Thông Thiên Chi Lộ
Chương 1282: Phù đồ cuối cùng
Trước mắt bọn Hàn Vi Vi là một màn đen, như xuyên qua dòng hắc sắc thời không, bên tai không ngừng có đạo âm lưu chuyển, khí tức khiến tất cả rùng mình lưu chuyển, Ngụy Tác còn đang giao đấu với cường giả của vực ngoại thiên ma mà họ không biết tới.
"Ngụy Tác!"
"Phu quân!"
Lúc màu đen tan hết, chúng nhân đều rú lên, họ đã quay về đỉnh núi trong Hoang tộc Phù đồ, trước mặt là hắc sắc thần quang trụ lên tận trời cao, ngực Ngụy Tác còn bị một cây ngân bạch sắc cốt mâu xuyên qua, cây mâu cỡ miệng bát, dài hơn mười trượng, quả thật khiến bọn Hàn Vi Vi hồn phi phách tán.
"Đừng vội, chưa chết được đâu!"
Ngụy Tác cực kỳ lãnh tĩnh, vung tay rải lam sắc thần quang ra, bắn vào ngọn núi bên dưới.
"Oành!"
Hắc sắc thần quang trụ tan rã, trong ngọn núi rực lên tử đồng sắc quang lưu.
"Đấy là tinh hạch phát nổ! Y dẫn động tinh hạch duy trì Phù đồ vận chuyển!"
Bọn Linh Lung Thiên đều hiểu ra.
Tích tắc đó, có cảm giác tử đồng sắc quang thổi tan hắc sắc thần quang trụ, trong quang trụ ràn rạt tinh thần chân từ và tinh thần chi lực, hoàn toàn như một tinh cầu nổ tung. Nguồn truyện: Truyện Bất Hủ
"A!"
Bọn Hàn Vi Vi sắp phát cuồng, rợn tóc gáy.
Tử đồng sắc quang lưu do tinh hạch nổ tung mà thành, trút xuống như mưa, thi thể vô số vực ngoại thiên ma tan tành, không ít thi hài có khí tức đáng sợ, hơn xa chân tiên.
Vực ngoại thiên ma đã truy kích tới nhưng hư không thông đạo bị Ngụy Tác phong bế, dùng lực tinh hạch tự nổ cuồng bạo trả đòn.
"Oành!"
Ngụy Tác lại xuất hiện tam thập nhị tí thiên ma và cổ liên hư ảnh trên đầu, hút hết nguyên khí vực có lợi từ thi thể vực ngoại thiên ma vào thể nội, đồng thời vỗ mạnh vào ngân bạch sắc cốt mâu xuyên ngực, ngọn mâu tan như dầu nóng, mỗi giọt tan thành vạn dải ngân bạch sắc thần văn.
"Đi mau, Phù đồ này sắp sập, mau đến pháp trận đó. Đưa ta đi một lúc, để ta liệu thương."
Không dừng lại, trong óc tất cả xuất hiện rõ ràng đường lối dẫn đến một nơi trong Phù đồ, đồng thời, Ngụy Tác xếp bằng trên hư không, giọng nói vang trong óc tất cả, bên dưới hóa ra lục sắc quang hoa vô cùng vô tận bắn vào hư không.
Tinh thần nguyên khí từ hư không chi bị rút ra, như dòng nước lấp lánh tụ vào thể nội gã.
"Vù!" "Vù!" "Vù!" ...
Từng mảnh vỡ từ thân thể gã bay ra, có mảnh vỡ thần quang, có mảnh như xương trắng, có mảnh như thể nội khí huyết của gã bị uy năng cổ quái đíchxâm thực.
"Đi!"
Thấy thế, Hàn Vi Vi và Thủy Linh Nhi như muồn ngất đi nhưng vẫn nghiến răng, nhợt nhạt bám theo Ngụy Tác và Vu thần nữ. Ai cũng hiểu thương thế của gã kỳ thực nghiêm trọng hơn bế ngoài nhiều.
"Oành!"
"Oành!"
"Oành!"
Tất cả lao về phía ngọn núi khổng lồ thì Phù đồ bắt đầu chấn động trong hư không, rơi xuống.
"Chát!"
Cả toán lao đến trước bạch sắc linh quang quang tráo rồi tiến vào.
Lúc xuất hiện thì đã ở nơi khác trong Phù đồ, cảnh tượng y như Ngụy Tác truyền vào óc họ, là một sa mạc trơ trọi, sừng sững hồng sắc thạch sơn, như bị tinh thần chân hỏa thiêu đốt nên bề mặt toàn kết tinh, tinh thần nguyên khí không ngừng từ ngọn núi mấy trăm trượng toát ra.
"Ngụy Tác, sao rồi?"
Đến trước hồng sắc thạch sơn, Ngụy Tác vốn nhắm chặt mắt chợt mở ra, nguyên khí dao động phức tạp cực điểm cũng bình tĩnh lại, ai cũng lên tiếng hỏi.
"Miễn cưỡng khôi phục được nguyên khí, nhưng tới đây nếu không vào được tiên cảnh trong truyền thuyết thì tu vi không thể đề thăng, đối phương lại có quá nhiều nhân vật đáng sợ, trừ ba nhân vật đế cấp thì còn năm nhân vật chuẩn đế cấp." Ngụy Tác hít sâu một hơi, cầm tam giác thiết bài thủ. Gã vận lực, dưới thân mình vẫn có lục sắc thần quang bắn vào hư không hút tinh thần nguyên khí về thể nội.
"Hai nhân vật đế cấp?"
Tất cả cùng biến sắc, ban nãy trừ vực ngoại thiên ma đại đế xương vàng thì còn hai vực ngoại thiên ma đại đế nữa.
Một người đấu với ba vực ngoại thiên ma đại đế, còn không ít nhân vật chuẩn đế cấp, thế là khí phách gì?
"Đừng nghĩ là mỗ quá lợi hại, chúng đều bị hư không phong bạo hạn chế, giao chiến ban nãy chỉ vài tên có thể uy hiếp được mỗ, còn ra ngoài không vực mà ba đại đế liên thủ, chúng ta không thể thoát được." Ngụy Tác hiểu ý bọn Trưởng Tôn Tiểu Như nên cười khổ, "Mỗ cảm tri được lúc chúng đến thì cũng hiểu được phần nào thần niệm của chúng, vực ngoại thiên ma vốn là một tộc chuyên thiên di qua các tinh không, tiêu diệt mọi thiên địa, nô dịch sinh linh, chúng đến thiên địa của chúng ta để báo thù và tìm cổ vật xuyên việt hư không đã bị mất. Thời viễn cổ, chúng từ có tộc nhân hơn cấp đại đế đến tinh không này nhưng mất tích, khẳng định bị nhân vật kinh thiên khi đó tiêu diệt. Cáu, bảy vạn năm trước Linh Hoang đại chiến đến giai đoạn cuối, tới Thiên vực chiến trường đối quyết, xé thành khe nứt hư không thì một vài vực ngoại thiên ma ở trong hư không phong bạo tìm được thần thức tan vỡ của Linh tộc và Hoang tộc đại năng nên biết vị trí cụ thể của thiên địa này, và cả tiên cảnh!"
"Hóa ra Hoang tộc sau cùng cũng châm lửa đốt mình!" Bọn Cơ Nhã hít sâu một hơi, mục quang nhìn vào bản thể Hoang tộc đại năng và độc giác ma vật. Cả hai lúc này đều như ngủ sau nhưng tam thập nhị tí kim sắc quang ảnh vẫn cực kỳ cung kính lơ lửng bên trên bản thể Hoang tộc đại năng.
"Thần niệm của chúng ta biết sẽ đồ sát hết sinh linh ở thiên địa của chúng ta. Với cảm tri của chúng, tu sĩ có trốn cũng không thoát, còn chúng ta tất là đối tượng tru sát đầu tiên, nên chúng ta phải liều với chúng." Ngụy Tác lại nhăn nhó, "Khe nứt hư không đó đã bị chúng đả thông, sẽ còn vực ngoại thiên ma lợi hại hơn đến."
"Còn vực ngoại thiên ma sẽ đến?" Ai nấy không nói thành lời.
"Cương nha muội, ngươi có biết thứ gì có thể là tiên cảnh chi thược không?" Ngụy Tác nhìn Linh Lung Thiên, "Nếu chúng ta không thể phá giải bí mật tiên cảnh chi thược, tu vi không thể đề thăng thì không thể hay đổi mệnh vận thiên địa này bị diệt vong. Khoảng cách với không vực đó không đủ ngăn chân chúng bao lâu, với thần thông của ba đại đế sẽ nhanh chóng mở được thông đạo."
Linh Lung Thiên nhợt nhạt, giọng run lên, nó không sợ chết nhưng lúc này không chỉ liên quan đến tính mạng mình nó mà cả bọn Ngụy Tác, đến mệnh vận thiên địa nó sống. "Ta không biết," nó lắc đầu, vì chưa từng được biết đến bí mật về tiên cảnh chi thược.
"Hôi sắc thủ trạc của ngươi có bí mật về tiên cảnh chi thược không?" Ngụy Tác nhìn cái vòng của Linh Lung Thiên, "Nguyên khí pháp tắc và huyền diệu trong này, ta không ngộ được, hơn xa cảnh giới đại đế."
"Không rõ, chỉ biết là đại năng kiến lập Thiên khung cho tộc của ta, nhưng không nói gì đến tiên cảnh chi thược." Linh Lung Thiên lắc đầu.
"Chúng ta qua xem."
Ngụy Tác bảo, ai nấy hiểu ý, được thì tốt, không thì tất cả cùng chiến tử.
Tam giác thiết bài như cháy lên, khí tức quán thông thiên địa. Những ngọn núi đỏ trong tầm mắt nát ra, như hoa sen đỏ nở bừng, vô số tinh quang kỳ dị uốn cong trên hư không ngưng kết cùng bụi trên thiết bài, không trung sừng sững một huyền thiết sắc cổ môn.
"Chát!"
Trước mặt tất cả xuất hiện vô số lưu quang, Ngụy Tác cuốn tất cả vào huyền thiết sắc cổ môn.
Cổ môn phun ra vô số đái cuồng phòng với khí tức thương tang, Phù đồ sững lại giữa hư không rồi từng mảnh vỡ tan.
...
"Cái gì kia?"
Tại Vân Linh đại lục, tu sĩ tại các tụ tập điểm và vô số yêu thú trong man hoang hoang nguyên đều ngẩng nhìn trời.
Thinh không trút vẫn thạch cháy rực.
"Ngụy Tác!"
"Phu quân!"
Lúc màu đen tan hết, chúng nhân đều rú lên, họ đã quay về đỉnh núi trong Hoang tộc Phù đồ, trước mặt là hắc sắc thần quang trụ lên tận trời cao, ngực Ngụy Tác còn bị một cây ngân bạch sắc cốt mâu xuyên qua, cây mâu cỡ miệng bát, dài hơn mười trượng, quả thật khiến bọn Hàn Vi Vi hồn phi phách tán.
"Đừng vội, chưa chết được đâu!"
Ngụy Tác cực kỳ lãnh tĩnh, vung tay rải lam sắc thần quang ra, bắn vào ngọn núi bên dưới.
"Oành!"
Hắc sắc thần quang trụ tan rã, trong ngọn núi rực lên tử đồng sắc quang lưu.
"Đấy là tinh hạch phát nổ! Y dẫn động tinh hạch duy trì Phù đồ vận chuyển!"
Bọn Linh Lung Thiên đều hiểu ra.
Tích tắc đó, có cảm giác tử đồng sắc quang thổi tan hắc sắc thần quang trụ, trong quang trụ ràn rạt tinh thần chân từ và tinh thần chi lực, hoàn toàn như một tinh cầu nổ tung. Nguồn truyện: Truyện Bất Hủ
"A!"
Bọn Hàn Vi Vi sắp phát cuồng, rợn tóc gáy.
Tử đồng sắc quang lưu do tinh hạch nổ tung mà thành, trút xuống như mưa, thi thể vô số vực ngoại thiên ma tan tành, không ít thi hài có khí tức đáng sợ, hơn xa chân tiên.
Vực ngoại thiên ma đã truy kích tới nhưng hư không thông đạo bị Ngụy Tác phong bế, dùng lực tinh hạch tự nổ cuồng bạo trả đòn.
"Oành!"
Ngụy Tác lại xuất hiện tam thập nhị tí thiên ma và cổ liên hư ảnh trên đầu, hút hết nguyên khí vực có lợi từ thi thể vực ngoại thiên ma vào thể nội, đồng thời vỗ mạnh vào ngân bạch sắc cốt mâu xuyên ngực, ngọn mâu tan như dầu nóng, mỗi giọt tan thành vạn dải ngân bạch sắc thần văn.
"Đi mau, Phù đồ này sắp sập, mau đến pháp trận đó. Đưa ta đi một lúc, để ta liệu thương."
Không dừng lại, trong óc tất cả xuất hiện rõ ràng đường lối dẫn đến một nơi trong Phù đồ, đồng thời, Ngụy Tác xếp bằng trên hư không, giọng nói vang trong óc tất cả, bên dưới hóa ra lục sắc quang hoa vô cùng vô tận bắn vào hư không.
Tinh thần nguyên khí từ hư không chi bị rút ra, như dòng nước lấp lánh tụ vào thể nội gã.
"Vù!" "Vù!" "Vù!" ...
Từng mảnh vỡ từ thân thể gã bay ra, có mảnh vỡ thần quang, có mảnh như xương trắng, có mảnh như thể nội khí huyết của gã bị uy năng cổ quái đíchxâm thực.
"Đi!"
Thấy thế, Hàn Vi Vi và Thủy Linh Nhi như muồn ngất đi nhưng vẫn nghiến răng, nhợt nhạt bám theo Ngụy Tác và Vu thần nữ. Ai cũng hiểu thương thế của gã kỳ thực nghiêm trọng hơn bế ngoài nhiều.
"Oành!"
"Oành!"
"Oành!"
Tất cả lao về phía ngọn núi khổng lồ thì Phù đồ bắt đầu chấn động trong hư không, rơi xuống.
"Chát!"
Cả toán lao đến trước bạch sắc linh quang quang tráo rồi tiến vào.
Lúc xuất hiện thì đã ở nơi khác trong Phù đồ, cảnh tượng y như Ngụy Tác truyền vào óc họ, là một sa mạc trơ trọi, sừng sững hồng sắc thạch sơn, như bị tinh thần chân hỏa thiêu đốt nên bề mặt toàn kết tinh, tinh thần nguyên khí không ngừng từ ngọn núi mấy trăm trượng toát ra.
"Ngụy Tác, sao rồi?"
Đến trước hồng sắc thạch sơn, Ngụy Tác vốn nhắm chặt mắt chợt mở ra, nguyên khí dao động phức tạp cực điểm cũng bình tĩnh lại, ai cũng lên tiếng hỏi.
"Miễn cưỡng khôi phục được nguyên khí, nhưng tới đây nếu không vào được tiên cảnh trong truyền thuyết thì tu vi không thể đề thăng, đối phương lại có quá nhiều nhân vật đáng sợ, trừ ba nhân vật đế cấp thì còn năm nhân vật chuẩn đế cấp." Ngụy Tác hít sâu một hơi, cầm tam giác thiết bài thủ. Gã vận lực, dưới thân mình vẫn có lục sắc thần quang bắn vào hư không hút tinh thần nguyên khí về thể nội.
"Hai nhân vật đế cấp?"
Tất cả cùng biến sắc, ban nãy trừ vực ngoại thiên ma đại đế xương vàng thì còn hai vực ngoại thiên ma đại đế nữa.
Một người đấu với ba vực ngoại thiên ma đại đế, còn không ít nhân vật chuẩn đế cấp, thế là khí phách gì?
"Đừng nghĩ là mỗ quá lợi hại, chúng đều bị hư không phong bạo hạn chế, giao chiến ban nãy chỉ vài tên có thể uy hiếp được mỗ, còn ra ngoài không vực mà ba đại đế liên thủ, chúng ta không thể thoát được." Ngụy Tác hiểu ý bọn Trưởng Tôn Tiểu Như nên cười khổ, "Mỗ cảm tri được lúc chúng đến thì cũng hiểu được phần nào thần niệm của chúng, vực ngoại thiên ma vốn là một tộc chuyên thiên di qua các tinh không, tiêu diệt mọi thiên địa, nô dịch sinh linh, chúng đến thiên địa của chúng ta để báo thù và tìm cổ vật xuyên việt hư không đã bị mất. Thời viễn cổ, chúng từ có tộc nhân hơn cấp đại đế đến tinh không này nhưng mất tích, khẳng định bị nhân vật kinh thiên khi đó tiêu diệt. Cáu, bảy vạn năm trước Linh Hoang đại chiến đến giai đoạn cuối, tới Thiên vực chiến trường đối quyết, xé thành khe nứt hư không thì một vài vực ngoại thiên ma ở trong hư không phong bạo tìm được thần thức tan vỡ của Linh tộc và Hoang tộc đại năng nên biết vị trí cụ thể của thiên địa này, và cả tiên cảnh!"
"Hóa ra Hoang tộc sau cùng cũng châm lửa đốt mình!" Bọn Cơ Nhã hít sâu một hơi, mục quang nhìn vào bản thể Hoang tộc đại năng và độc giác ma vật. Cả hai lúc này đều như ngủ sau nhưng tam thập nhị tí kim sắc quang ảnh vẫn cực kỳ cung kính lơ lửng bên trên bản thể Hoang tộc đại năng.
"Thần niệm của chúng ta biết sẽ đồ sát hết sinh linh ở thiên địa của chúng ta. Với cảm tri của chúng, tu sĩ có trốn cũng không thoát, còn chúng ta tất là đối tượng tru sát đầu tiên, nên chúng ta phải liều với chúng." Ngụy Tác lại nhăn nhó, "Khe nứt hư không đó đã bị chúng đả thông, sẽ còn vực ngoại thiên ma lợi hại hơn đến."
"Còn vực ngoại thiên ma sẽ đến?" Ai nấy không nói thành lời.
"Cương nha muội, ngươi có biết thứ gì có thể là tiên cảnh chi thược không?" Ngụy Tác nhìn Linh Lung Thiên, "Nếu chúng ta không thể phá giải bí mật tiên cảnh chi thược, tu vi không thể đề thăng thì không thể hay đổi mệnh vận thiên địa này bị diệt vong. Khoảng cách với không vực đó không đủ ngăn chân chúng bao lâu, với thần thông của ba đại đế sẽ nhanh chóng mở được thông đạo."
Linh Lung Thiên nhợt nhạt, giọng run lên, nó không sợ chết nhưng lúc này không chỉ liên quan đến tính mạng mình nó mà cả bọn Ngụy Tác, đến mệnh vận thiên địa nó sống. "Ta không biết," nó lắc đầu, vì chưa từng được biết đến bí mật về tiên cảnh chi thược.
"Hôi sắc thủ trạc của ngươi có bí mật về tiên cảnh chi thược không?" Ngụy Tác nhìn cái vòng của Linh Lung Thiên, "Nguyên khí pháp tắc và huyền diệu trong này, ta không ngộ được, hơn xa cảnh giới đại đế."
"Không rõ, chỉ biết là đại năng kiến lập Thiên khung cho tộc của ta, nhưng không nói gì đến tiên cảnh chi thược." Linh Lung Thiên lắc đầu.
"Chúng ta qua xem."
Ngụy Tác bảo, ai nấy hiểu ý, được thì tốt, không thì tất cả cùng chiến tử.
Tam giác thiết bài như cháy lên, khí tức quán thông thiên địa. Những ngọn núi đỏ trong tầm mắt nát ra, như hoa sen đỏ nở bừng, vô số tinh quang kỳ dị uốn cong trên hư không ngưng kết cùng bụi trên thiết bài, không trung sừng sững một huyền thiết sắc cổ môn.
"Chát!"
Trước mặt tất cả xuất hiện vô số lưu quang, Ngụy Tác cuốn tất cả vào huyền thiết sắc cổ môn.
Cổ môn phun ra vô số đái cuồng phòng với khí tức thương tang, Phù đồ sững lại giữa hư không rồi từng mảnh vỡ tan.
...
"Cái gì kia?"
Tại Vân Linh đại lục, tu sĩ tại các tụ tập điểm và vô số yêu thú trong man hoang hoang nguyên đều ngẩng nhìn trời.
Thinh không trút vẫn thạch cháy rực.
Bình luận truyện