Thông Thiên Chi Lộ
Chương 66: Yêu thú ngự thú
Phệ tâm trùng là ngũ cấp đê giai yêu thú, những cách biệt giữa yêu thú ngũ cấp và tứ cấp còn lớn hơn giữa tu sĩ Chu thiên cảnh và Thần hải cảnh nhiều.
Trong số ngũ cấp yêu thú, loài tệ nhất cũng đủ khả năng nuốt sống Độc giác lôi khuê thiếu chút nữa đã lấy mạng Ngụy Tác. Ngụy Tác hiện tại tuy có thứ lợi hại như Âm mị nhận trong tay nhưng tối đa cũng chỉ có thể đối phó một con Phệ tâm trùng, đấu với bốn con bình thường cũng chỉ có nước chết, chưa tính gì còn một con cấp trưởng lão ít nhất cũng là ngũ cấp trung giai.
Càng khiến gã hoảng sợ là hiệu quả của Bạch lân thú cốt phấn đang giảm đi, lam sắc huỳnh quang trên mình bốn con Phệ tâm trùng cũng mờ đi hẳn, một chốc nữa chúng sẽ lại triệt để ẩn hình, lúc đó mà không có hai, ba món pháp bảo cấp linh khí thì có thêm hai tu sĩ Chu thiên cảnh cũng vô dụng.
Thấy Nam Cung Vũ Tinh và Liễu Ngũ định liều mạng với ba con Phệ tâm trùng, Ngụy Tác muốn khóc mà không có nước mắt: "Quân tử báo thù mười năm không muộn, nể tình mỗ vất vả lắm mới đến được đây cứu các vị, các vị đừng quấy loạn nữa, theo mỗ rời khỏi đây rồi sau này mới báo thù mấy con Phệ tâm trùng này, đừng đứng đây đợi chết nữa."
Lúc kêu lên như thế, Ngụy Tác đã chuẩn bị sử dụng Âm lân cốt kiếm uy lực cực cao, nhưng gã lấy làm lạ là Phệ tâm trùng trưởng lão không hút óc của hắc y tu sĩ đã mất năng lực phản kháng cũng không lập tức công kích Nam Cung Vũ Tinh và Liễu Ngũ, chỉ đứng im lạnh lùng quan sát gã và hai người.
"Đành theo mé kia, chúng ta liều mạng giết một con Phệ tâm trùng rồi tính." Hai tay cầm Âm mị nhận và Âm lân cốt kiếm, Ngụy Tác nhìn Phệ tâm trùng trưởng lão chăm chăm, đợi cho Nam Cung Vũ Tinh và Liễu Ngũ nhảy đến bên mình thì nói vậy.
Hiện tại phía đó có ba con Phệ tâm trùng trấn thủ, mé hôi y tu sĩ chỉ có một con, hắn đã chạy khỏi thông đạo đổ nát, chỉ còn một con Phệ tâm trùng nằm trên đầu thanh sam tu sĩ vốn không còn sinh khí.
"Phệ tâm trùng giá đáng sợ như vậy, một con thôi cũng khó phát hiện, các vị sao lại đến giết Phệ tâm trùng?" Thấy Nam Cung Vũ Tinh và Liễu Ngũ hiểu ý, Ngụy Tác vừa lao về phía hôi y tu sĩ trốn chạy vừa hỏi Nam Cung Vũ Tinh.
Nàng nghiến răng đáp, "tin bọn ta nhận được là chỉ có một con Phệ tâm trùng, hơn nữa Phệ tâm trùng tuy có thể ẩn hình nhưng trên mình có mùi tanh đặc biệt, chỉ cần cẩn thận là nhận ra, nhưng không rõ vì sao mấy con Phệ tâm trùng này không có mùi tanh."
"Không có mùi tanh?" Ngụy Tác chưa kịp nghĩ gì, đột nhiên nghe thấy phía trước có tiếng ré như gà con bị ong đốt, hôi y tu sĩ tưởng đã thoát thân lại kinh hoàng quay lại.
"Chà! Không phải chứ!" Mắt gã trợn trong.
Hủ thi!
Hủ thi dày đặc xuất hiện ngoài thông đạo, ít nhất cũng hơn ba trăm, trong cả đàn dày đặc có một số con màu xanh đen, trông có vẻ lâu năm hơn cả, rõ ràng Hủ thi trùng khống chế mấy cái xác này đều là cấp trưởng lão.
Ngụy Tác cùng Nam Cung Vũ Tinh, Liễu Ngũ đột nhiên hiểu rõ vì sao Phệ tâm trùng trưởng lão lạnh lùng đầy tự tin nhìn họ, không hề nóng lòng tí nào. Nguồn: https://truyenbathu.net
Toàn bộ Hủ thi trùng ở địa lăng đã bị Phệ tâm trùng thu phục, thành tiểu đệ của chúng.
Chả trách bọn Nam Cung Vũ Tinh vào địa lăng là bị Hủ thi trùng chặn lại, rõ ràng Phệ tâm trùng trưởng lão cố ý họ tụ tập lại, tách ra cho dễ đối phó.
Cao giai yêu thú biết cách sai khiến yêu thú cấp thấp, chứng minh đã có trí tuệ nhất định.
Phệ tâm trùng trưởng lão biết điều động Hủ thi trùng như điều động quân đội, trí tuệ đã cao rồi. Mấy con Phệ tâm trùng không có mùi tanh đặc biệt trên mình, chắc do Phệ tâm trùng trưởng lão giở trò.
Ngần này hủ thi chặn đường, dù Ngụy Tác cùng Nam Cung Vũ Tinh, Liễu Ngũ có linh khí thật sự cũng phải trốn đi một chốc mới có thể mở được đường thoát thân. Càng khiến Ngụy Tác rợn tóc gáy là năng lực tiêu hóa Bạch lân thú cốt phấn của Phệ tâm trùng trưởng lão hơn hẳn đồng loại.
Hiện tại ba con Phệ tâm trùng khác còn rực màu lam nhưng thân ảnh Phệ tâm trùng trưởng lão dần mông lung, với tốc độ này, không đầy nửa tuần hương là nó sẽ triệt để ẩn hình.
"Tiểu tử, ngươi có hai chọn lựa."
Ngụy Tác cho rằng lần này xong rồi thì giọng lục bào lão lại vang lên trong tai. "Thứ nhất chắc chắn thành công là ngươi kiếm chỗ ngồi xổm xuống, kích phát Thanh hoàng hồ lô, dùng thanh mộc khí bao phủ bản thân. Phệ tâm trùng và Hủ thi trùng đều dựa vào khí tức cảm tri, dùng thanh mộc khí che chở thì chúng sẽ coi ngươi là khúc gỗ, không phát hiện ra. Chỉ là các ngươi không thể động đậy, hơi động đậy thôi thì chưa biết chừng với trí óc như Phệ tâm trùng trưởng lão, các ngươi đều xong đời. Cách còn lại chỉ chắc chắn một nửa, Phệ tâm trùng và Hủ thi trùng đều là yêu thú chỉ hoạt động về đêm, yêu thú loại này đều sợ ánh mặt trời bởi một vài bộ phận thân thể của chúng bị ánh nắng phá hoại. Nhật chước bảo phù của ngươi phát ra, chưa biết chừng sẽ có tác dụng sát thương nhất định với chúng, ngươi phát ra rồi tranh thủ mà bỏ chạy, ta không rõ Phệ tâm trùng trưởng lão này đã tiến hóa đến mức không sợ ánh nắng hay chưa, lựa chọn thứ hai này rất nguy hiểm."
"Chà, ở lại giả làm khúc gỗ? Lẽ nào không nguy hiểm?"
Ngụy Tác không muốn ở cùng với cả đàn hủ thi và Phệ tâm trùng, nghiến răng cầm Nhật chước bảo phù rồi khẽ nói với Nam Cung Vũ Tinh và Liễu Ngũ: "Chốc nữa tại hạ nhất kích phát bảo phù, Các vị theo mỗ."
"Đi!"
Tích tắc Nam Cung Vũ Tinh và Liễu Ngũ gật đầu, hào quang nóng này từ tay gã dấy lên, bao trùm nửa gian mộ có Phệ tâm trùng trưởng lão.
"Chi!"
Kể cả Phệ tâm trùng trưởng lão, ba con Phệ tâm trùng kia đều kêu lên thê thảm, mình bốc khói xanh.
Ngụy Tác cùng Nam Cung Vũ Tinh, Liễu Ngũ lao qua phía dưới ba con Phệ tâm trùng.
"Ô!"
Một dải khô lâu đầu đen ngòm và một đạo ô quang gần như đồng thời đánh vào mình Phệ tâm trùng trưởng lão. Ngụy Tác không cam lòng, trước khi chạy còn muốn thử xem Âm mị nhận có thể thuận tiện giết chết Phệ tâm trùng trưởng lão chăng.
"Chà!" Gã hít một hơi lạnh vì Âm mị nhận chém lên mình nó nhưng không có sức mạnh gì, như đá lên quả bóng, hất nó văng đi mà thôi. Trên mình nó chỉ có một vết thương nông choèn cùng chút máu màu vàng.
Âm mị nhận tấn công chính diện cũng chỉ cắt được một vết trên mình Phệ tâm trùng trưởng lão, Ngụy Tác nào dám dừng lại, dẫn đầu lao về phía bạch y tu sĩ chạy trốn.
"Xoạt!"
Thân ảnh Ngụy Tác cùng Nam Cung Vũ Tinh, Liễu Ngũ vừa khuất, trong thông đạo lại rực lên bạch quang chói lòa.
Ngụy Tác sợ trong đó còn Phệ tâm trùng ẩn thân nên lại kích phát Nhật chước bảo phù.
"Hắn cũng thoát được."
Ngụy Tác vừa rời khỏi thông đạo, thấy sau lưng là hôi y tu sĩ cuống cuồng lao ra theo, hiển nhiên tu sĩ Chu thiên cảnh này cũng cơ linh, mượn hào quang của gã để chạy đi.
Ngụy Tác còn lo Phệ tâm trùng đuổi theo nên không dám đối phó hắn, tiếp tục dẫn Nam Cung Vũ Tinh và Liễu Ngũ chạy về phía lối ra ở một cửa địa lăng mà gã có ấn tượng trong địa đồ, với gã thì đã cứu được Nam Cung Vũ Tinh rồi, sống chết của người khác gã không có sức lo.
Hôi y tu sĩ Chu thiên cảnh không bám theo bọn gã mà cắm cổ chạy theo một thông đạo khác.
"Lưu Trung Chu! Chuyện gì hả?"
Không rõ chạy bao lâu, hai tu sĩ đột nhiên từ một phế khư phía trước loáng lên.
Một trong hai tu sĩ là một đạo sĩ lùn mập để hai chòm râu con kiến, mình mặc bát quái đạo bào hai màu đen trắng, đầu đội Kê huyết thạch quan. Kẻ còn lại mặc hoàng sắc pháp y, chính là trung niên tu sĩ Chu thiên cảnh lưỡng trọng.
"Văn Đạo Các, không phải ngươi bị giết rồi sao?" Thấy hoàng sam trung niên tu sĩ xuất hiện, hôi y tu sĩ tên Lưu Trung Chu ré lên như gặp quỷ.
Hoàng sam trung niên tu sĩ mắt ánh lên kinh ngạc, "Lưu Trung Chu, ngươi điên à, ta bị giết lúc nào. Thật ra là chuyện gì? Thanh lão đạo đâu rồi?"
"Tiểu tử đó nói là ngươi bị hắn giết rồi, Thanh lão đạo và Tử Tiêu đều bị hắn giết, còn cả Phệ tâm trùng." Lưu Trung Chu ngữ nói không theo thứ tự nà.
Văn Đạo Các biến hẳn sắc mặt, rít lên: "Ai là tiểu tử đó, còn cả Phệ tâm trùng là sao!"
Bị Văn Đạo Các quát to, Lưu Trung Chu mới tỉnh lại đáp: "Là tiểu tử ngươi và Tử Tiêu gặp tại thành bắc tập thị, hắn đã giết Tử Tiêu, giết Lưu Tam Pháo, giết Hàn Ưng Nhãn, còn giả thành thi thể Hàn Ưng Nhãn để giết Thanh lão đạo. Hắn nói là ngươi bị hắn dùng Âm lân cốt kiếm giết rồi! Bọn ta vừa bị bốn con Phệ tâm trùng đánh lén, chỉ mình ta thoát được."
"Cái gì!" Bảy dải quang hoa sáng rực cùng sát khí kinh nhân từ mình Văn Đạo Các tràn ra.
"Văn Đạo Các, làm thế nào bây giờ?" Đạo sĩ lùn mập mặc Hắc bạch bát quái bào đứng cạnh Văn Đạo Các buột miệng hỏi.
Văn Đạo Các mắt lóe hàn mang hỏi Lưu Trung Chu: "Toán người đó của Thiết Sách thế nào rồi?"
Lưu Trung Chu đáp đạo: "Chỉ có hai tu sĩ Thần hải cảnh và tiểu tử đó chạy thoát. Tổ do Lưu Bạch Vũ dẫn đầu đã bị bọn ta diệt gọn."
"Bọn chúng chỉ còn lại nhóm của Nạp Lan Băng, chúng ta còn ba tu sĩ Chu thiên cảnh và mấy tu sĩ Thần hải cảnh, khẳng định chúng không phải là đối thủ của chúng ta." Văn Đạo Các lạnh giọng: "Một hai kẻ trong bọn chúng thoát cũng không sao nhưng tiểu tử đó mà không thể giết chết được thì mối hận trong lòng ta không thể tiêu tan."
Trong số ngũ cấp yêu thú, loài tệ nhất cũng đủ khả năng nuốt sống Độc giác lôi khuê thiếu chút nữa đã lấy mạng Ngụy Tác. Ngụy Tác hiện tại tuy có thứ lợi hại như Âm mị nhận trong tay nhưng tối đa cũng chỉ có thể đối phó một con Phệ tâm trùng, đấu với bốn con bình thường cũng chỉ có nước chết, chưa tính gì còn một con cấp trưởng lão ít nhất cũng là ngũ cấp trung giai.
Càng khiến gã hoảng sợ là hiệu quả của Bạch lân thú cốt phấn đang giảm đi, lam sắc huỳnh quang trên mình bốn con Phệ tâm trùng cũng mờ đi hẳn, một chốc nữa chúng sẽ lại triệt để ẩn hình, lúc đó mà không có hai, ba món pháp bảo cấp linh khí thì có thêm hai tu sĩ Chu thiên cảnh cũng vô dụng.
Thấy Nam Cung Vũ Tinh và Liễu Ngũ định liều mạng với ba con Phệ tâm trùng, Ngụy Tác muốn khóc mà không có nước mắt: "Quân tử báo thù mười năm không muộn, nể tình mỗ vất vả lắm mới đến được đây cứu các vị, các vị đừng quấy loạn nữa, theo mỗ rời khỏi đây rồi sau này mới báo thù mấy con Phệ tâm trùng này, đừng đứng đây đợi chết nữa."
Lúc kêu lên như thế, Ngụy Tác đã chuẩn bị sử dụng Âm lân cốt kiếm uy lực cực cao, nhưng gã lấy làm lạ là Phệ tâm trùng trưởng lão không hút óc của hắc y tu sĩ đã mất năng lực phản kháng cũng không lập tức công kích Nam Cung Vũ Tinh và Liễu Ngũ, chỉ đứng im lạnh lùng quan sát gã và hai người.
"Đành theo mé kia, chúng ta liều mạng giết một con Phệ tâm trùng rồi tính." Hai tay cầm Âm mị nhận và Âm lân cốt kiếm, Ngụy Tác nhìn Phệ tâm trùng trưởng lão chăm chăm, đợi cho Nam Cung Vũ Tinh và Liễu Ngũ nhảy đến bên mình thì nói vậy.
Hiện tại phía đó có ba con Phệ tâm trùng trấn thủ, mé hôi y tu sĩ chỉ có một con, hắn đã chạy khỏi thông đạo đổ nát, chỉ còn một con Phệ tâm trùng nằm trên đầu thanh sam tu sĩ vốn không còn sinh khí.
"Phệ tâm trùng giá đáng sợ như vậy, một con thôi cũng khó phát hiện, các vị sao lại đến giết Phệ tâm trùng?" Thấy Nam Cung Vũ Tinh và Liễu Ngũ hiểu ý, Ngụy Tác vừa lao về phía hôi y tu sĩ trốn chạy vừa hỏi Nam Cung Vũ Tinh.
Nàng nghiến răng đáp, "tin bọn ta nhận được là chỉ có một con Phệ tâm trùng, hơn nữa Phệ tâm trùng tuy có thể ẩn hình nhưng trên mình có mùi tanh đặc biệt, chỉ cần cẩn thận là nhận ra, nhưng không rõ vì sao mấy con Phệ tâm trùng này không có mùi tanh."
"Không có mùi tanh?" Ngụy Tác chưa kịp nghĩ gì, đột nhiên nghe thấy phía trước có tiếng ré như gà con bị ong đốt, hôi y tu sĩ tưởng đã thoát thân lại kinh hoàng quay lại.
"Chà! Không phải chứ!" Mắt gã trợn trong.
Hủ thi!
Hủ thi dày đặc xuất hiện ngoài thông đạo, ít nhất cũng hơn ba trăm, trong cả đàn dày đặc có một số con màu xanh đen, trông có vẻ lâu năm hơn cả, rõ ràng Hủ thi trùng khống chế mấy cái xác này đều là cấp trưởng lão.
Ngụy Tác cùng Nam Cung Vũ Tinh, Liễu Ngũ đột nhiên hiểu rõ vì sao Phệ tâm trùng trưởng lão lạnh lùng đầy tự tin nhìn họ, không hề nóng lòng tí nào. Nguồn: https://truyenbathu.net
Toàn bộ Hủ thi trùng ở địa lăng đã bị Phệ tâm trùng thu phục, thành tiểu đệ của chúng.
Chả trách bọn Nam Cung Vũ Tinh vào địa lăng là bị Hủ thi trùng chặn lại, rõ ràng Phệ tâm trùng trưởng lão cố ý họ tụ tập lại, tách ra cho dễ đối phó.
Cao giai yêu thú biết cách sai khiến yêu thú cấp thấp, chứng minh đã có trí tuệ nhất định.
Phệ tâm trùng trưởng lão biết điều động Hủ thi trùng như điều động quân đội, trí tuệ đã cao rồi. Mấy con Phệ tâm trùng không có mùi tanh đặc biệt trên mình, chắc do Phệ tâm trùng trưởng lão giở trò.
Ngần này hủ thi chặn đường, dù Ngụy Tác cùng Nam Cung Vũ Tinh, Liễu Ngũ có linh khí thật sự cũng phải trốn đi một chốc mới có thể mở được đường thoát thân. Càng khiến Ngụy Tác rợn tóc gáy là năng lực tiêu hóa Bạch lân thú cốt phấn của Phệ tâm trùng trưởng lão hơn hẳn đồng loại.
Hiện tại ba con Phệ tâm trùng khác còn rực màu lam nhưng thân ảnh Phệ tâm trùng trưởng lão dần mông lung, với tốc độ này, không đầy nửa tuần hương là nó sẽ triệt để ẩn hình.
"Tiểu tử, ngươi có hai chọn lựa."
Ngụy Tác cho rằng lần này xong rồi thì giọng lục bào lão lại vang lên trong tai. "Thứ nhất chắc chắn thành công là ngươi kiếm chỗ ngồi xổm xuống, kích phát Thanh hoàng hồ lô, dùng thanh mộc khí bao phủ bản thân. Phệ tâm trùng và Hủ thi trùng đều dựa vào khí tức cảm tri, dùng thanh mộc khí che chở thì chúng sẽ coi ngươi là khúc gỗ, không phát hiện ra. Chỉ là các ngươi không thể động đậy, hơi động đậy thôi thì chưa biết chừng với trí óc như Phệ tâm trùng trưởng lão, các ngươi đều xong đời. Cách còn lại chỉ chắc chắn một nửa, Phệ tâm trùng và Hủ thi trùng đều là yêu thú chỉ hoạt động về đêm, yêu thú loại này đều sợ ánh mặt trời bởi một vài bộ phận thân thể của chúng bị ánh nắng phá hoại. Nhật chước bảo phù của ngươi phát ra, chưa biết chừng sẽ có tác dụng sát thương nhất định với chúng, ngươi phát ra rồi tranh thủ mà bỏ chạy, ta không rõ Phệ tâm trùng trưởng lão này đã tiến hóa đến mức không sợ ánh nắng hay chưa, lựa chọn thứ hai này rất nguy hiểm."
"Chà, ở lại giả làm khúc gỗ? Lẽ nào không nguy hiểm?"
Ngụy Tác không muốn ở cùng với cả đàn hủ thi và Phệ tâm trùng, nghiến răng cầm Nhật chước bảo phù rồi khẽ nói với Nam Cung Vũ Tinh và Liễu Ngũ: "Chốc nữa tại hạ nhất kích phát bảo phù, Các vị theo mỗ."
"Đi!"
Tích tắc Nam Cung Vũ Tinh và Liễu Ngũ gật đầu, hào quang nóng này từ tay gã dấy lên, bao trùm nửa gian mộ có Phệ tâm trùng trưởng lão.
"Chi!"
Kể cả Phệ tâm trùng trưởng lão, ba con Phệ tâm trùng kia đều kêu lên thê thảm, mình bốc khói xanh.
Ngụy Tác cùng Nam Cung Vũ Tinh, Liễu Ngũ lao qua phía dưới ba con Phệ tâm trùng.
"Ô!"
Một dải khô lâu đầu đen ngòm và một đạo ô quang gần như đồng thời đánh vào mình Phệ tâm trùng trưởng lão. Ngụy Tác không cam lòng, trước khi chạy còn muốn thử xem Âm mị nhận có thể thuận tiện giết chết Phệ tâm trùng trưởng lão chăng.
"Chà!" Gã hít một hơi lạnh vì Âm mị nhận chém lên mình nó nhưng không có sức mạnh gì, như đá lên quả bóng, hất nó văng đi mà thôi. Trên mình nó chỉ có một vết thương nông choèn cùng chút máu màu vàng.
Âm mị nhận tấn công chính diện cũng chỉ cắt được một vết trên mình Phệ tâm trùng trưởng lão, Ngụy Tác nào dám dừng lại, dẫn đầu lao về phía bạch y tu sĩ chạy trốn.
"Xoạt!"
Thân ảnh Ngụy Tác cùng Nam Cung Vũ Tinh, Liễu Ngũ vừa khuất, trong thông đạo lại rực lên bạch quang chói lòa.
Ngụy Tác sợ trong đó còn Phệ tâm trùng ẩn thân nên lại kích phát Nhật chước bảo phù.
"Hắn cũng thoát được."
Ngụy Tác vừa rời khỏi thông đạo, thấy sau lưng là hôi y tu sĩ cuống cuồng lao ra theo, hiển nhiên tu sĩ Chu thiên cảnh này cũng cơ linh, mượn hào quang của gã để chạy đi.
Ngụy Tác còn lo Phệ tâm trùng đuổi theo nên không dám đối phó hắn, tiếp tục dẫn Nam Cung Vũ Tinh và Liễu Ngũ chạy về phía lối ra ở một cửa địa lăng mà gã có ấn tượng trong địa đồ, với gã thì đã cứu được Nam Cung Vũ Tinh rồi, sống chết của người khác gã không có sức lo.
Hôi y tu sĩ Chu thiên cảnh không bám theo bọn gã mà cắm cổ chạy theo một thông đạo khác.
"Lưu Trung Chu! Chuyện gì hả?"
Không rõ chạy bao lâu, hai tu sĩ đột nhiên từ một phế khư phía trước loáng lên.
Một trong hai tu sĩ là một đạo sĩ lùn mập để hai chòm râu con kiến, mình mặc bát quái đạo bào hai màu đen trắng, đầu đội Kê huyết thạch quan. Kẻ còn lại mặc hoàng sắc pháp y, chính là trung niên tu sĩ Chu thiên cảnh lưỡng trọng.
"Văn Đạo Các, không phải ngươi bị giết rồi sao?" Thấy hoàng sam trung niên tu sĩ xuất hiện, hôi y tu sĩ tên Lưu Trung Chu ré lên như gặp quỷ.
Hoàng sam trung niên tu sĩ mắt ánh lên kinh ngạc, "Lưu Trung Chu, ngươi điên à, ta bị giết lúc nào. Thật ra là chuyện gì? Thanh lão đạo đâu rồi?"
"Tiểu tử đó nói là ngươi bị hắn giết rồi, Thanh lão đạo và Tử Tiêu đều bị hắn giết, còn cả Phệ tâm trùng." Lưu Trung Chu ngữ nói không theo thứ tự nà.
Văn Đạo Các biến hẳn sắc mặt, rít lên: "Ai là tiểu tử đó, còn cả Phệ tâm trùng là sao!"
Bị Văn Đạo Các quát to, Lưu Trung Chu mới tỉnh lại đáp: "Là tiểu tử ngươi và Tử Tiêu gặp tại thành bắc tập thị, hắn đã giết Tử Tiêu, giết Lưu Tam Pháo, giết Hàn Ưng Nhãn, còn giả thành thi thể Hàn Ưng Nhãn để giết Thanh lão đạo. Hắn nói là ngươi bị hắn dùng Âm lân cốt kiếm giết rồi! Bọn ta vừa bị bốn con Phệ tâm trùng đánh lén, chỉ mình ta thoát được."
"Cái gì!" Bảy dải quang hoa sáng rực cùng sát khí kinh nhân từ mình Văn Đạo Các tràn ra.
"Văn Đạo Các, làm thế nào bây giờ?" Đạo sĩ lùn mập mặc Hắc bạch bát quái bào đứng cạnh Văn Đạo Các buột miệng hỏi.
Văn Đạo Các mắt lóe hàn mang hỏi Lưu Trung Chu: "Toán người đó của Thiết Sách thế nào rồi?"
Lưu Trung Chu đáp đạo: "Chỉ có hai tu sĩ Thần hải cảnh và tiểu tử đó chạy thoát. Tổ do Lưu Bạch Vũ dẫn đầu đã bị bọn ta diệt gọn."
"Bọn chúng chỉ còn lại nhóm của Nạp Lan Băng, chúng ta còn ba tu sĩ Chu thiên cảnh và mấy tu sĩ Thần hải cảnh, khẳng định chúng không phải là đối thủ của chúng ta." Văn Đạo Các lạnh giọng: "Một hai kẻ trong bọn chúng thoát cũng không sao nhưng tiểu tử đó mà không thể giết chết được thì mối hận trong lòng ta không thể tiêu tan."
Bình luận truyện