh chết cậu rồi. Cho nên để giữ gìn thể lực, cậu phải ăn hết chỗ chocolate này. Nếu bị đánh chết rồi sẽ không còn được ăn đâu.” Lee Hyuk Jae tiếp tục vô tình đả kích Vật nhỏ.

“Cậu đi chết đi. Con khỉ này, cậu có tin trước khi tớ chết tớ sẽ giải quyết cậu trước không? Tớ chẳng hiểu sao một người tốt như Donghae lại nhìn trúng cậu. Hai cậu sinh hoạt chung mà sao cậu kém thế.”

“Khoan đã! Junsu. Thứ nhất bây giờ tớ với Donghae không còn sinh hoạt chung nữa. Tuy bây giờ lực tớ có hạn, nhưng tớ sẽ cho cậu ấy được sống sung sướng. Thứ hai, thật ra chocolate này là lúc nghỉ trưa Donghae bảo tớ đưa cho cậu. Cậu ấy nói, ăn được bao nhiêu thì cố ăn đi, sau này còn sống cũng không có mà ăn đâu.” Hyuk Jae tự nhận mình ‘hiền lành’ vô cùng, nói rõ mọi chuyện ra. Học sinh Kim Junsu sửng sốt một phút đồng hồ, sau đó kêu lên “A~~ Đôi gian phu d*m phu nhà các cậu. Sao không đi chết đi. À không, tớ không trách các cậu, có trách thì phải trách chính mình. Ai bảo tớ luôn coi hai cậu là bạn tốt nhất. Bây giờ nghĩ lại, sao mấy năm nay tớ có thể coi trọng hai người được chứ.” Nói xong, Vật nhỏ không ngừng đá vào Lee Hyuk Jae.

“Đừng đừng… Junsu... đừng đá nữa… Dong Hae còn nói… Dong Hae còn nói…” Thấy mình sắp chịu không nổi, Lee Hyuk Jae đành phải lôi Lee Donghae ra, cậu nhớ Donghae đã từng nói với mình, nếu nói thế này Su Su sẽ không giận nữa.

“Sao? Còn nói cái gì nữa?” Cậu bạn nhỏ Kim Junsu lại tò mò muốn nghe hết.

“Dong Hae còn nói… dù cậu có bị dì đánh chết cũng không sao. Chỉ cần đem đồ ăn ngon đốt cho cậu, kiếp sau chúng ta lại làm anh em tốt.”

“Lee. Dong. Hae! Cậu cũng chẳng tốt đẹp gì. Con khỉ thối, cậu với cậu ta đúng là nồi nào úp vung nấy. Yên tâm đi, tớ thành quỷ cũng sẽ mang theo hai người. Ai biểu chúng ta là Anh. Em. Tốt.” Kim Junsu đã bị chọc đến suýt ngất xỉu, sao cậu lại có hai thằng bạn vô lương tâm thế này? Không lẽ ngày chết đó không thể vượt qua được? “Lee Huyk Jae, tớ đánh chết cậu.”

Donghae, sao cậu bảo nói vậy Su Su sẽ không đánh tớ. A đau quá… Ô ô ô.

Cậu nhóc này đâu có ngờ mình bị Lee Donghae lừa. Chuyện này trách ai được, chỉ có thể trách tại chậm tiêu thôi.

Vật nhỏ đeo cái cặp nặng trịch, hôm nay hình như cặp sách trở nên nặng hơn mọi khi nhiều, bởi vì bên trong nó có một lá thư mời họp phụ huynh.

“Tiểu Đào! Tiểu Đào! Chỗ này, chỗ này nè.” Xa xa có một cậu thanh niên cao gầy vẫy tay về phía Vật nhỏ.

“Hả… Changmin? Sao em lại tới đây? Với lại… sao lại gọi anh là Tiểu Đào?” Kim Junsu bước nhanh tới trước mặt Shim Changmin, ngạc nhiên hỏi.

“Bởi vì anh giống trái đào nhỏ. Nhìn thoáng qua trông rất ngon miệng.” Shim Changmin đưa tay sờ đầu Vật nhỏ, cứ như mình mới là bậc trưởng bối vậy.

“Hả? À, sao em lại tới trường của anh? Em quen ai trong trường hả?” Vật nhỏ đột nhiên ngẩng đầu, khó hiểu nhìn Changmin.

“A? Đúng vậy, có người quen. Xin hỏi cậu bạn nhỏ có biết học sinh Kim Junsu lớp 10 – 3 không?”

“Cái gì? Anh không phải là cậu bạn nhỏ. Changmin, em quên rồi à? Anh… anh kết hôn rồi đó. Sao còn gọi là cậu bạn nhỏ được.” Vật nhỏ bị gọi như vậy, liền ‘lồng lộn’ nói lại.

“Ha ha. Tiểu Đào, anh thật sôi nổi! Hèn chi anh Yuchun lại mê anh đến vậy. Đi thôi, hôm nay anh Yuchun có ca phẫu thuật nên không tới đón anh được. Anh ấy bảo em tới đón anh đấy.” Nói tới đây Shim Changmin lại thấy muộn phiền, không phải là không muốn đón Kim Junsu mà là cậu đang vô cùng khinh bỉ cái giọng điệu của Park Yuchun khi nhờ mình.

Changmin à, lát nữa anh có ca phẫu thuật, không đi đón chị dâu em được. Em qua đón hộ anh nhé. Nhớ là thấy Junsu là phải gọi em ấy ngay đấy. Su Su tan trường, đi ra thường không có để ý. Nếu em không gọi, em ấy sẽ không thấy đâu. Không được dẫn em ấy ra quán ven đường, nhất là không cho em ấy ăn đồ ăn vặt. Đón được là đưa thẳng tới phòng làm việc của anh. Đừng để mấy cô y tá quấn lấy em ấy. Đến sáu giờ mua cho em ấy một phần cơm lươn, một ly sữa ấm 60°. Không được nóng quá đâu, em ấy uống vội sẽ bị phỏng đó, cũng không được lạnh quá, lạnh sẽ làm hư cổ họng. Nếu anh vẫn chưa phẫu thuật xong, em phải chơi với em ấy một lúc. A, không! Không được chơi, phải phụ đạo bài tập cho em ấy. Làm hết bài mới được chơi. Chắc lúc đó anh cũng xong rồi. Changmin, phiền em rồi. Anh đi chuẩn bị đây, lúc về anh sẽ hậu tạ cho em.

Ở trên xe, Vật nhỏ ngồi ghế sau, phiền muộn cúi đầu. Shim Changmin thấy không khí có chút không ổn, liền nghĩ đề tài mà hỏi một chút.

“Khụ khụ… Anh… anh Junsu, có gì không vui à? A, em biết rồi. Tại anh Yuchun không tới đón nên anh không vui sao?”

“Không… không phải! Không phải đâu! Changmin… anh không có ý này. Chỉ là tâm tình anh không tốt thôi.” Nghe thấy Changmin nói thế, Vật nhỏ đổ người về phía trước ôm lấy ghế lái, dựa đầu vào vai phải của Changmin, nói.

“Hay trong trường có ai bắt nạt anh? Anh nói ra đi? Em dạy nó cho anh.” Changmin đưa tay xoa đầu Junsu.

“Không phải, không ai bắt nạt anh hết… chỉ là… thật ra là thế này, kết quả học kỳ này của anh hơi tệ. Nhưng nhà trường sắp mở hội cha mẹ học sinh rồi. Mẹ nhất định sẽ đánh chết anh. Lúc đó sẽ không thấy được Yuchun nữa.” Vật nhỏ khóc lóc kể lể.

“A, là tại họp phụ huynh. Anh bảo anh Yuchun đi cho anh là được mà, anh ấy sẽ không đánh anh đâu.” Shim Changmin nói như thể chuyện này có gì đâu.

“Sao? Đúng rồi, bảo Yuchun đi là xong. Ha ha, Changmin, em thật thông minh đấy. Sao em lại nghĩ tới vậy? Changmin, em giỏi quá. Changmin, bình thường em ăn cái gì mà thông minh vậy?” Vật nhỏ lập tức sôi nổi lên, chỉ một câu của Changmin là mặt trời lại ló dạng với cậu.

Shim Changmin đưa Vật nhỏ đến văn phòng viện trưởng, rồi dựa theo lời dặn dò của Park Yuchun mà làm. Cuối cùng bảo mẫu Shim cũng xem như hoàn thành nhiệm vụ, đương nhiên sẽ không thể nào tốt bằng chồng người ta được. Nhưng có một vấn đề là quá trình phụ đạo bài tập cho Vật nhỏ thì thật thê thảm. Shim Changmin phát hiện kết quả của Vật nhỏ không phải hơi tệ, mà là quá tệ. Tiếng Anh thì càng thảm hại, hỏi cái gì cũng không biết. Nếu là người khác, Shim Changmin đã đánh một trận cho sáng đầu ra rồi. Nhưng nhìn cái mặt tội tội, cậu mới đành theo gót Park Yuchun, mà nhẫn nhịn dạy tiếp. Nhưng đến lúc cậu bạn nhỏ Kim Junsu lại cứ tiếp tục ‘khiêu chiến’ thế này thì thiên tài Shim cũng không thể nhịn nổi nữa.

“Này, em viết đáp án ra rồi đấy.” Bài toán dễ như vậy, chỉ có đặt công thức vào rồi bấm máy, mà cần phải vò đầu bứt tai sao?

“A… Changmin… sao em viết có hai bước đã ra đáp án vậy, anh không hiểu. Em viết chi tiết ra đi.” Vật nhỏ nhìn đáp án của Changmin, cũng chẳng hiểu sao nó lại thế.

“Hả? Còn muốn chi tiết? Cái đề này không phải liếc mắt là ra đáp án sao? Với lại em đã giảng cho anh rồi mà.” Changmin tiếp tục đau đầu.

“Nhưng… nhưng… anh vẫn chưa hiểu…” Su Su thấy xấu hổ, đầu cúi càng lúc càng thấp.

“Hả? Học sinh Kim Junsu! Theo kết quả và thái độ học tập của anh, anh mà không bị đánh mới lạ đó. Em mà là ba anh, em sẽ cạo sạch đầu anh! Cho anh khỏi ra cửa nữa, chỉ ở nhà chăm chỉ học bài thôi.” Changmin chỉ có ý trêu Vật nhỏ, nên mới nói ra lời tàn nhẫn vậy.

“Ưm~ Changmin. Tại mấy bài này khó mà. Hay là… hay là… em giải hết cho anh, về nhà anh sẽ xem lại.” Kim Junsu dùng ánh mắt tội nghiệp cầu xin Shim Changmin.

“Không được! Bài tập về nhà là phải tự làm. Bây giờ làm hộ anh là hại anh. Không được, anh tự làm đi. Với lại em làm dùm anh, anh Yuchun biết sẽ mắng em đó.”

“Ứ~ Changmin tốt bụng. Anh đã tập trung nghe em giảng mà. Tại vẫn không hiểu thôi. Tại nó khó mà. Chỉ mấy bài này thôi. Yuchun không biết đâu~ Đi mà~ Đi mà~” Vật nhỏ kéo tay áo của Changmin, dùng sức lay cậu.

“Không được! Không được! Nói không là không mà!” Changmin khinh bỉ nhìn Vật nhỏ làm nũng, dùng hai tay làm thành dấu X ở trước ngực.

“Changmin~~~ Minie~ Min Min~ Min Min à~ Đi mà~ Anh xin em đó~” Cậu bạn nhỏ ôm chặt cánh tay Shim Changmin, quyết không buông.

“Không được! Tuyệt đối không được! Em…”

“Bảo bối!” Shim Changmin còn chưa nói xong, Park Yuchun đã đẩy cửa phòng, bước vào.

“Dạ? Ông xã? Làm phẫu thuật xong rồi à?” Vật nhỏ vừa thấy chồng mình bước vào, lập tức có tinh thần, vọt vào lòng Park Yuchun, cũng mặc kệ mặt Shim Changmin càng lúc càng đen đi.

“Ừ, anh mới làm xong. Em ăn cơm chưa?” Park Yuchun đón Vật nhỏ, nhẹ nhàng chỉnh chỗ tóc ở mang tai cho cậu.

“Ăn rồi! Có phần cho ông xã đó. Lát em hâm lại cho anh. Yuchun, phẫu thuật có thành công không? Nhất định là thành công rồi. Yuchun đã ra tay sao lại không thành công chứ.”  Vật nhỏ nhìn ông xã mình, tự hỏi tự đáp luôn.

“Đương nhiên rồi! Anh là ông xã của bảo bối mà.” Hôn lên má của Kim Junsu một cái, sau đó Park Yuchun mới nhận ra còn người thứ ba trong phòng đang ngồi trên sô pha ăn khoai tây chiên, xem phim tình cảm sướt mướt “Ủa? Changmin, em chưa đi à?”

“Anh Yuchun. Giờ mới thấy em à?” Shim Changmin nhếch môi, khinh thường nói.

“Ông xã, Changmin bắt nạt em.” Vật nhỏ liền chơi xấu mà tố cáo Shim Changmin, chỉ vì cậu nhóc không làm bài tập dùm mình.

“Sao?” Park Yuchun sửng sốt.

“Anh… anh Yuchun… anh đừng nghe anh ấy nói bậy, em không có bắt nạt anh ấy đâu. Anh ấy bắt nạt em mới đúng đó.” Changmin liền giải thích rõ ràng oan ức của mình, khoai tây chiên trong miệng cũng được nghiền nát thành bột.

Park Yuchun cũng biết hai người chắc đang nói đùa, nhưng hắn không muốn về nhà có người giận hờn, nên đành mở miệng hỏi Vật nhỏ “Bảo bối, Changmin bắt nạt em cái gì? Nói cho ông xã, ông xã làm chủ cho em. Dám bặt nạt Vật nhỏ nhà anh, đúng là không muốn sống rồi.” Changmin  hết đường chối cãi, trong trạng thái chết lâm sàng với đống đồ ăn.

“Dạ, em không hiểu một bài, Changmin lại không chịu giảng cho em.”



Sau đó Shim Changmin thất bại ra ngoài, đóng cửa lại, để hai vợ chồng nhà người ta ở riêng trong phòng.

“Ông xã… mấy bài đó… em không làm được, khó lắm… có phải em ngốc lắm không?” Vật nhỏ rúc vào trong lòng Park Yuchun, lo lắng nói.

“Nào có! Vật nhỏ nhà chúng ta sao lại ngốc chứ? Bây giờ chương trình cấp ba khó quá, có nhiều bài nửa ngày anh mới giải ra đó. Không sao, lát về anh giảng lại cho em.” Viện trưởng Park an ủi Kim Junsu, chỉ sợ đứa nhỏ nhà mình lại nghĩ lung tung.

“Dạ! Bây giờ em đi hâm cơm lại cho ông xã. Ăn xong, chúng ta về nhà.” Vật nhỏ vui vẻ ra mặt chạy đi hâm cơm cho Park Yuchun. Thật ra chỉ đơn giản là đặt cơm lươn vào lò vi ba hâm lại thôi, nhưng viện trưởng Park lại đau lòng cho cậu “Bảo bối, để anh tự làm, coi chừng phỏng đó.” Nói xong, Park Yuchun đoạt lấy hộp cơm trong tay Vật nhỏ.

“Không! Không phỏng! Em biết làm mà. Ông xã, anh vào đó nghỉ đi, em làm cho. Anh đã mệt một ngày rồi, chuyện nhỏ này em làm được.” Kim Junsu đẩy Park Yuchun đến cái giường trong phòng nghỉ. Park Yuchun phải phẫu thuật hơn bốn tiếng, thật sự rất mệt.

“Anh chỉ sợ em bị phỏng thôi. Em phải cẩn thận đấy.”

“Yuchun coi thường người ta. Hồi trước ở nhà em cũng thường làm đấy. Anh ngồi nghỉ đi. A, không đúng, anh nằm nghỉ đi.” Vật nhỏ đẩy Park Yuchun xuống giường, kéo hai chân của hắn, tháo giày ra, sau đó đặt lên giường, còn đắp chăn cho hắn.

“Bảo bối, anh không mệt. Anh có thể tự đi hâm cơm mà.” Park Yuchun vẫn không yên lòng, muốn đứng dậy, nói.

“Đáng ghét! Không cho nói nữa! Nhắm hai mắt lại!” Kim sư tử nhỏ bắt đầu xù lông, đúng bộ dạng trưởng bối ra lệnh. Park Yuchun đành nghe theo lời cậu, nằm trên giường, nhắm mắt lại.

“Lúc này mới ngoan. Chụt~” Thấy Park Yuchun chịu nghe lời, Vật nhỏ hôn lên má hắn một cái, sau đó mới chạy ra hâm cơm.

Sau khi Vật nhỏ đút cơm cho chồng ăn xong, hai người mới bắt đầu nói chuyện nghiêm túc.

“Ông xã… ăn no chưa?”

“Ừ, no rồi. Hôm nay cơm lươn hình như ngon hơn mọi khi ấy.” Được vợ đút cho thế nên đồ nào chẳng ngon hơn.

“Vậy… vậy em có chuyện muốn nói với anh. Anh hứa là không được mắng em đâu đấy.” Vật nhỏ ngồi trên đùi Park Yuchun, hai tay quàng lên cổ hắn, nói.

“Có khi nào anh mắng em chưa? Nói đi, anh hứa sẽ không mắng em.” Park Yuchun nhéo mũi Kim Junsu, nói.

“Ưm… là thế này… kết quả thi học kỳ này… không tốt lắm… sắp tới lại họp phụ huynh…” Vật nhỏ khẩn trương, mồ hôi trong tay đổ đầm đìa.

“Muốn anh đi họp phụ huynh cho em thay mẹ vợ phải không?” Vật nhỏ, em chỉ cần nói thẳng ra thôi mà.

“Dạ? Em chưa nói mà… hì hì… có được không? Xem như cứu em đi, mẹ mà biết, mẹ sẽ đánh chết em đó. Đến lúc đó… đến lúc đó sẽ không được thấy ông xã nữa… Chuyện khác em không quan tâm, nhưng lỡ bị đánh chết, không thấy được anh, em sẽ đau lòng lắm.” Vật nhỏ quơ tay lung tung, nói.

“Em đứng thứ mấy mà lại sợ thế vậy?” Park Yuchun biết Vật nhỏ đang nịnh mình, nhưng mà cảm giác được cậu ỷ lại khiến hắn muốn bay lên trời.

“Ưm…”

“Sao? Bảo bối, em phải nói ra, anh mới giúp được.”

“Ưm, ba mươi lăm trong lớp… bốn trăm hai mươi mốt trong khối…” Cuối cùng Vật nhỏ cũng nói ra khỏi miệng.

“Vậy lớp em có bao nhiêu người?” Park Yuchun bắt đầu đổ mồ hôi.

“Ba… mươi bảy ạ.”

Nghe đến đây, trong lòng Park Yuchun liền dựng thẳng ngón cái ‘thành tích tốt!’. Hắn phải bội phục Vật nhỏ nhà mình đến sát đất đấy. Junsu, em giỏi thật đó, nói thẳng là đứng thứ ba từ dưới đếm ngược lên đi. Kết quả này, em không sợ mới lạ. Mẹ vợ mà biết đúng là sẽ đánh chết em đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện