Thôn Thiên

Chương 669: Bảo hộ Cửu Châu



Tuy nhiên, hư ảnh này huyền phù giữa không trung, dùng ngữ điệu không chứa cảm tình nhân loại hướng Dương Lăng nói: "Nhân loại tu sĩ, ngươi giao ra Nhất Nguyên Thiên Quang, bản Thánh Quân liền không giết ngươi."

Tai nghe nói đối phương là Thánh Quân, Dương Lăng nỗi lên cảnh giác, tâm tư vừa chuyển, quát to: "Hạt châu này không phải của nhà ngươi, thế nào lại muốn đoạt của ta?"

Thiên Tả Thánh Quân nói: "Đây là Nhất Nguyên Thiên Quang, còn có tên là Nhất Nguyên Châu, ở U Minh Giới ta có trọng dụng, không thể rơi vào tay ngoại nhân."

Vừa nghe giọng thương lượng, Dương Lăng "Hắc hắc" cười: "Vậy đắc tội rồi!" Cũng không quản đối phương có đúng hay không là Thánh Quân, thực lực làm sao, trước đem Địa Hoàng Ấn tế ra, đập tới.

Thiên Tả Thánh Quân nhìn thấy Dương Lăng động thủ, đem một cái hư ảnh đại thủ kháng lại, cư nhiên thoáng cái đỡ lấy Địa Hoàng Ấn.

Dương Lăng càng ngoan độc, cững muốn thử xem Hồn Độn có đúng hay không có thể thôn phệ được Thiên Tả Thánh Quân. Bất quá hắn vừa tới gần Thiên Tả Thánh Quân, liền hết hồn, biết thực lực vào lúc này, còn giết không được đối phương.

Một bên Thiên Tả Thánh Quân chặn lại, bên kia, ngàn vạn đầu giao long hướng Dương Lăng vây công, khiến hắn nỗi giận, đem Thần Nông Tiên tế ra, đảo qua. Thất thải quang hoa chợt lóe, lần lượt đem giao long đều thu nhập trong tiên (roi).

Thiên Tả Thánh Quân đem tay kia khởi động, hướng lên trên nâng lên, chỉ nghe nổ "Ầm ầm long", Địa Hoàng Ấn bị đánh cho văng lên.

Dương Lăng lấy làm kinh hãi, biết Địa Hoàng Ấn chế ngự không được hắn, Vì vậy quát to: "Thánh Quân, sau này còn gặp lại!" Chợt lóe lên, độn rời khỏi hiện trường.

Khi Dương Lăng ly khai không lâu sau, Địa Hoàng Ấn đã bị tác động, "Ông" chấn động, cũng phá không bay đi.

Thiên Tả Thánh Quân thấy thủ, chỉ phải tuyển chọn rời khỏi Hải Nhãn, nghĩ biện pháp khác mà thôi.

Hắc Bạch Vô Thường bên ngoài chờ, nhìn thấy Thiên Tả Thánh Quân tay không mà về, đều thập phần ngoài ý muốn.

Thiên Tả Thánh Quân: "Thiên Quang bị người đoạt đi, mau quay về U Minh, thương nghị biện pháp." Vung tay lên, cùng Hắc Bạch Vô Thường trong khoảnh khắc rời đi.

Qua ước chừng hai ba canh giờ, Dương Lăng thân ảnh lần thứ hai xuất hiện trong Hải Nhãn. Nguyên lai hắn vẫn chưa rời xa, tuy nói được cái gì Nhất Nguyên Thiên Quang, nhưng Luân Hồi Chi Tiến còn trong Hải Nhãn.

Lần thứ hai dùng thần thức bắn phá, nhưng Dương Lăng không tìm được Luân Hồi Chi Tiến ở đâu, trong lòng tự nghĩ: "Luân Hồi Chi Tiến tất nhiên không dễ dàng tìm được, bằng không đã sớm bị người ta lấy đi."

Trầm tư một hồi, hắn trong lòng khẽ động, xuất ra Thiên Xạ Cung. Thiên Xạ Cung cùng Luân Hồi Chi Tiến tất có cảm ứng, Dương Lăng hi vọng có thể thông qua Thiên Xạ Cung, tìm được vị trí Luân Hồi Chi Tiến.

Nhưng hắn lại thất vọng rồi, cũng chẳng biết Luân Hồi Chi Tiến ở nơi nào.

Cứ như vậy, Dương Lăng mất không ba ngày thời gian, nhưng cũng không thể tìm được.

Khi Dương Lăng chuẩn bị tạm thời buông tha tìm kiếm, đám giao nhân kia bị hắn dọa sợ một hồi đột nhiên lại xuất hiện, chỉ bất quá, phía sau giao nữ, theo rất nhiều giao nhân binh sĩ.

Trong giao nhân binh sĩ, có một gã tướng lĩnh, hướng Dương Lăng to: "Quái vật kia lá gan thật lớn, dám đối với Công Chúa vô lễ! Mau mau thúc thủ chịu trói!"

Dương Lăng nở nụ cười, còn muốn trào lộng bọn họ, đột nhiên lại nghĩ: "Những ... giao nhân này, đời đời sinh sống tại nơi đây, có thể biết tin tức Luân Hồi Chi Tiến." Vì vậy hắn lập tức bỏ đi ý niệm dọa chạy giao nhân trong đầu, chắp tay nói: "Tại hạ cũng không phải giao nhân, mà là nhân loại ở ngoài Hải Nhãn, mới vừa rồi chỉ là đùa một chút, thỉnh Công Chúa không lấy làm phiền lòng."

Giao nhân kỳ thực thiện lương, Công Chúa vừa nghe, nhất thời hướng binh sĩ phía sau phất tay: "Các ngươi lui ra, ta xem hắn không giống ác nhân."

Dương Lăng cười nói: "Đa tạ Công Chúa tín nhiệm."

Bọn lính lui ra, giao nhân Công Chúa ánh mắt đẹp quét đảo qua trên người Dương Lăng, thầm nghĩ: "Đây thật ra là một nam tử anh tuấn bất phàm, đáng tiếc lại không có đuôi."

Dương Lăng chẳng biết Công Chúa đang có ý nghĩ này trong đầu, liền hỏi: "Công Chúa, tại hạ vừa đến Hải Nhãn, có chút vấn đề muốn thỉnh giáo." Hắn nói xong, từ trong Cửu Dương Tháp lấy ra một thanh phi kiếm tuyệt phẩm linh khí.

Phi kiếm này kỳ thực không đáng cái gì, nhưng vẻ ngoài đẹp, có một đạo bạch quang đang phun ra nuốt vào. Giao nhân nào hiểu được cái gì? Thấy kiếm này, nhất thời coi như bảo bối.

Dương Lăng hai tay dâng thanh kiếm: "Vừa đến quý địa, lễ vật nho nhỏ biểu lộ chút kính ý, mong Công Chúa vui lòng nhận cho."

Trong Cửu Dương Tháp, Lộng Ngọc cũng là một giao loại, thấy được đồng tộc, trong lòng nóng lên, khẩn cầu nói: "Lão sư, đệ tử có thể đi ra ngoài không?"

Dương Lăng âm thầm dẫn nàng đi ra, bên cạnh quang ảnh chợt lóe, xuất hiện một vị thiếu nữ xinh đẹp, chính là Lộng Ngọc.

Giao nhân Công Chúa đang vui mừng được bảo kiếm, lại thấy bên người Dương Lăng có một nữ tử so với nàng còn đẹp hơn, nhất thời lấy làm kinh hãi, hỏi: "Tỷ tỷ ở đâu đến?"

Lộng Ngọc cười nói: "Ta là Công Chúa giao nhân ở bên ngoài, muội muội, vị này là sư phụ của ta."

Công Chúa này mừng rỡ, lội tới kéo tay Lộng Ngọc, hiếu kỳ quan sát nàng: "Đuôi tỷ tỷ đâu?"

Lộng Ngọc hé miệng cười: "Sau khi tu luyện, hóa thành nhân thân, đuôi tự nhiên cũng không có. Tiểu muội, ngươi muốn tu luyện, ta dạy cho ngươi có được hay không?"

Ai mà biết Công Chúa lại vội vã lắc đầu: "Không có đuôi làm sao bơi lội?"

Dương Lăng nghe vậy vui vẻ, nhưng cũng không nói cái gì. Hôm nay Lộng Ngọc vừa hỏi, là một lần cơ duyên của nàng, muốn bắt cũng không bắt được, phải xem chính cô ta.

Công Chúa này tên là Viên Viên, mời Dương Lăng cùng Lông Ngọc đi Giao Nhân Quốc làm khách. Dương Lăng có ý định muốn thám thính tin tức, vì thế vui vẻ đi tớic. Bơi hồi lâu, tới Thủy Tinh Sơn phía dưới, có một động phủ thật lớn. Cử động phủ mở rộng ra, nối thẳng vào lòng núi. Vào sơn phúc, bên trong ảnh tượng bị biến đổi, được bố trí thành dáng dấp cung điện.

*( sơn phúc: lòng núi, bụng núi… ND)

Vô số giao nhân bách tính đều đến xem, giao nhân Công Chúa phất tay đem mọi người xua tan đi, rồi mời Dương Lăng thỉnh đến cung điện của nàng ở lại.

Trong cung điện, có loại loại mỹ hảo sự vật, phong cách cùng ngoại giới tuyệt không giống nhau, nỗi lên rất có hứng thú, Dương Lăng tận tình hưởng thụ mùi ngon.

Công Chúa mới hồi cung, một gã phó nữ tiến lên nói: "Công Chúa, Thánh Châu đã đánh mất, Quốc Vương đang khẩn cấp thương nghị việc này."

Viên Viên Công Chúa lấy làm kinh hãi, vội hỏi: "Chuyện xảy ra khi nào?"

"Đã hai ba ngày rồi."

Dương Lăng nghe xong, thầm nghĩ: "Bọn họ nói hạt châu, là bị người cướp đi chớ không phải Nhất Nguyên Châu chứ?"

Lại thấy Viên Viên Công Chúa vẻ mặt lo lắng: "Đã không còn Nhất Nguyên Châu, tộc nhân làm sao mà sống?" Nàng nhanh chóng đi gặp Quốc Vương, ngay cả Dương Lăng cũng không kịp chiêu đãi.

Công Chúa vừa đi, Lộng Ngọc nói: "Lão sư, ở đây thật tốt, nếu như ngày trước tộc nhân Lộng Ngọc cũng sinh sống ở đây, nhất định sẽ không bị xúc phạm tới."

Dương Lăng biết nàng nhớ tới chuyện xưa, nói rằng: "Ngươi không cần phải ước ao bọn họ, trăm nghìn năm sau, bọn họ đều hóa thành xương khô, mà ngươi vẫn như cũ tiêu dao."

Lộng Ngọc có chút suy nghĩ, không nói lời nào.

Dương Lăng lúc này đem thần thức mở rộng ra, nghe lén Quốc Vương cùng Công Chúa đang thương nghị cái gì.

Trong một ... tòa cung điện khác lớn hơn nữa, một lão giao nhân, râu bạc trắng, trên đầu đội hoàng quan, đang sầu lo triệu kiến đại thần: "Bảo Châu đã không còn, Giao Nhân Quốc chúng ta có thể sẽ đối mặt với diệt vong, thỉnh mọi người nghĩ ra biện pháp, tìm về bảo châu."

*( hoàng quan: mảo vua ND)

Một đại thần nói: "Có người thấy, bảo châu này bị một người rất thần linh lấy đi, làm sao có thể lấy trở về?"

Quốc Vương thở dài: "Nguyên nhân chính là bảo châu tẩm nước biển chung quanh, chúng ta mới có thể sống được lâu dài. Không có bảo châu, chúng ta đều phải nhanh chóng già yếu."

Dương Lăng nghe đến đó, mới biết được Nhất Nguyên Châu đối với giao nhân có tác dụng là cái gì, hắn thầm nghĩ: "Ta cùng với những ... giao nhân này không cừu không oán, há có thể phá hư thọ mệnh bọn họ?" Lập tức từ trong Cửu Dương Tháp lấy ra một triệu tuyệt phẩm linh đan, thi triển thủ đoạn, đem linh đan hóa thành linh khí, hòa nhập trong nước biển.

Nhất thời, trong toàn bộ Hải Nhãn tràn ngập mùi thơm ngát, đặc biệt phụ cận Thủy Tinh Sơn, nồng nặc không gì sánh được. Giao nhân bị kinh động, đều đi ra quan khán.

Quốc Vương cùng Công Chúa cũng ra cung điện, ra bên ngoài quan sát chuyện gì đã xảy ra. Khi nhìn thấy trong nước biển có nhiều linh khí như vậy, đều sợ đến ngây người.

"Thật tốt quá! Dù là không có bảo châu, chúng ta sau này cũng có thể duyên thọ (sống lâu)!" Giao nhân cảm ứng linh mẫn, nhất thời biết linh khí trong nước biển đối với bọn họ bang trợ cực lớn.

Lúc này, Dương Lăng xuất hiện tại trước mặt mọi người, gặp qua Quốc Vương.

Quốc Vương thấy Dương Lăng khí chất siêu phàm, cuống quít nói: "Vị tráng sĩ này đến từ đâu?"

Viên Viên Công Chúa ở bên giới thiệu, Quốc Vương vừa nghe, kinh ngạc nói: "Ta cũng biết bên ngoài còn có thế giới lớn hơn nữa, không nghĩ sinh thời, có thể nhìn thấy được người bên ngoài." Lập tức đem Dương Lăng, Lộng Ngọc coi như quý khách, bày đại tiệc chiêu đải.

Trong cung điện xa hoa, vương công các đại thần tương bồi Dương Lăng, Lộng Ngọc, giữa lúc đó, Dương Lăng giả vờ lơ đãng, hỏi một sự tình.

"Tại hạ vừa đến Hải Nhãn, chẳng biết trong Hải Nhãn này, có cái địa phương gì kỳ dị không?" Dương Lăng hỏi.

Quốc Vương là một vị lớn tuổi nhất trong mọi người, nghe vậy cười nói: "Chỗ đảo kỳ dị không hề ít." Lập tức, hắn nhất nhất hướng Dương Lăng nói rõ.

Giữa lúc đó, Quốc Vương nói tới một chuyện: “Cách mỗi một đoạn thời gian, thế giới sẽ hắc ám (tối thui) một ngày, từ trong ký sự có ghi lại việc này."

Dương Lăng hỏi: "Chẳng biết cách hắc ám tiếp theo còn có bao lâu?"

"Có hơn một năm thời gian nữa." Quốc Vương nói.

Kế tiếp nói, Dương Lăng tịnh không có phát hiện gì, vì vậy lúc tại tiệc rượu, hắn lưu lại Lộng Ngọc: "Ngươi lưu lại đây quan sát, nếu gặp phải hắc ám, dùng Tâm Linh Cảm Ứng Thuật thông tri cho vi sư. Và, ngươi nếu là nguyện ý, cũng có thể thu đệ tử."

Lộng Ngọc lĩnh mệnh, Dương Lăng từ biệt mọi người, đi ra Hải Nhãn.

Dương Lăng mới vừa ra khỏi Hải Nhãn, liền phát hiện phương xa truyền đến um tùm quỷ khí, hắn lấy làm kinh hãi, U Minh rốt cục động thủ sao?

Quả nhiên, Dương Lăng độn đi được một khoảng, liền phát hiện một bộ phận Cửu Châu đã bị U Minh kết giới bao phủ. U Minh kết giới đến chỗ nào, tất cả sinh linh đều bị sát phạt, nguyên hồn rơi vào luân hồi.

Ngoài Dương Lăng dự liệu, lúc hắn đến sát biên giới kết giới, cư nhiên không gặp một người tu sĩ nào chống lại. Hắn hạ xuống đảo qua, chỉ thấy nhân gian bách tính kêu khóc bỏ chạy, lạy trời đất phù hộ.

"Trời xanh a! Vì sao phải rơi xuống cực khổ bực này! Trời xanh không có mắt! Trời xanh không có mắt!" Bách tính hướng trời xanh kêu gào. Bọn họ mở mắt trừng trừng mà nhìn, một mảnh hắc ám bao phủ tới, hắc ám ở nơi nào, cả người lẫn vật đều chết hết.

Dương Lăng ngày trước phát hạ chí nguyện to lớn, độ mình độ người, lúc này nhìn thấy vậy, vạn phần không đành lòng, thầm nghĩ: "Kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, đây tính là cái thế giới gì?" Lập tức tế ra chân binh, hóa thành Nhiếp Hồn Bi.

Bi này vừa ra, một cổ hấp lực lượng sản sinh, đem lệ hồn hung quỷ trong U Minh kết giới đều thu hút trong đó. Đồng thời, Dương Lăng thả ra Hỗn Nguyên Thánh Thể, hóa thành dáng dấp Chí Thánh Tiên Quân, thanh âm như sấm sét hàng lâm xuống: “Cửu Châu bách tính chớ sợ, có bản Thánh Quân bảo hộ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện