Thôn Phệ Tinh Không

Chương 1160: Tham Vọng Của Phổ Đề



Bên trong Thần Điện.
Bảy Vũ Trụ Chi Chủ chia ra ngồi quanh một chiếc bàn tròn.
- Biết ngươi sắp tới, do đó chúng ta đều từ các nơi trong Khuynh Phong Giới chạy về để nghênh đón ngươi.
U Hầu Chi Chủ cười nói
Hắn và La Phong đều thuộc Nguyên Tổ nhất mạch. Một người là đệ tử của Hắc Ám Chi Chủ, một người là đệ tử của Hỗn Độn Thành Chủ, khi trò chuyện cũng tự nhiên có vẻ thân mật.
La Phong cười nhìn chung quanh:
- Bành Công Chi Chủ, Ảm Tuyệt Chi Chủ, Toại Thạch Chi Chủ, Lang Tinh Chi Chủ, vất vả các vị quá…
- Ngươi lần đầu tiên tiến vào Vũ Trụ Hải, chúng ta đương nhiên phải nghênh đón.
Bành Công Chi Chủ vuốt bộ râu quai nón, cười.
- Một vài Vũ Trụ Chi Chủ khác vì xâm nhập vào sâu trong Khuynh Phong Giới, hoặc vào vùng trong Khuynh Phong Giới, muốn ra ngoài, cũng phải phi hành qua rất nhiều chỗ nguy hiểm. Ngắn thì trên dưới một trăm năm, lâu thì phải dùng kỷ nguyên làm đơn vị. Cho nên họ không thể tới đây.
La Phong gật đầu.
Càng là nơi nguy hiểm thì lại càng không thể thuấn di mù quáng. Thuấn di bậy không biết chừng sẽ sụp hố.
- La Phong sơ nhập Vũ Trụ Hải, dựa theo cách cũ.
Hỗn Độn Thành Chủ mỉm cười vung tay lên
Nhất thời trước mặt bảy vị Vũ Trụ Chi Chủ ở đây đều có một chén rượu, trong chén đều đầy rượu ăm ắp.
- Ngân Hà Lĩnh Chủ, chúc ngươi chí bảo vô tận, sinh mạng vĩnh hằng!
Hỗn Độn Thành Chủ cười nói với đệ tử mình.
- Chí bảo vô tận, sinh mạng vĩnh hằng.
Năm Vũ Trụ Chi Chủ kia tất cả đều nói theo.
La Phong cũng gật đầu:
- Chí bảo vô tận, sinh mạng vĩnh hằng!
Hắn cũng biết một quy củ.
Dù sao tới lang bạt trong Vũ Trụ Hải cũng phải mạo hiểm. Cho dù Vũ Trụ Chi Chủ có phân thân, vẫn có thể chết đi! Đến cả Vũ Trụ Tối Cường Giả cũng có thể chết, ai dám nói sẽ không chết? Nhiều nhất là cẩn thận một chút né qua những nơi quá nguy hiểm, có thể sống lâu hơn một chút, nhưng không hề nghi vấn gì, tới đây ai cũng phải mạo hiểm!
Chính là vì bảo vật!
- Ngân Hà Lĩnh Chủ, tuy nói chí bảo vô tận, sinh mạng vĩnh hằng. Nhưng ta vẫn có mấy lời phải nói.
Toại Thạch Chi Chủ nói thẳng.
La Phong nhướng mày một cái, cười nói:
- Toại Thạch Chi Chủ, xin mời.
Toại Thạch Chi Chủ trời sinh ngoan cố, nói chuyện cũng không nể ai, hắn cũng sớm nghe về việc này rồi.
- Thực lực ngươi nếu vẻn vẹn chỉ như những Vũ Trụ Chi Chủ khác, cứ nên kiến thức một phen ở vùng ngoài Khuynh Phong Giới thôi. Nhưng nếu muốn một mình lang bạt đi đoạt bảo, vậy thì còn kém xa.
Thanh âm Toại Thạch Chi Chủ hùng hậu rung động cả đại điện.
- Đặc biệt là những cường giả Thời Đại Vũ Trụ Thứ Nhất điên cuồng nhất. Nếu ngươi một mình xuất động, một khi gặp phải cường giả Thời Đại Vũ Trụ Thứ Nhất, rất có khả năng chết ngay! Đương nhiên ta biết ngươi có khả năng phân thân, nhưng ít nhất những chí bảo trên phân thân nhân loại của ngươi cũng sẽ mất. Ta thấy, chí bảo trên người ngươi cũng có giá trị không thấp đâu.
La Phong lắc đầu cười.
Toại Thạch Chi Chủ này quả thật là danh bất hư truyền, nói chuyện rất không nể mặt. Biết mình kém một chút, nhưng cũng không cần phải làm mình muối mặt như vậy.
- Đúng, cường giả Thời Đại Vũ Trụ Thứ Nhất rất điên cuồng.
U Hầu Chi Chủ thấy thế vội nói sang chuyện khác…
- Không biết chừng họ sẽ phát cuồng tử chiến, đây là thứ khó khăn nhất.
- Không trách bọn họ điên cuồng.
Ảm Tuyệt Chi Chủ khàn khàn nói:
- Vũ Trụ Nguyên Thủy luân hồi đời đời, cho dù họ tránh được Vũ Trụ Nguyên Thủy đại hủy diệt, nhưng dựa theo những tin tức chúng ta biết được, cường giả nhiều nhất sống được ba thời đại luân hồi. Một khi đến thời điểm, thời đại luân hồi vũ trụ của họ toàn bộ sẽ chết, kể cả Vũ Trụ Tối Cường Giả.
- Đúng vậy, nhiều nhất sống được ba thời đại luân hồi.
- Vũ Trụ Nguyên Thủy có rất nhiều luân hồi, nhưng nhìn hơn một vạn Vũ Trụ Nhỏ đổ nát trong Vũ Trụ Hải cũng biết từng có bao nhiêu Vũ Trụ Tối Cường Giả đã chết đi. Căn bản không thể vượt qua ba thời đại luân hồi.
- Cũng chỉ có hai Đại Thánh Địa đặc thù thôi.
- Hai Đại Thánh Địa, cũng chỉ có hai vũ trụ mà thôi.
La Phong cũng thầm gật đầu.
Vũ Trụ Hải đích xác có rất nhiều thứ mà không ai hiểu được.
Vì sao nhiều nhất là sống được ba thời đại luân hồi?
Vì sao hai đại Thánh Địa vẫn có thể ngoại lệ?
Vũ Trụ Hải rốt cuộc lớn đến đâu? Trong Vũ Trụ Hải rốt cuộc có bao nhiêu Vũ Trụ Nhỏ? Có bao nhiêu nơi nguy hiểm? Có bao nhiêu tuyệt địa? Vẻn vẹn chỉ có tam đại tuyệt địa thôi sao? Hay là có thể còn có những khu vực chưa được thăm dò có tuyệt địa thứ tư, sánh ngang với những loại như Khuynh Phong Giới?
- Thời Đại Vũ Trụ Thứ Nhất gặp phải uy hiếp diệt vong.
Hỗn Độn Thành Chủ nói:
- Do đó càng điên cuồng mài giũa bản thân. Không hề nghi vấn gì, thực lực càng mạnh mới có khả năng phá vỡ đại hạn! Dù sao hai Đại Thánh Địa đã từng thành công, tự nhiên không có ai tùy tiện bỏ qua. La Phong, ngươi phải cảnh giác cường giả Thời Đại Vũ Trụ Thứ Nhất.
La Phong gật đầu:
- Vâng, sư phụ.
- Không chỉ riêng là Thời Đại Vũ Trụ Thứ Nhất, phàm là Vũ Trụ Chi Chủ có thực lực đỉnh cao, ngươi đều phải cố mà ghi nhớ.
Toại Thạch Chi Chủ trịnh trọng nói…
- Gặp phải họ đều né tránh cho sớm. Lưu ý cả hai Đại Thánh Địa. Phàm là người của hai Đại Thánh Địa, bất kỳ ai ngươi cũng đều phải né tránh. Thực lực bây giờ của ngươi thua họ xa lắm.
La Phong nhíu mày.
- Ta biết ngươi khó chịu, nhưng ta cũng vì Hồng Minh chúng ta.
Toại Thạch Chi Chủ nói:
- Nếu ngươi gặp phải nguy hiểm, lập tức cầu cứu hệ thống Vũ Trụ Giả Định. Hệ thống Vũ Trụ Giả Định sẽ lập tức truyền tấn cho tất cả cường giả Hồng Minh, để các cường giả nhanh chóng chạy tới.
- Ta biết.
La Phong gật đầu, không nói gì.
La Phong thật sự cũng hơi không thoải mái, nhưng cũng không có tranh luận gì nhiều.
Chẳng mấy chốc.
U Hầu Chi Chủ, Bành Công Chi Chủ, Ảm Tuyệt Chi Chủ, Toại Thạch Chi Chủ, Lang Tinh Chi Chủ đều ly khai nơi tụ tập, bắt đầu tiến hành lang bạt mạo hiểm trong Khuynh Phong Giới.
- Toại Thạch Chi Chủ, ngươi cũng nể mặt Hỗn Độn Thành Chủ nói ít đi một chút chứ. Hơn nữa La Phong cũng khó chịu khi ngươi nói với hắn như vậy.
Lang Ngạn Chi Chủ và Toại Thạch Chi Chủ khi ra tới trong hư không vùng ngoài Khuynh Phong Giới, bắt đầu nói chuyện.
- Sao, trước mặt Hỗn Độn Thành Chủ là phải cúi đầu à? Hơn nữa ta nói có sai đâu, thậm chí còn nói như thế còn là nhẹ.
Từ mũi Toại Thạch Chi Chủ phun ra hai luồng lửa.
- Khi La Phong và Ban Phu Chi Chủ giao chiến, Ban Phu Chi Chủ đã làm gì? Đó là một tên tinh thông công kích ảo thuật. Phương diện công kích vật chất rất kém, đến cả bí pháp tối cường cũng không hề có. Nhưng La Phong thì sao, lại bị hắn áp chế. Cuối cùng vẫn phải sử dụng Thế Giới Hỗn Độn Mini mới có thể ngang tay với Ban Phu Chi Chủ.
- Thế Giới Hỗn Độn Mini tốt xấu gì cũng có thể một kích tiêu diệt nhiều Vũ Trụ Tôn Giả mà.
Lang Ngạn Chi Chủ nói.
- Hừ
- Cũng chỉ là đối phó người yếu trong phạm vi lớn thôi.
Toại Thạch Chi Chủ nói…
- Thế Giới Hỗn Độn Mini hơi cùng loại với chí bảo loại khu vực. Tiêu diệt tập thể người yếu thì không tồi. Còn một đối một với cường giả khác thì sao? Cũng chỉ là có tác dụng uy năng phụ thêm, hơn nữa loại bí pháp cực mạnh với phạm vi như vậy sẽ đặc biệt tiêu hao thần lực.
- Tiêu hao thần lực, chỉ có thể phụ thêm một ít uy năng, cho dù phụ thêm cũng chỉ bằng với thủ đoạn công kích vật chất của Ban Phu Chi Chủ. Nếu không phải có Thế Giới Hỗn Độn Mini, sợ ai cũng có thể bắt nạt hắn.
Trong mũi Toại Thạch Chi Chủ lại phun ra lửa.
- Hừ, xem như ta nói như vậy vẫn còn nhẹ. Hắn chính là một tên ở tầng đáy. Mấy lão gia hỏa Thời Đại Vũ Trụ Thứ Nhất đã tu luyện thời gian vô tận, mỗi người ai cũng điên cuồng. Bất kỳ ai trong hai Đại Thánh Địa đều có thể giày xéo hắn. Ta nói sai à? Hừ, hắn nếu chết, ít nhất chí bảo cũng bị đoạt đi sạch.
- Hắn mới tu luyện bao lâu. Chí bảo sợ là do tộc nhân loại ban cho hắn.
Toại Thạch Chi Chủ nói:
- Chúng ta khổ cực mới tìm được một chí bảo tốt một chút. Hắn vừa thành Vũ Trụ Chi Chủ, đã có một đống chí bảo trong người. Xem đi, La Phong, khẳng định sẽ lỗ nặng.
- Ngươi nói cũng đúng. Ừm, hắn thực lực hơi kém một chút.
Lang Ngạn Chi Chủ từ từ gật gật cái đầu khổng lồ.
- Hừ, ai bảo hắn là nhân loại. Ngay cả khi gặp phải nguy hiểm sợ cũng có sư phụ hắn Hỗn Độn Thành Chủ đi cứu. Nếu nói về thực lực chính thức, không có sư phụ hắn, hắn một mình lang bạt ở vùng ngoài Khuynh Phong Giới, nếu không chết mới là lạ.
Hẻm núi tầng ngoài thiên thể đá, bên trong Thần Điện chỉ còn lại có La Phong và Hỗn Độn Thành Chủ.
- La Phong, ta cũng phải đi lang bạt đây.
Hỗn Độn Thành Chủ nói:
- Nếu có việc gì có thể thông qua Vũ Trụ Giả Định liên lạc với ta.
- Vâng, sư phụ.
La Phong gật đầu.
- Ừm.
Hỗn Độn Thành Chủ mỉm cười liếc mắt nhìn La Phong, lập tức thuấn di liền biến mất.
Đưa mắt nhìn nhìn theo Hỗn Độn Thành Chủ biến mất, La Phong lại đưa mắt nhìn Thần Điện phía sau, đảo mắt chỉ còn lại có mình thôi. Xem ra các cường giả lang bạt trong Vũ Trụ Hải thật sự liên tục mài giũa bản thân mình.
"Những tin tức có liên quan tới Khuynh Phong Giới trong Vũ Trụ Hải, và cả tin tức về cường giả các thế lực lớn, ta cần phải cẩn thận nghiên cứu. "
Trên một tảng đá ngoài Thần Điện.
La Phong giáp bạc cánh bạc khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt lại, bắt đầu cẩn thận sửa sang lại những tin tức, quy nạp ra một vài chỗ mình cần mình chú ý.
Rào…
Thiên thể đá luôn luôn bảo trì di động gấp mấy lần tốc độ ánh sáng. Trong hẻm núi ngoài thiên thể đá, La Phong nhưng vẫn rất yên lặng. Hắn không vội vã xông vào vùng ngoài Khuynh Phong Giới.
"Hả? " La Phong lật tay lấy ra một lệnh bài.
"Tọa Sơn Khách sư phụ liên lạc với ta? Không hổ là chí bảo cấp độ lệnh bài, trong Vũ Trụ Hải mà cũng có thể liên lạc. " La Phong đưa ý thức thẩm thấu vào lệnh bài này.
Một luồng tin tức hiện ra.
"La Phong, ngươi đang ở Vũ Trụ Hải? " Tọa Sơn Khách nhắn.
"Vâng. " La Phong trả lời.
"Ở chỗ nào trong tam đại tuyệt địa? " Tọa Sơn Khách truy vấn.
"Ở Khuynh Phong Giới. Sư phụ, làm sao ngươi biết nhất định là đang ở tam đại tuyệt địa? "
"Tam đại tuyệt địa chí bảo xuất thế nhiều nhất. Các thế lực lớn cơ hồ đều tề tụ ở tam đại tuyệt địa. Ngươi lần đầu tiên không đến tam đại tuyệt địa, chẳng lẽ còn tới mấy nơi hoang dã có độ nguy hiểm cực cao, mà bảo vật lại cực ít sao? Tộc nhân loại các ngươi làm sao ngu như vậy chứ! Được rồi, nếu gặp phải nguy hiểm, nhưng cứ cầu cứu với sư phụ " Chỉ là, ta không hy vọng ngươi cầu cứu."
"
Dạ hiểu. " La Phong trả lời.
Vũ Trụ Hải, sâu trong khí lưu hỗn độn vô tận, sâu trong một nơi nguy hiểm tên là 'Bắc Hoa Tuyết Lam Vực'…
Một cung điện được khí lưu vô tận vờn quanh, tản ra thanh quan cô tịch, đang lơ lửng giữa trời. Bên trong cung điện thoáng có thân ảnh những tôi tớ. Mỗi một tôi tớ đều là Vũ Trụ Tôn Giả. Nơi này là một nơi ở của "
Tọa Sơn Khách". Một nơi nguy hiểm trong Bắc Hoa Tuyết Lam Vực cũng đại biểu cho Tọa Sơn Khách.
Vũ Trụ Hải có gần trăm thế lực, nhưng không ai tới trêu vào Tọa Sơn Khách.
Ai cũng biết, Tọa Sơn Khách không dễ đối phó.
Đại điện.
Trên vương tọa, một lão giả to lớn cao trên chín vạn km đang ngồi. Dưới đại điện đang có một cường giả nhân loại mình người đuôi rắn, thuộc 'Xà nhân' tộc đứng hầu.
- Ha ha, Phổ Đề, tiểu sư đệ ngươi cũng tiến vào Vũ Trụ Hải rồi.
Tọa Sơn Khách âm thanh vang dội.
- Chúc mừng lão sư.
Phổ Đề liền nói.
- Bây giờ chúc mừng quá sớm, thực lực hắn còn kém xa.
Tọa Sơn Khách nhìn xuống Phổ Đề phía dưới.
- Phổ Đề, ngươi đi theo ta lâu nhất, hiểu rõ ta nhất. Nhị sư đệ ngươi làm ta rất thất vọng, đã cơ hồ xem như bỏ qua hắn. Ngươi cần cù và thật thà, nhưng ta biết, trong hàng ba đệ tử của ta, La Phong tiềm lực lớn nhất. Nhị sư đệ ngươi thứ hai, tiềm lực của ngươi là yếu nhất. Nhưng thực lực ngươi bây giờ là mạnh nhất.
Phổ Đề khom người:
- Đệ tử thời gian tu luyện dài nhất mà thôi, lại luôn được ở bên sư phụ, nên được nhìn thấy nhiều, do đó ngộ ra nhiều hơn.
Hắn luôn rất hạ mình, cũng không khoe khoang bản thân. Đến cả Diễm Đế cũng xem thường Phổ Đề, cho rằng Phổ Đề lúc trước vẻn vẹn chỉ là một tôi tớ mà thôi. Hắn sao có thể biết được thực lực chính thức của Phổ Đề sớm lẳng lặng vượt qua hắn rồi.
- Ta cho ngươi cơ hội.
- Cơ hội cũng như Nhị sư đệ Tam sư đệ ngươi.
- Ngươi cũng đi vào Vũ Trụ Hải, lang bạt tôi luyện đi.
Tọa Sơn Khách nhìn Phổ Đề rồi lật tay. Trong tay lão xuất hiện một thanh gỗ màu xanh.
- Ta không thể chuẩn bị chí bảo gì phù hợp với ngươi, kỳ vật thần mộc này xem như ta ban cho ngươi. Nó đã rơi vào tay ta vô tận kỷ nguyên rồi. Ta chỉ xem nó là một vật sưu tập. Nhưng nếu trong tay ngươi, hẳn là có thể phát huy ra uy năng đầy đủ.
Thần thể Phổ Đề run nhè nhẹ.
Cơ hội giống như Nhị sư đệ Tam sư đệ?
Hắn đợi những lời này, đợi biết bao lâu rồi?
- Vâng, sư phụ, đệ tử nhất định sẽ kiệt lực, không làm cho sư phụ thất vọng.
Phổ Đề khom người, thanh âm lại tràn ngập tín niệm vô tận.
- Đi đi.
Tọa Sơn Khách gật đầu.
Phổ Đề một lần nữa khom người, sau đó mới ly khai đại điện.
Tọa Sơn Khách đưa mắt nhìn xuyên qua cửa điện, tựa hồ xuyên qua khí lưu hỗn độn vô tận, nhìn về phía Khuynh Phong Giới xa xa, từ từ nói:
- Ta đã đợi lâu lắm rồi, lâu lắm rồi…
----- o O o -----

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện