Thời Gian Tươi Đẹp Của Chúng Ta - Lâm Uyên Ngư Nhi

Chương 27



Cũng giống như cách khám bệnh của Trung Y, giám định và thưởng thức đồ cổ cũng chú ý đến "Vọng, văn, vấn, thiết" (Vọng là nhìn, văn là nghe, ngửi, vấn là hỏi, thiết là sờ nắn – tứ chẩn trong Đông Y tương đương với nhìn, sờ, gõ, nghe trong Tây Y), trước mắt thì cái bình gốm này bất luận là về tỉ lệ hay hoa văn đều không tìm được một lỗi sai, có thể thấy tay nghề của người mô phỏng rất cao thâm, huống chi trên thân nó còn mang theo một cổ "Thi vị" tự nhiên, dễ dàng khiến người ta nhầm lẫn - đây là bảo bối được đào ra từ trong lòng đất.
"Chị Thiên Thụ, chị nói nó là đồ giả, vậy làm sao giải thích được hủ vị này?" (Hủ vị là mùi hôi thối mục ruỗng) Thịnh Thiên Chúc lại thật sâu mà ngửi vài cái, vào xoang mũi rõ ràng là mùi hư thối, cũ kĩ, đây cũng là căn cứ mấu chốt nhất khiến Đường Hải phán định nó là chính phẩm.
Đường Hải từ lúc bắt đầu đã không lên tiếng, sắc mặt càng thêm ngưng trọng, trên vấn đề giám định văn vật anh ta cũng không phải là tay mơ, nếu không nắm chắc 80% sẽ không tùy tiện ra tay, nhưng trong lòng anh ta hiện giờ lại có một thanh âm mãnh liệt, cô nói đúng.
Tuy rằng chỉ là một kết luận, anh lại chắc chắn là cô đúng.
Từ nhỏ được giáo dục nghiêm chỉnh cùng vô số huấn luyện về sau đã đem cảm tính trong xương cốt Đường Hải cơ hồ xóa đi sạch sẽ, còn lại chỉ có sự bình tĩnh, khách quan và cẩn thận, loại cảm giác chỉ dựa vào trực giác liền hoàn toàn tin tưởng vào người khác này đối với anh ta mà nói là ... quá xa lạ.
Nhưng mà, dưới sự xa lạ ấy lại là một niềm vui khó tả, giống như một đoạn hạt châu rơi xuống mâm ngọc, tạo nên khe hở nho nhỏ, niềm vui ấy thật cẩn thận lộ ra.
Ôn Thiên Thụ cởi bao tay, cầm lên ly nước Hoắc Hàn vừa đặt trong tầm tay cô, uống liền mấy ngụm, "Điểm này cũng không khó giải thích."
Dương Tiểu Dương nghiêm túc cầm sổ tới ghi chép.
"Ba năm trước, tôi tu sửa bích hoạ ở một thôn nhỏ xa xôi trong vùng núi phía nam, nhân duyên trùng hợp gặp được một người giữ mộ, ông ấy goá vợ, sau khi vợ qua đời thì độc thân, một người ở trên núi thủ mộ, theo lệ mỗi ngày trước khi hoàng hôn ông sẽ đi tuần tra mộ địa một vòng, sau đó dưới ánh trăng trở lại nhà mình, nghe radio một lúc, uống vài chén rượu, sau đó đi ngủ."
"Lão nhân từng nói với tôi vài lần, gần đây mua rượu dường như có điểm kỳ lạ, uống hai ly liền say đến bất tỉnh nhân sự, ngày hôm sau tỉnh lại muộn, cả đêm tiếng gió cũng không nghe thấy, càng kỳ quái hơn là, ông ấy phát hiện trên một tòa mộ ở góc Tây Bắc có dấu vết bị người lật lên, thủ mộ nhiều năm, nhưng đây lại là lần đầu tiên gặp được việc kỳ lạ như vậy."
Rốt cuộc người chết là lớn nhất, quật mộ là việc cực kỳ tổn hại âm đức, huống chi đây không phải là cổ mộ gì, đào lên cũng không có bảo bối gì giá trị.
"Lão nhân liền đặc biệt để tâm, buổi tối chịu đựng không uống rượu, canh đến nửa đêm, rốt cuộc thấy một thân ảnh lén lút từ cái động thấp bé bên cạnh cửa lớn bò ra, trên lưng người nọ còn đặt một cái túi căng phồng, bên trong không biết để thứ gì, ông ấy liền lặng yên không một tiếng động mà đi theo."
"Người nọ quen tay tìm được một tòa mộ, hai ba nhát đem nó đào lên, sau đó lấy ra từng đồ vật trong túi, lão nhân ở một bên xem được rõ ràng, đó chỉ là mấy món bình gốm đồ sứ linh tinh ..."
"Chị Thiên Thụ," Thịnh Thiên Chúc nghe đến đây đã hiểu rõ, "Chị là nói, hắn đào mồ người khác, mục đích là đem đồ giả mình làm bỏ vào để lây dính thi vị?"
Này cũng quá khôn khéo ... quá thiếu đạo đức đi!
Ôn Thiên Thụ đưa qua một cái "Thông minh" ánh mắt.
Dương Tiểu Dương vội vã hỏi, "Sau đó thì sao?"
Ôn Thiên Thụ nghĩ nghĩ, nhấp môi cười, "Sau đó lão nhân đi đến phía sau hắn, ho nhẹ một tiếng, 'tiểu tử, ngươi quật mồ ta muốn làm cái gì a?' ".
Lúc này, Hoắc Hàn cười như không cười, không dấu vết mà liếc mắt nhìn cô một cái, ánh mắt kia chứa đầy dung túng.
Lại nghịch ngợm.
Cô nghiêng nghiêng đầu, đôi mắt trong trẻo sáng ngời, ý cười doanh doanh, đối mắt với anh.
Thịnh Thiên Chúc vỗ chân cười to, "Thật là sảng khoái, lúc ấy hắn nhất định sợ tới mức mềm cả chân đi?"
Dương Tiểu Dương lại có cái nhìn bất đồng, "Đêm hôm khuya khoắt hắn dám chạy đến mộ địa làm cái việc thiếu đạo đức này, lá gan khẳng định rất lớn, sao có thể bị dọa dễ dàng như vậy?"
Hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía Ôn Thiên Thụ, "Chị kể tiếp đi."
"Hắn lúc ấy sợ tới mức tiểu cả ra quần," Ôn Thiên Thụ không phụ trách nhiệm mà tiếp tục bịa chuyện, "Tuy rằng lá gan lớn, nhưng không tránh được chột dạ a, hoàn cảnh lại kích thích, thình lình nghe được lời nói như vậy, có thể không sợ sao?"
Nghe đến đó, Đường Hải rốt cuộc ý thức được ngoài trừ đoạn đầu tính chân thật không thể nghi ngờ, cái "Sau đó" này thuần túy là dùng để lừa hai người trẻ tuổi tràn đầy lòng hiếu kỳ, anh ta sờ sờ cái mũi, cũng cười theo.
"Về sau, lão nhân đem hắn trói gô, đưa đến đồn công an địa phương."
Dương Tiểu Dương nghe đến mê mẩn, "Chị Thiên Thụ, lúc trước chị nói rượu của lão nhân có vấn đề, đây là có chuyện gì?"
Nguyên lai người kia là từ nơi khác tới, nhìn trúng phiến mộ địa nơi núi hoang rừng vắng này, nghe được ở đây chỉ có một người giữ mộ, lại biết ông thích uống rượu, vì thế động tay chân vào rượu.
Làm cho lão nhân uống xong rượu trộn lẫn thuốc mê ngủ mất, hắn liền mang theo đầy đủ đồ nghề tiến vào mộ địa, bắt đầu làm việc.
Thịnh Thiên Chúc đánh giá: "Thủ pháp quen tay như vậy, khẳng định là kẻ đã phạm tội nhiều lần."
Dương Tiểu Dương gật đầu, "Không nghĩ tới còn có chuyện như vậy, thật đúng là được mở mang kiến thức."
Anh ta lại hướng Đường Hải ngây ngô cười, "Anh Hải, một ngàn tệ coi như mua một lần kinh nghiệm."
"Không hẳn," Đường Hải nói, "Làm giả văn vật phi pháp, theo tuyến này sờ xuống, dù không bắt được cá lớn, cũng có thể vớt được ba lạng tôm nhỏ."
Lãnh đạo Tỉnh rất coi trọng tình huống bên trấn Bạch Lễ, cũng đã xin chỉ thị của cấp trên, kế tiếp hẳn là sẽ có hành động chỉnh đốn, nhưng mà, nơi này ngư long hỗn tạp, các loại thế lực chiếm cứ đan xen, lợi ích đoàn thể quá phức tạp, nếu muốn một lần được việc, chỉ sợ không phải chuyện dễ.
Có thể lường trước chính là tuyệt không thể tránh được một trận đánh ác liệt.
Đêm đã khuya, ánh trăng như nước.
Ôn Thiên Thụ che miệng ngáp, tính về phòng ngủ trước.
Những người khác cũng chuẩn bị tan họp.
Hoắc Hàn đưa bọn họ tới cửa, Đường Hải đi sau cùng, bỗng nhiên quay đầu lại, muốn nói lại thôi, "Cậu cùng cô ấy ..."
Anh ta biết hai người tối hôm qua ngủ chung, hơn nữa ánh mắt đối diện không lừa được người, chứng cứ càng trực tiếp là —
Thời điểm Hoắc Hàn hơi khom lưng rót nước, từ hai nút cúc áo để mở có thể thấy được dấu hôn dưới xương quai xanh của anh, có thể cảm thấy được sự ái muội giữa hai người, nhưng không nghĩ tới cư nhiên đã ... thân mật như vậy.
Càng làm cho Đường Hải ngạc nhiên là, không thể tin người như Hoắc Hàn cũng sẽ ... Anh luôn giữ mình trong sạch, không uống rượu, thuốc cũng chỉ là ngẫu nhiên hút, càng miễn bàn đến nữ sắc, nhiều năm như vậy, cũng không gặp được người phụ nữ nào ở bên anh.
Lãnh đạo Tỉnh đã từng lấy việc này để trêu đùa, "Hoắc Hàn, người này ấy mà, trong mắt trong lòng chỉ có buôn lậu văn vật, chạy khắp các nơi trên cả nước để truy đuổi, muốn làm cậu ra chủ động đuổi theo phụ nữ? Chính là chuyện lạ khó gặp a."
Đến em gái anh ta Đường Hốt Như cũng đối với anh có ý đó nhưng nhiều lần đều mặt xám mày tro quay về, anh tuyệt tình đến một tia hy vọng cũng không cho người khác.
Hoắc Hàn không hề nghĩ ngợi, "Là anh tưởng như vậy."
Đường Hải đến tâm tư phản bác một câu "Tôi tưởng cái gì" cũng không có, chỉ nhẹ nhàng thở dài, "Cậu không phải không biết chấp niệm của Hốt Như với cậu."
Dù là vì em gái nói chuyện, anh ta cũng không có tự tin.
Anh ta biết người con gái vào được mắt Hoắc Hàn kia ... tốt đến nhường nào.
"Tôi thực sự xin lỗi," Hoắc Hàn nói, hai ngón tay nhẹ đặt trước ngực, "Nơi này, bảy năm trước cũng đã đầy."
Không chứa được người con gái nào khác.
Bảy năm.
Đường Hải không tiếng động lặp lại hai chữ này, bừng tỉnh nghĩ ra, hóa ra họ đã ràng buộc lẫn nhau sâu đến vậy.
Anh ta lộ ra ý cười chua xót, "Tôi đã biết, sẽ tìm thời gian nói chuyện với Hốt Như."
Hoắc Hàn gật gật đầu, "Nghỉ ngơi sớm đi."
Đường Hải đi về phòng mình, nghe được phía sau truyền đến tiếng đóng cửa rất nhỏ, nhịn không được nắm chặt tay trước ngực.
Rốt cuộc đã hiểu rõ —
Anh đối với người khác tuyệt tình, đơn giản là bởi tất cả nhu tình trong lòng đều đã dành cho một người.
***
Ôn Thiên Thụ đang mơ màng ngủ, đột nhiên cảm giác được mình bị ôm vào lòng người, cô ngửi được hơi thở mát lạnh quen thuộc liền cọ cọ trong ngực anh, "Sao lâu vậy?"
"Có chút việc." Hoắc Hàn hôn nhẹ chóp mũi cô.
Bàn tay to xoa xoa bụng dưới của cô, ấm áp hòa hợp, rất thoải mái, cô như con mèo nhỏ khẽ hừ một tiếng, "Cố ý đốt lửa đúng không? Chờ em khỏe rồi, xem em làm gì anh."
Anh cười híp cả mắt, "Ai làm ai còn chưa biết đâu, đến lúc đó đừng có xin tha."
Trả lời anh chỉ có một chuỗi tiếng hít thở đều đặn.
Hoắc Hàn điều chỉnh tốt tư thế ngủ của người trong lòng ngực, chậm rãi nhắm mắt lại, từ từ đi vào giấc ngủ.
---
Hôm sau, khi Ôn Thiên Thụ tỉnh lại, bên cạnh đã không còn ai, cô tìm khắp nơi một lần, cuối cùng ở phòng tập thể hình tìm được người.
Hoắc Hàn đang hít đất.
Ở quân đội lâu đã dưỡng thành thói quen, anh vô cùng chú trọng rèn luyện thân thể, trừ phi phải làm nhiệm vụ, ngồi canh trong núi rừng, mỗi ngày buổi sáng nếu có thời gian đều phải chạy 5 km nên bất kể dáng người hay thể lực đều được bảo trì rất tốt.
Cô dựa lên cửa, nhìn đường cong cơ bắp phập phồng của anh, nhìn tầng mồ hôi mỏng nổi lên trên làn da màu lúa mạch, nhìn hầu kết gợi cảm dưới nắng sớm kia ... nhìn đến nóng cả người.
Thật là ... muốn mệnh.
Ôn Thiên Thụ mặc váy ngủ màu tím, bước qua, trực tiếp khóa ngồi trên đùi anh, "Em tới giúp anh gia tăng độ khó."
Cô nói chính là gia tăng độ khó rèn luyện.
Không nghĩ tới, cô an vị ở nơi gần bộ vị mẫn cảm như vậy, đối với Hoắc Hàn mà nói, là gia tăng độ khó ở một phương diện khác, đặc biệt khảo nghiệm ý chí của anh.
Di động trong túi rung lên, Ôn Thiên Thụ mở ra liền thấy Bạch Tuyết Ca vừa gửi một tin WeChat — (WeChat là ứng dụng của TQ gần giống như Zalo của mình)
"Đã bắt được chưa?"
Bốn chữ không đầu không đuôi, cô có chút khó hiểu, mở lịch sử trò chuyện ra xem.
Thiên Thụ: Chị cũng gặp một người đàn ông muốn ngủ cùng.
Tuyết Ca: Oa ~
Thiên Thụ: Trước khi kết thúc mùa hè phải bắt được người ấy.
Tuyết Ca: [ dấu chấm hỏi ] vì cái gì?
Thiên Thụ: Ấm giường.
Hiểu được câu nói, Ôn Thiên Thụ trả lời: "Ngày hôm qua đã ngủ một đêm với người ấy."
Bạch Tuyết Ca cũng chỉ mất một giây trả lời: "Cứ khoác lác đi."
Thiên Thụ: "Thật mà, hiện tại còn bị chị đè ở dưới thân."
Tuyết Ca: "Có hình mới tin."
Thiên Thụ: Được!
Cô đáp ứng đến thống khoái, nhưng tới khi muốn đem ảnh chụp gửi qua lại luyến tiếc, bỏ đi, vẫn là lưu lại cho chính mình thôi.
Ôn Thiên Thụ nói dối thật nhuần nhuyễn: "Chị chụp lén bị phát hiện, anh ấy uy hiếp nếu đem ảnh chụp gửi đi, liền sẽ 'làm' cho ba ngày không xuống được giường."
Cô tuyệt đối tin tưởng người đàn ông của mình có năng lực này.
Tuyết Ca:!!!
Đây là uy hiếp?
Đây chẳng lẽ không phải là đang cố tình bắt người ta ăn cẩu lương sao? (Cẩu lương – thức ăn chó, khoe ân ái trá hình)
Phúc lợi thật tốt a.
Hoắc Hàn thấy cô vẫn luôn nén cười, giơ tay nhẹ nhéo mặt cô một cái, Ôn Thiên Thụ trợn to hai mắt nhìn anh, vứt di động, ôm lấy mặt anh hôn lên.
Anh làm mỗi một cái hít đất, cô liền hôn anh một cái.
Hôn đến cái thứ sáu, tay người đàn ông đặt ở eo cô liền đè xuống ...
Ôn Thiên Thụ cứ như vậy ghé vào trên người anh, giống như là chủ động đẩy ngã anh.
Buổi sáng cứ như vậy qua đi, buổi chiều hơn hai giờ, tin tức từ Hồng Vân Trai rốt cuộc cũng tới.
Tất cả đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, xem ra cửa thứ nhất giám định về thưởng thức và sức mua xem như đã qua.
Đối phương hẹn địa điểm ở một nhà dân của trấn bên cạnh.
Đến bốn giờ, hai bên đúng hẹn gặp mặt.
Chưởng quầy so với hôm trước nhiệt tình ít nhất gấp ba lần, "Ông chủ Hoắc, để ngài đợi lâu, nhiều việc quá không dứt ra được, thật là có lỗi."
Hoắc Hàn cười cười, "Không sao, quý nhân bận việc, có thể lý giải."
"Đã để ông chủ Hoắc chê cười." Chưởng quầy đưa tay mời, "Mời tới bên này."
Người bán hàng đã chờ ở bên trong.
Ôn Thiên Thụ nhìn qua khắp nơi, tùy ý hỏi một câu, "Ông chủ của các người không tới?"
Chưởng quầy cười lấy lòng, "Ông chủ đang ở nơi khác, không trở về kịp." Hắn nhìn Hoắc Hàn, "Ông chủ Hoắc cứ yên tâm, tôi có quyền làm chủ."
Hàng lần này cần xem không nhiều lắm, chỉ có ba loại, một bình gốm cổ, một cái vòng ngọc, còn có một lư hương Thanh Long bằng ngọc, từng thứ được đặt trong hộp đựng xa hoa dùng vật liệu là gỗ thượng đẳng, mặt hộp điêu khắc hoa văn tinh xảo, vừa nhìn đã biết giá trị xa xỉ, nếu là người ngoài nghề, đã sớm bị mờ mắt đến bảy tám phần rồi.
Nhưng Ôn Thiên Thụ liếc mắt một cái liền nhìn ra, hộp đựng so với ba thứ gọi là bảo bối kia còn đắt giá hơn, cô hướng Hoắc Hàn đưa một ánh mắt.
Hoắc Hàn đứng lên, đi về phía ngoài cửa, Dương Tiểu Dương cùng Ôn Thiên Thụ cũng ăn ý theo sau, chưởng quầy cùng ba người bán hàng đều không hiểu gì.
"Ông chủ Hoắc, đây là ..."
"Xem ra chưởng quầy cũng không có thành ý cùng Hoắc mỗ hoàn thành cuộc buôn bán này, một khi đã như vậy, cũng không cần lãng phí thời gian của nhau."
Chưởng quầy vội vàng cản anh, "Ông chủ Hoắc nới vậy là sao?"
Sao lại hàng còn chưa nghiệm đã muốn đi?
Hoắc Hàn quay người lại, ánh mắt lạnh lẽo, khí thế áp người, "Chưởng quầy, lần đầu tiên ngài cẩn thận tôi có thể lý giải, nhưng lần thứ hai, ông lại chơi trò cũ, mang đồ giả tới lừa gạt ..."
Chưởng quầy gấp đến độ ngắt lời nói, "Ông chủ Hoắc nguôi giận, ai mà không muốn mua bán kiếm lời lớn? Nhưng làm nghề này của chúng ta có chút khó xử ..., xin ngài bớt giận, tôi ra ngoài gọi điện thoại xin chỉ thị của ông chủ, nhất định cho ngài một câu trả lời vừa lòng."
Hắn chạy nhanh ra ngoài, nhưng không phải gọi điện thoại, mà là chạy vào một gian nhà cách đó trăm mét, gõ cửa ba nặng một nhẹ, bên trong truyền đến một giọng nam hồn hậu, "Vào đi."
"Ông chủ." Chưởng quầy đem sự tình nói lại một lần.
Người đàn ông trung niên được gọi là ông chủ nhẹ vỗ về nửa hàm râu cá trê, "Nghe ông nói như vậy thật là thú vị, đã lâu không gặp được đối thủ có ý tứ như vậy."
Chưởng quầy: "Ông chủ, ngài xem có phải hay không liền ..."
"Không vội," người đàn ông nói, "Ông lại đem bình hoa mai Vĩnh Nhạc thời Minh của tôi cho hắn nhìn một cái."
"Vâng." Chưởng quầy lại đóng cửa đi ra ngoài.
Di động của người đàn ông đặt trên bàn vang lên, trên màn hình nhảy lên hai chữ to "Anh Đức".
———
Tác giả có lời muốn nói: Quả nhiên ta còn thích hợp viết ngọt văn a ~ số lượng từ như vậy cấp lực, các ngươi cũng không chuẩn lười biếng ha, hoa hoa rải lên!
Chỉ một câu nghịch ngợm, lại bao hàm bao nhiêu thâm tình?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện