Thời Điểm Không Quan Trọng, Quan Trọng Gặp Ai
Chương 25: Rửa bát
Rửa bát.
Quán ăn Mayka
-Nhật Thiên, Nhật Thiên à. Anh đang suy nghĩ gì mà ngẩn người thế?- Băng Hi huơ tay trước mặt anh, nở nụ cười rạng rỡ.
-À… không có gì…thức ăn có hợp khẩu vị của em không?- Nhật Thiên cố tập trung hơn. Đáng chết anh lại nghĩ đến người phụ nữ đó. Lúc nhìn những món ăn trên bàn, anh lại băn khoăn không biết cô ở nhà đang ăn gì. Cùng lúc đó, trong một căn hộ nhỏ, một cô gái đang lom khom bê nồi cháo trên bếp bỗng hắt xì hơi. Thanh Tâm khẽ đưa tay lên chóp mũi, ai đang nhớ cô vậy. Cô làm bộ dạng ngó nghiêng xung quanh, sau đó nghịch ngợm nhìn xuống bụng mình: “ A mẹ biết rồi, có phải tiểu bảo đang nhớ mẹ không. Mẹ cũng nhớ con lắm ấy, mau mau ra gặp mẹ nha. Bây giờ hai mẹ con mình cùng ăn tối nha.” Có lẽ cũng đã trở thành thói quen, một tháng sống trong căn nhà này, luôn có một mình, cô cũng tập cho mình nhanh thích nghi với cuộc sống buồn tẻ này. Cứ mỗi lúc cô đơn, cô lại trò chuyện với tiểu bảo, cảm giác như trong căn nhà này không chỉ có mình cô, cái lạnh và nỗi buồn cũng vì thế mà vơi đi. Với cô bây giờ, sống với tiểu bảo, thế là đủ.
-Anh nói gì cơ? – chiếc thìa trên tay Băng Hi rơi xuống, cô yếu ớt hỏi- Anh đã kết hôn rồi sao? Với ai? Anh hết yêu em rồi sao?- nói đến đây giọng cô cũng nghẹn ngào, nước mắt cũng rơi xuống lã chã.
-Tiểu Hi, em bình tĩnh nghe anh nói- Nhật Thiên vội lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô, bộ dạng đau lòng- Là anh có lỗi với em, cô ấy mang thai con anh. Tô gia không thể bỏ được. Anh không hề yêu cô ấy, cũng không định kéo dài cuộc hôn nhân này nên em cho anh một năm, một năm sau chúng ta lại như trước được không?
-Em xin lỗi, là em không khống chế được cảm xúc của mình. Anh cũng nên chăm sóc cô ấy, phụ nữ mang thai rất cực khổ. Còn em, anh chỉ cần nhớ đến em là đủ rồi- Băng Hi nhẹ nhàng đưa tay anh ra khỏi khuôn mặt mình, đan tay mình vào tay anh nở nụ cười dịu dàng.
Nhật Thiên trầm mặc nhìn người con gái trước mặt. Cô luôn vậy, luôn suy nghĩ cho người khác trước khi suy nghĩ cho mình.
Ăn xong nồi cháo thịt bằm, Thanh Tâm thoải mái ngồi xem ti vi. Thi thoảng lại cười lên khanh khách, đôi lúc tiếng ti vi giúp căn nhà trở nên vui vẻ hơn. Pha cho mình một cốc sữa nóng, cô mở laptop ra xem đơn hàng. Từ ngày nghỉ việc ở công ty, Thanh Tâm bắt tay vào kinh doanh mĩ phẩm trên mạng. Mới đầu công việc cũng khá khó khăn nhưng dạo gần đây, làm ăn rất thuận lợi, đơn hàng mỗi lúc một nhiều nên việc kiểm tra đơn hàng trước khi đi ngủ đã trở thành thói quen. Hôm nay cũng kha khá khách hàng, Thanh Tâm vui vẻ trả lời rồi gập máy tính lại. Chiều nay sau khi đi mua sắm với Hiểu Như, Thanh Tâm có ghé qua cửa hàng mua một vài đĩa nhạc giao hưởng. Nghe nói thai nhi nghe nhạc này sớm rất tốt cho trí não. Cô cho đĩa nhạc vào đầu đĩa, bấm nút tắt tivi. Âm nhạc du dương nhanh chóng bao trùm cả không gian. Nhạc này đâu chỉ tốt cho trẻ con, Thanh Tâm cũng cảm thấy bản thân thật thoải mái. Một nội lực thúc đẩy cô đứng lên trên ghế sopha, tay bắt đầu múa loạn theo tiết tấu. Tối vận động một chút cũng tốt cho sức khỏe, nghĩ vậy cô càng hăng say hơn.
Nhật Thiên vừa mở cửa bước vào thì bị cảnh tượng trước mắt làm sững sờ. Vợ anh à không, người vợ trên danh nghĩa đang nhảy múa điên cuồng trên chiếc sopha trong phòng khách. Âm thanh của các bản nhạc cũng được mở rất lớn. Không có anh cô sống thoải mái vậy sao? Lúc anh tiến đến gần cô thì cũng là lúc bản nhạc kết thúc. Thanh Tâm đứng trên ghế làm bộ dạng nhún chân cúi gập người chào khán giả : “ Cảm ơn… cảm ơn…” Sau đó làm bộ dạng hôn gió khắp xung quanh. Khi nụ hôn của cô hướng về phía cánh cửa, cả người cô cứng lại. Khuôn mặt tối sầm của Nhật Thiên làm Thanh Tâm lúng túng. Cô vội vàng rụt tay lại, khuôn mặt cúi gằm, mái tóc xoăn dài phủ xuống che kín mặt. Cô có cảm giác mình như một đứa trẻ vừa phạm tội đứng trước mặt bố mẹ mình. Thanh Tâm à dù có vui chơi cỡ nào mày cũng không được quênđây là nhà của anh chứ. Đúng thật xấu mặt.
Nhật Thiên cuối cùng cũng phải mở lời. Nếu anh không nói không biết cô còn định đứng đến bao giờ.
-Nửa đêm nửa hôm còn bật nhạc ầm ĩ. Cô không định ngủ à?
Thanh Tâm cuối cùng cũng được khởi động lại trí óc của mình. Cô vội vàng ngóc đầu lên tính giải thích với anh một chút nhưng rồi lại nghĩ anh tại sao lại về đây. Nhưng dường như cô đâu có quyền để hỏi, đây chẳng phải là nhà anh sao.
-Em định đi ngủ rồi đây.- Nói rồi cô lom khom tắt ti vi, trèo xuống sopha rồi lẳng lặng đi vào phòng ngủ. Đứng trước cửa phòng cô chần chừ mãi không bước vào. Lấy hết dũng khí cô quay ra nhìn anh. Anh đang ngồi chống tay trên ghế, đôi mắt nhìn xa xăm bất định
-Liệu… anh có muốn ăn khuya gì không? Em sẽ nấu cho anh. – Chẳng phải anh rất ít ở nhà sao? Thanh Tâm không thể để lãng phí thời gian vợ chồng quý báu được.
-Tôi ăn rồi. Cô không cần bận tâm đến tôi. – Nói rồi anh lẳng lặng mở tivi bật bản tin thời sự chăm chú theo dõi.
Là anh không muốn nói chuyện với cô nữa. Thanh Tâm có ngốc cũng nhận ra anh đang đuổi khéo cô. Chúc anh ngủ ngon một tiếng, Thanh Tâm cũng bước chân vào phòng ngủ. Tập luyện buổi tối một chút làm cô thấm mệt, Thanh Tâm vừa nằm xuống giường là ngủ luôn.
Nhật Thiên cuối cùng cũng có thể thả lỏng cơ thế, anh bật tivi cố gắng mấy cũng không tập trung chú ý vào bản tin được. Cô vừa rời đi ánh mắt anh lại không tự chủ mà dõi theo cô. Anh cũng không biết vì sao anh lại quay về đây nữa, khi nghe Băng Hi nhắc đến cô anh lại càng suy nghĩ về cô nhiều hơn. Rồi tay không tự chủ lại lái xe về nhà mình. Nhìn thấy ánh đèn còn chưa tắt, anh định lên thuyết giáo cô một trận. Dù sao cũng đang mang thai, anh không về thì cũng không phải đợi. Nhưng, anh hoàn toàn bị âm thanh trong phòng làm cho bất ngờ. Anh tự cười mình quá đa tình, cười mình quá ngây thơ khi tin rằng cô vẫn chờ anh về. Có lẽ anh chỉ muốn ghé qua xem cô và con sống thế nào. Cô sống rất tốt, cả hai cũng đều khỏe mạnh. Nhìn thấy kết quả trước mắt anh lại có chút không vui. Cô, không có anh, vẫn mạnh khỏe như vậy. Có lẽ những lời cô nói ở quán café hôm ấy là đúng. Cuộc hôn nhân này với cô, chỉ vì lợi ích bản thân.
Nhật Thiên đưa mắt nhìn ly sữa đã uống hết trên bàn khách. Anh lắc đầu mang ly sữa xuống dưới bếp. Nhìn vào bồn rửa, anh không khỏi bất ngờ: cô vẫn chưa rửa bát. Bát thìa, nồi niêu vẫn còn để bên trong. Nhật Thiên vốn là người sạch sẽ, anh xắn tay rồi bắt đầu rửa. Bình thường phải dọn đồ cho người khác anh rất khó chịu nhưng hôm nay, đứng rửa bát giúp cô, anh lại có chút niềm vui nho nhỏ. Có anh, ít nhất cô cũng có người rửa bát…
Quán ăn Mayka
-Nhật Thiên, Nhật Thiên à. Anh đang suy nghĩ gì mà ngẩn người thế?- Băng Hi huơ tay trước mặt anh, nở nụ cười rạng rỡ.
-À… không có gì…thức ăn có hợp khẩu vị của em không?- Nhật Thiên cố tập trung hơn. Đáng chết anh lại nghĩ đến người phụ nữ đó. Lúc nhìn những món ăn trên bàn, anh lại băn khoăn không biết cô ở nhà đang ăn gì. Cùng lúc đó, trong một căn hộ nhỏ, một cô gái đang lom khom bê nồi cháo trên bếp bỗng hắt xì hơi. Thanh Tâm khẽ đưa tay lên chóp mũi, ai đang nhớ cô vậy. Cô làm bộ dạng ngó nghiêng xung quanh, sau đó nghịch ngợm nhìn xuống bụng mình: “ A mẹ biết rồi, có phải tiểu bảo đang nhớ mẹ không. Mẹ cũng nhớ con lắm ấy, mau mau ra gặp mẹ nha. Bây giờ hai mẹ con mình cùng ăn tối nha.” Có lẽ cũng đã trở thành thói quen, một tháng sống trong căn nhà này, luôn có một mình, cô cũng tập cho mình nhanh thích nghi với cuộc sống buồn tẻ này. Cứ mỗi lúc cô đơn, cô lại trò chuyện với tiểu bảo, cảm giác như trong căn nhà này không chỉ có mình cô, cái lạnh và nỗi buồn cũng vì thế mà vơi đi. Với cô bây giờ, sống với tiểu bảo, thế là đủ.
-Anh nói gì cơ? – chiếc thìa trên tay Băng Hi rơi xuống, cô yếu ớt hỏi- Anh đã kết hôn rồi sao? Với ai? Anh hết yêu em rồi sao?- nói đến đây giọng cô cũng nghẹn ngào, nước mắt cũng rơi xuống lã chã.
-Tiểu Hi, em bình tĩnh nghe anh nói- Nhật Thiên vội lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô, bộ dạng đau lòng- Là anh có lỗi với em, cô ấy mang thai con anh. Tô gia không thể bỏ được. Anh không hề yêu cô ấy, cũng không định kéo dài cuộc hôn nhân này nên em cho anh một năm, một năm sau chúng ta lại như trước được không?
-Em xin lỗi, là em không khống chế được cảm xúc của mình. Anh cũng nên chăm sóc cô ấy, phụ nữ mang thai rất cực khổ. Còn em, anh chỉ cần nhớ đến em là đủ rồi- Băng Hi nhẹ nhàng đưa tay anh ra khỏi khuôn mặt mình, đan tay mình vào tay anh nở nụ cười dịu dàng.
Nhật Thiên trầm mặc nhìn người con gái trước mặt. Cô luôn vậy, luôn suy nghĩ cho người khác trước khi suy nghĩ cho mình.
Ăn xong nồi cháo thịt bằm, Thanh Tâm thoải mái ngồi xem ti vi. Thi thoảng lại cười lên khanh khách, đôi lúc tiếng ti vi giúp căn nhà trở nên vui vẻ hơn. Pha cho mình một cốc sữa nóng, cô mở laptop ra xem đơn hàng. Từ ngày nghỉ việc ở công ty, Thanh Tâm bắt tay vào kinh doanh mĩ phẩm trên mạng. Mới đầu công việc cũng khá khó khăn nhưng dạo gần đây, làm ăn rất thuận lợi, đơn hàng mỗi lúc một nhiều nên việc kiểm tra đơn hàng trước khi đi ngủ đã trở thành thói quen. Hôm nay cũng kha khá khách hàng, Thanh Tâm vui vẻ trả lời rồi gập máy tính lại. Chiều nay sau khi đi mua sắm với Hiểu Như, Thanh Tâm có ghé qua cửa hàng mua một vài đĩa nhạc giao hưởng. Nghe nói thai nhi nghe nhạc này sớm rất tốt cho trí não. Cô cho đĩa nhạc vào đầu đĩa, bấm nút tắt tivi. Âm nhạc du dương nhanh chóng bao trùm cả không gian. Nhạc này đâu chỉ tốt cho trẻ con, Thanh Tâm cũng cảm thấy bản thân thật thoải mái. Một nội lực thúc đẩy cô đứng lên trên ghế sopha, tay bắt đầu múa loạn theo tiết tấu. Tối vận động một chút cũng tốt cho sức khỏe, nghĩ vậy cô càng hăng say hơn.
Nhật Thiên vừa mở cửa bước vào thì bị cảnh tượng trước mắt làm sững sờ. Vợ anh à không, người vợ trên danh nghĩa đang nhảy múa điên cuồng trên chiếc sopha trong phòng khách. Âm thanh của các bản nhạc cũng được mở rất lớn. Không có anh cô sống thoải mái vậy sao? Lúc anh tiến đến gần cô thì cũng là lúc bản nhạc kết thúc. Thanh Tâm đứng trên ghế làm bộ dạng nhún chân cúi gập người chào khán giả : “ Cảm ơn… cảm ơn…” Sau đó làm bộ dạng hôn gió khắp xung quanh. Khi nụ hôn của cô hướng về phía cánh cửa, cả người cô cứng lại. Khuôn mặt tối sầm của Nhật Thiên làm Thanh Tâm lúng túng. Cô vội vàng rụt tay lại, khuôn mặt cúi gằm, mái tóc xoăn dài phủ xuống che kín mặt. Cô có cảm giác mình như một đứa trẻ vừa phạm tội đứng trước mặt bố mẹ mình. Thanh Tâm à dù có vui chơi cỡ nào mày cũng không được quênđây là nhà của anh chứ. Đúng thật xấu mặt.
Nhật Thiên cuối cùng cũng phải mở lời. Nếu anh không nói không biết cô còn định đứng đến bao giờ.
-Nửa đêm nửa hôm còn bật nhạc ầm ĩ. Cô không định ngủ à?
Thanh Tâm cuối cùng cũng được khởi động lại trí óc của mình. Cô vội vàng ngóc đầu lên tính giải thích với anh một chút nhưng rồi lại nghĩ anh tại sao lại về đây. Nhưng dường như cô đâu có quyền để hỏi, đây chẳng phải là nhà anh sao.
-Em định đi ngủ rồi đây.- Nói rồi cô lom khom tắt ti vi, trèo xuống sopha rồi lẳng lặng đi vào phòng ngủ. Đứng trước cửa phòng cô chần chừ mãi không bước vào. Lấy hết dũng khí cô quay ra nhìn anh. Anh đang ngồi chống tay trên ghế, đôi mắt nhìn xa xăm bất định
-Liệu… anh có muốn ăn khuya gì không? Em sẽ nấu cho anh. – Chẳng phải anh rất ít ở nhà sao? Thanh Tâm không thể để lãng phí thời gian vợ chồng quý báu được.
-Tôi ăn rồi. Cô không cần bận tâm đến tôi. – Nói rồi anh lẳng lặng mở tivi bật bản tin thời sự chăm chú theo dõi.
Là anh không muốn nói chuyện với cô nữa. Thanh Tâm có ngốc cũng nhận ra anh đang đuổi khéo cô. Chúc anh ngủ ngon một tiếng, Thanh Tâm cũng bước chân vào phòng ngủ. Tập luyện buổi tối một chút làm cô thấm mệt, Thanh Tâm vừa nằm xuống giường là ngủ luôn.
Nhật Thiên cuối cùng cũng có thể thả lỏng cơ thế, anh bật tivi cố gắng mấy cũng không tập trung chú ý vào bản tin được. Cô vừa rời đi ánh mắt anh lại không tự chủ mà dõi theo cô. Anh cũng không biết vì sao anh lại quay về đây nữa, khi nghe Băng Hi nhắc đến cô anh lại càng suy nghĩ về cô nhiều hơn. Rồi tay không tự chủ lại lái xe về nhà mình. Nhìn thấy ánh đèn còn chưa tắt, anh định lên thuyết giáo cô một trận. Dù sao cũng đang mang thai, anh không về thì cũng không phải đợi. Nhưng, anh hoàn toàn bị âm thanh trong phòng làm cho bất ngờ. Anh tự cười mình quá đa tình, cười mình quá ngây thơ khi tin rằng cô vẫn chờ anh về. Có lẽ anh chỉ muốn ghé qua xem cô và con sống thế nào. Cô sống rất tốt, cả hai cũng đều khỏe mạnh. Nhìn thấy kết quả trước mắt anh lại có chút không vui. Cô, không có anh, vẫn mạnh khỏe như vậy. Có lẽ những lời cô nói ở quán café hôm ấy là đúng. Cuộc hôn nhân này với cô, chỉ vì lợi ích bản thân.
Nhật Thiên đưa mắt nhìn ly sữa đã uống hết trên bàn khách. Anh lắc đầu mang ly sữa xuống dưới bếp. Nhìn vào bồn rửa, anh không khỏi bất ngờ: cô vẫn chưa rửa bát. Bát thìa, nồi niêu vẫn còn để bên trong. Nhật Thiên vốn là người sạch sẽ, anh xắn tay rồi bắt đầu rửa. Bình thường phải dọn đồ cho người khác anh rất khó chịu nhưng hôm nay, đứng rửa bát giúp cô, anh lại có chút niềm vui nho nhỏ. Có anh, ít nhất cô cũng có người rửa bát…
Bình luận truyện