Thông Thiên Đại Thánh

Chương 1027: Hồi ức lãng quên




Lúc nói xong, liền xoay người đi, đi rất quả quyết, để Chu Báo đều có chút bối rối. Hoàn toàn là bởi vì hắn luyến tiếc đưa cho hộp ngọc, rất sợ chính mình liếc mắt nhìn nữa sẽ đổi ý, do đó vừa rồi mới rời khỏi nhanh như vậy.

- Trương Nguyệt Lộc này mặc kệ nói như thế nào trước đây cũng là gia chủ một thế gia, lại là một trong Tiên Cung nhị thập bát tú, thực lực tuy rằng không phải quá mạnh mẽ, thế nhưng cũng được cho là kiến thức rộng rãi, đến tột cùng là vật gì để hắn lưu ý như vậy?

Chu Báo thầm nghĩ trong lòng, cầm hộp ngọc trong tay mở ra.

- A? Sao lại là nó?

Thấy đồ vật trong hộp, Chu Báo mạnh mẽ lặng người trong chốc lát, tâm niệm khẽ nhúc nhích, Linh Giác liền chìm vào Hồng Ngọc Giới Chỉ trong tay, ở bên trong tìm kiếm, tìm được nửa ngày, rốt cục tìm ra một quyển trục da dê.

- Thứ này ta đã đạt được không ít năm, bất quá bức họa phía trên ta cũng không biết, nghĩ không ra hiện tại lại đạt được một tấm, Trương Nguyệt Lộc đem nó làm bảo khố, lẽ nào thứ này thực là vật trân quý gì đó?

Chu Báo xuất ra quyển trục da da dê cùng quyển trục trong hộp ngọc kia đối chiếu. Hai quyển trục da dê chất liêu tương đồng, một quyển là vừa rồi Trương Nguyệt Lộc cho hắn, một quyển khác, là năm đó Chu Báo giết chết Huyết Vô Nhai, từ trên người đối phương thu được.

Cho tới nay, Chu Báo cũng không có biết rõ ràng thứ này đến tột cùng là cái gì. Mà theo thực lực đề thăng, nắm giữ công pháp càng ngày càng nhiều, lực lượng càng lúc càng lớn. Quyển trục da dê này hắn hầu như đã quên mất. Nếu không phải hôm nay, Trương Nguyệt Lộc lấy ra một quyển trục gần như giống hệt quyển trục hắn đạt được từ trên người Huyết Vô Nhai, hắn còn không có nghĩ đến.

- Bức vẽ mặt trên này trước đây ta cùng tra qua, tựa hồ cũng không phải văn vũ gì. Hiện tại xem ra, lại như là một phù văn. Thế nhưng những phù văn này dường như quá mức đơn giản. Một chút công dụng cũng không có, giống như quỷ họa phù vậy. Căn bản là kích không dậy nổi một chút hứng thú của Chu Báo.

- Trương Nguyệt Lộc này cũng không nói rõ ràng, cái này đến tột cùng là vật gì. Có thể được hắn coi trọng, lại còn thề rằng vật này có giá trị. Vậy thì chí ít sẽ không hơn một kiện Thuần Dương pháp khí. Thế nhưng ta hiện tại thấy thế nào cũng không cảm thấy đồ vật này có giá trị bằng một kiện Thuần Dương pháp khí a. Cái này đến tột cùng là vật gì?

Trong lòng Chu Báo thầm mắng một câu, liền đem hai quyển trục da dê đều thu vào không gian của mình, đợi có cơ hội sẽ tìm Trương Nguyệt Lộc hỏi một chút.

Ngày thứ hai, mọi người đều tự cáo biệt, sau đó đều ly khai Vĩnh Trữ Trấn, trong lòng Chu Báo nỗi nhớ nhà đã cuồn cuộn. Rời khỏi mấy tháng, cũng không biết tình huống trong nhà thế nào, Bạch Hổ cái thằng kia đã tạo áp lực cho người ta lực thực sự quá lớn, Chu Báo cũng không muốn cùng hắn giao tiếp nhiều. Trên thực tế coi như là vì tị hiềm, Chu Báo cũng không muốn cùng hắn qua lại quá gần.

Ba người tại nửa đường phân khai, Bạch Hổ và Trương Nguyệt Lộc đều phải trở lại Tiên Cung một chuyến. Chu Báo thì trực tiếp trở lại Võ Dương Lĩnh, bởi vì có Bạch Hổ ở bên, Chu Báo không tiện hỏi cái gì, rơi vào đường cùng, chỉ đành đè nén nghi vấn trong lòng, một đường hướng Võ Dương Lĩnh chạy đi.

Trận gió này, phá vỡ không gian, thân hình Chu Báo tại không trung vẽ ra một đạo hắc sắc đường cong. từ cực Trung Thổ đại lục một đường hướng phía Bắc, bất quá nửa canh giờ liền chạy tới Võ Dương Lĩnh.

Mấy tháng không thấy, Võ Dương Lĩnh vẫn là Võ Dương Lĩnh, cũng không có biến hóa lớn, chỉ là so với mấy tháng trước phồn vinh hơn rất nhiều. Cái bụng của Yến Vân Phỉ rõ ràng lớn hơn nhiều, Chu Báo thậm chí đều có thể cảm giác được khí tức sinh mệnh trong bụng nàng đang đập. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện Bất Hủ

Hai phu thê mấy tháng không gặp, tự có một phen vui mừng, nói qua sự tình sau khi ly biệt. Chu Báo lại thấy mấy viên thủ hạ đại tướng, đem sự tình mấy tháng nay phát sinh kể lại một chút, trong lòng thoáng yên tâm.

Mấy tháng này, Trung Thổ Vực cũng không có đại sự gì phát sinh, tất cả đều gió êm sóng lặng. Võ Dương Lĩnh và An Viễn Đường của hắn đều phát triển lớn mạnh, cả Tây Bắc cũng dần dần lấy Võ Dương Lĩnh vi tôn. Tuy rằng Chu Báo cũng không có làm cái gì, cũng không biểu thị gì, thế nhưng tất cả mọi người đều biết, bởi vì Chu Báo có thực lực cường đại.

- Đại nhân, lần này người rời khỏi, chúng ta thật lo lắng muốn chết, Võ Dương Lĩnh này là bởi vì ngươi mới có thể lớn mạnh như vậy, không có người ở chỗ này trấn giữ. Tình huống thật đúng là không dễ!

Thấy Chu Báo bình an trở về, người an lòng nhất chính là bọn thuộc hạ của hắn. Chu Báo vừa ly khai, bọn họ liền phảng phất như không có người tâm phúc, chỉ sợ nghe được tin tức xấu, bọn họ mất chỗ dựa vững chắc, Võ Dương Lĩnh này miếng thịt béo liền thuộc về người khác.

- Nghĩ linh tinh gì vậy, ta có dễ dàng xui xẻo vậy sao?

Chu Báo cười nói.

- Lời này của ngươi có ý gì, có phải là xảy ra chuyện gì không?

- Dạ, đại nhân, chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ!

- Nói đi!

Liếc mắt nhìn Giang Hiểu bên cạnh, ánh mắt Vương Thành lộ ra một tia ngoan lệ:

- Từ lúc đại nhân rời khỏi, tiểu tử Vương Hoa liền ngầm làm không ít động tác, phái không ít người âm thầm rình mò, thậm chí còn phái cao thủ do thám Võ Dương Lĩnh ta, thiếu chút nữa kinh hãi đến phu nhân!

- Ngươi nói cái gì?

Ánh mắt Chu Báo phát lạnh, sát khí âm lãnh trong sát na tràn ngập cả phòng.

- Ngươi nói cái gì, thiếu chút nữa kinh hãi đến Vân Phỉ? Vương Hoa?

- Dạ, đại nhân!

Bị sát khí của Chu Báo kích run rẩy, Vương Thành thiếu chút nữa đặt mông ngồi xuống đất, Giang Hiểu ở bên cũng lảo đảo một chút, trong lòng thất kinh, đại nhân nhà mình uy thế phát ra thật mạnh.

- Đến tột cùng là sự tình gì, nói rõ một chút!

- Đại nhân mới bắt đầu ly khai, cũng không có gì. Bất quá một tháng sau, Vương gia tựa hồ đạt được tin tức gì, tiểu tử Vương Hoa kia hưng phấn không được, bắt đầu âm thầm điều động nhân thủ, thường thường thăm dò Võ Dương Lĩnh chúng ta. Lúc đầu, chúng ta cũng cho bọn hắn một ít cảnh cáo, thế nhưng tiểu tử này theo thế lực của Vương gia, điều động không ít nhân thủ, Võ Dương Lĩnh chúng ta vừa mới phát triển, có thể vận dụng cao thủ cũng không nhiều, hơn nữa bên phía biệt viện, chúng ta cũng chỉ huy không được. Đi xin chỉ thị Vương thủ tọa, hẳn bảo chúng ta chớ nên hành động thiếu suy nghĩ, yên lặng xem biến cố, chúng ta thấy bọn họ không dám cùng chúng ta đối địch, nên liền áp dụng thủ thế. Kết quả Vương Hoa tiểu tử kia, từ đó càng phát ra kiêu ngạo. Có một đêm, dĩ nhiên phái ba gã Thất phẩm cường giả, đang đêm thâm nhập lĩnh chủ phủ, vẫn là Vương thủ tọa phát hiện, đuổi bọn họ kinh sợ thối lui, mới không kinh động phu nhân!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện