Thời Niên Thiếu Không Thể Quay Lại Ấy
Quyển 1 - Chương 14
Tôi ngẩng cao đầu, dùng ánh mắt khiêu khích ngắm nhìn thế giới xung quanh, nhìn như thật quật cường thật kiên cường, nhưng thực ra trong lòng lại đang cất giấu sợ hãi và mê man.
Những người lớn ạ, chúng con có thể hiểu được khát vọng của mọi người muốn vun đắp cho chúng con ngày một ưu tú hơn, nhưng xin mọi người hãy hiểu: chẳng phải lưỡi dao sắc bén rét lạnh có thể khắc ra được một bức tượng đẹp đẽ, mà là một đôi mắt biết nhìn, biết thưởng thức cái đẹp, một trái tim tràn ngập tình yêu thương, một vòng tay ấm áp mới khắc nên được bức tượng đẹp đẽ nhất.]
Làm thế nào để luyện thành cực phẩm
(Cực phẩm là số một, là tuyệt vời nhất.)
Kỳ nghỉ đông qua đi, một học kỳ mới lại bắt đầu, tôi thở dài, những ngày thoải mái đã hết mất rồi.
Mâu thuẫn giữa tôi và chậu châu báu bắt đầu từ năm mới này, lại càng thăng cấp, phạt đứng ngoài hành lang với tôi mà nói thì đã trở thành bữa ăn sáng rồi, hoàn toàn không ảnh hưởng đến tâm tình của tôi, tôi cũng quen biết thêm mấy bạn lớp 7-2 và lớp 7-3, mười phút giữa giờ chúng tôi thường trò chuyện vui vẻ với nhau. Vòng quan hệ xã giao luẩn quẩn của tôi đột nhiên mở rộng đến một phạm trù mới, đương nhiên, độ dày của da mặt tôi cũng đạt được một trình độ mới.
Tôi rất hiểu, cuộc sống của tôi càng dễ chịu, thì tâm tình của chậu châu báu càng không tốt, vì vậy, để thầy ấy tức chết, tôi thả lỏng tâm tình, làm cho mình ngày càng thích ý hơn. Tận hưởng gió xuân, ngắm hoa rơi, nghịch hồ nước, lắng nghe tiếng chim sẻ. . . Vô cùng vui vẻ! Vừa hay trước mặt hành lang của lớp tôi là m
ột khu vườn nhỏ có kiến trúc cổ điển, đình đài lầu các đẹp như tranh, đầy đủ mọi thứ.
Có một lần sau khi hết giờ, cô Từng Hồng hút thuốc, đứng nói chuyện với tôi ở hành lang, “Em còn chưa đứng mệt hả? Chỉ cần nhận sai một câu là có thể yên ổn sung sướng mà ngồi trong lớp rồi, trong lòng em nghĩ kết quả như thế nào, người khác lại không biết được.”
Tôi thực kiêu ngạo trả lời: “đấu với Trời là vui vô cùng, đấu với Đất là vui vô cùng, đấu với Người là vui vô cùng”.
(Câu nói trên là của Mao Trạch Đông.)
Tiếng chuông vào lớp vang lên, cô Từng Hồng ném điếu thuốc qua cửa sổ, một tay vỗ vỗ bả vai tôi, giống như muốn tôi tự giải quyết tốt chuyện của mình, sau đó cô đi vào phòng học.
Chậu châu báu thấy phạt đứng ngoài cửa không thể tra tấn tôi, nên lại lệnh cho tôi mời phụ huynh đến, mới có một tháng ngắn ngủi mà đã bắt tôi mời phụ huynh ba lần rồi, lại phát hiện không có hiệu quả gì, thầy ấy bắt đầu hiểu, chiêu phụ huynh kết hợp giáo dục với giáo viên này cũng thất bại.
Tuy nhiên, thầy ấy phạt tôi đứng ngoài hành lang còn không quên quan sát tôi rất để ý đến người khác nghĩ gì, thầy bắt đầu gọi tôi đến đứng ở cửa văn phòng mình, bởi vì nơi đó càng có nhiều học sinh và giáo viên lui tới, chỗ này không có những bạn lớp 7-1, lớp 7-2, lớp 7-3 mà tôi quen nữa, đối mặt với hoàn cảnh mới này, tôi hiển nhiên không thích ứng được, lại bị tra tấn, đầu cúi thấp cứ như mình là phạm nhân mang trọng tội, nhưng dần dần, theo số lần phạt đứng, đầu của tôi cũng chậm rãi nâng lên, tư thái càng ngày càng thanh thản, khí sắc càng ngày càng bay lên, tươi cười càng ngày càng xán lạn, chậu châu báu phát hiện ra tôi lại một lần nữa dùng sự quật cường của mình để chống lại sự tra tấn của thầy ấy, lại một lần nữa dùng thói hư tật xấu của sinh vật để cạnh tranh thích ứng với hoàn cảnh, thầy ấy hận tôi nghiến răng nghiến lợi, nhưng nhất thời không thể nghĩ ra biện pháp nào tra tấn tôi.
Lúc trước tôi đã từng nói khu dạy học của trường trung học cơ sở này được xây theo hình chữ Z, chẳng qua ở giữa chữ Z là đường thẳng. Ở mặt phải của chữ Z là một khu vườn nhỏ giả cổ điển, mặt phải còn có một sân vận động, có tám bàn đánh bóng bàn xây bằng bê tông, và cạnh đó còn có sân bóng rổ. Lớp 7-1 đến lớp 7-3 nằm ở chiều ngang của chữ Z, không nhìn thấy sân vận động. Nhưng văn phòng của giáo viên lại nằm ở chiều thẳng đứng của chữ Z, hành lang bên ngoài văn phòng vừa đúng đối mặt với sân vận động, có thể nhìn thấy bàn đánh bóng bàn, làm cho tôi không thể không cảm thấy thẹn mà cúi thấp đầu, đến khi học được cách thưởng thức phong cảnh bốn phía, thì tôi nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc ở ngay cái bàn đánh bóng gần nhất —— thần đồng Trần Kính.
Hình như cậu ấy rất thích chơi bóng bàn, cứ giờ ra chơi là lại đi đến mấy cái bàn đánh bóng, mà chơi cũng tốt lắm, gần như không có đối thủ, chỉ cần cậu ấy muốn, thì cậu ấy vẫn đứng ở bàn chơi bóng, chỉ có người khác tới tới lui lui thay phiên nhau.
Dù là đánh bóng bàn, dáng vẻ của Trần Kính cũng không có gì khác so với học sinh trung học, tôi không thể hiểu được, cậu thần đồng tỏa sáng rực rỡ chói mắt, kiêu ngạo tự tin đã chạy đi đâu mất rồi? Nếu cậu ấy vẫn tỏa sáng lộng lẫy như hồi tiểu học, thì chắc hẳn vừa bước chân vào trường tôi đã nghe danh của cậu ấy rồi, nhưng chỉ khi đứng ở chỗ này, đột nhiên nhìn thấy cậu ấy, thì tôi mới chợt nhớ ra có một người như vậy.
Tôi thừa nhận mình là người tương đối nhàm chán, rỗi việc, vì thế tôi đã nhờ Hiểu Phỉ hỏi thăm một chút về Trần Kính, sự thật chứng minh, cậu ấy thật sự bình thường. Thành tích học tập của cậu ấy đứng trong top 10, đương nhiên cũng coi như là thành tích tốt, nhưng còn cách nổi tiếng rất xa xôi, cậu ấy vô cùng bình thường, tính cách lại bình thản không hòa đồng lắm, bạn trong lớp nhắc đến cậu ấy, đều dùng giọng điệu lạnh nhạt thờ ơ, tựa như trong lớp có thêm cậu ấy cũng không nhiều lên, mà thiếu cậu ấy thì cũng chẳng ít đi.
Hiểu Phỉ thấy tôi chú ý đến Trần Kính thì cực kỳ khẩn trương, đặt việc hỏi thăm Trần Kính lên hàng đầu, nhưng sau khi nghe xong, càng không ngừng nói với tôi: “Tuy thích nam sinh xuất chúng thì rất phiền toái, nhưng tiêu chuẩn của cậu cũng không đến mức thấp như vậy chứ, nếu không cứ để tớ giới thiệu cho, tớ quen rất nhiều anh lớp 9 đấy.” Bởi vì Trần Kính nhỏ hơn các bạn cùng lớp bốn tuổi, vóc dáng của cậu ấy lại không phát triển nhanh, đứng giữa một đống nam sinh lớp 9 cao ngồng kia, trông cậu ấy lại càng nhỏ bé, trường tôi rất phổ biến những môn thể thao như bóng rổ, bóng đá, và cả bóng chuyền nữa. Vào lứa tuổi này, ngoại hình chủ yếu của đám nam sinh thường là lạnh lùng, hay nói mấy câu thô tục, nhưng Trần Kính lại được bố mẹ dạy dỗ quá tốt, hôm nào cũng ăn mặc gọn gàng, rửa tay sạch sẽ, rửa mặt sạch sẽ, nói chuyện cũng lịch sự, hơn nữa cậu ấy còn dùng khăn tay.
Lúc Hiểu Phỉ nói đến đoạn “Trần Kính thật sự là lúc nào cũng mang khăn tay theo đấy”, thì biểu tình của cậu ấy vô cùng kinh d width=”48″ align=”justi”>Nhìn vẻ mặt kinh dị nhăn nhó của Hiểu Phỉ, tôi nghĩ nếu mình nói cậu ấy rằng, năm đó gần như tất cả con gái lớp tôi đều thích Trần Kính, thì cậu ấy có thể kinh ngạc đến ngất xỉu đi không?
Mỗi lần bị phạt đứng, tôi liền thấy Trần Kính. Mỗi giờ ra chơi, cậu ấy đều đánh bóng bàn, tôi nghĩ mình có thể hiểu vì sao cậu ấy chỉ chơi bóng bàn, nhưng tôi không thể hiểu được, điều gì đã làm ánh sáng thần đồng rực rỡ của cậu ấy biến mất? Điều gì đã làm cậu ấy không còn nổi bật nữa? Chẳng lẽ cậu ấy lại thành “Thương Trọng Vĩnh” thứ hai?
“Thương Trọng Vĩnh” là tên một bài văn xuôi của Vương An Thạch, nhà chính trị, nhà văn của Trung Quốc thế kỉ XI.
Bài văn kể rằng, tác giả gặp một thần đồng tên là Thương Trọng Vĩnh, Năm 5 tuổi, Thương Trọng Vĩnh đã có thể sáng tác ra bài thơ rất hay, bố Vĩnh rất vui mừng, thường dẫn Vĩnh tham gia các hoạt động xã giao để kiếm lợi. Sau đó, vì không được tiếp tục giáo dục, Vĩnh dần dần trở thành một đứa trẻ rất bình thường. Bài này hình như là tác giả viết để động viên bản thân mình, thông qua học tập chăm chỉ, Vương An Thạch cuối cùng đã trở thành một nhân vật vĩ đại. Bài “Thương Trọng Vĩnh” cũng được người đời sau coi là bài mẫu để động viên khuyến khích mọi người học tập chăm chỉ, cho đến nay vẫn là bài kinh điển trong sách giáo khoa trung học Trung Quốc.
Tuy nhiên, tò mò thì tò mò, dù tôi có nhàm chán đến đâu, cũng không nhàm chán đến mức chạy vọt ra trước mặt Trần Kính hỏi cậu ấy này này nọ nọ, huống chi cũng đã ba năm rồi, ai biết cậu ấy còn nhớ tôi không?
Hành vi tôi coi phạt đứng là một cách thưởng thức phong cảnh hiển nhiên đã chọc giận chậu châu báu, thế nên có một ngày thầy ấy bắt lấy một lỗi nhỏ của tôi, rốt cuộc cũng ra chiêu bí truyền cuối cùng.
Chậu châu báu ra lệnh cho tôi đứng ngay trên bàn đánh bóng để tự suy nghĩ về bản thân, đến khi nào nghĩ thông suốt, giải thích và nhận sai với thầy, thì khi ấy tôi mới có thể được vào lớp ngồi
Lúc này đây, xem như thầy ấy đã thật sự đánh trúng chỗ đau của tôi, đứng trên bàn đánh bóng cũng không có gì đáng sợ cả, mà điều đáng sợ là ở sau lưng tôi, Trương Tuấn và Quan Hà đều có thể đang nhìn tôi. Nhưng, ai bảo chậu châu báu là thầy, còn tôi lại là trò chứ? Mà tôi thì quật cường đến mức thà chết cũng tuyệt không chịu nhận sai. Chính vì vậy, tôi chỉ có thể đứng trên cái bàn đánh bóng đó.
Ngày đầu tiên, sau khi chạy xong bài thể dục buổi sáng, tất cả học sinh trường trung học này đều nhìn thấy một cô bé mặc áo khoác đỏ đứng lên cái bàn đánh bóng ngay giữa sân, họ đều vô cùng kinh ngạc, lúc đầu họ chỉ nghĩ tôi đang đùa thôi, nên họ chỉ đứng nhìn rồi cười cười nói nói vài câu, sau đó thấy chuông vào lớp đã vang lên mà tôi vẫn không nhúc nhích, thì họ lại càng choáng váng.
Ngày hôm đó, từ hành lang đến cửa sổ tầng hai, tầng ba dãy phòng học của trường tôi đều chi chít những cái đầu. Tôi biết họ đang nhìn thẳng vào mình, trong số đó khẳng định có Trương Tuấn và Quan Hà, thế nên, tuy trong lòng đã xấu hổ và giận dữ muốn chết, nhưng trên mặt tôi lại giả như mình không cần gì mình không sợ gì hết, cứng rắn ép buộc mình phải cười. Tôi mỉm cười đứng trên bàn đánh bóng, mặc kệ mọi người đến gần thăm quan nhìn nhìn ngó ngó, chỉ còn thiếu hòa ái nói câu: “Cảm ơn đã ghé thăm nha, vô cùng cảm ơn, nhưng hãy giữ gìn môi trường một chút, chớ leo lên chụp ảnh.”
Nghe nói giáo viên tất cả các bộ môn đều được truyền tin, họ còn đến xem tôi là thánh nữ phương nào, mà lại có thể đứng cao cao hiên ngang như pho tượng Lưu Hồ Lan thế.
Lưu Hồ Lan (1932 -1947) là một nữ chiến sĩ giải phóng quân anh hùng trong lịch sử Trung Quốc.
Ngày nào chạy thể dục xong tôi cũng phải đứng ở đó, cứ đứng mãi cho đến buổi chiều khi tan học.
Ngày đầu tiên, tất cả mọi người không chơi bóng bàn nữa, khi họ đi qua chỗ tôi đứng, có người tò mò nhìn xung quanh, có người muốn nhìn nhưng lại ngại nhìn kĩ, tôi thì vẫn trơ trọi đứng trên cái bàn bê tông ấy.
Ngày hôm sau, Trần Kính cầm vợt bóng bàn đi đến đó, đứng ở bàn đánh bóng bên cạnh nhìn tôi một lúc, sau đó thật không thể ngờ, cậu ấy lại đứng đó luyện phát bóng, hoàn toàn coi tôi như cây cột bê tông. width=”48″ align=”justi”>Vì có Trần Kính, dần dần bắt đầu có người đến chơi bóng bàn, sân thể dục nhỏ bé lại khôi phục không khí ồn ào náo nhiệt như xưa, ngoại trừ —— một người đứng chính giữa là tôi.
Lúc đó cảm giác của tôi chính là hận không thể giết cậu ấy, nhưng lại có cả lòng cảm kích muốn nói lời cảm ơn. Hận cậu ấy, là vì người chung quanh đều đang chơi bóng bàn, mà tôi thì cao cao tại thượng, càng thấy tôi có vẻ kì quái hơn; cảm kích cậu ấy, là vì cái sân thể dục nhỏ bé này rốt cuộc cũng khôi phục như bình thường, mọi người đều vội vàng đánh bóng bàn, cho dù họ nhìn tôi, cũng chỉ là đảo mắt thoáng qua thôi.
Ngày thứ ba, tin tức rốt cuộc lan đến tai trường trung học phổ thông, Tiểu Ba nghe thấy vậy nên đến nhìn tôi, đứng ở xa xa, ánh mắt dừng trên người tôi, tôi vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy anh ấy, anh ấy liền lập tức xoay người rời đi. Tôi thầm cảm ơn anh ấy, bởi vì tôi chỉ có thể mỉm cười cho người lạ xem thôi, còn khi đứng trước mặt những người thân quen, lớp vỏ bọc và sự kiên cường của tôi cực kỳ yếu ớt.
Vào giờ ra chơi, Hiểu Phỉ mang đến cho tôi mười xiên thịt dê nướng nóng hôi hổi, cười hì hì nói: “Cho cậu này, cậu thích ăn thịt dê nướng nhất mà, anh Tiểu Ba mua cho cậu đấy.”
Tôi không khách khí, nhận lấy mấy xiên thịt dê đó liền ăn ngay, khi ăn đến xiên thứ sáu, chậu châu báu đứng trước cửa sổ, hổn hển hét to, “La Kì Kì!” Tôi lập tức nhét mấy xiên thịt dê còn lại vào tay Hiểu Phỉ, lau lau miệng rồi nghiêm túc đứng thẳng. Tất cả mọi người trên sân thể dục đều nhìn tôi, sau đó tiếp tục đưa mắt nhìn nhìn chậu châu báu, muốn cười mà không dám cười.
Ngày thứ tư, giữa đám người xung quanh, ánh mắt tôi không cẩn thận lướt qua bóng dáng Quan Hà, tôi càng cười ra sức hơn, sợ rằng người khác sẽ nhìn ra tôi không vui, quả thật là hận không thể giơ cao hai tay lên, cầm biểu ngữ và hô to, “Phạt đứng không hề xấu hổ”, nhưng trong lòng tôi lại là khoảng không mờ mịt chết lặng, hận mình không thể bị nuốt sâu trong hố đen vũ trụ, may mắn, vẫn không nhìn thấy Trương Tuấn, nếu không, tôi thật nghi ngờ cái vỏ bọc kiên cường này của mình sẽ bị phá vỡ.
Ngày thứ năm, tôi đã hoàn thành bước tiến hóa cuối cùng của sinh vật, coi việc đứng trên bàn đánh bóng nhẹ nhàng như mây trôi gió thoảng, hơn nữa tôi còn rất hòa thuận vui vẻ. Giờ ra chơi, có một nam sinh lớp 9 đến trêu tôi, nói chuyện phiếm với tôi, hoạt động ngoại khóa, các cặp đánh bóng bàn bên cạnh còn tiện thể nhờ tôi làm trọng tài, tôi lại đứng cao như vậy, nênường bóng nào cũng có thể thấy rõ ràng.
Dù sao đứng cũng chỉ là đứng thôi, tôi đã được trò chuyện nhiều hơn, từ khi làm trọng tài, tôi cũng cảm thấy dễ thở hơn.
Chuyện này, đã trở thành tin tức siêu hot lúc bấy giờ, từ cấp trung học cơ sở đến trung học phổ thông, tất cả mọi người đều biết có một nữ sinh lớp 7 bị chủ nhiệm lớp phạt đứng trên bàn đánh bóng, đã đứng đó liên tục trong một tuần. Sau đấy, chuyện không thể không kinh động đến thầy hiệu trưởng, thầy đặc biệt đến nhìn tôi, nhẹ nhàng nói chuyện với chậu châu báu, lấy cảm hóa giáo dục làm chủ, ngụ ý chính là không tán thành cách phạt về thể xác trắng trợn như thế, tuy rằng cách xử phạt về thể xác trong giáo dục vào những năm đó được cả giáo viên và phụ huynh cho phép.
(Tiểu Dương: bạn Kì Kì học cấp II vào đầu thập niên 90, khi ấy nhiều tư tưởng khác bây giờ.)
Vào ngày thứ bảy bị phạt đứng, tôi được chậu châu báu phóng thích, cho phép về lớp học. Tuy chậu châu báu nghiêm khắc răn dạy tôi trong lớp học, nói là vì không muốn ảnh hưởng đến việc học tập bình thường của tôi nên mới cho phép tôi vào lớp học. Nhưng thật ra tôi và thầy ấy đều hiểu, từ đầu đến cuối tôi không giải thích lời nào với thầy ấy hết, cũng không thừa nhận sai lầm, chiến dịch này của tôi và thầy ấy, thầy ấy đã thất bại, người thắng cuộc chính là tôi!
Làm một con tuấn mã như chậu châu báu thực thất bại, thầy chẳng những không thu phục được con ngựa non hoang dã là tôi, mà ngược lại còn kích phát tiềm năng vô hạn của tôi, ở trên người tôi, thầy ấy đã nếm qua cái gì gọi là suy sụp. Nhưng đối với tôi mà nói, thầy ấy thật sự là người thầy hiền lương! Thầy khiến tôi từ nhục nhã phải đứng trên đống rác, đi bước một thăng hoa, đứng thẳng trước mắt mấy ngàn người, làm cho tôi đứng một tuần trên bàn đánh bóng, hơn nữa trong mấy ngàn người đó còn có hai người, một người tên là Trương Tuấn, một người tên là Quan Hà. Sau chuyện này, tôi không thể nghĩ ra trên đời còn có thể có chuyện gì đáng xấu hổ hơn không.
Có sao? Đã không có!
Vì vậy, tính mạnh mẽ không chỗ nào sợ hãi của tôi rốt cuộc đã thành công tuyệt mỹ!
Vào những năm đó, có một câu mắng chửi rất phổ biến, “Mặt mày còn dày hơn cả tường thành uốn cong.” Tôi cảm thấy câu này dùng để hình dung mình thì vô cùng đúng mức, tuyệt đối đừng trách móc tôi, da mặt của tôi thật sự rất dy, vô cùng dày, cũng không phải chỉ là tường thành uốn cong, mà là tường thành uốn cong rồi lại uốn cong.
(Tường thành uốn cong là hai lớp tường thành, kiểu như gập đôi một tờ giấy thành hai lớp ấy.)
Chậu châu báu vừa phóng thích tôi về lớp, có lẽ từng có lo lắng và phẫn uất, nhưng thầy ấy rất nhanh đã phát hiện tôi là người như con nhím, người khác không chọc tôi, tôi cũng sẽ không để những cái gai của mình chọc phải họ, chẳng những không lộ gai ra, mà tôi còn trầm mặc im lặng tựa như không tồn tại.
Tôi và chậu châu báu dần dần cũng chung sống hòa bình, thầy ấy không để ý tới tôi, coi như tôi không tồn tại, tôi cũng không đi quấy rối thầy ấy, cho dù lên lớp đọc tiểu thuyết, thì nhất định sẽ giấu dưới ngăn bàn, làm một chút tôn trọng ở ngoài mặt.
Tuy nhiên, vì trận đấu giữa tôi và chậu châu báu, trong lòng tôi cảm thấy thật chán ghét thầy ấy. Vừa vào giờ của thầy, nhìn thấy mặt thầy tôi liền không muốn nghe giảng, bình thường cũng đã ghét môn tiếng Anh rồi, vì thế môn tiếng Anh của tôi không thể tránh được ảnh hưởng, thành tích trượt dốc rất nhiều, nhưng do một học kỳ có tổng cộng rất nhiều môn, nên trong thời gian ngắn nó cũng không lộ ra ảnh hưởng rõ ràng.
Hiểu Phỉ ngưỡng mộ tôi không thôi, tôi thì thật nghi ngờ cấu tạo đầu óc của cậu ấy, tôi không rõ bản thân mình có cái gì đáng ngưỡng mộ?
Hiểu Phỉ nói: “Bởi vì cậu rất cool! Cậu mặc áo khoác đỏ, đội mũ trắng, cười tủm tỉm đứng trên bàn đánh bóng bằng bê tông, vẻ mặt chẳng hề để ý, quả thực muốn bao nhiêu cool thì có bấy nhiêu cool! Cậu biết không, ngay cả Vương Chinh cũng chạy đến cửa sổ nhìn cậu đấy, tớ đã kích động nói với anh ấy cậu là bạn tốt của tớ.”
Tôi chỉ có thể cười khổ, thật ra trong lòng tôi, người cool chính là cậu ấy. Tôi chỉ giả cool mà thôi, còn cậu ấy mới thật sự cool. Tôi dùng vẻ mặt không sao cả và nụ cười kia để che giấu sự nhút nhát xấu hổ và để ý của mình, tất cả những gì tôi biểu hiện ra ngoài đều là giả thôi, mà khi cậu ấy vui vẻ, liền cất tiếng cười to, khi đau buồn, lại bật ra tiếng khóc lớn, cậu ấy dũng cảm biểu hiện nội tâm chân thật của mình.
Có một buổi chiều, cậu ấy nói với tôi rằng Vương Chinh dạy mình chơi trống, cậu ấy nói chuyện rất cao hứng, cậu ấy ngồi ngay trên lan can, để tôi bắt chước động tác giữ trống. Cậu ấy nhắm mắt lại, say sưa làm động tác đập lên cáiống ảo tôi cầm, đập bên phải một cái rồi lại đập bên trái một cái, thân thể còn nghiêng nghiêng nhún nhảy phối hợp, những học sinh đi qua đều kinh ngạc nhìn, trong mắt họ Cát Hiểu Phỉ như con bé lên cơn điên, cứ đánh đập không khí mãi làm gì chứ. Nếu là tôi, khẳng định sẽ rất ngại để cho mọi người nhìn ra tôi vì một nam sinh mà điên điên khùng khùng, nhưng Hiểu Phỉ không thèm quan tâm, bởi vì cậu ấy thích, cho nên cậu ấy làm, cậu ấy không biết thiên hạ còn có một việc là cần quan tâm đến người khác nghĩ gì, cậu ấy nghe theo tiếng nói của trái tim mình, sống một cách vô cùng nhuần nhuyễn, sống động, như vậy mới thật sự là cool!
Những người lớn ạ, chúng con có thể hiểu được khát vọng của mọi người muốn vun đắp cho chúng con ngày một ưu tú hơn, nhưng xin mọi người hãy hiểu: chẳng phải lưỡi dao sắc bén rét lạnh có thể khắc ra được một bức tượng đẹp đẽ, mà là một đôi mắt biết nhìn, biết thưởng thức cái đẹp, một trái tim tràn ngập tình yêu thương, một vòng tay ấm áp mới khắc nên được bức tượng đẹp đẽ nhất.]
Làm thế nào để luyện thành cực phẩm
(Cực phẩm là số một, là tuyệt vời nhất.)
Kỳ nghỉ đông qua đi, một học kỳ mới lại bắt đầu, tôi thở dài, những ngày thoải mái đã hết mất rồi.
Mâu thuẫn giữa tôi và chậu châu báu bắt đầu từ năm mới này, lại càng thăng cấp, phạt đứng ngoài hành lang với tôi mà nói thì đã trở thành bữa ăn sáng rồi, hoàn toàn không ảnh hưởng đến tâm tình của tôi, tôi cũng quen biết thêm mấy bạn lớp 7-2 và lớp 7-3, mười phút giữa giờ chúng tôi thường trò chuyện vui vẻ với nhau. Vòng quan hệ xã giao luẩn quẩn của tôi đột nhiên mở rộng đến một phạm trù mới, đương nhiên, độ dày của da mặt tôi cũng đạt được một trình độ mới.
Tôi rất hiểu, cuộc sống của tôi càng dễ chịu, thì tâm tình của chậu châu báu càng không tốt, vì vậy, để thầy ấy tức chết, tôi thả lỏng tâm tình, làm cho mình ngày càng thích ý hơn. Tận hưởng gió xuân, ngắm hoa rơi, nghịch hồ nước, lắng nghe tiếng chim sẻ. . . Vô cùng vui vẻ! Vừa hay trước mặt hành lang của lớp tôi là m
ột khu vườn nhỏ có kiến trúc cổ điển, đình đài lầu các đẹp như tranh, đầy đủ mọi thứ.
Có một lần sau khi hết giờ, cô Từng Hồng hút thuốc, đứng nói chuyện với tôi ở hành lang, “Em còn chưa đứng mệt hả? Chỉ cần nhận sai một câu là có thể yên ổn sung sướng mà ngồi trong lớp rồi, trong lòng em nghĩ kết quả như thế nào, người khác lại không biết được.”
Tôi thực kiêu ngạo trả lời: “đấu với Trời là vui vô cùng, đấu với Đất là vui vô cùng, đấu với Người là vui vô cùng”.
(Câu nói trên là của Mao Trạch Đông.)
Tiếng chuông vào lớp vang lên, cô Từng Hồng ném điếu thuốc qua cửa sổ, một tay vỗ vỗ bả vai tôi, giống như muốn tôi tự giải quyết tốt chuyện của mình, sau đó cô đi vào phòng học.
Chậu châu báu thấy phạt đứng ngoài cửa không thể tra tấn tôi, nên lại lệnh cho tôi mời phụ huynh đến, mới có một tháng ngắn ngủi mà đã bắt tôi mời phụ huynh ba lần rồi, lại phát hiện không có hiệu quả gì, thầy ấy bắt đầu hiểu, chiêu phụ huynh kết hợp giáo dục với giáo viên này cũng thất bại.
Tuy nhiên, thầy ấy phạt tôi đứng ngoài hành lang còn không quên quan sát tôi rất để ý đến người khác nghĩ gì, thầy bắt đầu gọi tôi đến đứng ở cửa văn phòng mình, bởi vì nơi đó càng có nhiều học sinh và giáo viên lui tới, chỗ này không có những bạn lớp 7-1, lớp 7-2, lớp 7-3 mà tôi quen nữa, đối mặt với hoàn cảnh mới này, tôi hiển nhiên không thích ứng được, lại bị tra tấn, đầu cúi thấp cứ như mình là phạm nhân mang trọng tội, nhưng dần dần, theo số lần phạt đứng, đầu của tôi cũng chậm rãi nâng lên, tư thái càng ngày càng thanh thản, khí sắc càng ngày càng bay lên, tươi cười càng ngày càng xán lạn, chậu châu báu phát hiện ra tôi lại một lần nữa dùng sự quật cường của mình để chống lại sự tra tấn của thầy ấy, lại một lần nữa dùng thói hư tật xấu của sinh vật để cạnh tranh thích ứng với hoàn cảnh, thầy ấy hận tôi nghiến răng nghiến lợi, nhưng nhất thời không thể nghĩ ra biện pháp nào tra tấn tôi.
Lúc trước tôi đã từng nói khu dạy học của trường trung học cơ sở này được xây theo hình chữ Z, chẳng qua ở giữa chữ Z là đường thẳng. Ở mặt phải của chữ Z là một khu vườn nhỏ giả cổ điển, mặt phải còn có một sân vận động, có tám bàn đánh bóng bàn xây bằng bê tông, và cạnh đó còn có sân bóng rổ. Lớp 7-1 đến lớp 7-3 nằm ở chiều ngang của chữ Z, không nhìn thấy sân vận động. Nhưng văn phòng của giáo viên lại nằm ở chiều thẳng đứng của chữ Z, hành lang bên ngoài văn phòng vừa đúng đối mặt với sân vận động, có thể nhìn thấy bàn đánh bóng bàn, làm cho tôi không thể không cảm thấy thẹn mà cúi thấp đầu, đến khi học được cách thưởng thức phong cảnh bốn phía, thì tôi nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc ở ngay cái bàn đánh bóng gần nhất —— thần đồng Trần Kính.
Hình như cậu ấy rất thích chơi bóng bàn, cứ giờ ra chơi là lại đi đến mấy cái bàn đánh bóng, mà chơi cũng tốt lắm, gần như không có đối thủ, chỉ cần cậu ấy muốn, thì cậu ấy vẫn đứng ở bàn chơi bóng, chỉ có người khác tới tới lui lui thay phiên nhau.
Dù là đánh bóng bàn, dáng vẻ của Trần Kính cũng không có gì khác so với học sinh trung học, tôi không thể hiểu được, cậu thần đồng tỏa sáng rực rỡ chói mắt, kiêu ngạo tự tin đã chạy đi đâu mất rồi? Nếu cậu ấy vẫn tỏa sáng lộng lẫy như hồi tiểu học, thì chắc hẳn vừa bước chân vào trường tôi đã nghe danh của cậu ấy rồi, nhưng chỉ khi đứng ở chỗ này, đột nhiên nhìn thấy cậu ấy, thì tôi mới chợt nhớ ra có một người như vậy.
Tôi thừa nhận mình là người tương đối nhàm chán, rỗi việc, vì thế tôi đã nhờ Hiểu Phỉ hỏi thăm một chút về Trần Kính, sự thật chứng minh, cậu ấy thật sự bình thường. Thành tích học tập của cậu ấy đứng trong top 10, đương nhiên cũng coi như là thành tích tốt, nhưng còn cách nổi tiếng rất xa xôi, cậu ấy vô cùng bình thường, tính cách lại bình thản không hòa đồng lắm, bạn trong lớp nhắc đến cậu ấy, đều dùng giọng điệu lạnh nhạt thờ ơ, tựa như trong lớp có thêm cậu ấy cũng không nhiều lên, mà thiếu cậu ấy thì cũng chẳng ít đi.
Hiểu Phỉ thấy tôi chú ý đến Trần Kính thì cực kỳ khẩn trương, đặt việc hỏi thăm Trần Kính lên hàng đầu, nhưng sau khi nghe xong, càng không ngừng nói với tôi: “Tuy thích nam sinh xuất chúng thì rất phiền toái, nhưng tiêu chuẩn của cậu cũng không đến mức thấp như vậy chứ, nếu không cứ để tớ giới thiệu cho, tớ quen rất nhiều anh lớp 9 đấy.” Bởi vì Trần Kính nhỏ hơn các bạn cùng lớp bốn tuổi, vóc dáng của cậu ấy lại không phát triển nhanh, đứng giữa một đống nam sinh lớp 9 cao ngồng kia, trông cậu ấy lại càng nhỏ bé, trường tôi rất phổ biến những môn thể thao như bóng rổ, bóng đá, và cả bóng chuyền nữa. Vào lứa tuổi này, ngoại hình chủ yếu của đám nam sinh thường là lạnh lùng, hay nói mấy câu thô tục, nhưng Trần Kính lại được bố mẹ dạy dỗ quá tốt, hôm nào cũng ăn mặc gọn gàng, rửa tay sạch sẽ, rửa mặt sạch sẽ, nói chuyện cũng lịch sự, hơn nữa cậu ấy còn dùng khăn tay.
Lúc Hiểu Phỉ nói đến đoạn “Trần Kính thật sự là lúc nào cũng mang khăn tay theo đấy”, thì biểu tình của cậu ấy vô cùng kinh d width=”48″ align=”justi”>Nhìn vẻ mặt kinh dị nhăn nhó của Hiểu Phỉ, tôi nghĩ nếu mình nói cậu ấy rằng, năm đó gần như tất cả con gái lớp tôi đều thích Trần Kính, thì cậu ấy có thể kinh ngạc đến ngất xỉu đi không?
Mỗi lần bị phạt đứng, tôi liền thấy Trần Kính. Mỗi giờ ra chơi, cậu ấy đều đánh bóng bàn, tôi nghĩ mình có thể hiểu vì sao cậu ấy chỉ chơi bóng bàn, nhưng tôi không thể hiểu được, điều gì đã làm ánh sáng thần đồng rực rỡ của cậu ấy biến mất? Điều gì đã làm cậu ấy không còn nổi bật nữa? Chẳng lẽ cậu ấy lại thành “Thương Trọng Vĩnh” thứ hai?
“Thương Trọng Vĩnh” là tên một bài văn xuôi của Vương An Thạch, nhà chính trị, nhà văn của Trung Quốc thế kỉ XI.
Bài văn kể rằng, tác giả gặp một thần đồng tên là Thương Trọng Vĩnh, Năm 5 tuổi, Thương Trọng Vĩnh đã có thể sáng tác ra bài thơ rất hay, bố Vĩnh rất vui mừng, thường dẫn Vĩnh tham gia các hoạt động xã giao để kiếm lợi. Sau đó, vì không được tiếp tục giáo dục, Vĩnh dần dần trở thành một đứa trẻ rất bình thường. Bài này hình như là tác giả viết để động viên bản thân mình, thông qua học tập chăm chỉ, Vương An Thạch cuối cùng đã trở thành một nhân vật vĩ đại. Bài “Thương Trọng Vĩnh” cũng được người đời sau coi là bài mẫu để động viên khuyến khích mọi người học tập chăm chỉ, cho đến nay vẫn là bài kinh điển trong sách giáo khoa trung học Trung Quốc.
Tuy nhiên, tò mò thì tò mò, dù tôi có nhàm chán đến đâu, cũng không nhàm chán đến mức chạy vọt ra trước mặt Trần Kính hỏi cậu ấy này này nọ nọ, huống chi cũng đã ba năm rồi, ai biết cậu ấy còn nhớ tôi không?
Hành vi tôi coi phạt đứng là một cách thưởng thức phong cảnh hiển nhiên đã chọc giận chậu châu báu, thế nên có một ngày thầy ấy bắt lấy một lỗi nhỏ của tôi, rốt cuộc cũng ra chiêu bí truyền cuối cùng.
Chậu châu báu ra lệnh cho tôi đứng ngay trên bàn đánh bóng để tự suy nghĩ về bản thân, đến khi nào nghĩ thông suốt, giải thích và nhận sai với thầy, thì khi ấy tôi mới có thể được vào lớp ngồi
Lúc này đây, xem như thầy ấy đã thật sự đánh trúng chỗ đau của tôi, đứng trên bàn đánh bóng cũng không có gì đáng sợ cả, mà điều đáng sợ là ở sau lưng tôi, Trương Tuấn và Quan Hà đều có thể đang nhìn tôi. Nhưng, ai bảo chậu châu báu là thầy, còn tôi lại là trò chứ? Mà tôi thì quật cường đến mức thà chết cũng tuyệt không chịu nhận sai. Chính vì vậy, tôi chỉ có thể đứng trên cái bàn đánh bóng đó.
Ngày đầu tiên, sau khi chạy xong bài thể dục buổi sáng, tất cả học sinh trường trung học này đều nhìn thấy một cô bé mặc áo khoác đỏ đứng lên cái bàn đánh bóng ngay giữa sân, họ đều vô cùng kinh ngạc, lúc đầu họ chỉ nghĩ tôi đang đùa thôi, nên họ chỉ đứng nhìn rồi cười cười nói nói vài câu, sau đó thấy chuông vào lớp đã vang lên mà tôi vẫn không nhúc nhích, thì họ lại càng choáng váng.
Ngày hôm đó, từ hành lang đến cửa sổ tầng hai, tầng ba dãy phòng học của trường tôi đều chi chít những cái đầu. Tôi biết họ đang nhìn thẳng vào mình, trong số đó khẳng định có Trương Tuấn và Quan Hà, thế nên, tuy trong lòng đã xấu hổ và giận dữ muốn chết, nhưng trên mặt tôi lại giả như mình không cần gì mình không sợ gì hết, cứng rắn ép buộc mình phải cười. Tôi mỉm cười đứng trên bàn đánh bóng, mặc kệ mọi người đến gần thăm quan nhìn nhìn ngó ngó, chỉ còn thiếu hòa ái nói câu: “Cảm ơn đã ghé thăm nha, vô cùng cảm ơn, nhưng hãy giữ gìn môi trường một chút, chớ leo lên chụp ảnh.”
Nghe nói giáo viên tất cả các bộ môn đều được truyền tin, họ còn đến xem tôi là thánh nữ phương nào, mà lại có thể đứng cao cao hiên ngang như pho tượng Lưu Hồ Lan thế.
Lưu Hồ Lan (1932 -1947) là một nữ chiến sĩ giải phóng quân anh hùng trong lịch sử Trung Quốc.
Ngày nào chạy thể dục xong tôi cũng phải đứng ở đó, cứ đứng mãi cho đến buổi chiều khi tan học.
Ngày đầu tiên, tất cả mọi người không chơi bóng bàn nữa, khi họ đi qua chỗ tôi đứng, có người tò mò nhìn xung quanh, có người muốn nhìn nhưng lại ngại nhìn kĩ, tôi thì vẫn trơ trọi đứng trên cái bàn bê tông ấy.
Ngày hôm sau, Trần Kính cầm vợt bóng bàn đi đến đó, đứng ở bàn đánh bóng bên cạnh nhìn tôi một lúc, sau đó thật không thể ngờ, cậu ấy lại đứng đó luyện phát bóng, hoàn toàn coi tôi như cây cột bê tông. width=”48″ align=”justi”>Vì có Trần Kính, dần dần bắt đầu có người đến chơi bóng bàn, sân thể dục nhỏ bé lại khôi phục không khí ồn ào náo nhiệt như xưa, ngoại trừ —— một người đứng chính giữa là tôi.
Lúc đó cảm giác của tôi chính là hận không thể giết cậu ấy, nhưng lại có cả lòng cảm kích muốn nói lời cảm ơn. Hận cậu ấy, là vì người chung quanh đều đang chơi bóng bàn, mà tôi thì cao cao tại thượng, càng thấy tôi có vẻ kì quái hơn; cảm kích cậu ấy, là vì cái sân thể dục nhỏ bé này rốt cuộc cũng khôi phục như bình thường, mọi người đều vội vàng đánh bóng bàn, cho dù họ nhìn tôi, cũng chỉ là đảo mắt thoáng qua thôi.
Ngày thứ ba, tin tức rốt cuộc lan đến tai trường trung học phổ thông, Tiểu Ba nghe thấy vậy nên đến nhìn tôi, đứng ở xa xa, ánh mắt dừng trên người tôi, tôi vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy anh ấy, anh ấy liền lập tức xoay người rời đi. Tôi thầm cảm ơn anh ấy, bởi vì tôi chỉ có thể mỉm cười cho người lạ xem thôi, còn khi đứng trước mặt những người thân quen, lớp vỏ bọc và sự kiên cường của tôi cực kỳ yếu ớt.
Vào giờ ra chơi, Hiểu Phỉ mang đến cho tôi mười xiên thịt dê nướng nóng hôi hổi, cười hì hì nói: “Cho cậu này, cậu thích ăn thịt dê nướng nhất mà, anh Tiểu Ba mua cho cậu đấy.”
Tôi không khách khí, nhận lấy mấy xiên thịt dê đó liền ăn ngay, khi ăn đến xiên thứ sáu, chậu châu báu đứng trước cửa sổ, hổn hển hét to, “La Kì Kì!” Tôi lập tức nhét mấy xiên thịt dê còn lại vào tay Hiểu Phỉ, lau lau miệng rồi nghiêm túc đứng thẳng. Tất cả mọi người trên sân thể dục đều nhìn tôi, sau đó tiếp tục đưa mắt nhìn nhìn chậu châu báu, muốn cười mà không dám cười.
Ngày thứ tư, giữa đám người xung quanh, ánh mắt tôi không cẩn thận lướt qua bóng dáng Quan Hà, tôi càng cười ra sức hơn, sợ rằng người khác sẽ nhìn ra tôi không vui, quả thật là hận không thể giơ cao hai tay lên, cầm biểu ngữ và hô to, “Phạt đứng không hề xấu hổ”, nhưng trong lòng tôi lại là khoảng không mờ mịt chết lặng, hận mình không thể bị nuốt sâu trong hố đen vũ trụ, may mắn, vẫn không nhìn thấy Trương Tuấn, nếu không, tôi thật nghi ngờ cái vỏ bọc kiên cường này của mình sẽ bị phá vỡ.
Ngày thứ năm, tôi đã hoàn thành bước tiến hóa cuối cùng của sinh vật, coi việc đứng trên bàn đánh bóng nhẹ nhàng như mây trôi gió thoảng, hơn nữa tôi còn rất hòa thuận vui vẻ. Giờ ra chơi, có một nam sinh lớp 9 đến trêu tôi, nói chuyện phiếm với tôi, hoạt động ngoại khóa, các cặp đánh bóng bàn bên cạnh còn tiện thể nhờ tôi làm trọng tài, tôi lại đứng cao như vậy, nênường bóng nào cũng có thể thấy rõ ràng.
Dù sao đứng cũng chỉ là đứng thôi, tôi đã được trò chuyện nhiều hơn, từ khi làm trọng tài, tôi cũng cảm thấy dễ thở hơn.
Chuyện này, đã trở thành tin tức siêu hot lúc bấy giờ, từ cấp trung học cơ sở đến trung học phổ thông, tất cả mọi người đều biết có một nữ sinh lớp 7 bị chủ nhiệm lớp phạt đứng trên bàn đánh bóng, đã đứng đó liên tục trong một tuần. Sau đấy, chuyện không thể không kinh động đến thầy hiệu trưởng, thầy đặc biệt đến nhìn tôi, nhẹ nhàng nói chuyện với chậu châu báu, lấy cảm hóa giáo dục làm chủ, ngụ ý chính là không tán thành cách phạt về thể xác trắng trợn như thế, tuy rằng cách xử phạt về thể xác trong giáo dục vào những năm đó được cả giáo viên và phụ huynh cho phép.
(Tiểu Dương: bạn Kì Kì học cấp II vào đầu thập niên 90, khi ấy nhiều tư tưởng khác bây giờ.)
Vào ngày thứ bảy bị phạt đứng, tôi được chậu châu báu phóng thích, cho phép về lớp học. Tuy chậu châu báu nghiêm khắc răn dạy tôi trong lớp học, nói là vì không muốn ảnh hưởng đến việc học tập bình thường của tôi nên mới cho phép tôi vào lớp học. Nhưng thật ra tôi và thầy ấy đều hiểu, từ đầu đến cuối tôi không giải thích lời nào với thầy ấy hết, cũng không thừa nhận sai lầm, chiến dịch này của tôi và thầy ấy, thầy ấy đã thất bại, người thắng cuộc chính là tôi!
Làm một con tuấn mã như chậu châu báu thực thất bại, thầy chẳng những không thu phục được con ngựa non hoang dã là tôi, mà ngược lại còn kích phát tiềm năng vô hạn của tôi, ở trên người tôi, thầy ấy đã nếm qua cái gì gọi là suy sụp. Nhưng đối với tôi mà nói, thầy ấy thật sự là người thầy hiền lương! Thầy khiến tôi từ nhục nhã phải đứng trên đống rác, đi bước một thăng hoa, đứng thẳng trước mắt mấy ngàn người, làm cho tôi đứng một tuần trên bàn đánh bóng, hơn nữa trong mấy ngàn người đó còn có hai người, một người tên là Trương Tuấn, một người tên là Quan Hà. Sau chuyện này, tôi không thể nghĩ ra trên đời còn có thể có chuyện gì đáng xấu hổ hơn không.
Có sao? Đã không có!
Vì vậy, tính mạnh mẽ không chỗ nào sợ hãi của tôi rốt cuộc đã thành công tuyệt mỹ!
Vào những năm đó, có một câu mắng chửi rất phổ biến, “Mặt mày còn dày hơn cả tường thành uốn cong.” Tôi cảm thấy câu này dùng để hình dung mình thì vô cùng đúng mức, tuyệt đối đừng trách móc tôi, da mặt của tôi thật sự rất dy, vô cùng dày, cũng không phải chỉ là tường thành uốn cong, mà là tường thành uốn cong rồi lại uốn cong.
(Tường thành uốn cong là hai lớp tường thành, kiểu như gập đôi một tờ giấy thành hai lớp ấy.)
Chậu châu báu vừa phóng thích tôi về lớp, có lẽ từng có lo lắng và phẫn uất, nhưng thầy ấy rất nhanh đã phát hiện tôi là người như con nhím, người khác không chọc tôi, tôi cũng sẽ không để những cái gai của mình chọc phải họ, chẳng những không lộ gai ra, mà tôi còn trầm mặc im lặng tựa như không tồn tại.
Tôi và chậu châu báu dần dần cũng chung sống hòa bình, thầy ấy không để ý tới tôi, coi như tôi không tồn tại, tôi cũng không đi quấy rối thầy ấy, cho dù lên lớp đọc tiểu thuyết, thì nhất định sẽ giấu dưới ngăn bàn, làm một chút tôn trọng ở ngoài mặt.
Tuy nhiên, vì trận đấu giữa tôi và chậu châu báu, trong lòng tôi cảm thấy thật chán ghét thầy ấy. Vừa vào giờ của thầy, nhìn thấy mặt thầy tôi liền không muốn nghe giảng, bình thường cũng đã ghét môn tiếng Anh rồi, vì thế môn tiếng Anh của tôi không thể tránh được ảnh hưởng, thành tích trượt dốc rất nhiều, nhưng do một học kỳ có tổng cộng rất nhiều môn, nên trong thời gian ngắn nó cũng không lộ ra ảnh hưởng rõ ràng.
Hiểu Phỉ ngưỡng mộ tôi không thôi, tôi thì thật nghi ngờ cấu tạo đầu óc của cậu ấy, tôi không rõ bản thân mình có cái gì đáng ngưỡng mộ?
Hiểu Phỉ nói: “Bởi vì cậu rất cool! Cậu mặc áo khoác đỏ, đội mũ trắng, cười tủm tỉm đứng trên bàn đánh bóng bằng bê tông, vẻ mặt chẳng hề để ý, quả thực muốn bao nhiêu cool thì có bấy nhiêu cool! Cậu biết không, ngay cả Vương Chinh cũng chạy đến cửa sổ nhìn cậu đấy, tớ đã kích động nói với anh ấy cậu là bạn tốt của tớ.”
Tôi chỉ có thể cười khổ, thật ra trong lòng tôi, người cool chính là cậu ấy. Tôi chỉ giả cool mà thôi, còn cậu ấy mới thật sự cool. Tôi dùng vẻ mặt không sao cả và nụ cười kia để che giấu sự nhút nhát xấu hổ và để ý của mình, tất cả những gì tôi biểu hiện ra ngoài đều là giả thôi, mà khi cậu ấy vui vẻ, liền cất tiếng cười to, khi đau buồn, lại bật ra tiếng khóc lớn, cậu ấy dũng cảm biểu hiện nội tâm chân thật của mình.
Có một buổi chiều, cậu ấy nói với tôi rằng Vương Chinh dạy mình chơi trống, cậu ấy nói chuyện rất cao hứng, cậu ấy ngồi ngay trên lan can, để tôi bắt chước động tác giữ trống. Cậu ấy nhắm mắt lại, say sưa làm động tác đập lên cáiống ảo tôi cầm, đập bên phải một cái rồi lại đập bên trái một cái, thân thể còn nghiêng nghiêng nhún nhảy phối hợp, những học sinh đi qua đều kinh ngạc nhìn, trong mắt họ Cát Hiểu Phỉ như con bé lên cơn điên, cứ đánh đập không khí mãi làm gì chứ. Nếu là tôi, khẳng định sẽ rất ngại để cho mọi người nhìn ra tôi vì một nam sinh mà điên điên khùng khùng, nhưng Hiểu Phỉ không thèm quan tâm, bởi vì cậu ấy thích, cho nên cậu ấy làm, cậu ấy không biết thiên hạ còn có một việc là cần quan tâm đến người khác nghĩ gì, cậu ấy nghe theo tiếng nói của trái tim mình, sống một cách vô cùng nhuần nhuyễn, sống động, như vậy mới thật sự là cool!
Bình luận truyện