Thông Thiên Chi Lộ
Chương 28: Ra xem linh thạch
"Oa, ha ha ha ha!"
Trong một gian tiểu thạch ốc phổ thông hết mức ở thành tây vang lên tiếng cười lạnh nhăn nhở khiến người khác lạnh mình.
Ngụy Tác đang sáng rỡ mắt nhìn đống linh thạch trên giường.
Trước khi đến Kim Ngọc các, bọn gã đã bán ba con Băng ti thù hai con Hôi nham xà, cùng mớ băng thù ti, tổng cộng đượchai trăm mười viên hạ phẩm linh thạch. Diệp Tiêu Chính chỉ lấy sáu mươi viên hạ phẩm linh thạch tương đương một con Băng ti thù, trả cho Nam Cung Vũ Tinh bốn mươi viên, còn lại một trăm mười viên được nhét đầy vào cái túi da của Lâm Đạo Nhất rồi đưa cho Ngụy Tác.
Trừ ra, mười ba viên hạ phẩm linh thạch và ba viên trung phẩm linh thạch lấy được của Lâm Đạo Nhất và mấy tu sĩ xui xẻo bị Băng ti thù coi là thức ăn trong nham động đương nhiên bị Ngụy Tác nhét vào ngực áo.
Cộng với mười lăm viên trung phẩm linh thạch lấy từ Kim Ngọc các, trên giường gã hiện có mười tám viên trung phẩm linh thạch cùng một trăm hai mươi tám viên hạ phẩm linh thạch.
Đống linh thạch thậm chí khiến gã không bán mấy thứ lặt vặt lấy được của Lâm Đạo Nhất và hai con quỷ xui xẻo mà trực tiếp về nhà, cuống quít xem chất mớ linh thạch lại sẽ thế nào.
Chưa đến tối nên lục bào lão đầu còn ở trong Dưỡng quỷ quán, tiểu thạch ốc lạnh lẽo chỉ có một đống linh thạch sáng rực quang hoa.
Mớ hạ phẩm linh thạch rực lục quang đã đành, Ngụy Tác không thấy mới mẻ gì nhưng trung phẩm linh thạch vàng nhạt kia thì gã trước đó chỉ nhìn thấy, chưa từng nắm trong tay.
"Trước hết dùng một viên trung phẩm linh thạch cho dễ chịu đã!"
Sự thực, trung phẩm linh thạch so với hạ phẩm linh thạch thì sung mãn linh khí hơn, lượng thiên địa linh khí trong mỗi viên gấp mười lần. Với tu vi Thần hải cảnh tam trọng của gã một ngày không luyện hóa được một viên, cảm giác mới mẻ khôn tả, càng cầm trung phẩm linh thạch vàng nhạt càng thấy thích thú, một lúc sau mới cầm một viên nhắm mắt tu luyện.
Mấy canh giờ sau, gã vẫn bất động, từng tia linh khí vàng nhạt, liên tục từ trung phẩm linh thạch tràn ra, từ từ theo kinh mạch trên tay thấm vào thể nội, thể nội gã cũng vang lên tiếng chân nguyên lưu động theo tiết tấu, nhẹ như nước chảy.
Thiên linh, ngực và tiểu phúc đơn điền đều ánh lên tử sắc quang hoa, linh khí liên tục dồn vào, ba dải quang hoa tựa hồ từ từ lớn lên. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Ba dải tử sắc quang hoa như vũng xoáy này là thần hải gã tu luyện Tử Huyền chân quyết hình thành, khi đến trình độ nhất định, thì gã có thể lợi dụng chân nguyên trong ba thần hải để mở thêm một thần hải nữa, nhưng hiện tại ba thần hải còn chưa sôi trào, cần một thời gian nữa mới có thể đột phá đến Thần hải cảnh đệ tứ trọng.
"Dễ chịu thật!"
Bất tri bất giác trời đã tối sẩm, Ngụy Tác đột nhiên mở mắt vặn vẹo người.
"Trung phẩm linh thạch đúng là trung phẩm linh thạch, quả nhiên dùng vừa lâu vừa đủ lượng."
Viên trung phẩm linh thạch chỉ nhạt mất một nửa màu vàng nhạt, xem ra còn đủ cho gã hấp nạp mấy canh giờ nữa. Nhìn ra ngoài thấy trời tối hẳn, gã đảo mắt mỉm cười moi Dưỡng quỷ quán từ dưới gầm giường ra vỗ vỗ, "Quỷ lão đầu lười nhác, ngủ gì nữa, ra mà xem linh thạch!"
"Kêu với réo làm gì."
Bị Ngụy Tác vỗ, lục bào lão đầu từ Dưỡng quỷ quán chui ra.
"Sao ngươi lại có nhiều linh thạch thế hả!"
Thấy cả đống linh thạch trên giường, lục bào lão đầu trợn trừng mắt, suýt nữa trúng phong. Hiện tại lão không còn như lúc vô tình bị Ngụy Tác giải thoát khỏi Dưỡng quỷ, không biết gì về linh thạch nữa mà hiểu rõ một viên có giá trị thế nào, trên trên giường gã có một đống, trong đó có mười mấy viên trung phẩm linh thạch, cộng lại tất cả phải đến hơn ba trăm viên hạ phẩm linh thạch.
"Giết người cướp của." Ngụy Tác cười ha hả, "dùng Hỏa cầu phù giết một tên Thần hải cảnh ngũ trọng, lấy được không ít đồ tốt của hắn."
"Giết người cướp của, sao ngươi dám làm thế!" Lục bào lão đầu cuống lên, "ngươi có biết đối phương thân phận thế nào không, giết người cướp của với các tu sĩ lợi hại thì càng ít càng tốt, vì ngươi không biết đối phương có bối cảnh thế nào. Ngươi có biết tán tu Kim đơn cảnh Nam Thiên Bá uy chấn nhất phương hai vạn năm trước vì sao mà chết không? Vì một lần y trúng độc của yêu thú, miệng sưng lên, kết quả một tu sĩ Thần hải cảnh lưỡng trọng cười nhạo y, bị y nổi giận giết chết, không ngờ tiểu tu sĩ Thần hải cảnh lưỡng trọng đó có dây mớ rễ má mấy chục đời với một đại tu sĩ Thần huyền cảnh, y bị đại tu sĩ đó giết. Ngươi mới chỉ là tu sĩ Thần hải cảnh tam trọng mà dám giết người cướp của hả? ... "
Lục bào lão đầu càng nói càng hăng, nếu có nước bọt thì thế thôi cũng đủ dìm chết Ngụy Tác, gã chỉ cười hăng hắc, "Lão đầu không cần lo, hắn chỉ là phổ thông tán tu, có việc gì cũng sẽ có đại bang phái đỡ đòn, không đến lượt ta, nếu ta không giết người cướp của thì bị hắn giết người cướp của thôi."
"Thật ra là chuyện gì?" Lục bào lão đầu ngẩn người.
"Là thế này... ", Ngụy Tác kể lại việc nhận lời Lâm Đạo Nhất đi giết Băng ti thù kiếm linh thạch, Lâm Đạo Nhất định nuốt trọng, kết quả bị Hỏa cầu phù giết chết, rồi phát hiện một tảng trung phẩm hàn ngọc.
"Ngươi đúng là đầu lợn, chỉ với tu vi của ngươi mà dám cùng người không quen đi săn yêu thú?" Ngụy Tác vốn tưởng lục bào lão đầu sẽ khen gã kỷ thông minh lanh lợi, ai ngờ bị mắng nên thân, "Ít nhất hai đời chủ nhân của ta vì cùng người không quen đi săn yêu thú mà bị giết. Nếu ngươi không muốn thành người thứ ba thì vĩnh viên không được lặp lại sai lầm của họ."
"Được thôi, sau này ta chỉ đi cùng người khẳng định không giết được ta là xong." Ngụy Tác sờ mui nói với lục bào lão đầu.
"Thế cũng được. Ngươi nên nhớ bao năm nay tu đạo giới có nhiều người tu vi cao, sống lại lâu, không vì công pháp tu luyện lợi hại, môn phái hoành tráng mà vì họ cẩn thận hơn các tu đạo giả khác." Lục bào lão thấy Ngụy Tác nghe lời thì sắc mặt dịu đi, nhãn quang quét sang mớ đồ bên đống linh thạch.
Mớ đồ đó lấy từ mình Lâm Đạo Nhất cùng mấy cá tu sĩ cấp thấp bị Băng ti thù làm lương khô, Hồi khí đơn, Băng vụ quả và Phong bá bảo phù – những thứ hữu dụng thì gã định để lại dùng, còn lại bán đi đổi lấy linh thạch, chỉ là vẫn chưa kịp xử lý.
"Đây là... ?" Lục bào lão đầu vừa nhìn qua thì tỏ vẻ kinh nghi.
"À, là Băng vụ quả, mọc ra trên khối hàn ngọc đó." Ngụy Tác tưởng lục bào lão đầu nói đến thuyết Băng vụ quả, nên đáp.
"Ngươi đưa bạch sắc ngọc hạp ra đây xem nào." Lục bào lão đầu không nhìn đến Băng vụ quả, chăm chắm nhìn bạch sắc ngọc hạp không hề có hoa văn gì.
"Thế nào, lão đầu, không phải hộp ngọc phổ thông hả?" Ngụy Tác không ngốc, qua thần sắc lục bào lão đầu cũng biết được đôi chút, vội lấy hộp ngọc trắng ra cho lão xem.
Lục bào lão đầu xem xét rất kỹ hộp ngọc, đột nhiên nói với Ngụy Tác, "ngươi ra ngoài tùy tiện bẻ một cọng Ngân chúc thảo đặt vào đây."
"Tùy tiện bẻ một cọng Ngân chúc thảo đặt vào?" Ngụy Tác không hiểu lục bào lão đầu có ý gì nhưng vẫn làm theo, rồi hỏi ,"Lão đầu có ý gì hả?"
"Ta hoài nghi đây là Bảo nguyên ngọc hạp." Lục bào lão đầu đáp.
"Bảo nguyên ngọc hạp? Là cái gì hả?"
"Là bảo bối khiến linh dược hái xuống không mất đi dược tính và linh khí, linh hiệu chủ yếu do chét liệu hộp ngọc là ôn dưỡng nguyên ngọc."
"Chà, ta còn tưởng là pháp bảo đặc biệt lợi hại, chẳng phải chỉ có tác dụng giữ được tươi mới hả?"
"Ngươi đúng là không có kiến thức, không nói với ngươi nữa." Lục bào lão đầu cực kỳ khinh thường: "Ngươi có biết có những linh dược cùng yêu đơn, chỉ cần hái xuống hoặc yêu thú vừa bịt giết, linh khí sẽ nhanh chóng tan mất, bình thường vật này không đáng gì nhưng khi cần đến linh dược và yêu đơn như thế, không có hộp ngọc kiểu này hoặc bảo vật giữ cho linh khí không tan thì ngươi chỉ biết trơ mắt nhìn chúng tiêu tan, hóa thành đất bụi rồi khóc nấc lên mà thôi. Vật thế này hiếm lắm, khi cần thì có linh thạch cũng không mua được. Vì tu sĩ có kiến thức một tí đều giữ lại cho mình."
"Nghe ngươi nói thế thì vật này tựa hồ hữu dụng." Ngụy Tác nghĩ cũng phải, cười hắc hắc rồi đẩy hai thứ đến trước mặt lục bào lão đầu, "nói đến kiến thức, ngươi đã nhắc ta, giúp ta xem trong này là gì. Có biết cách giải trừ cấm chế của ngọc phù không?"
Trong một gian tiểu thạch ốc phổ thông hết mức ở thành tây vang lên tiếng cười lạnh nhăn nhở khiến người khác lạnh mình.
Ngụy Tác đang sáng rỡ mắt nhìn đống linh thạch trên giường.
Trước khi đến Kim Ngọc các, bọn gã đã bán ba con Băng ti thù hai con Hôi nham xà, cùng mớ băng thù ti, tổng cộng đượchai trăm mười viên hạ phẩm linh thạch. Diệp Tiêu Chính chỉ lấy sáu mươi viên hạ phẩm linh thạch tương đương một con Băng ti thù, trả cho Nam Cung Vũ Tinh bốn mươi viên, còn lại một trăm mười viên được nhét đầy vào cái túi da của Lâm Đạo Nhất rồi đưa cho Ngụy Tác.
Trừ ra, mười ba viên hạ phẩm linh thạch và ba viên trung phẩm linh thạch lấy được của Lâm Đạo Nhất và mấy tu sĩ xui xẻo bị Băng ti thù coi là thức ăn trong nham động đương nhiên bị Ngụy Tác nhét vào ngực áo.
Cộng với mười lăm viên trung phẩm linh thạch lấy từ Kim Ngọc các, trên giường gã hiện có mười tám viên trung phẩm linh thạch cùng một trăm hai mươi tám viên hạ phẩm linh thạch.
Đống linh thạch thậm chí khiến gã không bán mấy thứ lặt vặt lấy được của Lâm Đạo Nhất và hai con quỷ xui xẻo mà trực tiếp về nhà, cuống quít xem chất mớ linh thạch lại sẽ thế nào.
Chưa đến tối nên lục bào lão đầu còn ở trong Dưỡng quỷ quán, tiểu thạch ốc lạnh lẽo chỉ có một đống linh thạch sáng rực quang hoa.
Mớ hạ phẩm linh thạch rực lục quang đã đành, Ngụy Tác không thấy mới mẻ gì nhưng trung phẩm linh thạch vàng nhạt kia thì gã trước đó chỉ nhìn thấy, chưa từng nắm trong tay.
"Trước hết dùng một viên trung phẩm linh thạch cho dễ chịu đã!"
Sự thực, trung phẩm linh thạch so với hạ phẩm linh thạch thì sung mãn linh khí hơn, lượng thiên địa linh khí trong mỗi viên gấp mười lần. Với tu vi Thần hải cảnh tam trọng của gã một ngày không luyện hóa được một viên, cảm giác mới mẻ khôn tả, càng cầm trung phẩm linh thạch vàng nhạt càng thấy thích thú, một lúc sau mới cầm một viên nhắm mắt tu luyện.
Mấy canh giờ sau, gã vẫn bất động, từng tia linh khí vàng nhạt, liên tục từ trung phẩm linh thạch tràn ra, từ từ theo kinh mạch trên tay thấm vào thể nội, thể nội gã cũng vang lên tiếng chân nguyên lưu động theo tiết tấu, nhẹ như nước chảy.
Thiên linh, ngực và tiểu phúc đơn điền đều ánh lên tử sắc quang hoa, linh khí liên tục dồn vào, ba dải quang hoa tựa hồ từ từ lớn lên. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Ba dải tử sắc quang hoa như vũng xoáy này là thần hải gã tu luyện Tử Huyền chân quyết hình thành, khi đến trình độ nhất định, thì gã có thể lợi dụng chân nguyên trong ba thần hải để mở thêm một thần hải nữa, nhưng hiện tại ba thần hải còn chưa sôi trào, cần một thời gian nữa mới có thể đột phá đến Thần hải cảnh đệ tứ trọng.
"Dễ chịu thật!"
Bất tri bất giác trời đã tối sẩm, Ngụy Tác đột nhiên mở mắt vặn vẹo người.
"Trung phẩm linh thạch đúng là trung phẩm linh thạch, quả nhiên dùng vừa lâu vừa đủ lượng."
Viên trung phẩm linh thạch chỉ nhạt mất một nửa màu vàng nhạt, xem ra còn đủ cho gã hấp nạp mấy canh giờ nữa. Nhìn ra ngoài thấy trời tối hẳn, gã đảo mắt mỉm cười moi Dưỡng quỷ quán từ dưới gầm giường ra vỗ vỗ, "Quỷ lão đầu lười nhác, ngủ gì nữa, ra mà xem linh thạch!"
"Kêu với réo làm gì."
Bị Ngụy Tác vỗ, lục bào lão đầu từ Dưỡng quỷ quán chui ra.
"Sao ngươi lại có nhiều linh thạch thế hả!"
Thấy cả đống linh thạch trên giường, lục bào lão đầu trợn trừng mắt, suýt nữa trúng phong. Hiện tại lão không còn như lúc vô tình bị Ngụy Tác giải thoát khỏi Dưỡng quỷ, không biết gì về linh thạch nữa mà hiểu rõ một viên có giá trị thế nào, trên trên giường gã có một đống, trong đó có mười mấy viên trung phẩm linh thạch, cộng lại tất cả phải đến hơn ba trăm viên hạ phẩm linh thạch.
"Giết người cướp của." Ngụy Tác cười ha hả, "dùng Hỏa cầu phù giết một tên Thần hải cảnh ngũ trọng, lấy được không ít đồ tốt của hắn."
"Giết người cướp của, sao ngươi dám làm thế!" Lục bào lão đầu cuống lên, "ngươi có biết đối phương thân phận thế nào không, giết người cướp của với các tu sĩ lợi hại thì càng ít càng tốt, vì ngươi không biết đối phương có bối cảnh thế nào. Ngươi có biết tán tu Kim đơn cảnh Nam Thiên Bá uy chấn nhất phương hai vạn năm trước vì sao mà chết không? Vì một lần y trúng độc của yêu thú, miệng sưng lên, kết quả một tu sĩ Thần hải cảnh lưỡng trọng cười nhạo y, bị y nổi giận giết chết, không ngờ tiểu tu sĩ Thần hải cảnh lưỡng trọng đó có dây mớ rễ má mấy chục đời với một đại tu sĩ Thần huyền cảnh, y bị đại tu sĩ đó giết. Ngươi mới chỉ là tu sĩ Thần hải cảnh tam trọng mà dám giết người cướp của hả? ... "
Lục bào lão đầu càng nói càng hăng, nếu có nước bọt thì thế thôi cũng đủ dìm chết Ngụy Tác, gã chỉ cười hăng hắc, "Lão đầu không cần lo, hắn chỉ là phổ thông tán tu, có việc gì cũng sẽ có đại bang phái đỡ đòn, không đến lượt ta, nếu ta không giết người cướp của thì bị hắn giết người cướp của thôi."
"Thật ra là chuyện gì?" Lục bào lão đầu ngẩn người.
"Là thế này... ", Ngụy Tác kể lại việc nhận lời Lâm Đạo Nhất đi giết Băng ti thù kiếm linh thạch, Lâm Đạo Nhất định nuốt trọng, kết quả bị Hỏa cầu phù giết chết, rồi phát hiện một tảng trung phẩm hàn ngọc.
"Ngươi đúng là đầu lợn, chỉ với tu vi của ngươi mà dám cùng người không quen đi săn yêu thú?" Ngụy Tác vốn tưởng lục bào lão đầu sẽ khen gã kỷ thông minh lanh lợi, ai ngờ bị mắng nên thân, "Ít nhất hai đời chủ nhân của ta vì cùng người không quen đi săn yêu thú mà bị giết. Nếu ngươi không muốn thành người thứ ba thì vĩnh viên không được lặp lại sai lầm của họ."
"Được thôi, sau này ta chỉ đi cùng người khẳng định không giết được ta là xong." Ngụy Tác sờ mui nói với lục bào lão đầu.
"Thế cũng được. Ngươi nên nhớ bao năm nay tu đạo giới có nhiều người tu vi cao, sống lại lâu, không vì công pháp tu luyện lợi hại, môn phái hoành tráng mà vì họ cẩn thận hơn các tu đạo giả khác." Lục bào lão thấy Ngụy Tác nghe lời thì sắc mặt dịu đi, nhãn quang quét sang mớ đồ bên đống linh thạch.
Mớ đồ đó lấy từ mình Lâm Đạo Nhất cùng mấy cá tu sĩ cấp thấp bị Băng ti thù làm lương khô, Hồi khí đơn, Băng vụ quả và Phong bá bảo phù – những thứ hữu dụng thì gã định để lại dùng, còn lại bán đi đổi lấy linh thạch, chỉ là vẫn chưa kịp xử lý.
"Đây là... ?" Lục bào lão đầu vừa nhìn qua thì tỏ vẻ kinh nghi.
"À, là Băng vụ quả, mọc ra trên khối hàn ngọc đó." Ngụy Tác tưởng lục bào lão đầu nói đến thuyết Băng vụ quả, nên đáp.
"Ngươi đưa bạch sắc ngọc hạp ra đây xem nào." Lục bào lão đầu không nhìn đến Băng vụ quả, chăm chắm nhìn bạch sắc ngọc hạp không hề có hoa văn gì.
"Thế nào, lão đầu, không phải hộp ngọc phổ thông hả?" Ngụy Tác không ngốc, qua thần sắc lục bào lão đầu cũng biết được đôi chút, vội lấy hộp ngọc trắng ra cho lão xem.
Lục bào lão đầu xem xét rất kỹ hộp ngọc, đột nhiên nói với Ngụy Tác, "ngươi ra ngoài tùy tiện bẻ một cọng Ngân chúc thảo đặt vào đây."
"Tùy tiện bẻ một cọng Ngân chúc thảo đặt vào?" Ngụy Tác không hiểu lục bào lão đầu có ý gì nhưng vẫn làm theo, rồi hỏi ,"Lão đầu có ý gì hả?"
"Ta hoài nghi đây là Bảo nguyên ngọc hạp." Lục bào lão đầu đáp.
"Bảo nguyên ngọc hạp? Là cái gì hả?"
"Là bảo bối khiến linh dược hái xuống không mất đi dược tính và linh khí, linh hiệu chủ yếu do chét liệu hộp ngọc là ôn dưỡng nguyên ngọc."
"Chà, ta còn tưởng là pháp bảo đặc biệt lợi hại, chẳng phải chỉ có tác dụng giữ được tươi mới hả?"
"Ngươi đúng là không có kiến thức, không nói với ngươi nữa." Lục bào lão đầu cực kỳ khinh thường: "Ngươi có biết có những linh dược cùng yêu đơn, chỉ cần hái xuống hoặc yêu thú vừa bịt giết, linh khí sẽ nhanh chóng tan mất, bình thường vật này không đáng gì nhưng khi cần đến linh dược và yêu đơn như thế, không có hộp ngọc kiểu này hoặc bảo vật giữ cho linh khí không tan thì ngươi chỉ biết trơ mắt nhìn chúng tiêu tan, hóa thành đất bụi rồi khóc nấc lên mà thôi. Vật thế này hiếm lắm, khi cần thì có linh thạch cũng không mua được. Vì tu sĩ có kiến thức một tí đều giữ lại cho mình."
"Nghe ngươi nói thế thì vật này tựa hồ hữu dụng." Ngụy Tác nghĩ cũng phải, cười hắc hắc rồi đẩy hai thứ đến trước mặt lục bào lão đầu, "nói đến kiến thức, ngươi đã nhắc ta, giúp ta xem trong này là gì. Có biết cách giải trừ cấm chế của ngọc phù không?"
Bình luận truyện