Thư Của Tề Nhạc Tư
Chương 15: Khang Đằng
Ngày mùng 6 tháng 3 năm 2004
Tôi có thể dọn nhà rồi.
Cuối cùng.
Tuy rằng lần này không biết có thể trốn bao lâu, dù sao, trường học của tôi vẫn ở chỗ đó, người kia nếu thật sự không chịu buông tha tôi, thì dù tôi lại chuyển lại trốn cũng sẽ bị phát hiện.
Nhưng ít nhất không cần mỗi ngày khi về nhà đều phải lo lắng đề phòng.
Tôi chỉ khẩn cầu ở trường học lão ta để mặt mũi cho tôi, tôi không muốn bị người khác cho rằng mình là một thằng hề đáng thương.
Tề Nhạc Tư thật là khờ đến khiến người ta hận không thể bóp chết nó.
Tôi chẳng qua là thăm dò một chút, không nghĩ tới nó lại thật sự gửi tiền đến đây.
Hơn 600 tệ, tiền mừng tuổi của nó và cả tiền nó nói dối mẹ lấy được, còn mười mấy tệ lẻ kia cũng không biết là nó lấy từ đâu ra.
Nhưng cũng nhờ có nó ngốc, cuối cùng tôi cũng thuê được phòng mới.
Hai năm qua tôi vẫn luôn ở một mình, yên tĩnh.
Tôi không chịu được một chút âm thanh, không chịu được người ngoài quấy rối cuộc sống của tôi.
Thế nhưng hết cách rồi, nếu như muốn tiếp tục thuê một phòng riêng nhất định phải đòi tiền chỗ mẹ, hơn nữa khi thuê phòng tự tôi không có cách nào ký hợp đồng với chủ nhà trọ.
Cứ như vậy, không thể tránh khỏi sẽ bại lộ địa chỉ.
Cho nên lần này, tôi chỉ có thể từ trong tay người khác thuê một phòng ngủ, tuy rằng có thể có chút phiền, nhưng ít ra bớt đi tiền có thể tạm thời giấu diếm địa chỉ.
Cuộc sống như thế khiến tôi cảm thấy mình giống một tù nhân trốn trại, trốn đằng đông nấp đằng tây, cả ngày hoảng loạn.
Mỗi buổi tối trước khi đi ngủ tôi đều cầu nguyện đừng mơ thấy ác mộng, đừng ở trong mơ không thoát khỏi nanh vuốt ác ma, mỗi sáng mở mắt phải lấy hết dũng khí đối mặt với chính mình.
Nhìn những người xung quanh được sống thoải mái như vậy, tôi thật hận chết.
Tôi muốn ngẩng đầu hỏi ông trời đến cùng an bài cho tôi kết cục như thế nào.
Sinh mệnh của tôi đang bị lăng trì*, tôi bại lộ dưới ánh mặt trời, nhưng nhiệt độ của nó lại tránh khỏi tôi.
*Còn gọi là “tùng xẻo” tượng trưng cho hành động có một tiếng trống đánh “tùng” thì xẻo một miếng thịt.
Chẳng lẽ tôi là tội nhân mang tội ác tày trời? Chẳng lẽ chỉ có tôi chết mới là đáp án chính xác?
Tôi sẽ không chết.
Bọn họ còn chưa chết, tôi nhất định sẽ không chết.
Cuối cùng quá lắm thì cá chết lưới rách*, nhưng tuyệt đối sẽ không chết trước bọn họ.
*Hai bên đấu tranh cuối cùng đều bị tận diệt
Người sống trong cừu hận và sợ hãi sẽ không có tương lai.
Ngày mai là chủ nhật, hành lý của tôi đã đóng gói xong xuôi.
Thông tin cho thuê lại cũng đã đăng ký, thậm chí tôi không dám treo thông tin cho thuê lại trên cửa sổ.
Tôi cần yên tĩnh, cần một người cũng sống như vậy.
Ngày mai, bắt đầu từ ngày mai tôi có thể tạm thời yên tâm, hi vọng ngày mai nhanh đến.
Tên nhóc con Tề Nhạc Tư kia lại còn nói tôi tốt, nói tôi không nên chịu khổ sở như vậy.
Tôi quả thực không biết vì cái gì tôi phải chịu khổ sở như vậy, nhưng tôi cũng biết rõ, tôi không tốt đẹp gì.
Nó so sánh tôi với ngôi sao trên trời sao, nhưng nó không biết, rất nhanh, không bao lâu sau, vì sao này sẽ rơi, thời khắc rơi xuống, phạm vi hủy diệt tuyệt đối không chỉ là chính bản thân.
Đột nhiên tôi lại tò mò, đến cùng nó có biết mình đang nói chuyện với hạng người gì không, đến cùng nó có biết mình đang nói gì hay không.
Nó nói yêu thích tôi, đau lòng vì tôi, muốn bù đắp cho tôi.
Thật con mẹ nó ấu trĩ.
Nếu như nó dám xuất hiện trước mặt tôi, tôi nhất định sẽ làm cho nó khóc lóc hối hận vì đã quen tôi.
Tôi sao xứng đáng có người quan tâm chứ?
Đi chết đi.
Đều đi chết đi cho tôi.
Tôi có thể dọn nhà rồi.
Cuối cùng.
Tuy rằng lần này không biết có thể trốn bao lâu, dù sao, trường học của tôi vẫn ở chỗ đó, người kia nếu thật sự không chịu buông tha tôi, thì dù tôi lại chuyển lại trốn cũng sẽ bị phát hiện.
Nhưng ít nhất không cần mỗi ngày khi về nhà đều phải lo lắng đề phòng.
Tôi chỉ khẩn cầu ở trường học lão ta để mặt mũi cho tôi, tôi không muốn bị người khác cho rằng mình là một thằng hề đáng thương.
Tề Nhạc Tư thật là khờ đến khiến người ta hận không thể bóp chết nó.
Tôi chẳng qua là thăm dò một chút, không nghĩ tới nó lại thật sự gửi tiền đến đây.
Hơn 600 tệ, tiền mừng tuổi của nó và cả tiền nó nói dối mẹ lấy được, còn mười mấy tệ lẻ kia cũng không biết là nó lấy từ đâu ra.
Nhưng cũng nhờ có nó ngốc, cuối cùng tôi cũng thuê được phòng mới.
Hai năm qua tôi vẫn luôn ở một mình, yên tĩnh.
Tôi không chịu được một chút âm thanh, không chịu được người ngoài quấy rối cuộc sống của tôi.
Thế nhưng hết cách rồi, nếu như muốn tiếp tục thuê một phòng riêng nhất định phải đòi tiền chỗ mẹ, hơn nữa khi thuê phòng tự tôi không có cách nào ký hợp đồng với chủ nhà trọ.
Cứ như vậy, không thể tránh khỏi sẽ bại lộ địa chỉ.
Cho nên lần này, tôi chỉ có thể từ trong tay người khác thuê một phòng ngủ, tuy rằng có thể có chút phiền, nhưng ít ra bớt đi tiền có thể tạm thời giấu diếm địa chỉ.
Cuộc sống như thế khiến tôi cảm thấy mình giống một tù nhân trốn trại, trốn đằng đông nấp đằng tây, cả ngày hoảng loạn.
Mỗi buổi tối trước khi đi ngủ tôi đều cầu nguyện đừng mơ thấy ác mộng, đừng ở trong mơ không thoát khỏi nanh vuốt ác ma, mỗi sáng mở mắt phải lấy hết dũng khí đối mặt với chính mình.
Nhìn những người xung quanh được sống thoải mái như vậy, tôi thật hận chết.
Tôi muốn ngẩng đầu hỏi ông trời đến cùng an bài cho tôi kết cục như thế nào.
Sinh mệnh của tôi đang bị lăng trì*, tôi bại lộ dưới ánh mặt trời, nhưng nhiệt độ của nó lại tránh khỏi tôi.
*Còn gọi là “tùng xẻo” tượng trưng cho hành động có một tiếng trống đánh “tùng” thì xẻo một miếng thịt.
Chẳng lẽ tôi là tội nhân mang tội ác tày trời? Chẳng lẽ chỉ có tôi chết mới là đáp án chính xác?
Tôi sẽ không chết.
Bọn họ còn chưa chết, tôi nhất định sẽ không chết.
Cuối cùng quá lắm thì cá chết lưới rách*, nhưng tuyệt đối sẽ không chết trước bọn họ.
*Hai bên đấu tranh cuối cùng đều bị tận diệt
Người sống trong cừu hận và sợ hãi sẽ không có tương lai.
Ngày mai là chủ nhật, hành lý của tôi đã đóng gói xong xuôi.
Thông tin cho thuê lại cũng đã đăng ký, thậm chí tôi không dám treo thông tin cho thuê lại trên cửa sổ.
Tôi cần yên tĩnh, cần một người cũng sống như vậy.
Ngày mai, bắt đầu từ ngày mai tôi có thể tạm thời yên tâm, hi vọng ngày mai nhanh đến.
Tên nhóc con Tề Nhạc Tư kia lại còn nói tôi tốt, nói tôi không nên chịu khổ sở như vậy.
Tôi quả thực không biết vì cái gì tôi phải chịu khổ sở như vậy, nhưng tôi cũng biết rõ, tôi không tốt đẹp gì.
Nó so sánh tôi với ngôi sao trên trời sao, nhưng nó không biết, rất nhanh, không bao lâu sau, vì sao này sẽ rơi, thời khắc rơi xuống, phạm vi hủy diệt tuyệt đối không chỉ là chính bản thân.
Đột nhiên tôi lại tò mò, đến cùng nó có biết mình đang nói chuyện với hạng người gì không, đến cùng nó có biết mình đang nói gì hay không.
Nó nói yêu thích tôi, đau lòng vì tôi, muốn bù đắp cho tôi.
Thật con mẹ nó ấu trĩ.
Nếu như nó dám xuất hiện trước mặt tôi, tôi nhất định sẽ làm cho nó khóc lóc hối hận vì đã quen tôi.
Tôi sao xứng đáng có người quan tâm chứ?
Đi chết đi.
Đều đi chết đi cho tôi.
Bình luận truyện