Thời Gian Tươi Đẹp Của Chúng Ta - Lâm Uyên Ngư Nhi

Chương 6



Bên dòng suối có cây hoa nở, đóa hoa màu hồng trắng bị gió thổi bay đi đọng trên mặt nước, dừng trên tóc Ôn Thiên Thụ, cô hồn nhiên không biết.
Tầm mắt thật tự nhiên hướng về phía anh.
Người kia dùng cành khô vớt khăn lụa, khom lưng giặt sạch trong nước, vắt khô, lại vuốt thật phẳng rồi mới xoay người, bước trong nước hướng về phía cô.
Tiếng nước rất nhỏ, không lấn át được tiếng tim đập rung động mãnh liệt của Ôn Thiên Thụ, phảng phất như nhảy ở bên tai, rõ ràng như vậy mà nói với cô —
Chẳng sợ xa cách bảy năm thiên sơn vạn thủy, anh vẫn như vậy vượt núi vượt sông mà tới.
Vì cô mà đến.
Đột nhiên hoa rơi lả tả đầy đầu và cổ, Ôn Thiên Thụ hoàn hồn, thấy người kia đang dựa vào thân cây, một tay đút túi quần, một tay cầm khăn lụa, đang nhìn chằm chằm cô, ánh mắt anh quá sâu, nhìn không ra cảm xúc.
"Cảm ơn." Cô tiến lên muốn lấy lại đồ của mình.
Tay của Hoắc Hàn thế nhưng co lại, nhướng mày nhìn cô, "Làm thế nào biết đây là của cô?"
Khăn lụa thuần trắng, không thêu chữ hay tranh, không thể nào chứng minh.
Ôn Thiên Thụ đối diện anh, đôi môi nhẹ nhấp, nếm thấy vị ngọt, cô cười đi qua.
Khóe mắt Hoắc Hàn xẹt qua một vệt váy màu lam nhạt, hương thơm thanh mát ập tới trước mặt, anh có chút không thể tin được, trơ mắt nhìn cô cứ như vậy cách một tầng khăn lụa hôn lên lòng bàn tay anh ...
Cả người giống như xẹt qua một dòng điện lưu.
Cô chạm tới liền lập tức rời khỏi.
Khăn lụa cũng đã về trong tay cô, dấu môi hồng đậm mơ hồ in trên mặt khăn trắng nõn.
Trên đường phía sau núi, Ôn Thiên Thụ thuận tay hái được một ít quả dại, trên môi dính chất lỏng màu đỏ, vừa mới thuận tiện lau luôn, "Hiện tại có thể chứng minh rồi?"
Lúc trước Hoắc Hàn bất quá là nói đùa với cô, không nghĩ tới cô không chỉ xem là thật còn thuận tay cho một kích, mắt đen hẹp dài hơi híp.
Cô vẫn không thay đổi, mà anh cũng vẫn giống như trước không có cách nào với cô.
"Sao không nói lời nào?"
Anh cười khẽ, ngữ khí nghe có chút bất đắc dĩ, "Nói không lại cô."
Ôn Thiên Thụ cũng cười theo, không khí nhẹ nhàng hơn một chút, "Đa tạ đa tạ."
Hai người sóng vai đi trên đường nhỏ.
Cô thỉnh thoảng dùng khóe mắt liếc anh.
Sống mũi anh cao, hốc mắt rất sâu, lông mày mọc đặc biệt tốt, thoạt nhìn rất khí khái, chỉ là một cái nhìn liền thêm bối rối.
Hơn nữa, dù chỉ là quần áo lao động đơn giản màu xanh biển nhưng mặc trên người đàn ông này, lại có một loại hương vị nói không nên lời khác.
Cô lại cúi đầu nhìn nhìn làn váy màu lam nhạt của chính mình, đây chính là tâm linh tương thông a, đến quần áo cũng xứng đôi.
Trầm mặc mà đi hơn mười mét, Hoắc Hàn tựa hồ như không để ý nhắc tới, "Có phải cô đã quên cho tôi thứ gì không?"
Ôn Thiên Thụ nghe mà không hiểu gì.
Anh nhẹ giọng nhắc nhở, "Số điện thoại của cô."
Cô bừng tỉnh đại ngộ, "Hiện tại mới nhớ tới muốn sao, anh chính là căn bản không nghĩ tới việc muốn liên hệ với tôi a."
Hoắc Hàn bị cô nói cho á khẩu không trả lời được, biết cô đã quên số điện thoại của mình khi trước, anh xác thật mang theo một cỗ lửa giận không hiểu được.
Ôn Thiên Thụ không cùng anh so đo, nghiêm túc nghĩ nghĩ, đọc ra dãy số.
Hoắc Hàn nghe xong, thanh âm nhàn nhạt, "Chỉ có mười số."
Nghe ngữ khí của anh, giống như là cô cố ý?
Ôn Thiên Thụ lại đếm một lần, xác thật là thiếu một số.
Số điện thoại này được đặt trên danh nghĩa Bạch Tuyết Ca, hơn nữa cô thường xuyên ra vào những nơi không có tín hiệu, tần suất sử dụng đã ít lại càng ít, không nhớ rõ cũng thực bình thường.
Tuy rằng di động đang ở trên người, nhưng là không nghĩ dễ dàng cho anh số như vậy.
Cô nhún nhún vai, đem cái tội danh "Cố ý" này ôm vào, "Lần sau lại cho anh đi."
"Được."
Anh trước kia cũng không nhiều lời, hiện tại lại càng ít nói.
Ôn Thiên Thụ lại mở lời, "Sao không thấy anh đeo nhẫn?"
Hoắc Hàn sửng sốt, "Cái gì?"
Cô từ trong thần sắc của anh đã thấy được đáp án mà mình mong muốn, "Không có gì."
Tuy biết rằng không có khả năng, nhưng cũng muốn xác nhận lại mới có thể tương đối an tâm.
Hai người đi xuống sườn núi khắp nơi hoa tươi nở rực rỡ.
Dưới chân còn có chút lầy lội, Hoắc Hàn vừa đi vừa chú ý người bên cạnh, đi đến mảnh đất bằng phẳng, anh hạ giọng hỏi, "Chuyện lá thư kia là thế nào?"
Ôn Thiên Thụ một hồi lâu mới phản ứng lại, ánh mặt trời chói lọi dừng ở trên tóc cô, đến đáy mắt cũng tựa hồ đang nhộn nhạo ánh sáng nhu hòa, "Anh đang nói là...... Loại tuyệt sắc thứ ba?"
Hoắc Hàn nhấp môi không nói lời nào.
Anh xác thật từng viết cho cô một lá thư.
Đêm đó sau khi hai người xem xong một bộ phim điện ảnh, tay trong tay đi giữa đêm hè, gió lạnh quất vào mặt, từ lúc trăng chưa lên đến khi đầy trời sao, cô vừa cười vừa dẫm lên dòng sông trăng, quay đầu lại nở nụ cười vô cùng xinh đẹp, "Hoắc Hàn, đêm nay thật đẹp."
Dưới ánh trăng, người con gái một thân váy trắng cười đến đẹp như vậy, so với đêm lại càng đẹp hơn.
Trong lòng anh rung động thật sâu.
Ngày hôm sau, Ôn Thiên Thụ ở bên gối thấy một tờ giấy trắng được gấp chỉnh tề, mở ra, lọt vào trong tầm mắt là hai hàng chữ màu đen, chữ viết mạnh mẽ lại cực kỳ khí khái —
Giữa ánh trăng và tuyết trắng,
Em là loại tuyệt sắc thứ ba (tuyệt sắc - sắc màu tuyệt đẹp).
Đây là một nam sinh khối khoa học tự nhiên không có mấy lần lãng mạn, tất cả đều dành cho cô.
Cô vẫn luôn cảm thấy chữ của anh không thích hợp dùng để viết loại thơ tình này, thật sự quá không ổn, không nhịn được cười lên tiếng liền bị người nào đó bên cạnh đang giả bộ ngủ phát hiện, che chăn lại hung hăng trừng phạt một buổi sáng.
Khi đó thật là tuổi trẻ ...
Hoắc Hàn từ hồi ức trở về trước tiên, biểu tình trở nên thực nghiêm túc, "Vì sao lại cảm thấy đó là thư đe dọa?"
Sườn mặt người đàn ông giống như được bút than phác hoạ ra, đường cong rõ ràng, trong mắt của cô cũng lộ ra mấy phần xa lạ.
Thời gian vẫn là khoảng cách giữa hai người, cô muốn tới gần, anh lại không cho.
Nhưng việc này không phải do anh.
"Anh quan tâm em à?" Ôn Thiên Thụ cố ý dựa sát vào, muốn nhìn phản ứng của anh, mu bàn tay hai người như có như không cọ vào nhau, Hoắc Hàn ngừng lại, đứng đối mặt với cô.
"Rốt cuộc sao lại thế?" Anh trầm giọng hỏi lại.
Ôn Thiên Thụ: "Anh đây là lấy thân phận gì hỏi em vấn đề này? Cảnh sát? Hay là bạn trai cũ?"
Cô lại nói, "Nếu là người trước, em có quyền bảo trì im lặng, nếu là người sau, tạm thời còn không có quyền lợi biết chuyện này."
Bộ dáng cô tức giận cũng đẹp như vậy ...
Hoắc Hàn cảm thấy mình có chút si ngốc, thật sâu thở ra một hơi.
Xem ra đề tài này không thể tiếp tục đi xuống.
Cô làm bộ tức giận, tựa hồ không nghĩ đến việc anh trộn lẫn tiến vào, đơn giản cũng thuyết minh một sự kiện, cái gọi là thư báo tin kia không hề bình thường.
"Xin lỗi, tôi quá phận rồi."
Ôn Thiên Thụ âm thầm cắn đầu lưỡi, thuận tay hái được từ ven đường mấy quả trái cây dại, nắm trong lòng bàn tay.
"Anh giúp em nhặt khăn lụa, em còn chưa cảm ơn, cái này coi như tạ lễ đi."
Hoắc Hàn chỉ cảm thấy giữa môi hơi lạnh, không biết cô đem thứ gì đưa tới, hàm răng cắn xuống, chất lỏng chảy ra, chua chua ngọt ngọt.
"Ăn ngon chứ?"
Hương vị cũng không tệ lắm.
Anh hỏi, "Có độc không?"
Lại thoáng nghiêng đầu, ở nơi cô không nhìn thấy cong cong khóe miệng, không tiếng động cười.
Ôn Thiên Thụ nhẹ nhàng liếc mắt trừng anh một cái, đầu ngón tay đem trái cây dại vân vê, "A, trên mặt anh hình như dính bùn."
Tay cô trực tiếp bôi lên mặt anh, nguyên vẹn qua lại hai vòng.
Hoắc Hàn chỉ cảm thấy ngón tay cô cũng thực lạnh, nhưng chỗ bị cô mơn trớn kia lại là một mảnh lửa nóng, anh có chút mất tự nhiên mà khụ một tiếng, "Được rồi?"
Ôn Thiên Thụ nhịn xuống ý cười, gật gật đầu.
Ở phía trước 100 mét, phía trước là nước suối, phía sau tựa vào núi có mấy căn lều giản dị mới dựng lên, hẳn là anh ở tại nơi đó.
Quả nhiên, người trẻ tuổi cùng anh chặt cây lúc trước cũng xuất hiện, "Anh Hàn."
Cậu thấy Ôn Thiên Thụ, đôi mắt nháy cái sáng lên.
"Thiên Vạn!" Thanh âm có chút hơi nghiêm khắc. (Thiên Vạn này là kiểu đặt biệt danh theo tên của Thịnh Thiên Chúc)
Thịnh Thiên Chúc vừa nghe ngữ khí này, lập tức trở về tư thái nghiêm chỉnh, nhưng giây tiếp theo......
Cậu ta không hề dự liệu trước mà cười to ra tiếng, làm thế nào cũng không ngăn được, thậm chí cười đến cong cả lưng, ánh mắt ái muội bị nước mắt tẩm ướt qua lại giữa hai người.
"Anh Hàn, anh, các người......"
Nói không nên lời hoàn chỉnh, cậu ôm bụng cười, nhanh như chớp chạy thật xa.
Hoắc Hàn trực giác trên người mình có vấn đề, nhưng lại không nghĩ ra chỗ nào không đúng, không khỏi nhìn về phía người bên cạnh.
Ôn Thiên Thụ xem nhẹ tầm mắt tìm tòi nghiên cứu kia, làm bộ không có việc gì đem tóc dài bị gió thổi loạn vén ra sau tai, "Còn có chút việc, tôi đi trước."
Lúc cô nói dối, bên tai sẽ phiếm hồng.
Động tác hiển nhiên nhanh hơn ý thức.
Hoắc Hàn nắm lấy cổ tay cô, đem người kéo trở lại nhưng không khống chế tốt lực độ khiến Ôn Thiên Thụ trực tiếp đụng phải anh, ngực anh cứng như đá, khiến cô đau đến nhíu mày.
Trái tim hai người, cách quần áo mỏng, cũng dùng sức mà chạm vào nhau.
Ôn Thiên Thụ dựng thẳng vòng eo, đón ánh mắt anh nhìn lại.
Cùng lúc đó Hoắc Hàn cũng cúi đầu, từ đáy mắt trong suốt của cô thấy được chính mình, bên trái mặt vẽ hai mảnh cánh môi màu lửa đỏ, sinh động như thật, nửa phần không thẹn với họa kỹ (họa kỹ - kỹ thuật hội họa) tinh vi của cô năm đó.
Khó trách tiểu tử Thịnh Thiên Chúc kia phản ứng lớn như vậy.
Anh thấp giọng cười, trong mắt lại có ánh sáng nguy hiểm, "Chơi vui lắm?"
Này muốn trả lời thế nào?
Anh lại căn bản không cần trả lời, chậm rãi buông cô ra, xoay người rời đi.
Ôn Thiên Thụ đứng yên tại chỗ nhẹ nhàng thở dài.
Người này quả nhiên không dễ nói chuyện như trước kia, đùa một chút cũng không được.
Cô cũng nên trở về rồi.
Một đường lá rụng hoa rơi.
Ôn Thiên Thụ ngồi xổm xuống, nhặt lên một đóa hoa màu cam, đặt dưới mũi ngửi ngửi, mùi hương nhàn nhạt, như có như không.
Không biết đây là hoa gì?
Nhan sắc diễm lệ, mùi hương lại nhạt như vậy.
Phía sau có tiếng bước chân truyền đến, tiếp theo là tiếng đàn ông, "Loại hoa này không hay thấy, ngửi nhiều dễ khiến người bị choáng váng."
Ôn Thiên Thụ đứng dậy nhìn qua, "Là anh à."
Đêm qua ở cửa sơn môn gặp được một người đàn ông đeo kính gọng vàng, dáng người cao gầy, khoảng trên dưới bốn mươi tuổi, trong tay xách theo cặp da màu đen, cô đoán hẳn là loại người thuộc phần tử trí thức.
"Anh muốn xuống núi?" Xem ra không phải vì Tết hoa đăng mà tới.
Người đàn ông ý cười ôn hòa, "Công việc đã xong xuôi."
Ôn Thiên Thụ chuyển hoa trong tay, "Chúc anh thuận buồm xuôi gió."
Người đàn ông khẽ gật đầu, "Cảm ơn."
Ôn Thiên Thụ bị thấu kính phản quang của người đó lung lay mắt một chút, tựa hồ thật sự có chút mê man, vội vàng vứt bỏ hoa, tiếp tục theo đường cũ trở về.
Cô không hề biết, ở phía sau có một đạo ánh mắt ý vị thâm trường trước sau đi theo mình —
Rốt cuộc chờ đến không nhìn thấy bóng dáng cô nữa, người đàn ông mới từ dưới mặt đất nhặt lên một đóa hoa màu cam, nhẹ nhàng ngửi, "Có duyên gặp lại, Thiên tiểu thư."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện