Chương 80: Phiên ngoại
Mẹ hắn chung quy vẫn không chịu đựng được qua ngày đông chí mà bà thích nhất, trước một đêm liền nhắm mắt.
Trước khi lâm chung bà chỉ có hai tâm nguyện, một là người một nhà vây quanh bàn ăn một nồi sủi cảo nóng hầm hập, hai là để hắn trở về Bạch gia "Nhận tổ quy tông".
Mẹ hắn vẫn luôn dùng thân thể để nuôi dưỡng cái nhà này, thời gian trước khi vẫn còn trẻ, mặt bà tràn đầy tái nhợt, vĩnh viễn không ngừng cười làm lành cùng khách (khách làng chơi), hàng xóm vẫn luôn chỉ chỉ trỏ trỏ...... Tới hơn ba mươi tuổi, thân thể bà đã tàn tạ thảm hại, vì chữa bệnh, tích góp trong nhà sớm đã dùng hết, một thời gian dài hai anh em không được ăn một bữa cơm no, đói đến xanh xao vàng vọt.
Hai tâm nguyện của mẹ đều không thể thực hiện, bà mang theo tiếc nuối mà đi, thời điểm đi chỉ chừa lại một khối xương khô, cùng hai đứa con trai con gái đáng thương.
Một hơi cuối cùng, mẹ đuổi hắn ra khỏi cửa, muốn hắn đi tìm người Bạch gia.
Hắn nghe lời mà đi.
Hắn từ nhỏ đã mang họ Bạch, nhưng chưa bao giờ biết cha mình là ai, càng không biết phú hộ Bạch gia nổi danh trong thành phố kia lại có quan hệ sâu xa như vậy với mình, tình thương của cha khuyết thiếu đã quá lâu trong sinh mệnh hắn, nhưng không thể không thừa nhận, trong lòng hắn có một tia ẩn ẩn chờ mong.
Nhưng mà, trời cao không hiểu tại sao lại tạo nên một ngày vô cùng nực cười cho hắn.
Đêm đông chí đó, là đêm rét lạnh nhất, dài nhất cả đời này của hắn.
Hắn bị người nhà họ Bạch mắt cao hơn đầu, cũng chính là cái gọi là thân nhân ngăn bên ngoài nhà cao cửa rộng, bà Bạch bình sinh chưa từng gặp mặt, nhưng thanh âm bén nhọn khắc nghiệt chứa đầy hận ý muốn ăn tươi nuốt sống hắn lại vô cùng nồng đậm.
Từng cái chổi tẩm đầy ám lực đánh lên thân mình gầy yếu, từ mới bắt đầu là đau nhức, đến sau lại chết lặng, không ai biết lúc ấy hắn đã trải qua những gì, trong đầu suy nghĩ cái gì.
Hắn đứng thẳng như mộ bia dưới tuyết rơi đầy trời, một tia tôn nghiêm còn sót lại không mất đi mà bị đạp dưới chân.
Khi gần hừng đông, hắn mới xoay người rời đi, mang theo một thân khí lạnh về nhà, quỳ một suốt đêm trước di ảnh của mẹ.
Từ đêm đó về sau, chính tay hắn đã giết chết Bạch Dạ Nghênh, cũng giết chết tất cả những tưởng tượng tốt đẹp trên đời này.
Người sống sót kia, gọi là Bạch Dạ.
Tàn nhẫn độc ác, không chuyện ác nào không làm, khiến người nghe tiếng sợ vỡ mật.
Đây mới là giá trị sinh mệnh mà hắn theo đuổi.
Cuộc đời sau này, không thể giống như nửa đời trước uất ức mà tồn tại, hắn cần tiền, cần địa vị, cần chinh phục hết thảy năng lực, vận mệnh liên kết hắn và buôn bán văn vật với nhau.
Hắn dựa vào trộm mộ để lập nghiệp, từ lúc bắt đầu nhiều lần chịu nhục, đến sau này nhắm mắt cũng có thể phán đoán niên đại mộ địa dưới chân, đồ cất giữ có giá trị khai quật hay không ... Ngựa quen đường cũ.
Khi hắn hơn hai mươi tuổi đã đạt được tài phú mà những người cùng lứa có mơ cũng không dám, buôn bán văn vật lậu đạt được lợi nhuận kếch xù, giống quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, càng ngày càng không ngăn được.
Nhân duyên trùng hợp, hắn tiến vào tập đoàn "Ty", sử dụng thời gian mấy năm ngắn ngủn liền trở thành thủ lĩnh. Thế gian này không dễ nhất không phải dệt hoa trên gấm, mà là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, không thể không nói khi hắn vẫn là kẻ vô danh tiểu tốt chỉ có thể dựa vào chính mình, còn thường xuyên bị kẻ khác đen ăn đen, một người cứ như vậy xuất hiện trong sinh mệnh hắn.
Thiên Hành Chi.
Trong một hành động trộm mộ, Bạch Dạ vô ý trúng bẫy của người một nhà, sinh mệnh bị đe dọa, là Thiên Hành Chi cứu hắn.
Thiên Hành Chi lúc ấy chấp hành nhiệm vụ thuận tay cứu một người, cũng không nghĩ tới, sau này vận mệnh thế nhưng lại đi theo hướng này, hắn (Thiên Hành Chi) càng không nghĩ tới chính mình cứu không phải một người bình thường, mà là một con rắn độc.
Hai bên đều đang thử nhau, không lộ manh mối.
Trong xương cốt Bạch Dạ có một loại ham muốn chinh phục đã có sẵn từ khi sinh ra, sau khi biết Thiên Hành Chi là người của cảnh sát, ham muốn này đạt tới đỉnh điểm, thử hỏi, sau khi công thành danh toại, còn có cái gì vui sướng sảng khoái hơn so với chinh phục được một người đại biểu cho chính nghĩa như vậy?
Bóng tối cắn nuốt ánh sáng, ngẫm lại liền cảm thấy kích thích.
Quá trình thực phức tạp gian khổ, nhưng may mà kết quả khiến người ta vừa ý.
Hắn thành công mượn sức Thiên Hành Chi.
Bởi vì có giao tình bằng mạnh, hắn giao phó toàn bộ tín nhiệm cho người này, tiếc nuối chính là, ngày vui ngắn chẳng tầy gang, đầy năm ngày giỗ của mẹ, hắn ở sườn núi Sinh Tử bị cảnh sát bao vây tiễu trừ, tổn thất nặng nề, Thiên Hành Chi cũng chết ở nơi này.
Vận mệnh lại cùng hắn mở ra một trò đùa lớn.
Sau ngắn ngủi chưa gượng dậy nổi, bốc cháy lên càng là ham muốn báo thù hừng hực.
Hắn lại bắt đầu theo dõi em trai Thiên Hành Chi, Thiên Mẫn Chi.
Có kinh nghiệm phía trước, lúc này đây khó khăn giảm đi không ít.
Thiên Mẫn Chi thuận lợi trở thành phụ tá đắc lực của hắn, nhưng dần dần, Bạch Dạ phát hiện, tựa hồ còn khuyết thiếu cái gì, thật lâu thật lâu sau, hắn mới bừng tỉnh.
Cho dù là anh em ruột, cũng không thể thay thế được phân lượng của Thiên Hành Chi ở trong lòng hắn. Ít nhất, hắn không có cách nào toàn tâm toàn ý mà tin tưởng Thiên Mẫn Chi, cho nên đối với việc hắn (Thiên Mẫn Chi) phản bội, cũng nằm trong dự kiến.
Sau khi Thiên Hành Chi chết, hắn chỉ tin tưởng một mình mình, đến em gái ruột là Milan đều bị bài trừ bên ngoài.
Chỉ tin chính mình, mới là an toàn vĩnh cửu.
Hắn đối với Thiên Mẫn chi không chút do dự nổi lên sát tâm (ý muốn giết người).
Nhưng khi đó tình huống đặc thù, người của cảnh sát đã thu được tin tức trước đó, bao vây sườn núi Sinh Tử chật như nêm cối, hắn nghe lời thủ hạ và em gái nói, coi Thiên Mẫn Chi như con tin, có lẽ có thể tranh thủ nhiều thời gian hơn.
Nhưng trăm triệu không nghĩ tới.
Thiên Mẫn Chi, khối xương cứng này, tình nguyện từ bỏ sinh mệnh chính mình, cũng muốn cùng hắn đồng quy vu tận ... (Đồng quy vụ tận – cùng chết)
Một khắc khi viên đạn xuyên qua ngực Thiên Mẫn Chi, Bạch Dạ cảm giác được một cỗ khoái ý đã lâu chưa thấy, đây mới là kết cục của kẻ phản bội hắn.
Bạch Dạ cũng không ngại đưa con gái Thiên Mẫn Chi cùng đi với hắn.
Nhưng mà, ở một cái chớp mắt, hắn thấy cô gái che phía trước Ôn Thiên Thụ, tóc dài nhẹ bay, mặc một thân tuyết trắng, không khỏi sửng sốt một chút, chỉ trong một hai giây ngắn ngủi, thiên địa biến sắc. (ý nói trời đất thay đổi, tình thế đảo ngược)
Súng trong tay bị người đá rơi, cả người bị dùng sức ấn trên mặt đất, gương mặt cọ vào bùn đất ướt át, lỗ tai lại phảng phất cái gì cũng không nghe thấy, đầu óc cũng trở nên trống rỗng.
Chậm rãi, Bạch Dạ nghĩ tới, chính mình vừa mới vì cái gì lại do dự không ấn cò súng.
Đơn giản là —
Ngoại trừ mẹ hắn cũng đã từng được người khác đối xử tử tế ...
Đó là ấm áp duy nhất trong sinh mệnh hắn sau khi mẹ chết.
Nảy sinh trong đêm tuyết đông chí đầy khó khăn và sỉ nhục.
Một bé gái ba tuổi, dựa vào cửa, dùng giọng nói mềm mại nói chuyện cùng hắn, đưa hắn thuốc mỡ, bàn tay nhỏ nhắn mềm mại kia chạm vào trên lưng, ấm đến không thể tưởng tượng.
Ai nói thành kiến là trời sinh?
Cô bé này có một đôi mắt thanh triệt sạch sẽ nhất mà hắn từng thấy.
Cho nên, khi hắn thực thi một loạt hành động báo thù đối với Bạch gia, cố tình đối với một nhà cô bé lại nương tay.
Nhất niệm thành Phật, nhất niệm thành ma. (Một ý nghĩ cũng có thể thành Phật – người tốt, một ý nghĩ cũng có thể biến người thành ma – ác độc)
Kết cục có lẽ là đã sớm viết định rồi, từ khi hắn đi lên con đường phạm tội văn vật không lối về này, chờ đợi hắn chỉ có thể là một cái kết cục như thế này.
Tổng hợp hình phạt, tử hình.
Đoạn thời gian sinh mệnh đếm ngược đó, trái tim Bạch Dạ ngược lại bình tĩnh dị thường, hắn nhìn lại cả đời này của chính mình, tìm không ra thị phi đúng sai, không có cha, mẹ lại quá bận rộn, chưa từng có ai dạy hắn, cái gì là đúng, cái gì là sai.
Đi sai đường, cũng không có ai dạy hắn, dẫn hắn đi đến một con đường khác.
Hắn không nghĩ tới cư nhiên sẽ có người tới đây thăm tù.
Cách tấm chắn pha lê, hắn thấy được người đối diện, bốn mắt nhìn nhau.
Lúc ấy vẫn là cô bé con, hiện tại bụng nhỏ đã hơi gồ lên, sắp sửa trở thành mẹ của một đứa trẻ.
Thời gian thật vô tình nhưng lại rất từ bi.
Hắn cầm lấy ống nghe, nghe được thanh âm mềm mại bên kia, "Tôi đến thăm chú."
Một người đàn ông, bởi vì mấy chữ này, hốc mắt nóng bỏng.
Hắn một lời cũng không thoát ra được khỏi cổ họng.
Gân xanh toàn bộ nổi lên trên mu bàn tay, là cảm xúc mãnh liệt bị cố tình áp chế.
Mũi Bạch Tuyết Ca cũng hơi hơi cay, đoạn chuyện cũ kia do còn quá nhỏ cô ấy cũng đã không còn nhớ gì, nhưng người đàn ông này ở thời điểm mấu chốt lại do dự, làm đáy lòng cô ấy xúc động, hắn cũng không phải đã hoàn toàn mất đi lương tri ...
Chỉ là, nó thức tỉnh quá muộn, quá muộn ...
Hắn làm nhiều việc sai như vậy vẫn là sự thật, phải tiếp nhận chế tài pháp luật, hai điểm này vĩnh viễn không cách nào thay đổi.
Mỗi người đều phải chịu trách nhiệm với việc mình đã làm.
Đã hết giờ thăm tù, Bạch Dạ trước sau đều không nói một chữ, chờ thân ảnh Bạch Tuyết Ca chậm rãi biến mất ở cửa, hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua đèn chân không trên đỉnh đầu, sáng ngời giống như ánh mặt trời.
Hắn đã thật lâu thật lâu thật lâu không được thấy mặt trời.
Hắn xoay người rời đi.
Yên lặng tưởng tượng trong lòng.
Nếu có kiếp sau, tôi cũng muốn thử xem làm một người tốt là tư vị gì.
Cửa ở phía sau hắn khép lại, ánh sáng của "Mặt trời" trên trần nhà kia nháy mắt biến mất.
...
Toàn văn kết thúc.
Lâm Uyên Ngư Nhi.
Ngày 14 tháng 8 năm 2017
———
Tác giả có lời muốn nói: Thật sự phải tạm biệt câu chuyện này ~ sách thật không có gì ngoài ý muốn đại khái mùa thu sẽ đưa ra thị trường, sẽ có phiên ngoại mới cùng lời cuối sách, đến lúc đó lưu ý tin tức Weibo ~
Dông dài vài câu.
Về một đóa cúc hoa cúc trắng, một đóa hoa cúc vàng của Bạch Dạ, còn có phía sau lưng Thiên Thụ xăm mình hoa hồng, một đen một đỏ, ý muốn nói, nhân sinh có rất nhiều lối rẽ, đi đúng hay đi nhầm đều là lựa chọn, nhưng cuối cùng đều sẽ có chung điểm.
Đỏ hướng sinh, đen hướng tử (chết).
Mượn một câu, nguyện tất cả chúng ta đều trở thành một người thiện lương, phúc dù chưa đến, họa đã rời xa.
———
Edit: Lần này là thực sự kết thúc rồi. Hẹn các bạn tuần sau mở Văn Án hố mới :3
Cám ơn sự đồng hành của các bạn dù mới hay cũ, cám ơn từng "ngôi sao" các bạn dành tặng cho mình. Hẹn gặp lại :D
Bình luận truyện