Thu Dĩ Vi Kỳ
Chương 76
Thứ hai, Trần Phỉ đã dẫn theo trợ lý cùng phó tổng bộ phận Trung Quốc của Oz đến truyền thông Hòa Thịnh cùng Kha Minh Hiên kí chiến lược hợp tác trong sáu năm tới của hai công ty, cũng như thỏa thuận chuyển nhượng 10% cổ phần công ty Hòa Thịnh dưới danh nghĩa của Kha Minh Hiên. Trần Phỉ đã trở thành cổ đông lớn thứ ba của truyền thông Hòa Thịnh bên cạnh Kha Minh Hiên và tập đoàn Cửu An.
Tất cả chuyện này xong xuôi, Kha Minh Hiên dặn dò trợ lý đặt vé máy bay đến Mĩ trong ba ngày tới.
Buổi tối về nhà ăn cơm, Kha tư lệnh vẫn như cũ không nói một lời với hắn. Phùng Thục Nhàn lại dặn dò rất nhiều, còn dặn hắn báo cho mình một tiếng khi Biên Dĩ Thu phẫu thuận xong.
Hôm sau gặp ông ngoại, ông biết hắn muốn đi Mĩ, cũng không nói gì. Về chuyện giữa hắn cùng Biên Dĩ Thu, từ đầu đến cuối ông không có quan điểm phản đối rõ ràng, đương nhiên cũng không tỏ ra mình đồng ý.
Hai tháng trước ở bệnh viện, ông kêu hắn đến phòng chờ, nói với hắn mấy câu. Ông nói: “Tuổi trẻ các con làm gì, ông già rồi, không rõ nữa. Nhưng sau này nếu ta chết, ta muốn cùng với bà ngoại con chôn cùng một chỗ. Cả đời người, nếu có thể có người vô luận sinh tử đều nguyện ý đi cùng mình, là nhờ tạo hóa lớn lao. Nếu con có may mắn này, thì tự mình đuổi theo đi.”
Tuy rằng không có ý giúp đỡ rõ ràng, nhưng câu nói này lại làm cho Kha Minh Hiên xúc động. Hắn biết ý của ông ngoại mình, ông sống đến cái tuổi kia, rất nhiều chuyện đã thông suốt, rõ ràng. Hai người đàn ông cùng một chỗ cả đời, so với vợ chồng bình thường phải gian nan rất nhiều. Cho dù con đường sau này thế nào, hắn có thể nắm tay Biên Dĩ Thu đi đến tận cùng hay không, chỉ có thể dựa vào cố gắng của bọn họ. Cha mẹ cũng vậy, con cái cũng thế, thời gian có thể bầu bạn với bạn đều có thời hạn, chỉ có người mà bạn đặt trong lòng, sau khi trăm tuổi về già sẽ cùng bạn nằm chung một cái quan tài, vô luận sinh tử, đều đi cùng bạn.
Cũng nhờ câu nói này của ông, Kha tư lệnh cũng không tìm bọn họ gây rắc rối. Mặc dù vẫn không chấp nhận được Biên Dĩ Thu, nhưng thái độ tốt xấu gì cũng không cứng nhắc như lúc đầu, làm cho Kha Minh Hiên thở phào một hơi.
Sau khi ra khỏi nhà ông ngoại, hắn đến trại tạm giam số 2.
Bởi vì sự kiện kia của Biên Dĩ Thu, từ sở trưởng, quản giáo, cho tới tất cả các cảnh ngục đang trực đều tạm thời cách chức để điều tra.
Tại sao tù nhân lại có vũ khí, camera rốt cuộc do ai động tay động chân vào, tên buôn ma túy kia tại sao có thể mở cửa phòng giam số 7 trong khi nó được khóa trái từ bên trong, trận hỗn chiến một ngày trước trên sân bóng rổ có phải có người cố ý cầm đầu hay không, tên buôn ma túy kia có đồng lõa hay không, cảnh ngục đang trực có vai trò gì trong đó? Mỗi một chuyện này nhìn thì như trùng hợp, kì thật điểm có rất nhiều điểm đáng ngờ, được định là một trong những sự cố an ninh tồi tệ nhất của hệ thống tư pháp trong năm nay. Cấp trên hạ lệnh, nhất định phải tra rõ, xử lý nghiêm khắc, cho nên Kha Minh Hiên vẫn chưa được gặp sở trưởng Dư.
Đi ra tiếp hắn chính là phó sở trưởng họ Lưu, Kha Minh Hiên giải thích ngắn gọn lý do vì sao mình đến đây, sở trưởng Lưu kinh ngạc hỏi: “Cậu muốn gặp Tiễn Thắng? Nhưng cậu ta đã được chuyển đến nhà tù Đồng Sơn vào tuần trước rồi.”
“Vậy à? Phán bao lâu?” Kha Minh Hiên hỏi.
Sở trưởng Lưu nói: “Tám năm.”
Kha Minh Hiên gật gật đầu, cảm ơn với sở trưởng Lưu, xoay người ra khỏi Nhị Khán.
Nếu không phải Biên Dĩ Thu nói với hắn chút chuyện, hắn hoàn toàn không nghĩ tới sẽ đến gặp Tiễn Thắng. Tất cả mọi chuyện phát sinh nửa năm qua đều bắt đầu từ việc hắn ta bắt cóc Biên Dĩ Thu, trong suy nghĩ của hắn, phán Tiễn Thắng tám năm còn rất nhẹ. Nhưng tưởng tượng đến vẻ mặt làm như không có chuyện gì mà miễn cưỡng cười vui của Lâm Gia Ngạn, Kha Minh Hiên lại cảm thấy, tám năm có vẻ rất lâu.
Máy bay hạ cánh xuống sân bay John F.Kennedy ở New York lúc 3:00 chiều theo giờ địa phương của Mĩ, Kha Minh Hiên không nói với ai hôm nay mình đến, từ sân bay đón xe, đi thẳng đến bệnh viện.
Cuộc phẫu thuật của Biên Dĩ Thu còn phải đợi vài ngày nữa, trước mắt ở lại bệnh viện chủ yếu là củng cố cái vết thương kinh tâm động phách ở ngực kia, cùng với làm một số chuẩn bị trước khi phẫu thuật. Mỗi ngày vào buổi sáng điều dưỡng sẽ đến tiêm cho y một mũi, nhìn y uống thuốc, sau đó cả ngày không có chuyện gì cũng không đến tìm y. Bởi vì y không đọc sách, tiếng Anh lại dốt đặc cán mai, phương án thảo luận phẫu thuật não y hoàn toàn không thể tham dự, nói chuyện với bác sĩ toàn bộ đều dựa vào Hà Tự phiên dịch, ngay cả chị gái điều dưỡng đến kiểm tra phòng muốn trêu chọc nhưng không biết nên xuống tay từ chỗ nào, làm cho Biên lão đại tức nghẹn họng.
Mấy ngày đầu y còn có thể ôm máy tính bảng xem phim hoặc chơi game để giết thời gian, chưa được vài ngày lại không chịu nổi, kêu Hà Tự dẫn mình ra ngoài gặp mọi người. Hà Tự không lay chuyển được y, tìm một buổi chiều nào đó dẫn y cùng Tả Thành đến công viên trung tâm đi dạo một vòng.
Nguyên bản Biên lão đại vừa nghe hai chữ công viên, trực giác liền cho rằng chỗ đó khẳng định là chỗ cho mấy ông bà lão tụ họp gặp mặt, đối với chuyện này tỏ vẻ phi thường bất mãn, la hét ầm ĩ nói muốn đi quãng trường Thời Đại, muốn đi đại lộ Broadway.
Bây giờ thị lực của y giảm đi rất nhiều, cách hai mươi mét cơ bản không phân biệt đó là người hay vật, Hà Tự nào dám dẫn y đến chỗ đông người này, vạn nhất xảy ra chuyện gì, Kha thiếu gia không xé xác hắn à? Vì thế dằn lòng giải thích với y công viên trung tâm này nổi tiếng bao nhiêu, xinh đẹp bao nhiêu, lại cam đoan đây không phải công viên như kiểu quảng trường khiêu vũ của mấy ông bà cụ trong nước, mới dỗ được Biên lão đại ra cửa.
Nhưng mà Hà đại luật sư cũng không ngờ tới đi dạo công viên cũng có thể dạo ra vấn đề.
Biên Dĩ Thu người này lưng rộng, eo nhỏ, chân lại dài, là một cái móc treo áo phi thường hoàn mỹ, tùy tiện mặc chiếc áo bình thường cũng có thể lên sàn catwalk, hơn nữa ngũ quan anh tuấn, khí thế bức người, mặc kệ đi đến đâu cũng tuyệt đối có thể làm cho biết bao nhiêu đàn ông quay đầu lại thả thính.
Trong công việc có rất nhiều người được gọi là nghệ thuật gia dựng hàng vẽ tranh, tuy Biên Dĩ Thu không hiểu nghệ thuật, nhưng bởi vì quan hệ với Lục Tiêu, y có một chút gọi là yêu ai yêu cả đường đi lối về đối với những người biết vẽ, cho nên khi đi ngang qua bờ hồ rồi nhìn thấy mấy họa sĩ kia, không tự chủ mà thả chậm cước bộ rồi liếc nhìn một chút.
Một anh chàng soái ca tay đang cầm cọ cùng với bức chân dung một cô gái trắng trẻo trước mặt đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm vào mắt y, ánh mắt lập tức sáng lên, mở miệng dùng tiếng Trung hỏi: “Tiên sinh, anh là người Trung Quốc sao?”
Biên Dĩ Thu nhìn cậu ta một cái, cong khóe môi nở nụ cười: “Đúng vậy.”
“Quao hôm nay vận khí tôi thật tốt, có thể gặp được đồng bào đẹp trai đến như vậy. Anh có thể chờ tôi vài phút hay không, để tôi vẽ cho anh một bức?”
Dù sao Biên Dĩ Thu cũng không có việc gì, phong cảnh bên hồ cũng không tồi, còn có tiểu soái ca chủ động đến gần, không đáp ứng quả thật không phải phong cách của y. Vì thế y gật gật đầu, nói: “Được.”
Hà Tự, Tả Thành nghe thấy tiếng “được” này của y lại cảm thấy sẽ gặp chuyện không may, vì cái gì à? Vì tiểu soái ca này quá giống Lục Tiêu. Không phải bề ngoài giống nhau, mà là khí chất tuổi trẻ tươi mới, thanh thuần, thật sự rất giống nhau. Quan trọng là….còn có thể vẽ tranh.
Mà sự thật chứng minh, lo lắng của hai người bọn họ không phải dư thừa, hai người này đúng là một hồi “gặp gỡ”, rất nhanh mà thân thiết với nhau. Liên tiếp vài ngày, Biên Dĩ Thu chạy đến công viên trung tâm nhìn cậu ta vẽ tranh, tiểu soái ca cũng thường xuyên chạy đến bệnh viện thăm y, mỗi lần đến còn mang theo một ít lễ vật hoặc điểm tâm do mình tự tay làm, một tiếng “Thu ca” hai tiếng “Thu ca” dỗ Biên lão đại đến mở cờ trong bụng, không còn cảm thấy nằm viện nhàm chán nữa.
Tả Thành đặc biệt thành thật mà nhắc nhở y một câu, nói Kha thiếu gia nhanh chóng tới đây, kêu lão đại kiềm chế một chút.
Biên Dĩ Thu quăng một cái gối qua: “Mẹ nó cậu rốt cuộc là người của tôi hay của Kha Minh Hiên hả? Bây giờ lão tử tìm bạn giải sầu còn cần anh ta phê chuẩn à!”
Hà Tự thập phần đồng tình mà vệ sĩ Tả ngay thẳng một cái, ở trong lòng yên lặng oán thầm, tìm bạn bè không cần hắn phê chuẩn, nhưng anh rõ ràng không phải là bạn bè thuần khiết. Tiểu soái ca kia mỗi lần đến phòng bệnh, không chỉ là ánh mắt, ngay cả thân thể đều dính sát vào người anh. Chuyện này bị Kha thiếu gia bắt gặp, anh không sao, nhưng chúng tôi lại gặp họa.
Đương nhiên, vì tránh cho loại tình huống này phát sinh, khi Hà Tự gọi điện nói chuyện với Kha Minh Hiên, còn thêm vào một câu “Chừng nào thì anh sang đây”, nghe thấy Kha Minh Hiên nói “Chắc phải vài ngày nữa”, hắn lập tức nói ngay “Đặt xong vé máy bay nói một tiếng, tôi kêu xe đến rước anh.”
Nhưng mà Hà đại luật sư thế nào cũng không nghĩ tới Kha đại thiếu gia tối hôm trước nói với mình “thời gian chưa xác định”, buổi chiều ngày hôm sau lại từ trên trời rơi xuống! Lại còn đúng lúc tiểu soái ca kia đang ở phòng bệnh của Biên Dĩ Thu, hắn sợ tới mức rớt cả cằm.
Kha Minh Hiên kéo hành lý đến trước mặt hắn: “Thấy tôi kinh hỉ vậy à?”
Hà Tự cười gượng ha ha hai tiếng, này con mẹ nó quá là kinh hách có được không?
“Kha thiếu gia, sao đột nhiên anh lại đến đây?”
“Muốn tới đây sớm một chút bồi….”
Kha Minh Hiên còn chưa dứt lời, chợt nghe thấy trong phòng bệnh truyền đến một tiếng kêu tương đối không êm tai.
“Thu ca, nhẹ….Nhẹ một chút…..Đau…..Ưm…….”
“Vừa mới bắt đầu sẽ hơi đau, chịu đựng một chút sẽ thoải mái….”
Kha Minh Hiên lập tức đen mặt, tâm tình Hà Tự lại trở nên luống cuống.
Không thể nào lão đại ơi! Anh đúng thật là dám làm à! Cái này ngay cả thần cũng không cứu được anh!!!
Kha Minh Hiên một cước đá văng cửa phòng bệnh, một tiếng ầm này trực tiếp làm cho Hà Tự không đành lòng nhìn thẳng mà nhắm chặt một mắt, sợ kế tiếp sẽ xảy ra một sự kiện đổ máu đáng sợ.
May mắy con mắt kia lại nhìn thấy tiểu soái ca vẫn ngồi ở bên giường, ngay cả quần áo cũng chưa cởi. Nhưng mà….Nhưng mà….Sao bàn tay của lão đại nhà mình lại nằm trên đầu người ta, như vậy phi thường giống dụ dỗ gian dâm chưa thành công đó có được không!
Hai người trong phòng bệnh giật nảy người, Biên Dĩ Thu quay đầu định mắng, nhưng lời còn chưa kịp nói lại nhìn thấy sắc mặt xanh mét của Kha Minh Hiên, nhất thời liền ngây ngẩn cả người.
Tiểu soái ca vẻ mặt không duyệt mà nhìn qua đây: “Anh sao lại không lịch sự vậy? Trước khi vào phòng không biết gõ cửa….Ối…..”
Biên Dĩ Thu gõ một cái vào đầu cậu ta, nhanh chóng nhảy xuống giường, cười tủm tỉm nhìn Kha đại thiếu gia tâm tình không tốt là bao: “Đại bảo bối, anh đến đây sao không nói trước một tiếng, có phải muốn tạo cho em một kinh hỉ không?”
Kha Minh Hiên ngoài cười nhưng trong không cười: “Đúng vậy, em kinh hỉ không?”
“Đương nhiên kinh hỉ rồi, phải kinh hỉ chứ.” Biên Dĩ Thu vừa nói vừa đi đến trước mặt hắn, đặc biệt không biết xấu hổ mà lấy lòng khoe mã: “Em nhớ anh muốn chết, mau tới đây cho Biên đại gia hôn một cái.”
Tiểu soái ca kia cho dù ngốc cũng biết Kha Minh Hiên là ai, cầm theo bản vẽ cùng ba lô đi ra ngoài.
“Thu ca tôi về trước đây, ngày mai lại đến thăm anh!”
Biên Dĩ Thu không rảnh phản ứng cậu ta, Hà Tự thập phần hiểu rõ tình huống mà đóng cửa lại, sau đó rất nhanh chợt nghe thấy hơi thở bất ổn của Biên Dĩ Thu: “Không phải như anh nghĩ, anh nghe em giải thích….Em chỉ massage vai cho cậu ta…..Em đây đang ở bệnh viện, anh đừng xằng bậy…..Kha Minh Hiên…..Ưm…..”
Hà Tự yên lặng thắp một ngón nến cho lão đại nhà mình, quay đầu nhìn Tả Thành từ đầu bên kia hành lang đi đến. Hắn nhanh chóng tiến lên kéo vai Tả Thành, đem người quay về hướng khác, đi đến cửa thang máy.
“Anh làm gì? Lão đại muốn gì đó, tôi còn chưa đưa cho ảnh…..”
“Bây giờ anh ta không cần, cậu theo tôi đi ăn cơm.”
“Bây giờ mới mấy giờ, ăn cơm cái gì, tôi phải trông lão đại….”
“Kha thiếu gia đến đây, không cần cậu.”
Tả Thành khóc không ra nước mắt, mỗi lần có Kha thiếu gia ở đó, cậu liền cảm thấy bản thân mình hoàn toàn không có cảm giác tồn tại là chuyện gì xảy ra vậy chứ?
Hậu quả khi Kha đại thiếu gia ghen phi thường nghiêm trọng, quá trình không thể miêu tả, nhưng bận tâm đến thân thể của Biên lão đại nhà mình, vẫn là dùng sức nhưng kìm nén không nghiền ép quá mức, đem người tựa vào tường một lần lại một lần tiếp tục sự nghiệp “gây sức ép” của mình ——- chẳng qua lúc này có hơi lâu.
Xong việc đem người bế lên giường, đặt ở dưới thân một lần lại một lần hôn lên thái dương cùng đuôi lông mày của y.
Tách nhau ra không đến nửa tháng, hắn dĩ nhiên vô cùng nhớ cái thân thể tiên sống mê người này.
Biên Dĩ Thu sảng khoái một hồi, lười biếng nâng tay, tùy ý Kha Minh Hiên muốn làm gì thì làm, sau khi bị hôn vài lần, thật sự không nhịn được nổi lên một tầng da gà, mới đưa tay đẩy Kha thiếu gia ra.
“Anh làm gì?”
“Làm xong rồi. Còn muốn?”
Biên Dĩ Thu cảm thấy mình càng ngày càng bội phục da mặt dày của Kha Minh Hiên, vì thế xoay người trực tiếp ngồi khóa trên thắt lưng hắn. Hạ thân trần trụi dinh dính tiếp xúc với nhau, ác ý cọ sát tiểu Kha tổng mới phóng thích không lâu, kéo dài âm cuối nói hai chữ: “Đúng á~~”
Sau gáy Kha Minh Hiên hơi ớn lạnh, Biên Dĩ Thu từ trên cao nhìn xuống hắn, khóe miệng lộ ra một nụ cười tà ác, nắm tay dừng ở chỗ ngực đang chảy mồ hôi ròng ròng của hắn, bàn tay mang theo nốt sần bắt đầu không lưu loát mà nặng nề vuốt ve cơ ngực của hắn, ngón tay kẹp chặt đầu nhũ đang nhô lên.
“Nếu Kha tổng cũng gặp khó khăn……Có thể đến lượt em.”
Tất cả chuyện này xong xuôi, Kha Minh Hiên dặn dò trợ lý đặt vé máy bay đến Mĩ trong ba ngày tới.
Buổi tối về nhà ăn cơm, Kha tư lệnh vẫn như cũ không nói một lời với hắn. Phùng Thục Nhàn lại dặn dò rất nhiều, còn dặn hắn báo cho mình một tiếng khi Biên Dĩ Thu phẫu thuận xong.
Hôm sau gặp ông ngoại, ông biết hắn muốn đi Mĩ, cũng không nói gì. Về chuyện giữa hắn cùng Biên Dĩ Thu, từ đầu đến cuối ông không có quan điểm phản đối rõ ràng, đương nhiên cũng không tỏ ra mình đồng ý.
Hai tháng trước ở bệnh viện, ông kêu hắn đến phòng chờ, nói với hắn mấy câu. Ông nói: “Tuổi trẻ các con làm gì, ông già rồi, không rõ nữa. Nhưng sau này nếu ta chết, ta muốn cùng với bà ngoại con chôn cùng một chỗ. Cả đời người, nếu có thể có người vô luận sinh tử đều nguyện ý đi cùng mình, là nhờ tạo hóa lớn lao. Nếu con có may mắn này, thì tự mình đuổi theo đi.”
Tuy rằng không có ý giúp đỡ rõ ràng, nhưng câu nói này lại làm cho Kha Minh Hiên xúc động. Hắn biết ý của ông ngoại mình, ông sống đến cái tuổi kia, rất nhiều chuyện đã thông suốt, rõ ràng. Hai người đàn ông cùng một chỗ cả đời, so với vợ chồng bình thường phải gian nan rất nhiều. Cho dù con đường sau này thế nào, hắn có thể nắm tay Biên Dĩ Thu đi đến tận cùng hay không, chỉ có thể dựa vào cố gắng của bọn họ. Cha mẹ cũng vậy, con cái cũng thế, thời gian có thể bầu bạn với bạn đều có thời hạn, chỉ có người mà bạn đặt trong lòng, sau khi trăm tuổi về già sẽ cùng bạn nằm chung một cái quan tài, vô luận sinh tử, đều đi cùng bạn.
Cũng nhờ câu nói này của ông, Kha tư lệnh cũng không tìm bọn họ gây rắc rối. Mặc dù vẫn không chấp nhận được Biên Dĩ Thu, nhưng thái độ tốt xấu gì cũng không cứng nhắc như lúc đầu, làm cho Kha Minh Hiên thở phào một hơi.
Sau khi ra khỏi nhà ông ngoại, hắn đến trại tạm giam số 2.
Bởi vì sự kiện kia của Biên Dĩ Thu, từ sở trưởng, quản giáo, cho tới tất cả các cảnh ngục đang trực đều tạm thời cách chức để điều tra.
Tại sao tù nhân lại có vũ khí, camera rốt cuộc do ai động tay động chân vào, tên buôn ma túy kia tại sao có thể mở cửa phòng giam số 7 trong khi nó được khóa trái từ bên trong, trận hỗn chiến một ngày trước trên sân bóng rổ có phải có người cố ý cầm đầu hay không, tên buôn ma túy kia có đồng lõa hay không, cảnh ngục đang trực có vai trò gì trong đó? Mỗi một chuyện này nhìn thì như trùng hợp, kì thật điểm có rất nhiều điểm đáng ngờ, được định là một trong những sự cố an ninh tồi tệ nhất của hệ thống tư pháp trong năm nay. Cấp trên hạ lệnh, nhất định phải tra rõ, xử lý nghiêm khắc, cho nên Kha Minh Hiên vẫn chưa được gặp sở trưởng Dư.
Đi ra tiếp hắn chính là phó sở trưởng họ Lưu, Kha Minh Hiên giải thích ngắn gọn lý do vì sao mình đến đây, sở trưởng Lưu kinh ngạc hỏi: “Cậu muốn gặp Tiễn Thắng? Nhưng cậu ta đã được chuyển đến nhà tù Đồng Sơn vào tuần trước rồi.”
“Vậy à? Phán bao lâu?” Kha Minh Hiên hỏi.
Sở trưởng Lưu nói: “Tám năm.”
Kha Minh Hiên gật gật đầu, cảm ơn với sở trưởng Lưu, xoay người ra khỏi Nhị Khán.
Nếu không phải Biên Dĩ Thu nói với hắn chút chuyện, hắn hoàn toàn không nghĩ tới sẽ đến gặp Tiễn Thắng. Tất cả mọi chuyện phát sinh nửa năm qua đều bắt đầu từ việc hắn ta bắt cóc Biên Dĩ Thu, trong suy nghĩ của hắn, phán Tiễn Thắng tám năm còn rất nhẹ. Nhưng tưởng tượng đến vẻ mặt làm như không có chuyện gì mà miễn cưỡng cười vui của Lâm Gia Ngạn, Kha Minh Hiên lại cảm thấy, tám năm có vẻ rất lâu.
Máy bay hạ cánh xuống sân bay John F.Kennedy ở New York lúc 3:00 chiều theo giờ địa phương của Mĩ, Kha Minh Hiên không nói với ai hôm nay mình đến, từ sân bay đón xe, đi thẳng đến bệnh viện.
Cuộc phẫu thuật của Biên Dĩ Thu còn phải đợi vài ngày nữa, trước mắt ở lại bệnh viện chủ yếu là củng cố cái vết thương kinh tâm động phách ở ngực kia, cùng với làm một số chuẩn bị trước khi phẫu thuật. Mỗi ngày vào buổi sáng điều dưỡng sẽ đến tiêm cho y một mũi, nhìn y uống thuốc, sau đó cả ngày không có chuyện gì cũng không đến tìm y. Bởi vì y không đọc sách, tiếng Anh lại dốt đặc cán mai, phương án thảo luận phẫu thuật não y hoàn toàn không thể tham dự, nói chuyện với bác sĩ toàn bộ đều dựa vào Hà Tự phiên dịch, ngay cả chị gái điều dưỡng đến kiểm tra phòng muốn trêu chọc nhưng không biết nên xuống tay từ chỗ nào, làm cho Biên lão đại tức nghẹn họng.
Mấy ngày đầu y còn có thể ôm máy tính bảng xem phim hoặc chơi game để giết thời gian, chưa được vài ngày lại không chịu nổi, kêu Hà Tự dẫn mình ra ngoài gặp mọi người. Hà Tự không lay chuyển được y, tìm một buổi chiều nào đó dẫn y cùng Tả Thành đến công viên trung tâm đi dạo một vòng.
Nguyên bản Biên lão đại vừa nghe hai chữ công viên, trực giác liền cho rằng chỗ đó khẳng định là chỗ cho mấy ông bà lão tụ họp gặp mặt, đối với chuyện này tỏ vẻ phi thường bất mãn, la hét ầm ĩ nói muốn đi quãng trường Thời Đại, muốn đi đại lộ Broadway.
Bây giờ thị lực của y giảm đi rất nhiều, cách hai mươi mét cơ bản không phân biệt đó là người hay vật, Hà Tự nào dám dẫn y đến chỗ đông người này, vạn nhất xảy ra chuyện gì, Kha thiếu gia không xé xác hắn à? Vì thế dằn lòng giải thích với y công viên trung tâm này nổi tiếng bao nhiêu, xinh đẹp bao nhiêu, lại cam đoan đây không phải công viên như kiểu quảng trường khiêu vũ của mấy ông bà cụ trong nước, mới dỗ được Biên lão đại ra cửa.
Nhưng mà Hà đại luật sư cũng không ngờ tới đi dạo công viên cũng có thể dạo ra vấn đề.
Biên Dĩ Thu người này lưng rộng, eo nhỏ, chân lại dài, là một cái móc treo áo phi thường hoàn mỹ, tùy tiện mặc chiếc áo bình thường cũng có thể lên sàn catwalk, hơn nữa ngũ quan anh tuấn, khí thế bức người, mặc kệ đi đến đâu cũng tuyệt đối có thể làm cho biết bao nhiêu đàn ông quay đầu lại thả thính.
Trong công việc có rất nhiều người được gọi là nghệ thuật gia dựng hàng vẽ tranh, tuy Biên Dĩ Thu không hiểu nghệ thuật, nhưng bởi vì quan hệ với Lục Tiêu, y có một chút gọi là yêu ai yêu cả đường đi lối về đối với những người biết vẽ, cho nên khi đi ngang qua bờ hồ rồi nhìn thấy mấy họa sĩ kia, không tự chủ mà thả chậm cước bộ rồi liếc nhìn một chút.
Một anh chàng soái ca tay đang cầm cọ cùng với bức chân dung một cô gái trắng trẻo trước mặt đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm vào mắt y, ánh mắt lập tức sáng lên, mở miệng dùng tiếng Trung hỏi: “Tiên sinh, anh là người Trung Quốc sao?”
Biên Dĩ Thu nhìn cậu ta một cái, cong khóe môi nở nụ cười: “Đúng vậy.”
“Quao hôm nay vận khí tôi thật tốt, có thể gặp được đồng bào đẹp trai đến như vậy. Anh có thể chờ tôi vài phút hay không, để tôi vẽ cho anh một bức?”
Dù sao Biên Dĩ Thu cũng không có việc gì, phong cảnh bên hồ cũng không tồi, còn có tiểu soái ca chủ động đến gần, không đáp ứng quả thật không phải phong cách của y. Vì thế y gật gật đầu, nói: “Được.”
Hà Tự, Tả Thành nghe thấy tiếng “được” này của y lại cảm thấy sẽ gặp chuyện không may, vì cái gì à? Vì tiểu soái ca này quá giống Lục Tiêu. Không phải bề ngoài giống nhau, mà là khí chất tuổi trẻ tươi mới, thanh thuần, thật sự rất giống nhau. Quan trọng là….còn có thể vẽ tranh.
Mà sự thật chứng minh, lo lắng của hai người bọn họ không phải dư thừa, hai người này đúng là một hồi “gặp gỡ”, rất nhanh mà thân thiết với nhau. Liên tiếp vài ngày, Biên Dĩ Thu chạy đến công viên trung tâm nhìn cậu ta vẽ tranh, tiểu soái ca cũng thường xuyên chạy đến bệnh viện thăm y, mỗi lần đến còn mang theo một ít lễ vật hoặc điểm tâm do mình tự tay làm, một tiếng “Thu ca” hai tiếng “Thu ca” dỗ Biên lão đại đến mở cờ trong bụng, không còn cảm thấy nằm viện nhàm chán nữa.
Tả Thành đặc biệt thành thật mà nhắc nhở y một câu, nói Kha thiếu gia nhanh chóng tới đây, kêu lão đại kiềm chế một chút.
Biên Dĩ Thu quăng một cái gối qua: “Mẹ nó cậu rốt cuộc là người của tôi hay của Kha Minh Hiên hả? Bây giờ lão tử tìm bạn giải sầu còn cần anh ta phê chuẩn à!”
Hà Tự thập phần đồng tình mà vệ sĩ Tả ngay thẳng một cái, ở trong lòng yên lặng oán thầm, tìm bạn bè không cần hắn phê chuẩn, nhưng anh rõ ràng không phải là bạn bè thuần khiết. Tiểu soái ca kia mỗi lần đến phòng bệnh, không chỉ là ánh mắt, ngay cả thân thể đều dính sát vào người anh. Chuyện này bị Kha thiếu gia bắt gặp, anh không sao, nhưng chúng tôi lại gặp họa.
Đương nhiên, vì tránh cho loại tình huống này phát sinh, khi Hà Tự gọi điện nói chuyện với Kha Minh Hiên, còn thêm vào một câu “Chừng nào thì anh sang đây”, nghe thấy Kha Minh Hiên nói “Chắc phải vài ngày nữa”, hắn lập tức nói ngay “Đặt xong vé máy bay nói một tiếng, tôi kêu xe đến rước anh.”
Nhưng mà Hà đại luật sư thế nào cũng không nghĩ tới Kha đại thiếu gia tối hôm trước nói với mình “thời gian chưa xác định”, buổi chiều ngày hôm sau lại từ trên trời rơi xuống! Lại còn đúng lúc tiểu soái ca kia đang ở phòng bệnh của Biên Dĩ Thu, hắn sợ tới mức rớt cả cằm.
Kha Minh Hiên kéo hành lý đến trước mặt hắn: “Thấy tôi kinh hỉ vậy à?”
Hà Tự cười gượng ha ha hai tiếng, này con mẹ nó quá là kinh hách có được không?
“Kha thiếu gia, sao đột nhiên anh lại đến đây?”
“Muốn tới đây sớm một chút bồi….”
Kha Minh Hiên còn chưa dứt lời, chợt nghe thấy trong phòng bệnh truyền đến một tiếng kêu tương đối không êm tai.
“Thu ca, nhẹ….Nhẹ một chút…..Đau…..Ưm…….”
“Vừa mới bắt đầu sẽ hơi đau, chịu đựng một chút sẽ thoải mái….”
Kha Minh Hiên lập tức đen mặt, tâm tình Hà Tự lại trở nên luống cuống.
Không thể nào lão đại ơi! Anh đúng thật là dám làm à! Cái này ngay cả thần cũng không cứu được anh!!!
Kha Minh Hiên một cước đá văng cửa phòng bệnh, một tiếng ầm này trực tiếp làm cho Hà Tự không đành lòng nhìn thẳng mà nhắm chặt một mắt, sợ kế tiếp sẽ xảy ra một sự kiện đổ máu đáng sợ.
May mắy con mắt kia lại nhìn thấy tiểu soái ca vẫn ngồi ở bên giường, ngay cả quần áo cũng chưa cởi. Nhưng mà….Nhưng mà….Sao bàn tay của lão đại nhà mình lại nằm trên đầu người ta, như vậy phi thường giống dụ dỗ gian dâm chưa thành công đó có được không!
Hai người trong phòng bệnh giật nảy người, Biên Dĩ Thu quay đầu định mắng, nhưng lời còn chưa kịp nói lại nhìn thấy sắc mặt xanh mét của Kha Minh Hiên, nhất thời liền ngây ngẩn cả người.
Tiểu soái ca vẻ mặt không duyệt mà nhìn qua đây: “Anh sao lại không lịch sự vậy? Trước khi vào phòng không biết gõ cửa….Ối…..”
Biên Dĩ Thu gõ một cái vào đầu cậu ta, nhanh chóng nhảy xuống giường, cười tủm tỉm nhìn Kha đại thiếu gia tâm tình không tốt là bao: “Đại bảo bối, anh đến đây sao không nói trước một tiếng, có phải muốn tạo cho em một kinh hỉ không?”
Kha Minh Hiên ngoài cười nhưng trong không cười: “Đúng vậy, em kinh hỉ không?”
“Đương nhiên kinh hỉ rồi, phải kinh hỉ chứ.” Biên Dĩ Thu vừa nói vừa đi đến trước mặt hắn, đặc biệt không biết xấu hổ mà lấy lòng khoe mã: “Em nhớ anh muốn chết, mau tới đây cho Biên đại gia hôn một cái.”
Tiểu soái ca kia cho dù ngốc cũng biết Kha Minh Hiên là ai, cầm theo bản vẽ cùng ba lô đi ra ngoài.
“Thu ca tôi về trước đây, ngày mai lại đến thăm anh!”
Biên Dĩ Thu không rảnh phản ứng cậu ta, Hà Tự thập phần hiểu rõ tình huống mà đóng cửa lại, sau đó rất nhanh chợt nghe thấy hơi thở bất ổn của Biên Dĩ Thu: “Không phải như anh nghĩ, anh nghe em giải thích….Em chỉ massage vai cho cậu ta…..Em đây đang ở bệnh viện, anh đừng xằng bậy…..Kha Minh Hiên…..Ưm…..”
Hà Tự yên lặng thắp một ngón nến cho lão đại nhà mình, quay đầu nhìn Tả Thành từ đầu bên kia hành lang đi đến. Hắn nhanh chóng tiến lên kéo vai Tả Thành, đem người quay về hướng khác, đi đến cửa thang máy.
“Anh làm gì? Lão đại muốn gì đó, tôi còn chưa đưa cho ảnh…..”
“Bây giờ anh ta không cần, cậu theo tôi đi ăn cơm.”
“Bây giờ mới mấy giờ, ăn cơm cái gì, tôi phải trông lão đại….”
“Kha thiếu gia đến đây, không cần cậu.”
Tả Thành khóc không ra nước mắt, mỗi lần có Kha thiếu gia ở đó, cậu liền cảm thấy bản thân mình hoàn toàn không có cảm giác tồn tại là chuyện gì xảy ra vậy chứ?
Hậu quả khi Kha đại thiếu gia ghen phi thường nghiêm trọng, quá trình không thể miêu tả, nhưng bận tâm đến thân thể của Biên lão đại nhà mình, vẫn là dùng sức nhưng kìm nén không nghiền ép quá mức, đem người tựa vào tường một lần lại một lần tiếp tục sự nghiệp “gây sức ép” của mình ——- chẳng qua lúc này có hơi lâu.
Xong việc đem người bế lên giường, đặt ở dưới thân một lần lại một lần hôn lên thái dương cùng đuôi lông mày của y.
Tách nhau ra không đến nửa tháng, hắn dĩ nhiên vô cùng nhớ cái thân thể tiên sống mê người này.
Biên Dĩ Thu sảng khoái một hồi, lười biếng nâng tay, tùy ý Kha Minh Hiên muốn làm gì thì làm, sau khi bị hôn vài lần, thật sự không nhịn được nổi lên một tầng da gà, mới đưa tay đẩy Kha thiếu gia ra.
“Anh làm gì?”
“Làm xong rồi. Còn muốn?”
Biên Dĩ Thu cảm thấy mình càng ngày càng bội phục da mặt dày của Kha Minh Hiên, vì thế xoay người trực tiếp ngồi khóa trên thắt lưng hắn. Hạ thân trần trụi dinh dính tiếp xúc với nhau, ác ý cọ sát tiểu Kha tổng mới phóng thích không lâu, kéo dài âm cuối nói hai chữ: “Đúng á~~”
Sau gáy Kha Minh Hiên hơi ớn lạnh, Biên Dĩ Thu từ trên cao nhìn xuống hắn, khóe miệng lộ ra một nụ cười tà ác, nắm tay dừng ở chỗ ngực đang chảy mồ hôi ròng ròng của hắn, bàn tay mang theo nốt sần bắt đầu không lưu loát mà nặng nề vuốt ve cơ ngực của hắn, ngón tay kẹp chặt đầu nhũ đang nhô lên.
“Nếu Kha tổng cũng gặp khó khăn……Có thể đến lượt em.”
Bình luận truyện