Thu Dĩ Vi Kỳ

Chương 4



Biên Dĩ Thu người này kỳ thật rất nhàn, đại bộ phận thời gian đều có thể ngủ thẳng đến tự dưng tỉnh. Có thể bởi vì ngày tháng cực khổ trước đây là quá đủ rồi, cho nên sau này khi có tiền có thế thích hợp để tùy tâm sở dục. Giữa “Phòng làm việc tổng tài” của công ty kia, có thể đếm số lần y đi vào bằng đầu ngón tay, mỗi lần họp xong như thể bị lửa đốt mông, đứng dậy rời đi, tuyệt đối không ở lâu.

Đương nhiên, y không đến công ty cũng không đồng nghĩa với việc y sẽ mặc kệ mọi thứ, địa điểm mà bình thường hắn làm việc thật sự làm người ta không thể tưởng tượng, Diệp Trăn thường đem các loại văn kiện đến câu lạc bộ của những người nổi tiểng để y ký tên, vả lại mỗi lần nhìn thấy y, đều có thể phát hiện trong ngực y lại thay đổi một tiểu soái khác, làm cho Diệp Trăn không ngừng hoài nghi Biên lão đại suốt ngày nói thích Lục Tiêu liệu có phải là lừa mình dối người hay không.

Biên Dĩ Thu đương nhiên không biết thủ hạ của mình lại oán thầm như thế, chính là y đặc biệt nhập vai say mê, một bên sắm vai tình thánh, một bên thay đổi tiểu tình nhân muôn hình muôn vẻ y hệt như việc mỗi ngày thay quần áo.

Trên con đường sắm vai tình thánh của y, Kha Minh Hiên chính một hòn đá cứng nhắc ngoài ý muốn ngáng đường y ——

Tháng 7 ở thành phố Z đúng ngay thời điểm bị bệnh nổi ban đỏ, nóng đến độ có thể đem người ta nướng thành thịt. Biên Dĩ Thu sợ nóng, mùa hè căn bản sẽ không ra cửa, một ngày một đêm ngâm mình ở câu lạc bộ xa hoa đồi trụy hàng đêm sênh ca. Nhưng chiều hôm đó cũng không biết có linh cảm gì, đột nhiên muốn ăn cháo hầm, vì thế y đã dẫn Tả Thành, Hà Tự cùng với mấy tên thuộc hạ đến quán cháo y thường hay lui tới.

Y không nghĩ tới ở đó sẽ đụng phải Lục Tiêu, càng không nghĩ tới bên cạnh Lục Tiêu lại xuất hiện một tên đàn ông. Lục Tiêu hẳn là thấy y trước, bởi vì thấy y không phản ứng lại, Lục Tiêu đã muốn lôi kéo tên kia ra khỏi quán cháo. Y không chút suy nghĩ liền đuổi theo, lại chỉ có thể trơ mắt mà nhìn một chiếc SUV màu trắng biến mất trong tầm mắt của mình.

Y híp mắt nhớ kỹ dãy số trên biển số xe kia, kêu thủ hạ dưới tay đi thăm dò. Dám ở dưới mí mắt của y coi trọng người đàn ông khác, người anh em này lá gan cũng không nhỏ.

Sắp xếp mấy chuyện này trong hắc bang hỗn tạp, hiệu suất vẫn rất là cao, không quá hai ngày thủ hạ dưới tay đã nói với y, người đã bị trói tới.

Biên Dĩ Thu nhận được điện thoại, quay đầu hỏi Tả Thành: “Tôi cho bọn họ trói người sao?”

Tả Thành một dáng vẻ bất động như núi, đen mặt: “Anh chưa nói, bất quá anh chính là có ý này đi.”

“……” Biên lão đại cảm thấy thuộc hạ của y quả thật đúng là rất giỏi tự quyết định.

Người đã trói lại, mặc kệ y có nói hay không, y cũng phải đi xem, thuận tiện mỉa mai, để tiểu tử này về sau không được gây sự chú ý của Lục Tiêu nữa. Nhưng y trăm triệu lần không nghĩ tới, khi y đến phòng thuê chung, ánh mắt nhìn đến người nọ hai tay bị trói mông trụ dưới đất, dựa vào sô pha, mới phát hiện thằng nhóc này bắt sai người rồi.

Biên lão đại từ nhỏ còn có bản lĩnh đã gặp qua ắt hẳn sẽ không quên, mặc kệ là người hay là vật, chỉ cần y gặp qua một lần, có thể ghi tạc trong đầu.

Tuy rằng ngày đó ở quán cháo không cùng tên kia chính diện nhìn nhau, nhưng y có thể khẳng định. tuyệt đối không phải người bị bọn họ trói tới.

Phụ trách hành động bắt cóc chính là do một thủ hạ hình như không biết gì, còn đặc biệt tiến lên giành công, sau đó bị Biên Dĩ Thu cười tủm tỉm đánh một cái vào đầu muốn lệch sang một bên.

“Ngu xuẩn.”

“Thu ca….” Khuôn mặt của tên thủ hạ cứng đờ.

Biên Dĩ Thu nói: “Trói sai người.”

“Không có khả năng….Thu ca anh nhìn lại đi, hắn quả thật là chủ xe trên đường GL, em tìm anh em bên sở giao thông tra đó, không có sai.”

“Ý của cậu là, mắt nhìn của tôi không tốt?”

“Không không không, không phải, Thu ca…Em biết sai rồi….Vậy bây giờ phải làm sao đây…..”

“Bây giờ làm sao? Đem người thả ra chứ ở đó mà bây giờ làm sao. Cậu đúng là con mẹ nó bây giờ là xã hội hiện đại rồi, tùy tiện giết người chôn xác cảnh sát cũng không dám quản.”

“Nếu hắn báo nguy….”

“Không phải đã che mắt hắn sao? Đem tặng hắn quà sang một chút rồi thả người, đừng làm cho hắn nhìn thấy trên mặt các cậu viết rõ hai chữ ‘ngu xuẩn"”. Biên Dĩ Thu nói xong xoay người rời đi, thế nên cũng không nhìn người nọ ngồi dưới đất nghiền ngẫm mà day cắn khóe môi, sau đó gần như không tiếng động mà gọi một tiếng “Thu ca”.

Người sẽ thả đi, nhưng trong lòng Biên Dĩ Thu lại không thoải mái. Y tự nhận mình là người phong lưu, phóng khoáng, khí vũ hiên ngang, muốn người có người, muốn tiền có tiền, trừ bỏ chưa từng đọc sách, phương diện nào so với người khác cũng không kém, hơn nữa y đối với Lục Tiêu thật sự là một tấm lòng son hướng trắng sang, cuồng dại dứt khoát đã nhiều năm, tại sao lại cố tình một chút cũng không đả động hắn, còn đem chính mình chỉnh thành con mãnh thú và dòng nước lũ, làm cho hắn mỗi lần nhìn thấy mình liền trốn chạy?

Biên lão đại đau khổ trong lòng, y cho rằng Lục Tiêu chính là một con sói nhỏ. Lúc trước nếu bản thân mình ở trong tù giam giúp hắn giữ gìn, chiếu cố phân bổ, tiểu tử kia căn bản không có khả năng đều rũ bỏ sạch sẽ mọi thứ đi đến nơi khác. Được thôi, lúc cần y che chở thì đáp ứng làm người của y, vừa ra khỏi tù ngay cả bóng dáng tìm khắp nơi cũng không thấy, điều này làm cho Biên Dĩ Thu cảm nhận được thất bại trước nay chưa từng có.

Y thường nghiến răng nghiến lợi nghĩ, lúc trước không nên thương hại hắn, cái gì thẳng, cái gì cần thời gian, cái gì không thích bị ép buộc đều con mẹ nó toàn bộ đi gặp quỷ, đầu tiên đè hắn xuống, cởi quần hắn ra trước rồi tính sao, đem người nọ thao đến thích, vấn đề gì đó đều được giải quyết.

Hiện tại thật chế giễu, tiểu thịt tươi tâm tâm niệm niệm đã nhiều năm cũng đã bị tên đàn ông khác ăn sạch sẽ, Biên Dĩ Thu vô cùng phẫn uất.

Nhưng y có thể làm gì bây giờ? Y không phải không rõ Lục Tiêu vì cái gì mà trốn tránh y, đối với tiểu tử kia mà nói, Biên Dĩ Thu y chính là toàn bộ quá khứ âm u bi thảm của hắn, đại biểu cho khoảng thời gian cuộc sống của hắn ở trong tù thống khổ tuyệt vọng, ngăn chặn bước chân của hắn, lúc nào cũng khắc khắc nhắc nhở hắn quá khứ này đã tồn tại chân thật đến thế nào. Cho nên hắn phải trốn, muốn chạy trốn, phải rời khỏi, mà chính mình trừ bỏ thành toàn, kỳ thật một chút biện pháp cũng không có.

Thành phố Z lớn như vậy, bằng thế lực của y chả lẽ không tra ra được hắn đang sống ở đâu, đang làm việc ở đâu sao? Chính là y không cho thủ hạ toàn lực tìm kiếm, y cũng không muốn làm căng mọi thứ, nhưng lại không nghĩ sẽ buông tay như thế, vì thế ba ngày hai đầu trình diễn một màn truy đuổi trên phố, mục đích bất quá chỉ muốn nói với Lục Tiêu: tôi có thể không cần tốn nhiều sức gặp được em, nhưng tôi tuân thủ ước hẹn, cho em thời gian. Em có thể trốn, nhưng em chỉ có thể là của tôi, một ngày nào đó tôi sẽ làm cho em ngoan ngoãn trở về bên tôi.

Đáng tiếc Biên lão đại thâm tình cũng không thể tu thành chính quả, bởi vì bắt sai người nên ngày hôm sau, Lục Tiêu đã chủ động tìm tới cửa, hơn nữa tới cũng không đúng lúc —– tiểu tình nhân đang quỳ dưới đất khẩu giao cho y, nghe thấy tiếng cửa bị người đá văng, sợ tới mức thiếu chút nữa trực tiếp cắn đứt lão nhị của y.

Tâm tình Biên Dĩ Thu thật sự rất khó có thể hình dung, nhưng Lục Tiêu căn bản không xem tiểu tình nhân kia tồn tại, không nói hai lời, đi tới liền đánh. Biên lão đại một bên nắm quần ứng phó với nắm đấm của Lục Tiêu, đem chú sói nhỏ mắt trắng này giáo huấn một chút, nghĩ thầm em con mẹ nó tự dâng mình tới cửa, nếu lúc này tôi không làm em, tôi con mẹ nó sẽ không mang họ Biên.

Cuối cùng đương nhiên không thành công, người đàn ông hôm đó cùng Lục Tiêu ở quán cháo cùng nhau ăn cơm tìm đến đây, mang theo cảnh sát hùng hổ mà vây quanh câu lạc bộ của y, còn con mẹ nó tỏ vẻ cảnh sát đến kiểm tra.

Kiểm tra cái rắm, y quanh năm suốt tháng phải chi biết bao nhiêu tiền cho mấy tên hỗn đản trong cục cảnh sát chứ, loại chuyện kiểm tra tạm thời mà không cần thông báo trước này hoàn toàn không có khả năng. Bất quá tên kia vì cứu Lục Tiêu, có thể chỉnh ra động tĩnh lớn như vậy, coi như cũng có bản lĩnh.

Biên Dĩ Thu xuất thân hắc đạo, công ty tẩy trắng chưa được vài năm, bình thường dưới tình huống này y vẫn sẽ không tự mình ngông cuồng đối nghịch với cảnh sát, cho nên y cái gì cũng chưa nói, để yên cho bọn họ lục soát. Chỉ là yên lặng như lòng tan nát, xem ra đây là khẩu vị của Lục Tiêu, hắn ăn cũng không được.

Phiền muộn, đột nhiên nghe bên cạnh có một người lên tiếng: “Thu ca? Hôm qua bắt cóc tôi là người của anh nhỉ?”

Biên Dĩ Thu quay đầu, đầu tiên nhìn thấy, đó là một đôi mắt nhỏ đuôi mắt vểnh lên, hình dạng phong lưu, đôi mắt hoa đào chứa đựng một làn sóng thu*

*秋波: Sóng thu – ý chỉ đôi mắt long lanh của một người đẹp.

Phản ứng đầu tiên của y là, đáng tiếc đêm qua hắn bị bịt mắt, bằng không bản thân mình khẳng định sẽ không tha cho hắn.

Người nọ thấy y không trả lời, nhìn xung quanh một vòng, còn nói: “Anh trang trí nơi này cũng không tồi.”

Biên Dĩ Thu cười cười, vô cùng khiêm tốn: “Đương nhiên.”

Ai biết người nọ ngay sau đó đã nói một câu: “Ừm, đập vỡ chỗ này chắc hẳn vô cùng tuyệt.”

Biên lão đại vừa nghe mấy lời này, nghĩ thầm chắc phải đập nhà của hắn tan tành mới hả dạ. Biên Dĩ Thu ở thành phố Z hoành hành ngang ngược nhiều năm như vậy, thật đúng không có ai dám giở trò kiêu ngạo như vậy trước mặt y, gương mặt sáng sủa anh tuấn nhất thời trầm xuống. Nhưng lại ngại mình chưa thăm dò chi tiết về dối phương, không nên tự làm bẽ mặt mình, vì thế chỉ có thể cười theo: “Ngày hôm qua là hiểu lầm, vị tiên sinh này…”

“Mr Michael, tôi họ Kha.” Người kia nói.

“Kha tiên sinh, tôi họ Biên.” Biên Dĩ Thu nói.

Thanh âm của Kha Minh Hiên rất êm tai, trầm thấp vừa đủ, mang theo cảm giác một người thành thục, đặc biệt có ý tứ câu người. Chiều cao cùng Biên lão đại cũng không khác biệt lắm, toát ra cảm giác như thế, lúc này đứng cạnh y, một đôi mắt hoa đào câu người đảo qua đảo lại, cùng đôi mắt quyến rũ, làm thần trí y rung động.

Biên lão đại là gay tinh khiết, đối với phụ nữ không cứng nổi, mấy năm nay số lượng đàn ông cùng y chơi đùa không đến một trăm thì cũng tầm tám mươi, cho dù ở tù vài năm, y cho tới bây giờ cũng không ủy khuất chính mình, chỉ cần phạm nhân vừa mắt y thì không cần phải nói, thậm chí ngay cả quản ngục cũng bị y kéo vào WC làm hết một dạo. Nhưng cho tới bây giờ y chưa từng thấy người đàn ông nào, có đôi mắt câu dẫn người ta phạm tội như vậy. Biên Dĩ Thu nghĩ, tuy rằng bản thân mình chưa bao giờ ép buộc người khác, nhưng nếu là người này, y thật sự không ngại phải dùng thủ đoạn đặc biệt.

Nhưng mà, tâm viên ý mã của Biên lão đại rất nhanh đã bị sự thật đánh tan, bởi vì tiếp đó, Kha đại thiếu gia đối với tên của y cực kỳ khinh bỉ cùng ghét bỏ.

“Biên? Biên Thu? Cái tên gì vậy chứ.”

“….Biên Dĩ Thu.”

“Hắc, Biên Dĩ Thu? Một lão đại mà lại có cái tên văn nghệ kiểu này hợp sao?”

“….Ba mẹ đặt.”

“Có thể sửa.”

“…..”

Biên Dĩ Thu đột nhiên cảm nhận được, ngày hôm qua thuộc hạ bắt cóc hắn, nhất định là đã đánh trúng đầu hắn rồi, đem người này đánh hỏng rồi mang tới đây.

Đúng vậy, đúng là y thích người đẹp, nhưng y không thích cái loại mạc danh kỳ diệu này, tự quyết đinh, người đẹp này hoàn toàn không đem y để vào mắt, cho nên hảo cảm trong lòng liền nhanh chóng tan thành mây khói.

Rất nhanh Lục Tiêu được tìm ra, Kha đại thiếu gia tâm tình không tồi, trước khi đi còn đặc biệt kiêu ngạo nói với y một câu “Chuyện của hai chúng ta tôi nhất định sẽ không để yên”, Biên lão đại tức giận đến độ một ngụm máu vướng trong cổ họng, phun không được mà nuốt không xong, đành phải quay đầu trút giận lên thủ ha của mình.

Sự cố trói sai người rồi sự kiện Ô Long, Lục Tiêu biết nên cũng chạy tìm Biên Dĩ Thu đánh một trận cuối cùng.

Câu lạc bộ bị cảnh sát trở mình đến thất loạn bát tao, Biên lão đại bị đánh đến mặt mũi bầm dập, thuận tiện còn bị họ Kha kia chế nhạo một phen, ngẫm lại mẹ nó đều muốn nín thở. Bất quá y rất ngoài ý muốn, chính mình ngày hôm qua ở trước mặt tên họ Kha này căn bản không có nhắc tới hai chữ “Lục Tiêu”, Lục Tiêu rốt cuộc làm sao mà biết được chứ?

Sau đó thuộc hạ nào đó đã nói với y, Kì ca đem người nọ trói về, người kia hỏi bọn họ vì sao phải bắt cóc hắn. Kì ca đã nói câu “Lục Tiêu chính là lão đại của họ.” Người nọ nói mình không biết Lục Tiêu là ai, nhưng Kì ca không nghe.

Ừ, đúng rồi, Kì ca chính là cái tên ngu xuẩn tự quyết định đi trói người kia.

Biên Dĩ Thu nghe xong đành đỡ trán, thật sự không biết người quản lý Cửu Gia trước kia thật sự không có não hay sao, rốt cuộc là tâm tình gì chứ? Y bây giờ muốn bỏ gánh mặc kệ còn kịp không?

Kết luận thật rõ ràng, đương nhiên không kịp, Cửu gia đều đã đến suối vàng cùng lão phu nhân của mình đoàn tụ rồi đi, y hiện tại đến núi Bửu Đỉnh đào tro cốt của lão nhân gia cũng không còn hình người nữa rồi. Vì thế, Biên lão đại cuối cùng chỉ có thể tự mình động thủ, đem vị Kì ca kia đánh một chút, trút mối hận trong lòng.

Nhưng y không nghĩ tới, Kha đại thiếu gia nói là làm rất nhanh khiến cho y biết cái câu “Không để yên” kia là ý gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện