Chương 22: 22: Đột Kích
Bốn quả lựu đạn phát nổ cùng lúc, và Wolfgang ở giữa vụ nổ, gần như không thể chạy thoát.
Nhưng vừa lúc, một đạo ánh sáng màu vàng xẹt qua, đẫy hắn tránh ra phạm vi nổ tung.
Phía sau, sóng xung kích cực lớn đánh sập cổng siêu thị, khói mù mịt, bên tai chỉ nghe thấy tiếng gầm rú.
"Ta vậy mà không chết?"
Wolfgang ngã trên mặt đất và thấy rằng mình đã tránh được một kiếp.
Anh gắng gượng đứng dậy, vừa mở mắt ra đã thấy một con chó to lớn màu vàng hùng vĩ đang đứng trước mặt.
"Bà mẹ nó! Đây là cái gì chó? Chẳng lẽ là ngươi đã cứu ta?"
Sau đó, một đôi ủng chiến thuật xuất hiện trước mặt anh.
Wolfgang nhìn lên và thấy rằng đó là một người phương Đông.
"Hi, xin chào, nó tên là Tiểu Hoàng, là đồng đội của tôi.
Tôi rất vui mừng được cứu anh." Trác Phàm đưa tay ra, đồng thời nở nụ cười có vẻ vô hại.
Người trước mặt là bắt buộc phải đạt được, nhưng anh ta không muốn có bất kì hiểu lầm giữa đôi bên.
Wolfgang giật mình, nắm lấy tay Trác Phàm ra sức đứng lên rồi kiểm tra cơ thể, may mà anh không bị thương.
"Ừm, tôi tên là Wolfgang, và con chó của cậu thực sự rất ngầu.
Nhân tiện, tôi chưa biết tên của cậu."
"Trác Phàm."
"Người Hoa ư?"
"Vâng, tôi là học sinh du học." Trác Phàm chuyển cuộc trò chuyện, anh khéo léo nói: "Ý anh là..
anh tên là Wolfgang?"
"Vâng, có vấn đề gì không?" Wolfgang ngạc nhiên.
"Ừm, anh có một cô em gái tên là Bonnie sao? Bonnie Muller." "
Anh biết em gái tôi sao?" Wolfgang vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, kích động nắm lấy vai Trác Phàm, "Sau khi tận thế, tôi đã không gặp em ấy, cậu có tin tức gì về em ấy không? Hãy cho tôi biết."
"Hóa ra thực sự là anh.
Thật là trùng hợp.
Thực ra, tôi đã cứu em gái anh và hiện giờ nàng đang được tôi bảo vệ." Trác Phàm cũng giả vờ kinh ngạc.
"Thật sao! Điều này thực sự tuyệt vời!" Tin tức này mang một niềm vui cho Wolfgang.
Nhưng vẻ mặt của anh ta nhanh chóng trở nên căng thẳng, "Đây không phải là chỗ để nói chuyện, Ivan, tên vừa chạy trốn, nhất định sẽ báo cáo ông chủ Yuri của mình, ta tin rằng một nhóm săn gấu sẽ sớm tới, chúng ta phải được chuẩn bị."
"Ừ, chúng ta phải rời khỏi đây ngay lập tức!" Trác Phàm chỉ vào Peterbilt 389 sau lưng anh, với xe tải này, không ai có thể ngăn cản chúng ta.
Tuy nhiên hành động của anh ta làm cho Trác Phàm bất, Wolfgang lắc đầu, "Không, tôi và đồng bọn bị mắc kẹt trong siêu thị, tôi nhất định phải giải cứu bọn họ, nếu không, bọn họ sẽ không sống sót qua đêm nay."
Trác Phàm vừa nghe, con mắt suýt trừng ra ngoài, đến lúc nào rồi, lại còn nghĩ đến người khác, ngay cả mình muội muội đều mặc kệ.
Nhưng khi nghĩ lại, anh củng cảm thấy nhẹ nhõm.
Tình thâm nghĩa trọng, đây là Wolfgang mà anh biết, nếu anh ta chỉ là một chàng trai tham sống và sợ chết thì dù tài giỏi đến đâu, Trác Phàm cũng sẽ không coi trọng.
Trác Phàm thờ ơ nói: "Nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra bên trong."
"Anh muốn đi cùng tôi sao? Không, nguy hiểm quá!" Wolfgang nghe vậy liền muốn ngăn cản.
"Hì hì, ngươi vừa rồi nên xem năng lực của ta, hơn nữa còn có bạn của ta.
Tin tưởng ta, chúng ta nhất định có thể giúp ngươi." Trác Phàm cười vỗ vỗ đầu Tiểu Hoàng bên cạnh.
"Đã vậy, cám ơn ngươi.
Ta nợ ngươi một lần." Wolfgang nhớ tới năng lực chiến đấu kinh khủng của Tiểu Hoàng, lập tức gật đầu, dù sao có sự trợ giúp của Trác Phàm và Tiểu Hoàng, cơ hội thành công sẽ cao hơn rất nhiều.
"Nhân tiện, tôi nhớ anh còn nuôi một con mèo, nó đã đi đâu vậy?" Wolfgang đột nhiên nhớ lại những gì Tiểu la lỵ Ginna đã nói.
Trác Phàm mỉm cười bí ẩn, "Anh sẽ biết sớm thôi."
Khi Trác Phàm quyết định quay lại siêu thị với Wolfgang, Lightning đã bật tính năng tàng hình của mình và chạy đến trước do thám.
Bây giờ, tình huống ở tầng một của toàn bộ siêu thị đã bị Lightning biết rõ ràng, tầng này hầu như không có người sinh sống, chỉ có một số vệ sĩ của câu lạc bộ săn gấu đang canh gác cầu thang.
Tất cả các loại hàng hóa nằm ngổn ngang trên sàn, nhưng nhiều hơn cả là những tên Tang thi.
Không có xác chết nào, bởi vì tất cả đều đã biến thành Tang thi.
Lightning xuyên qua cầu thang dưới con mắt của hai bảo vệ và hùng hổ chạy lên tầng 2.
Hai anh chàng thậm chí còn không biết rằng có một con mèo vừa đi ngang qua mình.
Thông qua tầm nhìn được chia sẻ, Trác Phàm cũng bí mật cảnh giác khi nhìn thấy tầng 2.
Ít nhất 30 thành viên câu lạc bộ săn gấu với súng và đạn thật canh gác mọi ngóc ngách của tầng này.
Ở góc tây bắc, có hơn mười lính canh bổ sung, và những người bạn đồng hành của Wolfgang đang ở phía sau họ.
"Đi thôi, đánh nhanh thắng nhanh!" Trác Phàm xua tay ra hiệu cho Wolfgang đi theo mình.
"Chờ đã, cậu không hiểu rõ tình huống, tốt hơn là đi theo ta!" Wolfgang lo lắng, chàng trai phương Đông này có phải là hơi quá khích, như vậy mà mạnh mẽ xông vào, chẳng khác nào tống hắn vào chỗ chết.
"Ồ? Tại sao chúng ta không đánh cược, trong trận chiến này, ai giết được nhiều kẻ địch hơn?" Trác Phàm khiêu khích nói.
"Đến lúc nào rồi, ngươi còn đang nghĩ đến đánh cược!" Wolfgang có chút tức giận.
Trác Phàm không cho anh cơ hội tiếp tục nói nữa, liền xông vào trước.
Sao quá nhanh!
Wolfgang khẽ giật mình, lấy lại tinh thần, phát hiện Trác Phàm đã tiến vào siêu thị tầng thứ 1, vừa khiếp sợ lại là sốt ruột.
Tốc độ nhanh cũng không đại biểu sức chiến đấu thật sự có mạnh cỡ nào, một khi trúng đạn cũng sẽ chết!
Wolfgang lo lắng lao vào.
"Có kẻ xâm phạm!"
Hai bảo vệ ở đầu cầu thang phát hiện có người đột nhập liền chuẩn bị nổ súng.
Tuy nhiên, trước khi họ giơ súng lên, hai viên đạn đã xuyên thẳng vào mi tâm của chúng.
Bịch!
Cả hai người đều ngã ngửa với một tiếng động bị bóp nghẹt.
"Làm sao?" Trác Phàm nhìn lại Wolfgang đang ngẩn người.
"Người này quá mạnh!" Wolfgang lúc đó mới hiểu ra tại sao cậu nhóc Phương đông trước mặt mình lại dám một mình mang theo một con chó để thách đấu câu lạc bộ săn gấu.
Khi còn trẻ, anh đã tham gia Lữ đoàn xung kích số 3 của Thủy quân lục chiến Hoàng gia, nơi tập hợp những lực lượng đặc biệt mạnh nhất, một số còn giỏi hơn cả Wolfgang.
Nhưng ngay cả ở một nơi như vậy, chiến sĩ mạnh nhất cũng có thể kém người trẻ tuổi trước mặt!
Sự nhanh nhẹn, ổn định và phản ứng đó chỉ đơn giản là vượt quá giới hạn của con người!
May mắn thay, người này đã đứng về phía mình..
Đột nhiên, Wolfgang có được một chút tin tưởng vào hành động này.
Cả hai đi theo cầu thang lên tầng hai và đến đầu cầu thang, Trác Phàm ra hiệu cho Wolfgang ngồi xổm xuống đợi.
Vị trí của hai người bọn họ đúng là giới hạn mà thị vệ trên lầu hai không thể nhìn thấy, chỉ cần tiến lên một bước, sẽ lọt vào tầm mắt của chúng.
Tương tự, Câu lạc bộ săn gấu ở tầng trên cũng không tìm thấy Trác Phàm.
Rốt cuộc, phóng lao thì phải theo lao thôi?
"Có lẽ người này sẽ chuẩn bị một cách ổn thỏa điểm phương án chiến đấu." Wolfgang vừa mới nghĩ như vậy đến, liền phát hiện chính mình suy luận quá hạn hẹp.
Trác Phàm nâng súng chĩa vào tường!.
Bình luận truyện