Thống Đốc Đại Nhân, Em Xin Anh !
Chương 116: TUY CHÂN ANH BỊ GÃY, THẾ NHƯNG EM CÓ THỂ NGỒI LÊN TRÊN ĐƯỢC MÀ?!
Chỗ này, chỗ này, và cả chỗ này nữa, đều là của em tất! Hai mắt Cửu Châu trợn ngược, bàn tay đang nắm lấy quần lót của anh ra sức siết chặt. Hai hàng lông mi cong vút như cánh bướm không ngừng chớp chớp vô cùng đáng yêu. Cô... hoàn toàn câm nín.
- Anh giả vờ quên em trong suốt nửa tiếng đồng hồ?
Lục Nghị Phàm đã cười đến nỗi chảy cả nước mắt. Lần đầu tiên trong suốt chuỗi tháng ngày được gặp và tiếp xúc với anh như thế này, Cửu Châu mới thấy được nụ cười sảng khoái trên môi anh đến vậy.
- Lại đây, vợ yêu!
Lục Nghị Phàm dịu dàng gọi Cửu Châu, bàn tay vươn về phía cô, không quên vuốt vuốt mớ tóc dài đen bóng lúc này đã rối bù vì khóc lóc. Cửu Châu lại một lần nữa rúc vào ngực anh, dùng tay đập thật mạnh vào hai má Lục Nghị Phàm, sụt sịt mắng mỏ:
- Em ghét anh. Đồ đàn ông thối. Bị thương nghiêm trọng như thế mà vẫn còn hả hê trêu chọc em ư?
- Không phải!
Lục Nghị Phàm cắt ngang lời cô, ánh mắt sắc bén bỗng trở nên vô cùng thâm tình.
- Anh chỉ muốn đánh cược một lần và duy nhất trong đời, thứ tình cảm vốn được loài người theo đuổi kia được gọi là gì? Em có biết, khi ông nội còn sống, vì sao ông lại không bao giờ hứa hôn cho anh hay không?
Nghe anh hỏi, Cửu Châu chỉ biết lắc lắc đầu, không đáp. Cô chưa từng nghe anh kể qua về ông nội của mình bao giờ cả. Duy chỉ có một lần Cửu Châu đã nghe Triệu quản gia nói rằng, ông nội của Lục Nghị Phàm là một tướng quân có tiếng tăm lẫy lừng cách đây vài thập niên trước. Vì vậy, khả năng Lục Nghị Phàm được thừa hưởng gen của ông nội cũng không có gì sai.
Anh cúi xuống, hôn nhẹ lên tóc vợ, đoạn bình thản mà kể tiếp:
- Bởi vì anh giống ông, không bao giờ nảy sinh dục vọng với bất kỳ một người phụ nữ nào, dù cho cô ta có khỏa thân nằm bò trên người anh đi chăng nữa. Thế nhưng, một khi trong đầu anh đã xuất hiện ham muốn với em, thì em bắt buộc phải trở thành vợ của anh!
Hai ông cháu này, quả thật có một không hai!
Cửu Châu nằm dài trên người Lục Nghị Phàm, thỏa mãn hít hà mùi hương dịu nhẹ tỏa ra từ da thịt của anh, bàn tay bé nhỏ thỉnh thoảng lại xoa xoa, nắn nắn chiếc bụng vốn dĩ đang đói meo của Lục Nghị Phàm.
Bất chợt, tay cô vô tình nắm phải một vật cứng cứng, dài dài, còn không nể tình mà giật thật mạnh đầy đắc ý.
- Á... á... á...
Lục Nghị Phàm bị giật mạnh bất ngờ, vì đau quá mà hét lên ầm ĩ, gan mật nảy lửa như bị moi sống một cách tàn nhẫn vậy. Người ta thường ví, phụ nữ khi đau đẻ còn không bằng đàn ông bị đau hạ bộ. Nhất là lúc này anh còn bị Cửu Châu tóm chặt, dùng sức giật mạnh đến mức thằng nhỏ như muốn đứt lìa ra bên ngoài.
- Phu nhân à, em là muốn giết chết chồng mình hay sao?
- Ôi không! Em không cố ý, không hề cố ý!
Cửu Châu bị tiếng hét của anh dọa sợ, giật nảy cả người, vội vàng lên tiếng thanh minh. Thực ra cô chỉ thuận tay nghịch nghịch, chứ đâu có ý muốn làm đau anh đến mức sống chết như thế này.
Lục Nghị Phàm dùng tay quệt lông mi ướt át, chua xót nói chậm từng chữ:
- Anh không biết em cố ý hay là không, anh chỉ cần biết em mau xin lỗi anh!
Hai bàn tay Cửu Châu đan đan vào nhau, làn da trắng ngần lúc này cũng đã đỏ ửng như trái cà chua chín, khó xử không biết nên giải quyết như thế nào.
- Nhưng... nhưng... Em đã xin lỗi anh rồi mà!
Lục Nghị Phàm vẫn không chịu, làm bộ giận dỗi quay ngoắt mặt đi. Thống Đốc quân thường ngày lạnh lùng, tàn nhẫn, bá đạo là thế, vậy mà giờ đây lại trở nên ngốc nghếch y hệt như trẻ con, khiến một người có trái tim sắt đá như Cửu Châu cũng phải phì cười.
Soạt!
Hai vành tai Lục Nghị Phàm khẽ động. Thực ra, anh chỉ muốn trêu chọc vợ mình một chút mà thôi. Trải qua kiếp nạn lần này, anh tự hứa với bản thân rằng dù sống hay chết, Lục Nghị Phàm cũng sẽ bảo vệ Cửu Châu đến nốt phần đời còn lại.
- Nghị Phàm, như thế này... được chưa?
Lục Nghị Phàm vừa quay đầu lại nhìn, máu mũi lập tức tuôn trào. Cửu Châu đã lột sạch quần áo trên cơ thể, để lộ từng đường nét cong mềm đến mê đắm, ngại ngùng nhìn Lục Nghị Phàm như đang khiêu khích, mời gọi.
- Nhưng... chân anh đã bị gãy!
Giọng nói của Lục Nghị Phàm đã trở nên run lẩy bẩy.
- Khoan đã... Tuy chân anh bị gãy, thế nhưng em có thể ngồi lên trên được mà?!!!
- Anh giả vờ quên em trong suốt nửa tiếng đồng hồ?
Lục Nghị Phàm đã cười đến nỗi chảy cả nước mắt. Lần đầu tiên trong suốt chuỗi tháng ngày được gặp và tiếp xúc với anh như thế này, Cửu Châu mới thấy được nụ cười sảng khoái trên môi anh đến vậy.
- Lại đây, vợ yêu!
Lục Nghị Phàm dịu dàng gọi Cửu Châu, bàn tay vươn về phía cô, không quên vuốt vuốt mớ tóc dài đen bóng lúc này đã rối bù vì khóc lóc. Cửu Châu lại một lần nữa rúc vào ngực anh, dùng tay đập thật mạnh vào hai má Lục Nghị Phàm, sụt sịt mắng mỏ:
- Em ghét anh. Đồ đàn ông thối. Bị thương nghiêm trọng như thế mà vẫn còn hả hê trêu chọc em ư?
- Không phải!
Lục Nghị Phàm cắt ngang lời cô, ánh mắt sắc bén bỗng trở nên vô cùng thâm tình.
- Anh chỉ muốn đánh cược một lần và duy nhất trong đời, thứ tình cảm vốn được loài người theo đuổi kia được gọi là gì? Em có biết, khi ông nội còn sống, vì sao ông lại không bao giờ hứa hôn cho anh hay không?
Nghe anh hỏi, Cửu Châu chỉ biết lắc lắc đầu, không đáp. Cô chưa từng nghe anh kể qua về ông nội của mình bao giờ cả. Duy chỉ có một lần Cửu Châu đã nghe Triệu quản gia nói rằng, ông nội của Lục Nghị Phàm là một tướng quân có tiếng tăm lẫy lừng cách đây vài thập niên trước. Vì vậy, khả năng Lục Nghị Phàm được thừa hưởng gen của ông nội cũng không có gì sai.
Anh cúi xuống, hôn nhẹ lên tóc vợ, đoạn bình thản mà kể tiếp:
- Bởi vì anh giống ông, không bao giờ nảy sinh dục vọng với bất kỳ một người phụ nữ nào, dù cho cô ta có khỏa thân nằm bò trên người anh đi chăng nữa. Thế nhưng, một khi trong đầu anh đã xuất hiện ham muốn với em, thì em bắt buộc phải trở thành vợ của anh!
Hai ông cháu này, quả thật có một không hai!
Cửu Châu nằm dài trên người Lục Nghị Phàm, thỏa mãn hít hà mùi hương dịu nhẹ tỏa ra từ da thịt của anh, bàn tay bé nhỏ thỉnh thoảng lại xoa xoa, nắn nắn chiếc bụng vốn dĩ đang đói meo của Lục Nghị Phàm.
Bất chợt, tay cô vô tình nắm phải một vật cứng cứng, dài dài, còn không nể tình mà giật thật mạnh đầy đắc ý.
- Á... á... á...
Lục Nghị Phàm bị giật mạnh bất ngờ, vì đau quá mà hét lên ầm ĩ, gan mật nảy lửa như bị moi sống một cách tàn nhẫn vậy. Người ta thường ví, phụ nữ khi đau đẻ còn không bằng đàn ông bị đau hạ bộ. Nhất là lúc này anh còn bị Cửu Châu tóm chặt, dùng sức giật mạnh đến mức thằng nhỏ như muốn đứt lìa ra bên ngoài.
- Phu nhân à, em là muốn giết chết chồng mình hay sao?
- Ôi không! Em không cố ý, không hề cố ý!
Cửu Châu bị tiếng hét của anh dọa sợ, giật nảy cả người, vội vàng lên tiếng thanh minh. Thực ra cô chỉ thuận tay nghịch nghịch, chứ đâu có ý muốn làm đau anh đến mức sống chết như thế này.
Lục Nghị Phàm dùng tay quệt lông mi ướt át, chua xót nói chậm từng chữ:
- Anh không biết em cố ý hay là không, anh chỉ cần biết em mau xin lỗi anh!
Hai bàn tay Cửu Châu đan đan vào nhau, làn da trắng ngần lúc này cũng đã đỏ ửng như trái cà chua chín, khó xử không biết nên giải quyết như thế nào.
- Nhưng... nhưng... Em đã xin lỗi anh rồi mà!
Lục Nghị Phàm vẫn không chịu, làm bộ giận dỗi quay ngoắt mặt đi. Thống Đốc quân thường ngày lạnh lùng, tàn nhẫn, bá đạo là thế, vậy mà giờ đây lại trở nên ngốc nghếch y hệt như trẻ con, khiến một người có trái tim sắt đá như Cửu Châu cũng phải phì cười.
Soạt!
Hai vành tai Lục Nghị Phàm khẽ động. Thực ra, anh chỉ muốn trêu chọc vợ mình một chút mà thôi. Trải qua kiếp nạn lần này, anh tự hứa với bản thân rằng dù sống hay chết, Lục Nghị Phàm cũng sẽ bảo vệ Cửu Châu đến nốt phần đời còn lại.
- Nghị Phàm, như thế này... được chưa?
Lục Nghị Phàm vừa quay đầu lại nhìn, máu mũi lập tức tuôn trào. Cửu Châu đã lột sạch quần áo trên cơ thể, để lộ từng đường nét cong mềm đến mê đắm, ngại ngùng nhìn Lục Nghị Phàm như đang khiêu khích, mời gọi.
- Nhưng... chân anh đã bị gãy!
Giọng nói của Lục Nghị Phàm đã trở nên run lẩy bẩy.
- Khoan đã... Tuy chân anh bị gãy, thế nhưng em có thể ngồi lên trên được mà?!!!
Bình luận truyện