Thông Thiên Chi Lộ
Chương 1242: Binh khí hay là pháp khí
"Cạch cạch cạch..."
Cùng lúc Ngụy Tác văng đi, tay gã như có vô số địa khí tràn ra, xương cốt lành lại rất nhanh.
Nam Cung Vũ Tinh nhợt nhạt mặt mày.
Qua lời lẽ và Ngụy Tác thăm dò, Cổ Ti Lệ không gạt cả nhóm, ở đây đại trưởng lão vực ngoại thiên ma phải phong ấn uy năng thuật pháp, nhưng Cổ Ti Lệ không biết rằng nhục thân Thích Già Lam đến mức đó! Như Lai thần mang cũng không thương tổn được y.
Hiện tại nhục thân Ngụy Tác cũng không sánh được với Thích Già Lam thì chỉ e Đại hoang vấn đạo kinh của nàng uy hiếp được.
"Đừng động thủ!"
Linh Lung Thiên thân ảnh loáng lên, đến cạnh gã.
Nó biết nguyên khí uy năng của Nam Cung Vũ Tinh đích xác thương tổn được Thích Già Lam nhưng thực lực của nàng không thể chặn nổi một đòn của y.
Linh Lung Thiên nhận ra Ngụy Tác tựa hồ chưa tuyệt vọng.
Gã còn thủ đoạn nào?
Nó rất hiểu chiến lực của gã mà vẫn không hiểu.
"Cổ Ti Lệ không gạt bọn ta. Chả trách các hạ nghênh ngang vào đối phó bọn ta." Ngụy Tác đích xác không hề tuyệt vọng, dừng lại rồi nhìn Thích Già Lam với vẻ ngươi lợi hại.
"Ta lấy làm lạ sao lúc này mà ngươi còn dám nói thế với ta." Tướng mạo tuấn mỹ đến yêu tà, Thích Già Lam nhíu mày, nhìn thẳng Ngụy Tác lần đầu tiên.
"Xem ra phương pháp của ta đích xác hữu dụng, ngươi không thể biết được ta nghĩ gì?" Ngụy Tác toét miệng cười.
"Ta sẽ biết ngươi dùng phương pháp gì." Thích Già Lam cười lạnh.
"Đợi đã, cho ngươi xem cái này!" Thích Già Lam không muốn lắm lời với hạng sâu kiến, định bắt gã đã nhưng hắc quang mới lóe lên thì Ngụy Tác đột nhiên kêu to.
"À?"
Thích Già Lam hơi sững lại.
"Pháp thuẫn của ta thế nào?" Ngụy Tác không dừng, quang hoa lóe lên, lấy một vật từ nạp bảo thủ trạc.
"Ta..." Tuy bầu không khí khẩn trương và dồn nén cực điểm, nhưng thấy Ngụy Tác lấy thứ từ nạp bảo thủ trạc ra, Linh Lung Thiên vẫn trợn tròng trắng, suýt kêu lên nhĩ muội yêu.
"Kia là...?" Nữ vực ngoại thiên ma Cổ Ti Lệ và nam vực ngoại thiên ma đứng cạnh ngưng đọng ánh mắt.
Ngụy Tác lấy ra một thứ rất lớn, rực lam sắc quang hoa, từng cánh tay như cành tung giơ trên không, là thi thể Tam thập nhị tí Hoang tộc đại năng.
"Lấy một vật chết ra dọa ta?"
Thích Già Lam co rút tròng mắt cười lạnh.
Không muốn lắm lời, hư không giữa y và Ngụy như bị vô hình trường kiếm chẻ ra, chỉ một bước là thân ảnh y đến cạnh, vung tay là hắc sắc khải giáp cũng biến hình thành hắc sắc trường đao lăng lệ xé không gian chèm vào cổ Ngụy Tác.
Thấy Ngụy Tác lấy ra thi thể, y cũng rúng động, ghi chép của tiên tổ cho biết tam thập nhị tí đại năng này đáng sợ cỡ nào, dù y nhận ra chỉ là thi thể.
Dù gã lấy thi thể ra làm vũ khí thì điều khiển cũng kém xa tốc độ của y.
Nhát đao chém ra, thị tuyến y không còn tung tích Ngụy Tác.
Ba mươi hai cánh tay bao trùm tất cả, tấm thân khổng lồ màu lam che giữa y và Ngụy Tác.
"Chát!"
Hắc sắc trường đao chém một cánh tay, bừng lên khí lưu kinh nhân, song xung kích dấy lên giữa hai người.
"Ngươi là truyền nhân của các đại năng đó?"
Thích Già Lam hơi biến sắc.
Nếu là binh khí bình thường thì không thể theo kịp tốc độ, nhưng nếu là pháp khí hành động theo tâm thì đủ che chắn.
Rõ ràng nguyên khí của thi thể này cực kỳ tương dung với đối phương, nên mới có thể dồn chân nguyên, sử dụng như pháp thuẫn!
"Không chẻ được tí nào à?" Giọng Ngụy Tác từ sau thi thể màu lam vang lên, tựa hồ rất tiếc nuối.
Hắc sắc trường đao chém xuống là tan biến khỏi tay Thích Già Lam, chỗ bị chém không hề xây xước.
"Truyền nhân? Có thể nói vậy." Tỏ vẻ tiếc nuối, Ngụy Tác đáp.
Ngụy Tác ẩn sau thi thể đích xác hơi tiếc nuối, Thích Già Lam chém rụng được thứ gì đó hoặc gã gột rửa thêm được nguyên khí thì cũng sẽ có lợi như lúc luyện hóa viễn cổ thiên long hài cốt.
"Hóa ra ngươi liên qua đến các đại năng đó..." Thích Già Lam sầm mặt, mục quang nhìn vào tâm thân màu lam có ba mươi hai cánh tay xòe ra, mặt mũi dữ tợn.
Bị bức phải áp chế tu vi, độn tốc của đối phương còn cao hơn, lại có thể dùng thi thể làm pháp thuẫn, thì y biết muốn đối phó họ tất dẹp xong lam sắc thi thân đã.
Sắc mặt bọn Hàn Vi Vi trắng nhợt.
Thích Già Lam lẩm bẩm thì khí tức kinh nhân hình thành.
"Cách cách cách..."
Hắc sắc khải giáp trên tay Thích Già Lam tan như băng tuyết, đến tận khuỷu, bạch sắc quang diễm từ ngón tay y bắn ra.
Gương mặt y méo mó, như thể chuyển biến đó tiêu tốn nhiều khí lực, đồng thời cực kỳ thống khổ.
Bạch cốt trường mâu dài mấy trượng hình thành.
Tích tắc hình thành, từng sợi ngân bạch sắc tinh thần xạ tuyến như dây đàn từ bốn phương tám hướng tụ lại.
Bạch cốt trường như khảm vô số viên thủy tinh sáng rực nhỏ xíu, tinh thần nguyên khí như hỏa diễm rực cháy.
Đồng thời, hư không ngoài xa liên tục vang tiếng ầm ầm, khí tức hủy diệt tất cả chấn động. Tựa hồ y thi pháp khiến khe nứt không gian Cổ Ti Lệ nói sắp phun không gian phong bạo, nhưng Thích Già Lam khống chế được.
"Vù!"
Cả Thích Già Lam và trường mâu như con quay với tốc độ kinh nhân giáng vào thân thể màu lam.
Tốc độ thậm chí dấy lên vô số cương phong quay tít sau lưng y, một khối vẫn thạch bị nghiền nát!
"Chát!"
Hỏa quang chói lòa hợp từ bạch sắc và lam sắc quang văn nở bừng như hoa tươi.
Tấm thân màu lam bị ép lên mình Ngụy Tác, gã không biết văng đi bao nhiêu trượng.
Đồng thời, Thích Già Lam cũng như cỗ xe ngựa va lên tường thành, tiếng gãy vỡ vang khắp mình.
Nhưng mắt y hiện rõ thần sắc ngạo nghễ.
Đòn vừa rồi của y để lại một vết lõm cỡ nửa thước trên thi thể.
Mắt y giần giật vì Ngụy Tác vốn bị y coi là sâu kiến, không vì thân thể màu lam vị tổn hại mà kinh hoảng thất thố.
"Đa tạ!"
Đối phương chỉ lộ ra nửa người, nói với y bằng thần sắc cực kỳ đáng ghét.
"Oành!" Nguyên khí từ thể nội gã dồn lên vết lõm.
Ngân bạch sắc nguyên khí nhìn rõ bằng mắt thường từ vết lõm thấm ra, bị thủy linh nguyên khí của Ngụy Tác dồn về. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenbathu.net
Thích Già Lam tắt hẳn nét ngạo nghễ, đáy mắt hiện rõ nét hoang mang!
"Chát!"
Tích tắc Ngụy Tác dùng thủy linh nguyên khí dồn ngân bạch sắc nguyên khí ra, trong một không gian xa xôi chợt một cái kén lớn vỡ ra.
Ý niệm kinh tâm động phách dấy lên trên hư không như kinh đào hãi lãng!
"Là Trụ! Lại lọt vào tay y! Ngần ấy năm rồi mà nguyên khí của Trụ không tan! A! Lục đạo bạch cốt hoàng tuyền đồ! Trụ bị Chu Thiên đạo nhân giết! A!"
"Chát!"
Đột nhiên thân thể khổng lồ trong không gian đó run lên, như nhận ra thứ gì đó đáng sợ, nguyên khí và ý chí đang cuồn cuộn chợt tan biến.
"Nguyên khí quá mạnh!"
Đồng thời, trong Phong Bạo, Ngụy Tác dối diện Thích Già Lam chợt tròn mắt há miệng.
Mỗi tia ngân bạch sắc nguyên khí dồn vào thể nổi gã lại như pháp vực do thủy linh nguyên khí và tinh thần nguyên khí tổ thành nổ tung!
Không cần Thiên long quần tinh tôi thể thuật, tuyệt đại bộ phận thủy linh nguyên khí và tinh thần nguyên khí tan vào chân nguyên và nhục thân gã, tôi luyện giúp gã!
Cùng lúc Ngụy Tác văng đi, tay gã như có vô số địa khí tràn ra, xương cốt lành lại rất nhanh.
Nam Cung Vũ Tinh nhợt nhạt mặt mày.
Qua lời lẽ và Ngụy Tác thăm dò, Cổ Ti Lệ không gạt cả nhóm, ở đây đại trưởng lão vực ngoại thiên ma phải phong ấn uy năng thuật pháp, nhưng Cổ Ti Lệ không biết rằng nhục thân Thích Già Lam đến mức đó! Như Lai thần mang cũng không thương tổn được y.
Hiện tại nhục thân Ngụy Tác cũng không sánh được với Thích Già Lam thì chỉ e Đại hoang vấn đạo kinh của nàng uy hiếp được.
"Đừng động thủ!"
Linh Lung Thiên thân ảnh loáng lên, đến cạnh gã.
Nó biết nguyên khí uy năng của Nam Cung Vũ Tinh đích xác thương tổn được Thích Già Lam nhưng thực lực của nàng không thể chặn nổi một đòn của y.
Linh Lung Thiên nhận ra Ngụy Tác tựa hồ chưa tuyệt vọng.
Gã còn thủ đoạn nào?
Nó rất hiểu chiến lực của gã mà vẫn không hiểu.
"Cổ Ti Lệ không gạt bọn ta. Chả trách các hạ nghênh ngang vào đối phó bọn ta." Ngụy Tác đích xác không hề tuyệt vọng, dừng lại rồi nhìn Thích Già Lam với vẻ ngươi lợi hại.
"Ta lấy làm lạ sao lúc này mà ngươi còn dám nói thế với ta." Tướng mạo tuấn mỹ đến yêu tà, Thích Già Lam nhíu mày, nhìn thẳng Ngụy Tác lần đầu tiên.
"Xem ra phương pháp của ta đích xác hữu dụng, ngươi không thể biết được ta nghĩ gì?" Ngụy Tác toét miệng cười.
"Ta sẽ biết ngươi dùng phương pháp gì." Thích Già Lam cười lạnh.
"Đợi đã, cho ngươi xem cái này!" Thích Già Lam không muốn lắm lời với hạng sâu kiến, định bắt gã đã nhưng hắc quang mới lóe lên thì Ngụy Tác đột nhiên kêu to.
"À?"
Thích Già Lam hơi sững lại.
"Pháp thuẫn của ta thế nào?" Ngụy Tác không dừng, quang hoa lóe lên, lấy một vật từ nạp bảo thủ trạc.
"Ta..." Tuy bầu không khí khẩn trương và dồn nén cực điểm, nhưng thấy Ngụy Tác lấy thứ từ nạp bảo thủ trạc ra, Linh Lung Thiên vẫn trợn tròng trắng, suýt kêu lên nhĩ muội yêu.
"Kia là...?" Nữ vực ngoại thiên ma Cổ Ti Lệ và nam vực ngoại thiên ma đứng cạnh ngưng đọng ánh mắt.
Ngụy Tác lấy ra một thứ rất lớn, rực lam sắc quang hoa, từng cánh tay như cành tung giơ trên không, là thi thể Tam thập nhị tí Hoang tộc đại năng.
"Lấy một vật chết ra dọa ta?"
Thích Già Lam co rút tròng mắt cười lạnh.
Không muốn lắm lời, hư không giữa y và Ngụy như bị vô hình trường kiếm chẻ ra, chỉ một bước là thân ảnh y đến cạnh, vung tay là hắc sắc khải giáp cũng biến hình thành hắc sắc trường đao lăng lệ xé không gian chèm vào cổ Ngụy Tác.
Thấy Ngụy Tác lấy ra thi thể, y cũng rúng động, ghi chép của tiên tổ cho biết tam thập nhị tí đại năng này đáng sợ cỡ nào, dù y nhận ra chỉ là thi thể.
Dù gã lấy thi thể ra làm vũ khí thì điều khiển cũng kém xa tốc độ của y.
Nhát đao chém ra, thị tuyến y không còn tung tích Ngụy Tác.
Ba mươi hai cánh tay bao trùm tất cả, tấm thân khổng lồ màu lam che giữa y và Ngụy Tác.
"Chát!"
Hắc sắc trường đao chém một cánh tay, bừng lên khí lưu kinh nhân, song xung kích dấy lên giữa hai người.
"Ngươi là truyền nhân của các đại năng đó?"
Thích Già Lam hơi biến sắc.
Nếu là binh khí bình thường thì không thể theo kịp tốc độ, nhưng nếu là pháp khí hành động theo tâm thì đủ che chắn.
Rõ ràng nguyên khí của thi thể này cực kỳ tương dung với đối phương, nên mới có thể dồn chân nguyên, sử dụng như pháp thuẫn!
"Không chẻ được tí nào à?" Giọng Ngụy Tác từ sau thi thể màu lam vang lên, tựa hồ rất tiếc nuối.
Hắc sắc trường đao chém xuống là tan biến khỏi tay Thích Già Lam, chỗ bị chém không hề xây xước.
"Truyền nhân? Có thể nói vậy." Tỏ vẻ tiếc nuối, Ngụy Tác đáp.
Ngụy Tác ẩn sau thi thể đích xác hơi tiếc nuối, Thích Già Lam chém rụng được thứ gì đó hoặc gã gột rửa thêm được nguyên khí thì cũng sẽ có lợi như lúc luyện hóa viễn cổ thiên long hài cốt.
"Hóa ra ngươi liên qua đến các đại năng đó..." Thích Già Lam sầm mặt, mục quang nhìn vào tâm thân màu lam có ba mươi hai cánh tay xòe ra, mặt mũi dữ tợn.
Bị bức phải áp chế tu vi, độn tốc của đối phương còn cao hơn, lại có thể dùng thi thể làm pháp thuẫn, thì y biết muốn đối phó họ tất dẹp xong lam sắc thi thân đã.
Sắc mặt bọn Hàn Vi Vi trắng nhợt.
Thích Già Lam lẩm bẩm thì khí tức kinh nhân hình thành.
"Cách cách cách..."
Hắc sắc khải giáp trên tay Thích Già Lam tan như băng tuyết, đến tận khuỷu, bạch sắc quang diễm từ ngón tay y bắn ra.
Gương mặt y méo mó, như thể chuyển biến đó tiêu tốn nhiều khí lực, đồng thời cực kỳ thống khổ.
Bạch cốt trường mâu dài mấy trượng hình thành.
Tích tắc hình thành, từng sợi ngân bạch sắc tinh thần xạ tuyến như dây đàn từ bốn phương tám hướng tụ lại.
Bạch cốt trường như khảm vô số viên thủy tinh sáng rực nhỏ xíu, tinh thần nguyên khí như hỏa diễm rực cháy.
Đồng thời, hư không ngoài xa liên tục vang tiếng ầm ầm, khí tức hủy diệt tất cả chấn động. Tựa hồ y thi pháp khiến khe nứt không gian Cổ Ti Lệ nói sắp phun không gian phong bạo, nhưng Thích Già Lam khống chế được.
"Vù!"
Cả Thích Già Lam và trường mâu như con quay với tốc độ kinh nhân giáng vào thân thể màu lam.
Tốc độ thậm chí dấy lên vô số cương phong quay tít sau lưng y, một khối vẫn thạch bị nghiền nát!
"Chát!"
Hỏa quang chói lòa hợp từ bạch sắc và lam sắc quang văn nở bừng như hoa tươi.
Tấm thân màu lam bị ép lên mình Ngụy Tác, gã không biết văng đi bao nhiêu trượng.
Đồng thời, Thích Già Lam cũng như cỗ xe ngựa va lên tường thành, tiếng gãy vỡ vang khắp mình.
Nhưng mắt y hiện rõ thần sắc ngạo nghễ.
Đòn vừa rồi của y để lại một vết lõm cỡ nửa thước trên thi thể.
Mắt y giần giật vì Ngụy Tác vốn bị y coi là sâu kiến, không vì thân thể màu lam vị tổn hại mà kinh hoảng thất thố.
"Đa tạ!"
Đối phương chỉ lộ ra nửa người, nói với y bằng thần sắc cực kỳ đáng ghét.
"Oành!" Nguyên khí từ thể nội gã dồn lên vết lõm.
Ngân bạch sắc nguyên khí nhìn rõ bằng mắt thường từ vết lõm thấm ra, bị thủy linh nguyên khí của Ngụy Tác dồn về. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenbathu.net
Thích Già Lam tắt hẳn nét ngạo nghễ, đáy mắt hiện rõ nét hoang mang!
"Chát!"
Tích tắc Ngụy Tác dùng thủy linh nguyên khí dồn ngân bạch sắc nguyên khí ra, trong một không gian xa xôi chợt một cái kén lớn vỡ ra.
Ý niệm kinh tâm động phách dấy lên trên hư không như kinh đào hãi lãng!
"Là Trụ! Lại lọt vào tay y! Ngần ấy năm rồi mà nguyên khí của Trụ không tan! A! Lục đạo bạch cốt hoàng tuyền đồ! Trụ bị Chu Thiên đạo nhân giết! A!"
"Chát!"
Đột nhiên thân thể khổng lồ trong không gian đó run lên, như nhận ra thứ gì đó đáng sợ, nguyên khí và ý chí đang cuồn cuộn chợt tan biến.
"Nguyên khí quá mạnh!"
Đồng thời, trong Phong Bạo, Ngụy Tác dối diện Thích Già Lam chợt tròn mắt há miệng.
Mỗi tia ngân bạch sắc nguyên khí dồn vào thể nổi gã lại như pháp vực do thủy linh nguyên khí và tinh thần nguyên khí tổ thành nổ tung!
Không cần Thiên long quần tinh tôi thể thuật, tuyệt đại bộ phận thủy linh nguyên khí và tinh thần nguyên khí tan vào chân nguyên và nhục thân gã, tôi luyện giúp gã!
Bình luận truyện