Thong Thả Đến Chậm
Quyển 2 - Chương 6
Edit: Thiên Kết
Xấu hổ cũng không duy trì được mấy giây, Trì Linh Đồng rất nhanh chóng đã trấn định lại. Nếu như đi những nhà tắmnước nóng ở Thanh Thai này không phải thỉnh thoảng cũng sẽ nhìn thấy một số mỹ nữ mặc áo lót đi qua đi lại sao.
Lần đầu tiên sẽ cảm thấy kinh ngạc, lần thứ hai sẽ thấy quen, lần thứ ba sẽ không còn cảm giác mà chỉ cười một tiếng cho qua. Trên người cô còn đang mặc đồ ngủ nha, khẩn trương cái gì, mặc dù có hơi nhăn nhưng nhìn rất nghiêm túc. Ánh đèn trong nhà không đủ sáng, cho nên cũng không nhìn rõ được bộ ngực đang phập phồng kia.
Còn nữa, bạn gái trước của người đàn ông này từng nói anh rất dịu dàng chu đáo, sợ rằng cũng đã đi không biết bao nhiêu lần vào cửa hàng bán đồ lót với cô ta rồi, chiếc quần lót nhỏ của cô chỉ vô tình rơi trúng tầm mắt anh, cũng sẽ không tạo nên tình huống khó xử chứ?
Đầu bù tóc rối thì sao, người nào đang bệnh mà không xanh xao? Trừ khi là những nguời giả dối, bên ngoài mang mặt nạ, hoặc là những minh tinh lúc nào cũng phải sống hai mặt.
Con người hiện đại sống thật mệt mỏi, chính là quá biết cách giả vờ: trong công việc là giả vờ vui vẻ, trong cuộc sống thì giả bộ có cảm giác an toàn, đối với bạn bè thì làm bộ thân thiết còn đối với bản thân thì làm ra vẻ hạnh phúc, ở trước mặt đàn ông thì ra dáng thục nữ. Cô là một người hết sức chân thật, giống như một đúa phù dung, mặc dù mới bị nước mưa chà đạp qua.
Nếu như một người đàn ông mà thật lòng thích mình. Anh ta sẽ không chỉ thích dung nhan xinh đẹp của minh, mà nhất định sẽ cùng mình đi qua những năm tháng cùng tang thương.
Sau khi chấn tĩnh bản thân, Trì Linh Đồng tự nhiên cúi người nhặt chiếc quần lót nhét vào đống quần áo trên tay, sau đó nhìn Nhan Tiểu Úy rồi nói: “Thì ra nhà có khách à. Đừng quan tâm tới tôi, hai người cứ tiếp tục nói chuyện đi.”
Nói xong cô quay đầu đi chỗ khác, tiếp tục đi về phía nhà tắm, bước chân không nhanh không chậm, chứng minh tâm tình của mình đang rất tốt.
“Bảo bối, anh ấy không phải là khách của mình.” Ở trong mắt Nhan Tiểu Úy, Trì Linh Đồng lần này đã thật sự mắc phải đại kỵ của phụ nữ, không biết có còn khả năng cứu vãn hay không. Cô ấy đột ngột tiến lại ghế salon Bùi Địch Thanh đang ngồi mà xin lỗi, sau đó vội vàng kéo Trì Linh Đồng vào phòng tắm, đóng cửa “Rầm” một cái.
Bùi Địch Thanh đang nhịn cười đến đau bụng thì bây giờ mới được cười sung sướng thành tiếng.
“Tiểu Úy, đúng là căn phòng này chúng ta mướn chung, nhưng cậu tự tiện để đàn ông vào nhà là không tốt đâu.” Trì Linh Đồng nhìn nhan sắc của chính mình trong gương rồi lại nhìn sang mỹ nhân Nhan Tiểu Úy xinh đẹp thì liền cảm thấy kích động trong lòng vốn vừa đè xuống lại tăng lên.
Nhan Tiểu Úy chớp chớp mắt: “Ah, anh ấy gõ cửa, tớ còn tưởng là chủ nhà đến thu tiền thuê nhà. Nhà này bình thường buổi tối làm gì có người đàn ông nào tới, anh ấy chính là người đầu tiên đó. Tớ nói cậu bị bệnh, anh ấy nói có thể ngồi chờ cậu hay không. Tớ có thể từ chối ý tốt của người ta hay sao? Tớ vậy nhưng vẫn ngồi cùng anh ấy cho tới tận vây giờ đấy.
“Trong lòng không vui sao?” Nhan Tiểu Úy liếc mắt đưa tình, mặt mày mờ ám. Trì Linh Đồng vuốt tóc hai cái, làm ra bộ mặt nghiêm chỉnh như tra hỏi nghi phạm, vòi đã sứt lo gì bể.
“Anh ấy nói không liên lạc được với cậu, cậu nha mới ra ngoài có một khoảng thời gian mà đã dám bí mật hẹn hò. Nhan Tiểu Úy chọc chọc trán trì Linh Đồng.
“Anh ấy nói?”
“Anh ấy nói các người đang yêu nhau, cũng hỏi một số chuyện của cậu ở công ty. Mà thật kỳ lạ, tớ hỏi anh ấy làm việc ở đâu, anh ấy liền đánh trống lảng chuyển đề tài, hoặc nếu không chính la muốn vào phòng xem cậu tỉnh dậy chưa.”
“Cái gì?” Anh…….anh dám xông vào khuê phòng của cô, vậy còn ra cái thể thống gì nữa? Cô hận đến cắn răng nghiến lợi.
Ông trời ơi, rốt cuộc hôm nay là cái ngày gì?
“Tớ muốn mời anh ấy vào phòng. Anh ta còn không chịu đây này. Cậu nên hài lòng đi, mau chóng sửa soạn cho gọn gàng. Anh ta nhìn rất đẹp trai, nhưng không phải của tớ, tớ cũng không muốn lãng phí thời gian mà để ý.”
Nhan Tiểu Úy mở cửa đi ra, để mặc Trì Linh Đồng ở lại khóc không ra nước mắt.
Vẻ mặt đau khổ chưa duy trì được bao lâu thì cổ họng liền trở nên ngứa, cô ho khụ khụ rồi từ từ cởi áo ngủ ra, tiếng nói chuyện trong phòng khách vang đến, mỗi câu mỗi chữ cô đều nghe rõ, nên cô nào dám mở vòi nước mạnh, tránh để cho người khác tưởng tượng lung tung.
“Tôi đi ra ngoài một chút.” Vị khách mạo muội đột nhập khuê phòng lên tiếng: “Làm phiền cô coi chừng Linh Đồng một chút, tôi sẽ quay lại ngay.”
Cái gì? Người này cho rằng đây là nhà anh sao? Đêm hôm tự tiện ra vào.
“Được, ngày mai tôi không phải đi làm, ngủ muộn cũng không sao.” Nhan Tiểu Úy treo lên nụ cười ấm áp chuyên nghiệp của nhân viên bán hàng.
Cửa mở ra liền đóng lại.
Trì Linh Đồng tắm rửa thật nhanh, rồi vội vã lao ra ngoài.
“Anh ấy có quay lại thì nói tớ ngủ rồi nha……Khụ………” Cô nói với Nhan Tiểu Úy.
“Tại sao cậu
lại muốn tớ trở thành người nói dối?” Nhan Tiểu Úy hừ một tiếng, lắc eo một cái đi vào phòng của mình,
“Khụ….Làm người tốt cũng phải làm đến cùng nha.Tớ còn bệnh nặng mà.” Trì Linh Đồng đuổi theo phía sau.
“Người ta còn đang đau lòng, không biết đến bao giờ mới có một người đàn ông tốt quan tâm đến đây?”Nhan Tiểu Úy quay đầu lại, làm ra bộ dáng u oán, rồi đóng cửa lại.
Trì Linh Đồng lôi kéo đến choáng váng thì vô lực đứng ở ngoài phòng khách.
Tiếng gõ cửa một lần nữa lại vang lên làm cho cô khẽ run rẩy, mất vài phút đồng hồ cô mới chậm rãi đi ra.
“Nhanh quá.” Người ở bên ngoài cười rạng rỡ, trongtay ôm hai túi giấy.
Cô đành đem cửa mở ra một chút, bàn tay hướng về hai cái túi giấy: “Cảm ơn. Bây giờ cũng muộn rồi, anh cũng nên về đi….”
“Coi chừng nóng, để anh.” Người nọ gạt tay cô ra rồi dùng cùi chỏ đẩy cửa, ngẩng đầu mà bước thẳng vào.
“Bùi Địch Thanh.”Trì Linh Đồng ngửa cổ trợn mắt nhìn trần nhà.Đây đúng là không chút kiêng dè.
“Bệnh cũng không xem là nặng lắm, vẫn có khí lực.Nhanh lên giường nằm đi.Anh lập tức vào.”Anh nhíu lông mày sờ trán cô một cái rồi đem túi giấy đặt lên bàn.
Ngất, lời nay nghe thấy nào….. Thế nào mà lại mờ ám như vậy?
“A.” Anh quay đầu lại nhìn thấy cô không nhúc nhích: “Sao vậy? Muốn anh ôm đi sao?”
Trì Linh Đồng thiếu chút nữa nhảy dựng lên: “BùiĐịch Thanh, làm người không nên quá đáng, em đang bị bệnh, nhưng còn chưa có bị hồ đồ.”
“Không hồ đồ mà còn để đầu tóc ướt đứng ở chỗ này trợn mắt nhìn anh, ngày mai thể nào cũng bệnh nặng hơn, cũng dẽ không cần phải vẽ bản thiết kế. Đem dựán biển này nhường lại cho anh đúng không?” Anh nói xong mặt cũng không biến sắc.
“Anh……Anh đọc trộm……thành quả của em?”Cô chợt nhớ đến tài liệu bên gối của mình.
“Em đến một nét cũng chưa vẽ thì lấy đâu ra thành quả?Mau vào đi.Bạn cùng nhà của em cũng đang nghe lén kìa.”Anh xoay người đi vào bếp không để ý cô nữa.
Cô nhìn theo bóng lưng anh, rồi ngoan ngoãn đi vào phòng leo lên giường. Cô cũng không muốn nói thêm gì nữa, dù gì tướng ngủ xấu cũng bị người ta nhìn thấy hết rồi, tiện tay cô đem quần áo trên giường thu dọn gọn gàng lại.
Thân thể yếu đuối, mới chỉ tắm rửa qua rồi nói mấy câu mà đã thở hồng hộc.
Bùi Dịch Thanh bưng một cái bát và một dĩa từ ngoài đi vào, tiện thể anh dùng chân đóng cửa vào. Trong chén là cháo bí đỏ hầm nhừ, còn trong đĩa chính là lê được cắt miếng.
Anh đặt đồ trong tay xuống, kéo ghế ngồi ở đầu giường. Từ trong hộp khăn giấy lấy ra vài tờ đưa cho cô: “Em ăn cháo hay lê trước?”
Cô nheo mắt nhìn anh, hai người mới quen biết nhau vài tháng, nhưng dường như đã rất quen thuộc nhau.Nhưng vẻ mặt tự nhiên của anh lúc này làm cho cô cảm thấy dường như hai người đã quen biết nhau từ rất lâu và hình như cũng rất hòa hợp với nhau.
Cô đem chăn kéo lên.
“Đừng kéo lên nữa.Lần đầu anh gặp em, cũng biết ba vòng, chân, eo ếch của em như thế nào rồi….”
Trì Linh Đồng không tự chủ được ôm hai vai, cô cảm giác như mình đang khỏa thân trước mặt anh: “Anh nói vớ vẩn.”
Anh cười cười: “Cháo còn hơi nóng, em ăn lê trước cho nhuận giọng.”
Cô nháy mắt, đột nhiên hỏi ngu một câu: “Có phải anh từng chăm sóc bạn gái trước như này sao?”
“Vậy em thừa nhận là bạn gái hiện tại của anh sao?”Mặt anh không đổi sắc cười cười.Giọng điệu cực kỳ ôn hòa.
“Em mới không phải, Anh….tội ác ngập trời, hoa đào nở khắp nơi,em mới không thèm làm bạn gái anh.” Cô lấy một miếng lê trong dĩa bỏ vào miệng, cắn một miếng mà ngọt đến tận đáy lòng.
“Tối hôm qua, để cho anh yêu em uất ức, vậy sao?”
Bùi Địch Thanh thốt lên một câu này, Trì Linh Đồng thốt lên một câu này, Trì Linh Đồng ngồi lặng im nửa ngày nhìn anh.
“Ừ anh đây chính là phiền toái cho em, anh thừa nhận, nên đừng có dùng loại oán hận này mờ mịt mà nhìn chằm chằm anh….anh cũng không có nói có tình cảm với em, cũng không hề biết cô ta làm như vậy.”
“Tâm linh của các người thật tương thông nha. Em thật không nghĩ ra, yêu nhau rõ ràng như thế, lại phải chia lìa. Chẳng lẽ trong tình yêu hai ngườikhông nghiêm túc?”
Bùi Địch Thanh nhìn cô một cái: “Nhất định phải xem mình là người bên ngoài sao, vì vậy em mới ở đây xem kịch sao?”
Cô nuốt một miếng lê: “Hiện tại em cũng muốn xem một chút nha.”
Anh dung túng nhéo mũi cô một cái: “Nghịch ngợm.Tối hôm qua sao không nói cho anh biết?”
Cô lại xiên một miếng lê, đưa cho anh: “Anh cũng ănmột miếng đi.”
“Đừng, lê không thể chia ra ăn.” Anh kéo tay cô.
“Tại sao?” Một đĩa đầy, cô ăn cũng không hết.
“Chia lê ra để ăn,sau này sẽ chia lìa, xa cách em nghe chưa nói qua sao?”
Cô nhìn anh một cái sau đó ôm nguyên đĩa lê vào ngực: “Emsau này vẫn còn muốn hợp tác thiết kế với anh. Vậy anh ăn ít cháo đi…..Ah lúc nãy tới anh có gọiđiện thoại cho em không?”
Cô vội vàng lấy điện thoại dưới gối lên.
Xấu hổ cũng không duy trì được mấy giây, Trì Linh Đồng rất nhanh chóng đã trấn định lại. Nếu như đi những nhà tắmnước nóng ở Thanh Thai này không phải thỉnh thoảng cũng sẽ nhìn thấy một số mỹ nữ mặc áo lót đi qua đi lại sao.
Lần đầu tiên sẽ cảm thấy kinh ngạc, lần thứ hai sẽ thấy quen, lần thứ ba sẽ không còn cảm giác mà chỉ cười một tiếng cho qua. Trên người cô còn đang mặc đồ ngủ nha, khẩn trương cái gì, mặc dù có hơi nhăn nhưng nhìn rất nghiêm túc. Ánh đèn trong nhà không đủ sáng, cho nên cũng không nhìn rõ được bộ ngực đang phập phồng kia.
Còn nữa, bạn gái trước của người đàn ông này từng nói anh rất dịu dàng chu đáo, sợ rằng cũng đã đi không biết bao nhiêu lần vào cửa hàng bán đồ lót với cô ta rồi, chiếc quần lót nhỏ của cô chỉ vô tình rơi trúng tầm mắt anh, cũng sẽ không tạo nên tình huống khó xử chứ?
Đầu bù tóc rối thì sao, người nào đang bệnh mà không xanh xao? Trừ khi là những nguời giả dối, bên ngoài mang mặt nạ, hoặc là những minh tinh lúc nào cũng phải sống hai mặt.
Con người hiện đại sống thật mệt mỏi, chính là quá biết cách giả vờ: trong công việc là giả vờ vui vẻ, trong cuộc sống thì giả bộ có cảm giác an toàn, đối với bạn bè thì làm bộ thân thiết còn đối với bản thân thì làm ra vẻ hạnh phúc, ở trước mặt đàn ông thì ra dáng thục nữ. Cô là một người hết sức chân thật, giống như một đúa phù dung, mặc dù mới bị nước mưa chà đạp qua.
Nếu như một người đàn ông mà thật lòng thích mình. Anh ta sẽ không chỉ thích dung nhan xinh đẹp của minh, mà nhất định sẽ cùng mình đi qua những năm tháng cùng tang thương.
Sau khi chấn tĩnh bản thân, Trì Linh Đồng tự nhiên cúi người nhặt chiếc quần lót nhét vào đống quần áo trên tay, sau đó nhìn Nhan Tiểu Úy rồi nói: “Thì ra nhà có khách à. Đừng quan tâm tới tôi, hai người cứ tiếp tục nói chuyện đi.”
Nói xong cô quay đầu đi chỗ khác, tiếp tục đi về phía nhà tắm, bước chân không nhanh không chậm, chứng minh tâm tình của mình đang rất tốt.
“Bảo bối, anh ấy không phải là khách của mình.” Ở trong mắt Nhan Tiểu Úy, Trì Linh Đồng lần này đã thật sự mắc phải đại kỵ của phụ nữ, không biết có còn khả năng cứu vãn hay không. Cô ấy đột ngột tiến lại ghế salon Bùi Địch Thanh đang ngồi mà xin lỗi, sau đó vội vàng kéo Trì Linh Đồng vào phòng tắm, đóng cửa “Rầm” một cái.
Bùi Địch Thanh đang nhịn cười đến đau bụng thì bây giờ mới được cười sung sướng thành tiếng.
“Tiểu Úy, đúng là căn phòng này chúng ta mướn chung, nhưng cậu tự tiện để đàn ông vào nhà là không tốt đâu.” Trì Linh Đồng nhìn nhan sắc của chính mình trong gương rồi lại nhìn sang mỹ nhân Nhan Tiểu Úy xinh đẹp thì liền cảm thấy kích động trong lòng vốn vừa đè xuống lại tăng lên.
Nhan Tiểu Úy chớp chớp mắt: “Ah, anh ấy gõ cửa, tớ còn tưởng là chủ nhà đến thu tiền thuê nhà. Nhà này bình thường buổi tối làm gì có người đàn ông nào tới, anh ấy chính là người đầu tiên đó. Tớ nói cậu bị bệnh, anh ấy nói có thể ngồi chờ cậu hay không. Tớ có thể từ chối ý tốt của người ta hay sao? Tớ vậy nhưng vẫn ngồi cùng anh ấy cho tới tận vây giờ đấy.
“Trong lòng không vui sao?” Nhan Tiểu Úy liếc mắt đưa tình, mặt mày mờ ám. Trì Linh Đồng vuốt tóc hai cái, làm ra bộ mặt nghiêm chỉnh như tra hỏi nghi phạm, vòi đã sứt lo gì bể.
“Anh ấy nói không liên lạc được với cậu, cậu nha mới ra ngoài có một khoảng thời gian mà đã dám bí mật hẹn hò. Nhan Tiểu Úy chọc chọc trán trì Linh Đồng.
“Anh ấy nói?”
“Anh ấy nói các người đang yêu nhau, cũng hỏi một số chuyện của cậu ở công ty. Mà thật kỳ lạ, tớ hỏi anh ấy làm việc ở đâu, anh ấy liền đánh trống lảng chuyển đề tài, hoặc nếu không chính la muốn vào phòng xem cậu tỉnh dậy chưa.”
“Cái gì?” Anh…….anh dám xông vào khuê phòng của cô, vậy còn ra cái thể thống gì nữa? Cô hận đến cắn răng nghiến lợi.
Ông trời ơi, rốt cuộc hôm nay là cái ngày gì?
“Tớ muốn mời anh ấy vào phòng. Anh ta còn không chịu đây này. Cậu nên hài lòng đi, mau chóng sửa soạn cho gọn gàng. Anh ta nhìn rất đẹp trai, nhưng không phải của tớ, tớ cũng không muốn lãng phí thời gian mà để ý.”
Nhan Tiểu Úy mở cửa đi ra, để mặc Trì Linh Đồng ở lại khóc không ra nước mắt.
Vẻ mặt đau khổ chưa duy trì được bao lâu thì cổ họng liền trở nên ngứa, cô ho khụ khụ rồi từ từ cởi áo ngủ ra, tiếng nói chuyện trong phòng khách vang đến, mỗi câu mỗi chữ cô đều nghe rõ, nên cô nào dám mở vòi nước mạnh, tránh để cho người khác tưởng tượng lung tung.
“Tôi đi ra ngoài một chút.” Vị khách mạo muội đột nhập khuê phòng lên tiếng: “Làm phiền cô coi chừng Linh Đồng một chút, tôi sẽ quay lại ngay.”
Cái gì? Người này cho rằng đây là nhà anh sao? Đêm hôm tự tiện ra vào.
“Được, ngày mai tôi không phải đi làm, ngủ muộn cũng không sao.” Nhan Tiểu Úy treo lên nụ cười ấm áp chuyên nghiệp của nhân viên bán hàng.
Cửa mở ra liền đóng lại.
Trì Linh Đồng tắm rửa thật nhanh, rồi vội vã lao ra ngoài.
“Anh ấy có quay lại thì nói tớ ngủ rồi nha……Khụ………” Cô nói với Nhan Tiểu Úy.
“Tại sao cậu
lại muốn tớ trở thành người nói dối?” Nhan Tiểu Úy hừ một tiếng, lắc eo một cái đi vào phòng của mình,
“Khụ….Làm người tốt cũng phải làm đến cùng nha.Tớ còn bệnh nặng mà.” Trì Linh Đồng đuổi theo phía sau.
“Người ta còn đang đau lòng, không biết đến bao giờ mới có một người đàn ông tốt quan tâm đến đây?”Nhan Tiểu Úy quay đầu lại, làm ra bộ dáng u oán, rồi đóng cửa lại.
Trì Linh Đồng lôi kéo đến choáng váng thì vô lực đứng ở ngoài phòng khách.
Tiếng gõ cửa một lần nữa lại vang lên làm cho cô khẽ run rẩy, mất vài phút đồng hồ cô mới chậm rãi đi ra.
“Nhanh quá.” Người ở bên ngoài cười rạng rỡ, trongtay ôm hai túi giấy.
Cô đành đem cửa mở ra một chút, bàn tay hướng về hai cái túi giấy: “Cảm ơn. Bây giờ cũng muộn rồi, anh cũng nên về đi….”
“Coi chừng nóng, để anh.” Người nọ gạt tay cô ra rồi dùng cùi chỏ đẩy cửa, ngẩng đầu mà bước thẳng vào.
“Bùi Địch Thanh.”Trì Linh Đồng ngửa cổ trợn mắt nhìn trần nhà.Đây đúng là không chút kiêng dè.
“Bệnh cũng không xem là nặng lắm, vẫn có khí lực.Nhanh lên giường nằm đi.Anh lập tức vào.”Anh nhíu lông mày sờ trán cô một cái rồi đem túi giấy đặt lên bàn.
Ngất, lời nay nghe thấy nào….. Thế nào mà lại mờ ám như vậy?
“A.” Anh quay đầu lại nhìn thấy cô không nhúc nhích: “Sao vậy? Muốn anh ôm đi sao?”
Trì Linh Đồng thiếu chút nữa nhảy dựng lên: “BùiĐịch Thanh, làm người không nên quá đáng, em đang bị bệnh, nhưng còn chưa có bị hồ đồ.”
“Không hồ đồ mà còn để đầu tóc ướt đứng ở chỗ này trợn mắt nhìn anh, ngày mai thể nào cũng bệnh nặng hơn, cũng dẽ không cần phải vẽ bản thiết kế. Đem dựán biển này nhường lại cho anh đúng không?” Anh nói xong mặt cũng không biến sắc.
“Anh……Anh đọc trộm……thành quả của em?”Cô chợt nhớ đến tài liệu bên gối của mình.
“Em đến một nét cũng chưa vẽ thì lấy đâu ra thành quả?Mau vào đi.Bạn cùng nhà của em cũng đang nghe lén kìa.”Anh xoay người đi vào bếp không để ý cô nữa.
Cô nhìn theo bóng lưng anh, rồi ngoan ngoãn đi vào phòng leo lên giường. Cô cũng không muốn nói thêm gì nữa, dù gì tướng ngủ xấu cũng bị người ta nhìn thấy hết rồi, tiện tay cô đem quần áo trên giường thu dọn gọn gàng lại.
Thân thể yếu đuối, mới chỉ tắm rửa qua rồi nói mấy câu mà đã thở hồng hộc.
Bùi Dịch Thanh bưng một cái bát và một dĩa từ ngoài đi vào, tiện thể anh dùng chân đóng cửa vào. Trong chén là cháo bí đỏ hầm nhừ, còn trong đĩa chính là lê được cắt miếng.
Anh đặt đồ trong tay xuống, kéo ghế ngồi ở đầu giường. Từ trong hộp khăn giấy lấy ra vài tờ đưa cho cô: “Em ăn cháo hay lê trước?”
Cô nheo mắt nhìn anh, hai người mới quen biết nhau vài tháng, nhưng dường như đã rất quen thuộc nhau.Nhưng vẻ mặt tự nhiên của anh lúc này làm cho cô cảm thấy dường như hai người đã quen biết nhau từ rất lâu và hình như cũng rất hòa hợp với nhau.
Cô đem chăn kéo lên.
“Đừng kéo lên nữa.Lần đầu anh gặp em, cũng biết ba vòng, chân, eo ếch của em như thế nào rồi….”
Trì Linh Đồng không tự chủ được ôm hai vai, cô cảm giác như mình đang khỏa thân trước mặt anh: “Anh nói vớ vẩn.”
Anh cười cười: “Cháo còn hơi nóng, em ăn lê trước cho nhuận giọng.”
Cô nháy mắt, đột nhiên hỏi ngu một câu: “Có phải anh từng chăm sóc bạn gái trước như này sao?”
“Vậy em thừa nhận là bạn gái hiện tại của anh sao?”Mặt anh không đổi sắc cười cười.Giọng điệu cực kỳ ôn hòa.
“Em mới không phải, Anh….tội ác ngập trời, hoa đào nở khắp nơi,em mới không thèm làm bạn gái anh.” Cô lấy một miếng lê trong dĩa bỏ vào miệng, cắn một miếng mà ngọt đến tận đáy lòng.
“Tối hôm qua, để cho anh yêu em uất ức, vậy sao?”
Bùi Địch Thanh thốt lên một câu này, Trì Linh Đồng thốt lên một câu này, Trì Linh Đồng ngồi lặng im nửa ngày nhìn anh.
“Ừ anh đây chính là phiền toái cho em, anh thừa nhận, nên đừng có dùng loại oán hận này mờ mịt mà nhìn chằm chằm anh….anh cũng không có nói có tình cảm với em, cũng không hề biết cô ta làm như vậy.”
“Tâm linh của các người thật tương thông nha. Em thật không nghĩ ra, yêu nhau rõ ràng như thế, lại phải chia lìa. Chẳng lẽ trong tình yêu hai ngườikhông nghiêm túc?”
Bùi Địch Thanh nhìn cô một cái: “Nhất định phải xem mình là người bên ngoài sao, vì vậy em mới ở đây xem kịch sao?”
Cô nuốt một miếng lê: “Hiện tại em cũng muốn xem một chút nha.”
Anh dung túng nhéo mũi cô một cái: “Nghịch ngợm.Tối hôm qua sao không nói cho anh biết?”
Cô lại xiên một miếng lê, đưa cho anh: “Anh cũng ănmột miếng đi.”
“Đừng, lê không thể chia ra ăn.” Anh kéo tay cô.
“Tại sao?” Một đĩa đầy, cô ăn cũng không hết.
“Chia lê ra để ăn,sau này sẽ chia lìa, xa cách em nghe chưa nói qua sao?”
Cô nhìn anh một cái sau đó ôm nguyên đĩa lê vào ngực: “Emsau này vẫn còn muốn hợp tác thiết kế với anh. Vậy anh ăn ít cháo đi…..Ah lúc nãy tới anh có gọiđiện thoại cho em không?”
Cô vội vàng lấy điện thoại dưới gối lên.
Bình luận truyện