Thời Thượng Tiên Sinh
Chương 97
Trong một khu nhà cao cấp, Đường Tiểu Ngữ uống thuốc Mạch Kha đưa, sau đó nhìn thoáng qua đồng hồ.
“Anh họ vừa gọi điện, anh ấy nói sẽ trở về ngay.” Mạch Kha an ủi, “Chuyện ầm ĩ như vậy, chắc chắn sẽ có phóng viên trực đêm đến săn tin, cậu đừng lo lắng quá.”
“Chuyện này có gây ảnh hưởng xấu đến anh ấy không?” Đường Tiểu Ngữ rầu rĩ nói.
“Không đâu, có rất nhiều lí do để biện minh.” Mạch Kha chuẩn bị chăn nệm cho cậu, “Nghỉ ngơi một chút đi, tôi đi gọi điện thoại giải thích với giới truyền thông.”
Đường Tiểu Ngữ gật đầu, nhìn Mạch Kha đi ra ngoài phòng ngủ.
Vết thương trên lưng do dao gây ra vẫn còn khá đau, nhưng Đường Tiểu Ngữ không còn tâm trạng chú ý tới điều này.
Lần này có lẽ. . . . Tiêu thật rồi.
Đường Tiểu Ngữ ủ rũ vùi đầu vào chăn.
“Đúng vậy, chúng tôi muốn phát động phòng trào toàn dân tập thể dục.” Mạch Kha đứng trong phòng khách gọi điện thoại, “Bây giờ việc rèn luyện thể dục đang dần mai một từ già đến trẻ từ giới văn phòng đến giới học sinh, là một ngôi sao khỏe mạnh như ánh mặt trời, dĩ nhiên Khâu tiên sinh có nghĩa vụ giúp các fan của mình trải nghiệm niềm vui vận động rồi. . . Tiền thù lao? Anh hiểu lầm rồi, chúng tôi cam đoan không nhận bất kì lợi ích nào từ việc này, đây cũng không phải là hoạt động quảng cáo sản phẩm!”
Khâu Tử Ngạn vừa đổi giày, vừa buồn bực nhìn người đại diện.
Người đại diện cảm thấy vô cùng tổn thương, nhưng vẫn chuyên nghiệp nói hết câu cuối cùng, sau đó cúp điện thoại quay sang kháng nghị, “Sao anh lại nhìn em bằng ánh mắt đó!?” Trái tim pha lê vỡ tan rồi!
“Tiểu Ngữ thế nào?” Khâu Tử Ngạn hỏi.
“Đang nằm nghỉ trong phòng.” Mạch Kha nói, “Vết thương trên lưng không nghiêm trọng lắm, em đã đưa cậu ấy tới bệnh viện khâu lại, bác sĩ nói uống thêm một ít thuốc giảm viêm sẽ không có chuyện gì nữa.”
Khâu Tử Ngạn nghe vậy mới yên tâm một chút, sau đó đưa tay vặn nắm cửa phòng ngủ.
Trên chiếc giường lớn, Đường Tiểu Ngữ đang nằm ngủ, co người lại thành một khối.
Khâu Tử Ngạn nhẹ nhàng ngồi xuống giường, chỉnh lại mái tóc rối bù của cậu.
Mạch Kha nép sát vào khe cửa nhìn lén, cảm thấy vừa hâm mộ vừa ghen tị — Vừa rồi anh họ đối xử với mình vô cùng bạo lực, bây giờ lại dịu dàng như nước, thật không công bằng!
Lông mi Đường Tiểu Ngữ khẽ run rẩy, nhưng vẫn không tỉnh lại.
“Định giả bộ ngủ đến bao giờ?” Khâu Tử Ngạn lạnh lùng hỏi.
. . . . .
Đường Tiểu Ngữ chột dạ mở mắt ra.
Khâu Tử Ngạn ngồi đối diện cậu, trên mặt không có biểu tình gì.
“Em xin lỗi.” Đường Tiểu Ngữ nhỏ giọng nói.
“Đây là lần thứ mấy em gạt anh rồi?” Khâu Tử Ngạn nhàn nhạt hỏi.
Đường Tiểu Ngữ sửng sốt, cảm thấy trong lòng đau nhói, khóe mắt lập tức đỏ lên.
“Dưỡng thương cho tốt trước đi.” Khâu Tử Ngạn không hỏi thêm gì nữa.
“Em muốn giúp anh Hàn lần cuối —” Đường Tiểu Ngữ còn chưa kịp nói hết câu, Khâu Tử Ngạn đã xoay người rời khỏi phòng.
Má ơi! Mạch Kha vội vàng chạy về phòng khách, ngồi ngay ngắn trên sô pha, còn lẹ tay cầm một quyển tạp chí lên.
Phải nói là trông y như thật.
“Cầm ngược rồi.” Khâu Tử Ngạn mở tủ lạnh ra.
. . . . .
Cái gì?
Mạch Kha ngượng ngùng vứt tạp chí vứt lên bàn, “Anh đang giận phải không?”
“Uống xong thì về nhanh đi.” Khâu Tử Ngạn ném cho hắn một lon bia, thái độ cực kì lạnh lùng!
Mạch Kha oán thầm trong lòng, em không cần mượn rượu giải sầu như ai đó đâu.
“Biết trọng điểm trong câu vừa rồi là gì không?” Khâu Tử Ngạn liếc hắn.
Mạch Kha thật sự muốn khóc, “Biết.” Uống hay không uống không phải là trọng điểm, trọng điểm chính là ba chữ “về nhanh đi”!
Đúng là quá tàn nhẫn.
Vì thế người đại diện đành phải ngoan ngoãn bỏ của chạy lấy người, trả lại không gian yên tĩnh cho anh họ và. . . . . Chị dâu.
Má ơi, nghe kinh dị quá!
“Anh Tử Ngạn.” Sau khi Mạch Kha rời đi, Đường Tiểu Ngữ đứng ở cửa phòng ngủ gọi hắn.
“Ngủ đi.” Khâu Tử Ngạn không ngẩng đầu lên, tiếp tục đọc tạp chí.
“Em chỉ muốn giúp anh Hàn lần cuối, sau đó xem như cả hai không còn nợ gì nhau nữa.” Đường Tiểu Ngữ ngồi xuống bên cạnh hắn, “Em thật sự không cố tình muốn gạt anh, sau chuyện này, em sẽ không bao giờ đụng vào cờ bạc nữa, anh. . . . . Tin em lần nữa đi, lần cuối cùng thôi.” Càng về sau, giọng nói của cậu càng lúc càng lo lắng.
Đây không phải là lần đầu tiên mình gạt anh ấy, cho dù là người kiên nhẫn thế nào cũng sẽ cảm thấy tức giận.
Khâu Tử Ngạn đặt quyển tạp chí trong tay xuống, xoay người bế Đường Tiểu Ngữ lên.
Suy nghĩ của Đường Tiểu Ngữ bắt đầu trở nên hỗn loạn. . . . Chẳng lẽ muốn làm chuyện đó?
Sao đột ngột quá vậy!?
Nhưng sự thật chứng minh Đường Tiểu Ngữ đã nghĩ quá nhiều, Khâu Tử Ngạn chỉ bế cậu lên giường mà thôi, “Trước khi vết thương của em khỏi hẳn, anh không muốn nói về chuyện này nữa.”
Đường Tiểu Ngữ giật giật khóe miệng, không nói gì.
Tối hôm sau, Khâu tiên sinh vẫn ngủ trong phòng khách, hoàn toàn không để ý tới vợ yêu đang chật vật trong phòng ngủ, thật sự rất tàn nhẫn vô tình.
Cũng trong tối hôm đó, một sự kiện vô cùng nghiêm trọng đã xảy ra.
Rạng sáng bốn năm giờ, một chiếc xe tải nhỏ chất đầy thuốc nổ trái phép đã bất ngờ nổ mạnh tại một khúc sông ở ngoại ô thành phố, những người trên xe không rõ sống chết.
Sáng sớm, một tia nắng mặt trời chiếu vào cửa sổ, Tô Nặc lầm bầm vài tiếng, lấy tay che mắt lại.
“Muốn ngủ nữa không?” Âu Dương Long xoa xoa lỗ tai hắn.
“Muốn.” Tô Nặc dụi đầu vào trong ngực ngài giám đốc, ngủ nướng trong lòng chồng đẹp trai của mình là một chuyện rất thoải mái.
“Muốn gọi điện cho anh hai em trước không?” Âu Dương Long hỏi.
“Hả?” Tô Nặc mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên, “Sao tự nhiên lại gọi điện thoại cho anh hai em?”
Âu Dương Long đưa tin tức vừa đọc được trên di động đến trước mặt Tô Nặc.
Tô Nặc dụi dụi mắt, đập vào mắt là hai chữ “nổ mạnh” in đậm màu đỏ, vì thế hắn vội vàng ngồi dậy! Cả người lập tức cứng đờ.
“Đừng lo.” Âu Dương Long an ủi, “Anh gọi điện thoại cho anh hai em rồi, người gặp chuyện không may là đối phương.”
Nhưng như vậy cũng rất đáng sợ! Tay của Tô Nặc run lập cập, vất vả lắm mới cầm được điện thoại!
“Có gì không?” Hàn Uy tưởng Âu Dương Long gọi cho mình.
“Anh hai!!!!!!!!!!!!” Giọng nói cực kì thê lương.
“Sao vậy?” Hàn Uy bị dọa suýt bật ngửa.
“Anh không sao chứ?” Tô Nặc lo lắng hỏi.
“Anh có thể có chuyện gì chứ.” Hàn Uy bật cười.
“Không được, em phải về nhà một chuyến.” Tô Nặc vẫn cảm thấy không yên tâm, sau khi cúp điện thoại liền bắt đầu thay quần áo.
Âu Dương Long đành phải chở hắn về nhà.
“Anh hai!” Vừa về tới nhà, Tô Nặc vội vàng kéo Hàn Uy lại gần kiểm tra từ trên xuống dưới, sốt ruột nói, “Anh có bị thương không?”
“Anh không có đích thân đi, sao có thể bị thương được?” Hàn Uy xoa đầu hắn, “Yên tâm, anh không sao.”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tô Nặc cảm thấy loạn hết cả lên.
“Anh biết Sở Hằng sẽ không bỏ qua như vậy, vì thế anh đã phái người theo dõi hành động của hắn.” Hàn Uy nói, “Không ai lại cất giữ một lượng lớn thuốc nổ ở địa bàn của mình, vừa nguy hiểm vừa dễ bị nghi ngờ, vì thế anh đoán hắn đã mua chúng từ nơi khác, người môi giới chỉ có vài người, rất dễ bị tra ra.”
“Sau đó thì sao?” Tô Nặc tiếp tục hỏi.
“Anh không ngờ hắn lại vội vã như thế, ván cược vừa chấm dứt hắn liền trang bị thuốc nổ trên xe.” Hàn Uy châm một điếu thuốc, “Anh chỉ nhân cơ hội này tiễn hắn một đoạn thôi.”
“Sở Hằng ở trên xe?” Tô Nặc cảm thấy vô cùng khiếp sợ.
“Ừ.” Hàn Uy gật đầu.
“. . . . .” Tin tức này quá chấn động, Tô Nặc ngồi trên sô pha nửa ngày vẫn chưa thể hồi phục tinh thần.
“Vậy bên anh thế nào?” Âu Dương Long hỏi.
“Không có manh mối, bọn họ sẽ không thể tra ra tôi.” Hàn Uy dựa lưng vào ghế, “Huống chi Sở Hằng đã chết, những người còn lại chắc chắn sẽ lo tranh giành vị trí, làm gì còn ai rảnh rỗi đi điều tra để báo thù cho hắn.”
“Anh hai!” Tô Nặc đột nhiên chạy lại ôm lấy Hàn Uy.
Âu Dương Long khẽ nhướng mày.
“Sao vậy?” Hàn Uy cười cười vỗ lưng em trai.
“Sau này anh không được làm chuyện này nữa.” Tô Nặ ôm chặt anh hai, giọng nói có chút run rẩy.
“Lo cho anh à?” Hàn Uy hỏi.
“Phải.” Tô Nặc hít hít mũi.
Cái chết là chuyện rất dễ dàng xảy ra, nhớ tới bố mẹ qua đời nhiều năm trước, nước mắt của Tô Nặc bắt đầu rơi xuống.
Nếu anh hai xảy ra chuyện, mình chắc chắn sẽ sụp đổ.
“Ngốc quá.” Hàn Uy rút khăn giấy ra lau nước mũi cho hắn, “Anh biết chừng mực mà.”
“Không được, anh nhất định phải hứa với em!” Lần này Tô Nặc rất kiên quyết.
“Anh đã bắt đầu tẩy trắng từ từ rồi, nhưng chuyện này không thể nóng vội được.” Hàn Uy kiên nhẫn giải thích, “Mấy ngày nữa anh sẽ ra nước ngoài một chuyến, chị dâu em sắp sinh rồi.”
“Thật sao?” Tô Nặc vừa lau cái mũi hồng hồng của mình vừa cười, sắp sinh rồi.
“Đừng khóc nữa.” Hàn Uy lau nước mắt cho em trai, “Anh đã tính toán rồi, nhanh nhất là sang năm anh sẽ đóng cửa sòng bạc, sau đó ra nước ngoài sinh sống, mấy công ty mới mở trong nước sẽ chuyển cho vài phó tổng giám đốc quản lí, lâu lâu trở về nhìn một chút là được.”
“Anh muốn ra nước ngoài định cư?” Tô Nặc sửng sốt.
“Ừ.” Hàn Uy nói, “Anh định mang cả em theo, nhưng bây giờ xem ra không được rồi.”
“Tôi sẽ thường xuyên mang Nặc Nặc sang thăm anh.” Âu Dương Long kéo tiểu ngu xuẩn nhà mình về bên cạnh, “Nặc Nặc muốn ở bao lâu cũng được.”
“Thật sao, vậy em muốn ở nửa năm.” Vừa nghĩ tới việc mình phải sống xa anh hai yêu quý, Tô Nặc cảm thấy vô cùng luyến tiếc.
“. . . . . Ngoan, việc này chúng ta sẽ bàn bạc lại sau.” Âu Dương Long nhanh chóng chuyển đề tài, “Em đói bụng chưa? Hình như em vẫn chưa ăn sáng.” Biết nói lảng sang chuyện khác đúng lúc, thật sự rất phúc hắc.
Hàn Uy khinh bỉ nhìn hắn.
Ngài giám đốc vờ như không thấy.
Đây đúng là tấm gương điển hình cho giới tiểu công.
Trên chiếc bàn đầy đồ ăn sáng, Tô Nặc phồng má cố gắng ăn hết đống bánh bao, di động đột nhiên vang lên, trên màn hình hiển thị tên Đường Tiểu Ngữ.
“Anh Hàn không sao chứ?” Đường Tiểu Ngữ mới đọc được tin tức trên di động, vì thế lập tức gọi điện thoại cho Tô Nặc.
“Yên tâm, anh ấy không có việc gì, mai mốt tôi kể chi tiết cụ thể cho cậu nghe.” Tô Nặc nói, “Cậu về nhà chưa?” Do rời giường quá vội vàng, Tô Nặc vẫn chưa nhìn thấy tin tức về vụ “đại hội chạy bộ giữa đêm khuya”.
“Tôi đã về từ tối hôm qua.” Đường Tiểu Ngữ rầu rĩ nói, “Chuyện đi sòng bạc đã bị anh Ngạn phát hiện, anh ấy rất tức giận.”
“Hả?” Tô Nặc giật mình, “Sao hắn biết được?”
“Chuyện dài dòng lắm.” Đường Tiểu Ngữ nằm bẹp trên giường, trong lòng vô cùng buồn phiền.
“Hắn chửi cậu? Vậy cậu từ chức đi!” Tô Nặc hùng hổ nói, “Tôi giúp cậu tìm việc khác.”
“. . . . .” Đường Tiểu Ngữ im lặng không trả lời.
“Cậu sợ hả? Đưa di động cho hắn, để tôi nói chuyện với hắn!” Tô Nặc vẫn tiếp tục lải nhải, “Cho dù đã kí hợp đồng cũng không sao, tôi trả tiền bồi thường cho cậu, cậu cứ ném thẳng hợp đồng vào mặt hắn!” Vừa nghĩ đến cảnh tượng này là thấy hưng phấn rồi.
“Tôi cúp trước.” Đường Tiểu Ngữ chán nản nói.
“Khoan cúp, tôi thật sự có thể giúp cậu tìm việc —” Tô Nặc còn chưa nói hết câu, điện thoại đã bị Hàn Uy bất ngờ giật lấy, Tô Nặc buồn bực quay sang nhìn anh hai, “Anh làm gì vậy?”
“Khâu Tử Ngạn giận vì biết chuyện cậu đến sòng bạc?” Hàn Uy trầm giọng hỏi.
Mẹ nó! Tô Nặc nhịn không được tặng anh hai một ánh mắt sùng bái, có thể bà tám một cách đầy khí thế như vậy, không hổ danh là xã hội đen!
“Phải.” Đường Tiểu Ngữ không ngờ Hàn Uy lại quan tâm đến chuyện này!
“Vậy cởi hết quần áo quyến rũ hắn là được.” Hàn tiên sinh tặng Đường Tiểu Ngữ một câu lời ít ý nhiều.
“Phụt, khụ khụ khụ khụ!” Tô Nặc phun ngụm sữa đậu nành trong miệng ra, suýt nữa đã sặc đến tắt thở.
“. . . . Anh Hàn.” Tuy cách một cái điện thoại, mặt của Đường Tiểu Ngữ vẫn đỏ lên.
Hàn Uy cúp điện thoại một cách cực kì oai phong.
“Sao anh lại dạy cậu ấy như vậy?” Sau khi thở lại bình thường, Tô Nặc chỉ trích anh hai mình.
“Cũng không phải không tốt.” Ngài giám đốc lau nước còn dính trên miệng cho Tô Nặc, “Chiêu này rất có tác dụng.”
Có tác dụng, đúng, nhưng chỉ trong trường hợp hai người là người yêu như em và anh hoặc anh hai và chị dâu thôi còn Khâu Tử Ngạn và Đường Tiểu Ngữ thì. . . . Khoan đã khoan đã! Trong đầu đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ vô cùng đáng sợ, Tô Nặc lập tức hóa đá!
“Em hiểu vấn đề chưa?” Âu Dương Long cười cười xoa đầu hắn.
Cái quái gì thế này!? Tô Nặc hít một hơi, hoảng hốt nhìn anh hai mình, “Anh cũng nghĩ vậy sao?”
“Lúc trước hắn mạo hiểm đến tìm anh, anh đã biết có vấn đề rồi.” Hàn Uy nói, “Là do em không nhìn ra thôi.”
Trong đầu như có hàng ngàn con thảo nê mã chạy ngang qua, Tô Nặc choáng váng đến mức không thể nói nên lời, vì thế liền anh dũng gục đầu xuống bàn.
Trật tự của thế giới này đã vỡ nát rồi.
Ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.
“Không giúp cậu bạn nhỏ của em giải quyết vấn đề sao?” Âu Dương Long trêu chọc.
Không ngờ cậu ta lại cặp kè với tên cơ bụng kia. . . Tô Nặc quyết đoán gọi lại cho Đường Tiểu Ngữ.
“Sao vậy?” Đường Tiểu Ngữ bắt điện thoại.
“Tôi có một người bạn thời đại học.” Tô Nặc nghiêm túc nói, “Bộ dáng vô cùng đẹp trai, ánh mắt sâu thẳm vẻ mặt lạnh lùng, cao 1 mét 9 có cơ bụng, ngoài ra còn có làn da nâu rất khỏe mạnh, khi mặc áo sơ mi chỉ cần cơ ngực cử động nhẹ một cái, nút áo liền văng ra, lông chân cũng rất rậm, tóm lại là một người đàn ông rất đặc biệt, cậu cảm thấy thế nào?”
Hàn Uy cười đến đau cả bụng, Âu Dương Long nghe vậy cũng bật cười.
“Tôi cảm thấy anh ta rất được.” Đường Tiểu Ngữ không hiểu chuyện gì đang diễn ra, vì vậy đành phải trả lời thành thật.
“Mấy ngày nữa tôi sắp xếp cho hai người gặp nhau.” Tô Nặc quyết đoán nói.
“Cái gì?” Đường Tiểu Ngữ giật mình, “Sao anh lại sắp xếp cho bọn tôi gặp nhau?”
“Cậu thật sự không nghĩ đến việc chia tay với Khâu Tử Ngạn sao?” Rốt cuộc Tô Nặc cũng nói ra mục đích chính của mình.
“. . . . . .” Đường Tiểu Ngữ vùi đầu vào chăn, “Tôi không hiểu anh đang nói gì hết.”
“Tôi biết hết rồi.” Tô Nặc lạnh lùng cắt lời, giọng nói vô cùng sắc bén!
“Tôi có thể tự mình giải quyết.” Đường Tiểu Ngữ thật sự muốn lăn ra bất tỉnh, “Anh mặc kệ tôi đi.”
“Rốt cuộc Khâu Tử Ngạn có cái gì tốt chứ?” Tô Nặc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Không còn việc gì khác thì tôi cúp đây.” Đường Tiểu Ngữ hoàn toàn không muốn thảo luận vấn đề này.
“Đừng cúp!” Tô Nặc cầm di động chạy ra ban công.
Sao có thể cúp như thế, chuyện này tám suốt ba tiếng đồng hồ cũng còn được!
“Anh phải giúp tôi giữ kín bí mật này.” Đường Tiểu Ngữ dặn dò.
“Đương nhiên, cậu cũng giúp tôi giữ bí mật chuyện anh hai tôi mà!” Tô Nặc ngồi xuống xích đu đong đưa qua lại, “Chúng ta coi như huề nhau.”
“Lần này anh Tử Ngạn giận thật rồi.” Đường Tiểu Ngữ rầu rĩ nói, “Lúc trước có giận thế nào anh ấy cũng không bao giờ không nói chuyện với tôi như vậy.”
“Cậu thích hắn thật sao?” Tô Nặc bắt đầu giở thói nhiều chuyện.
“Ừ.” Đường Tiểu Ngữ thấp giọng nói, “Tôi đã xin lỗi anh ấy rồi, nhưng anh ấy lại không thèm để ý đến tôi.”
Đúng là cái tên cơ bụng hẹp hòi! Tô Nặc âm thầm nhận xét trong lòng.
“Nếu anh cãi nhau với người yêu, anh sẽ làm thế nào?” Đường Tiểu Ngữ bất chợt hỏi.
Nếu là tôi? Tô Nặc sửng sốt một chút, có lẽ tôi sẽ mặc một chiếc quần lót gợi cảm chạy tới quyến rũ đối phương. Với hai người đang yêu mà nói, chuyện bíp bíp vừa sảng khoái vừa khó mà chống cự! Rất dễ làm dịu mối quan hệ vợ chồng căng thẳng! Sau khi bíp bíp xong còn có thể vừa vuốt ve vừa xin lỗi nhau, xác suất thành công rất lớn! Cứ thế mà làm!
Nói vậy. . . . Ý kiến của anh hai cũng đâu có sai!
“Anh họ vừa gọi điện, anh ấy nói sẽ trở về ngay.” Mạch Kha an ủi, “Chuyện ầm ĩ như vậy, chắc chắn sẽ có phóng viên trực đêm đến săn tin, cậu đừng lo lắng quá.”
“Chuyện này có gây ảnh hưởng xấu đến anh ấy không?” Đường Tiểu Ngữ rầu rĩ nói.
“Không đâu, có rất nhiều lí do để biện minh.” Mạch Kha chuẩn bị chăn nệm cho cậu, “Nghỉ ngơi một chút đi, tôi đi gọi điện thoại giải thích với giới truyền thông.”
Đường Tiểu Ngữ gật đầu, nhìn Mạch Kha đi ra ngoài phòng ngủ.
Vết thương trên lưng do dao gây ra vẫn còn khá đau, nhưng Đường Tiểu Ngữ không còn tâm trạng chú ý tới điều này.
Lần này có lẽ. . . . Tiêu thật rồi.
Đường Tiểu Ngữ ủ rũ vùi đầu vào chăn.
“Đúng vậy, chúng tôi muốn phát động phòng trào toàn dân tập thể dục.” Mạch Kha đứng trong phòng khách gọi điện thoại, “Bây giờ việc rèn luyện thể dục đang dần mai một từ già đến trẻ từ giới văn phòng đến giới học sinh, là một ngôi sao khỏe mạnh như ánh mặt trời, dĩ nhiên Khâu tiên sinh có nghĩa vụ giúp các fan của mình trải nghiệm niềm vui vận động rồi. . . Tiền thù lao? Anh hiểu lầm rồi, chúng tôi cam đoan không nhận bất kì lợi ích nào từ việc này, đây cũng không phải là hoạt động quảng cáo sản phẩm!”
Khâu Tử Ngạn vừa đổi giày, vừa buồn bực nhìn người đại diện.
Người đại diện cảm thấy vô cùng tổn thương, nhưng vẫn chuyên nghiệp nói hết câu cuối cùng, sau đó cúp điện thoại quay sang kháng nghị, “Sao anh lại nhìn em bằng ánh mắt đó!?” Trái tim pha lê vỡ tan rồi!
“Tiểu Ngữ thế nào?” Khâu Tử Ngạn hỏi.
“Đang nằm nghỉ trong phòng.” Mạch Kha nói, “Vết thương trên lưng không nghiêm trọng lắm, em đã đưa cậu ấy tới bệnh viện khâu lại, bác sĩ nói uống thêm một ít thuốc giảm viêm sẽ không có chuyện gì nữa.”
Khâu Tử Ngạn nghe vậy mới yên tâm một chút, sau đó đưa tay vặn nắm cửa phòng ngủ.
Trên chiếc giường lớn, Đường Tiểu Ngữ đang nằm ngủ, co người lại thành một khối.
Khâu Tử Ngạn nhẹ nhàng ngồi xuống giường, chỉnh lại mái tóc rối bù của cậu.
Mạch Kha nép sát vào khe cửa nhìn lén, cảm thấy vừa hâm mộ vừa ghen tị — Vừa rồi anh họ đối xử với mình vô cùng bạo lực, bây giờ lại dịu dàng như nước, thật không công bằng!
Lông mi Đường Tiểu Ngữ khẽ run rẩy, nhưng vẫn không tỉnh lại.
“Định giả bộ ngủ đến bao giờ?” Khâu Tử Ngạn lạnh lùng hỏi.
. . . . .
Đường Tiểu Ngữ chột dạ mở mắt ra.
Khâu Tử Ngạn ngồi đối diện cậu, trên mặt không có biểu tình gì.
“Em xin lỗi.” Đường Tiểu Ngữ nhỏ giọng nói.
“Đây là lần thứ mấy em gạt anh rồi?” Khâu Tử Ngạn nhàn nhạt hỏi.
Đường Tiểu Ngữ sửng sốt, cảm thấy trong lòng đau nhói, khóe mắt lập tức đỏ lên.
“Dưỡng thương cho tốt trước đi.” Khâu Tử Ngạn không hỏi thêm gì nữa.
“Em muốn giúp anh Hàn lần cuối —” Đường Tiểu Ngữ còn chưa kịp nói hết câu, Khâu Tử Ngạn đã xoay người rời khỏi phòng.
Má ơi! Mạch Kha vội vàng chạy về phòng khách, ngồi ngay ngắn trên sô pha, còn lẹ tay cầm một quyển tạp chí lên.
Phải nói là trông y như thật.
“Cầm ngược rồi.” Khâu Tử Ngạn mở tủ lạnh ra.
. . . . .
Cái gì?
Mạch Kha ngượng ngùng vứt tạp chí vứt lên bàn, “Anh đang giận phải không?”
“Uống xong thì về nhanh đi.” Khâu Tử Ngạn ném cho hắn một lon bia, thái độ cực kì lạnh lùng!
Mạch Kha oán thầm trong lòng, em không cần mượn rượu giải sầu như ai đó đâu.
“Biết trọng điểm trong câu vừa rồi là gì không?” Khâu Tử Ngạn liếc hắn.
Mạch Kha thật sự muốn khóc, “Biết.” Uống hay không uống không phải là trọng điểm, trọng điểm chính là ba chữ “về nhanh đi”!
Đúng là quá tàn nhẫn.
Vì thế người đại diện đành phải ngoan ngoãn bỏ của chạy lấy người, trả lại không gian yên tĩnh cho anh họ và. . . . . Chị dâu.
Má ơi, nghe kinh dị quá!
“Anh Tử Ngạn.” Sau khi Mạch Kha rời đi, Đường Tiểu Ngữ đứng ở cửa phòng ngủ gọi hắn.
“Ngủ đi.” Khâu Tử Ngạn không ngẩng đầu lên, tiếp tục đọc tạp chí.
“Em chỉ muốn giúp anh Hàn lần cuối, sau đó xem như cả hai không còn nợ gì nhau nữa.” Đường Tiểu Ngữ ngồi xuống bên cạnh hắn, “Em thật sự không cố tình muốn gạt anh, sau chuyện này, em sẽ không bao giờ đụng vào cờ bạc nữa, anh. . . . . Tin em lần nữa đi, lần cuối cùng thôi.” Càng về sau, giọng nói của cậu càng lúc càng lo lắng.
Đây không phải là lần đầu tiên mình gạt anh ấy, cho dù là người kiên nhẫn thế nào cũng sẽ cảm thấy tức giận.
Khâu Tử Ngạn đặt quyển tạp chí trong tay xuống, xoay người bế Đường Tiểu Ngữ lên.
Suy nghĩ của Đường Tiểu Ngữ bắt đầu trở nên hỗn loạn. . . . Chẳng lẽ muốn làm chuyện đó?
Sao đột ngột quá vậy!?
Nhưng sự thật chứng minh Đường Tiểu Ngữ đã nghĩ quá nhiều, Khâu Tử Ngạn chỉ bế cậu lên giường mà thôi, “Trước khi vết thương của em khỏi hẳn, anh không muốn nói về chuyện này nữa.”
Đường Tiểu Ngữ giật giật khóe miệng, không nói gì.
Tối hôm sau, Khâu tiên sinh vẫn ngủ trong phòng khách, hoàn toàn không để ý tới vợ yêu đang chật vật trong phòng ngủ, thật sự rất tàn nhẫn vô tình.
Cũng trong tối hôm đó, một sự kiện vô cùng nghiêm trọng đã xảy ra.
Rạng sáng bốn năm giờ, một chiếc xe tải nhỏ chất đầy thuốc nổ trái phép đã bất ngờ nổ mạnh tại một khúc sông ở ngoại ô thành phố, những người trên xe không rõ sống chết.
Sáng sớm, một tia nắng mặt trời chiếu vào cửa sổ, Tô Nặc lầm bầm vài tiếng, lấy tay che mắt lại.
“Muốn ngủ nữa không?” Âu Dương Long xoa xoa lỗ tai hắn.
“Muốn.” Tô Nặc dụi đầu vào trong ngực ngài giám đốc, ngủ nướng trong lòng chồng đẹp trai của mình là một chuyện rất thoải mái.
“Muốn gọi điện cho anh hai em trước không?” Âu Dương Long hỏi.
“Hả?” Tô Nặc mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên, “Sao tự nhiên lại gọi điện thoại cho anh hai em?”
Âu Dương Long đưa tin tức vừa đọc được trên di động đến trước mặt Tô Nặc.
Tô Nặc dụi dụi mắt, đập vào mắt là hai chữ “nổ mạnh” in đậm màu đỏ, vì thế hắn vội vàng ngồi dậy! Cả người lập tức cứng đờ.
“Đừng lo.” Âu Dương Long an ủi, “Anh gọi điện thoại cho anh hai em rồi, người gặp chuyện không may là đối phương.”
Nhưng như vậy cũng rất đáng sợ! Tay của Tô Nặc run lập cập, vất vả lắm mới cầm được điện thoại!
“Có gì không?” Hàn Uy tưởng Âu Dương Long gọi cho mình.
“Anh hai!!!!!!!!!!!!” Giọng nói cực kì thê lương.
“Sao vậy?” Hàn Uy bị dọa suýt bật ngửa.
“Anh không sao chứ?” Tô Nặc lo lắng hỏi.
“Anh có thể có chuyện gì chứ.” Hàn Uy bật cười.
“Không được, em phải về nhà một chuyến.” Tô Nặc vẫn cảm thấy không yên tâm, sau khi cúp điện thoại liền bắt đầu thay quần áo.
Âu Dương Long đành phải chở hắn về nhà.
“Anh hai!” Vừa về tới nhà, Tô Nặc vội vàng kéo Hàn Uy lại gần kiểm tra từ trên xuống dưới, sốt ruột nói, “Anh có bị thương không?”
“Anh không có đích thân đi, sao có thể bị thương được?” Hàn Uy xoa đầu hắn, “Yên tâm, anh không sao.”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tô Nặc cảm thấy loạn hết cả lên.
“Anh biết Sở Hằng sẽ không bỏ qua như vậy, vì thế anh đã phái người theo dõi hành động của hắn.” Hàn Uy nói, “Không ai lại cất giữ một lượng lớn thuốc nổ ở địa bàn của mình, vừa nguy hiểm vừa dễ bị nghi ngờ, vì thế anh đoán hắn đã mua chúng từ nơi khác, người môi giới chỉ có vài người, rất dễ bị tra ra.”
“Sau đó thì sao?” Tô Nặc tiếp tục hỏi.
“Anh không ngờ hắn lại vội vã như thế, ván cược vừa chấm dứt hắn liền trang bị thuốc nổ trên xe.” Hàn Uy châm một điếu thuốc, “Anh chỉ nhân cơ hội này tiễn hắn một đoạn thôi.”
“Sở Hằng ở trên xe?” Tô Nặc cảm thấy vô cùng khiếp sợ.
“Ừ.” Hàn Uy gật đầu.
“. . . . .” Tin tức này quá chấn động, Tô Nặc ngồi trên sô pha nửa ngày vẫn chưa thể hồi phục tinh thần.
“Vậy bên anh thế nào?” Âu Dương Long hỏi.
“Không có manh mối, bọn họ sẽ không thể tra ra tôi.” Hàn Uy dựa lưng vào ghế, “Huống chi Sở Hằng đã chết, những người còn lại chắc chắn sẽ lo tranh giành vị trí, làm gì còn ai rảnh rỗi đi điều tra để báo thù cho hắn.”
“Anh hai!” Tô Nặc đột nhiên chạy lại ôm lấy Hàn Uy.
Âu Dương Long khẽ nhướng mày.
“Sao vậy?” Hàn Uy cười cười vỗ lưng em trai.
“Sau này anh không được làm chuyện này nữa.” Tô Nặ ôm chặt anh hai, giọng nói có chút run rẩy.
“Lo cho anh à?” Hàn Uy hỏi.
“Phải.” Tô Nặc hít hít mũi.
Cái chết là chuyện rất dễ dàng xảy ra, nhớ tới bố mẹ qua đời nhiều năm trước, nước mắt của Tô Nặc bắt đầu rơi xuống.
Nếu anh hai xảy ra chuyện, mình chắc chắn sẽ sụp đổ.
“Ngốc quá.” Hàn Uy rút khăn giấy ra lau nước mũi cho hắn, “Anh biết chừng mực mà.”
“Không được, anh nhất định phải hứa với em!” Lần này Tô Nặc rất kiên quyết.
“Anh đã bắt đầu tẩy trắng từ từ rồi, nhưng chuyện này không thể nóng vội được.” Hàn Uy kiên nhẫn giải thích, “Mấy ngày nữa anh sẽ ra nước ngoài một chuyến, chị dâu em sắp sinh rồi.”
“Thật sao?” Tô Nặc vừa lau cái mũi hồng hồng của mình vừa cười, sắp sinh rồi.
“Đừng khóc nữa.” Hàn Uy lau nước mắt cho em trai, “Anh đã tính toán rồi, nhanh nhất là sang năm anh sẽ đóng cửa sòng bạc, sau đó ra nước ngoài sinh sống, mấy công ty mới mở trong nước sẽ chuyển cho vài phó tổng giám đốc quản lí, lâu lâu trở về nhìn một chút là được.”
“Anh muốn ra nước ngoài định cư?” Tô Nặc sửng sốt.
“Ừ.” Hàn Uy nói, “Anh định mang cả em theo, nhưng bây giờ xem ra không được rồi.”
“Tôi sẽ thường xuyên mang Nặc Nặc sang thăm anh.” Âu Dương Long kéo tiểu ngu xuẩn nhà mình về bên cạnh, “Nặc Nặc muốn ở bao lâu cũng được.”
“Thật sao, vậy em muốn ở nửa năm.” Vừa nghĩ tới việc mình phải sống xa anh hai yêu quý, Tô Nặc cảm thấy vô cùng luyến tiếc.
“. . . . . Ngoan, việc này chúng ta sẽ bàn bạc lại sau.” Âu Dương Long nhanh chóng chuyển đề tài, “Em đói bụng chưa? Hình như em vẫn chưa ăn sáng.” Biết nói lảng sang chuyện khác đúng lúc, thật sự rất phúc hắc.
Hàn Uy khinh bỉ nhìn hắn.
Ngài giám đốc vờ như không thấy.
Đây đúng là tấm gương điển hình cho giới tiểu công.
Trên chiếc bàn đầy đồ ăn sáng, Tô Nặc phồng má cố gắng ăn hết đống bánh bao, di động đột nhiên vang lên, trên màn hình hiển thị tên Đường Tiểu Ngữ.
“Anh Hàn không sao chứ?” Đường Tiểu Ngữ mới đọc được tin tức trên di động, vì thế lập tức gọi điện thoại cho Tô Nặc.
“Yên tâm, anh ấy không có việc gì, mai mốt tôi kể chi tiết cụ thể cho cậu nghe.” Tô Nặc nói, “Cậu về nhà chưa?” Do rời giường quá vội vàng, Tô Nặc vẫn chưa nhìn thấy tin tức về vụ “đại hội chạy bộ giữa đêm khuya”.
“Tôi đã về từ tối hôm qua.” Đường Tiểu Ngữ rầu rĩ nói, “Chuyện đi sòng bạc đã bị anh Ngạn phát hiện, anh ấy rất tức giận.”
“Hả?” Tô Nặc giật mình, “Sao hắn biết được?”
“Chuyện dài dòng lắm.” Đường Tiểu Ngữ nằm bẹp trên giường, trong lòng vô cùng buồn phiền.
“Hắn chửi cậu? Vậy cậu từ chức đi!” Tô Nặc hùng hổ nói, “Tôi giúp cậu tìm việc khác.”
“. . . . .” Đường Tiểu Ngữ im lặng không trả lời.
“Cậu sợ hả? Đưa di động cho hắn, để tôi nói chuyện với hắn!” Tô Nặc vẫn tiếp tục lải nhải, “Cho dù đã kí hợp đồng cũng không sao, tôi trả tiền bồi thường cho cậu, cậu cứ ném thẳng hợp đồng vào mặt hắn!” Vừa nghĩ đến cảnh tượng này là thấy hưng phấn rồi.
“Tôi cúp trước.” Đường Tiểu Ngữ chán nản nói.
“Khoan cúp, tôi thật sự có thể giúp cậu tìm việc —” Tô Nặc còn chưa nói hết câu, điện thoại đã bị Hàn Uy bất ngờ giật lấy, Tô Nặc buồn bực quay sang nhìn anh hai, “Anh làm gì vậy?”
“Khâu Tử Ngạn giận vì biết chuyện cậu đến sòng bạc?” Hàn Uy trầm giọng hỏi.
Mẹ nó! Tô Nặc nhịn không được tặng anh hai một ánh mắt sùng bái, có thể bà tám một cách đầy khí thế như vậy, không hổ danh là xã hội đen!
“Phải.” Đường Tiểu Ngữ không ngờ Hàn Uy lại quan tâm đến chuyện này!
“Vậy cởi hết quần áo quyến rũ hắn là được.” Hàn tiên sinh tặng Đường Tiểu Ngữ một câu lời ít ý nhiều.
“Phụt, khụ khụ khụ khụ!” Tô Nặc phun ngụm sữa đậu nành trong miệng ra, suýt nữa đã sặc đến tắt thở.
“. . . . Anh Hàn.” Tuy cách một cái điện thoại, mặt của Đường Tiểu Ngữ vẫn đỏ lên.
Hàn Uy cúp điện thoại một cách cực kì oai phong.
“Sao anh lại dạy cậu ấy như vậy?” Sau khi thở lại bình thường, Tô Nặc chỉ trích anh hai mình.
“Cũng không phải không tốt.” Ngài giám đốc lau nước còn dính trên miệng cho Tô Nặc, “Chiêu này rất có tác dụng.”
Có tác dụng, đúng, nhưng chỉ trong trường hợp hai người là người yêu như em và anh hoặc anh hai và chị dâu thôi còn Khâu Tử Ngạn và Đường Tiểu Ngữ thì. . . . Khoan đã khoan đã! Trong đầu đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ vô cùng đáng sợ, Tô Nặc lập tức hóa đá!
“Em hiểu vấn đề chưa?” Âu Dương Long cười cười xoa đầu hắn.
Cái quái gì thế này!? Tô Nặc hít một hơi, hoảng hốt nhìn anh hai mình, “Anh cũng nghĩ vậy sao?”
“Lúc trước hắn mạo hiểm đến tìm anh, anh đã biết có vấn đề rồi.” Hàn Uy nói, “Là do em không nhìn ra thôi.”
Trong đầu như có hàng ngàn con thảo nê mã chạy ngang qua, Tô Nặc choáng váng đến mức không thể nói nên lời, vì thế liền anh dũng gục đầu xuống bàn.
Trật tự của thế giới này đã vỡ nát rồi.
Ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.
“Không giúp cậu bạn nhỏ của em giải quyết vấn đề sao?” Âu Dương Long trêu chọc.
Không ngờ cậu ta lại cặp kè với tên cơ bụng kia. . . Tô Nặc quyết đoán gọi lại cho Đường Tiểu Ngữ.
“Sao vậy?” Đường Tiểu Ngữ bắt điện thoại.
“Tôi có một người bạn thời đại học.” Tô Nặc nghiêm túc nói, “Bộ dáng vô cùng đẹp trai, ánh mắt sâu thẳm vẻ mặt lạnh lùng, cao 1 mét 9 có cơ bụng, ngoài ra còn có làn da nâu rất khỏe mạnh, khi mặc áo sơ mi chỉ cần cơ ngực cử động nhẹ một cái, nút áo liền văng ra, lông chân cũng rất rậm, tóm lại là một người đàn ông rất đặc biệt, cậu cảm thấy thế nào?”
Hàn Uy cười đến đau cả bụng, Âu Dương Long nghe vậy cũng bật cười.
“Tôi cảm thấy anh ta rất được.” Đường Tiểu Ngữ không hiểu chuyện gì đang diễn ra, vì vậy đành phải trả lời thành thật.
“Mấy ngày nữa tôi sắp xếp cho hai người gặp nhau.” Tô Nặc quyết đoán nói.
“Cái gì?” Đường Tiểu Ngữ giật mình, “Sao anh lại sắp xếp cho bọn tôi gặp nhau?”
“Cậu thật sự không nghĩ đến việc chia tay với Khâu Tử Ngạn sao?” Rốt cuộc Tô Nặc cũng nói ra mục đích chính của mình.
“. . . . . .” Đường Tiểu Ngữ vùi đầu vào chăn, “Tôi không hiểu anh đang nói gì hết.”
“Tôi biết hết rồi.” Tô Nặc lạnh lùng cắt lời, giọng nói vô cùng sắc bén!
“Tôi có thể tự mình giải quyết.” Đường Tiểu Ngữ thật sự muốn lăn ra bất tỉnh, “Anh mặc kệ tôi đi.”
“Rốt cuộc Khâu Tử Ngạn có cái gì tốt chứ?” Tô Nặc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Không còn việc gì khác thì tôi cúp đây.” Đường Tiểu Ngữ hoàn toàn không muốn thảo luận vấn đề này.
“Đừng cúp!” Tô Nặc cầm di động chạy ra ban công.
Sao có thể cúp như thế, chuyện này tám suốt ba tiếng đồng hồ cũng còn được!
“Anh phải giúp tôi giữ kín bí mật này.” Đường Tiểu Ngữ dặn dò.
“Đương nhiên, cậu cũng giúp tôi giữ bí mật chuyện anh hai tôi mà!” Tô Nặc ngồi xuống xích đu đong đưa qua lại, “Chúng ta coi như huề nhau.”
“Lần này anh Tử Ngạn giận thật rồi.” Đường Tiểu Ngữ rầu rĩ nói, “Lúc trước có giận thế nào anh ấy cũng không bao giờ không nói chuyện với tôi như vậy.”
“Cậu thích hắn thật sao?” Tô Nặc bắt đầu giở thói nhiều chuyện.
“Ừ.” Đường Tiểu Ngữ thấp giọng nói, “Tôi đã xin lỗi anh ấy rồi, nhưng anh ấy lại không thèm để ý đến tôi.”
Đúng là cái tên cơ bụng hẹp hòi! Tô Nặc âm thầm nhận xét trong lòng.
“Nếu anh cãi nhau với người yêu, anh sẽ làm thế nào?” Đường Tiểu Ngữ bất chợt hỏi.
Nếu là tôi? Tô Nặc sửng sốt một chút, có lẽ tôi sẽ mặc một chiếc quần lót gợi cảm chạy tới quyến rũ đối phương. Với hai người đang yêu mà nói, chuyện bíp bíp vừa sảng khoái vừa khó mà chống cự! Rất dễ làm dịu mối quan hệ vợ chồng căng thẳng! Sau khi bíp bíp xong còn có thể vừa vuốt ve vừa xin lỗi nhau, xác suất thành công rất lớn! Cứ thế mà làm!
Nói vậy. . . . Ý kiến của anh hai cũng đâu có sai!
Bình luận truyện