Thời Điểm Không Quan Trọng, Quan Trọng Gặp Ai

Chương 53: Đánh bạn



Đánh bạn

Thanh Tâm vừa bước chân vào bàn làm việc đã bị giám đốc Trương gọi điện nhắc nhở về dự án với Tô thị. Cô cúp máy, chán nản nằm úp mặt trên bàn. Không phải chứ, mới gặp anh thôi mà, cô không muốn một ngày gặp anh quá nhiều như vậy nhưng vì chuyện công ty sớm ngày nào hay ngày nấy. Bãi đỗ xe Sân golf Sanghai country club

Thanh Tâm ngồi trong xe ô tô chơi điện tử. Lại thua rồi, cô chán nản quăng điện thoại ra sau. Không phải chứ đã 4 tiếng rồi sao anh vẫn còn chưa ra, ngồi trong này chán muốn chết. Đôi mắt chán chường bỗng bắt được hình ảnh người đàn ông lịch lãm trong bộ đồ chơi golf màu trắng. Anh bước đi chậm rãi về phía xe của mình, xung quanh cũng không ít vệ tinh bám theo, những giám đốc liên tục thao thao bất tuyệt về các dự án, những cô gái tiếp khách xinh đẹp.

Nhật Thiên dường như không mấy để tâm đến những người xung quanh. Những cô gái liên tục bám víu lấy cánh tay làm anh vô cùng khó chịu nhưng bàn tay còn chưa kịp gỡ thì bắt gặp hình ảnh cô gái sáng nay đang hùng hổ đi về phía mình. Nhìn thấy cô, anh khẽ nhếch môi cười, mấy cô gái đó, không cần anh phải đụng tay vào.

-Tô tổng… Tô tổng – Thanh Tâm cố ngụy trang cho bản thân một dáng vẻ tự nhiên nhất có thể. Cô chen người vào giữa anh và những cô gái, tạo khoảng trống giữa họ.

Nhật Thiên mỉm cười, mọi dự đoán của anh đều chính xác.

Những cô gái tiếp khách nhìn Thanh Tâm với ánh mắt giận dữ. Từ đâu lại nhảy ra người phụ nữ vô duyên cướp mất cơ hội đến gần Tô tổng. Hai người họ định kéo cô ra thì bị ánh mắt của người đàn ông bên trong dọa cho hoảng sợ. Đôi mắt anh đang cảnh cáo bất cứ ai cũng không được đến gần, cũng không được phép chạm vào cô ấy.

Ánh mắt đó cũng dành cho tất cả những vệ tinh còn lại, họ cũng nhanh chóng hiểu ra ý của anh mà lẳng lặng rút lui.

Thanh Tâm còn đang mải quay ra tìm cơ hội nói chuyện hợp tác với anh nên không hề để ý tất cả mọi người đều rút đi hết. Thanh Tâm rút trong túi ra tập kế hoạch, cô cẩn thận đưa lên trước mặt anh:

-Tô tổng, anh có thể xem xét lại được không? Nếu anh không vừa lòng ở chỗ nào chúng tôi có thể sửa chữa.

-Em ăn trưa chưa? – Nhật Thiên không mấy quan tâm đến tập giấy trước mắt.

-Anh nghiêm túc được không? Tôi đang xin anh cho chúng tôi một cơ hội nữa. Chúng tôi nhất định…

-Anh đói rồi. Em đi ăn với anh đi. – Nhật Thiên cắt lời cô, bàn tay ấm áp nắm lấy tay cô.

-Anh đừng như vậy được không? Tôi không ăn gì hết. Anh biết tôi đến tìm anh vì việc gì mà. Anh có thể đừng vì chuyện cá nhân mà làm ảnh hưởng đến quyết định hợp tác của mình được không? Nếu là vì tôi xúc tiến kế hoạch này mà anh không đồng ý thì chúng tôi sẽ đổi người. Tôi tuyệt đối sẽ không để anh phải chạm mặt tôi nữa.

Nhật Thiên chán nản đưa tay bịt mồm cô lại. Cô còn tiếp tục không biết anh phải đứng đây bao lâu nữa. Anh thở dài chán nản, xem ra anh phải lợi dụng công việc để bắt cô ăn tối với mình rồi:

-Em không ăn trưa, được thôi. Nhật Thiên anh trong mắt em là người đàn ông hẹp hòi lấy việc công trả thù riêng sao? Chồng em không phải người thiển cận như vậy. Nếu em vẫn còn chưa biết điểm thiếu sót trong bản hợp đồng thì anh rất vui lòng chỉ cho em. Nhưng em phải mời anh ăn cơm. – Nhật Thiên chăm chú nhìn biểu cảm trên gương mặt cô.

-Chồng cũ anh nói nhầm rồi. Được, chỉ là một bữa cơm thôi mà. Anh muốn ăn gì cũng nên nhớ tôi là người làm công ăn lương lại còn có con nữa mong anh chọn quán nào hợp lý chút.

Nhật Thiên thấy cô đồng ý thì mừng như điên. Anh cố giữ cho bản thân bình tĩnh, anh còn chưa ra hết điều kiện.

-Tất nhiên là anh sẽ chọn hợp lý nhất. Tối nay, ăn ở nhà em được không?

Thanh Tâm vốn không muốn rước người đàn ông này vào cửa nhưng nghĩ đến giá cả đắt đỏ ở mấy nhà hàng ở Thượng Hải nên đành cắn răng gật đầu.

Thanh Tâm quay trở lại công ty tiếp tục hoàn thành mấy kế hoạch còn dang dở thì nhận được điện thoại của cô giáo.

-Mẹ Đậu Đậu, chị đến trường được không? Đậu Đậu đánh nhau với bạn, phụ huynh bên kia muốn gặp mặt chị. – Cô giáo ái ngại thông báo cho Thanh Tâm.

Thanh Tâm xin nghỉ phép buổi chiều rồi lái thẳng xe đến mẫu giáo. Không phải chứ Đậu Đậu nhà cô dù có nghịch ngợm, nói nhiều nhưng chưa bao giờ đánh bạn. Cô vẫn luôn dạy thằng bé phải yêu chuộng hòa bình mà.

Nhật Thiên vừa bước ra từ phòng tổng giám đốc chi nhánh Beauty Plus bên Thượng Hải thì nhìn thấy bóng hình hấp tấp chạy ra ngoài. Anh cũng định ra nhắc cô một chút về chuyện tối nay nhưng nhìn thấy bộ dạng vội vã của cô anh lập tức lấy xe đuổi theo.

-Đậu Đậu, sao con đánh bạn? – Thanh Tâm tức giận mắng thằng bé.

-Tại nó nói con trước. Nó bảo con là thằng không cha nên con mới đánh nó. – Cô quay sang nhìn khuôn mặt sưng sưng của đứa bé kia. Phụ huynh bên đó cũng rất gay gắt, họ muốn nhà trường phạt Đậu Đậu lại còn nói nếu không xin lỗi và bồi thường sẽ làm Đậu Đậu bị đuổi học, không trường nào nhận. Thanh Tâm hoảng sợ nhìn khuôn mặt tức giận của hai người trước mặt, hai người này cô không lạ. Họ chính là con cháu nhà thị trưởng. Thằng con cô hôm nay động nhầm người rồi.

-Con không nói, là nó gây sự đánh nhau với con. – Thằng bé mặt sưng bắt đầu phản bác, khuôn mặt sưng đỏ còn được trang trí thêm hai hàng nước mắt trông vô cùng đáng thương.

-Mày có nói- Đậu Đậu tức giận nhảy ra trước mặt thằng bé kia.

-Tao không nói- Thằng bé mặt sưng gân cổ lên cãi, khóc càng dữ dội hơn.

-Mày có làm, thằng đàn ông dám làm không dám chịu. Tao phải dạy dỗ mày. – Nói rồi Đậu Đậu xông lên trước cả người bừng bừng khí thế như ra trận.

Thanh Tâm vội đưa tay tóm thằng bé lại. Kiểu gì cũng phải xin lỗi thôi, cô vẫn còn muốn nuôi dạy Đậu Đậu ở thành phố này.

-Cho tôi xin lỗi, trẻ con không hiểu chuyện. Anh chị muốn bồi thường bao nhiêu ạ?

Đậu Đậu bực bội muốn thoát khỏi tay mẹ. Mẹ đâu có làm gì sai, nó cũng không có làm sai, sao phải xin lỗi và bồi thường?

-50 triệu nhân dân tệ. Nó cũng phải xin lỗi con tôi nữa. – Người phụ nữ chanh chua thốt ra một mức giá.

Thanh Tâm sững sờ tiếp nhận mức giá họ đưa ra. 50 triệu, bán cả nhà cả xe cũng không đủ. Bây giờ chỉ còn nước bảo Đậu Đậu xin lỗi làm họ hòa hoãn lại thôi.

-Đậu Đậu, con xin lỗi bạn đi. Nhanh lên.- Thanh Tâm làm bộ nghiêm khắc kéo thằng bé lên phía trước. Sao cô không hiểu tâm tư của con trai mình, cô cũng nhìn thấy mấy vết xước trên gò má nó, nó cũng bị thằng bé kia đánh mà.

-Con… con không sai… Con không làm.- Đậu Đậu khoanh tay lắc đầu, vừa được mẹ nới lỏng phạm vi thằng bé nhảy tót ra cửa để tẩu thoát.

Thanh Tâm chán nản đuổi theo. Đậu Đậu, con biết 50 triệu là bao nhiêu không hả.

Đậu Đậu biết đôi chân ngắn cũn của mình không địch được với mẹ nhưng vẫn cố gắng lao về phía trước cho đến khi cả người va vào bức tường thịt rắn chắc. Đậu Đẩu ngầng đầu lên. Khi hai mắt to tròn nhìn thấy người đàn ông phía trước thì nước mắt nước mũi từ đâu bỗng tuôn ra xối xả:

-Chú Nhật Thiên… ô ô… người ta bắt nạt mẹ con cháu… ô ..ô

Nhật Thiên loay hoay lau nước mắt cho thằng bé, anh bế thằng bé lên, sải bước vào bên trong. Vừa nãy đứng bên ngoài anh cũng nghe được ít nhiều nội dung vấn đề. Xem ra Đậu Đậu cũng là thằng bé rất cố chấp như cô.

Đậu Đậu quay trở lại có thêm hậu thuẫn thì tự tin hơn. Thằng bé vênh mặt ngồi trên tay anh trở lại phòng. Thanh Tâm sửng sốt nhìn màn cứu thế tuyệt vời của anh. Dù trong lòng có chút không vui nhưng xem ra lần này phải nhờ đến anh rồi.

-Tô tổng….- Ba của đứa bé cuối cùng cũng lên tiếng nhưng bây giờ giọng anh ta có vẻ run rẩy.

-Anh, cháu tôi làm chuyện gì sao? – Nhật Thiên vu vơ hỏi.

-À không, trẻ con không biết gì. Chuyện bé xé ra to thôi. – Người đàn ông lập tức cười cầu hòa. Anh có ngu mới đi đắc tội với người đàn ông này.

Nhật Thiên mỉm cười nhìn Đậu Đậu trong lòng cũng có chút thành tựu.

Siêu Thị

-Mẹ, mẹ. Mẹ đi chậm thôi. – Đậu Đậu lẽo đẽo chạy theo cô.

-Con còn biết mẹ là mẹ con à? Vậy sao mẹ vừa nói con không nghe. – Thanh Tâm tức giận bẹo hai má của Đậu Đậu. Nó chưa biết anh là ba của nó đã thế rồi không biết khi nó biết rồi nó còn cần người mẹ như cô không?

- Mẹ mẹ con biết lỗi rồi nhưng con có lỗi với mẹ thôi.- Đậu Đậu nhanh nhẩu lấy lòng.

Thanh Tâm mặc kệ thằng bé, cô bế nó để vào trong giỏ rồi tiếp tục đẩy đi. Nhật Thiên đứng bên cạnh vội đẩy giúp cô. Đây là lần đầu tiên anh đến siêu thị, thì ra đi siêu thị cũng hay phết. Cả ba người đi bên nhau như một gia đình vậy.

-Mẹ mua socola đi. – Đậu Đậu ôm chặt cánh tay cô, nũng nịu xin xỏ.

Thanh Tâm thờ ơ rút tay ra, cô đẩy xe trực tiếp đến quầy thanh toán.

Đậu Đậu vẫn không từ bỏ, nó quay đầu sang cầu cứu người thứ hai có tiềm lực kinh tế. Nhật Thiên thấy ánh mắt của thằng bé thì không cầm được lòng, anh bốc mấy thanh socola trên tay rồi ra quầy khác thanh toán riêng.

Thanh Tâm mệt mỏi để túi đồ lên bàn, hôm nay cô không trừng phạt thằng nghịch tử Đậu Đậu sợ sau này nó cứ cậy Nhật Thiên mà lộng hành, lúc ấy cũng không biết giải quyết sao cho hợp lí.

-Đậu Đậu, con ra đây. Úp mặt vào tường đứng im như vậy không ăn tối nữa, hôm nay mẹ phạt con xem con sau này còn dám hỗn láo như vậy không.- Thanh Tâm chỉ tay góc tường ở phòng khách, mắt lườm Đậu Đậu.

-Mẹ, mẹ tha cho con. Con biết lỗi rồi, sau con không dám nữa.- Đâu Đậu chắp tay van xin, mắt ngân ngấn nước. Không phải chứ, đứng úp mặt vào tường thì không sao nhưng sao lại không cho cậu ăn tối, mẹ lại cố tình rán gà nữa chứ.

-Không được, ra kia đứng nhanh lên, đừng để mẹ cáu. Đúng, chỗ đó, úp mặt vào, đặt hai tay sau đầu rồi đứng đó mà sám hối đi.- Thanh Tâm chỉnh xong tư thế cho thằng bé, để xem sau này nó có còn dám không nghe lời nữa không. Đậu Đậu không sợ mắng, cũng không sợ đánh chỉ sợ bị bắt nhịn ăn, đây là kinh nghiệm cô tích lũy được sau ba năm nuôi nó.

Nhật Thiên nhìn bộ dạng đáng thương của Đậu Đậu thì vừa thương lại vừa buồn cười, lúc anh định mở mồm xin cho thằng bé thì bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của cô. Anh chỉ còn biết đi vào phòng khách ngồi xem ti vi tỏ vẻ không quan tâm. Thực ra Nhật Thiên muốn đưa cho Đậu Đậu mấy cái kẹo socola vừa mua nhưng cứhai phút Thanh Tâm lại đi qua nhìn. Nhà cô không rộng, ở nhà bếp có cửa sổ để nhìn ra phòng khách nên rất dễ kiểm tra. Dù tất bật trong bếp nhưng cô vẫn muốn để ý xem Đậu Đậu có tuân thủ mệnh lệnh không, nhìn thằng bé úp mặt vào tường mà lòng cô cũng xót xa, Đậu Đậu không có lỗi, lỗi ở người mẹ như cô đã không thể cho con một gia đình hoàn chỉnh. Nhưng cô không thể vì thế mà bỏ qua cho con vì đánh bạn, dù gì đó cũng là hành vi không đúng, không phạt cô sợ Đậu Đậu sẽ tái phạm.

-Đậu Đậu, đứng nghiêm. Không nói chuyện…

-Đậu Đậu, con không tập trung thì mẹ sẽ cho con đứng suốt đêm.

-Đậu Đậu ai cho con xem ti vi, úp mặt vào tường cho mẹ?

Thanh Tâm cuối cùng cũng hài lòng bê thức ăn ra bàn. Gà rán, canh bò hầm dưa, mực xào thập cẩm, thịt quay- toàn món Đậu Đậu thích

-Mẹ, mẹ… con đứng thế này lâu lắm rồi ấy, lại còn đói nữa- mùi thơm làm cho cậu xiêu lòng, sao hôm nay mẹ nấu nhiều món ngon quá vậy.

-Trẻ nhỏ đang tuổi ăn tuổi lớn, để bỏ bữa không tốt- cuối cùng Nhật Thiên cũng phải lên tiếng.

-Đúng rồi, đúng rồi con còn nhỏ nếu bỏ bữa sẽ bị ốm, ngã bệnh… không tốt- Đậu Đậu nhanh chóng phụ họa thêm bằng mấy động tác kiểu chóng mặt, chân lảo đảo sắp ngã.

-Con đứng im, không ăn không uống gì hết.Ngoan ngoãn đứng tiếp đi.- Thanh Tâm tập trung sắp bát đũa. Cô đâu có vô tâm vậy, thực ra cô đã phần cho nó trong nồi rồi, đợi tí ăn xong cô sẽ dọn lên, Đậu Đậu còn nhỏ bắt nhịn sợ rằng không tốt cho sức khỏe.

-Mẹ… chú Nhật Thiên…- lần này thì thằng bé khóc rồi, giọng đầy ấm ức.

-Thanh Tâm, cô không cho Đậu Đậu ăn tôi cũng không ăn, tôi không ăn thì không đọc kế hoạch gì hết- nhìn thấy nước mắt của thằng bé, anh lại đâm nổi giận, sao cô lại tàn nhẫn như vậy chứ? Nói rồi chạy lại lau nước mắt cho Đậu Đậu ôm vào lòng.

-Thôi được rồi. Đậu Đậu không phải diễn nữa, mẹ chẳng bảo con là con trai không bao giờ được khóc sao? Hai người vào đây ăn cơm đi cho nóng.- Thanh Tâm thở dài quay lại lấy bát cho Đậu Đậu.

Ăn xong bữa cơm, cô bật ti vi cho Đậu Đậu xem còn mình cầm bản kế hoạch vào bếp. Nhật Thiên đang rửa bát thấy cô bước vào liền mỉm cười, anh cảm thấy bây giờ ba người như là một gia đình hạnh phúc vậy.



-Anh uống gì? Trà hay café?

-Cho anh cốc trà đi.- Nhật Thiên chăm chú đọc lại tập tài liệu.

Thanh Tâm nhẹ nhàng đặt cốc trà bên cạnh, ngồi về phía đối diện, mắt nhìn chăm chú. Anh vẫn tiếp tục đọc, cuối cùng đóng lại hỏi cô: “ Theo em một công ty làm ăn như Tô thị thì cái gì cần quan tâm hàng đầu?”. Thanh Tâm không cần suy nghĩ liền trả lời: “ Đương nhiên là lợi nhuận”. Anh mỉm cười nhìn cô gật đầu, tiếp tục nói: “ Bản kế hoạch này rất hoàn hảo nhưng phía bên công ty anh chưa nhìnthấy ích lợi mà nó đem lại, cả về kế hoạch bán và tung ra thị trường, mức giá cụ thể, tiền mà công ty anh nhận được cũng chưa có? Thế nên với Tô thị, bản hợp đồng này chẳng khác nào một đống giấy vụn…”

Thanh Tâm bị lời nói của anh làm cho bất ngờ, quả thật kế hoạch đã quá thiếu sót, cô nhanh tay đánh lại trong laptop. Hai người tập trung thảo luận, cùng nhau bổ sung thêm bản kế hoạch. Đậu Đậu từ bên phòng khách nhìn sang khẽ cười, mẹ cậu thực rất xứng đôi với người đàn ông này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện