Thời Đại Vợ Đẹp
Chương 56: Ngoại truyện 6: Báo thù kẻ đào hôn (3)
Kim Kibum nghĩ thầm: Anh Junsu với anh Jaejoong đều là người tốt, nhưng mà… cách này có tác dụng sao? Mặc kệ, đằng nào Shim Changmin cũng không chịu nhận nợ, thử đại vậy, Kim Kibum tôi đánh cược, xem Shim Changmin có nhớ tôi không, nếu anh ta thật sự quên, tôi… cũng đành bỏ cuộc thôi, dù sao cũng chỉ là lời hứa khi còn bé. Không thể xem là thật được… Khoan đã. Shim Changmin đang làm gì vậy? Bỏ tôi xuống. Mẹ nó, bộ coi ông đây bán thật hả? Tên khốn kiếp, đồ khốn, tay anh để chỗ nào thế? Không được sờ mông tôi! Đồ lưu manh, thả tôi xuống.
Trong lòng Shim Changmin cũng bề bộn suy nghĩ: Anh Jaejoong nói những lời đó, đừng cho là tôi đây không nghe thấy, bị người yêu bỏ nên mới làm MB? Hừ, ông già sắp xếp vụ đính hôn kia, tôi đây còn lạ gì, chẳng qua là tôi muốn dẫn Bum Bum bỏ trốn thôi. Ở Hàn Quốc làm bác sĩ có gì không tốt chứ. Shim Changmin đây, một lời nói một gói vàng, nói sẽ lấy Bum Bum thì nhất định sẽ lấy em ấy. Nhớ đến bánh bao nhỏ kia đã cảm thấy thích rồi, ừm, năm nay nhất định phải dành thời gian đến tìm em ấy nói chuyện kết hôn. Khoan đã. Bum Bum? Mình… mình không nhìn lầm đâu. Chính là Bum Bum. Em giỏi lắm, thừa dịp anh cực khổ ở Hàn làm bác sĩ, em lại dám đi làm MB? Bán mình ư?Trừ anh ra, ai dám mua em? Đừng nhúc nhích, thành thật một chút, để đại gia đây khai bao cho em.
Mặc dù chẳng khác gì chó ngáp phải ruồi, chiêu thức lại hơi bỉ ổi, hơi nguy hiểm, nhưng coi như Jung phu nhân và Park phu nhân đã thành công, nhưng mà trễ thế này hai người còn chồng con ở nhà lại ngồi ngẩn ở quán bar làm gì? Mau mau về nhà giúp chồng dạy con đi.
Nửa năm sau…
“Kim Jaejoong! Anh có ý gì? Em là em chồng anh đó, anh không giúp em thì thôi, vậy mà dám hùa nhau làm việc xấu. Rốt cuộc em gây tội gì với anh? Sao anh lại giới thiệu bạn gái cho Bum Bum? Sao mỗi tuần lại mai mối cho em ấy? A, anh nói đi, nói cho rõ ràng.” Bác sĩ Shim tràn đầy tức giận, phá cửa vào, chỉ thẳng vào mặt Kim Jaejoong, quở trách.
Kim ma ma vác cái bụng gần sáu tháng, cố gắng nhìn cậu một cái, sau đó lập tức tỏ ra oan uổng nhào vào lòng chồng mình “Chồng, anh xem em anh kìa, nó mắng em. Em đang mang con gái của chúng ta đấy, lỡ hù đến nó thì em phải làm sao? Yunho, em sợ lắm.” Nhắc đến bé gái trong bụng y, lại nhớ tới nửa năm trước ở quán bar kia. Ngày đó hình như là không có gì, nhưng thật ra lại không phải vậy. Hai anh em nhà họ Kim đã gạt ông xã mình, đi tới quán bar vào đêm khuya. Chỗ này, cái xấu xa gì chẳng có, hai mỹ nhân đi tới đương nhiên là rất nguy hiểm. Uổng cho Kim Jaejoong một đời vang danh lừng lẫy, cứ nghĩ Jung Yunho sẽ không biết, nhưng hắn lại không biết ư? Chỗ đó là của hắn mở mà. Xem ra bác sĩ Kim ở cùng Junsu, IQ cũng giảm không phanh rồi. Jung Yunho biết, đương nhiên Park Yuchun cũng sẽ biết. Cậu bạn nhỏ Kim Junsu luôn biết nhận lỗi, viện trưởng Park lại hay luyến tiếc Vật nhỏ nhà mình, nên sau khi về nhà “đùa giỡn” một hồi cũng cho qua. Nhưng Park Yuchun nhà bọn họ không so đo, không có nghĩa là Jung Yunho cũng không so đo. Jung Yunho là ai chứ? Đại ca xã hội đen, tuy rằng hàng ngày đều rất thương vợ, có chút cưng chiều, cho chút kiêu ngạo, nhưng có những chuyện không thể phạm vào, và đụng tới thì không thể bỏ qua. Hơn nữa Kim Jaejoong lại ương bướng không chịu nhận lỗi, quát ầm lên rồi đập chén bát, chồng y đương nhiên tức giận, liền lột thẳng đồ, ném lên giường, cho nên bây giờ trong bụng mới có một bé gái, đây chính là kết quả trời phạt đó.
“Kim Jaejoong! Sao anh lại mai mối cho Bum Bum nhà em? Anh làm thế này, rõ ràng là ép trai nhà lành vào con đường tà đạo. Anh Yunho, anh họ của em, anh họ thân ái của em, anh quản lý anh ấy đi, anh ấy được chiều riết không coi ai ra gì rồi.” Bác sĩ Shim vẫn tức giận, đá đá chân, trách móc.
Jung Yunho ôm yêu nghiệt nhà mình, cong môi, không muốn phát biểu câu nào, Kim Jaejoong chỉnh quần áo, ánh mắt sắc bén, ngồi thẳng dậy “Shim Changmin, Bum Bum nhà em? Hừ, đừng quên, nếu không có anh “ép trai nhà lành”, liệu nó có thành Bum Bum nhà em không? Đúng vậy, là anh sắp xếp cho nó đi xem mắt đó. Sao nào? Em định đánh anh hả? Em cứ thử xem, anh có thể làm cho hai đứa bên nhau, cũng có thể làm hai đứa chia tay đó, đừng có hoài nghi năng lực của anh mày.” Haiz, xem ra Kim ma ma cũng chỉ yếu đuối được ba phút. Shim Changmin đương nhiên không dám đánh, chỉ là trong lòng hậm hực. Rõ ràng mình là người bị hại, cuối cùng gặp yêu nghiệt này lại thành kẻ gây hại. Không được, cứng không được thì mềm vậy.
“Ô ô ô, anh Jaejoong, anh thương thằng em này với. Anh xem em lớn thế này rồi, không dễ dàng mới tìm được đối tượng, không thể để mất được. Anh Jaejoong à, chị dâu thân ái, thằng em này muốn cưới vợ, em cũng muốn có hạnh phúc mà. Chị dâu chính là thiên sứ chuyển kiếp, là Quan Thế Âm Bồ Tát, làm ơn tha cho em đi mà.” Shim Changmin đặt mông xuống sàn, hai tay ôm chân Kim Jaejoong, khóc lóc thảm thiết.
“Bây giờ biết anh mày tốt rồi hả? Hừ, Changmin, không phải anh không muốn giúp em, nhưng em nghĩ lại đi. Lúc trước em sống chết không chịu nghe theo gia đình kết hôn với Bum Bum, em đã tổn thương người ta rồi. Bây giờ nó muốn trả thù em, muốn anh mai mối giúp nó, anh có thể không làm sao? Em cũng đừng tìm anh nữa, anh không giúp gì được đâu.” Kim Jaejoong mở hai tay ra, vẻ mặt bất đắc dĩ nói.
“Anh Jaejoong, không phải em đã giải thích rõ ràng rồi sao. Năm đó em không biết người đính hôn với mình chính là Bum Bum. Ông bà già nhà em chỉ bảo là con trai nhà họ Kim, mà họ Kim thì đầy rẫy, sao em biết chính là Kim Kibum chứ. Nếu biết là em ấy, em cần gì bỏ trốn, làm gì phải lãng phí bốn năm trời.” Changmin càng nói càng cảm thấy oan ức, giọng nói càng lúc càng nhỏ.
“Haiz…” Kim Jaejoong thở dài, y cũng biết sự kiện này khiến cả hai đứa nó đều cảm thấy đau lòng, oan ức cho chính mình.
“Nhưng Kibum nó không nuốt trôi cơn tức này. Nó nghĩ thích em nhiều năm như vậy, kết quả em lại đào hôn. Sau đó thật vất vả mới gặp được, không ngờ, ngay hôm đó lại bị em ăn sạch. Haiz, vì em là em chồng anh, anh sẽ giúp em, đưa tai lại đây.” Nhéo lỗ tai Shim Changmin kéo qua, Kim Jaejoong thì thầm “Em… cứ như vậy~¥! &#%¥*&… @¥#¥@% @*@%@, hiểu chưa?” Shim Changmin gật đầu như giã tỏi “Vâng, em hiểu rồi. Đại tẩu không hổ là cao thủ đó nha, tiểu đệ bội phục, vô cùng bội phục.”
“Hừ, đồ ngốc, học đi. Yunho, em muốn ăn, con nhóc trong bụng em nói nó đói rồi, em muốn ăn bò bít tết, mực chiên, sủi cảo nhân tôm.” Nói xong, Kim ma ma nghiêng đầu, gã lên đùi chồng mình, lần này mang thai không giống hồi mang thằng tiểu quỷ Ji Hyun, lần đó thì ngủ suốt, lần này thì phải ăn suốt.
Cuối tuần, một ngày đẹp trời để xem mắt.
Trong quán cà phê sáng ngời, từng đôi bạn trẻ ngồi với nhau, lúc thì cúi đầu khẽ cười, lúc thì tỏ ra lắng nghe người kia nói chuyện. Giữa chốn thành thị bận rộn lại tìm được một nơi êm ái để yêu đương với nghỉ ngơi thế này. Đương nhiên ở đó cũng sẽ xảy ra một vài trường hợp đặc biệt… như bắt gian chẳng hạn.
Shim Changmin nhìn đồng hồ “Ừ, đã đi vào mười lăm phút rồi. Hừ, giới thiệu con gái cho Bum Bum còn chưa tính, lần này lại là đàn ông. Gì vậy, mặt dài như trái chuối, trông chẳng khác gì con ngựa, nhìn mặt lại sở khanh nữa.” Trốn sau cái cột ngoài lớp cửa thủy tinh, thỉnh thoảng liếc vào trong, bác sĩ Shim vừa trưng ra vẻ mặt hâm mộ lại vừa ghen tị.
“Chú à, khi nào chúng ta vào cứu dì? Cái bác kia nhìn hình như không phải là người tốt.” Ji Hyun ôm đùi Changmin, ngẩng cổ lên nói.
“Nhóc con, thật tinh mắt. Ji Hyun, con nhớ kéo quần áo chú đấy. Inhwan, hì hì, lời chú Changmin nói, con còn nhớ kỹ chưa?” Bế “bình dầu” bé nhỏ kia, Shim Changmin kiên nhẫn hỏi. Inhwan gật gật đầu “Con nhớ hết rồi ạ. Lát nữa gặp chú Bum Bum phải gọi là mẹ, còn bảo chú ấy về nhà với chúng ta, nếu không chịu đi, con sẽ khóc, nếu khóc không được thì liền nhéo vô đùi, đúng không ạ?”
“Bingo! Wow, Inhwan của chúng ta đúng là thiên tài.” Anh Junsu, anh khẳng định tiểu bảo bối lanh lợi này là do đích thân anh sinh? Sao chẳng có chỗ nào giống anh vậy?
“Chú, chú xem kìa. Ông bác đó nắm tay dì.” Ji Hyun vỗ mông Changmin một cái, mặt tỏ ra đầy lo lắng cùng bất đắc dĩ nói.
“Cái gì?” Một tay bế bé Inhwan, một tay kéo bé Ji Hyun, Shim Changmin phá cửa vào, lần này có toàn thắng hay không phải dựa vào hai tiểu bảo bối này cả.
“Xin chào quý khách. Xin hỏi quý khách đi mấy người?” Bồi bàn lập tức bước tới chào hỏi, nhưng Shim Changmin không rảnh bận tậm, nói một câu “tìm người” liền bước tới mục tiêu.
Kibum mới nhấp tách cà phê, còn chưa buông xuống, đã thấy lớn nhỏ bước nhanh về phía mình. Chân Shim Changmin vốn dài, bước một bước bằng cả năm bước của bé Ji Hyun, đáng thương thằng nhóc thất tha thất thểu chạy theo cậu.
“Chang… Changmin?” Kibum đã sớm biết lúc xem mắt thể nào Changmin cũng tới, nhưng không ngờ lần này lại đến với tình trạng này. Chuyện này ít nhiều cũng khiến cậu có chút không tiêu hóa kịp.
“Bum Bum~~ Sao em có thể như vậy? Không phải anh đã nói rồi sao, ba của anh tuy không chấp nhận chúng ta, nhưng anh sẽ không để cho em chịu khổ. Anh có bằng bác sĩ, anh có thể đi làm, anh sẽ nuôi em và con của chúng ta. Bà xã, xin em đừng bỏ anh.” Giờ phút này bác sĩ Shim khóc lóc kể lể, đầy biểu cảm mà ai oán “Bà xã, anh biết năm đó anh không cho em một lời hứa hẹn, mới qua tuổi mười sáu đã khiến em sinh Ji Hyun, lúc sinh Inhwan em còn chưa tròn mười tám, để em phải chịu nhiều khổ sở như vậy, là do anh không đúng. Nhưng anh chưa bao giờ nghĩ sẽ rời bỏ em. Một nhà bốn người chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc, phải không em?” Đẩy bé Ji Hyun lên trước mặt Kibum, Changmin nghĩ thầm: Cháu ngoan, chú trông cậy vào cháu, với khả năng diễn xuất trời phú của mẹ cháu, chú tin cháu cũng làm được.
Ji Hyun kéo một bàn tay Kibum, cúi đầu nhìn sàn nhà “Mẹ… đừng bỏ con với em. Mẹ… con không cần đồ chơi đâu, con sẽ chăm chỉ học Tiếng Anh, con sẽ không cãi nhau với em nữa. Mẹ, đừng vứt bỏ tụi con. Con không muốn bị bạn bè cười chê là không có mẹ đâu.” Nói tới đây, bé Inhwan chưa tới phiên diễn đã òa khóc lên, nhất thời khiến mọi người trong tiệm cà phê đều chăm chú nhìn qua “Ô ô ô ~~~ Oa~ Mẹ~ Inhwan cần mẹ, mẹ, ôm Inhwan đi.” Đúng giọng tiểu cá heo vô địch, thằng bé ở trong lòng Changmin ra sức giãy giụa, chìa hai cánh tay nhỏ xinh đòi Kibum ôm.
Lúc này mặt mày Kim Kibum xám xịt, bất đắc dĩ đón Inhwan, xoa đầu Ji Hyun, rồi quay qua trừng Shim Changmin.
Lúc này “thanh niên mặt ngựa” xấu hổ lên tiếng “Chuyện này… Kibum… đây có phải là hiểu lầm không?”
Kibum quay qua mỉm cười mới y, lại kích hoạt ổ dấm chua Changmin đã chua nay còn chua hơn. Hừ, em còn không an phận, dám cười? Còn cười đẹp đến thế? Cho ai xem, cho tên đó hả?
“Học trưởng Si Won, để anh chê cười rồi.”
Cái gì? Học trưởng? Tình đàn anh đàn em? Lại càng dễ thông d*m, nói không chừng lúc học hành đã cấu kết với nhau.
“Anh này, anh nên nhớ người có chồng rồi không nên chạm vào. Tôi mặc kệ quan hệ của anh với vợ tôi ra sao, nhưng xin anh đừng dây dưa với cậu ấy. Cậu ấy là người đã có chồng con, nếu anh qua lại với cậu ấy chính là bại hoại đạo đức, sẽ bị người đời khinh thường, là hành vi mất nhân tính đấy.” Shim Changmin mở to hai mắt trừng Choi Si Won.
“A… cậu này, hình như cậu hiểu lầm rồi… tôi… tôi…” Nhìn đôi mắt tức giận của Shim Changmin, Choi Si Won bị dọa đến nói lắp bắp, đành phải quay qua nói với Kim Kibum “Kibum à, vợ con anh chắc mua đồ xong rồi, anh đi qua trung tâm đối diện đón họ đây, a… nếu có cơ hội hi vọng chúng ta gặp lại.” Đồng chí Choi Si Won hoàn toàn không muốn bị liên lụy, bỏ lại một câu liền bỏ chạy. Thật không ngờ tiện thể gặp đàn em mà suýt mất cái mạng.
Changmin thở ra một hơi, ngồi xuống cái ghế đối diện Kibum “Bum Bum, sao em không nói rõ với anh. Hóa ra em đi gặp đàn anh. Ha ha~”
“Tôi làm gì cũng phải báo với anh sao? Anh có quan hệ gì với tôi chứ?” Kim Kibum cúi đầu, cười yếu ớt, đối với hành động vừa rồi của Changmin, cậu vừa thấy buồn cười vừa bất đắc dĩ.
“Em nói xem. Khụ khụ, em là mẹ của hai đứa con trai của anh, em nói chúng ta là quan hệ gì?” Vẻ mặt của Shim Changmin xấu xa, cố ý nâng cao giọng, y như muốn tuyên bố “chúng tôi là vợ chồng đấy”.
“Hừ, anh dám lợi dụng hai đứa nhỏ vào mục đích xấu. Shim Changmin, anh không thấy xấu hổ hả?’
“Vợ mình theo đàn ông khác sống vất vưởng, nếu không giám sát kỹ thì sẽ bị đội nón xanh. Anh mà còn bình tĩnh được thì còn là người sao?”
“Shim Changmin! Anh làm gì phải đội nón xanh, đừng có làm trò trước mặt trẻ con. Thật thô bỉ, Ji Hyun, Inhwan, theo mẹ… a… không phải, theo chú đi ăn kem, chúng ta mặc kệ tên điên này đi.” Kibum nhất thời cảm thấy làm mẹ hai tiểu quỷ này cũng không tồi, khi nào cậu cũng sinh một đứa. Kéo hai đứa nhỏ, đi tới gần bồi bàn “Phiền anh, anh kia sẽ tính tiền.” Nói xong, cậu kéo hai bảo bối rời đi.
“Haiz~ Bum Bum, Bum Bum, chờ anh một chút.”
“Thưa anh, a… anh còn chưa tính tiền.” Cô phục vụ cầm hóa đơn, ngượng ngùng nhìn Shim Changmin. Trẻ thế mà đã làm cha rồi, vị khách nãy cũng đẹp trai, đầu năm nay sao các soái ca đều thành đôi hết vậy, con gái như mình tính sao đây?
Shim Changmin bối rối lấy ví ra, miệng lầm bầm “Cái gì thế này, em ăn anh nhìn, em ngồi anh đứng, em đi anh tính tiền, làm gì có cái lý đó chứ.”
Trong lòng Shim Changmin cũng bề bộn suy nghĩ: Anh Jaejoong nói những lời đó, đừng cho là tôi đây không nghe thấy, bị người yêu bỏ nên mới làm MB? Hừ, ông già sắp xếp vụ đính hôn kia, tôi đây còn lạ gì, chẳng qua là tôi muốn dẫn Bum Bum bỏ trốn thôi. Ở Hàn Quốc làm bác sĩ có gì không tốt chứ. Shim Changmin đây, một lời nói một gói vàng, nói sẽ lấy Bum Bum thì nhất định sẽ lấy em ấy. Nhớ đến bánh bao nhỏ kia đã cảm thấy thích rồi, ừm, năm nay nhất định phải dành thời gian đến tìm em ấy nói chuyện kết hôn. Khoan đã. Bum Bum? Mình… mình không nhìn lầm đâu. Chính là Bum Bum. Em giỏi lắm, thừa dịp anh cực khổ ở Hàn làm bác sĩ, em lại dám đi làm MB? Bán mình ư?Trừ anh ra, ai dám mua em? Đừng nhúc nhích, thành thật một chút, để đại gia đây khai bao cho em.
Mặc dù chẳng khác gì chó ngáp phải ruồi, chiêu thức lại hơi bỉ ổi, hơi nguy hiểm, nhưng coi như Jung phu nhân và Park phu nhân đã thành công, nhưng mà trễ thế này hai người còn chồng con ở nhà lại ngồi ngẩn ở quán bar làm gì? Mau mau về nhà giúp chồng dạy con đi.
Nửa năm sau…
“Kim Jaejoong! Anh có ý gì? Em là em chồng anh đó, anh không giúp em thì thôi, vậy mà dám hùa nhau làm việc xấu. Rốt cuộc em gây tội gì với anh? Sao anh lại giới thiệu bạn gái cho Bum Bum? Sao mỗi tuần lại mai mối cho em ấy? A, anh nói đi, nói cho rõ ràng.” Bác sĩ Shim tràn đầy tức giận, phá cửa vào, chỉ thẳng vào mặt Kim Jaejoong, quở trách.
Kim ma ma vác cái bụng gần sáu tháng, cố gắng nhìn cậu một cái, sau đó lập tức tỏ ra oan uổng nhào vào lòng chồng mình “Chồng, anh xem em anh kìa, nó mắng em. Em đang mang con gái của chúng ta đấy, lỡ hù đến nó thì em phải làm sao? Yunho, em sợ lắm.” Nhắc đến bé gái trong bụng y, lại nhớ tới nửa năm trước ở quán bar kia. Ngày đó hình như là không có gì, nhưng thật ra lại không phải vậy. Hai anh em nhà họ Kim đã gạt ông xã mình, đi tới quán bar vào đêm khuya. Chỗ này, cái xấu xa gì chẳng có, hai mỹ nhân đi tới đương nhiên là rất nguy hiểm. Uổng cho Kim Jaejoong một đời vang danh lừng lẫy, cứ nghĩ Jung Yunho sẽ không biết, nhưng hắn lại không biết ư? Chỗ đó là của hắn mở mà. Xem ra bác sĩ Kim ở cùng Junsu, IQ cũng giảm không phanh rồi. Jung Yunho biết, đương nhiên Park Yuchun cũng sẽ biết. Cậu bạn nhỏ Kim Junsu luôn biết nhận lỗi, viện trưởng Park lại hay luyến tiếc Vật nhỏ nhà mình, nên sau khi về nhà “đùa giỡn” một hồi cũng cho qua. Nhưng Park Yuchun nhà bọn họ không so đo, không có nghĩa là Jung Yunho cũng không so đo. Jung Yunho là ai chứ? Đại ca xã hội đen, tuy rằng hàng ngày đều rất thương vợ, có chút cưng chiều, cho chút kiêu ngạo, nhưng có những chuyện không thể phạm vào, và đụng tới thì không thể bỏ qua. Hơn nữa Kim Jaejoong lại ương bướng không chịu nhận lỗi, quát ầm lên rồi đập chén bát, chồng y đương nhiên tức giận, liền lột thẳng đồ, ném lên giường, cho nên bây giờ trong bụng mới có một bé gái, đây chính là kết quả trời phạt đó.
“Kim Jaejoong! Sao anh lại mai mối cho Bum Bum nhà em? Anh làm thế này, rõ ràng là ép trai nhà lành vào con đường tà đạo. Anh Yunho, anh họ của em, anh họ thân ái của em, anh quản lý anh ấy đi, anh ấy được chiều riết không coi ai ra gì rồi.” Bác sĩ Shim vẫn tức giận, đá đá chân, trách móc.
Jung Yunho ôm yêu nghiệt nhà mình, cong môi, không muốn phát biểu câu nào, Kim Jaejoong chỉnh quần áo, ánh mắt sắc bén, ngồi thẳng dậy “Shim Changmin, Bum Bum nhà em? Hừ, đừng quên, nếu không có anh “ép trai nhà lành”, liệu nó có thành Bum Bum nhà em không? Đúng vậy, là anh sắp xếp cho nó đi xem mắt đó. Sao nào? Em định đánh anh hả? Em cứ thử xem, anh có thể làm cho hai đứa bên nhau, cũng có thể làm hai đứa chia tay đó, đừng có hoài nghi năng lực của anh mày.” Haiz, xem ra Kim ma ma cũng chỉ yếu đuối được ba phút. Shim Changmin đương nhiên không dám đánh, chỉ là trong lòng hậm hực. Rõ ràng mình là người bị hại, cuối cùng gặp yêu nghiệt này lại thành kẻ gây hại. Không được, cứng không được thì mềm vậy.
“Ô ô ô, anh Jaejoong, anh thương thằng em này với. Anh xem em lớn thế này rồi, không dễ dàng mới tìm được đối tượng, không thể để mất được. Anh Jaejoong à, chị dâu thân ái, thằng em này muốn cưới vợ, em cũng muốn có hạnh phúc mà. Chị dâu chính là thiên sứ chuyển kiếp, là Quan Thế Âm Bồ Tát, làm ơn tha cho em đi mà.” Shim Changmin đặt mông xuống sàn, hai tay ôm chân Kim Jaejoong, khóc lóc thảm thiết.
“Bây giờ biết anh mày tốt rồi hả? Hừ, Changmin, không phải anh không muốn giúp em, nhưng em nghĩ lại đi. Lúc trước em sống chết không chịu nghe theo gia đình kết hôn với Bum Bum, em đã tổn thương người ta rồi. Bây giờ nó muốn trả thù em, muốn anh mai mối giúp nó, anh có thể không làm sao? Em cũng đừng tìm anh nữa, anh không giúp gì được đâu.” Kim Jaejoong mở hai tay ra, vẻ mặt bất đắc dĩ nói.
“Anh Jaejoong, không phải em đã giải thích rõ ràng rồi sao. Năm đó em không biết người đính hôn với mình chính là Bum Bum. Ông bà già nhà em chỉ bảo là con trai nhà họ Kim, mà họ Kim thì đầy rẫy, sao em biết chính là Kim Kibum chứ. Nếu biết là em ấy, em cần gì bỏ trốn, làm gì phải lãng phí bốn năm trời.” Changmin càng nói càng cảm thấy oan ức, giọng nói càng lúc càng nhỏ.
“Haiz…” Kim Jaejoong thở dài, y cũng biết sự kiện này khiến cả hai đứa nó đều cảm thấy đau lòng, oan ức cho chính mình.
“Nhưng Kibum nó không nuốt trôi cơn tức này. Nó nghĩ thích em nhiều năm như vậy, kết quả em lại đào hôn. Sau đó thật vất vả mới gặp được, không ngờ, ngay hôm đó lại bị em ăn sạch. Haiz, vì em là em chồng anh, anh sẽ giúp em, đưa tai lại đây.” Nhéo lỗ tai Shim Changmin kéo qua, Kim Jaejoong thì thầm “Em… cứ như vậy~¥! &#%¥*&… @¥#¥@% @*@%@, hiểu chưa?” Shim Changmin gật đầu như giã tỏi “Vâng, em hiểu rồi. Đại tẩu không hổ là cao thủ đó nha, tiểu đệ bội phục, vô cùng bội phục.”
“Hừ, đồ ngốc, học đi. Yunho, em muốn ăn, con nhóc trong bụng em nói nó đói rồi, em muốn ăn bò bít tết, mực chiên, sủi cảo nhân tôm.” Nói xong, Kim ma ma nghiêng đầu, gã lên đùi chồng mình, lần này mang thai không giống hồi mang thằng tiểu quỷ Ji Hyun, lần đó thì ngủ suốt, lần này thì phải ăn suốt.
Cuối tuần, một ngày đẹp trời để xem mắt.
Trong quán cà phê sáng ngời, từng đôi bạn trẻ ngồi với nhau, lúc thì cúi đầu khẽ cười, lúc thì tỏ ra lắng nghe người kia nói chuyện. Giữa chốn thành thị bận rộn lại tìm được một nơi êm ái để yêu đương với nghỉ ngơi thế này. Đương nhiên ở đó cũng sẽ xảy ra một vài trường hợp đặc biệt… như bắt gian chẳng hạn.
Shim Changmin nhìn đồng hồ “Ừ, đã đi vào mười lăm phút rồi. Hừ, giới thiệu con gái cho Bum Bum còn chưa tính, lần này lại là đàn ông. Gì vậy, mặt dài như trái chuối, trông chẳng khác gì con ngựa, nhìn mặt lại sở khanh nữa.” Trốn sau cái cột ngoài lớp cửa thủy tinh, thỉnh thoảng liếc vào trong, bác sĩ Shim vừa trưng ra vẻ mặt hâm mộ lại vừa ghen tị.
“Chú à, khi nào chúng ta vào cứu dì? Cái bác kia nhìn hình như không phải là người tốt.” Ji Hyun ôm đùi Changmin, ngẩng cổ lên nói.
“Nhóc con, thật tinh mắt. Ji Hyun, con nhớ kéo quần áo chú đấy. Inhwan, hì hì, lời chú Changmin nói, con còn nhớ kỹ chưa?” Bế “bình dầu” bé nhỏ kia, Shim Changmin kiên nhẫn hỏi. Inhwan gật gật đầu “Con nhớ hết rồi ạ. Lát nữa gặp chú Bum Bum phải gọi là mẹ, còn bảo chú ấy về nhà với chúng ta, nếu không chịu đi, con sẽ khóc, nếu khóc không được thì liền nhéo vô đùi, đúng không ạ?”
“Bingo! Wow, Inhwan của chúng ta đúng là thiên tài.” Anh Junsu, anh khẳng định tiểu bảo bối lanh lợi này là do đích thân anh sinh? Sao chẳng có chỗ nào giống anh vậy?
“Chú, chú xem kìa. Ông bác đó nắm tay dì.” Ji Hyun vỗ mông Changmin một cái, mặt tỏ ra đầy lo lắng cùng bất đắc dĩ nói.
“Cái gì?” Một tay bế bé Inhwan, một tay kéo bé Ji Hyun, Shim Changmin phá cửa vào, lần này có toàn thắng hay không phải dựa vào hai tiểu bảo bối này cả.
“Xin chào quý khách. Xin hỏi quý khách đi mấy người?” Bồi bàn lập tức bước tới chào hỏi, nhưng Shim Changmin không rảnh bận tậm, nói một câu “tìm người” liền bước tới mục tiêu.
Kibum mới nhấp tách cà phê, còn chưa buông xuống, đã thấy lớn nhỏ bước nhanh về phía mình. Chân Shim Changmin vốn dài, bước một bước bằng cả năm bước của bé Ji Hyun, đáng thương thằng nhóc thất tha thất thểu chạy theo cậu.
“Chang… Changmin?” Kibum đã sớm biết lúc xem mắt thể nào Changmin cũng tới, nhưng không ngờ lần này lại đến với tình trạng này. Chuyện này ít nhiều cũng khiến cậu có chút không tiêu hóa kịp.
“Bum Bum~~ Sao em có thể như vậy? Không phải anh đã nói rồi sao, ba của anh tuy không chấp nhận chúng ta, nhưng anh sẽ không để cho em chịu khổ. Anh có bằng bác sĩ, anh có thể đi làm, anh sẽ nuôi em và con của chúng ta. Bà xã, xin em đừng bỏ anh.” Giờ phút này bác sĩ Shim khóc lóc kể lể, đầy biểu cảm mà ai oán “Bà xã, anh biết năm đó anh không cho em một lời hứa hẹn, mới qua tuổi mười sáu đã khiến em sinh Ji Hyun, lúc sinh Inhwan em còn chưa tròn mười tám, để em phải chịu nhiều khổ sở như vậy, là do anh không đúng. Nhưng anh chưa bao giờ nghĩ sẽ rời bỏ em. Một nhà bốn người chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc, phải không em?” Đẩy bé Ji Hyun lên trước mặt Kibum, Changmin nghĩ thầm: Cháu ngoan, chú trông cậy vào cháu, với khả năng diễn xuất trời phú của mẹ cháu, chú tin cháu cũng làm được.
Ji Hyun kéo một bàn tay Kibum, cúi đầu nhìn sàn nhà “Mẹ… đừng bỏ con với em. Mẹ… con không cần đồ chơi đâu, con sẽ chăm chỉ học Tiếng Anh, con sẽ không cãi nhau với em nữa. Mẹ, đừng vứt bỏ tụi con. Con không muốn bị bạn bè cười chê là không có mẹ đâu.” Nói tới đây, bé Inhwan chưa tới phiên diễn đã òa khóc lên, nhất thời khiến mọi người trong tiệm cà phê đều chăm chú nhìn qua “Ô ô ô ~~~ Oa~ Mẹ~ Inhwan cần mẹ, mẹ, ôm Inhwan đi.” Đúng giọng tiểu cá heo vô địch, thằng bé ở trong lòng Changmin ra sức giãy giụa, chìa hai cánh tay nhỏ xinh đòi Kibum ôm.
Lúc này mặt mày Kim Kibum xám xịt, bất đắc dĩ đón Inhwan, xoa đầu Ji Hyun, rồi quay qua trừng Shim Changmin.
Lúc này “thanh niên mặt ngựa” xấu hổ lên tiếng “Chuyện này… Kibum… đây có phải là hiểu lầm không?”
Kibum quay qua mỉm cười mới y, lại kích hoạt ổ dấm chua Changmin đã chua nay còn chua hơn. Hừ, em còn không an phận, dám cười? Còn cười đẹp đến thế? Cho ai xem, cho tên đó hả?
“Học trưởng Si Won, để anh chê cười rồi.”
Cái gì? Học trưởng? Tình đàn anh đàn em? Lại càng dễ thông d*m, nói không chừng lúc học hành đã cấu kết với nhau.
“Anh này, anh nên nhớ người có chồng rồi không nên chạm vào. Tôi mặc kệ quan hệ của anh với vợ tôi ra sao, nhưng xin anh đừng dây dưa với cậu ấy. Cậu ấy là người đã có chồng con, nếu anh qua lại với cậu ấy chính là bại hoại đạo đức, sẽ bị người đời khinh thường, là hành vi mất nhân tính đấy.” Shim Changmin mở to hai mắt trừng Choi Si Won.
“A… cậu này, hình như cậu hiểu lầm rồi… tôi… tôi…” Nhìn đôi mắt tức giận của Shim Changmin, Choi Si Won bị dọa đến nói lắp bắp, đành phải quay qua nói với Kim Kibum “Kibum à, vợ con anh chắc mua đồ xong rồi, anh đi qua trung tâm đối diện đón họ đây, a… nếu có cơ hội hi vọng chúng ta gặp lại.” Đồng chí Choi Si Won hoàn toàn không muốn bị liên lụy, bỏ lại một câu liền bỏ chạy. Thật không ngờ tiện thể gặp đàn em mà suýt mất cái mạng.
Changmin thở ra một hơi, ngồi xuống cái ghế đối diện Kibum “Bum Bum, sao em không nói rõ với anh. Hóa ra em đi gặp đàn anh. Ha ha~”
“Tôi làm gì cũng phải báo với anh sao? Anh có quan hệ gì với tôi chứ?” Kim Kibum cúi đầu, cười yếu ớt, đối với hành động vừa rồi của Changmin, cậu vừa thấy buồn cười vừa bất đắc dĩ.
“Em nói xem. Khụ khụ, em là mẹ của hai đứa con trai của anh, em nói chúng ta là quan hệ gì?” Vẻ mặt của Shim Changmin xấu xa, cố ý nâng cao giọng, y như muốn tuyên bố “chúng tôi là vợ chồng đấy”.
“Hừ, anh dám lợi dụng hai đứa nhỏ vào mục đích xấu. Shim Changmin, anh không thấy xấu hổ hả?’
“Vợ mình theo đàn ông khác sống vất vưởng, nếu không giám sát kỹ thì sẽ bị đội nón xanh. Anh mà còn bình tĩnh được thì còn là người sao?”
“Shim Changmin! Anh làm gì phải đội nón xanh, đừng có làm trò trước mặt trẻ con. Thật thô bỉ, Ji Hyun, Inhwan, theo mẹ… a… không phải, theo chú đi ăn kem, chúng ta mặc kệ tên điên này đi.” Kibum nhất thời cảm thấy làm mẹ hai tiểu quỷ này cũng không tồi, khi nào cậu cũng sinh một đứa. Kéo hai đứa nhỏ, đi tới gần bồi bàn “Phiền anh, anh kia sẽ tính tiền.” Nói xong, cậu kéo hai bảo bối rời đi.
“Haiz~ Bum Bum, Bum Bum, chờ anh một chút.”
“Thưa anh, a… anh còn chưa tính tiền.” Cô phục vụ cầm hóa đơn, ngượng ngùng nhìn Shim Changmin. Trẻ thế mà đã làm cha rồi, vị khách nãy cũng đẹp trai, đầu năm nay sao các soái ca đều thành đôi hết vậy, con gái như mình tính sao đây?
Shim Changmin bối rối lấy ví ra, miệng lầm bầm “Cái gì thế này, em ăn anh nhìn, em ngồi anh đứng, em đi anh tính tiền, làm gì có cái lý đó chứ.”
Bình luận truyện