Thời Gian Sánh Bước Bên Em
Chương 12: Trán liền trán, mũi kề mũi
Edit: Nhạc Vi | Beta: Thạch Họa Lam + Oanh Kiyomi
Mai Nhiễm lê một bên chân tập tễnh của mình đi đi lại lại, ánh sáng dịu nhẹ nơi hành lang phủ lên người cô. Mái tóc dài đen nhánh của cô khẽ đung đưa, ẩn hiện phía sau là cần cổ trắng nõn như ngó sen tươi mát, lấp lánh tựa hồ đang phát sáng.
Ánh đèn cũng theo bước chân cô mà đong qua đưa lại.
Cô nên gõ cửa hay không đây?
Lý do gõ cửa là: Người thân đến thăm, còn chưa kịp chuẩn bị, chẳng nhẽ định để máu chảy thành sông sao?
Không gõ cũng có đắn đo của không gõ: Phải nói với anh ấy thế nào đây?
Vừa nghĩ tới viễn cảnh kia Mai Nhiễm đã cảm thấy xấu hổ muốn chết rồi. Cô đập đầu vào tường vài lần: “Sao mình lại rảnh rỗi sinh nông nổi đi chuốc say tài xế duy nhất trong biệt thự này chứ?”
Ở chỗ bà cụ nhất định sẽ không có loại đồ như vậy, chỗ dựa duy nhất đành chỉ trông cậy vào người đàn ông kia.
Nhưng vấn đề quan trọng là phải nói với anh ấy như thế nào?!
Mai Nhiễm cắn môi đi dạo một vòng, cuối cùng lấy hết can đảm gõ cửa.
“Vào đi”.
Anh đứng trước cây đèn đọc sách quay đầu lại nhìn cô đang đứng ngoài cửa với vẻ ngạc nhiên.
Cô nhích từng bước nhỏ xíu chậm như sên, đầu cúi gằm không có cam đảm nhìn vào mắt anh.
“Anh Phó, tôi có một chuyện muốn làm phiền anh.”
“Có chuyện gì thế?”
“Anh có thể…” Mai Nhiễm hạ giọng thấp xuống: “Đưa tôi đi mua một ít đồ không?”
Người kia nhíu mày, có hơi thắc mắc: “Đồ gì vậy?”
Hơi nóng từng chút bốc lên mặt Mai Nhiễm, cô lí nhí như muỗi kêu: “Là… ừm, thứ mà trong tình huống có hơi đặc biệt một tí, con gái nhất định phải… dùng tới.”
Cô nói lòng vòng, nhưng Phó Thời Cẩn lại hiểu được, ánh mắt như có như không lướt một lượt trên người cô. Mặt Mai Nhiễm đỏ bừng. Trước giờ da mặt cô rất mỏng, huống chi người trước mặt lại là anh.
Thật đúng là quá xấu hổ rồi.
“Tôi biết rồi.”
Người đàn ông đặt cuốn sách trên tay xuống, Mai Nhiễm theo bản năng đi phía sau anh, ai ngờ anh đột nhiên quay lại: “Em cứ ngồi xuống đi, tôi sẽ về nhanh thôi.”
Mai Nhiễm chợt hiểu ý của anh, vội vàng xua xua tay: “Không cần, không cần đâu!”
Sao cô lại không biết xấu hổ bắt một người đàn ông như anh đi mua thứ đó chứ, cô có cảm giác như mình không tôn trọng anh vậy.
“Bên ngoài trời đang mưa.”
Anh đứng trên hành lang, cơn gió từ ban công thổi vào làm tóc mái bay bay. Gương mặt tuấn tú của anh vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng giọng nói lại mang ý ngăn cản: “Những ngày này đừng nên để bị cảm lạnh.”
“À” Người kia đi được vài bước rồi quay lại hỏi: “Có yêu cầu nhãn hiệu nào không?”
Anh đang cười.
Mai Nhiễm như bị người ta niệm chú định thân.
Đây là lần đầu tiên cô thấy anh cười. Cô không hề biết một người đàn ông khi cười rộ lên lại đẹp đến như vậy. Ý cười vương vấn bên môi anh, đôi mắt màu nâu sâu thẳm như bầu trời đầy sao, lông mày cũng thả lỏng. Cả người anh thoạt nhìn nhu hòa như thể đắm chìm trong làn nước mát lạnh dịu dàng, thoáng chốc đã cướp mất toàn bộ tâm trí cô.
Thì ra người đàn ông lạnh nhạt như anh khi dịu dàng sẽ là thế này.
****
Cả đêm trằn trọc không yên, Mai Nhiễm ngủ thẳng tới 9 giờ sáng hôm sau.
Ánh mặt trời lặng lẽ chiếu bên đầu giường. Mưa đã ngừng rơi, tiếng chim hót líu lo ngoài cửa sổ tràn ngập căn phòng.
Mai Nhiễm chán nản kéo kéo tóc, rời giường rửa mặt chải đầu.
Bà cụ thấy cô đi xuống thì cười híp cả mắt: “Mau tới đây ăn sáng đi.”
Mọi chuyện tự nhiên như thể cô chính là một thành viên trong ngôi nhà.
Mai Nhiễm không hề có chút phản cảm nào với bà cụ hết mực hiền lành này, cho dù tối qua bà cụ nói đường xuống núi không đi được, rồi sau đó Phó Thời Cẩn vẫn đi xuống núi mua được đồ giúp cô.
Cô lờ mờ đoán được bà cụ đang hiểu lầm điều gì, tâm trạng cô bỗng dưng như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
“Sáng nay Thời Cẩn nói với bà là tối qua con không ngủ được, bảo bà đừng làm phiền con.” Bà cụ đưa một chén cháo nóng hổi qua.
Mai Nhiễm nhìn xung quanh, “Anh ấy đâu rồi ạ?”
“Chắc là đang ngủ bù rồi.” Lông mày bà cụ nhíu thành hình chữ xuyên (川). “Có một dạo, hầu như đêm nào nó cũng mất ngủ, nghiêm trọng tới mức uống thuốc ngủ cũng không được. Cơ thể suy nhược, gầy rộc đi, làm bà lão này nhìn mà xót xa vô cùng”.
“Gần đây cũng là tình trạng đó ạ?”
“Gần đây thì đỡ hơn”. Bà cụ gật đầu: “Nhưng mà, lâu lâu bà lại thấy nó chong đèn trong phòng sách tới rạng sáng.”
Mai Nhiễm suy nghĩ một lúc rồi nói: “Con có vài dược thiện*. Để con viết ra, bà nấu thay đổi mỗi ngày cho anh ấy ăn, chắc sẽ cải thiện được tình trạng mất ngủ”.
(*Dược thiện là một loại thực phẩm có chức năng điều trị, có thể dùng làm thực phẩm và làm thuốc.)
“Vậy thì tốt quá!” Mắt bà cụ nhìn cô sáng rực, ý vị sâu xa thở dài: “Năm nay Thời Cẩn cũng đã hai mươi chín rồi, nếu có một cô gái biết chăm sóc lo lắng ở cạnh thì tốt biết mấy.”
Mai Nhiễm không biết phải tiếp lời ra sao, đành yên lặng húp cháo.
Ăn sáng xong, mặt trời cũng đã lên cao. Tài xế Dương cũng đã hết say, vừa thấy Mai Nhiễm đã bật ngón cái.
Đúng là nhìn không ra, cô gái này tuổi còn trẻ mà tửu lượng lại tốt đến vậy!
Mai Nhiễm cười cười. Thật ra tửu lượng của cô cũng không phải tốt lắm, chỉ là cô có “bài thuốc gia truyền” thôi. Tác dụng của phương thuốc này làm chậm quá trình say, nhưng hậu quả vô cùng kinh khủng. Giống như lần trước vậy, hơi men bốc lên thì gần như bất tỉnh nhân sự.
Ông Dương cố ý đến đây để đưa cô về bệnh viện, chiếc xe chầm chậm tiến về phía trước. Mai Nhiễm nhìn ra ngoài xe, nước đọng thành vũng rất nhiều, trên đường đi có thể thấy nhân viên vệ sinh đang tiêu độc khử trùng.
Vừa bước vào Khoa Trung y, suýt nữa Mai Nhiễm đã đụng phải cô nàng trợ lý, cô hơi lùi về phía sau.
Điền Điềm vừa nhìn thấy cô thì nhăn mặt kêu ríu rít: “Chị, tạm thời chị đừng vào, ở trong có chuột chết đó!”
Thế là Mai Nhiễm đừng ngoài cửa nói chuyện với cô nàng.
Trợ lý vẫn chưa hết sợ hãi, vỗ ngực: “Chắc là bị nước đẩy vào, hôi quá đi mất! May mà có A Lam xử lý… Hừm, chị, không phải chị còn phép à, sao đã về rồi?”
“Còn nữa, sáng nay chị không có nhà à? Em muốn mang đồ ăn tới cho chị, cuối cùng gọi cửa cả buổi cũng chẳng thấy gì.”
Ánh mắt Mai Nhiễm sáng lên: “Lúc em tới thang máy đã sửa xong chưa?”
“Chưa xong đâu.” Điền Điềm lắc đầu hơi ngừng một lát: “Nhưng chắc bây giờ cũng xong rồi nhỉ? Lúc về em thấy có người đang đứng sửa ở đó.”
Mai Nhiễm vui vẻ, xem ra đêm nay có thể về nhà ngủ rồi. Sáng nay cô thấy thông báo gửi đến nói điện nước của khu nhà đã được cấp lại.
Ánh mặt trời chói chang, A Lam đứng bên trong gọi lớn: “Chị Điềm, có thể vào rồi!”
“Đây đây!”
Trong tiếng cười như chuông ngân, Mai Nhiễm nhìn khoảng không trong xanh như vừa được gột rửa, cô bước vào trong.
Sau cơn mưa trời lại sáng, mọi thứ lại trở về vẻ ban đầu.
Vì mọi người tập trung xử lý công việc sau ngập lụt nên cả buổi chiều Khoa Trung y vắng tanh, Điền Điềm buồn chán trốn dưới quầy thuốc lướt Weibo.
“Oa, fan của nam thần nhà em đã sắp lên tới 20 triệu rồi!”
Từ sau khi gặp Phó Thời Cẩn, mỗi ngày cô nàng đều phải vào Weibo của anh một lần, giống các fan của anh bày tỏ tình yêu nồng cháy.
Giống như: Fan của nam thần mỗi ngày tăng bao nhiêu rồi, bao giờ nam thần đăng bài đăng thứ mười một? Cái hố follow tròn trĩnh của nam thần khi nào thì có thể mọc lên một cái cây đây?
Đương nhiên, vấn đề mà mọi người quan tâm nhất gần đây chính là sau khi ngôi sao nữ nổi tiếng Mai Mộng Nhiên follow Phó Thời Cẩn thì đến khi nào con số 0 lịch sử kia sẽ phá lệ biến thành 1?
Nhưng mà số 0 kia mãi chẳng chịu nhúc nhích. Một số fan quá khích của Mai Mộng Nhiên không chịu nổi chạy tới Weibo của Phó Thời Cẩn buông lời khiêu khích.
Còn có thể phiền phức thêm một chút được không: Ha ha, thật đúng là cao ngạo đến không thể chấp nhận được! Nữ thần của tôi cũng đã follow anh ta lâu như thế rồi mà anh ta không thèm follow lại. Chẳng phải cũng chỉ là một phú nhị đại thôi sao, chảnh cái gì chứ? Không có ba mình, thì anh ta cũng chẳng là cái thá gì đâu. Chả ai giàu quá ba đời, tôi chống mắt lên nhìn đấy [cười nhạt]
Bình luận này nhanh chóng được các fan của Mai Mộng Nhiên like lên top đầu.
Ngay sau đó, fan của thiên hậu với sức chiến đấu mạnh mẽ ngang ngửa cũng nghe tiếng mà nhanh chóng kéo đến tham gia náo nhiệt.
Ngựa con ăn cỏ đêm: Nói người ta là phú nhị đại, cô có thấy gato không? Có bản lĩnh thì cô cũng ‘phú’ một cái cho tôi xem xem? Đã nghèo thì đừng ngồi đó gâu gâu [hô hô]
Ốc sên tiên sinh bò bò bò: Để tui phổ cập chút kiến thức cho vị đại gia này nhé, tui muốn chỉnh lại một chỗ. Nói nghiêm túc thì Phó Thời Cẩn không được xem là phú nhị đại đâu, ít gì cũng là phú n đại cmnr. Ngoài ra, ông ngoại anh ấy là thương nhân đồ cổ ở Thượng Hải ngày xưa, lúc đó có thể tính là gia tài bạc triệu rồi. Ừm, theo như tôi biết, anh Phó còn đứng tên kinh doanh một hiệu đồ cổ phải có đến trăm năm tuổi tên gọi là “Danh Phẩm Trai.”
Ốc sên tiên sinh bò bò bò: Xin phép dâng hai tay cho cái nhóm bị đau mắt hột “Bộ sưu tập tác phẩm nghệ thuật đương đại Trung Quốc do Phó Thời Cẩn sưu tầm”. P/s: Người xuất sắc hơn chúng ta còn cố gắng như vậy, chúng ta nỗ lực có tác dụng quái gì nữa? Đi tắm rồi ngủ cho rồi [thở dài]
Có bình luận này, các fan của Phó Thời Cẩn thay nhau lên tiếng đập cho đám người kia bầm dập, bỏ chạy mất dạng.
Con tim nhỏ bé của Điền Điềm không ngừng run rẩy, sau khi đọc xong, hai chân xém chút nhũn cả ra.
Mẹ ơi!
Cô nàng khó tin xoa xoa mặt, “Mình thật sự đã từng tiếp xúc với cái người chỉ xuất hiện trong truyền thuyết này à? Không phải mơ chứ?”
Sau cơn bão “Alice”, thấm thoắt đã đến thứ sáu.
Thứ bảy này là sinh nhật của Mai Hồng Viễn. Mai Nhiễm xin nghỉ phép ba ngày để về thành phố S. Sau khi máy bay hạ cánh, cô kéo hành lý đi tìm chiếc xe đến đón mình.
“Cô Nhiễm.” Tài xế thân thiện chào cô rồi cất hành lý.
“Chú Châu” Mai Nhiễm dùng tiếng Quảng Đông nói với ông: “Đã lâu không gặp.”
“Lần này cháu về mấy ngày?”
Mai Nhiễm ngồi ghế sau, giơ ba ngón tay ra “Ba ngày ạ.”
Chú Châu thở dài “Cháu và ông Mai mỗi lần gặp nhau cứ như đốt đèn, đèn chưa kịp nóng đã phải đi rồi.”
Mai Nhiễm cười cười: “Sao chú còn chưa lái xe đi ạ?”
“Có thể phải chờ thêm một lát nữa”. Chú Châu nhìn đồng hồ. “Lần này ông Mai đón tiếp một vị khách quý, nghe nói là người giám định đồ cổ từ nước ngoài về”. Ông nói nhỏ: “Chắc là sắp đến rồi”.
“Vậy ạ…” Mai Nhiễm không để ý: “Vậy cháu đi mua ít đồ, khoảng mười phút nữa cháu sẽ quay lại nhé”.
Cửa hàng miễn thuế ở sân bay S có bán khăn choàng nhung Kashmir. Sắp tới là sinh nhật Dư Thanh, cô cũng nên chuẩn bị quà sinh nhật cho cô nàng.
Mai Nhiễm vốn đã có kiểu dáng khăn choàng muốn chọn, vậy nên cô nhanh chóng mua được quà. Nhìn đồng hồ thấy đã mất sáu phút, cô thoải mái quay về xe.
Mở cửa xe, Mai Nhiễm cúi người ngồi vào. Ai ngờ vị trí lúc đầu đã có người, người đàn ông ngồi bên trong nghe thấy tiếng thì quay đầu nhìn lại, Mai Nhiễm bất ngờ đụng phải anh.
Trán dán vào trán, chóp mũi chạm vào nhau, hơi thở hòa quyện dây dưa.
Sơ mi trắng cài cúc cẩn thận, mắt sâu mũi cao, gương mặt lạnh nhạt như sương, còn cả hơi thở nam tính mát lạnh…
Quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn.
Mai Nhiễm nghe thấy tiếng tim mình đập như trống giã, vừa mạnh vừa to, từng chút từng chút đánh vào lồng ngực.
Cả người cô như mễm nhũn ra…
Mai Nhiễm lê một bên chân tập tễnh của mình đi đi lại lại, ánh sáng dịu nhẹ nơi hành lang phủ lên người cô. Mái tóc dài đen nhánh của cô khẽ đung đưa, ẩn hiện phía sau là cần cổ trắng nõn như ngó sen tươi mát, lấp lánh tựa hồ đang phát sáng.
Ánh đèn cũng theo bước chân cô mà đong qua đưa lại.
Cô nên gõ cửa hay không đây?
Lý do gõ cửa là: Người thân đến thăm, còn chưa kịp chuẩn bị, chẳng nhẽ định để máu chảy thành sông sao?
Không gõ cũng có đắn đo của không gõ: Phải nói với anh ấy thế nào đây?
Vừa nghĩ tới viễn cảnh kia Mai Nhiễm đã cảm thấy xấu hổ muốn chết rồi. Cô đập đầu vào tường vài lần: “Sao mình lại rảnh rỗi sinh nông nổi đi chuốc say tài xế duy nhất trong biệt thự này chứ?”
Ở chỗ bà cụ nhất định sẽ không có loại đồ như vậy, chỗ dựa duy nhất đành chỉ trông cậy vào người đàn ông kia.
Nhưng vấn đề quan trọng là phải nói với anh ấy như thế nào?!
Mai Nhiễm cắn môi đi dạo một vòng, cuối cùng lấy hết can đảm gõ cửa.
“Vào đi”.
Anh đứng trước cây đèn đọc sách quay đầu lại nhìn cô đang đứng ngoài cửa với vẻ ngạc nhiên.
Cô nhích từng bước nhỏ xíu chậm như sên, đầu cúi gằm không có cam đảm nhìn vào mắt anh.
“Anh Phó, tôi có một chuyện muốn làm phiền anh.”
“Có chuyện gì thế?”
“Anh có thể…” Mai Nhiễm hạ giọng thấp xuống: “Đưa tôi đi mua một ít đồ không?”
Người kia nhíu mày, có hơi thắc mắc: “Đồ gì vậy?”
Hơi nóng từng chút bốc lên mặt Mai Nhiễm, cô lí nhí như muỗi kêu: “Là… ừm, thứ mà trong tình huống có hơi đặc biệt một tí, con gái nhất định phải… dùng tới.”
Cô nói lòng vòng, nhưng Phó Thời Cẩn lại hiểu được, ánh mắt như có như không lướt một lượt trên người cô. Mặt Mai Nhiễm đỏ bừng. Trước giờ da mặt cô rất mỏng, huống chi người trước mặt lại là anh.
Thật đúng là quá xấu hổ rồi.
“Tôi biết rồi.”
Người đàn ông đặt cuốn sách trên tay xuống, Mai Nhiễm theo bản năng đi phía sau anh, ai ngờ anh đột nhiên quay lại: “Em cứ ngồi xuống đi, tôi sẽ về nhanh thôi.”
Mai Nhiễm chợt hiểu ý của anh, vội vàng xua xua tay: “Không cần, không cần đâu!”
Sao cô lại không biết xấu hổ bắt một người đàn ông như anh đi mua thứ đó chứ, cô có cảm giác như mình không tôn trọng anh vậy.
“Bên ngoài trời đang mưa.”
Anh đứng trên hành lang, cơn gió từ ban công thổi vào làm tóc mái bay bay. Gương mặt tuấn tú của anh vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng giọng nói lại mang ý ngăn cản: “Những ngày này đừng nên để bị cảm lạnh.”
“À” Người kia đi được vài bước rồi quay lại hỏi: “Có yêu cầu nhãn hiệu nào không?”
Anh đang cười.
Mai Nhiễm như bị người ta niệm chú định thân.
Đây là lần đầu tiên cô thấy anh cười. Cô không hề biết một người đàn ông khi cười rộ lên lại đẹp đến như vậy. Ý cười vương vấn bên môi anh, đôi mắt màu nâu sâu thẳm như bầu trời đầy sao, lông mày cũng thả lỏng. Cả người anh thoạt nhìn nhu hòa như thể đắm chìm trong làn nước mát lạnh dịu dàng, thoáng chốc đã cướp mất toàn bộ tâm trí cô.
Thì ra người đàn ông lạnh nhạt như anh khi dịu dàng sẽ là thế này.
****
Cả đêm trằn trọc không yên, Mai Nhiễm ngủ thẳng tới 9 giờ sáng hôm sau.
Ánh mặt trời lặng lẽ chiếu bên đầu giường. Mưa đã ngừng rơi, tiếng chim hót líu lo ngoài cửa sổ tràn ngập căn phòng.
Mai Nhiễm chán nản kéo kéo tóc, rời giường rửa mặt chải đầu.
Bà cụ thấy cô đi xuống thì cười híp cả mắt: “Mau tới đây ăn sáng đi.”
Mọi chuyện tự nhiên như thể cô chính là một thành viên trong ngôi nhà.
Mai Nhiễm không hề có chút phản cảm nào với bà cụ hết mực hiền lành này, cho dù tối qua bà cụ nói đường xuống núi không đi được, rồi sau đó Phó Thời Cẩn vẫn đi xuống núi mua được đồ giúp cô.
Cô lờ mờ đoán được bà cụ đang hiểu lầm điều gì, tâm trạng cô bỗng dưng như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
“Sáng nay Thời Cẩn nói với bà là tối qua con không ngủ được, bảo bà đừng làm phiền con.” Bà cụ đưa một chén cháo nóng hổi qua.
Mai Nhiễm nhìn xung quanh, “Anh ấy đâu rồi ạ?”
“Chắc là đang ngủ bù rồi.” Lông mày bà cụ nhíu thành hình chữ xuyên (川). “Có một dạo, hầu như đêm nào nó cũng mất ngủ, nghiêm trọng tới mức uống thuốc ngủ cũng không được. Cơ thể suy nhược, gầy rộc đi, làm bà lão này nhìn mà xót xa vô cùng”.
“Gần đây cũng là tình trạng đó ạ?”
“Gần đây thì đỡ hơn”. Bà cụ gật đầu: “Nhưng mà, lâu lâu bà lại thấy nó chong đèn trong phòng sách tới rạng sáng.”
Mai Nhiễm suy nghĩ một lúc rồi nói: “Con có vài dược thiện*. Để con viết ra, bà nấu thay đổi mỗi ngày cho anh ấy ăn, chắc sẽ cải thiện được tình trạng mất ngủ”.
(*Dược thiện là một loại thực phẩm có chức năng điều trị, có thể dùng làm thực phẩm và làm thuốc.)
“Vậy thì tốt quá!” Mắt bà cụ nhìn cô sáng rực, ý vị sâu xa thở dài: “Năm nay Thời Cẩn cũng đã hai mươi chín rồi, nếu có một cô gái biết chăm sóc lo lắng ở cạnh thì tốt biết mấy.”
Mai Nhiễm không biết phải tiếp lời ra sao, đành yên lặng húp cháo.
Ăn sáng xong, mặt trời cũng đã lên cao. Tài xế Dương cũng đã hết say, vừa thấy Mai Nhiễm đã bật ngón cái.
Đúng là nhìn không ra, cô gái này tuổi còn trẻ mà tửu lượng lại tốt đến vậy!
Mai Nhiễm cười cười. Thật ra tửu lượng của cô cũng không phải tốt lắm, chỉ là cô có “bài thuốc gia truyền” thôi. Tác dụng của phương thuốc này làm chậm quá trình say, nhưng hậu quả vô cùng kinh khủng. Giống như lần trước vậy, hơi men bốc lên thì gần như bất tỉnh nhân sự.
Ông Dương cố ý đến đây để đưa cô về bệnh viện, chiếc xe chầm chậm tiến về phía trước. Mai Nhiễm nhìn ra ngoài xe, nước đọng thành vũng rất nhiều, trên đường đi có thể thấy nhân viên vệ sinh đang tiêu độc khử trùng.
Vừa bước vào Khoa Trung y, suýt nữa Mai Nhiễm đã đụng phải cô nàng trợ lý, cô hơi lùi về phía sau.
Điền Điềm vừa nhìn thấy cô thì nhăn mặt kêu ríu rít: “Chị, tạm thời chị đừng vào, ở trong có chuột chết đó!”
Thế là Mai Nhiễm đừng ngoài cửa nói chuyện với cô nàng.
Trợ lý vẫn chưa hết sợ hãi, vỗ ngực: “Chắc là bị nước đẩy vào, hôi quá đi mất! May mà có A Lam xử lý… Hừm, chị, không phải chị còn phép à, sao đã về rồi?”
“Còn nữa, sáng nay chị không có nhà à? Em muốn mang đồ ăn tới cho chị, cuối cùng gọi cửa cả buổi cũng chẳng thấy gì.”
Ánh mắt Mai Nhiễm sáng lên: “Lúc em tới thang máy đã sửa xong chưa?”
“Chưa xong đâu.” Điền Điềm lắc đầu hơi ngừng một lát: “Nhưng chắc bây giờ cũng xong rồi nhỉ? Lúc về em thấy có người đang đứng sửa ở đó.”
Mai Nhiễm vui vẻ, xem ra đêm nay có thể về nhà ngủ rồi. Sáng nay cô thấy thông báo gửi đến nói điện nước của khu nhà đã được cấp lại.
Ánh mặt trời chói chang, A Lam đứng bên trong gọi lớn: “Chị Điềm, có thể vào rồi!”
“Đây đây!”
Trong tiếng cười như chuông ngân, Mai Nhiễm nhìn khoảng không trong xanh như vừa được gột rửa, cô bước vào trong.
Sau cơn mưa trời lại sáng, mọi thứ lại trở về vẻ ban đầu.
Vì mọi người tập trung xử lý công việc sau ngập lụt nên cả buổi chiều Khoa Trung y vắng tanh, Điền Điềm buồn chán trốn dưới quầy thuốc lướt Weibo.
“Oa, fan của nam thần nhà em đã sắp lên tới 20 triệu rồi!”
Từ sau khi gặp Phó Thời Cẩn, mỗi ngày cô nàng đều phải vào Weibo của anh một lần, giống các fan của anh bày tỏ tình yêu nồng cháy.
Giống như: Fan của nam thần mỗi ngày tăng bao nhiêu rồi, bao giờ nam thần đăng bài đăng thứ mười một? Cái hố follow tròn trĩnh của nam thần khi nào thì có thể mọc lên một cái cây đây?
Đương nhiên, vấn đề mà mọi người quan tâm nhất gần đây chính là sau khi ngôi sao nữ nổi tiếng Mai Mộng Nhiên follow Phó Thời Cẩn thì đến khi nào con số 0 lịch sử kia sẽ phá lệ biến thành 1?
Nhưng mà số 0 kia mãi chẳng chịu nhúc nhích. Một số fan quá khích của Mai Mộng Nhiên không chịu nổi chạy tới Weibo của Phó Thời Cẩn buông lời khiêu khích.
Còn có thể phiền phức thêm một chút được không: Ha ha, thật đúng là cao ngạo đến không thể chấp nhận được! Nữ thần của tôi cũng đã follow anh ta lâu như thế rồi mà anh ta không thèm follow lại. Chẳng phải cũng chỉ là một phú nhị đại thôi sao, chảnh cái gì chứ? Không có ba mình, thì anh ta cũng chẳng là cái thá gì đâu. Chả ai giàu quá ba đời, tôi chống mắt lên nhìn đấy [cười nhạt]
Bình luận này nhanh chóng được các fan của Mai Mộng Nhiên like lên top đầu.
Ngay sau đó, fan của thiên hậu với sức chiến đấu mạnh mẽ ngang ngửa cũng nghe tiếng mà nhanh chóng kéo đến tham gia náo nhiệt.
Ngựa con ăn cỏ đêm: Nói người ta là phú nhị đại, cô có thấy gato không? Có bản lĩnh thì cô cũng ‘phú’ một cái cho tôi xem xem? Đã nghèo thì đừng ngồi đó gâu gâu [hô hô]
Ốc sên tiên sinh bò bò bò: Để tui phổ cập chút kiến thức cho vị đại gia này nhé, tui muốn chỉnh lại một chỗ. Nói nghiêm túc thì Phó Thời Cẩn không được xem là phú nhị đại đâu, ít gì cũng là phú n đại cmnr. Ngoài ra, ông ngoại anh ấy là thương nhân đồ cổ ở Thượng Hải ngày xưa, lúc đó có thể tính là gia tài bạc triệu rồi. Ừm, theo như tôi biết, anh Phó còn đứng tên kinh doanh một hiệu đồ cổ phải có đến trăm năm tuổi tên gọi là “Danh Phẩm Trai.”
Ốc sên tiên sinh bò bò bò: Xin phép dâng hai tay cho cái nhóm bị đau mắt hột “Bộ sưu tập tác phẩm nghệ thuật đương đại Trung Quốc do Phó Thời Cẩn sưu tầm”. P/s: Người xuất sắc hơn chúng ta còn cố gắng như vậy, chúng ta nỗ lực có tác dụng quái gì nữa? Đi tắm rồi ngủ cho rồi [thở dài]
Có bình luận này, các fan của Phó Thời Cẩn thay nhau lên tiếng đập cho đám người kia bầm dập, bỏ chạy mất dạng.
Con tim nhỏ bé của Điền Điềm không ngừng run rẩy, sau khi đọc xong, hai chân xém chút nhũn cả ra.
Mẹ ơi!
Cô nàng khó tin xoa xoa mặt, “Mình thật sự đã từng tiếp xúc với cái người chỉ xuất hiện trong truyền thuyết này à? Không phải mơ chứ?”
Sau cơn bão “Alice”, thấm thoắt đã đến thứ sáu.
Thứ bảy này là sinh nhật của Mai Hồng Viễn. Mai Nhiễm xin nghỉ phép ba ngày để về thành phố S. Sau khi máy bay hạ cánh, cô kéo hành lý đi tìm chiếc xe đến đón mình.
“Cô Nhiễm.” Tài xế thân thiện chào cô rồi cất hành lý.
“Chú Châu” Mai Nhiễm dùng tiếng Quảng Đông nói với ông: “Đã lâu không gặp.”
“Lần này cháu về mấy ngày?”
Mai Nhiễm ngồi ghế sau, giơ ba ngón tay ra “Ba ngày ạ.”
Chú Châu thở dài “Cháu và ông Mai mỗi lần gặp nhau cứ như đốt đèn, đèn chưa kịp nóng đã phải đi rồi.”
Mai Nhiễm cười cười: “Sao chú còn chưa lái xe đi ạ?”
“Có thể phải chờ thêm một lát nữa”. Chú Châu nhìn đồng hồ. “Lần này ông Mai đón tiếp một vị khách quý, nghe nói là người giám định đồ cổ từ nước ngoài về”. Ông nói nhỏ: “Chắc là sắp đến rồi”.
“Vậy ạ…” Mai Nhiễm không để ý: “Vậy cháu đi mua ít đồ, khoảng mười phút nữa cháu sẽ quay lại nhé”.
Cửa hàng miễn thuế ở sân bay S có bán khăn choàng nhung Kashmir. Sắp tới là sinh nhật Dư Thanh, cô cũng nên chuẩn bị quà sinh nhật cho cô nàng.
Mai Nhiễm vốn đã có kiểu dáng khăn choàng muốn chọn, vậy nên cô nhanh chóng mua được quà. Nhìn đồng hồ thấy đã mất sáu phút, cô thoải mái quay về xe.
Mở cửa xe, Mai Nhiễm cúi người ngồi vào. Ai ngờ vị trí lúc đầu đã có người, người đàn ông ngồi bên trong nghe thấy tiếng thì quay đầu nhìn lại, Mai Nhiễm bất ngờ đụng phải anh.
Trán dán vào trán, chóp mũi chạm vào nhau, hơi thở hòa quyện dây dưa.
Sơ mi trắng cài cúc cẩn thận, mắt sâu mũi cao, gương mặt lạnh nhạt như sương, còn cả hơi thở nam tính mát lạnh…
Quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn.
Mai Nhiễm nghe thấy tiếng tim mình đập như trống giã, vừa mạnh vừa to, từng chút từng chút đánh vào lồng ngực.
Cả người cô như mễm nhũn ra…
Bình luận truyện