Thốn Mang

Chương 317: Đồng tổ



Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Vừa uống một ngụm rượu vào miệng, lúc này bỗng có một cổ khí lưu màu đen tấn công vào Đao Phách của Lý Dương. Nói đúng ra là tấn công vào nguyên thần Đao Phách, tốc độ cực nhanh, khí lưu màu đen kia vừa đến gần sát Đao Phách của Lý Dương đột nhiên...
Một tia sét màu đen cực nhỏ chợt lóe rồi biến mất, thiêu đốt luồng khí lưu hắc sắc thành hư vô.
- Làm sao vậy?
Lý Kiệt tựa hồ rất nghi hoặc nhìn về phía Lý Dương.
Lý Dương nhắm mắt một chút, buông tửu hồ xuống, lắc lắc đầu, rồi chậm rãi mở to mắt, quay về phía Li Kiệt mỉm cười nói:
- Không có gì, chỉ là cảm giác vừa rồi tâm thần giống như bị chấn động, cũng chẳng biết bị sao nữa, bất quá bây giờ hết rồi.
Lý Dương không kịp nhận ra có chuyện gì, cũng không chú ý đến tia khí lưu màu đen kia, cho dù có thấy, cũng tưởng rằng mình nhìn lầm, dù sao tốc độ tia khí lưu màu đen kia rất nhanh, trực tiếp công kích nguyên thần, nhưng là chỉ nháy mắt là bị tia chớp hắc sắc đánh vào hóa thành hư vô. Thời gian quá ngắn! Hơn nữa tia chớp hắc sắc kia cũng chỉ có dùng mắt mới mới có thể nhìn thấy, thần thức căn bản không thể thấy.
Do đó Lý Dương không phát hiện trong rượu có độc, dù sao loại độc này cũng không có bất luận tác dụng gì đối với hắn.
Li Kiệt hơi đổi sắc, vội vàng nói:
- Chóng mặt hả? Thôi hay là Lý Dương huynh đệ về nhà nghỉ ngơi nhé. Ta dời bữa tiệc này sang lần sau, mình còn nhiều cơ hội mà.
Một lần nhức đầu thì còn không sao, nếu để Lý Dương tiếp tục uống rượu, lại thấy đau đầu thì biết đâu lại khiến hắn hoài nghi thì sao.
- Ừ, để lần sau vậy. Ta về trước nghỉ ngơi. Cũng không biết bị làm sao nữa, làm sao có cảm giác không thoải mái nhỉ?.
Lý Dương cũng cảm thấy tò mò, dù sao mình cũng là người tu hành ma đạo, thân thể cường hãn. Sao lại cảm giác choáng váng chứ?
Với sự tình như vậy, cần phải kiểm tra cẩn thận. Ăn uống chỉ là việc nhỏ, đương nhiên có thể gác qua một bên.
- Li Kiệt huynh, vừa mới ăn đã phát sinh sự tình như vậy, thật sự là có lỗi.
Lý Dương đứng lên xin lỗi.
Li Kiệt vội nói:
- Không. Việc nhỏ, việc nhỏ mà thôi. Còn nhiều thời gian, sau này ta lại tiếp tục ăn nhậu.
Bây giờ hắn cầu cho Lý Dương rời đi lập tức mà không được, nếu Lý Dương uống tiếp một hơi nữa, lại nhức đầu lần nữa, trừ phi Lý Dương cực kì ngu ngốc, nếu không sẽ hoài nghi là rượu có vấn đề..
- Cáo từ!
Lý Dương mỉm cười, xoay người rời đi.
Li Kiệt nhìn Lý Dương đi rồi, thở phào một hơi, nếu Lý Dương chết đi, hồn phi phách tán, sau khi hủy xác xóa bằng chứng, hắn tự nhiên có biện pháp giải quyết các vấn đề về sau, nhưng nếu bị Lý Dương phát hiện trong rượu có độc, việc này rất khó giải quyết.
- Không đúng, "Ti" chính là kịch độc, không hiểu sao Lý Dương ngộ độc mà không chết?
Li Kiệt hai mày từ từ nhăn lại. Đồng thời vung tay lên, đập tửu hồ có kịch độc kia nát bấy. Rượu tung tóe khắp nhà. Vốn hắn tin rằng Lý Dương uống một ngụm lớn như thế, chắc chắn trúng độc và chết không thể nghi ngờ. Nhưng mà không hiểu sao Lý Dương tựa hồ căn bản không có chuyện gì, chỉ là hơi chóng mặt mà thôi.
- "Ti" chính là kịch độc, những người tu luyện có cấp bậc thấp hơn Ma Đế, khi trúng độc chắc chắn chết. Tâm thần tu vi của Lý Dương khẳng định không kịp Ma Đế, không rõ làm sao mà không bị sao cả?
Li Kiệt nghĩ mọi chuyện chắc ăn, một trăm phần trăm thành công, thế rồi bỗng trở thành xôi hỏng bỏng không?
- Chẳng lẽ là...... độc này có vấn đề?
Li Kiệt lúc này nhãn tình sáng lên, lập tức xoay người, bước vào phòng của mình.
- Duẫn Danh. Đến đây!
Thanh âm lạnh như băng của Li Kiệt trực tiếp truyền nhập vào tai Duẫn Danh. Lần này Li Lộc Ma Đế phái ba gã Ma Quân tới. Duẫn Danh là một trong số đó, chính Li Kiệt dùng thần thức truyền âm kêu hắn mang đến chất "Ti" kịch độc.
- Lý Dương sao lại không chết?
Duẫn Danh đứng ở đằng xa thấy rõ ràng mọi chuyện, chính hắn đích thân hạ độc, hắn đương nhiên biết, thấy rõ Lý Dương uống một ngụm chất độc mà không sao, do đó hắn cũng nghi hoặc vô cùng.
Nghe Li Kiệt gọi, Duẫn Danh vội vàng đi vào phòng.
Vừa tiến vào phòng, Duẫn Danh liền bố trí cấm chế ngay, hắn đúng là người thông minh, tự nhiên biết chuyện này không thể bị ngoại nhân nghe thấy.
- Hừ! Nói đi, rốt cuộc sao lại thế này?
Li Kiệt bức bối quay về Duẫn Danh nói, thanh âm lạnh như băng pha chút tức giận. Duẫn Danh có thể cảm nhận rõ ràng.
Duẫn Danh vội vàng khom người sợ hãi nói:
- Bẩm Thiếu chủ, thuộc hạ không biết, chính thuộc hạ tự mình bỏ "Ti" vào rượu, tuyệt đối không có chuyện gì ngoài ý muốn. Nhưng mà tâm thần tu vi của Lý Dương, như thuộc hạ kiểm tra, cũng không quá Ma Quân tiền kì, căn bản không có khả năng thoát chết, nhưng rõ ràng hắn cuối cùng không việc gì, thuộc hạ cũng không nghĩ ra!
- Không nghĩ ra?
Li Kiệt đột nhiên xoay người, trợn mắt nhìn thẳng vào Duẫn Danh, hàn mang trong mắt làm Duẫn Danh run sợ "Quả là giống chủ nhân Li Lộc Ma Đế, bên ngoài thân thiết hữu hảo, thực ra trong lòng lại lãnh khốc vô tình."
Duẫn Danh biết, Thiếu chủ Li Kiệt vốn tâm ngoan thủ lạt, là loại người tuyệt đối kinh khủng.
- Ngươi sao lại không nghĩ ra, ha ha, làm ta cười chết được, "Ti" độc này chính là ngươi tự mình mang đến. Ngươi sao không nghĩ ra, độc này không có tác dụng, chỉ có thể nói một câu, đó là độc dược không có công hiệu, hoặc cũng có thể là, "Ti" độc này đã bị biến chất, căn bản không còn độc tính mạnh!
Li Kiệt nói như đinh đóng cột.
Duẫn Danh liền nói ngay:
- Xin tin tưởng thuộc hạ, trước khi mang đến thuộc hà từng bắt vài người thử qua, "Ti" độc này hữu hiệu một trăm phần trăm.
Li Kiệt cười lạnh:
- Thử qua? Ngươi tìm kiếm ai thử độc? Chẳng lẽ là cấp bậc Ma Quân cao thủ, ngươi cũng không có khả năng đó phải không?
Duẫn Danh cố nặn tiếng cười, nói:
- Đương nhiên không phải, thuộc hạ bắt một vài cao thủ cấp bậc Ma Vương không tuân mệnh lệnh, bắt uống độc dược. Chỉ lát sau, hắn bị hồn phi phách tán ngay. Ít nhất thuộc hạ có thể khẳng định độc này rất có hiệu quả đối với cao thủ cấp bậc Ma Vương.
- Láo!
Lãnh quang trong mắt Li Kiệt trở nên đại thịnh.
- Đối phó Ma Vương có công hiệu thì đối phó Lý Dương nhất định phải hữu hiệu chứ? Ngươi không có nắm chắc trăm phần trăm, lại còn dám gạt ta!
Duẫn Danh trong lòng cả kinh, liền vội nói:
- Không, thuộc hạ tuyệt đối không dám lừa gạt Thiếu chủ, thuộc hạ xin quản gia độc dược này, quản gia nói với thuộc hạ, "Ti" này có thể đối phó mọi người dưới cấp Ma Đế, tuyệt đối hữu hiệu. Thuộc hạ vẫn còn lo lắng chỉ sợ không đủ, nên nửa đường đã tìm một người thử độc mà.
Li Kiệt rùng mình:
- Quản gia?
- Đúng vậy, chính quản gia tự mình nói thế. Không tin, chút xíu nữa về nhà, thiếu chủ có thể tự mình hỏi quản gia!
Duẫn Danh thấy có thể thoát tội, vội vàng nói.
Li Kiệt từ từ gật đầu.
Quản gia là ai? Là người nuôi Li Kiệt lớn lên, đồng thời cũng là thuộc hạ tối trung thành của Li Lộc Ma Đế, mọi chuyện trong Li gia đều do hắn quản lý, cho tới bây giờ không có việc gì ngoài ý muốn. Quản gia đã nói "Ti" độc này có thể đối phó với nhân vật dưới Ma Đế, thì tuyệt đối có thể có này công hiệu như vậy.
- Chẳng lẽ Lưu thúc cũng có thể sai lầm? Ừm, Lưu thúc làm việc vất vả hàng triệu năm, lâu lâu thất ngộ cũng có thể châm chước.
Trong lòng Li Kiệt tự nhủ, đối với quản gia Lưu thúc, Li Kiệt rất tin tưởng và yêu quí.
- Duẫn Danh, ngươi đi ra ngoài trước, sự tình này coi như xong, lần sau cần phải cẩn thận một chút.
Li Kiệt phất tay, để Duẫn Danh rời đi.
- Tạ Thiếu chủ, tạ Thiếu chủ.
Duẫn Danh lúc này khom người rời đi.
Li Kiệt nhìn thân ảnh Duẫn Danh rời đi, miệng cười lạnh, trong lòng thầm nghĩ:
- Tốt nhất đừng có lừa gạt ta, nếu bị ta phát hiện ngươi gạt ta, hừ!
Li Kiệt ngửa tay lên, xuất hiện một ngọc giản màu đỏ.
Lý Dương? Lần này coi như ngươi mạng lớn, bất quá ngươi chạy thoát lần này. Cũng thoát không được trận chiến kia. Ngươi ở đó mà chờ chết đi. Trên mặt Li Kiệt có một nụ cười tàn khốc.
Li Kiệt tính tình rất đố kị, không chấp nhận người khác mạnh hơn hắn, đặc biệt là người không có uy danh gì như Lý Dương thì hắn càng không thể dung thứ. Từ nhỏ đến lớn, Li Kiệt được chính Li Lộc huấn luyện, trên mặt luôn luôn tỏ vẻ thân thiết hữu hảo, nếu có tâm sự đều dấu trong lòng, điều này làm cho hắn rất áp lực, do đó làm cho trong lòng cũng biến thái điên cuồng.
Bất quá cha hắn Li Lộc cũng không để ý, tại Ma giới, thích giết người cũng không phải chuyện xấu.
Bị nhức đầu một chập, sau đó Lý Dương cẩn thận kiểm tra một phen. Nhưng mà, đúng là không có gì đáng ngại, mọi việc đều bình thường. Tại Ma Thần cung Đông uyển, trong trang viện của mình, Lý Dương an tâm tu luyện, đợi cuộc thi bắt đầu.
Một ngày kia, Lý Dương đang tu luyện trong phòng.
Dược lực Huyết Lăng đan liên tục tản ra, không ngừng rót vào trong cơ thể Lý Dương, điều này làm cho công lực Lý Dương tăng lên với tốc độ cực nhanh, hơn nữa nhờ nguyên thần Lý Dương rất đặc biệt giúp cho tốc độ hấp thu so với thường nhân nhanh hơn nhiều. Hôm nay, Lý Dương rốt cục lại đột phá.
Lý Dương sớm đã có cảm ứng, do đó hôm nay hắn ra lệnh Tử Hàm và Mộng Tuyền đứng canh bên ngoài, không cho phép bất luận kẻ nào đến quấy rầy hắn.
Ngồi trên trên giường, Lý Dương hai mắt nhắm chặt.
- Xoẹt xoẹt...
Cơ thể không ngừng rung động, năng lượng mênh mông cường đại không ngừng rèn luyện thân thể, năng lượng trên thân thể Lý Dương cũng đột nhiên tăng mạnh.
Dược hiệu Huyết Lăng đan không ngừng dung nhập trong cơ thể, đột nhiên...
Lý Dương nở nụ cười, bởi vì hắn có thể cảm nhận rõ ràng được năng lượng trên thân thể của mình lại tăng lên một tầng, một đạo ánh sáng màu tím xuất hiện bên ngoài thân thể, đi vào trong não Lý Dương, lúc này, ba đạo ánh sáng màu tím, từng đạo từng đạo đồng thời lóe ra ánh màu tím, giống như người tu phật sở hữu phật quang.
Thân thể rốt cục đạt tới Ma Soái hậu kỳ.
Do Lý Dương lĩnh ngộ Như Phong Tư Bế nhiều hơn, quỹ tích vận chuyển của bảy khỏa tinh cực cũng càng thêm thâm ảo. Hiệu quả rèn luyện cũng càng tốt hơn. Bảy khỏa tinh cực tản ra quang mang màu tím chói mắt, chúng đã hoàn biến đổi, đạt tới màu tím đậm, lúc này bảy khỏa tinh cực đã phát ra bảy đạo quang mang, trực tiếp bắn vào trung ương Âm Dương Đao Phách, Âm Dương Đao Phách cũng không ngừng xoay tròn, hấp thu năng lượng cường đại.
Một tiếng đao ngâm vang lên, đó là tiếng vang của Âm Dương Đao Phách không ngừng chấn động, giờ phút này Âm Dương Đao Phách cũng đạt tới cực hạn.
- Bồng...
Đao mang tràn ra bên ngoài thân Lý Dương, năng lượng trong cơ thể trong nháy mắt đạt tới cực hạn, nhưng chỉ một giây sau, đao mang lại thu vào trong cơ thể, hoàn toàn bị Âm Dương Đao Phách hấp thu, Âm Dương Đao Phách cũng ngưng không xoay tròn nữa, lẳng lặng phiêu phù trong viên cầu Chu Thiên Càn Khôn.
Giờ phút này, Đao Phách đã chuyển sang màu tím đậm rồi.
Ma Soái hậu kỳ!
Lý Dương tĩnh mở mắt, trong mắt tràn đầy tự tin, lần này Đao Phách lại tăng lên, đạt tới Ma Soái hậu kỳ, lực công kích lại lên cao một tầng, bây giờ cho dù gặp phải cao thủ Ma Vương hậu kỳ, Đao Chi Bi Sát xuất ra, cũng có thể dễ dàng giải quyết.
Đương nhiên, cũng phải xem ma khí của đối phương, nếu đối phương sở hữu thượng phẩm ma khí có tính phòng ngự cao thì cũng hơi khó xơi.
Thượng phẩm ma khí phòng ngự?
Loại này còn trân quí hơn Chiến Thần Ngoa, tính chất phòng ngự khó luỵên chế hơn nhiều so với tính chất công kích. Đến nay, Lý Dương cũng chưa để ý xem qua cấp bậc phòng ngự của ma khí chiến giáp.
"Thất Diệu Tinh Cực cộng với Thất Diệu thiên, chia làm đỏ cam vàng lục lam chàm tím, bây giờ ta đã đạt tới Tím rồi, không biết lần sau đột phá, Đao Phách sẽ biến thành cái gì." Lý Dương trong lòng thầm nghĩ.
Mặc dù không có pháp quyết cho phần tiếp theo, nhưng giờ đây Lý Dương lĩnh ngộ thiên đạo rất nhiều, tự nhiên không cần lo lắng.
Thứ nhất, "Thất Diệu Tinh Cực" là Lý Tầm Hoan sáng tạo, khi sáng tạo "Thất Diệu Tinh Cực" Lý Tầm Hoan bất quá chỉ đến cảnh giới Đại Thành, hắn cũng chỉ luyện đến đệ tứ thiên mà thôi, ba thiên sau là Lý Tầm Hoan suy diễn ra. Chưa hề trải qua kiểm nghiệm thực tế.
Sau này khi Lý Dương tu luyện, phải công nhận cả ba thiên sau này rất chính xác.
Lúc trước tâm thần tu vi của Lý Tầm Hoan cũng không cao lắm. Lĩnh ngộ thiên đạo mới được một chút thôi, còn tâm thần tu vi Lý Dương bây giờ lại là Ma Quân tiền kì, lĩnh ngộ thiên đạo nhiều hơn, ngoài ra còn có "Ma Thần Lục Tuyệt" để tham khảo, sáng tạo cho những phần tu luyện tiếp theo không khó.
Lý Tầm Hoan có thể suy diễn tiếp hai thiên phía sau, chính bởi vì "Thất Diệu Tinh Cực" dựa vào phương pháp không ngừng rèn luyện Đao Phách, nguyên lý cũng không phức tạp. Biết được nguyên lý, Lý Dương dựa vào lĩnh ngộ thiên đạo của chính mình, sẽ dễ dàng tạo ra tiếp ba thiên sau.
"Xem xem, khi đạt tới cảnh giới Ma Vương, Đao Phách này sẽ biến thành cái gì ha?" Lý Dương nở nụ cười.
Đột nhiên!
- Bá Vương, Lý Dương đại nhân đang tu luyện, hắn nói không cho phép ai quấy rầy hắn.
Thanh âm Tử Hàm trong sân vang lên, Lý Dương vừa nghe, lúc này mỉm cười đứng dậy ra khỏi phòng.
Nhìn ra sân thấy Hạng Vũ, Lý Dương lúc này kêu lớn:
- Bá Vương, ta vừa mới tu luyện xong!
Hạng Vũ vừa thấy đáo Lý Dương, nhất thời nở nụ cười:
- Ha ha, bổn Bá Vương vận khí tốt, vừa mới chuẩn bị đi thì ngươi đã ra rồi.
Vừa nói, Hạng Vũ vừa tiến tới bên người Lý Dương.
- Lý Dương, đây là danh sách các trận đấu tranh danh ngạch đi Lôi Viêm Địa Ngục diễn ra vào tháng tới. Vừa nói vừa dúi vào tay Lý Dương một ngọc giản.
Danh sách trận đấu?
Tâm thần Lý Dương chìm vào trong ngọc giản, trong nháy mắt biết được hết thảy về danh sách các cuộc thi đấu, Lý Dương từ từ cau mày lại:
- Sao lại thế này? Ta sao lại cùng một tổ với Li Kiệt, thế thì... ta và Li Kiệt cuối cùng chỉ có một người tiến vào Lôi Viêm Địa Ngục thôi sao?
Tập 9 - Lôi viêm địa ngục

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện