Thong Thả Đến Chậm
Quyển 2 - Chương 17
Edit: Thiên Kết
Trì Linh Đồng cố gắng mở mắt, mới phát hiện mình bị bao quanh bởi những mảnh băng gạc màu trắng, ánh mặt trời chiếu rọi từ ngoài cửa sổ phòng bệnh vào. Một nữ y tá mang khẩu trang màu trắng ánh mắt nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái: “Cô cuối cùng cũng tỉnh, tối hoomq ua do đồng nghiệp của cô chạy quá tốc độ, xe bị lật, thật may là cả cô và đồng nghiệp đều không bị gì nặng…”
Gương mặt Trì Linh Đồng tái nhợt: “Tôi thế nào? Tê liệt? Tàn tật?” Cô cau màu, giọng nói tương đối yếu ớt, vô lực.
Y tá vẫn chậm rãi nói: “Không nghiêm trọng như vậy, chỉ là cánh tay phải bị gãy, những bộ phận khác chỉ trầy trụa, vô cùng may mắn đó.”
Lúc này Trì Linh Đồng mới nhìn thấy rõ cánh tay của mình được nẹp cố định, cô trừng mắt nìn, thở dài một hơi sống sót sau khi tai nạn.
Cửa phòng bệnh khẽ khẽ bị đẩy ra, Nhan Tiểu Úy ôm một bó hoa tươi sợ hãi bước vào, phía sau cô ấy là Trần Thần, trên mặt anh ta cũng có vết thương được băng bó, nhìn qua cũng rất thê thảm.
“Bảo bối, không biết phải nói sao…Thật xin lỗi nha…” Nhan Tiểu Úy hung ác nhìn Trần Thần một cái, cô vô cùng áy náy nhìn Trì Linh Đồng.
Trần Thần cảm thấy vô cùng áy náy, hối hận đứng ở đầu giường Trì Linh Đồng: “Linh Đồng, thật ra thì tôi tình nguyện chính mình nằm ở đây, nhưng…Cô mắng tôi đi.” Anh ta khổ sở, hốc mắt ngập nước, nhưng bởi vì tôn nghiêm của đàn ông mà không rơi xuống.
Biết bản thân mình không bị nguy hiểm đến tính mạng cũng như không bị thương tật nặng, Trì Linh Đồng cũng không ngại mà khoan dung: “Đừng như vậy, không phải là ngoài ý muốn ư, cũng không phải là cố ý…”
Trần Thần cảm động nước mắt lưng tròng.
Nhan Tiểu Úy cũng nở nụ cười: “Bảo bối, cậu đúng là một thiên sứ nha. Nói đi, muốn ăn cái gì, mình đi mua cho cậu, đắt một chút cũng không sao. À, có muốn mình thông báo cho cha mẹ cậu không?”
Trì Linh Đồng không hề nghĩ ngợi liền lắc đầu một cái. Trì Minh Chi có hai đứa con nhỏ, còn phải đối phó với vợ, tóc đã bạc như vậy, cô cũng không muốn làm phiền ông thêm. Đàm Trân thì đang chuẩn bị phòng cưới, tâm trạng đang vô cùng tốt đẹp, cô không muốn phá hỏng.
Bị thương, nhiều nhất ba tháng, cô phất tay một cái.
“Như vậy đi, mình sẽ xin nghỉ mấy ngày, ban ngày tới chăm sóc cậu, buổi tối Trần Thần sẽ ở lại ngủ đêm.”
Nhan Tiểu Úy xung phong nhận việc dọn dẹp tàn cuộc rối rắm cho bạn trai.
Trần Thần không ngừng gật đầu tán thành.
Trì Linh Đồng băn khoăn: “Sẽ không làm trễ nãi công việc của hai người?”
Trần Thần vỗ ngực: “Cô quan trọng hơn tất cả.”
Đến phiên Trì Linh Đồng cảm động không nói nên lời.
Buổi trưa Nhạc Tĩnh Phương ghé qua bệnh viện, đi cùng còn có Phó tổng, cùng bộ phận hậu cần. Phó tổng thỏi thăm bệnh tình theo phép lịch sự, bộ phận hậu cần mang theo giỏ trái cây cùng tiền thăm hỏi. Nhạc Tĩnh Phương nghiêm mặt, ánh mắt không đổi nhìn Trì Linh Đồng.
Trì Linh Đồng cẩn thận từng li từng tí cười: “Nhạc đổng, bản thiết kế công trình biển tôi đã hoàn thành, chỉ cần in ra là được.” Cô vô cùng khẩn trương không khỏi đổ mồ hôi toàn thân.
“Ai rủ cô đi thăm cái nhà giam đó?” Nhạc Tĩnh Phương lạnh lùng hỏi.
“Tôi…”
Trì Linh Đồng nhìn về phía Phó tổng, hi vọng ông ta có thể chỉ điểm cho cô, cô không biết rõ thái độ lúc này của Nhạc Tĩnh Phương.
Phó tổng cùng bộ phận hậu cần ngó lơ, không có nhìn về phía cô.
“Mọi người đều được phân công công việc, làm tốt công việc của mình là chủ yếu. Thái Hoa không phải là hội phúc lợi xã hội, tốn tiền để mướn các người, không phải cho các người đến để dưỡng lão, dưỡng bệnh, hay nghỉ phép. Các người không cảm thấy hổ thẹn khi cầm phần tiền lương này. Cái quý trọng nhất của kiến trúc sư là gì? Ngoài đầu óc còn có tay. Đúng, nhưng cánh tay này? Ba tháng, mất ba tháng nha, cô không thể vẽ, không thể cầm bút, cô làm sao giải thích với tôi đây?”
Trì Linh Đồng nằm trên giường bệnh, nghe những ý tứ trong lời nói của Nhạc Tĩnh Phương, trong lòng không khỏi chua xót, thương nhân quả thật coi trọng nhất chính là lợi nhuận.
“Tiền thuốc thang tôi sẽ tự bỏ ra.” Giọng nói của cô mang chút giận dỗi, làm như chuyện gãy tay là một chuyện rất đáng tự hào không bằng.
“Tiền thuốc thang đúng là cô nên chịu, hạng mục cải tạo nhà tù này cũng không phải là của cô, Trần Thần đi là công tác, cô đi là trốn việc. Công ty có quy định, trong giờ làm việc mà tự ý đi ra ngoài, mọi chuyện xảy ra đều phải tự chịu trách nhiệm. Trưởng phòng thiết kế đồng ý cho cô ra ngoài, tôi đã giáng chức anh ta.” Nhạc Tĩnh Phương nhìn cô một cái lại nói: “Thật ra tôi đang lòng không phải là chút tiền thuốc thang, mà tôi không thể nào hiểu nổi tại sao cô không biết coi trọng bản thân. Ba tháng này, cô sẽ đem đến cho công ty biết bao nhiêu tổn thất? Thôi, không nói nữa. Tiền thuốc công ty sẽ trả, phòng thiết kế có nhân viên mới vào, là trợ lý cho cô, sau khi xuất viện hãy hướng dẫn anh ta, chuyện tay không tiện làm hãy để cho anh ta làm.”
Trì Linh Đồng không nói gì. Thật là may mắn cỡ nào nha, cô không có ngốc, nếu như cô tỏ ra vui mừng, không biết Nhạc Tĩnh Phương sẽ đá cô tới tận nơi nào?
Ban đầu cũng là người phụ nữ này tới tận trường thuyết phục cô cùng với người phụ nữ ngày hôm nay quả thật không phải là một. Chỉ là, cô ngẫm lại, Nhạc Tĩnh Phương là cấp trên của cô thì cần gì phải hỏi han ân cần với cô, hay thương tiếc? Giữa người với người, vốn là mối quan hệ lợi dùng và bị lợi dụng.
Quỷ thần xui khiến, Tiêu Tử Hoàn nhiều ngày không liên lạc lại phụng mệnh cha anh ta tới nhà trọ đón Trì Linh Đồng qua nhà ăn cơm, cửa mở thì nhìn thấy Nhan Tiểu Úy đang bận rộn nấu canh bổ xương trong bếp.
Sau khi nghe Nhan Tiểu Úy mô tả, anh ta xuống lầu liền chạy thẳng tới bệnh viện, trên đường còn đón luôn cả Đào Yên Nhiên.
Hai người không có mua hoa hay trái cây, khi tới cổng bệnh viện Đào Yên Nhiên mua hai quyển tạp chí thời trang, nói là để cho Trì Linh Đồng giết thời gian, nhưng bản thân lại tranh thủ xem trước, không bỏ lỡ bất kỳ một tin gì.
Tiêu Tử Hoàn mặc một chiếc áo T-shirt màu đen vô cùng thô lỗ, nhìn vô cùng bất cần đời. Nhưng vừa mới mở miệng là bộc lộ rõ bản chất của anh ta. Anh ta quan sát tỉ mỉ cánh tay Trì Linh Đồng: “Em gái, không phải vì muốn lười biếng nên cố ý để gãy một tay chứ?”
Trì Linh Đồng liếc anh ta một cái, người này chắc là tri kỷ kiếp trước của Nhạc Tĩnh Phương, tâm ý thương thông.
Anh ta cười ha ha: “Em ngàn vạn lần đừng có nằm ở đây lâu, quán hải sản sông vừa mới khai trương,, anh rất bận, không có nhiều thời gian để bận rộn với em đâu.”
“Cút…cút…cút…” Trì Linh Đồng hờn dỗi, nhưng mà hờn dỗi vừa phát tác thì tâm tình cũng tốt hơn nhiều.
“Anh cũng không phải là quả bóng, thế nào mà lăn? Em xuống làm mẫu cho anh một chút đi.” Tiêu Tử Hoàn gõ gõ thanh nẹp.
Đào Yên Nhiên ở bên kia đột nhiên thở dài: “Mình tiết kiệm hai tháng mới mua được cái màu nâu, tại sao bây giờ lại ra cái màu hồng?” Cô ta chỉ vào trang báo giới thiệu mẫu túi xách Thu Đông mới, phẫn nộ lẩm bẩm.
“Đưa đây tôi xem một chút.” Trì Linh Đồng giật lấy cuốn tạp chí, nhìn vào lần: “Tôi thấy màu hồng so với màu nâu đẹp hơn.”
“Chẳng lẽ tôi phải tiết kiệm hai tháng nữa?” Đào Yên Nhiên buồn rầu nhíu mày.
“Sao phải làm khổ bản thân như vậy, có cách không cần tốn hơi sức, lại còn có thể được ăn uống miễn phí.”
“Cô bị thương ở tay, chứ không phải là ở đầu. Tại sao lại nói mê sảng như vậy?” Đào YÊn Nhiên ném tạp chí đi, chạy lại bịt miệng Trì Linh Đồng.
“Tôi…” Khuôn mặt chính nghĩa của Trì Linh Đồng không khỏi lộ ra vẻ oan ức.
“Em vụng trộm cái gì rồi hả?” Nụ cười của Tiêu Tử Hoàn không giảm, mà có thêm mấy phần nguy hiểm.
“Linh Đồng đang nói đùa, anh…không hiểu sao?” Đào Yên Nhiên ấp úng không dám nhìn Tiêu Tử Hoàn.
“Anh chỉ biết hình như giữa hai người có bí mật gì đó, nếu như không thể nói ra, vậy anh cũng không hỏi.”
“Nào có bí mật gì? A…A…” Đào Yên Nhien ngượng ngùng cười, trong lòng thầm hận Trì Linh Đồng đến chết rồi.
Trì Linh Đồng vô tội chớp chớp mắt, vô cùng vui vẻ nhìn hai người bọn họ.
“A…” Giọng nói Tiêu Tử Hoàn kéo dài.
“Xin hỏi anh tìm ai?” Ngoài cửa đột nhiên xuất hiện một bóng người, chắn hết toàn bộ ánh sáng, Đào Yên Nhiên giống như nhìn thấy cứu tinh, cuống quýt dời sự chú ý của mọi người.
Người ở cửa không có lên tiếng, vẻ mặt âm trầm, bàn tay nắm chìa khóa xe run rẩy
Ánh mắt Trì Linh Đồng nhìn qua, tay trái từ từ kéo chăn lên, làm bộ như không nhìn thấy gì.
Chuyện này…Tin tức thế nào mà bị lộ, chưa tới một ngày, ai đó cũng đã biết? Cô thầm than thở.
Tiêu Tử Hoàn nhìn người đàn ông anh tuấn khá quen ở ngoài cửa, lông mày khẽ vặn lại, cố gắng nhớ ra.
Người đàn ông tiếp tục im lặng, trầm lặng đi tới, khi tới bên cạnh giường chợt kéo chăn ra.
“Ha ha…Bị thương nhẹ thôi…Đừng nóng…” Cô cười so với khóc còn khó coi hơn nhiều.
“Anh ấy là ai vậy?” Đào Yên Nhiên nhìn ra một chút manh mối, hăng hái phản công.
“Em gái, em biết anh ta?” Tiêu Tử Hoàn nhìn thái độ của người đàn ông này đối với Trì Linh Đồng không hề bình thường.
Trì Linh Đồng nhắm mắt giới thiệu: “Tôi…Bạn trai Bùi Địch Thanh.”
“A, cô gạt chúng tôi lừa người?” Đào Yên Nhiên la lên.
Lời nói còn chưa dứt, bên ngoài cũng vang lên một tiếng hét thảm thiết: “Trì Linh Đồng, cậu bán thân cầu vinh.”
Trần Thần cùng Nhan Tiểu Úy xách theo hộp giữ ấm chạy vào. Vẻ mặt vô cùng sững sờ kinh hãi.
Trì Linh Đồng kinh sợ, khóc không ra nước mắt: “Mình lấy thân hi sinh cho tổ quốc, các vị, có thể bỏ qua cho tiểu nhân không?”
“Anh ta…Anh ta là Tổng giám đốc của Hằng Vũ?” Nhan Tiểu Úy lúc này mới biết được thân phận của người đàn ông vẫn hay ra vào nhà bọn họ, mắt không khỏi trợn lên, đây không phải là kim cương vương lão ngũ bình thường nha.
“Em gái, cái gì cũng có thể đùa, chỉ là chuyện quan hệ nam nữ không thể nói bữa, sẽ làm hoen ố sự trong sạch của phụ nữ.” Tiêu Tử Hoàn khó có được lúc nghiêm túc.
Bùi Địch Thanh vẫn im lặng như cũ, giống như bức tượng, không cất lời nào.
Trì Linh Đồng bất đắc dĩ giải thích: “Chúng tôi ở dưới sự an bài của ông trời, trải qua vô số lần gặp gỡ, cũng qua lại vài tháng, nội tâm trong lòng chậm rãi vì đối phương mà mở ra. Hiện tại, chúng tôi đã trở thành bạn trai bạn gái danh chính ngôn thuận. Do đó xin mong quý vị giữ bí mật giùm.”
“Bảo bối, cậu đúng là thâm tang bất lộ nha. Tốt rồi, cậu hiện tại do anh ta chịu trách nhiệm, mình cùng với Trần Thần được tự do.” Nhan Tiểu Úy rất giỏi nắm bắt thời cơ.
“Nếu như chính chủ đã tới, anh đây danh không chính ngôn không thuận cũng xin lui ra.” Tiêu Tử Hoàn trưng ra khuôn mặt ra vẻ tổn thương, kéo Đào Yên Nhiên lách người ra ngoài.
Trong nháy mắt, bên trong phòng bệnh chỉ còn lại Bùi Địch Thanh và Trì Linh Đồng bốn mắt nhìn nhau.
“Ngồi đi.” Trì Linh Đồng nhiệt tình nói.
Bùi Địch Thanh không nhúc nhích.
“Gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị là sao? Anh còn không vui, em đã cho anh danh phận rồi.” Trì Linh Đồng có chút không vui bĩu môi.
“Anh phải làm ra vẻ vui mừng kích động?” Anh vừa mở miệng, giọng nói đã mang theo cảnh giác lạnh thấu xương.
“Anh cho rằng em muốn gãy xương? A, không phải, anh sẽ nói em là không biết tự chăm sóc bản thân, khiến anh phải bận tâm? Bùi Địch Thanh, cuộc sống không thể khong có tai nạn. Em cũng muốn cuộc sống thuận buồm xuôi gió, bình an sống cả đời. Nhưng chuyện bên ngoài không thể nào đề phòng, nên chỉ có thể bất đắc dĩ mà đối mặt. Trên thực tế, toàn bộ thân thể em đều đau, cánh tay lại không thể cử động, mà em lại bị coi là kẻ gây tội, nên phải chịu đựng sự chỉ trích, trách tôi, nhạo bang của các người.
Em…”
Nước mắt bât chợt chảy xuống, Trì Linh Đồng bất ngờ bị cảm giác yêu đuối bao phủ. Cô cảm thấy trống rỗng, giống như nữ chính yếu đuối trong một bộ phim tình cảm, mặt mũi không khỏi chau lại.
“Anh không trách móc…” Bùi Địch Thanh đưa tay lau nước mắt giúp cô. Nước mắt lại càng rơi nhiều hơn, anh không thể không cho cô mượn ống tay áo mình, để cô lau nước mắt lên.
“Linh Đồng.” Anh ngồi xuống mép giường của cô: “Nghèo khó không đáng sợ, khó khăn cũng không đáng sợ, vừa lúc nãy ở bên ngoài…anh đi họp gặp được Nhạc đổng, vẻ mặt chị ta vô cùng mệt mỏi, nói với anh là mới từ bệnh viện tới đây, nói em bị tai nạn xe cộ. Lần đầu tiên trong đời, anh mới cảm nhận được sự sợ hãi mãnh liệt. Anh sợ.”
“Địch Thanh…” Cô rung độn nhìn khuôn mặt bởi vì nhớ thương mà co giật lại.
“Em có lúc rất ngây thơ, năng lực tự chủ cũng kém, làm cho anh phải quan tâm. Nhưng anh thà người bị phiền là anh, để cho anh quan tâm, để sự hành hạ ngọt ngào đó quấn lấy anh, em như này anh cảm thấy rất sợ.” Anh dịu dàng vuốt ve gương mặt tái nhợt của cô, nở nụ cười chua xót.
“Thật là buồn cười, từ khi nào ngọt ngào đã thấm vào xương tủy anh rồi hả?”
“Em về sau sẽ không kích động, không tùy hứng, cũng sẽ không để xảy ra chuyện ngoài ý muốn nữa.” Cô không ngừng cam đoan, trong lòng cũng tràn đầy mật ngọt.
“Nói lời phải giữ lấy lời.” Vẻ mặt anh lúc này mới khôi phục lại bình thường, đôi môi trắng bệch từ từ chuyển sang hồng.
“Này này. Địch Thanh, anh rất thích em phải không?” Cô lại bắt đầu dí dỏm trêu chọc anh. Khi yêu chỉ số thông mình sẽ từ từ bị giảm xuống. Nói cùng ngốc nghếch cũng không có khác nhau.
Anh không có gõ đầu cô giống như bình thường, mà nghiêm túc gật đầu một cái.
“Em không dùng nước hoa, không mặc áo ngủ khiêu gợi, một chút mùi vị phụ nữ cũng không có.” Cô không biết tại tao mà lại thốt lên những lời nói không đầu không đuôi này.
“Em mà như vậy thì đã không phải là em.” Anh tự nhiên mà nhìn cô.
“Ồ.” Vốn muốn mượn đề tài để phát huy, không ngờ lại tan như bọt nước, thất bại.
“Chỉ không ngờ là em còn biết khóc, chứng minh trong lòng em vẫn là một phụ nữ.”
“Cái gì? Chẳng lẽ trước kia anh vẫn xem em là đàn ông?” Cô tức giận trừng mắt.
Anh nhàn nhạt mở miệng: “Giọng nói quá lớn, có một chút dáng vẻ thục nữ có được không? Em cũng đã nói chúng ta là bạn trai bạn gái chính thức, bây giờ làm gì cũng đều phải hướng đến hình tượng phu nhân Tổng giám đốc làm chuẩn, ok? Tốt lắm, tốt lắm, giữ yên lặng một chút, anh gọi điện thoại đã.”
“Em không im lặng, em không im lặng ok?” Dụ dỗ bạn gái là một trong những trách nhiệm của đàn ông, cho nên bạn gái mới có thể hùng hổ cố tình gây sự.
Anh nhíu nhíu lông mày, cầm điện thoại đi ra hành lang gọi.
Vài ngày sau, Tuy Nhan Tiểu Úy đã nói, nhưng mà cũng có đi làm, bàn ngày chỉ ghé qua bệnh viện giúp đỡ, buổi tối là nhiệm vụ của Bùi Địch Thanh, Trần Thần cũng không dám tùy tiện xuất hiện. Một ngày ba bữa đồ ăn dinh dưỡng, do Tiêu Tử Hoàn mang đến, dù thể nào thì anh ta cũng mở nhà hàng, lại có sẵn đầu bếp.
Những ngày nằm viện của Trì Linh Đồng đều rất thoải mái.
“Sao vậy, em phục hồi rất tốt chứ?” Trì Linh Đồng đã có thể xuống giường, đi lại, tự bản thân cũng có thể dễ dàng đi toilet nên càng thêm tỏ vẻ.
Bùi Địch Thanh đem giường xếp đặt gần giường cô, anh cầm theo notebook tới để làm thêm, rất nhanh sẽ đến năm mới, anh so với bình thường lại bận rộn hơn một chút.
Thấy anh không trả lời, cô liền đi tới, tay trái đưa lên gãi đầu, nói nho nhỏ: “Địch Thanh, anh có thể giúp em một chuyện không?”
Nghe lời nói này của cô, anh chậm rãi ngẩng đầu lên: “Muốn đi toilet?”
Mặt cô đỏ lên, lại nói thật mất thể diện, mấy ngày trước khi còn truyền nước biển đều là anh dìu cô vào phòng vệ sinh, ai, giúp cô cởi áo nới dây lưng quần.
Đều đã không còn gì riêng tư nữa rồi, đời này trừ gả cho anh, cô còn có lựa chọn khác sao?
“Không phải, em…Mấy ngày nay mệt mỏi, đầu tóc, thân thể đều khó chịu, anh đưa em về nhà trọ tắm, có được hay không?”
Anh khều khều tóc cô một chút, hồi lâu sau mới lên tiếng: “Máy nước nóng nhà trọn em không tốt lắm, phòng tắm cũng nhỏ, tới nhà trọ của anh đi.”
“Nhà trọ của anh đúng là đồ nịnh bợ.”
Anh cười, tắt laptop, cầm áo khoác giúp cô: “Nếu em trở thành chủ nhân của nó, nó dám không nịnh bợ em sao?”
Cô làm nũng nghiêng đầu qua, trong lòng có chút ngây ngất. Một ngày kia, cô đứng bên cạnh anh, hai cái tên song song viết cùng một chỗ, nghĩ tới thật là hạnh phúc.
Buổi tối này, tất cả thật là rất bình thường. Thang máy bình thường, cô cũng không bị vấp té nữa, trong phòng khách cũng không còn mùi thơm làm phiền lòng người khác, cô thản nhiên ngồi trên ghế salon, chờ anh chỉnh nước để cô gội đầu, sau đó sẽ tắm.
Điện thoại Bùi Địch Thanh đặt trên bàn đột nhiên vang lên.
“Điện thoại anh kêu kìa.” Cô hướng về phía phòng tắm kêu lên.
“Để nó kêu đi, lát nữa anh sẽ ra.” Bùi Địch Thanh trả lời.
Điện thoại vang lên một lúc lâu, đột nhiên tắt ngấm. Điện thoại bàn gắn trên tường lúc này cũng đột nhiên reo lên, tiếng chuông giống như một đạo tia chớp, bởi vì không có phòng bị mà Trì Linh Đồng sợ hết hồn.
“Điện thoại nhà lại reo kìa.” Trì Linh Đồng gọi.
Bùi Địch Thanh vẫn chưa điều chỉnh được nhiệt độ nước cho thích hợp, anh sợ Trì Linh Đồng bị lạnh liền vội vàng đáp: “Không phải em còn tay trái sao, mau nhận đi.”
“Ồ.” Trì Linh Đồng đứng lên, nhăn nhăn nhó nhó bắt lấy ống nghe.
Cô còn chưa lên tiếng, đầu dây bên kia đã truyền tới giọng nói nưc nở của một người phụ nữ làm cô nhất thời sửng sốt.
“Địch Thanh…Phải làm gì đây? Anh….mau trở về đi, em…mang thai.”
Trì Linh Đồng cố gắng mở mắt, mới phát hiện mình bị bao quanh bởi những mảnh băng gạc màu trắng, ánh mặt trời chiếu rọi từ ngoài cửa sổ phòng bệnh vào. Một nữ y tá mang khẩu trang màu trắng ánh mắt nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái: “Cô cuối cùng cũng tỉnh, tối hoomq ua do đồng nghiệp của cô chạy quá tốc độ, xe bị lật, thật may là cả cô và đồng nghiệp đều không bị gì nặng…”
Gương mặt Trì Linh Đồng tái nhợt: “Tôi thế nào? Tê liệt? Tàn tật?” Cô cau màu, giọng nói tương đối yếu ớt, vô lực.
Y tá vẫn chậm rãi nói: “Không nghiêm trọng như vậy, chỉ là cánh tay phải bị gãy, những bộ phận khác chỉ trầy trụa, vô cùng may mắn đó.”
Lúc này Trì Linh Đồng mới nhìn thấy rõ cánh tay của mình được nẹp cố định, cô trừng mắt nìn, thở dài một hơi sống sót sau khi tai nạn.
Cửa phòng bệnh khẽ khẽ bị đẩy ra, Nhan Tiểu Úy ôm một bó hoa tươi sợ hãi bước vào, phía sau cô ấy là Trần Thần, trên mặt anh ta cũng có vết thương được băng bó, nhìn qua cũng rất thê thảm.
“Bảo bối, không biết phải nói sao…Thật xin lỗi nha…” Nhan Tiểu Úy hung ác nhìn Trần Thần một cái, cô vô cùng áy náy nhìn Trì Linh Đồng.
Trần Thần cảm thấy vô cùng áy náy, hối hận đứng ở đầu giường Trì Linh Đồng: “Linh Đồng, thật ra thì tôi tình nguyện chính mình nằm ở đây, nhưng…Cô mắng tôi đi.” Anh ta khổ sở, hốc mắt ngập nước, nhưng bởi vì tôn nghiêm của đàn ông mà không rơi xuống.
Biết bản thân mình không bị nguy hiểm đến tính mạng cũng như không bị thương tật nặng, Trì Linh Đồng cũng không ngại mà khoan dung: “Đừng như vậy, không phải là ngoài ý muốn ư, cũng không phải là cố ý…”
Trần Thần cảm động nước mắt lưng tròng.
Nhan Tiểu Úy cũng nở nụ cười: “Bảo bối, cậu đúng là một thiên sứ nha. Nói đi, muốn ăn cái gì, mình đi mua cho cậu, đắt một chút cũng không sao. À, có muốn mình thông báo cho cha mẹ cậu không?”
Trì Linh Đồng không hề nghĩ ngợi liền lắc đầu một cái. Trì Minh Chi có hai đứa con nhỏ, còn phải đối phó với vợ, tóc đã bạc như vậy, cô cũng không muốn làm phiền ông thêm. Đàm Trân thì đang chuẩn bị phòng cưới, tâm trạng đang vô cùng tốt đẹp, cô không muốn phá hỏng.
Bị thương, nhiều nhất ba tháng, cô phất tay một cái.
“Như vậy đi, mình sẽ xin nghỉ mấy ngày, ban ngày tới chăm sóc cậu, buổi tối Trần Thần sẽ ở lại ngủ đêm.”
Nhan Tiểu Úy xung phong nhận việc dọn dẹp tàn cuộc rối rắm cho bạn trai.
Trần Thần không ngừng gật đầu tán thành.
Trì Linh Đồng băn khoăn: “Sẽ không làm trễ nãi công việc của hai người?”
Trần Thần vỗ ngực: “Cô quan trọng hơn tất cả.”
Đến phiên Trì Linh Đồng cảm động không nói nên lời.
Buổi trưa Nhạc Tĩnh Phương ghé qua bệnh viện, đi cùng còn có Phó tổng, cùng bộ phận hậu cần. Phó tổng thỏi thăm bệnh tình theo phép lịch sự, bộ phận hậu cần mang theo giỏ trái cây cùng tiền thăm hỏi. Nhạc Tĩnh Phương nghiêm mặt, ánh mắt không đổi nhìn Trì Linh Đồng.
Trì Linh Đồng cẩn thận từng li từng tí cười: “Nhạc đổng, bản thiết kế công trình biển tôi đã hoàn thành, chỉ cần in ra là được.” Cô vô cùng khẩn trương không khỏi đổ mồ hôi toàn thân.
“Ai rủ cô đi thăm cái nhà giam đó?” Nhạc Tĩnh Phương lạnh lùng hỏi.
“Tôi…”
Trì Linh Đồng nhìn về phía Phó tổng, hi vọng ông ta có thể chỉ điểm cho cô, cô không biết rõ thái độ lúc này của Nhạc Tĩnh Phương.
Phó tổng cùng bộ phận hậu cần ngó lơ, không có nhìn về phía cô.
“Mọi người đều được phân công công việc, làm tốt công việc của mình là chủ yếu. Thái Hoa không phải là hội phúc lợi xã hội, tốn tiền để mướn các người, không phải cho các người đến để dưỡng lão, dưỡng bệnh, hay nghỉ phép. Các người không cảm thấy hổ thẹn khi cầm phần tiền lương này. Cái quý trọng nhất của kiến trúc sư là gì? Ngoài đầu óc còn có tay. Đúng, nhưng cánh tay này? Ba tháng, mất ba tháng nha, cô không thể vẽ, không thể cầm bút, cô làm sao giải thích với tôi đây?”
Trì Linh Đồng nằm trên giường bệnh, nghe những ý tứ trong lời nói của Nhạc Tĩnh Phương, trong lòng không khỏi chua xót, thương nhân quả thật coi trọng nhất chính là lợi nhuận.
“Tiền thuốc thang tôi sẽ tự bỏ ra.” Giọng nói của cô mang chút giận dỗi, làm như chuyện gãy tay là một chuyện rất đáng tự hào không bằng.
“Tiền thuốc thang đúng là cô nên chịu, hạng mục cải tạo nhà tù này cũng không phải là của cô, Trần Thần đi là công tác, cô đi là trốn việc. Công ty có quy định, trong giờ làm việc mà tự ý đi ra ngoài, mọi chuyện xảy ra đều phải tự chịu trách nhiệm. Trưởng phòng thiết kế đồng ý cho cô ra ngoài, tôi đã giáng chức anh ta.” Nhạc Tĩnh Phương nhìn cô một cái lại nói: “Thật ra tôi đang lòng không phải là chút tiền thuốc thang, mà tôi không thể nào hiểu nổi tại sao cô không biết coi trọng bản thân. Ba tháng này, cô sẽ đem đến cho công ty biết bao nhiêu tổn thất? Thôi, không nói nữa. Tiền thuốc công ty sẽ trả, phòng thiết kế có nhân viên mới vào, là trợ lý cho cô, sau khi xuất viện hãy hướng dẫn anh ta, chuyện tay không tiện làm hãy để cho anh ta làm.”
Trì Linh Đồng không nói gì. Thật là may mắn cỡ nào nha, cô không có ngốc, nếu như cô tỏ ra vui mừng, không biết Nhạc Tĩnh Phương sẽ đá cô tới tận nơi nào?
Ban đầu cũng là người phụ nữ này tới tận trường thuyết phục cô cùng với người phụ nữ ngày hôm nay quả thật không phải là một. Chỉ là, cô ngẫm lại, Nhạc Tĩnh Phương là cấp trên của cô thì cần gì phải hỏi han ân cần với cô, hay thương tiếc? Giữa người với người, vốn là mối quan hệ lợi dùng và bị lợi dụng.
Quỷ thần xui khiến, Tiêu Tử Hoàn nhiều ngày không liên lạc lại phụng mệnh cha anh ta tới nhà trọ đón Trì Linh Đồng qua nhà ăn cơm, cửa mở thì nhìn thấy Nhan Tiểu Úy đang bận rộn nấu canh bổ xương trong bếp.
Sau khi nghe Nhan Tiểu Úy mô tả, anh ta xuống lầu liền chạy thẳng tới bệnh viện, trên đường còn đón luôn cả Đào Yên Nhiên.
Hai người không có mua hoa hay trái cây, khi tới cổng bệnh viện Đào Yên Nhiên mua hai quyển tạp chí thời trang, nói là để cho Trì Linh Đồng giết thời gian, nhưng bản thân lại tranh thủ xem trước, không bỏ lỡ bất kỳ một tin gì.
Tiêu Tử Hoàn mặc một chiếc áo T-shirt màu đen vô cùng thô lỗ, nhìn vô cùng bất cần đời. Nhưng vừa mới mở miệng là bộc lộ rõ bản chất của anh ta. Anh ta quan sát tỉ mỉ cánh tay Trì Linh Đồng: “Em gái, không phải vì muốn lười biếng nên cố ý để gãy một tay chứ?”
Trì Linh Đồng liếc anh ta một cái, người này chắc là tri kỷ kiếp trước của Nhạc Tĩnh Phương, tâm ý thương thông.
Anh ta cười ha ha: “Em ngàn vạn lần đừng có nằm ở đây lâu, quán hải sản sông vừa mới khai trương,, anh rất bận, không có nhiều thời gian để bận rộn với em đâu.”
“Cút…cút…cút…” Trì Linh Đồng hờn dỗi, nhưng mà hờn dỗi vừa phát tác thì tâm tình cũng tốt hơn nhiều.
“Anh cũng không phải là quả bóng, thế nào mà lăn? Em xuống làm mẫu cho anh một chút đi.” Tiêu Tử Hoàn gõ gõ thanh nẹp.
Đào Yên Nhiên ở bên kia đột nhiên thở dài: “Mình tiết kiệm hai tháng mới mua được cái màu nâu, tại sao bây giờ lại ra cái màu hồng?” Cô ta chỉ vào trang báo giới thiệu mẫu túi xách Thu Đông mới, phẫn nộ lẩm bẩm.
“Đưa đây tôi xem một chút.” Trì Linh Đồng giật lấy cuốn tạp chí, nhìn vào lần: “Tôi thấy màu hồng so với màu nâu đẹp hơn.”
“Chẳng lẽ tôi phải tiết kiệm hai tháng nữa?” Đào Yên Nhiên buồn rầu nhíu mày.
“Sao phải làm khổ bản thân như vậy, có cách không cần tốn hơi sức, lại còn có thể được ăn uống miễn phí.”
“Cô bị thương ở tay, chứ không phải là ở đầu. Tại sao lại nói mê sảng như vậy?” Đào YÊn Nhiên ném tạp chí đi, chạy lại bịt miệng Trì Linh Đồng.
“Tôi…” Khuôn mặt chính nghĩa của Trì Linh Đồng không khỏi lộ ra vẻ oan ức.
“Em vụng trộm cái gì rồi hả?” Nụ cười của Tiêu Tử Hoàn không giảm, mà có thêm mấy phần nguy hiểm.
“Linh Đồng đang nói đùa, anh…không hiểu sao?” Đào Yên Nhiên ấp úng không dám nhìn Tiêu Tử Hoàn.
“Anh chỉ biết hình như giữa hai người có bí mật gì đó, nếu như không thể nói ra, vậy anh cũng không hỏi.”
“Nào có bí mật gì? A…A…” Đào Yên Nhien ngượng ngùng cười, trong lòng thầm hận Trì Linh Đồng đến chết rồi.
Trì Linh Đồng vô tội chớp chớp mắt, vô cùng vui vẻ nhìn hai người bọn họ.
“A…” Giọng nói Tiêu Tử Hoàn kéo dài.
“Xin hỏi anh tìm ai?” Ngoài cửa đột nhiên xuất hiện một bóng người, chắn hết toàn bộ ánh sáng, Đào Yên Nhiên giống như nhìn thấy cứu tinh, cuống quýt dời sự chú ý của mọi người.
Người ở cửa không có lên tiếng, vẻ mặt âm trầm, bàn tay nắm chìa khóa xe run rẩy
Ánh mắt Trì Linh Đồng nhìn qua, tay trái từ từ kéo chăn lên, làm bộ như không nhìn thấy gì.
Chuyện này…Tin tức thế nào mà bị lộ, chưa tới một ngày, ai đó cũng đã biết? Cô thầm than thở.
Tiêu Tử Hoàn nhìn người đàn ông anh tuấn khá quen ở ngoài cửa, lông mày khẽ vặn lại, cố gắng nhớ ra.
Người đàn ông tiếp tục im lặng, trầm lặng đi tới, khi tới bên cạnh giường chợt kéo chăn ra.
“Ha ha…Bị thương nhẹ thôi…Đừng nóng…” Cô cười so với khóc còn khó coi hơn nhiều.
“Anh ấy là ai vậy?” Đào Yên Nhiên nhìn ra một chút manh mối, hăng hái phản công.
“Em gái, em biết anh ta?” Tiêu Tử Hoàn nhìn thái độ của người đàn ông này đối với Trì Linh Đồng không hề bình thường.
Trì Linh Đồng nhắm mắt giới thiệu: “Tôi…Bạn trai Bùi Địch Thanh.”
“A, cô gạt chúng tôi lừa người?” Đào Yên Nhiên la lên.
Lời nói còn chưa dứt, bên ngoài cũng vang lên một tiếng hét thảm thiết: “Trì Linh Đồng, cậu bán thân cầu vinh.”
Trần Thần cùng Nhan Tiểu Úy xách theo hộp giữ ấm chạy vào. Vẻ mặt vô cùng sững sờ kinh hãi.
Trì Linh Đồng kinh sợ, khóc không ra nước mắt: “Mình lấy thân hi sinh cho tổ quốc, các vị, có thể bỏ qua cho tiểu nhân không?”
“Anh ta…Anh ta là Tổng giám đốc của Hằng Vũ?” Nhan Tiểu Úy lúc này mới biết được thân phận của người đàn ông vẫn hay ra vào nhà bọn họ, mắt không khỏi trợn lên, đây không phải là kim cương vương lão ngũ bình thường nha.
“Em gái, cái gì cũng có thể đùa, chỉ là chuyện quan hệ nam nữ không thể nói bữa, sẽ làm hoen ố sự trong sạch của phụ nữ.” Tiêu Tử Hoàn khó có được lúc nghiêm túc.
Bùi Địch Thanh vẫn im lặng như cũ, giống như bức tượng, không cất lời nào.
Trì Linh Đồng bất đắc dĩ giải thích: “Chúng tôi ở dưới sự an bài của ông trời, trải qua vô số lần gặp gỡ, cũng qua lại vài tháng, nội tâm trong lòng chậm rãi vì đối phương mà mở ra. Hiện tại, chúng tôi đã trở thành bạn trai bạn gái danh chính ngôn thuận. Do đó xin mong quý vị giữ bí mật giùm.”
“Bảo bối, cậu đúng là thâm tang bất lộ nha. Tốt rồi, cậu hiện tại do anh ta chịu trách nhiệm, mình cùng với Trần Thần được tự do.” Nhan Tiểu Úy rất giỏi nắm bắt thời cơ.
“Nếu như chính chủ đã tới, anh đây danh không chính ngôn không thuận cũng xin lui ra.” Tiêu Tử Hoàn trưng ra khuôn mặt ra vẻ tổn thương, kéo Đào Yên Nhiên lách người ra ngoài.
Trong nháy mắt, bên trong phòng bệnh chỉ còn lại Bùi Địch Thanh và Trì Linh Đồng bốn mắt nhìn nhau.
“Ngồi đi.” Trì Linh Đồng nhiệt tình nói.
Bùi Địch Thanh không nhúc nhích.
“Gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị là sao? Anh còn không vui, em đã cho anh danh phận rồi.” Trì Linh Đồng có chút không vui bĩu môi.
“Anh phải làm ra vẻ vui mừng kích động?” Anh vừa mở miệng, giọng nói đã mang theo cảnh giác lạnh thấu xương.
“Anh cho rằng em muốn gãy xương? A, không phải, anh sẽ nói em là không biết tự chăm sóc bản thân, khiến anh phải bận tâm? Bùi Địch Thanh, cuộc sống không thể khong có tai nạn. Em cũng muốn cuộc sống thuận buồm xuôi gió, bình an sống cả đời. Nhưng chuyện bên ngoài không thể nào đề phòng, nên chỉ có thể bất đắc dĩ mà đối mặt. Trên thực tế, toàn bộ thân thể em đều đau, cánh tay lại không thể cử động, mà em lại bị coi là kẻ gây tội, nên phải chịu đựng sự chỉ trích, trách tôi, nhạo bang của các người.
Em…”
Nước mắt bât chợt chảy xuống, Trì Linh Đồng bất ngờ bị cảm giác yêu đuối bao phủ. Cô cảm thấy trống rỗng, giống như nữ chính yếu đuối trong một bộ phim tình cảm, mặt mũi không khỏi chau lại.
“Anh không trách móc…” Bùi Địch Thanh đưa tay lau nước mắt giúp cô. Nước mắt lại càng rơi nhiều hơn, anh không thể không cho cô mượn ống tay áo mình, để cô lau nước mắt lên.
“Linh Đồng.” Anh ngồi xuống mép giường của cô: “Nghèo khó không đáng sợ, khó khăn cũng không đáng sợ, vừa lúc nãy ở bên ngoài…anh đi họp gặp được Nhạc đổng, vẻ mặt chị ta vô cùng mệt mỏi, nói với anh là mới từ bệnh viện tới đây, nói em bị tai nạn xe cộ. Lần đầu tiên trong đời, anh mới cảm nhận được sự sợ hãi mãnh liệt. Anh sợ.”
“Địch Thanh…” Cô rung độn nhìn khuôn mặt bởi vì nhớ thương mà co giật lại.
“Em có lúc rất ngây thơ, năng lực tự chủ cũng kém, làm cho anh phải quan tâm. Nhưng anh thà người bị phiền là anh, để cho anh quan tâm, để sự hành hạ ngọt ngào đó quấn lấy anh, em như này anh cảm thấy rất sợ.” Anh dịu dàng vuốt ve gương mặt tái nhợt của cô, nở nụ cười chua xót.
“Thật là buồn cười, từ khi nào ngọt ngào đã thấm vào xương tủy anh rồi hả?”
“Em về sau sẽ không kích động, không tùy hứng, cũng sẽ không để xảy ra chuyện ngoài ý muốn nữa.” Cô không ngừng cam đoan, trong lòng cũng tràn đầy mật ngọt.
“Nói lời phải giữ lấy lời.” Vẻ mặt anh lúc này mới khôi phục lại bình thường, đôi môi trắng bệch từ từ chuyển sang hồng.
“Này này. Địch Thanh, anh rất thích em phải không?” Cô lại bắt đầu dí dỏm trêu chọc anh. Khi yêu chỉ số thông mình sẽ từ từ bị giảm xuống. Nói cùng ngốc nghếch cũng không có khác nhau.
Anh không có gõ đầu cô giống như bình thường, mà nghiêm túc gật đầu một cái.
“Em không dùng nước hoa, không mặc áo ngủ khiêu gợi, một chút mùi vị phụ nữ cũng không có.” Cô không biết tại tao mà lại thốt lên những lời nói không đầu không đuôi này.
“Em mà như vậy thì đã không phải là em.” Anh tự nhiên mà nhìn cô.
“Ồ.” Vốn muốn mượn đề tài để phát huy, không ngờ lại tan như bọt nước, thất bại.
“Chỉ không ngờ là em còn biết khóc, chứng minh trong lòng em vẫn là một phụ nữ.”
“Cái gì? Chẳng lẽ trước kia anh vẫn xem em là đàn ông?” Cô tức giận trừng mắt.
Anh nhàn nhạt mở miệng: “Giọng nói quá lớn, có một chút dáng vẻ thục nữ có được không? Em cũng đã nói chúng ta là bạn trai bạn gái chính thức, bây giờ làm gì cũng đều phải hướng đến hình tượng phu nhân Tổng giám đốc làm chuẩn, ok? Tốt lắm, tốt lắm, giữ yên lặng một chút, anh gọi điện thoại đã.”
“Em không im lặng, em không im lặng ok?” Dụ dỗ bạn gái là một trong những trách nhiệm của đàn ông, cho nên bạn gái mới có thể hùng hổ cố tình gây sự.
Anh nhíu nhíu lông mày, cầm điện thoại đi ra hành lang gọi.
Vài ngày sau, Tuy Nhan Tiểu Úy đã nói, nhưng mà cũng có đi làm, bàn ngày chỉ ghé qua bệnh viện giúp đỡ, buổi tối là nhiệm vụ của Bùi Địch Thanh, Trần Thần cũng không dám tùy tiện xuất hiện. Một ngày ba bữa đồ ăn dinh dưỡng, do Tiêu Tử Hoàn mang đến, dù thể nào thì anh ta cũng mở nhà hàng, lại có sẵn đầu bếp.
Những ngày nằm viện của Trì Linh Đồng đều rất thoải mái.
“Sao vậy, em phục hồi rất tốt chứ?” Trì Linh Đồng đã có thể xuống giường, đi lại, tự bản thân cũng có thể dễ dàng đi toilet nên càng thêm tỏ vẻ.
Bùi Địch Thanh đem giường xếp đặt gần giường cô, anh cầm theo notebook tới để làm thêm, rất nhanh sẽ đến năm mới, anh so với bình thường lại bận rộn hơn một chút.
Thấy anh không trả lời, cô liền đi tới, tay trái đưa lên gãi đầu, nói nho nhỏ: “Địch Thanh, anh có thể giúp em một chuyện không?”
Nghe lời nói này của cô, anh chậm rãi ngẩng đầu lên: “Muốn đi toilet?”
Mặt cô đỏ lên, lại nói thật mất thể diện, mấy ngày trước khi còn truyền nước biển đều là anh dìu cô vào phòng vệ sinh, ai, giúp cô cởi áo nới dây lưng quần.
Đều đã không còn gì riêng tư nữa rồi, đời này trừ gả cho anh, cô còn có lựa chọn khác sao?
“Không phải, em…Mấy ngày nay mệt mỏi, đầu tóc, thân thể đều khó chịu, anh đưa em về nhà trọ tắm, có được hay không?”
Anh khều khều tóc cô một chút, hồi lâu sau mới lên tiếng: “Máy nước nóng nhà trọn em không tốt lắm, phòng tắm cũng nhỏ, tới nhà trọ của anh đi.”
“Nhà trọ của anh đúng là đồ nịnh bợ.”
Anh cười, tắt laptop, cầm áo khoác giúp cô: “Nếu em trở thành chủ nhân của nó, nó dám không nịnh bợ em sao?”
Cô làm nũng nghiêng đầu qua, trong lòng có chút ngây ngất. Một ngày kia, cô đứng bên cạnh anh, hai cái tên song song viết cùng một chỗ, nghĩ tới thật là hạnh phúc.
Buổi tối này, tất cả thật là rất bình thường. Thang máy bình thường, cô cũng không bị vấp té nữa, trong phòng khách cũng không còn mùi thơm làm phiền lòng người khác, cô thản nhiên ngồi trên ghế salon, chờ anh chỉnh nước để cô gội đầu, sau đó sẽ tắm.
Điện thoại Bùi Địch Thanh đặt trên bàn đột nhiên vang lên.
“Điện thoại anh kêu kìa.” Cô hướng về phía phòng tắm kêu lên.
“Để nó kêu đi, lát nữa anh sẽ ra.” Bùi Địch Thanh trả lời.
Điện thoại vang lên một lúc lâu, đột nhiên tắt ngấm. Điện thoại bàn gắn trên tường lúc này cũng đột nhiên reo lên, tiếng chuông giống như một đạo tia chớp, bởi vì không có phòng bị mà Trì Linh Đồng sợ hết hồn.
“Điện thoại nhà lại reo kìa.” Trì Linh Đồng gọi.
Bùi Địch Thanh vẫn chưa điều chỉnh được nhiệt độ nước cho thích hợp, anh sợ Trì Linh Đồng bị lạnh liền vội vàng đáp: “Không phải em còn tay trái sao, mau nhận đi.”
“Ồ.” Trì Linh Đồng đứng lên, nhăn nhăn nhó nhó bắt lấy ống nghe.
Cô còn chưa lên tiếng, đầu dây bên kia đã truyền tới giọng nói nưc nở của một người phụ nữ làm cô nhất thời sửng sốt.
“Địch Thanh…Phải làm gì đây? Anh….mau trở về đi, em…mang thai.”
Bình luận truyện