Thời Gian Lạnh Lẽo
Chương 30: Tôi chơi đã mới thôi
Edit: V.O
Sáng sớm hôm sau thức dậy, Cố Vãn đã nhận ra một hàng người giúp việc đứng chung quanh cười nhìn cô, có quần áo đã chuẩn bị và bữa sáng phong phú ngon miệng. Mà người đàn ông kia ngồi gác chân ở ghế sa lon da thật đắt giá dịu dàng nhìn cô.
Mặt Cố Vãn lập tức lạnh xuống.
Bước chân trần xuống đi tới hướng Bạc Lương: “Chừng nào thì anh mới chịu trả con trai lại cho tôi!"
Bạc Lương cúi đầu nhìn hai chân trần của cô, hơi cau mày, lấy giày đế bằng trong tay người giúp việc, cúi người xuống, ở bên cạnh Cố Vãn,vươn tay nâng chân cô lên tự mình mang cho cô.
"Từ trước em đã có thói xấu này, vẫn không đổi được, đi chân trần dễ bị khí lạnh xâm nhập vào người, thân thể em vốn không tốt, càng phải tự để ý."
Lời nói của người đàn ông êm ái giống như lông chim gãi trái tim Cố Vãn.
Khiến chân trong tay anh không kìm được co rúm lại.
Nhớ lại trước kia, Bạc Lương cũng thường tỉ mỉ mang giày cho mình, nhưng sau này tật xấu của cô vẫn không sửa được, anh mới trải thảm lông dê cả nhà.
Tay không kìm được nắm chặt.
Người đàn ông này mãi vẫn như thế, một mặt có thể cưng chiều mình lên trời, một mặt lại làm chuyện tàn nhẫn nhất.
Hít sâu một hơi, khẽ cười nói: "Chắc là Bạc tổng lại nghĩ tới vị tiểu thư Cố Vãn kia đúng không, tôi chỉ ngẫu nhiên để chân trần, anh suy nghĩ nhiều rồi."
"Vậy sao?"
Người đàn ông nhíu mày nhìn cô: "Vậy anh tạm tin em lần này."
"..."
Cố Vãn giận đến muốn đánh người, cô nhìn thấy rõ sự vui vẻ trong mắt kia.
"Bạc tổng, chúng ta đừng nói thừa nữa, dieendaanleequuydoon – V.O, trả con lại cho tôi!"
"Không thể nào, anh đã nói rồi, anh chơi đã mới thôi!"
"Anh!"
Lần này Cố Vãn thật giận đến muốn đánh người, rõ ràng Bạc Lương đang qua loa với mình.
Nhưng trong lòng cũng không lo lắng nữa.
Cô đẩy Bạc Lương, cho dù muốn dùng con trai ép cô, thì anh cũng sẽ không thật sự làm gì với Tiểu Sâm.
Huống chi...
Tiểu Sâm là con anh, có lẽ, bọn họ sống chung với nhau nhiều cũng tốt...
——
"Boss, chúng tôi đã điều tra cả một ngày nhưng vẫn mãi không tìm được chút tin tức nào của Tiểu thiếu gia Kiều Sâm. Tôi thật sự không hiểu, tại sao anh nhất định phải nhận tội này chứ, rõ ràng chuyện đứa bé mất tích hoàn toàn không phải do anh làm."
Bây giờ Trợ lý không hiểu rốt cuộc ông chủ mình đang nghĩ cái gì.
Nhưng người đàn ông cao lớn lạnh lùng trước mặt lại bước chậm lại, lẩm bẩm: "Nếu cô ấy cho là đứa bé ở trong tay tôi, thì ít nhất cô ấy sẽ không quá lo lắng, nhưng nếu như biết đứa bé mất tích, cô ấy sẽ phát điên."
"..."
Trong nháy mắt, Trợ lý cứng ngắc tại chỗ.
Lúc này, Trợ lý không biết phải nói gì cho phải.
Có lẽ...phu nhân mãi mãi không biết Boss đã làm bao nhiêu chuyện cho cô.
Nếu như...vị tiểu thư Phi Vãn kia chính là phu nhân Cố Vãn, thì tốt.
Nhưng...lỡ như không phải, vậy Boss nên làm gì bây giờ?
Trợ lý thấy dáng vẻ suy sút của Boss, cho nên cũng thật lòng hy vọng Kiều Phi Vãn chính là Cố Vãn mà bọn họ luôn tìm, Bạc Lương sống hăng hái bây giờ mới là chính anh, nếu như cọng rơm cuối cùng này không còn, Bạc Lương tuyệt đối không chịu đựng nổi.
Hai tuần liên tiếp, Kiều Sâm giống như bốc hơi, tin tức gì cũng không có.
Từ Kinh Thành đến Tuyên Thành, Cố Vãn càng phiền não, cùng càng ngày càng nóng lòng gặp con, nhưng cho dù cô ép hỏi thế nào Bạc Lương vẫn luôn ngậm miệng không nói chuyện về Tiểu Sâm, càng thêm không cho phép cô ra cửa.
Mỗi ngày chỉ có người giúp việc trông chừng ở nhà, mà cô tựa như chim hoàng yến bị nhốt lại.
Ở nhà Bạc Lương có thể tốt với cô từng li từng tí, có thể tốt đến mức ngay cả cô rơi một sợi tóc cũng biết, nhưng chỉ cần nói tới chuyện đi ra ngoài, Bạc Lương sẽ nổi điên giam cầm cô.
Lòng Cố Vãn càng ngày càng phát hoảng.
Nhất là hôm nay chợt nhận được một bức thư.
Đáy lòng cô càng có linh cảm xấu.
Sáng sớm hôm sau thức dậy, Cố Vãn đã nhận ra một hàng người giúp việc đứng chung quanh cười nhìn cô, có quần áo đã chuẩn bị và bữa sáng phong phú ngon miệng. Mà người đàn ông kia ngồi gác chân ở ghế sa lon da thật đắt giá dịu dàng nhìn cô.
Mặt Cố Vãn lập tức lạnh xuống.
Bước chân trần xuống đi tới hướng Bạc Lương: “Chừng nào thì anh mới chịu trả con trai lại cho tôi!"
Bạc Lương cúi đầu nhìn hai chân trần của cô, hơi cau mày, lấy giày đế bằng trong tay người giúp việc, cúi người xuống, ở bên cạnh Cố Vãn,vươn tay nâng chân cô lên tự mình mang cho cô.
"Từ trước em đã có thói xấu này, vẫn không đổi được, đi chân trần dễ bị khí lạnh xâm nhập vào người, thân thể em vốn không tốt, càng phải tự để ý."
Lời nói của người đàn ông êm ái giống như lông chim gãi trái tim Cố Vãn.
Khiến chân trong tay anh không kìm được co rúm lại.
Nhớ lại trước kia, Bạc Lương cũng thường tỉ mỉ mang giày cho mình, nhưng sau này tật xấu của cô vẫn không sửa được, anh mới trải thảm lông dê cả nhà.
Tay không kìm được nắm chặt.
Người đàn ông này mãi vẫn như thế, một mặt có thể cưng chiều mình lên trời, một mặt lại làm chuyện tàn nhẫn nhất.
Hít sâu một hơi, khẽ cười nói: "Chắc là Bạc tổng lại nghĩ tới vị tiểu thư Cố Vãn kia đúng không, tôi chỉ ngẫu nhiên để chân trần, anh suy nghĩ nhiều rồi."
"Vậy sao?"
Người đàn ông nhíu mày nhìn cô: "Vậy anh tạm tin em lần này."
"..."
Cố Vãn giận đến muốn đánh người, cô nhìn thấy rõ sự vui vẻ trong mắt kia.
"Bạc tổng, chúng ta đừng nói thừa nữa, dieendaanleequuydoon – V.O, trả con lại cho tôi!"
"Không thể nào, anh đã nói rồi, anh chơi đã mới thôi!"
"Anh!"
Lần này Cố Vãn thật giận đến muốn đánh người, rõ ràng Bạc Lương đang qua loa với mình.
Nhưng trong lòng cũng không lo lắng nữa.
Cô đẩy Bạc Lương, cho dù muốn dùng con trai ép cô, thì anh cũng sẽ không thật sự làm gì với Tiểu Sâm.
Huống chi...
Tiểu Sâm là con anh, có lẽ, bọn họ sống chung với nhau nhiều cũng tốt...
——
"Boss, chúng tôi đã điều tra cả một ngày nhưng vẫn mãi không tìm được chút tin tức nào của Tiểu thiếu gia Kiều Sâm. Tôi thật sự không hiểu, tại sao anh nhất định phải nhận tội này chứ, rõ ràng chuyện đứa bé mất tích hoàn toàn không phải do anh làm."
Bây giờ Trợ lý không hiểu rốt cuộc ông chủ mình đang nghĩ cái gì.
Nhưng người đàn ông cao lớn lạnh lùng trước mặt lại bước chậm lại, lẩm bẩm: "Nếu cô ấy cho là đứa bé ở trong tay tôi, thì ít nhất cô ấy sẽ không quá lo lắng, nhưng nếu như biết đứa bé mất tích, cô ấy sẽ phát điên."
"..."
Trong nháy mắt, Trợ lý cứng ngắc tại chỗ.
Lúc này, Trợ lý không biết phải nói gì cho phải.
Có lẽ...phu nhân mãi mãi không biết Boss đã làm bao nhiêu chuyện cho cô.
Nếu như...vị tiểu thư Phi Vãn kia chính là phu nhân Cố Vãn, thì tốt.
Nhưng...lỡ như không phải, vậy Boss nên làm gì bây giờ?
Trợ lý thấy dáng vẻ suy sút của Boss, cho nên cũng thật lòng hy vọng Kiều Phi Vãn chính là Cố Vãn mà bọn họ luôn tìm, Bạc Lương sống hăng hái bây giờ mới là chính anh, nếu như cọng rơm cuối cùng này không còn, Bạc Lương tuyệt đối không chịu đựng nổi.
Hai tuần liên tiếp, Kiều Sâm giống như bốc hơi, tin tức gì cũng không có.
Từ Kinh Thành đến Tuyên Thành, Cố Vãn càng phiền não, cùng càng ngày càng nóng lòng gặp con, nhưng cho dù cô ép hỏi thế nào Bạc Lương vẫn luôn ngậm miệng không nói chuyện về Tiểu Sâm, càng thêm không cho phép cô ra cửa.
Mỗi ngày chỉ có người giúp việc trông chừng ở nhà, mà cô tựa như chim hoàng yến bị nhốt lại.
Ở nhà Bạc Lương có thể tốt với cô từng li từng tí, có thể tốt đến mức ngay cả cô rơi một sợi tóc cũng biết, nhưng chỉ cần nói tới chuyện đi ra ngoài, Bạc Lương sẽ nổi điên giam cầm cô.
Lòng Cố Vãn càng ngày càng phát hoảng.
Nhất là hôm nay chợt nhận được một bức thư.
Đáy lòng cô càng có linh cảm xấu.
Bình luận truyện