Thời Gian Có Anh, Kí Ức Thành Hoa

Chương 2-3: Không phụ thời gian cùng anh (3)



Edit: Thoa Xù

Beta: Thố Lạt

Mấy ngày nay Mạc Ly bận đến mức thần trí hồ đồ, đầu óc choáng váng, tan việc lại nhận được điện thoại của Hàn Kính, bảo cô lúc về nhà ghé qua siêu thị mua chút nguyên liệu nấu ăn, kết quả là lúc tính tiền mới phát hiện ra mình đã bỏ quên ví tiền ở bệnh viện rồi.

Cô lúng túng hỏi nhân viên thu ngân: “Có thể thanh toán bằng thẻ không?”

Nhân viên thu ngân khẽ lắc đầu, “Dạ không nhận thanh toán thẻ ạ.”

“Tôi có việc phải đi gấp mà.” Mạc Ly gượng cười nói, “Không thì thế này đi, phiền cô giúp tôi thanh toán cái này, tôi lập tức chuyển khoản cho cô được không?”

“Ví tiền của tôi để trong phòng nghỉ rồi, không có mang theo bên người.” Cô bé lực bất tòng tâm.

Mạc Ly nhìn hai túi đồ mà mình mất cả buổi mới chọn xong, đang lúc khó khăn, thì gặp được bóng dáng quen thuộc -- cách đó không xa Úy Trì vừa mới đi qua kệ thức uống, cô như gặp được cứu tinh, “Này!”

Uý Trì ngẩng đầu, nhìn thấy cô, theo bản năng liền cau mày lại.

Mà Mạc Ly đã nhanh chóng đi về phía anh, ngượng ngùng nói: “Lần trước chúng ta đã gặp nhau ở bệnh viện.”

“Ừ.”

Thái độ của đối phương rất lạnh nhạt, nhưng Mạc Ly đang gặp chuyện khó xử, chỉ bất chấp khó khăn mà nói: “Anh có thể cho tôi mượn hai trăm đồng không? Tôi...”

“Không tiện.” Uý Trì nói xong lập tức đi ra ngoài, Mạc Ly bị đả kích sững sờ tại chỗ, dường như anh không muốn nán lại lâu với cô. Dĩ nhiên, cũng có thể là hành vi của cô giống như lừa gạt, chỉ là tâm lý đề phòng của anh quá mạnh thôi.

Mạc Ly lại gặp phải Úy Trì lần nữa, là trong một nhà hàng. Lúc đầu cô cũng không phát hiện ra Uý Trì, tập trung dùng bữa tối và trò chuyện với Hàn Kính.

“Ngày hôm qua em gọi điện thoại cho ba em, vốn là muốn nói với ông hai ngày nữa sẽ về nhà, kết quả là lại nói tới chuyện kết hôn sinh con, lại là kết thúc trong buồn bực.”

Hàn Kính: “Ba em sợ sự nghiệp mà ông vất vả gầy dựng không có con cháu kế thừa đúng không? Anh cũng có thể hiểu được ông, dù sao thì em cũng không còn nhỏ nữa.”

Vẻ mặt Mạc Ly như đưa đám, “Em cũng hiểu mà, nhưng em thật sự không có cách nào thỏa hiệp. Người ông ấy giới thiệu em cũng đã thử qua lại, chỉ có thể làm bạn bè, làm người yêu thì không được. Ây da, hôn nhân vốn là chuyện thêu hoa trên gấm, chứ không phải là tuyết thượng gia sương(*).”

(*) Thêu hoa trên gấm: làm cho sự vật, sự việc gì đó đẹp hơn. Tuyết thượng gia sương: đã rét vì tuyết lại thêm lạnh vì sương, ví với việc hết cái khổ này đến cái khổ khác, tổn hại ngày càng nặng nề.

Hai người vừa tán gẫu đôi câu, Hàn Kính chợt nhớ đến cái gì đó, lại hỏi: “Con trai của thầy em, tình hình như thế nào rồi?”

“Chẩn đoán bệnh tình chỉ có thể nói là không quá kém, có lẽ duy trì được ba năm nữa. Nhưng cũng chỉ hi vọng thôi.” Mạc Ly rầu rĩ nói, “Cũng may là còn có người ở bên cạnh cậu ấy, nhưng điều may mắn duy nhất, cũng làm cho người ta vô cùng đau xót. Tình yêu tuổi trẻ, không nên nặng nề như vậy.”

Lúc này Uý Trì ngồi cách bàn của họ ba bốn mét khẽ cau mày. Thính lực của anh rất tốt, đoạn đối thoại của bọn họ anh cũng nghe được rất rõ ràng.

Người đàn ông đối diện Uý Trì cười nói: “Uý Trì, tôi nói thật, cậu mở tiệm chụp hình thật sự là quá mai một, suy tính một chút, đến công ty của tôi thực hiện kế hoạch lớn đi, xem như giúp đỡ tôi đi.”

Uý Trì: “Không tiện, Lư Phi, tôi không có hứng thú.”

“Kiếm tiền thì nói đến hứng thú làm gì chứ.”

“Tôi cũng không có hứng thú với tiền bạc.”

Lư Phi thầm nói: “Sao lúc nào dáng vẻ của cậu cũng giống như nhìn thấu sự đời vậy.”

Lúc này Triệu Mạc Ly đứng dậy đi đến phòng vệ sinh không chú ý đến một bên dây giày bị tuột ra, lúc đi ngang qua bên cạnh Uý Trì, suýt chút nữa là ngã xuống. Anh tay mắt lanh lẹ bắt được cánh tay của cô, tránh được chuyện ngoài ý muốn.

Chờ Mạc Ly đứng vững, lòng vẫn còn sợ hãi thì thấy rõ là ai cứu cô, trên mặt vô ý lộ ra nụ cười, “Lại gặp nhau rồi.” Sau đó cô nói cám ơn, ngồi xổm xuống thắt lại dây giày. Uý Trì rũ mắt nhìn cô, không quá nhiệt tình, mắt anh chỉ khẽ động.

Còn Mạc Ly thắt dây giày xong lập tức rời đi.

Lô Phi thấy Uý Trì cúi đầu uống trà, mắt lại nhìn theo hướng Triệu Mạc Ly dần biến mất, anh thấy rất lạ lùng, sốt sắng nói: “Tôi với cậu biết nhau, cũng đã ba năm rồi nhỉ? Tuổi tác của hai chúng ta xấp xỉ nhau, con của tôi cũng học mẫu giáo rồi, cậu cũng thêm tuổi.” Anh nhớ tới năm đó, chính là Uý Trì đã cứu con gái cưng của anh suýt chút nữa bị xe đụng phải. Mà qua tiếp xúc mấy năm nay, Lô Phi rất khâm phục sự thông thái của Úy Trì, anh cảm thấy người bạn này của anh cái gì cũng tốt, chẳng qua là không biết hưởng thụ cuộc sống, cuộc sống giống như là tu khổ hạnh vậy, đơn điệu lại nhàm chán, dĩ nhiên cũng không thấy anh có tình cảm với người nào.

“Tôi không nghĩ đến chuyện kết hôn.”

“Anh sống như vậy rất cô đơn đó.” Lô Phi tán dóc vài câu kết hôn tốt như thế nào, nào là có người nấu cơm, ngã bệnh có người ở bên cạnh chăm sóc vân vân, sau đó còn nói, “Cô nàng xinh đẹp ban nãy cũng không tệ đâu, anh có tài người ta có diện mạo...”

Uý Trì nói: “Người ta có bạn rồi.” Ý chỉ Hàn Kính, vì vậy mà chủ đề câu chuyện dừng lại.

Vừa đúng lúc Mạc Ly trở lại nghe được hai câu đối thoại cuối cùng của bọn họ, không biết sao lại nói chen vào: “Rõ ràng hai chúng ta đều là người tài mạo song toàn nhỉ.”

Hai người nghiêng đầu nhìn cô, cô thoải mái vạch trần: “Bình luận sau lưng người khác, cũng không phải là người có phong độ.”

Uý Trì: “Thật xin lỗi, vô ý mạo phạm.”

Lô Phi lại cợt nhả nói: “Bọn tôi đang nói về cô gái đẹp, sao cô biết người bọn tôi nói là cô vậy?”

Mạc Ly thờ ơ nhún vai, “Vậy thì xem như tôi "tự mình đa tình" đi.” Sau đó cô nhìn Uý Trì, do dự hỏi, “Không biết anh và Úy Lam là quan hệ gì? Trước kia tôi vẫn muốn liên lạc với cô ấy, nhưng trước sau đều không liên lạc được.”

“Con bé là em gái của tôi.”

Vốn dĩ cô còn tưởng rằng là người yêu linh tinh, “A, cô ấy có khỏe không?”

“Về quê rồi.”

“À.” Thì ra là quê của anh không phải ở đây. Dù sao thì cũng nhận được câu trả lời rồi, Mạc Ly cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ nói “Hai anh từ từ dùng.” Rồi lập tức tránh đi.

Chờ Mạc Ly trở lại chỗ ngồi, Hàn Kính liền hỏi: “Là ai vậy? Có quen biết sao?”

“Không tính là quen biết, cái anh mặc áo len kia, em chỉ gặp mặt ba lần thôi.” Mạc Ly nói xong, lắc đầu cười, “Mỗi lần anh ta gặp em, vẻ mặt đều không tốt lắm, dáng vẻ khi nói chuyện với em không bao giờ vui vẻ.”

Hàn Kính lại dồn ép cô, “Hả? Cô Triệu à, không phải là cô luôn được yêu thích sao? Từ bác gái già sáu mươi tuổi, đến trẻ nhỏ ba tuổi cũng có thể tán gẫu vô cùng hớn hở mà.”

Mạc Ly đùa giỡn đáp lời: “Thế cho nên, cảm giác "thất sủng" đúng thật là không tốt lắm.”

Sau khi mùa thu qua đi, miền nam nghênh đón trận tuyết đầu mùa, lên cao dày đặc trên mặt đất hai ngày.

Đường Tiểu Niên đi vào tiệm chụp hình, chỉ thấy Uý Trì đang lau lá cây, không nhanh không chậm, giống như dư thời gian vậy.

“Ông chủ, chỗ này của ông còn nhận người không?” Điều trị nửa năm Đường Tiểu Niên gầy đi rất nhiều.

Uý Trì nghiêng đầu nhìn cậu ta, “Cậu ở chỗ này lãng phí thời gian, không cảm thấy tiếc sao?”

“Tôi cũng không biết.” Đường Tiểu Niên thành thật nói, “Bây giờ tôi không biết phải dùng thời gian ba năm này như thế nào thì tôi mới không cảm thấy hối tiếc đây. Hạ Sơ học đại học ở đây, tôi báo với cô ấy là cùng chỗ, nhưng tôi đã bỏ nửa năm học rồi, trường học biết tình hình của tôi, họ cho tôi bảo lưu lại, nếu sang năm tôi muốn học tiếp thì có thể tiếp tục. Bà nội tôi ở viện dưỡng lão. Bất cứ lúc nào tôi cũng có thể thấy bà ấy. Thời gian còn lại, tôi muốn làm chút chuyện có ý nghĩa, ví dụ như là làm việc "cứu người" cho ông chủ.”

“Vậy thì cậu nên đến đội phòng cháy chữa cháy.”

Đường Tiểu Niên cười gượng nói: “Không ngờ ông chủ đây còn có thể nói đùa? Nhưng tôi thích chỗ này của anh, dù sao cũng là anh đã cứu Hạ Sơ, tôi phải tri ân báo đáp.”

“Chính là cậu đã cứu cô ấy.”

“Nhưng mà, là anh đã nói với tôi "tương lai" của cô ấy, ông chủ, tương lai của mọi người anh đều có thể thấy sao?”

“Tôi chỉ nhìn thấy của những người vào tiệm chụp hình để chụp hình.” Trong lòng anh bổ sung thêm một câu, ngoại trừ một người.

Ý nói là, anh quả thật có thể thấy được tương lai mọi người, chẳng qua là chỉ chọn một phần nhỏ?

“Tại sao?”

“Thích đặt câu hỏi như vậy, thôi thì đến trường học đi.” Uý Trì buông miếng vải trắng trong tay xuống, thản nhiên nói.

Đường Tiểu Niên bình chân như vại lấy ba lô đặt trên ghế sofa, cũng không hỏi lại là thông qua máy chụp hình hay là bản thân anh ta có thể thấy được tương lai, nói: “Anh không có từ chối, tôi xem như anh tiếp nhận tôi, ông chủ Úy.”

Sau khi tuyết ngừng một ngày mưa lại nổi lên, lại ẩm ướt lại lạnh lẽo, Mạc Ly bị cảm, điều này làm cho cô nhớ lại lúc cô vừa tới thành phố A ba năm trước đây, cũng gặp phải loại thời tiết này, làm cho cô bị cảm một trận, dày vò cô đến sống dở chết dở.

Kết quả là hôm nay cô vừa đến cửa chính của phòng khám để đi điều chế thuốc, vậy mà gặp ngay cảnh bác sĩ gặp nạn, ba người đàn ông tay cầm gậy gỗ xông tới, trông thấy bác sĩ mặc áo khoác trắng liền đánh. Cô nhìn thấy nữ đồng nghiệp mà ngày đầu tiên mình đi làm, đã tán gẫu với cô rằng “Mặc dù làm bác sĩ khổ cực mệt muốn chết đi được, nhưng cảm giác cứu sống người khác thì vô cùng tuyệt” cũng đang ở đây, bị người ta đánh một gậy vào đầu, máu trên trán đang chảy xuống. Cô tức giận muốn xông lên ngăn đám người cố tình gây sự này lại, chỉ thấy có người chắn trước mặt cô, dùng cánh tay chặn lại một gậy đang đánh tới cô, sau đó đạp một cước đá văng người kia ra. Cô nhìn rõ là Uý Trì, nhất thời có chút sững sờ.

Các nhân viên an ninh cùng hợp lực lại, mau chóng ngăn chặn được đám người kia lại, chuyện ầm ĩ được dừng lại.

Bác sĩ bị thương đều được đưa đi điều trị vết thương, Mạc Ly thấy Uý Trì bước ra khỏi cửa chính của phòng khám bệnh, cô không chần chờ, chạy đến cửa sổ quầy thuốc nói: “Cho tôi một chai thuốc tiêu sưng dạng xịt. Lát tôi trở lại tính.”

Cô nhận lấy đồ mà đồng nghiệp đưa rồi chạy ra ngoài, nhanh chóng đuổi kịp người kia.

“Anh Úy.” Mạc Ly không nói thêm nữa mà nắm lấy tay Uý Trì, muốn vén cao tay áo của anh để kiểm tra, lại bị anh hất ra.

“Tôi không sao.”

Mạc Ly hơi lúng túng, “Tôi chỉ muốn xem qua vết thương của anh một chút, không phải muốn lợi dụng gì anh.”

Trời lại mưa lác đác, mà đối phương thật sự không nể mặt.

Cuối cùng cô nhịn không được hỏi: “Anh Úy này, anh có vẻ cực kỳ không muốn tiếp xúc nhiều với tôi?”

“Đúng vậy.”

Lòng Mạc Ly hơi buồn bã, không biết là do chuyện vừa rồi nên trong lòng vẫn còn sợ hãi, hay là vì câu nói lạnh lùng của anh nên trong lòng cô mới chán nản như vậy.

Cô đưa thuốc cho anh, “Đây là thuốc tiêu sưng, một ngày thoa ba lần. Trong vòng hai mươi bốn giờ sau khi bị thương có thể chườm lạnh, hai mươi bốn giờ tiếp theo có thể chườm nóng. Nếu như cảm thấy quá đau, thì nên đi khám bác sĩ. Lúc nãy, cám ơn. Cuối cùng, anh Úy, sau này tôi nhìn thấy anh sẽ lập tức tránh đi.”

Mạc Ly đi vài bước, theo bản năng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên khuôn mặt mà mỗi lần gặp gỡ đều phẳng lặng kia, dường như có phần ảo não?

Mạc Ly thật sự không hiểu, anh ta ảo não cái gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện