Thư Của Tề Nhạc Tư
Chương 8: Tề Nhạc Tư
Khang Đằng:
Haiz, không biết anh bây giờ ở nơi đâu, chắc đang đi chơi cùng ba mẹ nhỉ?
Thư của em cũng không cách nào gửi, chỉ có thể tích góp, đợi đến sau khi tựu trường gửi hết một lần cho anh.
Lá thư trước em gửi không biết đã tới tay anh chưa, bên trong còn có quà sinh nhật của em tặng anh, hi vọng anh nhận được, chỉ là bởi vì không có thời gian cho nên chưa kịp hồi âm cho em.
Tốt nhất là thế, hy vọng là vậy.
Ngày mai em bắt đầu thi học kỳ, tối hôm qua mẹ em bắt đầu theo sát em làu bàu không dứt, nói năm hai cấp hai chính là năm then chốt, thực ra en đều hiểu, ở trong mắt cha mẹ, năm nào cũng đều "Rất then chốt" là "Ranh giới", có điều em cũng hiểu được, tuy rằng cha mẹ có lúc rất phiền, nhưng vẫn là vì muốn tốt cho chúng ta.
Luôn cảm thấy mẹ anh nhất định là vô cùng dịu dàng và rất hiểu anh, trước đây khi đọc bài văn anh viết về mẹ em vô cùng ước ao,em không phải chuyện gì cũng dám nói với mẹ, ví dụ như bây giờ, đã mười giờ tối, nếu như êm để cho mẹ biết em không ngoan ngoãn ôn tập mà là đang viết thư cho anh, phỏng chừng mẹ sẽ tức giận mà thủ tiêu hoa quả và đồ ăn vặt ngày mai của em.
Thi học kỳ thật quá đáng ghét, tất cả các kì thi đều vô cùng đáng ghét.
Nghe nói lên cấp ba thi càng nhiều, chỗ chúng em học sinh cấp ba mỗi tháng đều có thi tháng, có lúc thậm chí còn thi tuần, thật là đáng sợ, nói kết quả sẽ giảm áp lực càng ngày càng lớn cho mọi người, nhưng đó thực sự là giảm áp lực cho học sinh sao?
Các anh bên đó như thế nào? Em luôn cảm thấy những gì anh trải qua thật thoải mái, nhất định là bởi vì anh quá thông minh, học tập đối với anh mà nói không có áp lực chút nào sao?
Thật ước được như anh
Hôm qua lúc ăn cơm em nói với mẹ tết năm nay muốn cùng cha mẹ đi du lịch, em nói quanh co lòng vòng muốn cho mẹ biết em cũng muốn đi ra ngoài chơi, nhưng mẹ lại làm bộ nghe không hiểu, còn nói sẽ mua cho em một quyển sách luyện tập.
Mẹ em quá đáng ghét, em tức giận đến mức ăn thêm một quả trứng gà.
Đúng rồi, quyển 《Death in Venice》 anh đọc xong chưa?
Em đã lén lút bắt đầu đọc, thế nhưng đọc sách rất chậm cực chậm, đọc hai ngày mới hết ba mươi mấy trang, hơn nữa có thể là do em quá ngốc, đọc cứ như đang rơi vào trong sương mù, nhân vật chính là vĩ nhân kia, ông ấy thật đúng là giống các nghệ thuật gia khác, rất là khó hiểu
Được rồi, thật ra thì em biết vẫn là em quá ngốc. ╭(╯^╰)╮
À, còn có một việc, em đọc lời mở đầu của quyển sách em đang đọc, quyển sách này tác giả hóa ra là người đồng tính luyến ái?
Đây là lần đầu tiên em đọc sách đồng tính luyến ái, có phải là những người này đều "Nghệ thuật" như thế không? Cảm giác thật kì diệu.
Anh đừng cười lời em nói, em đọc rất ít sách, trước đây đọc nhiều nhất chính là 《Thiếu niên văn học》, nhưng trong 《Thiếu niên văn học》, không phải bài nào em cũng xem hết, chỉ có văn chương của anh là em không bỏ sót phần nào xem xong thậm chí còn xem đi xem lại nhiều lần.
Nói ra như vậy, ngại ngùng quá, như tiểu nữ sinh thầm mến anh vậy.
Thật ra em chính là vô cùng sùng bái anh, vô cùng khâm phục anh, em coi anh là tấm gương của em, nếu có một ngày em có thể trở thành người như anh thì tốt rồi.
Haiz, thở dài.
Cuối kỳ quá đáng ghét.
Nghỉ hè quá đáng ghét.
Bởi vì có thể liên lạc với anh, em lại thích đi học.
Đây đúng là chuyện khó mà tin nổi!
Tề Nhạc Tư
Ngày 15 tháng 12 năm 2003
Haiz, không biết anh bây giờ ở nơi đâu, chắc đang đi chơi cùng ba mẹ nhỉ?
Thư của em cũng không cách nào gửi, chỉ có thể tích góp, đợi đến sau khi tựu trường gửi hết một lần cho anh.
Lá thư trước em gửi không biết đã tới tay anh chưa, bên trong còn có quà sinh nhật của em tặng anh, hi vọng anh nhận được, chỉ là bởi vì không có thời gian cho nên chưa kịp hồi âm cho em.
Tốt nhất là thế, hy vọng là vậy.
Ngày mai em bắt đầu thi học kỳ, tối hôm qua mẹ em bắt đầu theo sát em làu bàu không dứt, nói năm hai cấp hai chính là năm then chốt, thực ra en đều hiểu, ở trong mắt cha mẹ, năm nào cũng đều "Rất then chốt" là "Ranh giới", có điều em cũng hiểu được, tuy rằng cha mẹ có lúc rất phiền, nhưng vẫn là vì muốn tốt cho chúng ta.
Luôn cảm thấy mẹ anh nhất định là vô cùng dịu dàng và rất hiểu anh, trước đây khi đọc bài văn anh viết về mẹ em vô cùng ước ao,em không phải chuyện gì cũng dám nói với mẹ, ví dụ như bây giờ, đã mười giờ tối, nếu như êm để cho mẹ biết em không ngoan ngoãn ôn tập mà là đang viết thư cho anh, phỏng chừng mẹ sẽ tức giận mà thủ tiêu hoa quả và đồ ăn vặt ngày mai của em.
Thi học kỳ thật quá đáng ghét, tất cả các kì thi đều vô cùng đáng ghét.
Nghe nói lên cấp ba thi càng nhiều, chỗ chúng em học sinh cấp ba mỗi tháng đều có thi tháng, có lúc thậm chí còn thi tuần, thật là đáng sợ, nói kết quả sẽ giảm áp lực càng ngày càng lớn cho mọi người, nhưng đó thực sự là giảm áp lực cho học sinh sao?
Các anh bên đó như thế nào? Em luôn cảm thấy những gì anh trải qua thật thoải mái, nhất định là bởi vì anh quá thông minh, học tập đối với anh mà nói không có áp lực chút nào sao?
Thật ước được như anh
Hôm qua lúc ăn cơm em nói với mẹ tết năm nay muốn cùng cha mẹ đi du lịch, em nói quanh co lòng vòng muốn cho mẹ biết em cũng muốn đi ra ngoài chơi, nhưng mẹ lại làm bộ nghe không hiểu, còn nói sẽ mua cho em một quyển sách luyện tập.
Mẹ em quá đáng ghét, em tức giận đến mức ăn thêm một quả trứng gà.
Đúng rồi, quyển 《Death in Venice》 anh đọc xong chưa?
Em đã lén lút bắt đầu đọc, thế nhưng đọc sách rất chậm cực chậm, đọc hai ngày mới hết ba mươi mấy trang, hơn nữa có thể là do em quá ngốc, đọc cứ như đang rơi vào trong sương mù, nhân vật chính là vĩ nhân kia, ông ấy thật đúng là giống các nghệ thuật gia khác, rất là khó hiểu
Được rồi, thật ra thì em biết vẫn là em quá ngốc. ╭(╯^╰)╮
À, còn có một việc, em đọc lời mở đầu của quyển sách em đang đọc, quyển sách này tác giả hóa ra là người đồng tính luyến ái?
Đây là lần đầu tiên em đọc sách đồng tính luyến ái, có phải là những người này đều "Nghệ thuật" như thế không? Cảm giác thật kì diệu.
Anh đừng cười lời em nói, em đọc rất ít sách, trước đây đọc nhiều nhất chính là 《Thiếu niên văn học》, nhưng trong 《Thiếu niên văn học》, không phải bài nào em cũng xem hết, chỉ có văn chương của anh là em không bỏ sót phần nào xem xong thậm chí còn xem đi xem lại nhiều lần.
Nói ra như vậy, ngại ngùng quá, như tiểu nữ sinh thầm mến anh vậy.
Thật ra em chính là vô cùng sùng bái anh, vô cùng khâm phục anh, em coi anh là tấm gương của em, nếu có một ngày em có thể trở thành người như anh thì tốt rồi.
Haiz, thở dài.
Cuối kỳ quá đáng ghét.
Nghỉ hè quá đáng ghét.
Bởi vì có thể liên lạc với anh, em lại thích đi học.
Đây đúng là chuyện khó mà tin nổi!
Tề Nhạc Tư
Ngày 15 tháng 12 năm 2003
Bình luận truyện